Sáng sớm hôm sau, Nhan Ngọc mang Băng Nhi đi đến phía sau núi.
Xa xa nước hồ cuồn cuộn, sóng gợn lăn tăn, từ xa nhìn lại, một đường sông nước.
Nhan Ngọc vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Mấy ngày qua, muội ở thế ngoại đào nguyên có thích ứng chưa?”
Băng Nhi nghĩ lại mấy ngày nay Tiêu Lang rất ít ở trong sân viện, đêm hôm đó mọi chuyện giống như một giấc mộng, không căn cứ không giống thật, con ngươi của nàng nhẹ nhàng nâng lên, cười nói: “Đa tạ Nhan Nhị tiên sinh quan tâm, ở đây cực kỳ tốt.”
Nhan Ngọc lại dịu dàng nói tiếp: “Thế ngoại đào nguyên tuy là nơi mọi người mơ ước, nhưng chỗ nào có người thì chỗ đó có thị phi. Muội là được đặc cách tiến vào Lâm Lang Các, sau này có lẽ sẽ có một số người nhằm vào muội. Nhưng mà vô luận thế nào đều có ta cùng Tử Hi giúp muội, nếu muội có gì khó khăn cứ trực tiếp nói với chúng ta.”
"Không sao cả, nếu ngay cả chút chuyện này cũng không nhịn được, như vậy làm sao tự lập trong giang hồ?” Băng Nhi tươi cười tùy ý, không cho là đúng.
"Muội được lắm….. Khó trách sư thúc đối với muội cực kỳ hài lòng.” Trong mắt Nhan Ngọc thoáng qua một tia tán dương chói lọi.
Vòng qua một đường núi quanh co, nào biết hai người vừa đi đến bên ngoài đỉnh núi, chợt nghe đến bên trong truyền ra tiếng gầm như hổ như sói “Cái đồ háo sắc nhà ngươi, thật sự là tức chết ta. Ngươi thật sự là thành sự thì ít, bại sự có thừa.”
Bên trong giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang lên: “Sư thúc có phải đã hiểu lầm Tử Hi chuyện gì hay không? Ta cũng là người đọc sách thánh hiền, như thế nào lại là đồ háo sắc?”
Tiêu Lang? Đồ háo sắc? Băng Nhi nhẹ cau mày, trong lòng thở dài, khóe miệng co rút.
Nhất thời cả người không hiểu sao sinh ra chút không được tự nhiên. Một loại dự cảm không tốt theo từ trong lòng nàng trào ra.
Nhưng giọng nói của đối phương vẫn là chứa ý cười nhẹ nhàng, nhưng cũng không khỏi mang theo vài phần tùy ý chế nhạo.
"Ngươi là tên khốn kiếp, tưởng lão phu mù phải không? Lão phu mở thiên nhãn, thật vất vả mới coi trọng thiếu nữ không phải vật trong ao kia, ngươi thế mà lại chạy tới quấy rối, ban đêm chạy đếm ôm tiểu cô nương người ta tình nồng mật ý. Phải biết rằng người tu đạo nếu chưa mở thiên nhãn, tâm phải thanh tĩnh, không thể có dục niệm, mới có thể tự do phát triển lớn mạnh. Ngươi đây là đang hủy đi một cây mầm tốt.”
Sắc mặt Băng Nhi hơi ửng hồng, nhưng mà đã bất chấp đỏ mặt, không ngờ bản thân còn bị người khác rình trộm, loại cảm giác này thật sự…..rất quỷ dị!
Nghe ý tứ này của lão giả, giống như có chút coi trọng bản thân, thật sự làm nàng vừa mừng vừa lo.
Tiêu Lang nhẹ giọng cười nói: "Sư thúc, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói. Người đã nhìn thấy thì cần gì phải lớn tiếng nói ra?”
"Lão phu là bởi vì tức giận. Năm đó sư phụ ngươi thật sự là mắt mù mới thu nhận ngươi làm đồ đệ. Ngày sau ta phải nhắc tới ở trước mộ phần của hắn.”
