Trăng tròn, sương mù dày đặc, gió mát, ánh trăng thê lương, làm lòng người tan nát.
Ngọc Khuynh Vũ không có tâm tình ngắm trăng, đứng trên dốc núi nhìn ra xa xa.
Đôi mắt nàng trong sương mù dày đặc lại sáng ngời như thế, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ.
Ánh trăng trong sáng chiếu rọi lên khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, lại như cũ không chút tổn hao đến vẻ mỹ lệ của nàng. Bộ dáng của Ngọc Khuynh Vũ rất đẹp, cực kỳ mỹ lệ, tuy y phục màu trắng trên người đã nhiễm vết máu vết bẩn, có hơi chút hỗn độn, nhưng bất luận có là vải bố y sợi gai, chỉ cần mặc lên người nàng đều sẽ tản ra một loại xinh đẹp xuất chúng.
Nhưng mà ai có thể nghĩ gia nhân trong sáng xuất trần này đã bị người đuổi giết ba ngày ba đêm. Trước mắt đã là tuyệt lộ, phía trước là vực sâu vạn trượng cùng con sông băng lãnh chảy xiết, phía sau lại là vô số truy binh.
Rất nhanh, phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp mà đến, từ trong rừng cây nhảy ra hơn mười con ngựa.
Đôi mắt của nam tử cầm đầu cụp xuống, Lâm Phong không nói, chỉ vững vàng ngồi trên yên ngựa chạm trổ hoa văn.
Trong bóng đêm, đôi mắt trong sáng của hắn nhìn Nhược Thu Thủy, một đôi mày kiếm thẳng có vẻ anh khí bức người, y bào màu xanh tung bay theo gió, gần như muốn hòa thành một thể cùng vòm trời xanh trên cao. Nét mặt hắn không chút thay đổi dừng lại ở trên người nữ tử đối diện, theo bên hông rút ra một mũi tên lóe ra hàn quang. Dưới ánh trăng yên tĩnh, nhắm tên ngay người Ngọc Khuynh Vũ, kéo cung tên cong như trăng tròn.....
Giờ khắc này, Ngọc Khuynh Vũ nhìn chằm chằm thanh y nam tử ở cách xa vài chục trượng, đôi mắt hiện lên tia không thể tin, mang theo một cái chớp mắt buồn thương, lên tiếng “Là ngươi!”
Nam tử chậm rãi đáp: "Là ta."
“Chẳng lẽ ngươi cũng phải đuổi giết ta?”
“Chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, ta sẽ áp giải ngươi trở về.”
Ngọc Khuynh Vũ nhịn xuống tia thất vọng trong mắt “Sau khi trở về cũng sẽ là sống không bằng chết, có đúng hay không?”
Giờ phút này, nàng ngắm nhìn mặt mày nam tử đối diện, thanh nhã mà đạm bạc, quen thuộc mà như xa lạ.
Không ngờ ngày xưa là người yêu thanh mai trúc mã, 3 năm không gặp, cư nhiên tại giờ khắc sinh tử hôm nay lại không thể buông tha nàng. Thậm chí không biết từ lúc nào bắt đầu, ánh mắt đạm bạc của hắn liền giống như bạn đồng hành, trong mắt không còn tồn tại bất kỳ tình ý nào. Nàng đưa cho hắn mũi tên truy hồn làm vật đính ước, cư nhiên lại vì một nữ nhân khác mà nhắm mũi tên vào nàng.....
Trong nháy mắt, trong lòng đau làm cho nàng tuyệt vọng hít thở không thông.
Dưới chân Ngọc Khuynh Vũ có chút hư không, đáy mắt hiện lên một mảnh khói mù, không khỏi ảm đạm cười “Ta sẽ không theo ngươi trở về, nhưng mà chúc mừng ngươi đã tìm được một nữ nhân thập toàn thập mỹ.”
Giờ phút này, nàng nhịn không được từ từ tháo xuống cây trâm ngọc bích trên búi tóc, cây trâm tao nhã hoa mỹ, là vật định tình đối phương đưa cho nàng.
Bàn tay trắng nõn của Ngọc Khuynh Vũ vươn nhẹ, cây trâm ngọc bích nháy mắt hóa thành một tia u quang màu xanh biếc, rơi xuống vách núi đen vạn trượng phía sau người nàng. Chỉ một thoáng, mái tóc dài đen tuyền tú lệ của nàng tiếp theo đó mà trút xuống, ngổn ngang bay nhẹ nhàng trong gió, làm nổi bật dưới ánh trăng sáng.
Hôm nay tình đã tuyệt, cần gì phải nhìn vật nhớ người.
Nam tử nắm cung tên, ánh mắt thâm trầm hơn vài phần phẫn nộ cùng thất vọng.
"Thiếu chủ! Cô nương này tính tình giả xảo trá, chúng ra đã có ba nhóm huynh đệ xuất mã, toàn bộ đều không bắt được nàng, còn bị nàng đánh trọng thương. Hiện tại, nàng ta nhất định đang nghĩ mưu kế kim thiền thoát xác* gì đó.” Một gã hán tử lớn giọng lên tiếng.
*Kim thiền thoát xác: một trong 36 kế trong Binh Pháp Tôn Tử.
