Nàng mơ màng tỉnh lại, bụng đau nhói.
Người đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không ngừng lẩm bẩm, lời lẽ thiết tha:
"Kiều Kiều tỉnh lại rồi... Vi phu còn tưởng rằng đã mất nàng... Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, Kiều Kiều không được rời xa ta nữa, biết không?"
Nàng ngước mắt nhìn người đang tỏ vẻ tình sâu như biển kia, ánh mắt bình thản như người chết, không buồn cũng chẳng vui.
Từ ngày đó trở đi, người đó bỗng nhiên ân cần với nàng lạ thường, muốn gì cũng chiều chuộng, ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm dịu dàng nhu tình. Mà ánh mắt nàng nhìn người đó, đã chẳng còn tình ý tha thiết như xưa.
Mười mấy ngày sau, vết thương nơi bụng đã dần lành lại, nàng có thể ngồi dậy đi lại trong phòng.
Đêm đó, nghe nói có phản tặc lẻn vào hoàng cung, Tử Cấm thành náo loạn, quân lính rầm rập truy tìm thích khách.
Nàng ở trong cung Tiêu Phòng, đang ngồi đọc sách, bất thình lình bị một kẻ đột nhập từ phía sau bịt miệng lại, khẽ uy hiếp:
"Đừng lên tiếng."
Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chợt thấy sợi dây đỏ có mảnh phỉ thúy trên tay hắn, sững người ra, thử gọi:
"Tam biểu ca?"
Bàn tay kẻ đó run lên, thoáng chốc đã ôm chầm lấy nàng, giọng khàn khàn, nói:
"Kiều Kiều, quả nhiên muội còn sống... Hôm ấy ta không biết là muội, ta không cố ý... Kiều Kiều tha lỗi cho ta, được không?"
Nàng thấy trên tay hắn có vết thương không ngừng rướm máu, nào còn lòng dạ trách móc, hoảng sợ hỏi:
"Tại sao Tam biểu ca lại tới đây một mình? Bệ hạ sắp quay về rồi, nguy hiểm lắm, huynh có biết không?"
Hắn bỗng nắm chặt tay nàng, nhìn nàng khẽ nói:
"Ta không tới đây một mình, còn có rất nhiều thuộc hạ yểm trợ. Lần này, ta muốn đưa Kiều Kiều đi, ý muội ra sao?"
Nàng sững sờ, vô thức lắc đầu, đáp:
"Muội không thể đi."
Hắn vẫn không buông tay nàng ra, rõ ràng vô cùng tức giận đau lòng cho nàng, nói:
"Ta nghe nói hắn ta chỉ phong muội làm Quý phi? Hắn ta sỉ nhục muội như vậy, muội vẫn muốn ở lại hay sao?"
"Xuất giá theo chồng, đó là lựa chọn của muội, dù kết quả ra sao cũng phải tự mình gánh chịu. Tam biểu ca đừng nên mạo hiểm vì muội, muội sẽ tìm cách đưa huynh rời khỏi đây..." Nàng quệt nước mắt, mỉm cười nói.
Còn chưa kịp nói xong, nàng đã bị ôm vào lòng. Hắn nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dịu giọng khuyên nhủ:
"Chuyện đã qua cứ xem như một cơn ác mộng. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không cần nhắc lại, Kiều Kiều theo ta đến đất Tần, sau này muội chính là Hoàng hậu duy nhất của Tây Tấn, để ta yêu thương bù đắp cho muội, được không?"
Nàng nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu nói:
"Không được, Kiều Kiều không xứng."
Đúng lúc ấy, người đó quay về cung Tiêu Phòng, nàng vội vàng giấu Tam biểu ca vào trong một góc kín, sau đó nằm lên giường, giả vờ như mình đã ngủ.
Người đó lại gần bên giường, cúi xuống nhéo nhéo chóp mũi của nàng, khẽ cười, bảo:
"Kiều Kiều, giả ngủ còn vụng lắm."
Nàng mở mắt ra, quay mặt đi, nói:
"Thiếp muốn ngủ."
Chàng ta vuốt ve gò má non mềm của nàng, dỗ:
"Chỉ một chút thôi, sẽ cho Kiều Kiều ngủ ngay mà."
Chàng ta hôn nhẹ vào má nàng, khẽ hỏi:
"Đêm nay có gian tặc đột nhập vào hoàng cung, ngự lâm quân vẫn chưa bắt được, Kiều Kiều có từng trông thấy kẻ nào khả nghi hay không?"
