Sau khi đọc thư xong Trầm Cẩm gọi Triệu ma ma vào, khuân thùng gạo vài vài món đồ đặt trên bàn, chủ yếu là gạo bích ngạnh Thụy vương phi gửi và quần áo do Trần trắc phi làm.
Hạ nhân đưa đồ vào rồi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Triệu ma ma, An Bình và hai nha hoàn hầu hạ.
“Triệu ma ma, hộp nào của mẫu thân?” Trầm Cẩm nhìn hộp to hộp nhỏ đầy bàn hỏi.
Triệu ma ma lục hộp dán thẻ Trần trắc phi, Trầm Cẩm bước qua mở ra.
Mẹ con tâm linh tương thông, Trần trắc phi làm quần áo vừa người Trầm Cẩm, trang phục hè vừa vặn còn quần áo thu đông thì rộng hơn đồ mùa hè, cho dù Trầm Cẩm có lớn hơn thì chỉ cần sửa chút là mặc được.
Hơn nữa Trần trắc phi không may theo kiểu lưu hành ở kinh thành mà là kiểu ở biên thành, có điều hình thức mới mẻ độc đáo hơn, không biết Trần trắc phi làm sao biết được.
Trầm Cẩm thử xong bảo An Bình thu dọn rồi mới đụng tới thùng gạo bích ngạnh, bên trên có dán nhãn, Trầm Cẩm xé nhãn mở thùng ra, gạo được bỏ vào bao, Trầm Cẩm tháo bao gạo, chuẩn bị sục tay vào tìm, “Tối nay ăn cái này.”
Triệu ma ma cười nói, “Để lão nô dặn phòng bếp.”
Trầm Cẩm gật đầu, vắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng noãn, vốn Trầm Cẩm trông không béo, mang cảm giác khỏe khoắn, có điều đây chỉ là bề ngoài, Sở Tu Minh từng ôm Trầm Cẩm nên biết, thật ra người Trầm Cẩm thịt nhiều mềm nhũn.
Cánh tay nàng không phải loại gầy da bọc xương mà là loại châu tròn ngọc sáng, Trầm Cẩm sục tay vào túi gạo, tìm hồi lâu rồi mê mang nhìn Sở Tu Minh, “Mẫu phi trêu ta hả?”
Sở Tu Minh nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm ngoan ngoãn lui ra sau, Sở Tu Minh vén tay áo, vói tay vào nhanh chóng rút một hộp gỗ ra, sau đó đưa hộp gỗ cho Trầm Cẩm, bản thân tới chỗ bồn đồng cạnh bàn rửa tay, “Ở dưới đáy.”
Tuy chỉ nói ba chữ nhưng Trầm Cẩm vẫn hiểu ánh mắt và ám chỉ của Sở Tu Minh, do tay nàng ngắn quá nên tìm không ra thôi!
Thở phì phì hừ một tiếng, Trầm Cẩm để hộp gỗ lên bàn trang điểm, bên trên có khóa nhỏ, “Chìa khóa đâu?”
Sở Tu Minh đang lau khô tay nghe thế nhìn Trầm Cẩm, “Hỏi ta?”
“Ừ.” Trầm Cẩm đương nhiên nói.
Sở Tu Minh ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Đem hộp trang sức Thụy vương phi đưa tới lên đây.” Lời này nói với Triệu ma ma đứng đối diện, bản thân hắn tới chỗ Trầm Cẩm nhìn cái khóa nhỏ tinh xảo kia, trên khóa có một đóa hoa mai.
Trầm Cẩm cũng nhìn theo, còn thử kéo nó nhưng cái khóa nhìn nhỏ lại rắn chắc vô cùng.
Triệu ma ma nhanh chóng tìm ra hộp trang sức, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm còn đang nghiên cứu ổ khóa nên tự mở hộp trang sức tìm, hộp dạng ba tầng, phía dưới có ngăn kéo nhỏ.
Sở Tu Minh xem xét cẩn thận rồi tìm ra một đôi vòng tai hình hoa mai, sau đó đưa cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cầm thử liền mở khóa, trong hộp gỗ đầy ngân phiếu, có chỉnh có lẻ, Trầm Cẩm lấy ra đếm sơ chừng năm mươi vạn lượng, đồ cưới của nàng tính ra chưa đến mười vạn lượng nữa.