Kim thiền là con ve sầu
Kim thiền thoát xác có nghĩa là con ve sầu lột xác. Trong lúc nguy cấp tính chuyện ngụy trang để che mắt đối phương tìm cơ hội đào tẩu
"Thiếu chủ! Người nhập ma đạo giết người không chớp mắt, nếu như chúng ta không thể chế trụ nàng, chỉ sợ sẽ hậu hoạn vô cùng.”
"Thiếu chủ! Tuyệt không thể nhân từ nương tay đối với ma đạo!"
"Thiếu chủ!" Mọi người cùng hô to.
Liền trong một cái chớp mắt này, nam tử nhẹ tay run lên, tên đã rời cung.
Trong thời khắc đó, tất cả tình ý đều bị phá hủy tan nát.
Ngọc Khuynh Vũ nhanh nhẹn gập người, thân pháp vô cùng uyển chuyển, nhưng tên truy hồn vẫn như cũ sượt qua dưới xương sườn của nàng.
Nàng đau đến thân hình nhoáng lên một cái, thừa cơ hội nhảy về phía sau, rơi xuống vách núi đen vạn trượng.
Dưới vách núi, tiến núi lỡ không ngừng truyền đến.
Trên dốc núi, gió lạnh tiêu điều.......
*********
Mây mù càng ngày càng nặng, che lấp trăng tròn trên bầu trời, trên bầu trời lẻ loi rơi xuống một chút ánh sáng màu trắng ảm đạm.
Là bay sương? Là tuyết rơi? Hay là nước mắt tình nhân?
Nội tâm Ngọc Khuynh Vũ rất đau rất đau, nàng rơi vào trong dòng sông, nước sông chảy xiết, băng lãnh rét lạnh thấu xương.
Dưới xương sườn của nàng bị tên truy hồn tổn thương, miệng vết thương nóng rát, dần dần đau đớn khó nhịn, giống như bị ngàn vạn con khiến gặm xương cốt.
Không nghĩ tới, thì ra.....trên mũi tên có độc.
Thân thể nàng lay động, trong miệng có một ngụm ngai ngái vọt lên cổ họng.
Không nghĩ tới hắn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt. Trước kia tình thâm lưu luyến bịn rịn, hắn đã hoàn toàn không thèm để ý rồi.
Giờ khắc này, đột nhiên nàng muốn cười to ra tiếng, lại ngay cả khí lực để cười cũng không còn.
Nhưng vào lúc này, chợt một bóng người mơ hồ xuất hiện trong tằm nhìn của Ngọc Khuynh Vũ, nàng ngưng mắt nhìn lại, ánh vào mắt chính là một nử tử mộc mạc, dung mạo thanh tú lại mang theo nét non nớt ngây thơ.
Chỉ thấy hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, theo dòng nước trôi xuống, giống như đã sớm mất đi sức sống.
Vận mệnh hai người không giống nhau, lại cùng lúc rơi vào con sông chảy xiết này, giống như có cái gì đó đã được ước định.
Dòng nước giao hội, Ngọc Khuynh Vũ cùng thiếu nữ cùng nhau lọt vào vòng xoáy.
Vòng xoáy xoay nhanh, trong khoảnh khắc, Ngọc Khuynh Vũ chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên vặn vẹo, trí nhớ cùng tên của nàng cùng với trí nhớ còn lại xảy ra va chạm lẫn nhau, trí nhớ xa lạ giống như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu óc nàng. Thống khổng so với vừa rồi còn nhiều hơn gấp mười lần, tuyệt vọng so với vừa rồi cũng nhiều hơn gấp mười lần.
Tuổi thơ bi ai, cuộc gặp gỡ đau thương, trí nhớ xa lạ giống như thủy triều, mạnh mẽ, dũng mãnh nhập vào trong đầu nàng......
Thành Yên Kinh.
Trời đã hoàng hôn, sắc trời đỏ ửng, thời tiết đầu hạ, gió mát dễ chịu.
Trên đường phố chật chội, đám người chen lấn nhộn nhịp, một tiểu cô nương đang duỗi thẳng cổ, gọi tới gọi lui.
Tiểu cô nương này khoảng chừng 14, 15 tuổi, gương mặt trái xoan tròn tròn, lông mi giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt to tròn màu hổ phách, toàn thân tản ra hơi thở thanh xuân, hoạt bát giống như một ngọn lửa, lại được gọi là Băng Nhi.
Băng Nhi đã đi loanh quanh trong thành Yên Kinh hơn nửa ngày, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng đại ca mình.
Lúc này nàng đang dùng sức vỗ vỗ hai má, trong lòng thật sự nghĩ không ra. Đại ca khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp như ngọc, như lan như chi như thế, dù ở bất kỳ địa phương nào, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy, như thế nào mới nháy mắt một cái, người đã không thấy tăm hơi?
Nàng vừa đói vừa khát, ngoại trừ bọc quần áo sau lưng, trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có, trong lòng không khỏi cực kỳ phiền muộn.
Theo lời đại ca từng nói, trong bao đồ này là toàn bộ di vật của mẫu thân Băng Nhi, hai bức tranh chữ, ba cuốn sách, còn có văn phòng tứ bảo, vứt trên mặt đất cũng sẽ không có người nhặt, nhưng đại ca lại mười phần kiêu ngạo về nó. Nàng đã từng nghĩ muốn lấy tranh chữ đi cầm, nhưng mà nếu như đại ca biết nàng làm như vậy, liền tính sau này nàng có chuộc lại đồ, đại ca cũng sẽ tuyệt đối lột xuống một lớp da của nàng.
