Nghe thấy Diệp Lệ nói muốn báo quan, Dự vương gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt, lần này trong tay chúng ta có nhân chứng, cho nên báo quan sẽ rất có lợi. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta cùng ngươi đến Hình bộ." Gặp phải loại chuyện ám sát như thế này, lại còn chết không ít người, cũng không thể nào đợi ngủ một giấc ngày mai dậy rồi ung dung chậm rãi đi báo quan được.
Hai người không cưỡi ngựa, mà cùng nhau ngồi xe ngựa, cũng thuận tiện cho Diệp Lệ tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Dự vương lại cùng Diệp Lệ thương lượng khớp khẩu cung một phen, không thể nào nói chính mình đã sớm biết Diệp Thừa Hồng cùng sát thủ bày ra bố cục, bởi vì như vậy sẽ không thể nào giải thích vì sao đã biết trước lại còn để cho Diệp Lệ giết nhiều người như vậy, liền quyết định nói là thị vệ của mình trông thấy Diệp Lệ vội vã cưỡi ngựa rời đi, dường như là đã phát sinh chuyện gì vô cùng khẩn cấp, Dự vương không yên lòng, cho nên lúc này phái thị vệ của vương phủ thị vệ đuổi theo.
Người của Hình bộ đang trực đêm nghe tin thế tử của Tế Bình hầu phủ gặp chuyện, Dự vương điện hạ cùng hắn đến đây báo án, bị dọa cho suýt thì tè ra quần, lập tức đem chủ sự Hình bộ đang ngủ trong nha môn từ trong chăn ấm gọi dậy.
Chủ sự Hình bộ nghe Diệp Lệ thuật lại những chuyện mình đã gặp phải, còn nói là vẫn còn người sống, lúc này đang bị thị vệ của Dự vương bắt giữ, canh chừng ở nơi đó, vội vàng chuẩn bị người ngựa, nhanh chóng đi đến sơn cốc thông hướng về núi Bạch Tước. Đợi đến khi đem tất cả bọn sát thủ không quản người chết, kẻ chết đều mang về rồi, lại đem kẻ đã dùng ngọc bội kia lừa gạt Diệp Lệ bị thị vệ của Dự vương phủ thị vệ bắt được cũng mang về Hình bộ, trời đều đã gần sáng.
Từ tin tức do của Dự vương và Diệp Lệ cung cấp, bọn hắn cũng không biết kẻ đứng sau màn là Diệp Thừa Hồng, cho nên theo luật, đầu tiên vẫn là thẩm vấn những tên sát thủ còn sống kia. Bọn lâu la này tận mắt nhìn thấy đồng bọn bị Diệp Lệ giết chết, bản thân suýt chút nữa mất đi mạng sống dưới kiếm của hắn, đã sớm sợ vỡ mật, còn chưa bắt đầu dụng hình đâu, đều đã vội vã đem Diệp Thừa Hồng khai ra.
(Bộ Diệp Thừa Hồng bị Mạnh thị khấu trừ bạc được phát hàng tháng hay gì mà thuê trúng bọn sát thủ thiếu tố chất dễ sợ =)), trừ tên thủ lĩnh có bản lãnh ra, đám còn lại vừa dở ẹc, vừa chết nhát hà.)
Lúc này trời cũng đã sáng tỏ, nhóm quan chức trực thuộc Hình bộ đều đã đến, Hình bộ thượng thư và hai vị tả hữu thị lang nghe tin Dự vương đến báo án, không nói hai lời, liền phái người đem Diệp Thừa Hồng bắt vào đại lao, bọn sát thủ cùng tên lừa gạt kia cũng cùng nhau nhốt lại, chuẩn bị chính thức lập án thẩm tra xử lí.
Tế Bình hầu phủ lập tức trở nên rối loạn.
Diệp Thừa Hồng bị bắt, tội danh là dính líu đến việc thu mua sát thủ ám sát thế tử Tế Bình hầu phủ, chuyện Diệp Lệ gặp nạn lần này cũng không dối gạt được nữa.
Diệp Lệ vừa từ Hình bộ trở về Tế Bình hầu phủ, còn chưa tới nhị môn đâu, đã nghe thấy thanh âm vừa mừng vừa sợ của muội muội: "Ca ca!" Hắn ngước mắt nhìn, đôi chân nhỏ của Diệp Thiên chạy thật nhanh tới chỗ hắn, chuông nhỏ trên hai búi tóc liên tục rung động không ngừng phát ra những tiếng tiếng linh đinh đinh linh.
Trong đôi mắt Diệp Lệ hiện lên ý cười ôn nhu, ông trời có mắt, hắn cuối cùng cũng trở lại bên người muội muội rồi. Hắn cúi người, duỗi hai tay, chuẩn bị tiếp muội muội sắp bổ nhào vào trong ngực mình.
Diệp Thiên thế nhưng không có giống ngày thường như thế nhào vào ngực ca ca, nàng chạy đến trước mặt Diệp Lệ, liền kịp thời dừng bước, bên trong đôi mắt hạnh thật to nhanh chóng tràn ngập một tầng hơi nước, miệng nhỏ phấn hồng dùng sức mấp máy, vẫn là không nhịn được, nước mắt từng giọt từng giọt theo trên gương mặt trắng nõn kia liên tục rơi xuống, vừa mở miệng ra cũng mang nghẹn ngào: "Ca ca bị thương, ca ca, huynh có đau hay không?"
