Bấy giờ Trầm Cẩm đang ngồi trong xe ngựa tranh luận vấn đề ăn uống với Sở Tu Minh, chuyện ở Thụy vương phủ Trầm Cẩm nghĩ đã giải quyết xong nên không cần tiếp tục nhớ đến, “Lần đó do sau khi về ta ăn một chén băng lạnh mới bị tiêu chảy thật mà.”
Sở Tu Minh nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm tụt sĩ khí lầm rầm hai tiếng, “Không phải ở ngoài ăn đồ không sạch đâu mà.”
“Ừ.” Sở Tu Minh rót chén trà hỏi, “Khát nước không?”
“Khát.” Trầm Cẩm làm nũng.
Sở Tu Minh không đưa chén trà mà bưng cho Trầm Cẩm uống, chờ Trầm Cẩm uống xong còn lại hắn uống hết, Trầm Cẩm cầm tay Sở Tu Minh có vẻ mất mát, “Hôm nay không được gặp mẫu thân.”
“Không sao.” Sở Tu Minh đáp, “Nay ở gần lúc nào cũng có thể gặp nhau.”
Trầm Cẩm gật đầu không nói, bắt đầu suy tư về từng câu nói của ba người Trầm Tử, Trầm Tĩnh và Trầm Dung, Trầm Dung thì không sao chứ Trầm Tử và Trầm Tĩnh có hơi…khác với mọi khi, đặc biệt là Trầm Tĩnh, trước khi nàng xuất giá Trầm Tĩnh còn chưa như bây giờ, trước mặt Thụy vương Trầm Tĩnh luôn ra vẻ tài nữ, hôm nay lại bất thường thế nhỉ? Đúng là đổi tốt không đổi lại đổi xấu, không bằng cảm giác thanh cao của dĩ vãng.
Hơn nữa Trầm Tĩnh hiện rõ địch ý với nàng, Trầm Cẩm nhíu mày, chẳng lẽ ghen tị? Ghen tị nàng gả tốt, Vĩnh Ninh Bá lại không giống người ta đồn? Nhưng đúng ra vị trí Vĩnh Ninh Bá phu nhân cũng không thể là của Trầm Tĩnh được, phải là Trầm Tử chứ? Nhớ lại lúc Đại tỷ cố ý vô tình lộ chuyện nhà Trịnh đại công tử, Trầm Cẩm nghĩ người nên mất mát khó chịu phải là Trầm Tử mới đúng, ai bảo nàng khóc đòi lấy cơ chứ.
Trầm Cẩm không có chút áy náy nào với Trầm Tử, nàng ở biên thành chịu khổ chịu cực cửu tử nhất sinh mới có hạnh phúc hôm nay, không có tí quan hệ nào với Trầm Tử, cuộc sống do Trầm Cẩm tự tạo nên, nếu đổi thành Trầm Tử chắc mới tới biên thành sẽ khóc nháo đòi hồi kinh hoặc “Chết bệnh” rồi.
Nhưng những chuyện này không liên quan tới Trầm Tĩnh mà, Trầm Cẩm cũng phải thừa nhận Thụy vương phi thấu hiểu lòng đàn ông hơn nhưng khinh thường làm, Hứa trắc phi lại chớp đúng thời cơ nếu không sao có thể sống yên trong Thụy vương phủ, đương nhiên trong đó có sự dung túng của Thụy vương phi tạo nên.
Ba người con gái của Hứa trắc phi thì Trầm Tử xinh đẹp nhất, có thể đứng đầu trong kinh thành, thành ra tính tình kiêu căng có thể hiểu, với dung mạo kiều diễm của nàng sẽ khiến nam nhân thấy kiêu ngạo hết sức bình thường, còn Trầm Tĩnh và Trầm Dung lại kém hơn chút cho nên Hứa trắc phi hướng Trầm Tĩnh theo hướng thanh cao tài hoa, Trầm Dung là ngây thơ khả ái nhu thuận, nếu không phải Hứa trắc phi làm quá mức muốn áp cả Trầm Kỳ chọc giận Thụy vương phi phải ra tay sợ rằng Hứa trắc phi đã thành công.
Trầm Tĩnh có tài hoa nhưng lại tự cao, luôn chướng mắt Trầm Cẩm, thậm chí chướng mắt cả Trần trắc phi, ngoài những lần giúp Trầm Tử chèn ép Trầm Cẩm thì nàng ta khinh thường khó xử nàng, không ngờ hôm nay lại thay đổi, ánh mắt Trầm Cẩm lướt tới khuôn mặt Sở Tu Minh, ai bảo hồng nhan họa thủy? Không phải hồng nhan cũng có thể họa thủy được đấy biết không, không biết Hứa trắc phi biết sẽ xử lý thế nào đây.
Sở Tu Minh đương nhiên chú ý tới tầm mắt của thê tử, ánh mắt dò hỏi, Trầm Cẩm cầm ngón tay Sở Tu Minh cắn cắn mấy cái, “Ta thấy cuộc sống có quá nhiều người cũng không tốt.”
“Hả?” Chút lực ấy của Trầm Cẩm đối với Sở Tu Minh mà nói chẳng đau chẳng ngứa nên không để ý, lòng lại thầm chờ mong tiểu nương tử nhà mình có thể nói ra cái gì.
Trầm Cẩm chui vào lòng Sở Tu Minh nhỏ giọng nói, “Chàng xem, hậu viện của Phụ vương ta có nhiều nữ nhân thế nhưng người thật tâm với ông có mấy người?” Thụy vương phi chỉ đặt mình vào vị trí Vương phi mà không phải là thê tử của Thụy vương, Trầm Cẩm không biết lúc Thụy vương phi mới gả cho Thụy vương đã mong cuộc sống ra sao nhưng chắc chắn không giống bây giờ, Thụy vương phi mang theo cảm giác trải qua thất vọng hiểu thấu, cho dù có thông minh tới đâu đi chăng nữa bà cũng cần một người có thể dựa vào mà không phải một mình chống đỡ như bây giờ, “Ta thấy Mẫu phi quá mệt mỏi.”
Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm vào lòng, để nàng ngồi trên đùi, chút cân nặng của Trầm Cẩm không là gì với Sở Tu Minh, “Ừ.”
“Mẫu thân ta…ta thấy bà không thích Phụ vương.” Trầm Cẩm nhỏ giọng nói, “Mẫu thân ta rất đẹp.”
“Ừ.” Thật ra Sở Tu Minh hiểu ý Trầm Cẩm, càng rõ Trầm Cẩm muốn nói gì nhưng hắn muốn nghe Trầm Cẩm nói ra, có lúc Sở Tu Minh thấy mình không hiểu thấu bằng Trầm Cẩm, cuộc sống ra sao nàng cũng có thể ngày ngày vui vẻ, đôi khi Sở Tu Minh nghĩ nếu Trầm Cẩm không gả cho hắn thì sẽ thế nào? Gả cho một người đơn giản có khi nào nàng sẽ vui vẻ hơn không.
