Giờ phút này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống quanh thân thiếu nữ, nàng giống như tiên tử dưới ánh trăng, làm cho người ta say mê ngắm nhìn không dời được hai mắt.
Nam tử nhìn gò má xinh đẹp của Băng Nhi, còn có nửa đoạn cổ trắng như tuyết nàng lộ ra lúc cúi đầu, sau đó bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức một hớp, vân đạm phong kinh nói: “Rất có ý tứ, gần đây ta phát giác cô nương rất có ý tứ, rất khác so với những nữ nhân ta đã gặp qua, ta nghĩ ta có thể nạp cô nương làm thiếp.”
Làm thiếp? Băng Nhi ngẩng ra, không khỏi lười biếng cười một tiếng. Nàng chưa từng ngờ tới người nam nhân này cư nhiên sẽ nói như vậy.
Dĩ nhiên, đây không phải là điều kiện đàm phán, mà là đang bố thí cho nàng.
Băng Nhi nhìn vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Công tử thật là biết nói đùa, Băng Nhi đã có hôn ước, hơn nữa thề là một đời người một đôi nhân, vĩnh viễn sẽ không làm thiếp thị, công tử không nên suy nghĩ nhiều.”
Một đời một đôi? Nam tử thấp giọng cười khẽ một tiếng. Nữ nhân này thì ra cũng sẽ có ý nghĩ kỳ lạ, trên đời có nam nhân nào là không phải tam thê tứ thiếp?
Ý tưởng của nữ nhân này thật đúng là kỳ lạ. Không thể khôn nói là người còn trẻ tuổi, không hiểu được thực tế.
Hắn theo thói quen híp mắt lại, nhàn nhạt nói: “Cô nương nói là Trần Phong? Đáng tiếc hắn không phải là vị hôn phu của cô nương, hơn nữa hắn đã sớm có thông phòng.”
Ta biết, ta cũng chưa bao giờ cho là hắn phải.”
Như vậy người trong lòng cô nương là ai?” Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ, ánh mắt sâu không lường được.
Đương nhiên là người đáng giá để ta thích.” Con ngươi của Băng Nhi như nước lạnh nhạt mát mẻ, lại thoáng qua một tia ấm áp.
Trần Đại công tử nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đã mất đi hứng thú nói chuyện. “Người đâu, mang Băng Nhi cô nương đi nghỉ ngơi.” Hắn không hề luyến tiếc nhìn nàng thêm nữa, dáng người nhanh nhẹn tựa vào đệm dựa trong xe ngựa, lật xem quyển sách để bên cạnh.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi, Trần Đại công tử từ từ nhếch môi, sợi tóc như mực cùng gió đêm tung bay, bóng dáng thon dài cao ngất có loại cô độc không nói ra được. Một bộ y bào màu trắng nổi bật lên mi mục tuấn lãng của hắn, nhìn qua là một người nho nhã, giống như không có hứng thú đối với bất kỳ cái gì. Nhưng chỉ có người chân chính hiểu biết hắn mới biết, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là hình tượng hắn tạo ra mà thôi.
Ở trong đầu Trần Đại công tử, chưa từng từ bỏ ý đồ, cũng không phải là người nhân từ.
Hắn tin tưởng Băng Nhi dĩ nhiên là biết rõ tính cách của hắn, nhưng lại tán dương hắn là người có phong thái danh sĩ, tấm lòng nhân từ. Thật là châm chọc. Mà nội dung nàng bói ra vừa rồi, thật ra chỉ là nàng cơ trí suy nghĩ ra được mà thôi. Hắn cũng có đọc lướt qua Dịch Kinh, từ tướng mạo của một người làm sao có thể nhìn thấy nhiều như vậy? Nhưng mà hành động của nàng lại có chút thú vị.
Vén rèm xe lên, quản gia từ bên ngoài đi ra, không thể tin nói: Thiếu gia, ngươi đã rất lâu rồi không để cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hôm nay thật là cho tiểu cô nương kia mặt mũi.”
Dĩ nhiên càng làm ông ngạc nhiên chính là, tối nay chủ tử cư nhiên để cho nữ nhân đụng vào tay hắn. Thậm chí là nở nụ cười phát ra từ tâm đối với nàng. Sau đó bởi vì nàng cự tuyệt mà không vui, điều này làm cho ông đơn giản cảm thấy không thể tin được.