Trầm Cẩm ngây dại rồi nhìn Sở Tu Minh lại nhìn ngân phiếu, “Cái này cho ta hả?”
Sở Tu Minh cũng không ngờ Thụy vương phi sẽ làm thế này, tuy lúc đọc thư hắn đã đoán sơ sơ nhưng vẫn không thể xác nhận thái độ của Thụy vương phi, sợ rằng bạc ở Thụy vương phủ cũng không nhiều thế này, Thụy vương mặc dù có tiền nhưng rất nhiều thứ không thể động, như đồ ngự ban hay thôn trang các loại, Thụy vương chỉ có thể thu thuế hàng năm nhưng không được quyền buôn bán.
Mà trong cung ban thưởng thường không trực tiếp cho bạc, Sở Tu Minh thậm chí hoài nghi số tiền này Thụy vương không biết đến.
Nữ nhân như Thụy vương phi gả cho Thụy vương đúng là đáng tiếc.
Trầm Cẩm sờ sờ ngân phiếu rồi bỏ vào lại hộp gỗ, sau đó khóa lại đưa cả hộp cả chìa khóa cho Sở Tu Minh nói, “Cất đi, chàng nhận bạc của Mẫu phi ta thì phải đối xử tốt với ta.”
Sở Tu Minh cũng nhận ra số bạc này Thụy vương phi thông qua Trầm Cẩm đưa cho bản thân, ánh mắt hơi híp nhưng vẫn không từ chối nhận lấy hộp gỗ.
Không chỉ Thụy vương phi ngay cả Trần trắc phi cũng chuẩn bị quà cho Sở Tu Minh, nhưng khác với Thụy vương phi, Trần trắc phi hoàn toàn vì nữ nhi, chỉ mong Sở Tu Minh có thể đối xử tốt với nữ nhi như vậy đủ rồi.
Buổi tối Trầm Cẩm không được ăn hải sản nàng muốn vì những thứ này phải sơ chế lâu, toàn là đồ khô cả, phòng bếp làm món khác, dù sao những thứ này sớm hay muộn cũng sẽ được ăn nên Trầm Cẩm không để ý mấy.
Trời tối nhanh nên còn nhiều đồ không thể dọn kịp, những thứ còn lại Trầm Cẩm chọn lựa phân phát cho mọi người, chờ hôm sau thỉnh an xong sẽ phân.
Ngoài Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn, Triệu ma ma, An Bình hay Vương tổng quản bị mất cánh tay phải đều có phần, tiểu tư hôm nay ôm đồ chạy tới chạy lui, không ngừng bê đồ từ phòng Trầm Cẩm đi các viện.
Trầm Cẩm không phải người tiêu tiền như nước nhưng cũng không phải người keo kiệt, ngay cả Vương quản gia cũng được một khúc gấm ngự ban, càng không phải nói An Bình hay Triệu ma ma, nàng còn chọn màu phù hợp với An Bình.
Đưa đồ xong Trầm Cẩm vốn định kêu nhị quản gia tới hỏi chuyện nhưng nha hoàn đi về báo nhị quản gia bị Sở Tu Minh gọi đi rồi, An Bình bên cạnh cười nói, “Phu nhân muốn biết trong kinh sao không hỏi nô tỳ?”
“Ngươi biết à?” Trầm Cẩm kinh hỉ nhìn An Bình.
An Bình cười nói, “Mấy hôm nay nô tỳ an bài tiểu nha đầu, tiểu tư nói chuyện với tiểu tư, bà tử từ kinh thành, hỏi thăm được không ít chuyện.”
Triệu ma ma cũng biết chuyện này, bà cũng bày mưu đặt kế không ít, sợ có chuyện nhị quản gia không tiện nói nên nha hoàn tiểu tư trong phủ mang đồ ăn và rượu tới hỏi thăm tin tức.
An Bình đáp, “Nô tỳ nghe nói Nhị tỷ của phu nhân gả cho Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử đầy bụng kinh luân.”
