Khuôn mặt Băng Nhi âm trầm ngồi dưới đất, nghe gã nam nhân kia tự thuật lại chân tướng sự tình.
Gã nam nhân hoảng sợ nói: “Thật ra bốn người chúng ta đều là thủ hạ của Hắc Long Đường của Yến quốc, thường ngày chỉ nghe chỉ thị của phía trên mà làm việc….”
"Còn gì nữa không?" Ánh mắt Băng Nhi giống như không có tia dao động nào, lạnh lùng hỏi.
"Còn có đêm qua có một nữ nhân che mặt thuê chúng ta, cũng không có để lại danh tính, chỉ nói muốn Hắc Long Đường an bày nhân thủ cực tốt, đi hủy đi trong sạch của một nữ tử. Sau đó liền đưa năm trăm lượng ngân phiếu, nhưng ngân phiếu của nữ nhân kia đều mang theo hương vị son phấn, hơn nữa sau đó chúng ta theo dõi nữ nhân này, phát hiện nàng ta đi vào ngõ nhỏ của thanh lâu nổi tiếng nhất Yên Kinh…..”
Nói tới đây, gã nam nhân nuốt nước miếng, nghĩ thầm từ trước đến nay bọn họ ra tay đều trót lọt, trong giang hồ nổi tiếng nhờ tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không ngờ lại bại trong tay một nữ tử.
Đến đây, Băng Nhi nghe mà trong lòng cười lạnh, tâm tình cũng cực kỳ không tốt.
Chuyện này mặc dù khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nhưng ánh mắt Băng Nhi thoáng qua một tia chê cười, trong lòng thật sự nổi giận.
Hắc Long Đường này thật sự là vô sỉ đê tiện, một tổ chức giang hồ thế mà lại vì tiền tài không từ thủ đoạn, làm nhiều việc ác, thiên lỹ bất dung. Nếu có cơ hội, nàng nhất định muốn tự tay diệt cái tổ chức vạn ác này.
Nghĩ tới những thứ này, Băng Nhi lập tức không nhịn được đứng phắt dậy, hung hăng dùng chân đá vào nam căn của gã nam nhân kia, một bên đá một bên nổi giận mắng: “Đá chết ngươi cái tên bại hoại, bà cô ta không đá chết ngươi th`I không thể. Làm cái gì không tốt, cố tình chạy đi đốt nhà, giết người, cướp của, gian dâm nữ nhân. Tổ tông mười tám đời nhà ngươi đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi, không bằng ngươi đi làm thái giám luôn đi.”
"Tha mạng! Tha mạng!" Gã nam nhân ôm bụng liên tục kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, bạch y nam tử phất phới, phong độ ngất trời, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn chăm chăm trên người Băng Nhi, ánh mắt dần trở nên sâu thẩm.
Nghe gã nam tử thuộc Hắc Long Đường tự thuật, ánh mắt bạch y nam tử càng ngày càng lạnh, tia sáng lạnh trong mắt càng lóe sáng.
Năm đó, hắn cùng với phụ nhân đàm hai điều kiện, chính là trong hai năm thời gian bảo vệ tánh mạng của thiếu nữ này không chút tổn hại, cho đến khi vị hôn phu của nàng xuất hiện, sau đó hắn có thể rời đi.
Ngoài mặt, hắn đối với nàng tận lực chiếu cố. Một nữ tử đương nhiên cần nam nhân bảo hộ, nhưng cũng không thể việc gì cũng ỷ lại vào nam nhân, bằng không chỉ có thể trở thành vật phụ thuộc vào nam nhân. Có câu nói “cưng chiều chính là hại người.”
Nhưng mà, trên thực tế hắn đã vì nàng trả giá rất nhiều, chỉ vì muốn nàng một ngày nào đó có thể tự mình hùng chấn một phương.
Dĩ vãng, môn sinh của hắn ở thế ngoại đào viên rất nhiều. Hắn cũng không có kỳ vọng vĩ đại gì đối với đệ tử, chỉ cần bọn họ tiếp thu sự dạy bảo của cổ nhân thánh hiền, có thể thật sự siêng năng, cần cù làm một người tốt, trở thành nhân tài đứa hạnh vẹn toàn.