Nàng lắc lắc đầu, đáp:
"Không có."
Chàng ta vẫn kiên nhẫn hỏi:
"Vậy Kiều Kiều có biết ngày hôm đó là ai đã đâm nàng bị thương không?"
Nàng lại lắc đầu, đáp:
"Không biết."
Chàng ta mỉm cười, vuốt tóc nàng, nói:
"Không sao, Kiều Kiều không biết thì vi phu cũng không ép, chúng ta đi nghỉ thôi."
Nàng thở phào một hơi, ngỡ rằng đã thoát, nào ngờ bàn tay kia lại đặt lên ngực mình, dần dần luồn vào vạt áo.
Nàng vội đẩy ra, hoảng hốt nói:
"Vết thương vẫn còn đau..."
Chàng ta tủm tỉm cười, bảo:
"Vi phu sẽ nhẹ nhàng."
"Không, thiếp không muốn, buông thiếp ra..." Nàng ra sức giãy giụa, vẫn chẳng cách nào thoát khỏi tay chàng ta.
Người đó xé rách phần áo trước ngực của nàng, cúi xuống hôn lên da thịt mịn màng như lụa, thì thầm nói:
"Kiều Kiều cần phải hiểu rõ, nàng là phi tử của trẫm, khi trẫm muốn sủng hạnh nàng, nàng không có quyền từ chối."
Nàng mở to hai mắt vô hồn, không chống cự, cũng không phối hợp, mặc cho chàng ta muốn làm gì thì làm, chỉ cầu mong Tam biểu ca đừng ra mặt.
Thế nhưng, cuối cùng, Tam biểu ca vẫn không thể chứng kiến nàng bị lăng nhục, rút kiếm đâm thẳng về phía chàng ta.
Chàng ta chỉ chờ có vậy, nhấn nút khởi động cơ quan, trên trần nhà bỗng rơi xuống một cái lồng sắt. Rốt cuộc, Tam biểu ca bị bắt.
Chàng ta cúi xuống nhìn nàng, vẫn nụ cười ấm áp như gió xuân, lại khiến nàng rét lạnh người. Chàng ta nói:
"Gian phu của nàng thật ngu ngốc."
Nàng ngước mặt lên, thẫn thờ hỏi:
"Bệ hạ có ý gì?"
Chàng ta cười lạnh, kề tai nàng, nói thật khẽ:
"Ý trẫm rất rõ ràng, ái phi của trẫm giấu một tên phản tặc trong tẩm cung, tên phản tặc này còn muốn mưu sát trẫm, trẫm làm sao biết được hai người đã ở trong cung này lén lút làm những chuyện gì..."
Nàng sững sờ nhìn chàng ta. Đây chính là người mà nàng một lòng một dạ, yêu đến si mê.
"Bệ hạ nghi ngờ trinh bạch của thiếp?"
Nàng bật cười, cười đến chảy nước mắt, nói:
"Ha ha, nếu thiếp thật sự muốn ở bên Tam biểu ca, năm xưa cần gì phải cãi lời cô mẫu, phản bội Vệ gia... Tam biểu ca mới là vị hôn phu đã có hôn ước với thiếp!"
Chàng ta nghe vậy, bỗng dưng như nổi điên lên, quát:
"Câm miệng! Không được phép nhắc tới nam nhân khác trước mặt trẫm!"
Nàng lau nước mắt, gắng gượng đứng dậy, không nhìn tới chàng ta nữa, chỉ muốn đi ra ngoài, lại bất thình lình bị kéo lại, đẩy ngã xuống giường.
"Trẫm chưa ra lệnh, ai cho phép nàng rời khỏi Tiêu Phòng cung?"
"Dâm phụ, còn muốn đi tìm gian phu của nàng ư? Đừng mơ, cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi đây!"
Suốt đêm, những lời nhục mạ khó nghe không ngừng vang lên, cùng với thể xác bị giày vò đến rã rời, nàng đã chết lặng, không còn thấy đau đớn nữa.
Đến sáng, chàng ta lại ôm lấy nàng, âu yếm hôn nàng, nói:
"Đêm qua là vi phu không phải, chỉ là nhất thời ghen tuông mới không kiềm chế được làm đau Kiều Kiều, Kiều Kiều tha lỗi cho vi phu, được không?"
Nàng quay mặt đi, không đáp.
Rốt cuộc, sau bao năm làm phu thê, nàng mới nhìn rõ được diện mạo thật của người hàng ngày vẫn chung chăn gối với mình.