Trầm Cẩm cũng biết Trầm Tử gả vào Trịnh gia, nghe nói gia đình ấy thanh quý lắm, Trịnh gia đại công tử thi từ ca phú không gì không giỏi, không ít tiểu thư cất giấu thi tập của hắn.
Nhưng mà học vấn của Trầm Tử…lúc trước các nàng cùng đi học, vì hai người tuổi tác gần nhau nên phu tử dạy chung một giáo trình, tài nữ thì Trầm Tử không tới nhưng cũng không dốt đặc cán mai, cho dù gả đến nhà khác coi như không sai nhưng Trịnh gia…
Trầm Cẩm mong chờ cảnh hàng ngày Trầm Tử ngâm thi đối thơ với Trịnh gia đại thiếu gia.
An Bình nói tiếp, “Nghe nói Trịnh gia đại thiếu gia thích nhất chuyện hồng tụ thêm hương*…” Không nói hết câu, “Nhị tỷ của phu nhân lấy thân phận quận chúa gả đi, khó tránh khỏi…nghe nói nàng khóc chạy về vương phủ tìm Vương gia làm chủ.”
*Hồng tụ thêm hương: thành ngữ cổ, đại ý là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt lò hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Trầm Cẩm hỏi, “Phụ vương có ra mặt không?”
“Không có.” An Bình nói, “Ở lại hai ba ngày rồi bị Vương gia phái người đưa về Trịnh gia.”
Trầm Cẩm nghĩ với tính cách của Thụy vương, Hứa trắc phi và Trầm Tử cùng khóc kể sợ là Thụy vương sẽ ra mặt giúp Trầm Tử, không thành chắc do Thụy vương phi ngăn trở? Vậy là đã hiểu, gật đầu nói, “Còn gì nữa không?”
“Nô tỳ nghe nói có một bà tử sau khi uống rượu say mắng Vĩnh Nhạc hầu thế tử.” An Bình biết Trầm Cẩm lo cho Trầm Kỳ hơn nên đặc biệt chú ý chuyện này, “Nói trông Vĩnh Nhạc hầu thế tử tốt lại vô liêm sỉ nhất, ngay cả Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng là kẻ lòng dạ độc ác.”
Trầm Cẩm nhíu mày nói, “Không đúng.” Nàng nhớ trước khi xuất giá Đại tỷ sống rất tốt, hơn nữa quan hệ với Đại tỷ phu hoàn hảo, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân với Thụy vương phi quen biết, hai người vốn là bạn tốt mà.
An Bình nói, “Nghe nói sau khi phu nhân xuất giá không lâu Vĩnh Nhạc hầu thế tử nạp thiếp, là biểu muội thanh mai trúc mã của hắn.”
Trầm Cẩm nhíu mày, “Đại tỷ bắt đầu khổ sở? Tỷ phu bạc đãi nàng à?”
Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm nói, “Phu nhân nghĩ đơn giản quá, không phải Vĩnh Nhạc hầu thế tử không tốt mà có thể là quá tốt nên Đại tỷ của phu nhân mới sống khổ sở.”
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma nói, “An Bình có hỏi thăm được thân thế của vị biểu muội kia không?”
“Nô tỳ nghe nói nàng là nữ nhi của thứ muội Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, nhà bên kia có chuyện không còn thân nhân khác nên tìm chỗ nương tựa là Vĩnh Nhạc hầu phu nhân.” An Bình bổ sung.
Triệu ma ma mới nói, “Chắc thế tử đối xử ôn hòa với mọi người, mà tính ôn hòa này không dành cho thế tử phu nhân, còn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân mặc dù là bạn tốt của Vương phi nhưng thân thích vẫn hơn, khó tránh khỏi hơi bất công, không chỉ thế, trong mắt người ngoài thiếp thất kia cơ khổ vô y còn thế tử phu nhân là Thụy vương đích nữ, gia thế hiển quý lại là thân phận quận chúa, lại là thế tử chính phi, so sánh hai người khó tránh khỏi thấy thiếp thất đáng thương hơn.”
Trầm Cẩm nhếch môi, hồi lâu mới nói, “Ta biết rồi.”