Nghĩ đến cổ tay ‘tàn khốc’ của đại ca, Băng Nhi đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần, nghĩ qua đủ loại, trong lòng nàng không khỏi run sợ. Như là đối diện với vực sâu, bước trên băng mỏng.....Bất kể như thế nào nàng cũng không dám đánh chủ ý lên mấy bức tranh này.
Bất đắc dĩ, trong bụng nàng lại đang hát khúc Không Thành Kế, ngực dán sát vào lưng, trở về đã không kịp.
Rốt cuộc muốn nàng phải làm thế nào? Trong lòng Băng Nhi nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt lại nhìn về phía bao đồ sau người.
Nay tại thời điểm nàng không thể nhịn được nữa, trên đường bỗng dưng vang lên tiếng kèn Xô-na cổ điển, dẫn đến không ít dân chúng vây xem.
Một hộ nhân gia giăng đèn kết hoa, chiêng trống đùng đoàng, rất là vui mừng.
Mặc dù Băng Nhi ôm bụng, mặt mày lại có chút trầm, nhưng cũng nhịn không được đi qua xem náo nhiệt. Nàng liền nghe thấy bên tai có tiếng người la hét: “Đến, đến, tân lang đến rồi!”
Vừa dứt lời, đám người lập tức bắt đầu khởi động như thủy triều, Băng Nhi không kịp né tránh, bị đoàn người lách đến chính giữa. Nhưng đoàn người tấp nập, đầu kề tiếp đầu, chân giẫm lên chân, Băng Nhi giống như bánh thịt, ngay cả hơi thở đều gấp gáp không đều, cảm giác đói khát trong bụng lại giảm đi vài phần.
Không lâu, trên đường tiến đến hai đội ngũ, bên trái giơ chữ “Hỷ” xa hoa rực rỡ. Nhóm người bên phải lại đốt giấy tang, thổi kèn Xô-na, giơ cao lá cờ trắng tang thương.
Một nửa là tang lễ, một nửa là hỷ sự, đội ngũ như vậy làm cho người ta khó hiểu.
Băng Nhi đang chen lấn giữa đám người, vạn đầu người di chuyển, nhao nhao ầm ĩ, chen tới chen lui, tiếng người ồn ào.....Cuồn cuộn mà đến mang theo sóng nhiệt nháy mắt chôn vùi nàng. Băng Nhi vội vã nhảy ra vài bước chân, vẫn như cũ không thấy rõ tình hình phía trước, mà nhìn lại phía sau lại cũng không thấy được đến nơi đến chốn, rốt cục nhịn không được nàng quay đầu sang phía một vị đại nương giống nhau bị chen lấn thành bánh thịt, cao giọng hỏi: “Xin hỏi, nơi này náo nhiệt như vậy, rốt cuộc là.....vì sao lại thế?”
Vị đại nương kia cười đến khoa trương, vừa thấy liền biết là một người nhiều chuyện, bà ta liếm liếm môi, nói: “Tiểu cô nương, chắc cô là người bên ngoài thành?”
Băng Nhi đảo mắt trắng dã, ai nói nàng là người ngoài thành? Lại mở miệng: “Người bên ngoài thì làm sao?”
Vị đại nương lại cười hai tiếng “Tiểu cô nương có điều không biết, Trương Các Lão có một vị thiên kim, ai biết vừa mới xuất giá liền chết, trong lòng Trương Các Lão cực kỳ đau khổ, cảm thấy nữ nhi của mình chịu thiệt. Hiện tại tìm tới vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của nàng, cho hắn ngàn lượng bạc, cưới một cái bài vị, xem như hắn ở rể, thành thân.”
Băng Nhi lập tức trợn to hai mắt, người sống có thể thành thân cùng người chết? Đây là lần đầu nàng nghe nói.
Vì vậy, Băng Nhi nghẹn họng nhìn trân trối tân lang xuống ngựa, bị mọi người vây xung quanh giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng, kéo đi vào. Nàng dừng chân, vững vàng đứng lại, cũng không bị mọi người chen lấn ngã.
Tiếng nhạc dừng lại, cửa chính vừa mở, tân khách nối đuôi nhau theo vào, trong viện đã bày đầy bàn tiệc rượu.
Ngoài cửa vào một nhóm người, lại tới một nhóm người, ngựa xe như nước, khách đến rất đông, nối liền không dứt. Trong tay khách nhân mang theo lễ vật, nói ‘chúc mừng’ với người thu lễ bên trái, lại nói câu ‘thỉnh nén bi thương’ với người bên phải, thở dài vài tiếng, tiếp theo làm bộ làm tịch nhỏ vài giọt nước mắt, nâng bụng đến trong viện ăn uống.
Pháo hoa vang lên, đại môn vừa khép, ngoài cửa không còn động tĩnh.
Đợi nửa buổi, mọi người duỗi thẳng cổ, không còn gì náo nhệt để nhìn mới dần dần tản đi để lại một mình Băng Nhi đứng tại chỗ ngẩn ngơ. Chỉ còn vài người đến tặng lễ, mà mùi thức ăn trong viện càng lúc càng nồng.