Thì ra, Tô ca ca dịu dàng ấm áp mà nàng một lòng si mê, chỉ là ảo mộng của chính nàng.
Chàng không hề tồn tại thật sự.
Không hề.
.....
Lý Phù Tô vừa chạm vào thiếu nữ đang say ngủ kia, nàng bỗng thét lên:
"Đừng chạm vào ta! Buông ta ra, buông ta ra! Cầm thú, biến thái, chàng không phải là người! Ta hận chàng, ta hận chàng!"
Sắc mặt của Lý Phù Tô lập tức trắng bệch đi. Nhưng rồi, chàng nhớ lại, đây không phải là kiếp trước, chàng đã được trời cao ban cho cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.
Lý Phù Tô thở ra một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dỗ dành:
"Kiều Kiều đừng sợ, cả đời này Tô ca ca sẽ yêu thương nàng, sẽ bù đắp cho nàng gấp vạn lần, Kiều Kiều chính là bảo bối quý giá nhất của ta..."
Chàng vuốt ve đôi môi mềm mại như quả đào chín mọng của nàng, khẽ nói:
"Chỉ cần Kiều Kiều ngoan ngoãn quay về bên ta, lại là thê tử ngoan ngoãn nghe lời ta như trước đây, nàng muốn gì cũng được, chỉ cần đừng rời xa vi phu..."
Đang lúc nỉ non tình tự, bên ngoài bỗng vang lên tiếng của một nữ tử nhỏ giọng nhắc nhở:
"Điện hạ, thời gian không còn nhiều, ban nãy Quận chúa chỉ uống một ít trà, có lẽ sắp tỉnh lại rồi..."
Lý Phù Tô lưu luyến rời khỏi nàng, chỉnh lại xiêm y, một lúc sau mới bước ra khỏi khuê phòng của tiểu cô nương. Chàng liếc nhìn Quế Chi đang đứng trong góc, bảo:
"Lần sau dỗ nàng uống nhiều một chút, đừng dùng trà, lấy một ít sữa tươi đến, nàng thích uống sữa."
Quế Chi không rõ tại sao điện hạ còn rõ sở thích của Quận chúa hơn cả mình, nhưng phận nô tỳ chẳng dám hỏi lại, chỉ cúi đầu đáp:
"Nô tỳ tuân lệnh."
Người đó nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, không ngừng lẩm bẩm, lời lẽ thiết tha:
"Kiều Kiều tỉnh lại rồi... Vi phu còn tưởng rằng đã mất nàng... Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, Kiều Kiều không được rời xa ta nữa, biết không?"
Nàng ngước mắt nhìn người đang tỏ vẻ tình sâu như biển kia, ánh mắt bình thản như người chết, không buồn cũng chẳng vui.
Từ ngày đó trở đi, người đó bỗng nhiên ân cần với nàng lạ thường, muốn gì cũng chiều chuộng, ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm dịu dàng nhu tình. Mà ánh mắt nàng nhìn người đó, đã chẳng còn tình ý tha thiết như xưa.
Mười mấy ngày sau, vết thương nơi bụng đã dần lành lại, nàng có thể ngồi dậy đi lại trong phòng.
Đêm đó, nghe nói có phản tặc lẻn vào hoàng cung, Tử Cấm thành náo loạn, quân lính rầm rập truy tìm thích khách.
Nàng ở trong cung Tiêu Phòng, đang ngồi đọc sách, bất thình lình bị một kẻ đột nhập từ phía sau bịt miệng lại, khẽ uy hiếp:
"Đừng lên tiếng."
Nàng hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chợt thấy sợi dây đỏ có mảnh phỉ thúy trên tay hắn, sững người ra, thử gọi:
"Tam biểu ca?"
Bàn tay kẻ đó run lên, thoáng chốc đã ôm chầm lấy nàng, giọng khàn khàn, nói:
"Kiều Kiều, quả nhiên muội còn sống... Hôm ấy ta không biết là muội, ta không cố ý... Kiều Kiều tha lỗi cho ta, được không?"
Nàng thấy trên tay hắn có vết thương không ngừng rướm máu, nào còn lòng dạ trách móc, hoảng sợ hỏi:
"Tại sao Tam biểu ca lại tới đây một mình? Bệ hạ sắp quay về rồi, nguy hiểm lắm, huynh có biết không?"
Hắn bỗng nắm chặt tay nàng, nhìn nàng khẽ nói:
"Ta không tới đây một mình, còn có rất nhiều thuộc hạ yểm trợ. Lần này, ta muốn đưa Kiều Kiều đi, ý muội ra sao?"