Nhưng nữ nhân vô tài mới là đức, cho nên hắn căn cứ vào ý muốn của sư phụ, phụ thân, và sư huynh, mục đích muốn làm cho thiếu nữ trở nên độc lập tự cường. Ngày sau không cần dựa vào hắn, cũng có thể sống tiêu dao tự tại, không có gì lo lắng. Cho nên ngày thường mặc dù luôn nghiêm khắc, nhưng cũng cố ý hướng theo thói quen này.
Nhưng suy nghĩ của hắn dù có chu đáo cỡ nào, luyện thành thói quen tính trước làm sau, cũng không có khả năng tính đến khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn…..
Thí dụ như, thiếu nữ trước mắt cư nhiên không theo quy củ thông thường, chạy tới Xuân Phong Lâu làm họa sư, thậm chí thay mặt người khá trừ tà chữa bệnh, hơn nữa….. còn có thể lĩnh ngộ được tinh túy của Tiêu Dao Vũ.
Nghĩ tới những thứ này, bạch y nam tử ngưỡng mặt lên, hít một hơi thật sâu. Thiên hạ này vạn vật đều tràn đầy chuyện xấu cùng điều không ngờ tới. Trên đời này ngay cả thuật bói toán của Âm Dương gia, chiêm tinh thuật cũng không cách nào đoán được chuyện xấu, huống chi là người.
Thiên Địa vạn vật là một ván cờ, mỗi người đều là một quân cờ, mỗi người lại ở trong ván cờ chơi đánh cờ. Trong thiên hạ người chơi cờ có rất nhiều, ván cờ thiên hạ này ai mới là người chân chính nắm trong tay đây? Ai có thể dự đoán được ngày mi vận mệnh bản thân lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì?
Vậy mà, nữ hài tử này lại cho hắn thật nhiều kinh hỉ, cũng cho hắn thật nhiều ngoài ý muốn.
Chỉ là một khi nghĩ tới có người muốn hủy đi trong sạch của nàng, bạch y nam tử lại tận lực khống chế tức giận của bản thân, nhưng sắc mặt lại ngày càng âm lãnh, ánh mắt càng lợi hại.
Lúc này, Băng Nhi chợt hét to một tiếng, thê thảm nói: “A….Chân của ta!”
Bạch y nam tử phục hồi tinh thần, nhìn trán Băng Nhi đầy mồ hôi, vội hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
"Mới vừa rồi lúc giẫm trúng bẫy rập bị trật chân, không nghĩ tới dùng lực nhiều quá liền đau. Nhưng mà chắc là không sao, rất nhanh là tốt rồi.”
Đây quả nhiên lại là một việc ngoài ý muốn, bạch y nam tử thở dài một tiếng, ánh mắt hắn như nước, giọng nói dịu dàng, nói: “Đã như vậy….. Ta ôm nàng trở về.”
Băng Nhi còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị nam tử xốc lên ôm cả thân hình nàng vào trong ngực. Băng Nhi không khỏi ngẩn ngơ một lúc lâu.
Bốn bề quang ảnh càng lúc càng tối, thậm chí cắn nuốt sạch sẽ bóng dáng con người. Hai người nhanh chóng đi xuyên núi rừng, thân thể bạch y nam tử giống như đi, nhưng lại không đụng đến một cành cây.
Nếu là có người giờ phút này nhìn đến thân pháp của hắn, nhất định sẽ chấn động. Thân hình của bạch y nam tử vô cùng tao nhã, lại có thể làm cho cánh hoa chung quanh dao động muốn rơi mà không rơi, dưới chân uyển chuyển giẫm trên lá cây cùng mặt cỏ, nhanh chóng xuyên qua, vậy mà một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Băng Nhi ở trong lòng bạch y nam tử mới đầu có chút cứng ngắc. Đây là lần đầu tiên nàng thân cận cùng nam nhân khác ngoài Lạc Ngọc Ly như thế.