Trầm Cẩm nghĩ Sở Tu Minh không tin nên quay đầu nâng mặt mình lên,“Ta giống mẫu thân lắm.”
Sở Tu Minh cười khẽ, “Nàng đang tự nói mình xinh đẹp đấy hả?”
Trầm Cẩm cười mắt cong cong, “Ừ.”
Sở Tu Minh ánh mắt lóe lóe, cho dù gả cho người đơn giản Trầm Cẩm sẽ vui vẻ hơn thì thế nào? Nàng là thê tử của hắn, cũng chỉ có thể là thê tử của hắn, “Đúng rồi, ta biết nương tử của ta mỹ mạo xuất chúng, ai cũng kém xa.”
Trầm Cẩm không chút ngượng ngùng gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nhớ đến chuyện mình muốn nói lại cầm tay Sở Tu Minh cắn một cái, “Tại chàng hết, suýt nữa quên mất chuyện ta muốn nói rồi.”
“Nàng nói đi, ta nghe đây.” Sở Tu Minh không giận nắm ngược tay Trầm Cẩm, tay hắn to lớn có thể bao cả tay Trầm Cẩm vào trong.
“Hứa trắc phi có ý định gì ta không biết, bà ấy có tâm tư riêng.” Trầm Cẩm nói, “Dù sao bà có con trai con gái.”
“Ừ.” Sở Tu Minh nhớ đến ba người Trầm Tử sao có thể mạnh bằng tiểu nương tử nhà mình được, Thụy vương chẳng biết nhìn người gì cả, lại xem cá chết là trân châu, bảo bối chân chính lại không lo, như thế cũng tốt, nếu đổi thành Trầm Tử kia gả lại đây? Không thể nào chịu được.
Trầm Cẩm nói, “Mẫu thân không thích cuộc sống vương phủ, mẫu thân…không muốn sinh con cho Phụ vương.” Việc này Trần trắc phi chính miệng nói, khi xưa Trầm Cẩm hâm mộ Trầm Tử có muội muội, ngày ngày tỷ muội các nàng có thể chơi với nhau, nàng chạy đi hỏi mẫu thân, mẫu thân không giấu giếm nói đời này có một mình Cẩm nương đã đủ, “Mẫu thân nói, sinh con cho người mình yêu là một loại hạnh phúc, sinh con cho chồng là trách nhiệm, còn một thiếp thất như bà có con là phúc khí.”
Sở Tu Minh thấy nhạc mẫu là người thông thấu, người như thế mới có thể nuôi dạy Trầm Cẩm trưởng thành vui vẻ hoạt bát.
Trầm Cẩm không khó chịu, giọng bình tĩnh, tựa vào lòng Sở Tu Minh nâng chân, chú bướm thêu trên giầy như muốn bay lên, “Đến danh phận bà cũng chẳng có, Phụ vương có bao nhiêu nhiệt tình chứ?”
Lời này như đang hỏi Sở Tu Minh cũng như đang tự hỏi mình.
Sở Tu Minh thấy tay Trầm Cẩm hơi lạnh, nắm chặt tay nàng hơn.
Trầm Cẩm cúi đầu nhìn tay hai người nói, “Vì thế không phải nhiều người thì nhiều tình cảm, ngược lại người càng nhiều tình cảm càng nhạt thành ra phu quân, nhà chúng ta chỉ cần chúng ta thôi được không?”
Nói xong như thẹn thùng hoặc không xác định, giọng vừa nhỏ vừa run, rõ ràng đang sợ lại kiên cường không chịu buông tay nhận thua.
“Được.” Lòng Sở Tu Minh mềm nhũn, không trêu đùa Trầm Cẩm nữa, “Chỉ cần hai người chúng ta thôi, không bao giờ có người khác.”
Trầm Cẩm không phản ứng kịp, nàng không ngờ Sở Tu Minh sẽ đồng ý dễ dàng thế, nàng nhào ra khòi lòng Sở Tu Minh sau đó ngồi trên đùi Sở Tu Minh, hai tay ôm cổ hắn, trán chạm trán, “Ừ, ta muốn sinh con cho phu quân.”
Đáy mắt Sở Tu Minh đầy ý cười, tiểu nương tử hay thẹn thùng nhà hắn đến thổ lộ cũng hàm súc, “Ừ.”
Thật ra sau khi ăn trưa ở Thụy vương phủ xong Trầm Kỳ hỏi Trầm Cẩm, Trầm Tử về có hối hận đến tim cong nát phổi không, Trầm Cẩm biết ý Trầm Kỳ nói gì nhưng nàng giả vờ không hiểu vì chuyện này liên lụy đến Sở Tu Minh, Trầm Tử không muốn gả cho Sở Tu Minh cuối cùng chọn Trịnh Gia Cù không phải là bí mật ở Thụy vương phủ, tuy cuối cùng người chịu thiệt là Trầm Tử song việc này có liên quan tới mặt mũi Sở Tu Minh nên Trầm Cẩm không thể nói.
Trầm Kỳ không có ý xấu, do ở Vĩnh Nhạc hầu phủ quá áp lực nên khi về nhà có Phụ vương, mẫu thân và hai đệ đệ làm chỗ dựa liền tùy ý chút, nhưng Trầm Cẩm thì không được, trong Thụy vương phủ người thật tâm lo cho nàng chỉ có Trần trắc phi, mà Trần trắc phi lại không có địa vị gì.
Nhớ đến những lúc Trầm Kỳ đối xử tốt với nàng, Trầm Cẩm híp mắt nhỏ giọng nói, “Ta ghét Đại tỷ phu.”
“Hả?” Sở Tu Minh vỗ nhè nhẹ lưng Trầm Cẩm, “Biết rồi.”
Trầm Cẩm đã tố cáo xong, biết Sở Tu Minh sẽ giúp nàng xả giận nên không để ý.
Về tới Vĩnh Ninh Bá phủ Trầm Cẩm mới xuống người Sở Tu Minh, Sở Tu Minh xuống xe ngựa trước, không dùng mã đôn ôm Trầm Cẩm xuống, nắm tay nàng đi vào trong. Trầm Cẩm thỏa mãn tâm nguyện, Sở Tu Minh lại đồng ý xả giận cho Đại tỷ nên lúc này rất vui, “Đúng rồi, sao Phụ vương lại kêu mọi người tỷ thí thế?”
“A.” Sở Tu Minh cười khẽ có phần trào phúng.
“Ta nghĩ Nhị tỷ phu không ngốc thế đâu, có phải chàng động tay động chân không?” Trầm Cẩm nghe tiếng cười của Sở Tu Minh nên truy vấn.
Sở Tu Minh không thừa nhận cũng không phủ nhận, có một số người tự cho mình thanh cao, nếu không phải xả giận cho nương tử nhà mình hắn cũng lười quản, cho dù nương tử nhà mình có ngốc cũng không cần người khác khoa tay múa chân, Thụy vương là phụ thân thì sao? Không được phép.
Trầm Cẩm không nhận được câu trả lời cũng không để ý, “Sao bọn họ không bị thương?”