"Sư thúc, sư phụ người đã nhập thổ vi an, người vẫn là không nên quấy rầy.”
"Xuy” Nhan Ngọc nhịn không được bật cười ra tiếng, Tử Hi thế nhưng chống lại lão quái vật này.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, lão giả lập tức từ trong nhà đi ra, mắt nhìn Băng Nhi, tận tình khuyên nhủ nói: “Đứa nhỏ, ngươi không nên bị gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Lang lừa gạt, rất nhiều nữ nhân chỉ liếc hắn một cái đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng cũng không có lợi cho việc tu hành, lại càng không có lợi cho việc tu tâm. Cái tên Tiêu Lang này trong bụng đầy nước đen, lão phu thật sự không muốn nhìn thấy hắn.”
Tiêu Lang ung dung tao nhã từ trong nhà đi ra, khóe mắt nhếch lên ánh hào hoa lộng lẫy, mím môi cười nói: “Sư thúc, Tử Hi đối với người vẫn cực kỳ kính ngưỡng.”
"Kính ngưỡng cái đầu quỷ á! Còn không mau đi, chỗ Đại sư huynh của ngươi còn một đống chuyện, ngươi đừng để trì hoãn.”
"Vâng" Tiêu Lang nháy mắt vài cái với Nhan Ngọc, ngoái đầu nhìn lại lớn tiếng nói: “Sư thúc, Tử Hi đi làm việc, xin phép đi trước.”
"Đi đi đi đi, tiểu tử ngươi cho tới bây giờ đều không có hảo tâm.” Lão giả nhịn không được dựng râu trừng mắt.
Nhan Ngọc cũng hành lễ với lão giả, theo sau đứng bên cạnh Tiêu Lang, lắc đầu nói: “Đệ chơi cờ cùng sư thúc, thắng cũng hơi độc ác rồi, chọc cho người không vui, cái này chỉ phải bảo trì cự ly với Băng Nhi một đoạn thời gian.”
"Không sao, chỉ cần vì tốt cho nàng, ta ngược lại nguyện ý qua một thời gian thanh tâm quả dục.”
"Thật ra là do Tử Hi cố ý đi. Đệ biết rõ sư thúc có hứng thú với Băng Nhi, lại ngại mặt mũi, chậm chạp không tỏ thái độ, cho nên đệ biết người đang dùng thiên nhãn quan sát, mới cố ý thân mật với muội ấy, kích thích sư thúc bày tỏ chuyện trong lòng.”
"Ừ, chuyện gì cũng không thể gạt được Nhị sư huynh!"
"Tử Hi, cho tới bây giờ mỗi một bước đi của đệ đều nghĩ cho đại cục.”
Tiêu Lang chậm rãi đi đến trước mặt Băng Nhi, nụ cười vẫn tự nhiên như trước, giống như lời lão giả vừa nói căn bản không liên quan tới chuyện của hắn, thấy nàng trưng ra khuôn mặt thối, mỉm cười nói: “Muội chỉ cần nhớ kỹ, đây là muội nợ ta ba cái nhân tình.”
"Ba cái nhân tình?” Lông mày Băng Nhi dựng thẳng lên, cũng ngẩn ra.
"Thứ nhất, chính là ở trong rừng cây ta đã cứu muội; Thứ hai, ta dẫn muội đến thế ngoại đào viên; Thứ ba, ta cùng muội chung giường chung gối.” Hắn tao nhã ôn hòa, khuôn mặt hàm chứa ý cười thản nhiên. Nói xong, hắn cưng chiều sờ sờ đầu nàng, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng như ảo như mộng.
Chung giường chung gối cũng gọi là một cái nhân tình? Tiêu Lang huynh còn có thể vô sỉ hơn một chút không? Khóe môi Băng Nhi có chút co rút, trong lòng khinh thường.
Nhìn thấy Tiêu Lang rời đi, lão giả lập tức nhẹ nhàng thở ra, đưa Băng Nhi vào trong phòng “Ngươi ngồi xuống, lão phu muốn kiểm ra một chút nhãn lực của ngươi.”