Vì vậy, Băng Nhi lúng túng, đỏ mặt hỏi: “Xin hỏi…..Tôn tính đại danh của công tử?”
"Ta tên là Tiêu lang." Giọng nói nam tử nhàn nhạt, như gió thanh nhã.
Tiêu Lang! Cái tên này hình như có chút quen tai. Giờ phút này Băng Nhi không kịp nghĩ nhiều, hai gò má đón gió đêm lạnh lẽo, lại sinh ra loại hoảng hốt không hiểu.
Gió thổi qua mái tóc của nàng, cảm thấy vòng tay ôm ấp này giống như có chút quen thuộc, ngay cả mùi vị trên người nam tử cũng rất quen thuộc, thậm chí nàng ở trogn vòng tay hắn cũng có cảm giác cực kỳ an tâm. Giống như là biển rộng chở chiếc thuyền con của nàng dập dờn bồng bềnh, lục bình trôi dạt, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Băng Nhi nhịn không được suy nghĩ miên man một lát, trong lúc bất tri bất giác nàng lại từ từ thả lỏng……
Chẳng biết lúc nào, trong ngực lại không còn âm thanh, Tiêu Lang cúi mắt nhìn một cái, phát hiện Băng Nhi như con mèo cuộn mình trong lòng hắn. Lông mi dày cong cong nhếch lên, bộ ngực phập phồng phả ra hơi thở nhè nhẹ, ánh trăng nhu hòa chiếu vào khuôn mặt thanh lệ như bạch ngọc như nàng, làm cho da thịt nàng như một loại đồ sứ tinh xảo, say sưa đi vào giấc mộng.
Không nghĩ tới mới vừa đánh nhau cùng bốn người đã hao phí gần như là toàn bộ thể lực của nàng.
Tiêu Lang không nhịn được chậm rãi thở dài “Thật đúng là không có một chút tính cảnh giác. Nếu ta là người xấu, muội sẽ làm thế nào đây?”
Chỉ thấy Băng Nhi gắt gao ôm lấy bờ vai của hắn, thoải mái cọ xát trong ngực hắn, chợt lẩm bẩm nói: “Ca, còn chưa tới sao?”
Tiêu Lang không tập trung, đột nhiên dưới chân “rắc” một tiếng đạp gãy một cành cây, thân hình cứng ngắc trong chớp mắt, khóe mắt đảo qua khuôn mặt thiếu nữ ngủ say, thấy nàng chẳng qua là nói mớ, không khỏi nhếch môi, ánh mắt lại xuất hiện tia ôn nhu cưng chiều.
Xa xa, sảnh đường của Dung gia có mấy trăm hòa thượng, đạo sĩ, thần côn….đang đứng, sắc mặt mỗi người đều khác nhau. Giờ phút này, Dung lão gia rất tức giận, cực kỳ tức giận, ánh mắt âm trầm, mặt mày sa sâôm, chòn râu giật giật, đứng nghiêm bất động, nhưng vẫn quắc mắt nhìn trừng trừng đám người kia.
Nếu không phải còn có khách quý ở đây, Dung lão gia phải đè nén tâm tình, hận không thể đánh Dung đại thiếu gia một trận.
Đứng đối diện là hồng y nam tử yêu nghiệt bất cần đời, lúc này đang tùy ý ngậm ống thuốc, nhẹ nhàng gãi gãi lỗ tai, nghiễm nhiên không để việc này trong lòng. Lúc hắn nhìn thấy bạch y nam tử ôm Băng Nhi trở về, liền quái thanh quái khí “a” một tiếng.
"Nơi này có phòng khách hay không?” Tiêu Lang hỏi.
"Có. . . . . . Có. . . . . . Xin mời đi theo ta." Lão quản gia phục hồi tinh thần, vội mang Tiêu Lang đi đến phòng khách.
Phòng khách Dugn phủ quả nhiên là tráng lệ, giường cũng rất xa hoa thoải mái. Tiêu Lang chậm rãi đặt Băng Nhi ở trên giường.