Sở Tu Minh dừng bước nhìn Trầm Cẩm nói, “Đó là phụ thân và tỷ phu của nàng nên không thể bị thương.” Bị nhìn ra thì không hay, lại nói ai bảo dạy dỗ người khác nhất định phải gây ra vết thương nhìn thấy bằng mắt chứ, làm thế không phải để người khác nắm được nhược điểm à.
Trầm Cẩm trừng mắt, vẻ mặt nghi ngờ, Sở Tu Minh nhếch khóe môi, “Không được hỏi nữa.”
“Ta thấy chàng ăn hiếp bọn họ ấy vậy mà họ còn luôn nghĩ chàng tốt.” Trầm Cẩm chun mũi, nhỏ giọng than thở.
Sở Tu Minh nghe thấy nghĩ quả nhiên vẫn là nương tử nhà mình thông minh.
Triệu ma ma chờ trong phủ, đưa canh tỉnh rượu cho Sở Tu Minh, An Bình đi dọn dẹp đồ Thụy vương phi đưa, cái nào cần ghi chép cần nhập khố phải phân ra, Triệu ma ma và An Ninh hầu hạ Trầm Cẩm thay thường phục, “Phu nhân ở vương phủ chơi vui không?”
“Vui.” Trầm Cẩm tâm trạng tốt ngồi trước bàn trang điểm để Triệu ma ma tháo đồ trang sức, đổi tóc thành kiểu đơn giản, tự mình cởi vòng tay nói, “Mẫu phi dặn phòng bếp chuẩn bị món ta thích, Đại tỷ tỷ lại kể rất nhiều chuyện thú vị cho ta nghe,” Quay đầu cười với Triệu ma ma, “Vui lắm, tiếc là không được gặp mẫu thân nhưng phu quân nói sau này ở gần lúc nào cũng có thể gặp.”
Triệu ma ma thấy trong miệng Trầm Cẩm ai cũng là người tốt, cho dù bị ăn hiếp cũng không biết nên bà liếc An Ninh một cái, tuy bà tin tướng quân sẽ che chở phu nhân nhưng có những chỗ tướng quân không có mặt, nếu không phải vì không tiện thì bà nhất định đi theo, tránh phu nhân ở chỗ tướng quân với bà không nhìn thấy bị người ta ăn hiếp.
Không ngờ bỗng nhiên Trầm Cẩm giận tối mặt, “Nhưng Tứ muội muội đáng ghét lắm.” Nàng chưa từng tranh giành cái gì, trong vương phủ đồ của nàng bọn Trầm Tử đòi nàng sẽ cho nhưng phu quân thì không được, phu quân đã đồng ý đời này chỉ cần mình nàng thế thì nàng sẽ tuyệt đối không đẩy phu quân ra ngoài, cho dù là muội muội của nàng cũng không thể.
“Hả?” Triệu ma ma bất ngờ khi nghe phu nhân nói ghét ai, chắc Tứ muội muội kia chọc Trầm Cẩm giận ghê lắm khiến Trầm Cẩm không vui, Triệu ma ma đổi sắc mặt, ánh mắt lợi hại trừng An Ninh, nói, “Nàng ta khi nhục phu nhân?” Quả nhiên bà không đi theo là có người ăn hiếp phu nhân ngay, quá đáng.
“Không sao.” Trầm Cẩm nhanh chóng khôi phục tươi cười, giầy cũng thay, đứng lên thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, “Phu quân nói sau này không gặp nữa, đúng rồi ma ma ngày mai phu quân với ta sẽ tới nhà Đại tỷ tỷ, giúp ta chuẩn bị phần lễ cho Vĩnh Nhạc hầu và phu nhân nhé.”
“Vâng.” Triệu ma ma giấu vẻ tức giận trong mắt cung kính đáp.
Trầm Cẩm cười đi ra ngoài hỏi, “Ma ma có chuẩn bị điểm tâm cho ta không? Ta thấy điểm tâm vương phủ làm không hợp miệng.”
Triệu ma ma theo sau Trầm Cẩm, An Ninh dọn dẹp quần áo Trầm Cẩm thay ra đưa cho tiểu nha hoàn, lại dọn dẹp lại trang sức rồi mới ra khỏi phòng.
“Lão nô tính thời gian nghĩ tướng quân và phu nhân sắp về.” Triệu ma ma cười nói, “Bây giờ vừa vặn chín.”
Trầm Cẩm gật đầu, bước chân không tự chủ được nhanh hơn, lúc tới đại sảnh Sở Tu Minh đã tắm rửa thay quần áo xong đang nói chuyện với thị vệ trong phủ, thấy Trầm Cẩm tới liền gật đầu với thị vệ phân phó vài câu rồi cho lui.
Triệu ma ma tới phòng bếp bưng đồ lên, An Ninh dọn dẹp xong ra hầu hạ, Trầm Cẩm thấy thế nói, “An Ninh, ngươi với An Bình đi nghỉ đi, đứng cả ngày rồi.” Ở Thụy vương phủ An Ninh và An Ninh đứng không rời hai bên trái phải Trầm Cẩm.
An Ninh cười nói, “Không sao đâu Phu nhân.”
“Vậy ngươi với Triệu ma ma ngồi cả đi.” Trầm Cẩm thấy vậy nói.
An Ninh thấy tướng quân không nói gì liền nhún người giúp Triệu ma ma dọn điểm tâm trà bánh lên rồi mới tới bàn nhỏ, chờ Triệu ma ma ngồi rồi mới ngồi.
Triệu ma ma dặn phòng bếp làm điểm tâm đều dựa theo khẩu vị Trầm Cẩm bỏ đường mật vào, có loại bỏ sữa dê và bạc hà, vô cùng ngon miệng, Sở Tu Minh rót cho Trầm Cẩm chén trà lài hỏi, “Ở vương phủ chưa ăn no hả?”
“Thấy đồ ăn nhà mình ngon hơn thôi.” Trầm Cẩm cười nói.
Sở Tu Minh gật đầu lại hỏi, “Ở hậu viện có bị khó xử không?”
Trầm Cẩm lắc đầu, bưng trà lài uống, “Chàng với Triệu ma ma thích quan tâm, ta không bị ăn hiếp đâu, Thụy vương phủ dù sao cũng nhà mẹ đẻ không phải đầm rồng hang hổ mà.”
Sở Tu Minh híp mắt, “Nha đầu ngốc, chỉ sợ nàng bị người ta ăn hiếp cũng không biết.”
“Không đâu.” Trầm Cẩm phản bác, “Có Đại tỷ tỷ bảo vệ ta mà.”
Ánh mắt Sở Tu Minh lóe sáng, chắc vẫn bị ăn hiếp chứ không sao lại phải bảo vệ, song thấy Trầm Cẩm không muốn nói hắn sẽ không hỏi nữa, thấy nàng ăn mấy miếng liền dẹp đĩa sang một bên nói, “Đi chơi với Tiểu Bất Điểm đi.”
“Vâng.” Cả ngày hôm nay Trầm Cẩm chưa gặp Tiểu Bất Điểm nên đứng dậy cười, “Ta cũng nhớ nó.”