Lão giả cầm ba hạt xúc xắc, bỏ vào trong bát lắc, bỗng nhiên cầm cái bát “bốp” một tiếng “Bên trong là bao nhiêu?”
Băng Nhi thiếu chút nữa té xỉu, lão giả ông lại không cho ta nhìn thứ gì đó, lại dạy ta học đánh bạc sao? Hay là dạy ta lắc xúc xắc?
Lão giả nặng nề vỗ xuống mặt bàn một cái, trừng mắt, "Chẳng lẽ không nhìn ra?"
"Không nhìn ra.” Băng Nhi lắc đầu, trong đầu lại xẹt qua lời vừa rồi ông nhắc đến, thiên nhãn gì đó.
Tiếp theo lão giả dùng một đầu ngón tay đâm đâm ở ấn đường của Băng Nhi, giống như có năm màu sắc sặc sỡ chậm rãi xoay tròn, lạnh lùng nói: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt Băng Nhi không khỏi chớp động, giống như liên tưởng tới cái gì. Đối với huyền thuật mà nói đây là mở mắt. Nàng từng nghe nói trong huyền thuật, mở thiên nhãn là cảnh giới cao nhất, hơn nữa trong thiên nhãn cũng chia ra vài loại.
Năm màu sắc sặc sỡ nháy mắt lóng lánh. Một lát sau, nàng cảm thấy khí mạch đi ngược chiều, chuyển về đan điền, từng cỗ nhiệt lưu trong lục phủ ngũ tạng chạy về huyệt Bách Hội. Nhưng vô luận Băng Nhi cố gắng như thế nào, cũng nhìn không tới xúc xắc bên trong, huống chi còn cách một cái bát.
Đau khổ tra tấn một lúc lâu, Băng Nhi đã bắt đầu hoa mắt, trước mắt giống như sắp xuất hiện ảo giác.
"Có thể nhìn thấy hay không?"
"Không thể." Băng Nhi có loại kích động hộc máu.
Lão giả lập tức thở dài một tiếng, ánh mắt vô cùng phức tạp, nặng nề thâm trầm, uất ức không cam lòng, nghi ngờ không hiểu, từ từ thở ra một hơi nói: "Thôi, trong giới Huyền Môn Thuật một ngàn năm, kết quả có thể có được bao nhiêu kỳ tài? Năm đó lão phu dùng thời gian ba tháng mới cảm nhận được một ít, ngươi dù là thiên tài, chỉ sợ cũng phải nửa năm mới có thể có khí cảm.”
Bất tri bất giác bị lão giả ép buộc thật lâu, Băng Nhi nhắm mắt một hồi, sau đó lần nữa mở mắt ra, sức cùng lực kiệt từ trong nhà đi ra.
Làm thế nào biết được, nàng vừa đi ra liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ ngồi bên ngoài viện, y phục màu lam tung bay, ngạo khí khinh người, hơn nữa Băng Nhi nhận ra người thiếu niên này.
"Sở Hạo Thiên" Băng Nhi nhíu mày.
"A! Là ngươi!" Thiếu niên nhìn thấy nàng cũng giật mình.
"Hai người các ngươi quen biết nhau?” Lão giả không hiểu nhìn hai người, ánh mắt đảo qua trên thân hai người.
"Ngoại công, nàng chính là nữ tử ta từ hôn lần này, không phải người có thiên nhãn sao? Chẳng lẽ nhìn không ra?” Thiếu niên vừa lên tiếng liền bắt đầu nói ra.
Ngoại công? Không ngờ Sở Hạo Thiên vậy mà lại là cháu của lão giả. Băng Nhi trố mắt, khó trách hắn có tài bói toán thần kỳ như vậy.
Lão giả hầm hừ nói: "Thiên nhãn có thể tùy tiện mở ra sao? Ta từng tuổi này, càng là không thể. Huống chi ta chỉ có thể nhìn thấy chuyện hiện tại, lại nhìn không được chuyện trong quá khứ, nhìn không tới tương lai, ngươi nghĩ ta là thần tiên sao?”