Để người hầu lui xuống, Tiêu Lang nhẹ nhàng cúi người xuống, hai tay nâng mặt của nàng cười, ánh mắt nhìn đôi môi của nàng, cảm thụ bên trong đôi môi đỏ mọng kia là hơi thở nhè nhẹ như hoa, hô hấp hai người đan vào nhau tạo thành một loại ái muội vô cùng thân thiết.
Ánh mắt Tiêu Lang sâu thẳm, trải qua chuyện đêm nay, hắn bỗng nhiên ý thức được thiếu nữ ngày xưa đã trở thành một đóa hoa nở rộ, tản ra mùi hương mê hoặc lòng người, đã có người chờ không kịp muốn ngắt lấy. Nhưng mà, đôi môi đỏ mọng mỹ lệ kia chỉ thuộc về một mình hắn, tuyệt đối không để cho những người khác làm bẩn. Lần trước Băng Nhi chủ động hôn môi làm cho hắn thật sự mê đắm, chỉ tiếc, loại chuyện thân mật này cũng chỉ có quan hệ thân mật mới có thể làm…..
Hôm nay, giữa hai người lại có một khoảng cách, đó chính là thân phận thật sự của hắn, làm sao mới có thể làm cho nàng nhận ra thân phận hiện tại của bản thân đây?
Hắn mới vừa nảy sinh ra ý niệm này, bỗng nhiên cửa phòng bị người mở ra, bên ngoài, một nam tử ôn nhu như nước đi vào, đúng là Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh nhìn hai người ái muội, tò mò hỏi: “Tử Hi, người thiếu niên này là…..”
"Nàng chính là……người muội muội ta nhắc đến.”
"A, vậy thân phận hiện tại của Tử Hi nàng còn chưa biết?” Nhị sư huynh ôn nhu hỏi.
"Xác thực không biết!" Tiêu Lang thở dài một tiếng, nói tiếp: “Phiền Nhị sư huynh giúp ta chiếu cố nàng một lát, ta phải ra ngoài giải quyết một chút việc, sẽ nhanh trở lại.”
Gã nam nhân hoảng sợ nói: “Thật ra bốn người chúng ta đều là thủ hạ của Hắc Long Đường của Yến quốc, thường ngày chỉ nghe chỉ thị của phía trên mà làm việc….”
"Còn gì nữa không?" Ánh mắt Băng Nhi giống như không có tia dao động nào, lạnh lùng hỏi.
"Còn có đêm qua có một nữ nhân che mặt thuê chúng ta, cũng không có để lại danh tính, chỉ nói muốn Hắc Long Đường an bày nhân thủ cực tốt, đi hủy đi trong sạch của một nữ tử. Sau đó liền đưa năm trăm lượng ngân phiếu, nhưng ngân phiếu của nữ nhân kia đều mang theo hương vị son phấn, hơn nữa sau đó chúng ta theo dõi nữ nhân này, phát hiện nàng ta đi vào ngõ nhỏ của thanh lâu nổi tiếng nhất Yên Kinh…..”
Nói tới đây, gã nam nhân nuốt nước miếng, nghĩ thầm từ trước đến nay bọn họ ra tay đều trót lọt, trong giang hồ nổi tiếng nhờ tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không ngờ lại bại trong tay một nữ tử.
Đến đây, Băng Nhi nghe mà trong lòng cười lạnh, tâm tình cũng cực kỳ không tốt.
Chuyện này mặc dù khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nhưng ánh mắt Băng Nhi thoáng qua một tia chê cười, trong lòng thật sự nổi giận.
Hắc Long Đường này thật sự là vô sỉ đê tiện, một tổ chức giang hồ thế mà lại vì tiền tài không từ thủ đoạn, làm nhiều việc ác, thiên lỹ bất dung. Nếu có cơ hội, nàng nhất định muốn tự tay diệt cái tổ chức vạn ác này.