Lúc này, chóp mũi Băng Nhi giật giật, tròng mắt nhanh như cắt xoay chuyển, bỗng nhiên chạy đến chỗ không có người, từ phía sau bao đồ rút ra một quyển trục, bày xuất giấy mực....tùy bút vẽ một bức tranh sơn thủy, phát động hai má, dùng sức thổi khô, lại nhìn chung quanh một chút, thấy chung quanh không có người, vụng trộm xé xuống một mảnh vải đỏ phía trước xe ngựa, bao lại bức tranh.
Băng Nhi nghênh ngang đi tới trước cửa, ngẩng đầu, cầm tranh chữ trong tay đưa cho người thu lễ.
Người thu lễ nhìn thấy Băng Nhi còn trẻ, lại là nữ tử, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, chần chờ hồi lâu, mở miệng: “Cô nương là.....”
Mặc dù Băng Nhi bị hắn nhìn có chút chột dạ, mặt lại không đổi sắc, nói: “Ta họ Lạc.”
Người thu lễ ‘a’ một tiếng, nói: “Cô nương là Lạc gia Thượng Thư thành Tây, hay là Lạc gia Thị Lang thành Nam?”
Băng Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm, đáp: “Ta là Lạc gia Thị Lang thành Nam.”
Người thu lễ nghiêng đầu một bên, tựa tiếu phi tiếu* nói: “Không phải Lạc Thị Lang vừa vào sao? Vì sao cô nương lại không vào cùng lúc?”
*Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười
Khóe miệng Băng Nhi giật giật, yên lặng oán thầm: Người đã vào, ngươi còn hỏi ta làm gì?
Cố tình mùi thơm của thức ăn trong tiệc rượu thoảng hương, rất dễ ngửi, tròng mắt nàng đảo quanh, khụ khụ giọng, nói: “Thật ra, lúc Lạc Thị Lang xuất môn làm rơi lại một lễ vật, phân phó ta đưa đến sau.” Nói xong, ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt bức họa, nhân tiện nói: “Vật này chính là một mảnh tâm ý của Lục đại nhân, chẳng lẽ có cái gì không ổn?”
Người thu lễ nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mở ra bức họa trong tay. Bất quá chỉ có vài nét bút ít ỏi, hắn lại nhìn ngang dựng thẳng xem, xoay sang trái, lại xoay mặt sau xem....Rốt cuộc cũng không nhìn ra được cái gì.
Băng Nhi mắt xem mũi, mũi xem tâm, nghĩ thầm: Có gì đẹp? Không phải là một chế tác xấu thôi sao? Nếu không phải thời gian cấp bách, khẳng định sẽ họa được giống như thật. Lúc này, trong bụng nàng trống trơn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lên giọng cao ngạo nói: “Các ngươi từ từ xem, vật này chính là họa cho Vương Chiêu Quân của triều Hán, họa còn giống hơn người thật......Tranh của vị họa sư này đã tuyệt tích, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội chiêm ngưỡng.”
Người thu lễ nhất thời gật gật đầu, vội vàng thỉnh nàng vào viện, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là chế tác của vị đại sư này, khó trách bút pháp viết ngoái, mười phần cuồng ngạo! Khó có được! Khó có được!"
Xem ra người này cũng không biết cách giám định và thưởng thức, cho rằng đây là bức hoạ của Vương Tường, hắn là họa sư như thế nào lại viết ngoái cuồng ngạo đây?
Trong lòng Băng Nhi biết rõ, cũng không chấp nhiều, phất tay áo xoay người, cước bộ nhanh đi đến yến hội, vội vàng đi tế miếu ngũ tạng của nàng.
Thân thể Băng Nhi vừa ngồi xuống, đôi mắt thoáng nhìn qua tiệc rượu, phát hiện đồ ăn đã bị mọi người chén qua một nửa.
Hơn nữa con cá kho tàu vĩ đại đã bị người ăn đến cái đuôi cũng không còn. Băng Nhi rất yêu thích cá, trong lòng nhất thời nói không nên lời bi thống.
Chỉ là đổi cách khác mà nói, con người lúc còn sống, có thể ăn liền tốt, mọi việc không nên soi mói, gặp chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh.
Băng Nhi cầm đũa lên, bĩu môi, ăn chút rau xanh củ cải dưa chuột trước mặt, tiếp theo lại ăn một lúc hơn mười món ăn khác. Xem ra Trương Các Lão là một người phúc hậu, Băng Nhi ăn rất là vui vẻ, vội vàng ăn một viên vi cá, sau đó mở cái nấp của tố canh, đúng là canh gà sợi, nóng hổi bóc khói. Băng Nhi uống một ngụm canh gà, nhất thời le lưỡi vì nóng, còn chưa hồi phục tinh thần, bỗng niên nghe thấy tiếng người la lớn "Cứu mạng ——"
Tiếng kêu như thọc huyết heo vang vọng xuyên qua mấy gian viện.
Nhất thời tân khách rướn cổ lên, trừng to mắt, nhìn xem chuyện gì xảy ra, dù là ai cũng bất chấp ăn tiếp.
Ngọc Khuynh Vũ không có tâm tình ngắm trăng, đứng trên dốc núi nhìn ra xa xa.