Không ngờ nàng chưa ra ngoài Triệu quản gia đã dẫn đồ đệ hắn vào, Trầm Cẩm cười hỏi, “Triệu quản gia tìm tướng quân hả?”
“Không, tại hạ tới tìm phu nhân.” Triệu quản gia nghiêm túc đáp.
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh nghi hoặc, lại nhìn Triệu quản gia, ngồi lại trên ghế, “Tìm ta?”
Triệu quản gia bảo đồ đệ đem sổ sách lên, “Hay phu nhân quên trong phủ còn mấy vị quản sự?”
Đúng là quên mất, chuyện nào Trầm Cẩm xử lý xong liền vứt ra khỏi đầu, “À.”
Triệu quản gia không khó xử Trầm Cẩm, hai tay dâng bản nợ nói, “Tại hạ đã xem hết tất cả sổ sách, trong đó có chỗ không hợp lý…”
Trầm Cẩm vừa nghe Triệu quản gia nói vừa lật sổ xem, còn phân tâm nhìn Sở Tu Minh, chờ lúc Triệu quản gia dừng lại nói, “Phu quân đi trước đi, bên chỗ ta chắc phải bận lúc nữa.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Ta tới thư phòng.”
Trầm Cẩm đồng ý, lại tiếp tục căn cứ lời Triệu quản gia so sánh sổ sách, Triệu ma ma đứng bên cạnh nghe mày càng ngày càng nhíu chặt, An Ninh không dám ngồi nữa đứng sau lưng Trầm Cẩm, An Bình dọn dẹp đồ xong quay lại thấy tình hình này không dám lên tiếng đứng sang bên.
Tuy Triệu ma ma biết người Vĩnh Ninh Bá phủ ở kinh thành tham ô không ít bạc nhưng lại không ngờ bọn họ lại to gan đến thế.
Trầm Cẩm gật đầu, chờ Triệu quản gia nói xong Triệu ma ma hỏi, “Phu nhân tính xử lý thế nào?”
“Ma ma nghĩ sao?” Trầm Cẩm hỏi.
Triệu ma ma trầm giọng nói, “Để bọn họ trả lại bạc, nếu không trả thì đòi.”
Triệu quản gia nói xong liền đứng sang bên không thèm nói, Triệu ma ma biết những quản sự này đều là mật thám, “Lại mời con trai con gái mấy quản sự kia tới phủ làm khách, báo cho người nhà biết trong vòng ba ngày phải trả lại đủ bạc mới có thể đón người nhà về.”
“Thế không đủ thì sao?” Trầm Cẩm hỏi.
Triệu ma ma nói tiếp, “Xét nhà.”
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi nói, “Thế thì hơi phiền, trong phủ có nhiều người thế ta không đủ nhân lực, cứ đưa người với chứng cứ tới quan phủ đi.”
Triệu ma ma sửng sốt, Trầm Cẩm thấy chủ ý của mình quá hay, “Nói rõ quản sự nào tham ô bao nhiêu cho quan phủ biết để họ giúp ta cưỡng chế đòi về.” Nhớ đến lời Thụy vương phi từng nói, muốn người khác làm việc cho mình phải cho họ lệ phí, “Đòi về được bao nhiêu ta sẽ cho bọn họ một phần mười coi đó là phí vất vả.”
Hai mắt Triệu quản gia sáng lên liếc nhìn Trầm Cẩm, biện pháp của Trầm Cẩm đơn giản trực tiếp, biện pháp của Triệu ma ma tuy thỏa đáng nhưng khó tránh bị nói lạnh lùng vô cảm, còn Trầm Cẩm lại giao hết mọi chuyện cho người ta, chứng cớ vô cùng xác thực không cần tốn sức để người quan phủ giúp xử lý những người đó.
Những quản sự đó cầm tiền không biết đã tiêu bao nhiêu còn bao nhiêu, nếu đòi hết không lưu tình có khi bọn họ phải tán gia bại sản, chuyện này Vĩnh Ninh Bá phủ có thể làm nhưng người ngoài sẽ thấy thế nào? Bọn họ sẽ không nghĩ những người này tham ô bạc của Vĩnh Ninh Bá phủ bắt bọn họ giao ra là chuyện phải làm, chỉ thấy Vĩnh Ninh Bá phủ ỷ thế hiếp người, mọi người luôn đồng tình kẻ yếu, Vĩnh Ninh Bá phủ không muốn làm kẻ ác, song tha cho bọn họ thì ghét.
Trầm Cẩm đưa hết mọi chuyện cho quan phủ, cưỡng chế nộp của phi pháp vốn là việc của quan phủ, không sợ quan phủ không ra tay, tiền tài khiến người động tâm, cho dù quan không động tâm thì những binh lính dưới quyền sao không động tâm? Tự nhiên sẽ ra sức giúp đoạt lại, dù sao giao lên càng nhiều thì càng được chia nhiều, cũng không sợ những người này lén cắt xén bởi lợi ích chung nên sẽ có người theo dõi lẫn nhau.
“Thủ đoạn của phu nhân quá hay.” Triệu quản gia thiệt tình tán thưởng.
Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Triệu quản gia, gật đầu nhận ca ngợi một cách tự nhiên, “Xem ra Triệu quản gia cũng đồng ý với ý kiến này, vậy cứ thế mà làm.”
“Vâng.” Triệu quản gia cung kính.
Triệu ma ma cũng nghĩ tới những điều này thầm thở dài…bà hầu hạ lâu thành ra nhiều việc không gọn gàng dứt khoát bằng Trầm Cẩm, do trước đây chỗ nào cũng tràn ngập nguy cơ nên nói một câu cũng phải cân nhắc nhiều lần, mục đích muốn đạt được cũng phải tính đi tính lại.
Triệu quản gia hỏi, “Phu nhân có thể cho tại hạ biết vì sao lại đưa cho quan phủ không?”
Trầm Cẩm nhìn Triệu quản gia chẳng hiểu ra làm sao, “Đầu tiên, phủ ta không đủ người, nếu làm theo cách của Triệu ma ma phải phân ra ít nhất bảy, tám người, thiếu nhiều người một lúc thế sẽ ảnh hưởng đến việc hầu hạ, ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày trong phủ, lý do nữa là Mẫu phi ta từng nói chuyện gì khó làm thì cứ giao cho quan phủ, ta là quận chúa nên quan phủ phải theo nịnh bợ chứ.”
Triệu quản gia nghe hồi lâu lại phát hiện Trầm Cẩm nói thật, nàng nghĩ như thế thật! Triệu quản gia không thể chấp nhận nổi, ông suy nghĩ rất nhiều lý do, chỉ cần Trầm Cẩm có thể nói một trong số đó Triệu quản gia đã thấy bình thường nhưng Trầm Cẩm lại vì người hầu không đủ và bởi nàng là quận chúa có thể ỷ thế hiếp người nên giao mọi chuyện cho quan phủ làm?
Không biết sao Triệu quản gia thầm nghĩ đến một câu, đây có phải là trời thương kẻ ngốc không?