Nghĩ tới những thứ này, Băng Nhi lập tức không nhịn được đứng phắt dậy, hung hăng dùng chân đá vào nam căn của gã nam nhân kia, một bên đá một bên nổi giận mắng: “Đá chết ngươi cái tên bại hoại, bà cô ta không đá chết ngươi th`I không thể. Làm cái gì không tốt, cố tình chạy đi đốt nhà, giết người, cướp của, gian dâm nữ nhân. Tổ tông mười tám đời nhà ngươi đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi, không bằng ngươi đi làm thái giám luôn đi.”
"Tha mạng! Tha mạng!" Gã nam nhân ôm bụng liên tục kêu thảm thiết.
Giờ khắc này, bạch y nam tử phất phới, phong độ ngất trời, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn chăm chăm trên người Băng Nhi, ánh mắt dần trở nên sâu thẩm.
Nghe gã nam tử thuộc Hắc Long Đường tự thuật, ánh mắt bạch y nam tử càng ngày càng lạnh, tia sáng lạnh trong mắt càng lóe sáng.
Năm đó, hắn cùng với phụ nhân đàm hai điều kiện, chính là trong hai năm thời gian bảo vệ tánh mạng của thiếu nữ này không chút tổn hại, cho đến khi vị hôn phu của nàng xuất hiện, sau đó hắn có thể rời đi.
Ngoài mặt, hắn đối với nàng tận lực chiếu cố. Một nữ tử đương nhiên cần nam nhân bảo hộ, nhưng cũng không thể việc gì cũng ỷ lại vào nam nhân, bằng không chỉ có thể trở thành vật phụ thuộc vào nam nhân. Có câu nói “cưng chiều chính là hại người.”
Nhưng mà, trên thực tế hắn đã vì nàng trả giá rất nhiều, chỉ vì muốn nàng một ngày nào đó có thể tự mình hùng chấn một phương.
Dĩ vãng, môn sinh của hắn ở thế ngoại đào viên rất nhiều. Hắn cũng không có kỳ vọng vĩ đại gì đối với đệ tử, chỉ cần bọn họ tiếp thu sự dạy bảo của cổ nhân thánh hiền, có thể thật sự siêng năng, cần cù làm một người tốt, trở thành nhân tài đứa hạnh vẹn toàn.
Nhưng nữ nhân vô tài mới là đức, cho nên hắn căn cứ vào ý muốn của sư phụ, phụ thân, và sư huynh, mục đích muốn làm cho thiếu nữ trở nên độc lập tự cường. Ngày sau không cần dựa vào hắn, cũng có thể sống tiêu dao tự tại, không có gì lo lắng. Cho nên ngày thường mặc dù luôn nghiêm khắc, nhưng cũng cố ý hướng theo thói quen này.
Nhưng suy nghĩ của hắn dù có chu đáo cỡ nào, luyện thành thói quen tính trước làm sau, cũng không có khả năng tính đến khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn…..
Thí dụ như, thiếu nữ trước mắt cư nhiên không theo quy củ thông thường, chạy tới Xuân Phong Lâu làm họa sư, thậm chí thay mặt người khá trừ tà chữa bệnh, hơn nữa….. còn có thể lĩnh ngộ được tinh túy của Tiêu Dao Vũ.
Nghĩ tới những thứ này, bạch y nam tử ngưỡng mặt lên, hít một hơi thật sâu. Thiên hạ này vạn vật đều tràn đầy chuyện xấu cùng điều không ngờ tới. Trên đời này ngay cả thuật bói toán của Âm Dương gia, chiêm tinh thuật cũng không cách nào đoán được chuyện xấu, huống chi là người.
Thiên Địa vạn vật là một ván cờ, mỗi người đều là một quân cờ, mỗi người lại ở trong ván cờ chơi đánh cờ. Trong thiên hạ người chơi cờ có rất nhiều, ván cờ thiên hạ này ai mới là người chân chính nắm trong tay đây? Ai có thể dự đoán được ngày mi vận mệnh bản thân lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì?
Vậy mà, nữ hài tử này lại cho hắn thật nhiều kinh hỉ, cũng cho hắn thật nhiều ngoài ý muốn.