Đôi mắt nàng trong sương mù dày đặc lại sáng ngời như thế, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ.
Ánh trăng trong sáng chiếu rọi lên khuôn mặt không chút huyết sắc của nàng, lại như cũ không chút tổn hao đến vẻ mỹ lệ của nàng. Bộ dáng của Ngọc Khuynh Vũ rất đẹp, cực kỳ mỹ lệ, tuy y phục màu trắng trên người đã nhiễm vết máu vết bẩn, có hơi chút hỗn độn, nhưng bất luận có là vải bố y sợi gai, chỉ cần mặc lên người nàng đều sẽ tản ra một loại xinh đẹp xuất chúng.
Nhưng mà ai có thể nghĩ gia nhân trong sáng xuất trần này đã bị người đuổi giết ba ngày ba đêm. Trước mắt đã là tuyệt lộ, phía trước là vực sâu vạn trượng cùng con sông băng lãnh chảy xiết, phía sau lại là vô số truy binh.
Rất nhanh, phía sau có tiếng vó ngựa giẫm đạp mà đến, từ trong rừng cây nhảy ra hơn mười con ngựa.
Đôi mắt của nam tử cầm đầu cụp xuống, Lâm Phong không nói, chỉ vững vàng ngồi trên yên ngựa chạm trổ hoa văn.
Trong bóng đêm, đôi mắt trong sáng của hắn nhìn Nhược Thu Thủy, một đôi mày kiếm thẳng có vẻ anh khí bức người, y bào màu xanh tung bay theo gió, gần như muốn hòa thành một thể cùng vòm trời xanh trên cao. Nét mặt hắn không chút thay đổi dừng lại ở trên người nữ tử đối diện, theo bên hông rút ra một mũi tên lóe ra hàn quang. Dưới ánh trăng yên tĩnh, nhắm tên ngay người Ngọc Khuynh Vũ, kéo cung tên cong như trăng tròn.....
Giờ khắc này, Ngọc Khuynh Vũ nhìn chằm chằm thanh y nam tử ở cách xa vài chục trượng, đôi mắt hiện lên tia không thể tin, mang theo một cái chớp mắt buồn thương, lên tiếng “Là ngươi!”
Nam tử chậm rãi đáp: "Là ta."
“Chẳng lẽ ngươi cũng phải đuổi giết ta?”
“Chỉ cần ngươi khoanh tay chịu trói, ta sẽ áp giải ngươi trở về.”
Ngọc Khuynh Vũ nhịn xuống tia thất vọng trong mắt “Sau khi trở về cũng sẽ là sống không bằng chết, có đúng hay không?”
Giờ phút này, nàng ngắm nhìn mặt mày nam tử đối diện, thanh nhã mà đạm bạc, quen thuộc mà như xa lạ.
Không ngờ ngày xưa là người yêu thanh mai trúc mã, 3 năm không gặp, cư nhiên tại giờ khắc sinh tử hôm nay lại không thể buông tha nàng. Thậm chí không biết từ lúc nào bắt đầu, ánh mắt đạm bạc của hắn liền giống như bạn đồng hành, trong mắt không còn tồn tại bất kỳ tình ý nào. Nàng đưa cho hắn mũi tên truy hồn làm vật đính ước, cư nhiên lại vì một nữ nhân khác mà nhắm mũi tên vào nàng.....
Trong nháy mắt, trong lòng đau làm cho nàng tuyệt vọng hít thở không thông.
Dưới chân Ngọc Khuynh Vũ có chút hư không, đáy mắt hiện lên một mảnh khói mù, không khỏi ảm đạm cười “Ta sẽ không theo ngươi trở về, nhưng mà chúc mừng ngươi đã tìm được một nữ nhân thập toàn thập mỹ.”
Giờ phút này, nàng nhịn không được từ từ tháo xuống cây trâm ngọc bích trên búi tóc, cây trâm tao nhã hoa mỹ, là vật định tình đối phương đưa cho nàng.
Bàn tay trắng nõn của Ngọc Khuynh Vũ vươn nhẹ, cây trâm ngọc bích nháy mắt hóa thành một tia u quang màu xanh biếc, rơi xuống vách núi đen vạn trượng phía sau người nàng. Chỉ một thoáng, mái tóc dài đen tuyền tú lệ của nàng tiếp theo đó mà trút xuống, ngổn ngang bay nhẹ nhàng trong gió, làm nổi bật dưới ánh trăng sáng.
Hôm nay tình đã tuyệt, cần gì phải nhìn vật nhớ người.
Nam tử nắm cung tên, ánh mắt thâm trầm hơn vài phần phẫn nộ cùng thất vọng.
"Thiếu chủ! Cô nương này tính tình giả xảo trá, chúng ra đã có ba nhóm huynh đệ xuất mã, toàn bộ đều không bắt được nàng, còn bị nàng đánh trọng thương. Hiện tại, nàng ta nhất định đang nghĩ mưu kế kim thiền thoát xác* gì đó.” Một gã hán tử lớn giọng lên tiếng.
*Kim thiền thoát xác: một trong 36 kế trong Binh Pháp Tôn Tử.