Tổng quản, đối với nữ nhân này ông thấy thế nào?” Trần Đại công tử chậm rãi hỏi.
Quản gia nghiêm túc suy tư nói: Thiếu nữ này rõ ràng thân thế bình thường, nhưng mà lại có một loại cảm giác cực độ chói mắt. Hơn nữa nàng vô cùng thông tuệ, không quan tâm hơn thua, thanh khiết cao ngạo, di thế độc lập, không giống như những nữ tử tầm thường khác có ý nịnh nọt, dáng vẻ kệch cỡm, mà có vẻ thật là tự nhiên hào phóng. Từ thời điểm nàng bắt đầu tự đề cử bản thân, ta cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng không tầm thường. Mặc dù thân phận cũng không phải là cao quý, nhưng trong xương lại có khí chất phi thường cao quý, đại khái cũng chỉ có loại nữ tử này mới thích hợp làm bạn ở bên người Đại thiếu gia đi? Nếu như nàng không cân danh phận.”
Ngưới nói không sai. Trên đường ta thấy Trần Nhu đụng phải nàng, nàng lại không hề hoàn toàn phát tác. Ta nghĩ nàng chỉ là ẩn nhẫn không phát tác mà thôi. Nếu sau này nàng ra tay với Trần Nhu và Trần Phong, chúng ta liền làm như không nhìn thấy.
Vâng. Quản gia khom người trả lời. Ông biết thiếu gia chưa bao giờ xem hai người kia là huynh đệ tỷ muội.
Nhớ viết một phong thư, bất luận dùng biện pháp gì, điều phải để cho người Lạc gia lấy được mỏ quặng Tần quốc.
Hiểu.
Đợi đến khi quản gia rời đi, nam tử khoác áo màu bạc ánh trăng, ngấc đầu lân nhìn ngoài cửa xe. Dưới ánh trăng đường cong bộ mặt nhàn nhạt, có vẻ mấy phần không thật, hắn dằng dặc nói: “Thật ra thì nàng nói không sai. Ta đã từng đại khái là một người nhân nghĩa, đáng tiếc thân là một trưởng tử một đại gia tộc, có một số việc không phải là ta muốn như thế nào liền như thế đó. Để đạt
Nam tử nhìn gò má xinh đẹp của Băng Nhi, còn có nửa đoạn cổ trắng như tuyết nàng lộ ra lúc cúi đầu, sau đó bưng ly rượu chậm rãi thưởng thức một hớp, vân đạm phong kinh nói: “Rất có ý tứ, gần đây ta phát giác cô nương rất có ý tứ, rất khác so với những nữ nhân ta đã gặp qua, ta nghĩ ta có thể nạp cô nương làm thiếp.”
Làm thiếp? Băng Nhi ngẩng ra, không khỏi lười biếng cười một tiếng. Nàng chưa từng ngờ tới người nam nhân này cư nhiên sẽ nói như vậy.
Dĩ nhiên, đây không phải là điều kiện đàm phán, mà là đang bố thí cho nàng.
Băng Nhi nhìn vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Công tử thật là biết nói đùa, Băng Nhi đã có hôn ước, hơn nữa thề là một đời người một đôi nhân, vĩnh viễn sẽ không làm thiếp thị, công tử không nên suy nghĩ nhiều.”
Một đời một đôi? Nam tử thấp giọng cười khẽ một tiếng. Nữ nhân này thì ra cũng sẽ có ý nghĩ kỳ lạ, trên đời có nam nhân nào là không phải tam thê tứ thiếp?
Ý tưởng của nữ nhân này thật đúng là kỳ lạ. Không thể khôn nói là người còn trẻ tuổi, không hiểu được thực tế.
Hắn theo thói quen híp mắt lại, nhàn nhạt nói: “Cô nương nói là Trần Phong? Đáng tiếc hắn không phải là vị hôn phu của cô nương, hơn nữa hắn đã sớm có thông phòng.”
Ta biết, ta cũng chưa bao giờ cho là hắn phải.”
Như vậy người trong lòng cô nương là ai?” Hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ, ánh mắt sâu không lường được.
Đương nhiên là người đáng giá để ta thích.” Con ngươi của Băng Nhi như nước lạnh nhạt mát mẻ, lại thoáng qua một tia ấm áp.