Tuy Triệu ma ma do Sở Tu Minh phái tới hầu hạ Trầm Cẩm nhưng ở chung lâu ngày có tình cảm, thiệt tình nói, “Cho nên phu nhân phải nhớ đôi khi vạn không thể mềm lòng, nếu lúc biểu muội kia vừa đến xin Vĩnh Nhạc hầu phủ giúp đỡ, Thế tử phi có thể quyết tâm đưa bạc phái ra ngoài thì sẽ không có nhiều chuyện thế này.”
Trầm Cẩm hỏi, “Nhỡ Hầu phu nhân với thế tử giận thì?”
Triệu ma ma hỏi ngược lại, “Người khác tức giận với bản thân tức giận, cái nào tốt hơn?”
Trầm Cẩm trừng mắt, nhìn Triệu ma ma vài lần mới gật đầu nói, “Ta biết rồi, đúng rồi phu quân có biểu muội không?”
Triệu ma ma hiếm hoi vui mừng nói, “Tướng quân cũng có biểu muội bà con xa, trước đây còn muốn ngả vào lòng tướng quân, sau đó…”
Trầm Cẩm hỏi, “Đi rồi à?”
“Đúng thế.” Triệu ma ma nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Vậy không cần nhắc tới nàng, còn có ai khác không?”
An Bình hỏi, “Phu nhân không lo lắng à? Biểu cô nương rất đẹp đấy.”
“Vì các ngươi đều nói hồi xưa mà.” Trầm Cẩm thấy Triệu ma ma và An Bình thật khó hiểu, “Nếu lúc trước có gì thật sẽ không tới phiên ta gả tới đây, với tính của phu quân nếu muốn cưới ai còn có thể đợi chỉ hôn à? Hơn nữa trong phủ hiện giờ không có người này, chắc đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đây là lần đầu tiên ta nghe người khác nhắc tới chỉ sợ đó không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu thế ta lại càng không cần lo lắng.”
Triệu ma ma nghĩ nói không chừng phu nhân đại trí giả ngu.
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma và An Bình như bị điểm huyệt, hơi đắc ý và kiêu ngạo nói, “Ta rất thông minh đấy nhé.
Hạ nhân đưa đồ vào rồi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Triệu ma ma, An Bình và hai nha hoàn hầu hạ.
“Triệu ma ma, hộp nào của mẫu thân?” Trầm Cẩm nhìn hộp to hộp nhỏ đầy bàn hỏi.
Triệu ma ma lục hộp dán thẻ Trần trắc phi, Trầm Cẩm bước qua mở ra.
Mẹ con tâm linh tương thông, Trần trắc phi làm quần áo vừa người Trầm Cẩm, trang phục hè vừa vặn còn quần áo thu đông thì rộng hơn đồ mùa hè, cho dù Trầm Cẩm có lớn hơn thì chỉ cần sửa chút là mặc được.
Hơn nữa Trần trắc phi không may theo kiểu lưu hành ở kinh thành mà là kiểu ở biên thành, có điều hình thức mới mẻ độc đáo hơn, không biết Trần trắc phi làm sao biết được.
Trầm Cẩm thử xong bảo An Bình thu dọn rồi mới đụng tới thùng gạo bích ngạnh, bên trên có dán nhãn, Trầm Cẩm xé nhãn mở thùng ra, gạo được bỏ vào bao, Trầm Cẩm tháo bao gạo, chuẩn bị sục tay vào tìm, “Tối nay ăn cái này.”
Triệu ma ma cười nói, “Để lão nô dặn phòng bếp.”
Trầm Cẩm gật đầu, vắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng noãn, vốn Trầm Cẩm trông không béo, mang cảm giác khỏe khoắn, có điều đây chỉ là bề ngoài, Sở Tu Minh từng ôm Trầm Cẩm nên biết, thật ra người Trầm Cẩm thịt nhiều mềm nhũn.
Cánh tay nàng không phải loại gầy da bọc xương mà là loại châu tròn ngọc sáng, Trầm Cẩm sục tay vào túi gạo, tìm hồi lâu rồi mê mang nhìn Sở Tu Minh, “Mẫu phi trêu ta hả?”
Sở Tu Minh nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm ngoan ngoãn lui ra sau, Sở Tu Minh vén tay áo, vói tay vào nhanh chóng rút một hộp gỗ ra, sau đó đưa hộp gỗ cho Trầm Cẩm, bản thân tới chỗ bồn đồng cạnh bàn rửa tay, “Ở dưới đáy.”