Nàng sững sờ, vô thức lắc đầu, đáp:
"Muội không thể đi."
Hắn vẫn không buông tay nàng ra, rõ ràng vô cùng tức giận đau lòng cho nàng, nói:
"Ta nghe nói hắn ta chỉ phong muội làm Quý phi? Hắn ta sỉ nhục muội như vậy, muội vẫn muốn ở lại hay sao?"
"Xuất giá theo chồng, đó là lựa chọn của muội, dù kết quả ra sao cũng phải tự mình gánh chịu. Tam biểu ca đừng nên mạo hiểm vì muội, muội sẽ tìm cách đưa huynh rời khỏi đây..." Nàng quệt nước mắt, mỉm cười nói.
Còn chưa kịp nói xong, nàng đã bị ôm vào lòng. Hắn nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dịu giọng khuyên nhủ:
"Chuyện đã qua cứ xem như một cơn ác mộng. Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, không cần nhắc lại, Kiều Kiều theo ta đến đất Tần, sau này muội chính là Hoàng hậu duy nhất của Tây Tấn, để ta yêu thương bù đắp cho muội, được không?"
Nàng nuốt nước mắt vào trong, lắc đầu nói:
"Không được, Kiều Kiều không xứng."
Đúng lúc ấy, người đó quay về cung Tiêu Phòng, nàng vội vàng giấu Tam biểu ca vào trong một góc kín, sau đó nằm lên giường, giả vờ như mình đã ngủ.
Người đó lại gần bên giường, cúi xuống nhéo nhéo chóp mũi của nàng, khẽ cười, bảo:
"Kiều Kiều, giả ngủ còn vụng lắm."
Nàng mở mắt ra, quay mặt đi, nói:
"Thiếp muốn ngủ."
Chàng ta vuốt ve gò má non mềm của nàng, dỗ:
"Chỉ một chút thôi, sẽ cho Kiều Kiều ngủ ngay mà."
Chàng ta hôn nhẹ vào má nàng, khẽ hỏi:
"Đêm nay có gian tặc đột nhập vào hoàng cung, ngự lâm quân vẫn chưa bắt được, Kiều Kiều có từng trông thấy kẻ nào khả nghi hay không?"
Nàng lắc lắc đầu, đáp:
"Không có."
Chàng ta vẫn kiên nhẫn hỏi:
"Vậy Kiều Kiều có biết ngày hôm đó là ai đã đâm nàng bị thương không?"
Nàng lại lắc đầu, đáp:
"Không biết."
Chàng ta mỉm cười, vuốt tóc nàng, nói:
"Không sao, Kiều Kiều không biết thì vi phu cũng không ép, chúng ta đi nghỉ thôi."
Nàng thở phào một hơi, ngỡ rằng đã thoát, nào ngờ bàn tay kia lại đặt lên ngực mình, dần dần luồn vào vạt áo.
Nàng vội đẩy ra, hoảng hốt nói:
"Vết thương vẫn còn đau..."
Chàng ta tủm tỉm cười, bảo:
"Vi phu sẽ nhẹ nhàng."
"Không, thiếp không muốn, buông thiếp ra..." Nàng ra sức giãy giụa, vẫn chẳng cách nào thoát khỏi tay chàng ta.
Người đó xé rách phần áo trước ngực của nàng, cúi xuống hôn lên da thịt mịn màng như lụa, thì thầm nói:
"Kiều Kiều cần phải hiểu rõ, nàng là phi tử của trẫm, khi trẫm muốn sủng hạnh nàng, nàng không có quyền từ chối."
Nàng mở to hai mắt vô hồn, không chống cự, cũng không phối hợp, mặc cho chàng ta muốn làm gì thì làm, chỉ cầu mong Tam biểu ca đừng ra mặt.
Thế nhưng, cuối cùng, Tam biểu ca vẫn không thể chứng kiến nàng bị lăng nhục, rút kiếm đâm thẳng về phía chàng ta.
Chàng ta chỉ chờ có vậy, nhấn nút khởi động cơ quan, trên trần nhà bỗng rơi xuống một cái lồng sắt. Rốt cuộc, Tam biểu ca bị bắt.
Chàng ta cúi xuống nhìn nàng, vẫn nụ cười ấm áp như gió xuân, lại khiến nàng rét lạnh người. Chàng ta nói:
"Gian phu của nàng thật ngu ngốc."
Nàng ngước mặt lên, thẫn thờ hỏi:
"Bệ hạ có ý gì?"