Chỉ là một khi nghĩ tới có người muốn hủy đi trong sạch của nàng, bạch y nam tử lại tận lực khống chế tức giận của bản thân, nhưng sắc mặt lại ngày càng âm lãnh, ánh mắt càng lợi hại.
Lúc này, Băng Nhi chợt hét to một tiếng, thê thảm nói: “A….Chân của ta!”
Bạch y nam tử phục hồi tinh thần, nhìn trán Băng Nhi đầy mồ hôi, vội hỏi: “Nàng thế nào rồi?”
"Mới vừa rồi lúc giẫm trúng bẫy rập bị trật chân, không nghĩ tới dùng lực nhiều quá liền đau. Nhưng mà chắc là không sao, rất nhanh là tốt rồi.”
Đây quả nhiên lại là một việc ngoài ý muốn, bạch y nam tử thở dài một tiếng, ánh mắt hắn như nước, giọng nói dịu dàng, nói: “Đã như vậy….. Ta ôm nàng trở về.”
Băng Nhi còn chưa kịp cự tuyệt, đã bị nam tử xốc lên ôm cả thân hình nàng vào trong ngực. Băng Nhi không khỏi ngẩn ngơ một lúc lâu.
Bốn bề quang ảnh càng lúc càng tối, thậm chí cắn nuốt sạch sẽ bóng dáng con người. Hai người nhanh chóng đi xuyên núi rừng, thân thể bạch y nam tử giống như đi, nhưng lại không đụng đến một cành cây.
Nếu là có người giờ phút này nhìn đến thân pháp của hắn, nhất định sẽ chấn động. Thân hình của bạch y nam tử vô cùng tao nhã, lại có thể làm cho cánh hoa chung quanh dao động muốn rơi mà không rơi, dưới chân uyển chuyển giẫm trên lá cây cùng mặt cỏ, nhanh chóng xuyên qua, vậy mà một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Băng Nhi ở trong lòng bạch y nam tử mới đầu có chút cứng ngắc. Đây là lần đầu tiên nàng thân cận cùng nam nhân khác ngoài Lạc Ngọc Ly như thế.
Vì vậy, Băng Nhi lúng túng, đỏ mặt hỏi: “Xin hỏi…..Tôn tính đại danh của công tử?”
"Ta tên là Tiêu lang." Giọng nói nam tử nhàn nhạt, như gió thanh nhã.
Tiêu Lang! Cái tên này hình như có chút quen tai. Giờ phút này Băng Nhi không kịp nghĩ nhiều, hai gò má đón gió đêm lạnh lẽo, lại sinh ra loại hoảng hốt không hiểu.
Gió thổi qua mái tóc của nàng, cảm thấy vòng tay ôm ấp này giống như có chút quen thuộc, ngay cả mùi vị trên người nam tử cũng rất quen thuộc, thậm chí nàng ở trogn vòng tay hắn cũng có cảm giác cực kỳ an tâm. Giống như là biển rộng chở chiếc thuyền con của nàng dập dờn bồng bềnh, lục bình trôi dạt, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Băng Nhi nhịn không được suy nghĩ miên man một lát, trong lúc bất tri bất giác nàng lại từ từ thả lỏng……
Chẳng biết lúc nào, trong ngực lại không còn âm thanh, Tiêu Lang cúi mắt nhìn một cái, phát hiện Băng Nhi như con mèo cuộn mình trong lòng hắn. Lông mi dày cong cong nhếch lên, bộ ngực phập phồng phả ra hơi thở nhè nhẹ, ánh trăng nhu hòa chiếu vào khuôn mặt thanh lệ như bạch ngọc như nàng, làm cho da thịt nàng như một loại đồ sứ tinh xảo, say sưa đi vào giấc mộng.
Không nghĩ tới mới vừa đánh nhau cùng bốn người đã hao phí gần như là toàn bộ thể lực của nàng.
Tiêu Lang không nhịn được chậm rãi thở dài “Thật đúng là không có một chút tính cảnh giác. Nếu ta là người xấu, muội sẽ làm thế nào đây?”