Kim thiền là con ve sầu
Kim thiền thoát xác có nghĩa là con ve sầu lột xác. Trong lúc nguy cấp tính chuyện ngụy trang để che mắt đối phương tìm cơ hội đào tẩu
"Thiếu chủ! Người nhập ma đạo giết người không chớp mắt, nếu như chúng ta không thể chế trụ nàng, chỉ sợ sẽ hậu hoạn vô cùng.”
"Thiếu chủ! Tuyệt không thể nhân từ nương tay đối với ma đạo!"
"Thiếu chủ!" Mọi người cùng hô to.
Liền trong một cái chớp mắt này, nam tử nhẹ tay run lên, tên đã rời cung.
Trong thời khắc đó, tất cả tình ý đều bị phá hủy tan nát.
Ngọc Khuynh Vũ nhanh nhẹn gập người, thân pháp vô cùng uyển chuyển, nhưng tên truy hồn vẫn như cũ sượt qua dưới xương sườn của nàng.
Nàng đau đến thân hình nhoáng lên một cái, thừa cơ hội nhảy về phía sau, rơi xuống vách núi đen vạn trượng.
Dưới vách núi, tiến núi lỡ không ngừng truyền đến.
Trên dốc núi, gió lạnh tiêu điều.......
*********
Mây mù càng ngày càng nặng, che lấp trăng tròn trên bầu trời, trên bầu trời lẻ loi rơi xuống một chút ánh sáng màu trắng ảm đạm.
Là bay sương? Là tuyết rơi? Hay là nước mắt tình nhân?
Nội tâm Ngọc Khuynh Vũ rất đau rất đau, nàng rơi vào trong dòng sông, nước sông chảy xiết, băng lãnh rét lạnh thấu xương.
Dưới xương sườn của nàng bị tên truy hồn tổn thương, miệng vết thương nóng rát, dần dần đau đớn khó nhịn, giống như bị ngàn vạn con khiến gặm xương cốt.
Không nghĩ tới, thì ra.....trên mũi tên có độc.
Thân thể nàng lay động, trong miệng có một ngụm ngai ngái vọt lên cổ họng.
Không nghĩ tới hắn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt. Trước kia tình thâm lưu luyến bịn rịn, hắn đã hoàn toàn không thèm để ý rồi.
Giờ khắc này, đột nhiên nàng muốn cười to ra tiếng, lại ngay cả khí lực để cười cũng không còn.
Nhưng vào lúc này, chợt một bóng người mơ hồ xuất hiện trong tằm nhìn của Ngọc Khuynh Vũ, nàng ngưng mắt nhìn lại, ánh vào mắt chính là một nử tử mộc mạc, dung mạo thanh tú lại mang theo nét non nớt ngây thơ.
Chỉ thấy hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, theo dòng nước trôi xuống, giống như đã sớm mất đi sức sống.
Vận mệnh hai người không giống nhau, lại cùng lúc rơi vào con sông chảy xiết này, giống như có cái gì đó đã được ước định.
Dòng nước giao hội, Ngọc Khuynh Vũ cùng thiếu nữ cùng nhau lọt vào vòng xoáy.
Vòng xoáy xoay nhanh, trong khoảnh khắc, Ngọc Khuynh Vũ chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên vặn vẹo, trí nhớ cùng tên của nàng cùng với trí nhớ còn lại xảy ra va chạm lẫn nhau, trí nhớ xa lạ giống như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu óc nàng. Thống khổng so với vừa rồi còn nhiều hơn gấp mười lần, tuyệt vọng so với vừa rồi cũng nhiều hơn gấp mười lần.
Tuổi thơ bi ai, cuộc gặp gỡ đau thương, trí nhớ xa lạ giống như thủy triều, mạnh mẽ, dũng mãnh nhập vào trong đầu nàng......
Thành Yên Kinh.
Trời đã hoàng hôn, sắc trời đỏ ửng, thời tiết đầu hạ, gió mát dễ chịu.
Trên đường phố chật chội, đám người chen lấn nhộn nhịp, một tiểu cô nương đang duỗi thẳng cổ, gọi tới gọi lui.
Tiểu cô nương này khoảng chừng 14, 15 tuổi, gương mặt trái xoan tròn tròn, lông mi giống như trăng lưỡi liềm, đôi mắt to tròn màu hổ phách, toàn thân tản ra hơi thở thanh xuân, hoạt bát giống như một ngọn lửa, lại được gọi là Băng Nhi.
Băng Nhi đã đi loanh quanh trong thành Yên Kinh hơn nửa ngày, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng đại ca mình.
Lúc này nàng đang dùng sức vỗ vỗ hai má, trong lòng thật sự nghĩ không ra. Đại ca khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp như ngọc, như lan như chi như thế, dù ở bất kỳ địa phương nào, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy, như thế nào mới nháy mắt một cái, người đã không thấy tăm hơi?
Nàng vừa đói vừa khát, ngoại trừ bọc quần áo sau lưng, trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có, trong lòng không khỏi cực kỳ phiền muộn.
Theo lời đại ca từng nói, trong bao đồ này là toàn bộ di vật của mẫu thân Băng Nhi, hai bức tranh chữ, ba cuốn sách, còn có văn phòng tứ bảo, vứt trên mặt đất cũng sẽ không có người nhặt, nhưng đại ca lại mười phần kiêu ngạo về nó. Nàng đã từng nghĩ muốn lấy tranh chữ đi cầm, nhưng mà nếu như đại ca biết nàng làm như vậy, liền tính sau này nàng có chuộc lại đồ, đại ca cũng sẽ tuyệt đối lột xuống một lớp da của nàng.