Tuy chỉ nói ba chữ nhưng Trầm Cẩm vẫn hiểu ánh mắt và ám chỉ của Sở Tu Minh, do tay nàng ngắn quá nên tìm không ra thôi!
Thở phì phì hừ một tiếng, Trầm Cẩm để hộp gỗ lên bàn trang điểm, bên trên có khóa nhỏ, “Chìa khóa đâu?”
Sở Tu Minh đang lau khô tay nghe thế nhìn Trầm Cẩm, “Hỏi ta?”
“Ừ.” Trầm Cẩm đương nhiên nói.
Sở Tu Minh ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Đem hộp trang sức Thụy vương phi đưa tới lên đây.” Lời này nói với Triệu ma ma đứng đối diện, bản thân hắn tới chỗ Trầm Cẩm nhìn cái khóa nhỏ tinh xảo kia, trên khóa có một đóa hoa mai.
Trầm Cẩm cũng nhìn theo, còn thử kéo nó nhưng cái khóa nhìn nhỏ lại rắn chắc vô cùng.
Triệu ma ma nhanh chóng tìm ra hộp trang sức, Sở Tu Minh thấy Trầm Cẩm còn đang nghiên cứu ổ khóa nên tự mở hộp trang sức tìm, hộp dạng ba tầng, phía dưới có ngăn kéo nhỏ.
Sở Tu Minh xem xét cẩn thận rồi tìm ra một đôi vòng tai hình hoa mai, sau đó đưa cho Trầm Cẩm, Trầm Cẩm cầm thử liền mở khóa, trong hộp gỗ đầy ngân phiếu, có chỉnh có lẻ, Trầm Cẩm lấy ra đếm sơ chừng năm mươi vạn lượng, đồ cưới của nàng tính ra chưa đến mười vạn lượng nữa.
Trầm Cẩm ngây dại rồi nhìn Sở Tu Minh lại nhìn ngân phiếu, “Cái này cho ta hả?”
Sở Tu Minh cũng không ngờ Thụy vương phi sẽ làm thế này, tuy lúc đọc thư hắn đã đoán sơ sơ nhưng vẫn không thể xác nhận thái độ của Thụy vương phi, sợ rằng bạc ở Thụy vương phủ cũng không nhiều thế này, Thụy vương mặc dù có tiền nhưng rất nhiều thứ không thể động, như đồ ngự ban hay thôn trang các loại, Thụy vương chỉ có thể thu thuế hàng năm nhưng không được quyền buôn bán.
Mà trong cung ban thưởng thường không trực tiếp cho bạc, Sở Tu Minh thậm chí hoài nghi số tiền này Thụy vương không biết đến.
Nữ nhân như Thụy vương phi gả cho Thụy vương đúng là đáng tiếc.
Trầm Cẩm sờ sờ ngân phiếu rồi bỏ vào lại hộp gỗ, sau đó khóa lại đưa cả hộp cả chìa khóa cho Sở Tu Minh nói, “Cất đi, chàng nhận bạc của Mẫu phi ta thì phải đối xử tốt với ta.”
Sở Tu Minh cũng nhận ra số bạc này Thụy vương phi thông qua Trầm Cẩm đưa cho bản thân, ánh mắt hơi híp nhưng vẫn không từ chối nhận lấy hộp gỗ.
Không chỉ Thụy vương phi ngay cả Trần trắc phi cũng chuẩn bị quà cho Sở Tu Minh, nhưng khác với Thụy vương phi, Trần trắc phi hoàn toàn vì nữ nhi, chỉ mong Sở Tu Minh có thể đối xử tốt với nữ nhi như vậy đủ rồi.
Buổi tối Trầm Cẩm không được ăn hải sản nàng muốn vì những thứ này phải sơ chế lâu, toàn là đồ khô cả, phòng bếp làm món khác, dù sao những thứ này sớm hay muộn cũng sẽ được ăn nên Trầm Cẩm không để ý mấy.
Trời tối nhanh nên còn nhiều đồ không thể dọn kịp, những thứ còn lại Trầm Cẩm chọn lựa phân phát cho mọi người, chờ hôm sau thỉnh an xong sẽ phân.