"Đúng a! Ta bói toán đã rất chuẩn, đều là cực kỳ cố hết sức.”
"Không sai, cho dù có là thiên tài huyền thuật, nhưng đều là vô cùng hiếm có!"
Tiếp theo ánh mắt của ông dừng dưới chân của thiếu niên, nhìn thấy còn có một nữ tử cả người ướt sũng, thấy thế nào cũng là vừa được cứu ra từ trong nước.
Khóe miệng lão giả giật giật nói: “Tiểu tử, từ lúc nào học làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi?”
"Là ngoại công nói ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ, thân thể không tốt, phải làm nhiều việc thiện tích đức, cho nên nhìn thấy cô nương này chìm dước nước, liền nhân tiện cứu nàng lên.” Sở Hạo Thiên dùng ngón tay cuốn lấy sợi tóc trước trán, bộ dáng không quan tâm.
Lão giả lập tức nhét vào miệng nữ tử kia một viên đan dược. Nữ tử chậm rãi tỉnh lại, lại che mặt nỉ non nói: “Các ngươi cứu ta làm gì? Ta đã không còn muốn sống nữa, hu hu hu..…”
Hai người một già một trẻ đứng ở trong sân viện, hai mặt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm gì.
Rõ ràng cũng không biết dỗ nữ nhân, hai người cộng lại đều hơn một trăm tuổi, thật sự là sống uổng phí rồi. Băng Nhi thở dài một tiếng, đi đến phía trước nữ tử kia, vừa muốn an ủi vài câu, sao biết được nàng mới đụng đến thân thể của nàng ta, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái.
"Tú Tú, người ta thích nhất chính là nàng, nàng nhất định phải gả cho ta!"
"Cẩm ca ca, ta nhất định sẽ gả cho huynh…..” Trong hình ảnh, hai người gắt gao ôm nhau, nữ tử cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn giống với nữ tử trước mặt…..
Nến đỏ, chữ hỷ, triền triên miên miên, chàng chàng thiếp thiếp, lưỡng tình tương duyệt.
Nào biết hình ảnh đột nhiên biến đổi, đã thấy nữ tử kia bị người đánh đến huyết nhục mơ hồ. Thì ra nam nhân nàng thích lại cưới thêm hai phòng thị thiếp. Một người kê đơn làm cho nàng sanh non đứa nhỏ; người còn lại vu hãm nàng có gian phu. Hai người tìm một hán tử thiết kế hãm hại nữ tử, sau đó bị phu quân hưu, còn đánh hai mươi đại bản. Trên đường trở về nhà mẹ đẻ lại bị gian tặc bắt, cướp hết tiền tài không nói, còn suýt nữa hủy đi trong sạch. Nữ tử cảm thấy nhân sinh vô vọng, vì thế liền nhảy sông tự vẫn, may mắn được Sở Hạo Thiên cứu.
Băng Nhi hút một miệng lãnh khí, không ngờ trong đầu lại nhìn thấy nhiều việc như vậy, chuyện này quả thật quá cổ quái li kỳ rồi.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn về phía đáy bát xúc xắc, vậy mà lại nhìn thấy bên trong là ba con sáu, tiểu báo.
Nàng chậm rãi nhìn về phía nữ tử, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mới. Nữ tử nản lòng thoái chí, tìm một thân cây thắt cổ, kết thúc tính mạng.
Đương nhiên, nữ tử kia rõ ràng còn sống sờ sờ trước mặt nàng, chẳng lẽ là nàng nhìn thấy hình ảnh sau này?
Băng Nhi không khỏi trố mắt, khiếp sợ nhìn hình ảnh kia, sắc mặt có chút trắng bệch, vội vàng nhắm hai mắt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại tình trạng bình thường.
Sau đó, nàng lộ ra nét mặt cổ quái, thứ nàng nhìn thấy rốt cục là cái gì?