Nghĩ đến cổ tay ‘tàn khốc’ của đại ca, Băng Nhi đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần, nghĩ qua đủ loại, trong lòng nàng không khỏi run sợ. Như là đối diện với vực sâu, bước trên băng mỏng.....Bất kể như thế nào nàng cũng không dám đánh chủ ý lên mấy bức tranh này.
Bất đắc dĩ, trong bụng nàng lại đang hát khúc Không Thành Kế, ngực dán sát vào lưng, trở về đã không kịp.
Rốt cuộc muốn nàng phải làm thế nào? Trong lòng Băng Nhi nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt lại nhìn về phía bao đồ sau người.
Nay tại thời điểm nàng không thể nhịn được nữa, trên đường bỗng dưng vang lên tiếng kèn Xô-na cổ điển, dẫn đến không ít dân chúng vây xem.
Một hộ nhân gia giăng đèn kết hoa, chiêng trống đùng đoàng, rất là vui mừng.
Mặc dù Băng Nhi ôm bụng, mặt mày lại có chút trầm, nhưng cũng nhịn không được đi qua xem náo nhiệt. Nàng liền nghe thấy bên tai có tiếng người la hét: “Đến, đến, tân lang đến rồi!”
Vừa dứt lời, đám người lập tức bắt đầu khởi động như thủy triều, Băng Nhi không kịp né tránh, bị đoàn người lách đến chính giữa. Nhưng đoàn người tấp nập, đầu kề tiếp đầu, chân giẫm lên chân, Băng Nhi giống như bánh thịt, ngay cả hơi thở đều gấp gáp không đều, cảm giác đói khát trong bụng lại giảm đi vài phần.
Không lâu, trên đường tiến đến hai đội ngũ, bên trái giơ chữ “Hỷ” xa hoa rực rỡ. Nhóm người bên phải lại đốt giấy tang, thổi kèn Xô-na, giơ cao lá cờ trắng tang thương.
Một nửa là tang lễ, một nửa là hỷ sự, đội ngũ như vậy làm cho người ta khó hiểu.
Băng Nhi đang chen lấn giữa đám người, vạn đầu người di chuyển, nhao nhao ầm ĩ, chen tới chen lui, tiếng người ồn ào.....Cuồn cuộn mà đến mang theo sóng nhiệt nháy mắt chôn vùi nàng. Băng Nhi vội vã nhảy ra vài bước chân, vẫn như cũ không thấy rõ tình hình phía trước, mà nhìn lại phía sau lại cũng không thấy được đến nơi đến chốn, rốt cục nhịn không được nàng quay đầu sang phía một vị đại nương giống nhau bị chen lấn thành bánh thịt, cao giọng hỏi: “Xin hỏi, nơi này náo nhiệt như vậy, rốt cuộc là.....vì sao lại thế?”
Vị đại nương kia cười đến khoa trương, vừa thấy liền biết là một người nhiều chuyện, bà ta liếm liếm môi, nói: “Tiểu cô nương, chắc cô là người bên ngoài thành?”
Băng Nhi đảo mắt trắng dã, ai nói nàng là người ngoài thành? Lại mở miệng: “Người bên ngoài thì làm sao?”
Vị đại nương lại cười hai tiếng “Tiểu cô nương có điều không biết, Trương Các Lão có một vị thiên kim, ai biết vừa mới xuất giá liền chết, trong lòng Trương Các Lão cực kỳ đau khổ, cảm thấy nữ nhi của mình chịu thiệt. Hiện tại tìm tới vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của nàng, cho hắn ngàn lượng bạc, cưới một cái bài vị, xem như hắn ở rể, thành thân.”
Băng Nhi lập tức trợn to hai mắt, người sống có thể thành thân cùng người chết? Đây là lần đầu nàng nghe nói.
Vì vậy, Băng Nhi nghẹn họng nhìn trân trối tân lang xuống ngựa, bị mọi người vây xung quanh giống như ngôi sao vây quanh mặt trăng, kéo đi vào. Nàng dừng chân, vững vàng đứng lại, cũng không bị mọi người chen lấn ngã.
Tiếng nhạc dừng lại, cửa chính vừa mở, tân khách nối đuôi nhau theo vào, trong viện đã bày đầy bàn tiệc rượu.
Ngoài cửa vào một nhóm người, lại tới một nhóm người, ngựa xe như nước, khách đến rất đông, nối liền không dứt. Trong tay khách nhân mang theo lễ vật, nói ‘chúc mừng’ với người thu lễ bên trái, lại nói câu ‘thỉnh nén bi thương’ với người bên phải, thở dài vài tiếng, tiếp theo làm bộ làm tịch nhỏ vài giọt nước mắt, nâng bụng đến trong viện ăn uống.
Pháo hoa vang lên, đại môn vừa khép, ngoài cửa không còn động tĩnh.
Đợi nửa buổi, mọi người duỗi thẳng cổ, không còn gì náo nhệt để nhìn mới dần dần tản đi để lại một mình Băng Nhi đứng tại chỗ ngẩn ngơ. Chỉ còn vài người đến tặng lễ, mà mùi thức ăn trong viện càng lúc càng nồng.