Ngoài Sở Tu Minh và Sở Tu Viễn, Triệu ma ma, An Bình hay Vương tổng quản bị mất cánh tay phải đều có phần, tiểu tư hôm nay ôm đồ chạy tới chạy lui, không ngừng bê đồ từ phòng Trầm Cẩm đi các viện.
Trầm Cẩm không phải người tiêu tiền như nước nhưng cũng không phải người keo kiệt, ngay cả Vương quản gia cũng được một khúc gấm ngự ban, càng không phải nói An Bình hay Triệu ma ma, nàng còn chọn màu phù hợp với An Bình.
Đưa đồ xong Trầm Cẩm vốn định kêu nhị quản gia tới hỏi chuyện nhưng nha hoàn đi về báo nhị quản gia bị Sở Tu Minh gọi đi rồi, An Bình bên cạnh cười nói, “Phu nhân muốn biết trong kinh sao không hỏi nô tỳ?”
“Ngươi biết à?” Trầm Cẩm kinh hỉ nhìn An Bình.
An Bình cười nói, “Mấy hôm nay nô tỳ an bài tiểu nha đầu, tiểu tư nói chuyện với tiểu tư, bà tử từ kinh thành, hỏi thăm được không ít chuyện.”
Triệu ma ma cũng biết chuyện này, bà cũng bày mưu đặt kế không ít, sợ có chuyện nhị quản gia không tiện nói nên nha hoàn tiểu tư trong phủ mang đồ ăn và rượu tới hỏi thăm tin tức.
An Bình đáp, “Nô tỳ nghe nói Nhị tỷ của phu nhân gả cho Trịnh gia đại công tử, Trịnh gia đại công tử đầy bụng kinh luân.”
Trầm Cẩm cũng biết Trầm Tử gả vào Trịnh gia, nghe nói gia đình ấy thanh quý lắm, Trịnh gia đại công tử thi từ ca phú không gì không giỏi, không ít tiểu thư cất giấu thi tập của hắn.
Nhưng mà học vấn của Trầm Tử…lúc trước các nàng cùng đi học, vì hai người tuổi tác gần nhau nên phu tử dạy chung một giáo trình, tài nữ thì Trầm Tử không tới nhưng cũng không dốt đặc cán mai, cho dù gả đến nhà khác coi như không sai nhưng Trịnh gia…
Trầm Cẩm mong chờ cảnh hàng ngày Trầm Tử ngâm thi đối thơ với Trịnh gia đại thiếu gia.
An Bình nói tiếp, “Nghe nói Trịnh gia đại thiếu gia thích nhất chuyện hồng tụ thêm hương*…” Không nói hết câu, “Nhị tỷ của phu nhân lấy thân phận quận chúa gả đi, khó tránh khỏi…nghe nói nàng khóc chạy về vương phủ tìm Vương gia làm chủ.”
*Hồng tụ thêm hương: thành ngữ cổ, đại ý là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt lò hương. Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Trầm Cẩm hỏi, “Phụ vương có ra mặt không?”
“Không có.” An Bình nói, “Ở lại hai ba ngày rồi bị Vương gia phái người đưa về Trịnh gia.”
Trầm Cẩm nghĩ với tính cách của Thụy vương, Hứa trắc phi và Trầm Tử cùng khóc kể sợ là Thụy vương sẽ ra mặt giúp Trầm Tử, không thành chắc do Thụy vương phi ngăn trở? Vậy là đã hiểu, gật đầu nói, “Còn gì nữa không?”
“Nô tỳ nghe nói có một bà tử sau khi uống rượu say mắng Vĩnh Nhạc hầu thế tử.” An Bình biết Trầm Cẩm lo cho Trầm Kỳ hơn nên đặc biệt chú ý chuyện này, “Nói trông Vĩnh Nhạc hầu thế tử tốt lại vô liêm sỉ nhất, ngay cả Vĩnh Nhạc hầu phu nhân cũng là kẻ lòng dạ độc ác.”
Trầm Cẩm nhíu mày nói, “Không đúng.” Nàng nhớ trước khi xuất giá Đại tỷ sống rất tốt, hơn nữa quan hệ với Đại tỷ phu hoàn hảo, Vĩnh Nhạc hầu phu nhân với Thụy vương phi quen biết, hai người vốn là bạn tốt mà.