Xa xa nước hồ cuồn cuộn, sóng gợn lăn tăn, từ xa nhìn lại, một đường sông nước.
Nhan Ngọc vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Mấy ngày qua, muội ở thế ngoại đào nguyên có thích ứng chưa?”
Băng Nhi nghĩ lại mấy ngày nay Tiêu Lang rất ít ở trong sân viện, đêm hôm đó mọi chuyện giống như một giấc mộng, không căn cứ không giống thật, con ngươi của nàng nhẹ nhàng nâng lên, cười nói: “Đa tạ Nhan Nhị tiên sinh quan tâm, ở đây cực kỳ tốt.”
Nhan Ngọc lại dịu dàng nói tiếp: “Thế ngoại đào nguyên tuy là nơi mọi người mơ ước, nhưng chỗ nào có người thì chỗ đó có thị phi. Muội là được đặc cách tiến vào Lâm Lang Các, sau này có lẽ sẽ có một số người nhằm vào muội. Nhưng mà vô luận thế nào đều có ta cùng Tử Hi giúp muội, nếu muội có gì khó khăn cứ trực tiếp nói với chúng ta.”
"Không sao cả, nếu ngay cả chút chuyện này cũng không nhịn được, như vậy làm sao tự lập trong giang hồ?” Băng Nhi tươi cười tùy ý, không cho là đúng.
"Muội được lắm….. Khó trách sư thúc đối với muội cực kỳ hài lòng.” Trong mắt Nhan Ngọc thoáng qua một tia tán dương chói lọi.
Vòng qua một đường núi quanh co, nào biết hai người vừa đi đến bên ngoài đỉnh núi, chợt nghe đến bên trong truyền ra tiếng gầm như hổ như sói “Cái đồ háo sắc nhà ngươi, thật sự là tức chết ta. Ngươi thật sự là thành sự thì ít, bại sự có thừa.”
Bên trong giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang lên: “Sư thúc có phải đã hiểu lầm Tử Hi chuyện gì hay không? Ta cũng là người đọc sách thánh hiền, như thế nào lại là đồ háo sắc?”
Tiêu Lang? Đồ háo sắc? Băng Nhi nhẹ cau mày, trong lòng thở dài, khóe miệng co rút.
Nhất thời cả người không hiểu sao sinh ra chút không được tự nhiên. Một loại dự cảm không tốt theo từ trong lòng nàng trào ra.
Nhưng giọng nói của đối phương vẫn là chứa ý cười nhẹ nhàng, nhưng cũng không khỏi mang theo vài phần tùy ý chế nhạo.
"Ngươi là tên khốn kiếp, tưởng lão phu mù phải không? Lão phu mở thiên nhãn, thật vất vả mới coi trọng thiếu nữ không phải vật trong ao kia, ngươi thế mà lại chạy tới quấy rối, ban đêm chạy đếm ôm tiểu cô nương người ta tình nồng mật ý. Phải biết rằng người tu đạo nếu chưa mở thiên nhãn, tâm phải thanh tĩnh, không thể có dục niệm, mới có thể tự do phát triển lớn mạnh. Ngươi đây là đang hủy đi một cây mầm tốt.”
Sắc mặt Băng Nhi hơi ửng hồng, nhưng mà đã bất chấp đỏ mặt, không ngờ bản thân còn bị người khác rình trộm, loại cảm giác này thật sự…..rất quỷ dị!
Nghe ý tứ này của lão giả, giống như có chút coi trọng bản thân, thật sự làm nàng vừa mừng vừa lo.
Tiêu Lang nhẹ giọng cười nói: "Sư thúc, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói. Người đã nhìn thấy thì cần gì phải lớn tiếng nói ra?”
"Lão phu là bởi vì tức giận. Năm đó sư phụ ngươi thật sự là mắt mù mới thu nhận ngươi làm đồ đệ. Ngày sau ta phải nhắc tới ở trước mộ phần của hắn.”
"Sư thúc, sư phụ người đã nhập thổ vi an, người vẫn là không nên quấy rầy.”