Sở Tu Minh nhướng mày nhìn Trầm Cẩm, Trầm Cẩm tụt sĩ khí lầm rầm hai tiếng, “Không phải ở ngoài ăn đồ không sạch đâu mà.”
“Ừ.” Sở Tu Minh rót chén trà hỏi, “Khát nước không?”
“Khát.” Trầm Cẩm làm nũng.
Sở Tu Minh không đưa chén trà mà bưng cho Trầm Cẩm uống, chờ Trầm Cẩm uống xong còn lại hắn uống hết, Trầm Cẩm cầm tay Sở Tu Minh có vẻ mất mát, “Hôm nay không được gặp mẫu thân.”
“Không sao.” Sở Tu Minh đáp, “Nay ở gần lúc nào cũng có thể gặp nhau.”
Trầm Cẩm gật đầu không nói, bắt đầu suy tư về từng câu nói của ba người Trầm Tử, Trầm Tĩnh và Trầm Dung, Trầm Dung thì không sao chứ Trầm Tử và Trầm Tĩnh có hơi…khác với mọi khi, đặc biệt là Trầm Tĩnh, trước khi nàng xuất giá Trầm Tĩnh còn chưa như bây giờ, trước mặt Thụy vương Trầm Tĩnh luôn ra vẻ tài nữ, hôm nay lại bất thường thế nhỉ? Đúng là đổi tốt không đổi lại đổi xấu, không bằng cảm giác thanh cao của dĩ vãng.
Hơn nữa Trầm Tĩnh hiện rõ địch ý với nàng, Trầm Cẩm nhíu mày, chẳng lẽ ghen tị? Ghen tị nàng gả tốt, Vĩnh Ninh Bá lại không giống người ta đồn? Nhưng đúng ra vị trí Vĩnh Ninh Bá phu nhân cũng không thể là của Trầm Tĩnh được, phải là Trầm Tử chứ? Nhớ lại lúc Đại tỷ cố ý vô tình lộ chuyện nhà Trịnh đại công tử, Trầm Cẩm nghĩ người nên mất mát khó chịu phải là Trầm Tử mới đúng, ai bảo nàng khóc đòi lấy cơ chứ.
Trầm Cẩm không có chút áy náy nào với Trầm Tử, nàng ở biên thành chịu khổ chịu cực cửu tử nhất sinh mới có hạnh phúc hôm nay, không có tí quan hệ nào với Trầm Tử, cuộc sống do Trầm Cẩm tự tạo nên, nếu đổi thành Trầm Tử chắc mới tới biên thành sẽ khóc nháo đòi hồi kinh hoặc “Chết bệnh” rồi.
Nhưng những chuyện này không liên quan tới Trầm Tĩnh mà, Trầm Cẩm cũng phải thừa nhận Thụy vương phi thấu hiểu lòng đàn ông hơn nhưng khinh thường làm, Hứa trắc phi lại chớp đúng thời cơ nếu không sao có thể sống yên trong Thụy vương phủ, đương nhiên trong đó có sự dung túng của Thụy vương phi tạo nên.
Ba người con gái của Hứa trắc phi thì Trầm Tử xinh đẹp nhất, có thể đứng đầu trong kinh thành, thành ra tính tình kiêu căng có thể hiểu, với dung mạo kiều diễm của nàng sẽ khiến nam nhân thấy kiêu ngạo hết sức bình thường, còn Trầm Tĩnh và Trầm Dung lại kém hơn chút cho nên Hứa trắc phi hướng Trầm Tĩnh theo hướng thanh cao tài hoa, Trầm Dung là ngây thơ khả ái nhu thuận, nếu không phải Hứa trắc phi làm quá mức muốn áp cả Trầm Kỳ chọc giận Thụy vương phi phải ra tay sợ rằng Hứa trắc phi đã thành công.
Trầm Tĩnh có tài hoa nhưng lại tự cao, luôn chướng mắt Trầm Cẩm, thậm chí chướng mắt cả Trần trắc phi, ngoài những lần giúp Trầm Tử chèn ép Trầm Cẩm thì nàng ta khinh thường khó xử nàng, không ngờ hôm nay lại thay đổi, ánh mắt Trầm Cẩm lướt tới khuôn mặt Sở Tu Minh, ai bảo hồng nhan họa thủy? Không phải hồng nhan cũng có thể họa thủy được đấy biết không, không biết Hứa trắc phi biết sẽ xử lý thế nào đây.
Sở Tu Minh đương nhiên chú ý tới tầm mắt của thê tử, ánh mắt dò hỏi, Trầm Cẩm cầm ngón tay Sở Tu Minh cắn cắn mấy cái, “Ta thấy cuộc sống có quá nhiều người cũng không tốt.”
“Hả?” Chút lực ấy của Trầm Cẩm đối với Sở Tu Minh mà nói chẳng đau chẳng ngứa nên không để ý, lòng lại thầm chờ mong tiểu nương tử nhà mình có thể nói ra cái gì.
Trầm Cẩm chui vào lòng Sở Tu Minh nhỏ giọng nói, “Chàng xem, hậu viện của Phụ vương ta có nhiều nữ nhân thế nhưng người thật tâm với ông có mấy người?” Thụy vương phi chỉ đặt mình vào vị trí Vương phi mà không phải là thê tử của Thụy vương, Trầm Cẩm không biết lúc Thụy vương phi mới gả cho Thụy vương đã mong cuộc sống ra sao nhưng chắc chắn không giống bây giờ, Thụy vương phi mang theo cảm giác trải qua thất vọng hiểu thấu, cho dù có thông minh tới đâu đi chăng nữa bà cũng cần một người có thể dựa vào mà không phải một mình chống đỡ như bây giờ, “Ta thấy Mẫu phi quá mệt mỏi.”
Sở Tu Minh ôm Trầm Cẩm vào lòng, để nàng ngồi trên đùi, chút cân nặng của Trầm Cẩm không là gì với Sở Tu Minh, “Ừ.”
“Mẫu thân ta…ta thấy bà không thích Phụ vương.” Trầm Cẩm nhỏ giọng nói, “Mẫu thân ta rất đẹp.”
“Ừ.” Thật ra Sở Tu Minh hiểu ý Trầm Cẩm, càng rõ Trầm Cẩm muốn nói gì nhưng hắn muốn nghe Trầm Cẩm nói ra, có lúc Sở Tu Minh thấy mình không hiểu thấu bằng Trầm Cẩm, cuộc sống ra sao nàng cũng có thể ngày ngày vui vẻ, đôi khi Sở Tu Minh nghĩ nếu Trầm Cẩm không gả cho hắn thì sẽ thế nào? Gả cho một người đơn giản có khi nào nàng sẽ vui vẻ hơn không.
Trầm Cẩm nghĩ Sở Tu Minh không tin nên quay đầu nâng mặt mình lên,“Ta giống mẫu thân lắm.”
Sở Tu Minh cười khẽ, “Nàng đang tự nói mình xinh đẹp đấy hả?”
Trầm Cẩm cười mắt cong cong, “Ừ.”