An Bình nói, “Nghe nói sau khi phu nhân xuất giá không lâu Vĩnh Nhạc hầu thế tử nạp thiếp, là biểu muội thanh mai trúc mã của hắn.”
Trầm Cẩm nhíu mày, “Đại tỷ bắt đầu khổ sở? Tỷ phu bạc đãi nàng à?”
Triệu ma ma nhìn Trầm Cẩm nói, “Phu nhân nghĩ đơn giản quá, không phải Vĩnh Nhạc hầu thế tử không tốt mà có thể là quá tốt nên Đại tỷ của phu nhân mới sống khổ sở.”
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma nói, “An Bình có hỏi thăm được thân thế của vị biểu muội kia không?”
“Nô tỳ nghe nói nàng là nữ nhi của thứ muội Vĩnh Nhạc hầu phu nhân, nhà bên kia có chuyện không còn thân nhân khác nên tìm chỗ nương tựa là Vĩnh Nhạc hầu phu nhân.” An Bình bổ sung.
Triệu ma ma mới nói, “Chắc thế tử đối xử ôn hòa với mọi người, mà tính ôn hòa này không dành cho thế tử phu nhân, còn Vĩnh Nhạc hầu phu nhân mặc dù là bạn tốt của Vương phi nhưng thân thích vẫn hơn, khó tránh khỏi hơi bất công, không chỉ thế, trong mắt người ngoài thiếp thất kia cơ khổ vô y còn thế tử phu nhân là Thụy vương đích nữ, gia thế hiển quý lại là thân phận quận chúa, lại là thế tử chính phi, so sánh hai người khó tránh khỏi thấy thiếp thất đáng thương hơn.”
Trầm Cẩm nhếch môi, hồi lâu mới nói, “Ta biết rồi.”
Tuy Triệu ma ma do Sở Tu Minh phái tới hầu hạ Trầm Cẩm nhưng ở chung lâu ngày có tình cảm, thiệt tình nói, “Cho nên phu nhân phải nhớ đôi khi vạn không thể mềm lòng, nếu lúc biểu muội kia vừa đến xin Vĩnh Nhạc hầu phủ giúp đỡ, Thế tử phi có thể quyết tâm đưa bạc phái ra ngoài thì sẽ không có nhiều chuyện thế này.”
Trầm Cẩm hỏi, “Nhỡ Hầu phu nhân với thế tử giận thì?”
Triệu ma ma hỏi ngược lại, “Người khác tức giận với bản thân tức giận, cái nào tốt hơn?”
Trầm Cẩm trừng mắt, nhìn Triệu ma ma vài lần mới gật đầu nói, “Ta biết rồi, đúng rồi phu quân có biểu muội không?”
Triệu ma ma hiếm hoi vui mừng nói, “Tướng quân cũng có biểu muội bà con xa, trước đây còn muốn ngả vào lòng tướng quân, sau đó…”
Trầm Cẩm hỏi, “Đi rồi à?”
“Đúng thế.” Triệu ma ma nói.
Trầm Cẩm gật đầu, “Vậy không cần nhắc tới nàng, còn có ai khác không?”
An Bình hỏi, “Phu nhân không lo lắng à? Biểu cô nương rất đẹp đấy.”
“Vì các ngươi đều nói hồi xưa mà.” Trầm Cẩm thấy Triệu ma ma và An Bình thật khó hiểu, “Nếu lúc trước có gì thật sẽ không tới phiên ta gả tới đây, với tính của phu quân nếu muốn cưới ai còn có thể đợi chỉ hôn à? Hơn nữa trong phủ hiện giờ không có người này, chắc đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đây là lần đầu tiên ta nghe người khác nhắc tới chỉ sợ đó không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu thế ta lại càng không cần lo lắng.”
Triệu ma ma nghĩ nói không chừng phu nhân đại trí giả ngu.
Trầm Cẩm nhìn Triệu ma ma và An Bình như bị điểm huyệt, hơi đắc ý và kiêu ngạo nói, “Ta rất thông minh đấy nhé.
/58
|