Trần Đại công tử nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đã mất đi hứng thú nói chuyện. “Người đâu, mang Băng Nhi cô nương đi nghỉ ngơi.” Hắn không hề luyến tiếc nhìn nàng thêm nữa, dáng người nhanh nhẹn tựa vào đệm dựa trong xe ngựa, lật xem quyển sách để bên cạnh.
Sau khi Băng Nhi rời khỏi, Trần Đại công tử từ từ nhếch môi, sợi tóc như mực cùng gió đêm tung bay, bóng dáng thon dài cao ngất có loại cô độc không nói ra được. Một bộ y bào màu trắng nổi bật lên mi mục tuấn lãng của hắn, nhìn qua là một người nho nhã, giống như không có hứng thú đối với bất kỳ cái gì. Nhưng chỉ có người chân chính hiểu biết hắn mới biết, tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là hình tượng hắn tạo ra mà thôi.
Ở trong đầu Trần Đại công tử, chưa từng từ bỏ ý đồ, cũng không phải là người nhân từ.
Hắn tin tưởng Băng Nhi dĩ nhiên là biết rõ tính cách của hắn, nhưng lại tán dương hắn là người có phong thái danh sĩ, tấm lòng nhân từ. Thật là châm chọc. Mà nội dung nàng bói ra vừa rồi, thật ra chỉ là nàng cơ trí suy nghĩ ra được mà thôi. Hắn cũng có đọc lướt qua Dịch Kinh, từ tướng mạo của một người làm sao có thể nhìn thấy nhiều như vậy? Nhưng mà hành động của nàng lại có chút thú vị.
Vén rèm xe lên, quản gia từ bên ngoài đi ra, không thể tin nói: Thiếu gia, ngươi đã rất lâu rồi không để cho người khác nhìn thấy dung mạo của mình, hôm nay thật là cho tiểu cô nương kia mặt mũi.”
Dĩ nhiên càng làm ông ngạc nhiên chính là, tối nay chủ tử cư nhiên để cho nữ nhân đụng vào tay hắn. Thậm chí là nở nụ cười phát ra từ tâm đối với nàng. Sau đó bởi vì nàng cự tuyệt mà không vui, điều này làm cho ông đơn giản cảm thấy không thể tin được.
Tổng quản, đối với nữ nhân này ông thấy thế nào?” Trần Đại công tử chậm rãi hỏi.
Quản gia nghiêm túc suy tư nói: Thiếu nữ này rõ ràng thân thế bình thường, nhưng mà lại có một loại cảm giác cực độ chói mắt. Hơn nữa nàng vô cùng thông tuệ, không quan tâm hơn thua, thanh khiết cao ngạo, di thế độc lập, không giống như những nữ tử tầm thường khác có ý nịnh nọt, dáng vẻ kệch cỡm, mà có vẻ thật là tự nhiên hào phóng. Từ thời điểm nàng bắt đầu tự đề cử bản thân, ta cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng không tầm thường. Mặc dù thân phận cũng không phải là cao quý, nhưng trong xương lại có khí chất phi thường cao quý, đại khái cũng chỉ có loại nữ tử này mới thích hợp làm bạn ở bên người Đại thiếu gia đi? Nếu như nàng không cân danh phận.”
Ngưới nói không sai. Trên đường ta thấy Trần Nhu đụng phải nàng, nàng lại không hề hoàn toàn phát tác. Ta nghĩ nàng chỉ là ẩn nhẫn không phát tác mà thôi. Nếu sau này nàng ra tay với Trần Nhu và Trần Phong, chúng ta liền làm như không nhìn thấy.
Vâng. Quản gia khom người trả lời. Ông biết thiếu gia chưa bao giờ xem hai người kia là huynh đệ tỷ muội.
Nhớ viết một phong thư, bất luận dùng biện pháp gì, điều phải để cho người Lạc gia lấy được mỏ quặng Tần quốc.
Hiểu.
Đợi đến khi quản gia rời đi, nam tử khoác áo màu bạc ánh trăng, ngấc đầu lân nhìn ngoài cửa xe. Dưới ánh trăng đường cong bộ mặt nhàn nhạt, có vẻ mấy phần không thật, hắn dằng dặc nói: “Thật ra thì nàng nói không sai. Ta đã từng đại khái là một người nhân nghĩa, đáng tiếc thân là một trưởng tử một đại gia tộc, có một số việc không phải là ta muốn như thế nào liền như thế đó. Để đạt
/88
|