Sở Tu Minh ánh mắt lóe lóe, cho dù gả cho người đơn giản Trầm Cẩm sẽ vui vẻ hơn thì thế nào? Nàng là thê tử của hắn, cũng chỉ có thể là thê tử của hắn, “Đúng rồi, ta biết nương tử của ta mỹ mạo xuất chúng, ai cũng kém xa.”
Trầm Cẩm không chút ngượng ngùng gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nhớ đến chuyện mình muốn nói lại cầm tay Sở Tu Minh cắn một cái, “Tại chàng hết, suýt nữa quên mất chuyện ta muốn nói rồi.”
“Nàng nói đi, ta nghe đây.” Sở Tu Minh không giận nắm ngược tay Trầm Cẩm, tay hắn to lớn có thể bao cả tay Trầm Cẩm vào trong.
“Hứa trắc phi có ý định gì ta không biết, bà ấy có tâm tư riêng.” Trầm Cẩm nói, “Dù sao bà có con trai con gái.”
“Ừ.” Sở Tu Minh nhớ đến ba người Trầm Tử sao có thể mạnh bằng tiểu nương tử nhà mình được, Thụy vương chẳng biết nhìn người gì cả, lại xem cá chết là trân châu, bảo bối chân chính lại không lo, như thế cũng tốt, nếu đổi thành Trầm Tử kia gả lại đây? Không thể nào chịu được.
Trầm Cẩm nói, “Mẫu thân không thích cuộc sống vương phủ, mẫu thân…không muốn sinh con cho Phụ vương.” Việc này Trần trắc phi chính miệng nói, khi xưa Trầm Cẩm hâm mộ Trầm Tử có muội muội, ngày ngày tỷ muội các nàng có thể chơi với nhau, nàng chạy đi hỏi mẫu thân, mẫu thân không giấu giếm nói đời này có một mình Cẩm nương đã đủ, “Mẫu thân nói, sinh con cho người mình yêu là một loại hạnh phúc, sinh con cho chồng là trách nhiệm, còn một thiếp thất như bà có con là phúc khí.”
Sở Tu Minh thấy nhạc mẫu là người thông thấu, người như thế mới có thể nuôi dạy Trầm Cẩm trưởng thành vui vẻ hoạt bát.
Trầm Cẩm không khó chịu, giọng bình tĩnh, tựa vào lòng Sở Tu Minh nâng chân, chú bướm thêu trên giầy như muốn bay lên, “Đến danh phận bà cũng chẳng có, Phụ vương có bao nhiêu nhiệt tình chứ?”
Lời này như đang hỏi Sở Tu Minh cũng như đang tự hỏi mình.
Sở Tu Minh thấy tay Trầm Cẩm hơi lạnh, nắm chặt tay nàng hơn.
Trầm Cẩm cúi đầu nhìn tay hai người nói, “Vì thế không phải nhiều người thì nhiều tình cảm, ngược lại người càng nhiều tình cảm càng nhạt thành ra phu quân, nhà chúng ta chỉ cần chúng ta thôi được không?”
Nói xong như thẹn thùng hoặc không xác định, giọng vừa nhỏ vừa run, rõ ràng đang sợ lại kiên cường không chịu buông tay nhận thua.
“Được.” Lòng Sở Tu Minh mềm nhũn, không trêu đùa Trầm Cẩm nữa, “Chỉ cần hai người chúng ta thôi, không bao giờ có người khác.”
Trầm Cẩm không phản ứng kịp, nàng không ngờ Sở Tu Minh sẽ đồng ý dễ dàng thế, nàng nhào ra khòi lòng Sở Tu Minh sau đó ngồi trên đùi Sở Tu Minh, hai tay ôm cổ hắn, trán chạm trán, “Ừ, ta muốn sinh con cho phu quân.”
Đáy mắt Sở Tu Minh đầy ý cười, tiểu nương tử hay thẹn thùng nhà hắn đến thổ lộ cũng hàm súc, “Ừ.”
Thật ra sau khi ăn trưa ở Thụy vương phủ xong Trầm Kỳ hỏi Trầm Cẩm, Trầm Tử về có hối hận đến tim cong nát phổi không, Trầm Cẩm biết ý Trầm Kỳ nói gì nhưng nàng giả vờ không hiểu vì chuyện này liên lụy đến Sở Tu Minh, Trầm Tử không muốn gả cho Sở Tu Minh cuối cùng chọn Trịnh Gia Cù không phải là bí mật ở Thụy vương phủ, tuy cuối cùng người chịu thiệt là Trầm Tử song việc này có liên quan tới mặt mũi Sở Tu Minh nên Trầm Cẩm không thể nói.
Trầm Kỳ không có ý xấu, do ở Vĩnh Nhạc hầu phủ quá áp lực nên khi về nhà có Phụ vương, mẫu thân và hai đệ đệ làm chỗ dựa liền tùy ý chút, nhưng Trầm Cẩm thì không được, trong Thụy vương phủ người thật tâm lo cho nàng chỉ có Trần trắc phi, mà Trần trắc phi lại không có địa vị gì.
Nhớ đến những lúc Trầm Kỳ đối xử tốt với nàng, Trầm Cẩm híp mắt nhỏ giọng nói, “Ta ghét Đại tỷ phu.”
“Hả?” Sở Tu Minh vỗ nhè nhẹ lưng Trầm Cẩm, “Biết rồi.”
Trầm Cẩm đã tố cáo xong, biết Sở Tu Minh sẽ giúp nàng xả giận nên không để ý.
Về tới Vĩnh Ninh Bá phủ Trầm Cẩm mới xuống người Sở Tu Minh, Sở Tu Minh xuống xe ngựa trước, không dùng mã đôn ôm Trầm Cẩm xuống, nắm tay nàng đi vào trong. Trầm Cẩm thỏa mãn tâm nguyện, Sở Tu Minh lại đồng ý xả giận cho Đại tỷ nên lúc này rất vui, “Đúng rồi, sao Phụ vương lại kêu mọi người tỷ thí thế?”
“A.” Sở Tu Minh cười khẽ có phần trào phúng.
“Ta nghĩ Nhị tỷ phu không ngốc thế đâu, có phải chàng động tay động chân không?” Trầm Cẩm nghe tiếng cười của Sở Tu Minh nên truy vấn.
Sở Tu Minh không thừa nhận cũng không phủ nhận, có một số người tự cho mình thanh cao, nếu không phải xả giận cho nương tử nhà mình hắn cũng lười quản, cho dù nương tử nhà mình có ngốc cũng không cần người khác khoa tay múa chân, Thụy vương là phụ thân thì sao? Không được phép.
Trầm Cẩm không nhận được câu trả lời cũng không để ý, “Sao bọn họ không bị thương?”
Sở Tu Minh dừng bước nhìn Trầm Cẩm nói, “Đó là phụ thân và tỷ phu của nàng nên không thể bị thương.” Bị nhìn ra thì không hay, lại nói ai bảo dạy dỗ người khác nhất định phải gây ra vết thương nhìn thấy bằng mắt chứ, làm thế không phải để người khác nắm được nhược điểm à.