Chỉ thấy Băng Nhi gắt gao ôm lấy bờ vai của hắn, thoải mái cọ xát trong ngực hắn, chợt lẩm bẩm nói: “Ca, còn chưa tới sao?”
Tiêu Lang không tập trung, đột nhiên dưới chân “rắc” một tiếng đạp gãy một cành cây, thân hình cứng ngắc trong chớp mắt, khóe mắt đảo qua khuôn mặt thiếu nữ ngủ say, thấy nàng chẳng qua là nói mớ, không khỏi nhếch môi, ánh mắt lại xuất hiện tia ôn nhu cưng chiều.
Xa xa, sảnh đường của Dung gia có mấy trăm hòa thượng, đạo sĩ, thần côn….đang đứng, sắc mặt mỗi người đều khác nhau. Giờ phút này, Dung lão gia rất tức giận, cực kỳ tức giận, ánh mắt âm trầm, mặt mày sa sâôm, chòn râu giật giật, đứng nghiêm bất động, nhưng vẫn quắc mắt nhìn trừng trừng đám người kia.
Nếu không phải còn có khách quý ở đây, Dung lão gia phải đè nén tâm tình, hận không thể đánh Dung đại thiếu gia một trận.
Đứng đối diện là hồng y nam tử yêu nghiệt bất cần đời, lúc này đang tùy ý ngậm ống thuốc, nhẹ nhàng gãi gãi lỗ tai, nghiễm nhiên không để việc này trong lòng. Lúc hắn nhìn thấy bạch y nam tử ôm Băng Nhi trở về, liền quái thanh quái khí “a” một tiếng.
"Nơi này có phòng khách hay không?” Tiêu Lang hỏi.
"Có. . . . . . Có. . . . . . Xin mời đi theo ta." Lão quản gia phục hồi tinh thần, vội mang Tiêu Lang đi đến phòng khách.
Phòng khách Dugn phủ quả nhiên là tráng lệ, giường cũng rất xa hoa thoải mái. Tiêu Lang chậm rãi đặt Băng Nhi ở trên giường.
Để người hầu lui xuống, Tiêu Lang nhẹ nhàng cúi người xuống, hai tay nâng mặt của nàng cười, ánh mắt nhìn đôi môi của nàng, cảm thụ bên trong đôi môi đỏ mọng kia là hơi thở nhè nhẹ như hoa, hô hấp hai người đan vào nhau tạo thành một loại ái muội vô cùng thân thiết.
Ánh mắt Tiêu Lang sâu thẳm, trải qua chuyện đêm nay, hắn bỗng nhiên ý thức được thiếu nữ ngày xưa đã trở thành một đóa hoa nở rộ, tản ra mùi hương mê hoặc lòng người, đã có người chờ không kịp muốn ngắt lấy. Nhưng mà, đôi môi đỏ mọng mỹ lệ kia chỉ thuộc về một mình hắn, tuyệt đối không để cho những người khác làm bẩn. Lần trước Băng Nhi chủ động hôn môi làm cho hắn thật sự mê đắm, chỉ tiếc, loại chuyện thân mật này cũng chỉ có quan hệ thân mật mới có thể làm…..
Hôm nay, giữa hai người lại có một khoảng cách, đó chính là thân phận thật sự của hắn, làm sao mới có thể làm cho nàng nhận ra thân phận hiện tại của bản thân đây?
Hắn mới vừa nảy sinh ra ý niệm này, bỗng nhiên cửa phòng bị người mở ra, bên ngoài, một nam tử ôn nhu như nước đi vào, đúng là Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh nhìn hai người ái muội, tò mò hỏi: “Tử Hi, người thiếu niên này là…..”
"Nàng chính là……người muội muội ta nhắc đến.”
"A, vậy thân phận hiện tại của Tử Hi nàng còn chưa biết?” Nhị sư huynh ôn nhu hỏi.
"Xác thực không biết!" Tiêu Lang thở dài một tiếng, nói tiếp: “Phiền Nhị sư huynh giúp ta chiếu cố nàng một lát, ta phải ra ngoài giải quyết một chút việc, sẽ nhanh trở lại.”
/88
|