Lúc này, chóp mũi Băng Nhi giật giật, tròng mắt nhanh như cắt xoay chuyển, bỗng nhiên chạy đến chỗ không có người, từ phía sau bao đồ rút ra một quyển trục, bày xuất giấy mực....tùy bút vẽ một bức tranh sơn thủy, phát động hai má, dùng sức thổi khô, lại nhìn chung quanh một chút, thấy chung quanh không có người, vụng trộm xé xuống một mảnh vải đỏ phía trước xe ngựa, bao lại bức tranh.
Băng Nhi nghênh ngang đi tới trước cửa, ngẩng đầu, cầm tranh chữ trong tay đưa cho người thu lễ.
Người thu lễ nhìn thấy Băng Nhi còn trẻ, lại là nữ tử, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, chần chờ hồi lâu, mở miệng: “Cô nương là.....”
Mặc dù Băng Nhi bị hắn nhìn có chút chột dạ, mặt lại không đổi sắc, nói: “Ta họ Lạc.”
Người thu lễ ‘a’ một tiếng, nói: “Cô nương là Lạc gia Thượng Thư thành Tây, hay là Lạc gia Thị Lang thành Nam?”
Băng Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, hạ quyết tâm, đáp: “Ta là Lạc gia Thị Lang thành Nam.”
Người thu lễ nghiêng đầu một bên, tựa tiếu phi tiếu* nói: “Không phải Lạc Thị Lang vừa vào sao? Vì sao cô nương lại không vào cùng lúc?”
*Tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười
Khóe miệng Băng Nhi giật giật, yên lặng oán thầm: Người đã vào, ngươi còn hỏi ta làm gì?
Cố tình mùi thơm của thức ăn trong tiệc rượu thoảng hương, rất dễ ngửi, tròng mắt nàng đảo quanh, khụ khụ giọng, nói: “Thật ra, lúc Lạc Thị Lang xuất môn làm rơi lại một lễ vật, phân phó ta đưa đến sau.” Nói xong, ánh mắt của nàng rơi vào trên mặt bức họa, nhân tiện nói: “Vật này chính là một mảnh tâm ý của Lục đại nhân, chẳng lẽ có cái gì không ổn?”
Người thu lễ nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức mở ra bức họa trong tay. Bất quá chỉ có vài nét bút ít ỏi, hắn lại nhìn ngang dựng thẳng xem, xoay sang trái, lại xoay mặt sau xem....Rốt cuộc cũng không nhìn ra được cái gì.
Băng Nhi mắt xem mũi, mũi xem tâm, nghĩ thầm: Có gì đẹp? Không phải là một chế tác xấu thôi sao? Nếu không phải thời gian cấp bách, khẳng định sẽ họa được giống như thật. Lúc này, trong bụng nàng trống trơn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lên giọng cao ngạo nói: “Các ngươi từ từ xem, vật này chính là họa cho Vương Chiêu Quân của triều Hán, họa còn giống hơn người thật......Tranh của vị họa sư này đã tuyệt tích, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội chiêm ngưỡng.”
Người thu lễ nhất thời gật gật đầu, vội vàng thỉnh nàng vào viện, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Thì ra là chế tác của vị đại sư này, khó trách bút pháp viết ngoái, mười phần cuồng ngạo! Khó có được! Khó có được!"
Xem ra người này cũng không biết cách giám định và thưởng thức, cho rằng đây là bức hoạ của Vương Tường, hắn là họa sư như thế nào lại viết ngoái cuồng ngạo đây?
Trong lòng Băng Nhi biết rõ, cũng không chấp nhiều, phất tay áo xoay người, cước bộ nhanh đi đến yến hội, vội vàng đi tế miếu ngũ tạng của nàng.
Thân thể Băng Nhi vừa ngồi xuống, đôi mắt thoáng nhìn qua tiệc rượu, phát hiện đồ ăn đã bị mọi người chén qua một nửa.
Hơn nữa con cá kho tàu vĩ đại đã bị người ăn đến cái đuôi cũng không còn. Băng Nhi rất yêu thích cá, trong lòng nhất thời nói không nên lời bi thống.
Chỉ là đổi cách khác mà nói, con người lúc còn sống, có thể ăn liền tốt, mọi việc không nên soi mói, gặp chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh.
Băng Nhi cầm đũa lên, bĩu môi, ăn chút rau xanh củ cải dưa chuột trước mặt, tiếp theo lại ăn một lúc hơn mười món ăn khác. Xem ra Trương Các Lão là một người phúc hậu, Băng Nhi ăn rất là vui vẻ, vội vàng ăn một viên vi cá, sau đó mở cái nấp của tố canh, đúng là canh gà sợi, nóng hổi bóc khói. Băng Nhi uống một ngụm canh gà, nhất thời le lưỡi vì nóng, còn chưa hồi phục tinh thần, bỗng niên nghe thấy tiếng người la lớn "Cứu mạng ——"
Tiếng kêu như thọc huyết heo vang vọng xuyên qua mấy gian viện.
Nhất thời tân khách rướn cổ lên, trừng to mắt, nhìn xem chuyện gì xảy ra, dù là ai cũng bất chấp ăn tiếp.
/88
|