Trầm Cẩm trừng mắt, vẻ mặt nghi ngờ, Sở Tu Minh nhếch khóe môi, “Không được hỏi nữa.”
“Ta thấy chàng ăn hiếp bọn họ ấy vậy mà họ còn luôn nghĩ chàng tốt.” Trầm Cẩm chun mũi, nhỏ giọng than thở.
Sở Tu Minh nghe thấy nghĩ quả nhiên vẫn là nương tử nhà mình thông minh.
Triệu ma ma chờ trong phủ, đưa canh tỉnh rượu cho Sở Tu Minh, An Bình đi dọn dẹp đồ Thụy vương phi đưa, cái nào cần ghi chép cần nhập khố phải phân ra, Triệu ma ma và An Ninh hầu hạ Trầm Cẩm thay thường phục, “Phu nhân ở vương phủ chơi vui không?”
“Vui.” Trầm Cẩm tâm trạng tốt ngồi trước bàn trang điểm để Triệu ma ma tháo đồ trang sức, đổi tóc thành kiểu đơn giản, tự mình cởi vòng tay nói, “Mẫu phi dặn phòng bếp chuẩn bị món ta thích, Đại tỷ tỷ lại kể rất nhiều chuyện thú vị cho ta nghe,” Quay đầu cười với Triệu ma ma, “Vui lắm, tiếc là không được gặp mẫu thân nhưng phu quân nói sau này ở gần lúc nào cũng có thể gặp.”
Triệu ma ma thấy trong miệng Trầm Cẩm ai cũng là người tốt, cho dù bị ăn hiếp cũng không biết nên bà liếc An Ninh một cái, tuy bà tin tướng quân sẽ che chở phu nhân nhưng có những chỗ tướng quân không có mặt, nếu không phải vì không tiện thì bà nhất định đi theo, tránh phu nhân ở chỗ tướng quân với bà không nhìn thấy bị người ta ăn hiếp.
Không ngờ bỗng nhiên Trầm Cẩm giận tối mặt, “Nhưng Tứ muội muội đáng ghét lắm.” Nàng chưa từng tranh giành cái gì, trong vương phủ đồ của nàng bọn Trầm Tử đòi nàng sẽ cho nhưng phu quân thì không được, phu quân đã đồng ý đời này chỉ cần mình nàng thế thì nàng sẽ tuyệt đối không đẩy phu quân ra ngoài, cho dù là muội muội của nàng cũng không thể.
“Hả?” Triệu ma ma bất ngờ khi nghe phu nhân nói ghét ai, chắc Tứ muội muội kia chọc Trầm Cẩm giận ghê lắm khiến Trầm Cẩm không vui, Triệu ma ma đổi sắc mặt, ánh mắt lợi hại trừng An Ninh, nói, “Nàng ta khi nhục phu nhân?” Quả nhiên bà không đi theo là có người ăn hiếp phu nhân ngay, quá đáng.
“Không sao.” Trầm Cẩm nhanh chóng khôi phục tươi cười, giầy cũng thay, đứng lên thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, “Phu quân nói sau này không gặp nữa, đúng rồi ma ma ngày mai phu quân với ta sẽ tới nhà Đại tỷ tỷ, giúp ta chuẩn bị phần lễ cho Vĩnh Nhạc hầu và phu nhân nhé.”
“Vâng.” Triệu ma ma giấu vẻ tức giận trong mắt cung kính đáp.
Trầm Cẩm cười đi ra ngoài hỏi, “Ma ma có chuẩn bị điểm tâm cho ta không? Ta thấy điểm tâm vương phủ làm không hợp miệng.”
Triệu ma ma theo sau Trầm Cẩm, An Ninh dọn dẹp quần áo Trầm Cẩm thay ra đưa cho tiểu nha hoàn, lại dọn dẹp lại trang sức rồi mới ra khỏi phòng.
“Lão nô tính thời gian nghĩ tướng quân và phu nhân sắp về.” Triệu ma ma cười nói, “Bây giờ vừa vặn chín.”
Trầm Cẩm gật đầu, bước chân không tự chủ được nhanh hơn, lúc tới đại sảnh Sở Tu Minh đã tắm rửa thay quần áo xong đang nói chuyện với thị vệ trong phủ, thấy Trầm Cẩm tới liền gật đầu với thị vệ phân phó vài câu rồi cho lui.
Triệu ma ma tới phòng bếp bưng đồ lên, An Ninh dọn dẹp xong ra hầu hạ, Trầm Cẩm thấy thế nói, “An Ninh, ngươi với An Bình đi nghỉ đi, đứng cả ngày rồi.” Ở Thụy vương phủ An Ninh và An Ninh đứng không rời hai bên trái phải Trầm Cẩm.
An Ninh cười nói, “Không sao đâu Phu nhân.”
“Vậy ngươi với Triệu ma ma ngồi cả đi.” Trầm Cẩm thấy vậy nói.
An Ninh thấy tướng quân không nói gì liền nhún người giúp Triệu ma ma dọn điểm tâm trà bánh lên rồi mới tới bàn nhỏ, chờ Triệu ma ma ngồi rồi mới ngồi.
Triệu ma ma dặn phòng bếp làm điểm tâm đều dựa theo khẩu vị Trầm Cẩm bỏ đường mật vào, có loại bỏ sữa dê và bạc hà, vô cùng ngon miệng, Sở Tu Minh rót cho Trầm Cẩm chén trà lài hỏi, “Ở vương phủ chưa ăn no hả?”
“Thấy đồ ăn nhà mình ngon hơn thôi.” Trầm Cẩm cười nói.
Sở Tu Minh gật đầu lại hỏi, “Ở hậu viện có bị khó xử không?”
Trầm Cẩm lắc đầu, bưng trà lài uống, “Chàng với Triệu ma ma thích quan tâm, ta không bị ăn hiếp đâu, Thụy vương phủ dù sao cũng nhà mẹ đẻ không phải đầm rồng hang hổ mà.”
Sở Tu Minh híp mắt, “Nha đầu ngốc, chỉ sợ nàng bị người ta ăn hiếp cũng không biết.”
“Không đâu.” Trầm Cẩm phản bác, “Có Đại tỷ tỷ bảo vệ ta mà.”
Ánh mắt Sở Tu Minh lóe sáng, chắc vẫn bị ăn hiếp chứ không sao lại phải bảo vệ, song thấy Trầm Cẩm không muốn nói hắn sẽ không hỏi nữa, thấy nàng ăn mấy miếng liền dẹp đĩa sang một bên nói, “Đi chơi với Tiểu Bất Điểm đi.”
“Vâng.” Cả ngày hôm nay Trầm Cẩm chưa gặp Tiểu Bất Điểm nên đứng dậy cười, “Ta cũng nhớ nó.”
Không ngờ nàng chưa ra ngoài Triệu quản gia đã dẫn đồ đệ hắn vào, Trầm Cẩm cười hỏi, “Triệu quản gia tìm tướng quân hả?”
