Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 84 - Chương 66

/88


Trần đại công tử chậm rãi bước ra khỏi xe ngựa. Bước chân hắn rất chậm, giống như đang suy nghĩ cái gì. Nhưng thấy hắn mặc tử bào đắc tiền, dung nhan tuấn mỹ như ngọc mang theo vài phần lạnh nhạt tùy ý, nhìn mưa to bên ngoài, tâm tình thế nhưng có chút rét lạnh.

Hắn đã cảm thấy, tối nay hình như rất không bình thường!

Người hầu thay hắn che dù, mà hắn ngay sau đó liền tiến vào bên trong một chiếc xe ngựa khác.

Bàn tay thon dài nâng rèm lên, liếc mắc liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha ngồi đối diện ngọn đèn dầu. Trong khí chất trong trẻo lạnh lùng của nàng mang theo một chút lười nhác. Dưới ánh đèn mờ mờ càng nổi bật lên dung mạo mỹ lệ như ngọc của nàng.

Chỉ thấy trong tay Băng Nhi lấy ra một chút chu sa, lười biếng tựa vào trên đệm, cầm bút trong tay từ từ viết lên lá bùa màu vàng. Ánh mắt nàng tự tại tự nhiên, thần thái, động tác tản ra tia thanh nhàn tự đắc. Khuôn mặt thanh thuần động lòng người hòa cùng nét lãnh diễm, thật sự là vô cùng xuất chúng.

Trần Đại công tử chỉ yên lặng ngồi ở một bên, con ngươi tối tăm không thấy đáy, cũng không có lên tiếng quấy rầy.

Hồi lâu, ánh mắt Băng Nhi cũng không thèm nâng lên, vừa viết vừa nhẹ giọng hỏi: “Bóng đêm sâu lạnh, không biết công tử tới đây có gì chỉ giáo?”

Không biết Băng Nhi cô nương đang viết cái gì?” Trần Đại công tử vén áo bào, ngồi đối diện Băng Nhi, tư thế nhàn nhã, cười như không cười hỏi.

Chú Dẫn Lôi của Đạo gia.” Băng Nhi không chút để ý đáp lời, ánh mắt cũng không ở trên người nam tử. Khí chất ung dung mang theo lạnh nhạt, giống như bất luận kẻ nào cũng đều không thể lọt vào mắt nàng.

Trần Đại công tử nhẹ nhàng cười một tiếng, ở một bên chậm rãi nói: “Chú Dẫn Lôi chính là tâm pháp Lăng Tiêu Tông Đạo gia, chính tâm thành ý, thần khí chang hòa. Người xưa nói: Pháp là dùng tâm mà thành. Tâm đứng đầu pháp. Không thể nghi ngờ, tâm phải thành thì pháp mới linh. Giữ cho tâm chuyên thì pháp nghiệm. Tâm không thành thì pháp sẽ mất linh.”

Băng Nhi nhẹ nhàng nâng mắt lên, “Trần Đại công tử xem ra bác học đa tài, nghe nhiều biết rộng, đối với Huyền Thuật cũng có chút hiểu biết.”

Trần Đại công tử tiện tay cầm lên một ly rượu, nhấp một ngụm, nói: “Tại hạ bất tài, khi còn bé trong thân thể trúng hàn độc, từng ở trên núi điều dưỡng thân thể một đoạn thời gian. Nơi đó có Tam Gia Nho đạo, ta cũng có đọc lướt qua. Nhưng mà Huyền Thuật cao thâm huyền diệu, tại hạ chỉ biết Chú Dẫn Lôi là bản lãnh thượng thừa. Nghe nói Đạo gia đều có thiên đại Lôi Hỏa Ấn, Chém Tà Đoạn Ôn Ấn, Truy Tróc Ấn, Thành Hoàng Ấn, Ngũ Lôi Sử Viện Ấn, Lục Định Ngọc Nữ Ấn, Ngũ Lôi Hỏa Xa Ấn…….”