"Xuy” Nhan Ngọc nhịn không được bật cười ra tiếng, Tử Hi thế nhưng chống lại lão quái vật này.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, lão giả lập tức từ trong nhà đi ra, mắt nhìn Băng Nhi, tận tình khuyên nhủ nói: “Đứa nhỏ, ngươi không nên bị gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Lang lừa gạt, rất nhiều nữ nhân chỉ liếc hắn một cái đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng cũng không có lợi cho việc tu hành, lại càng không có lợi cho việc tu tâm. Cái tên Tiêu Lang này trong bụng đầy nước đen, lão phu thật sự không muốn nhìn thấy hắn.”
Tiêu Lang ung dung tao nhã từ trong nhà đi ra, khóe mắt nhếch lên ánh hào hoa lộng lẫy, mím môi cười nói: “Sư thúc, Tử Hi đối với người vẫn cực kỳ kính ngưỡng.”
"Kính ngưỡng cái đầu quỷ á! Còn không mau đi, chỗ Đại sư huynh của ngươi còn một đống chuyện, ngươi đừng để trì hoãn.”
"Vâng" Tiêu Lang nháy mắt vài cái với Nhan Ngọc, ngoái đầu nhìn lại lớn tiếng nói: “Sư thúc, Tử Hi đi làm việc, xin phép đi trước.”
"Đi đi đi đi, tiểu tử ngươi cho tới bây giờ đều không có hảo tâm.” Lão giả nhịn không được dựng râu trừng mắt.
Nhan Ngọc cũng hành lễ với lão giả, theo sau đứng bên cạnh Tiêu Lang, lắc đầu nói: “Đệ chơi cờ cùng sư thúc, thắng cũng hơi độc ác rồi, chọc cho người không vui, cái này chỉ phải bảo trì cự ly với Băng Nhi một đoạn thời gian.”
"Không sao, chỉ cần vì tốt cho nàng, ta ngược lại nguyện ý qua một thời gian thanh tâm quả dục.”
"Thật ra là do Tử Hi cố ý đi. Đệ biết rõ sư thúc có hứng thú với Băng Nhi, lại ngại mặt mũi, chậm chạp không tỏ thái độ, cho nên đệ biết người đang dùng thiên nhãn quan sát, mới cố ý thân mật với muội ấy, kích thích sư thúc bày tỏ chuyện trong lòng.”
"Ừ, chuyện gì cũng không thể gạt được Nhị sư huynh!"
"Tử Hi, cho tới bây giờ mỗi một bước đi của đệ đều nghĩ cho đại cục.”
Tiêu Lang chậm rãi đi đến trước mặt Băng Nhi, nụ cười vẫn tự nhiên như trước, giống như lời lão giả vừa nói căn bản không liên quan tới chuyện của hắn, thấy nàng trưng ra khuôn mặt thối, mỉm cười nói: “Muội chỉ cần nhớ kỹ, đây là muội nợ ta ba cái nhân tình.”
"Ba cái nhân tình?” Lông mày Băng Nhi dựng thẳng lên, cũng ngẩn ra.
"Thứ nhất, chính là ở trong rừng cây ta đã cứu muội; Thứ hai, ta dẫn muội đến thế ngoại đào viên; Thứ ba, ta cùng muội chung giường chung gối.” Hắn tao nhã ôn hòa, khuôn mặt hàm chứa ý cười thản nhiên. Nói xong, hắn cưng chiều sờ sờ đầu nàng, chậm rãi đi ra ngoài, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng như ảo như mộng.
Chung giường chung gối cũng gọi là một cái nhân tình? Tiêu Lang huynh còn có thể vô sỉ hơn một chút không? Khóe môi Băng Nhi có chút co rút, trong lòng khinh thường.
Nhìn thấy Tiêu Lang rời đi, lão giả lập tức nhẹ nhàng thở ra, đưa Băng Nhi vào trong phòng “Ngươi ngồi xuống, lão phu muốn kiểm ra một chút nhãn lực của ngươi.”