“Không, tại hạ tới tìm phu nhân.” Triệu quản gia nghiêm túc đáp.
Trầm Cẩm nhìn Sở Tu Minh nghi hoặc, lại nhìn Triệu quản gia, ngồi lại trên ghế, “Tìm ta?”
Triệu quản gia bảo đồ đệ đem sổ sách lên, “Hay phu nhân quên trong phủ còn mấy vị quản sự?”
Đúng là quên mất, chuyện nào Trầm Cẩm xử lý xong liền vứt ra khỏi đầu, “À.”
Triệu quản gia không khó xử Trầm Cẩm, hai tay dâng bản nợ nói, “Tại hạ đã xem hết tất cả sổ sách, trong đó có chỗ không hợp lý…”
Trầm Cẩm vừa nghe Triệu quản gia nói vừa lật sổ xem, còn phân tâm nhìn Sở Tu Minh, chờ lúc Triệu quản gia dừng lại nói, “Phu quân đi trước đi, bên chỗ ta chắc phải bận lúc nữa.”
Sở Tu Minh gật đầu, “Ta tới thư phòng.”
Trầm Cẩm đồng ý, lại tiếp tục căn cứ lời Triệu quản gia so sánh sổ sách, Triệu ma ma đứng bên cạnh nghe mày càng ngày càng nhíu chặt, An Ninh không dám ngồi nữa đứng sau lưng Trầm Cẩm, An Bình dọn dẹp đồ xong quay lại thấy tình hình này không dám lên tiếng đứng sang bên.
Tuy Triệu ma ma biết người Vĩnh Ninh Bá phủ ở kinh thành tham ô không ít bạc nhưng lại không ngờ bọn họ lại to gan đến thế.
Trầm Cẩm gật đầu, chờ Triệu quản gia nói xong Triệu ma ma hỏi, “Phu nhân tính xử lý thế nào?”
“Ma ma nghĩ sao?” Trầm Cẩm hỏi.
Triệu ma ma trầm giọng nói, “Để bọn họ trả lại bạc, nếu không trả thì đòi.”
Triệu quản gia nói xong liền đứng sang bên không thèm nói, Triệu ma ma biết những quản sự này đều là mật thám, “Lại mời con trai con gái mấy quản sự kia tới phủ làm khách, báo cho người nhà biết trong vòng ba ngày phải trả lại đủ bạc mới có thể đón người nhà về.”
“Thế không đủ thì sao?” Trầm Cẩm hỏi.
Triệu ma ma nói tiếp, “Xét nhà.”
Trầm Cẩm ngẫm nghĩ rồi nói, “Thế thì hơi phiền, trong phủ có nhiều người thế ta không đủ nhân lực, cứ đưa người với chứng cứ tới quan phủ đi.”
Triệu ma ma sửng sốt, Trầm Cẩm thấy chủ ý của mình quá hay, “Nói rõ quản sự nào tham ô bao nhiêu cho quan phủ biết để họ giúp ta cưỡng chế đòi về.” Nhớ đến lời Thụy vương phi từng nói, muốn người khác làm việc cho mình phải cho họ lệ phí, “Đòi về được bao nhiêu ta sẽ cho bọn họ một phần mười coi đó là phí vất vả.”
Hai mắt Triệu quản gia sáng lên liếc nhìn Trầm Cẩm, biện pháp của Trầm Cẩm đơn giản trực tiếp, biện pháp của Triệu ma ma tuy thỏa đáng nhưng khó tránh bị nói lạnh lùng vô cảm, còn Trầm Cẩm lại giao hết mọi chuyện cho người ta, chứng cớ vô cùng xác thực không cần tốn sức để người quan phủ giúp xử lý những người đó.
Những quản sự đó cầm tiền không biết đã tiêu bao nhiêu còn bao nhiêu, nếu đòi hết không lưu tình có khi bọn họ phải tán gia bại sản, chuyện này Vĩnh Ninh Bá phủ có thể làm nhưng người ngoài sẽ thấy thế nào? Bọn họ sẽ không nghĩ những người này tham ô bạc của Vĩnh Ninh Bá phủ bắt bọn họ giao ra là chuyện phải làm, chỉ thấy Vĩnh Ninh Bá phủ ỷ thế hiếp người, mọi người luôn đồng tình kẻ yếu, Vĩnh Ninh Bá phủ không muốn làm kẻ ác, song tha cho bọn họ thì ghét.
Trầm Cẩm đưa hết mọi chuyện cho quan phủ, cưỡng chế nộp của phi pháp vốn là việc của quan phủ, không sợ quan phủ không ra tay, tiền tài khiến người động tâm, cho dù quan không động tâm thì những binh lính dưới quyền sao không động tâm? Tự nhiên sẽ ra sức giúp đoạt lại, dù sao giao lên càng nhiều thì càng được chia nhiều, cũng không sợ những người này lén cắt xén bởi lợi ích chung nên sẽ có người theo dõi lẫn nhau.
“Thủ đoạn của phu nhân quá hay.” Triệu quản gia thiệt tình tán thưởng.
Trầm Cẩm nghi hoặc nhìn Triệu quản gia, gật đầu nhận ca ngợi một cách tự nhiên, “Xem ra Triệu quản gia cũng đồng ý với ý kiến này, vậy cứ thế mà làm.”
“Vâng.” Triệu quản gia cung kính.
Triệu ma ma cũng nghĩ tới những điều này thầm thở dài…bà hầu hạ lâu thành ra nhiều việc không gọn gàng dứt khoát bằng Trầm Cẩm, do trước đây chỗ nào cũng tràn ngập nguy cơ nên nói một câu cũng phải cân nhắc nhiều lần, mục đích muốn đạt được cũng phải tính đi tính lại.
Triệu quản gia hỏi, “Phu nhân có thể cho tại hạ biết vì sao lại đưa cho quan phủ không?”
Trầm Cẩm nhìn Triệu quản gia chẳng hiểu ra làm sao, “Đầu tiên, phủ ta không đủ người, nếu làm theo cách của Triệu ma ma phải phân ra ít nhất bảy, tám người, thiếu nhiều người một lúc thế sẽ ảnh hưởng đến việc hầu hạ, ảnh hưởng cuộc sống hàng ngày trong phủ, lý do nữa là Mẫu phi ta từng nói chuyện gì khó làm thì cứ giao cho quan phủ, ta là quận chúa nên quan phủ phải theo nịnh bợ chứ.”
Triệu quản gia nghe hồi lâu lại phát hiện Trầm Cẩm nói thật, nàng nghĩ như thế thật! Triệu quản gia không thể chấp nhận nổi, ông suy nghĩ rất nhiều lý do, chỉ cần Trầm Cẩm có thể nói một trong số đó Triệu quản gia đã thấy bình thường nhưng Trầm Cẩm lại vì người hầu không đủ và bởi nàng là quận chúa có thể ỷ thế hiếp người nên giao mọi chuyện cho quan phủ làm?
Không biết sao Triệu quản gia thầm nghĩ đến một câu, đây có phải là trời thương kẻ ngốc không?
/58
|