Những thứ công tử nói kia, ta đều không làm được.” Băng Nhi cũng không giấu giếm cái gì.

Trần Đại công tử cười nhạt, nụ cười trên khóe môi tựa như thật tựa như hư ảo. “Thật ra thì tại hạ cũng đều là nghe nói, chỉ có người đức cao vọng trọng, cùng những người tu thân dưỡng tính, đắc đạo cao nhân mới có thể miễn cưỡng có được kỳ môn. Cô nương đích thực còn quá trẻ, nhưng mà bản lãnh cũng không kém.”

Ánh mắt Băng Nhi lạnh lùng, “Không tồi. Huyền Thuật Sư có thể điều động Thiên Địa Ngũ Hành, nhưng duy chỉ có sấm sét là khó có thể làm được, ngoại trừ người có tu vi thực sự.”

Trần Đại công tử hỏi tiếp: “Vừa rồi cô nương ngăn cản mọi người tiến vào phòng kia, bên trong đến tột cùng là có cái gì? Không biết là có Huyền Thuật Sư khác ở hay là còn có việc gì khác?”

Băng Nhi nhếch môi, giương lên một nụ cười tà mê hoặc, “Cái này phải hỏi Trần Nhu muội muội cùng Trần Phong đệ đệ của công tử. Nhưng mà bọn họ cũng chỉ là công cụ bị người lợi dụng mà thôi, mục đích sau lưng người nọ là muốn giết những quý tộc này. Giết sạch mọi người nơi này, coi mạng người như cỏ rác. Không thể không nói, vì lợi ích, người Trần gia thật là không chừa thủ đoạn nào.”

Thì ra là như vậy. Trần Đại công tử nhíu mày.

Còn có công tử, ta không thích người khác không mời mà tới. Băng Nhi không khách khí hạ lệnh đuổi khách. “Thời điểm ta viết bùa chú, tốt nhất không nên quấy rầy.”

Trần Đại công tử không ngờ hắn lại bị người khác cự tuyệt. Ánh mắt hắn trong sạch mà sâu thẫm, nói một tiếng: “Đã quấy rầy.” liền từ trong xe ngựa đi ra ngoài.

Hắn từ từ ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn, tia sáng trong mắt chợt lóe, nheo mắt lại, nghĩ ngợi.

Cả người nữ tử này đều làm cho người ta không nắm bắt được, nàng đến tột cùng làm sao biết điều này? Thật chẳng lẽ là biết trước?

Giữa trời đất trống trải, bóng đêm thật là thanh sảng, Băng Nhi trong xe ngựa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa. Ở giữa nơi tối tâm không bờ bến, hết lần này tới lần khác cất giấu âm u cùng xấu xa.

Muôn nghìn bá tánh trên cõi đời này, bất luận phú quý hay bần hàn, vốn không dễ sống.

Chỉ là có một vài người vì lợi ích bản thân, vì đạt được mục đích của mình lại muốn xâm hại tánh mạng cùng tài sản của người khác. Loại người này là mối họa lớn nhất trên thế gian, giết hại thế nhân, cần phải bị giết.

Năm đó Trần gia cùng Ngọc gia vốn không có bất kỳ quan hệ nào. Chỉ bởi vì Trần gia mơ ước bảo vật của Ngọc gia, liên hiệp với Tiêu gia đi đối phó Ngọc gia. Tuy nói “thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*”, cũng chỉ trách có người tiết lộ bí mật gia tộc mà thôi.

*Bảo vật không có tội, nhưng người giữ nó lại có tội.

Nghĩ tới đây, Băng Nhi giơ ngón tay lên, nhíu lông mày lại, lẩm bẩm nói: “Ngày sau, bất luận bỏ ra cái giá cao cỡ nào, ta cũng phải tìm ra cái người đã tiết lộ bí mật kia.”

. . . . . .

Bên ngoài mưa gió, không ngừng, trong khách điếm

/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status