Lão giả cầm ba hạt xúc xắc, bỏ vào trong bát lắc, bỗng nhiên cầm cái bát “bốp” một tiếng “Bên trong là bao nhiêu?”
Băng Nhi thiếu chút nữa té xỉu, lão giả ông lại không cho ta nhìn thứ gì đó, lại dạy ta học đánh bạc sao? Hay là dạy ta lắc xúc xắc?
Lão giả nặng nề vỗ xuống mặt bàn một cái, trừng mắt, "Chẳng lẽ không nhìn ra?"
"Không nhìn ra.” Băng Nhi lắc đầu, trong đầu lại xẹt qua lời vừa rồi ông nhắc đến, thiên nhãn gì đó.
Tiếp theo lão giả dùng một đầu ngón tay đâm đâm ở ấn đường của Băng Nhi, giống như có năm màu sắc sặc sỡ chậm rãi xoay tròn, lạnh lùng nói: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt Băng Nhi không khỏi chớp động, giống như liên tưởng tới cái gì. Đối với huyền thuật mà nói đây là mở mắt. Nàng từng nghe nói trong huyền thuật, mở thiên nhãn là cảnh giới cao nhất, hơn nữa trong thiên nhãn cũng chia ra vài loại.
Năm màu sắc sặc sỡ nháy mắt lóng lánh. Một lát sau, nàng cảm thấy khí mạch đi ngược chiều, chuyển về đan điền, từng cỗ nhiệt lưu trong lục phủ ngũ tạng chạy về huyệt Bách Hội. Nhưng vô luận Băng Nhi cố gắng như thế nào, cũng nhìn không tới xúc xắc bên trong, huống chi còn cách một cái bát.
Đau khổ tra tấn một lúc lâu, Băng Nhi đã bắt đầu hoa mắt, trước mắt giống như sắp xuất hiện ảo giác.
"Có thể nhìn thấy hay không?"
"Không thể." Băng Nhi có loại kích động hộc máu.
Lão giả lập tức thở dài một tiếng, ánh mắt vô cùng phức tạp, nặng nề thâm trầm, uất ức không cam lòng, nghi ngờ không hiểu, từ từ thở ra một hơi nói: "Thôi, trong giới Huyền Môn Thuật một ngàn năm, kết quả có thể có được bao nhiêu kỳ tài? Năm đó lão phu dùng thời gian ba tháng mới cảm nhận được một ít, ngươi dù là thiên tài, chỉ sợ cũng phải nửa năm mới có thể có khí cảm.”
Bất tri bất giác bị lão giả ép buộc thật lâu, Băng Nhi nhắm mắt một hồi, sau đó lần nữa mở mắt ra, sức cùng lực kiệt từ trong nhà đi ra.
Làm thế nào biết được, nàng vừa đi ra liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ ngồi bên ngoài viện, y phục màu lam tung bay, ngạo khí khinh người, hơn nữa Băng Nhi nhận ra người thiếu niên này.
"Sở Hạo Thiên" Băng Nhi nhíu mày.
"A! Là ngươi!" Thiếu niên nhìn thấy nàng cũng giật mình.
"Hai người các ngươi quen biết nhau?” Lão giả không hiểu nhìn hai người, ánh mắt đảo qua trên thân hai người.
"Ngoại công, nàng chính là nữ tử ta từ hôn lần này, không phải người có thiên nhãn sao? Chẳng lẽ nhìn không ra?” Thiếu niên vừa lên tiếng liền bắt đầu nói ra.
Ngoại công? Không ngờ Sở Hạo Thiên vậy mà lại là cháu của lão giả. Băng Nhi trố mắt, khó trách hắn có tài bói toán thần kỳ như vậy.
Lão giả hầm hừ nói: "Thiên nhãn có thể tùy tiện mở ra sao? Ta từng tuổi này, càng là không thể. Huống chi ta chỉ có thể nhìn thấy chuyện hiện tại, lại nhìn không được chuyện trong quá khứ, nhìn không tới tương lai, ngươi nghĩ ta là thần tiên sao?”