Chàng ta cười lạnh, kề tai nàng, nói thật khẽ:
"Ý trẫm rất rõ ràng, ái phi của trẫm giấu một tên phản tặc trong tẩm cung, tên phản tặc này còn muốn mưu sát trẫm, trẫm làm sao biết được hai người đã ở trong cung này lén lút làm những chuyện gì..."
Nàng sững sờ nhìn chàng ta. Đây chính là người mà nàng một lòng một dạ, yêu đến si mê.
"Bệ hạ nghi ngờ trinh bạch của thiếp?"
Nàng bật cười, cười đến chảy nước mắt, nói:
"Ha ha, nếu thiếp thật sự muốn ở bên Tam biểu ca, năm xưa cần gì phải cãi lời cô mẫu, phản bội Vệ gia... Tam biểu ca mới là vị hôn phu đã có hôn ước với thiếp!"
Chàng ta nghe vậy, bỗng dưng như nổi điên lên, quát:
"Câm miệng! Không được phép nhắc tới nam nhân khác trước mặt trẫm!"
Nàng lau nước mắt, gắng gượng đứng dậy, không nhìn tới chàng ta nữa, chỉ muốn đi ra ngoài, lại bất thình lình bị kéo lại, đẩy ngã xuống giường.
"Trẫm chưa ra lệnh, ai cho phép nàng rời khỏi Tiêu Phòng cung?"
"Dâm phụ, còn muốn đi tìm gian phu của nàng ư? Đừng mơ, cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi đây!"
Suốt đêm, những lời nhục mạ khó nghe không ngừng vang lên, cùng với thể xác bị giày vò đến rã rời, nàng đã chết lặng, không còn thấy đau đớn nữa.
Đến sáng, chàng ta lại ôm lấy nàng, âu yếm hôn nàng, nói:
"Đêm qua là vi phu không phải, chỉ là nhất thời ghen tuông mới không kiềm chế được làm đau Kiều Kiều, Kiều Kiều tha lỗi cho vi phu, được không?"
Nàng quay mặt đi, không đáp.
Rốt cuộc, sau bao năm làm phu thê, nàng mới nhìn rõ được diện mạo thật của người hàng ngày vẫn chung chăn gối với mình.
Thì ra, Tô ca ca dịu dàng ấm áp mà nàng một lòng si mê, chỉ là ảo mộng của chính nàng.
Chàng không hề tồn tại thật sự.
Không hề.
.....
Lý Phù Tô vừa chạm vào thiếu nữ đang say ngủ kia, nàng bỗng thét lên:
"Đừng chạm vào ta! Buông ta ra, buông ta ra! Cầm thú, biến thái, chàng không phải là người! Ta hận chàng, ta hận chàng!"
Sắc mặt của Lý Phù Tô lập tức trắng bệch đi. Nhưng rồi, chàng nhớ lại, đây không phải là kiếp trước, chàng đã được trời cao ban cho cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.
Lý Phù Tô thở ra một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dỗ dành:
"Kiều Kiều đừng sợ, cả đời này Tô ca ca sẽ yêu thương nàng, sẽ bù đắp cho nàng gấp vạn lần, Kiều Kiều chính là bảo bối quý giá nhất của ta..."
Chàng vuốt ve đôi môi mềm mại như quả đào chín mọng của nàng, khẽ nói:
"Chỉ cần Kiều Kiều ngoan ngoãn quay về bên ta, lại là thê tử ngoan ngoãn nghe lời ta như trước đây, nàng muốn gì cũng được, chỉ cần đừng rời xa vi phu..."
Đang lúc nỉ non tình tự, bên ngoài bỗng vang lên tiếng của một nữ tử nhỏ giọng nhắc nhở:
"Điện hạ, thời gian không còn nhiều, ban nãy Quận chúa chỉ uống một ít trà, có lẽ sắp tỉnh lại rồi..."
Lý Phù Tô lưu luyến rời khỏi nàng, chỉnh lại xiêm y, một lúc sau mới bước ra khỏi khuê phòng của tiểu cô nương. Chàng liếc nhìn Quế Chi đang đứng trong góc, bảo:
"Lần sau dỗ nàng uống nhiều một chút, đừng dùng trà, lấy một ít sữa tươi đến, nàng thích uống sữa."
Quế Chi không rõ tại sao điện hạ còn rõ sở thích của Quận chúa hơn cả mình, nhưng phận nô tỳ chẳng dám hỏi lại, chỉ cúi đầu đáp:
"Nô tỳ tuân lệnh."
/49
|