"Đúng a! Ta bói toán đã rất chuẩn, đều là cực kỳ cố hết sức.”
"Không sai, cho dù có là thiên tài huyền thuật, nhưng đều là vô cùng hiếm có!"
Tiếp theo ánh mắt của ông dừng dưới chân của thiếu niên, nhìn thấy còn có một nữ tử cả người ướt sũng, thấy thế nào cũng là vừa được cứu ra từ trong nước.
Khóe miệng lão giả giật giật nói: “Tiểu tử, từ lúc nào học làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi?”
"Là ngoại công nói ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ, thân thể không tốt, phải làm nhiều việc thiện tích đức, cho nên nhìn thấy cô nương này chìm dước nước, liền nhân tiện cứu nàng lên.” Sở Hạo Thiên dùng ngón tay cuốn lấy sợi tóc trước trán, bộ dáng không quan tâm.
Lão giả lập tức nhét vào miệng nữ tử kia một viên đan dược. Nữ tử chậm rãi tỉnh lại, lại che mặt nỉ non nói: “Các ngươi cứu ta làm gì? Ta đã không còn muốn sống nữa, hu hu hu..…”
Hai người một già một trẻ đứng ở trong sân viện, hai mặt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm gì.
Rõ ràng cũng không biết dỗ nữ nhân, hai người cộng lại đều hơn một trăm tuổi, thật sự là sống uổng phí rồi. Băng Nhi thở dài một tiếng, đi đến phía trước nữ tử kia, vừa muốn an ủi vài câu, sao biết được nàng mới đụng đến thân thể của nàng ta, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái.
"Tú Tú, người ta thích nhất chính là nàng, nàng nhất định phải gả cho ta!"
"Cẩm ca ca, ta nhất định sẽ gả cho huynh…..” Trong hình ảnh, hai người gắt gao ôm nhau, nữ tử cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn giống với nữ tử trước mặt…..
Nến đỏ, chữ hỷ, triền triên miên miên, chàng chàng thiếp thiếp, lưỡng tình tương duyệt.
Nào biết hình ảnh đột nhiên biến đổi, đã thấy nữ tử kia bị người đánh đến huyết nhục mơ hồ. Thì ra nam nhân nàng thích lại cưới thêm hai phòng thị thiếp. Một người kê đơn làm cho nàng sanh non đứa nhỏ; người còn lại vu hãm nàng có gian phu. Hai người tìm một hán tử thiết kế hãm hại nữ tử, sau đó bị phu quân hưu, còn đánh hai mươi đại bản. Trên đường trở về nhà mẹ đẻ lại bị gian tặc bắt, cướp hết tiền tài không nói, còn suýt nữa hủy đi trong sạch. Nữ tử cảm thấy nhân sinh vô vọng, vì thế liền nhảy sông tự vẫn, may mắn được Sở Hạo Thiên cứu.
Băng Nhi hút một miệng lãnh khí, không ngờ trong đầu lại nhìn thấy nhiều việc như vậy, chuyện này quả thật quá cổ quái li kỳ rồi.
Ánh mắt Băng Nhi nhìn về phía đáy bát xúc xắc, vậy mà lại nhìn thấy bên trong là ba con sáu, tiểu báo.
Nàng chậm rãi nhìn về phía nữ tử, trước mắt lại hiện lên hình ảnh mới. Nữ tử nản lòng thoái chí, tìm một thân cây thắt cổ, kết thúc tính mạng.
Đương nhiên, nữ tử kia rõ ràng còn sống sờ sờ trước mặt nàng, chẳng lẽ là nàng nhìn thấy hình ảnh sau này?
Băng Nhi không khỏi trố mắt, khiếp sợ nhìn hình ảnh kia, sắc mặt có chút trắng bệch, vội vàng nhắm hai mắt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, đã khôi phục lại tình trạng bình thường.
Sau đó, nàng lộ ra nét mặt cổ quái, thứ nàng nhìn thấy rốt cục là cái gì?
/88
|