Trách không được nàng không có nhào lên người hắn, nguyên lai là lo lắng cho thương tích của mình đây mà. Diệp Lệ cười ha ha một tiếng, khẽ vươn tay đem nàng ôm lên, "Thiên Thiên đừng lo lắng, ca ca chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi." Hắn chỉ là bị những tên sát thủ kia làm ra chút thương tổn da thịt, không có bị thương cân động cốt, tối hôm qua Lộc y chính cũng đã thoa thuốc cho hắn, đến bây giờ đều không còn cảm giác đau ngứa gì rồi.
"Ca ca." Đôi tay nhỏ của Diệp Thiên vòng qua cổ Diệp Lệ, "Ca ca tối hôm qua có phải là rất nguy hiểm hay không? Những người xấu kia có phải là rất hung dữ hay không?"
"Không có việc gì, những tên đó một chút cũng không lợi hại, ca ca chỉ dùng có hai ba chiêu đã đem tất cả bọn hắn đánh ngã đầy đất rồi." Diệp Lệ cũng không muốn dọa sợ muội muội, liền ôm nàng vừa đi vừa an ủi, lại trông thấy bên trong nhị môn, mẫu thân lo lắng đi qua đi lại, nhìn thấy hắn đi tới, trong đôi mắt xinh đẹp cũng là nước mắt trực trào, nàng xoay lưng về phía hắn, dùng khăn lau vội đi, đến khi xoay lại đã không nhìn ra có gì khác thường.
Diệp Lệ đem muội muội buông xuống, nắm tay nàng tiến vào cửa, "Nương, nhi tử bất hiếu, đã khiến cho nương lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi." Mạnh thị trên dưới dò xét một lượt, phát hiện y phục trên người nhi tử hiển nhiên không phải là của bản thân hắn, từ ống tay áo còn có thể nhìn thấy trên cánh tay hắn có quấn băng trắng, có thể nhìn ra được là từng bị thương qua. Mạnh thị nội tâm xao động, tối hôm qua Dự vương phái người đến nói Diệp Lệ không trở lại hầu phủ, nàng đã có chút lo lắng không rõ, vốn nghĩ sáng nay để cho Thiên Thiên đi qua nhìn một chút, không nghĩ tới Diệp Thừa Hồng liền bị bắt. Vừa nghĩ tới tối hôm qua nhi tử đã phải trải qua một phen nguy hiểm, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Thừa Hồng cùng lão thái thái hãm hại hầu gia của nàng, lại làm hại nàng bảy năm trời không thể đứng dậy, hiện tại lại muốn hại đến con của nàng.
"Chúng ta vào nhà trước lại nói." Mạnh thị mang theo hai con trở về Tư Viễn đường của mình.
Diệp Lệ đem chuyện đã xảy ra đơn giản kể lại một lần, cũng không nói tình cảnh của bản thân lúc đó nguy hiểm như thế nào, chỉ nói là Dự vương đã sớm biết chuyện Diệp Thừa Hồng thuê người, cho nên đã phái thị vệ tới, đem bọn sát thủ đều đánh gục và bắt lại. Hắn lấy từ trong ngực ra cái ngọc bội kia, đưa cho Mạnh thị, "Nương, người nhìn xem, đây chính là ngọc bội mà năm đó con đã đưa cho phụ thân, lúc hắn xảy ra chuyện, vẫn đang đeo trên người."
Mạnh thị nhận lấy ngọc bội, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, hít sâu một hơi, "Không sai, đây chính là ngọc bội của phụ thân con, nếu như ngọc bội kia ở trong tay bọn họ, như vậy chuyện phụ thân con xảy ra chuyện, tất nhiên là có quan hệ với bọn hắn, chắc là chúng đã hại phụ thân con ngã xuống sườn núi, lại đem ngọc bội kia cướp đến tay, hẳn là định dùng nó tiếp tục hại chết chúng ta."
Diệp Thiên nghiêm túc lắng nghe ca ca kể lại những chuyện hắn đã trải qua, ngón tay sờ sờ lên chữ "Lệ" khắc bên trên, kỳ quái hỏi: "Nếu như phụ thân rơi xuống vực, mẫu thân cũng không tìm được, vậy bọn hắn làm sao lại biết phụ thân còn chưa chết?" Dự vương biết thì cũng thôi đi, dù sao trong lòng nàng, Dự vương là người vô cùng lợi hại rồi, nhưng là người của nhị phòng làm thế nào cũng biết?
Nàng có chút thắc mắc, lại có loại cảm giác mơ hồ không thích hợp, Mạnh thị cùng Diệp Lệ đều ở trong lòng ngẫm nghĩ mấy lần, đột nhiên hai người đồng thời sắc mặt đại biến, Mạnh thị bắt lấy một bên tay nàng, Diệp Lệ thì bắt lấy tay còn lại.
Diệp Thiên bị mẫu thân cùng ca ca làm cho giật nảy mình, ngờ vực hỏi: "Sao, sao vậy ạ?"
Tay Diệp Lệ có chút run rẩy, Mạnh thị thì miễn cưỡng gạt ra một khuôn mặt tươi cười, ôn nhu hỏi: "Thiên Thiên, phụ thân con chưa chết sao?"
Diệp Thiên vừa định gật đầu, cái đầu nhỏ vừa gật được một nửa, đột nhiên nhớ lại mình đã hứa với Ngôn ca ca sẽ không nói lộ ra, vội vàng đổi thành lắc đầu, đôi mắt to tròn nháy nháy hai cái, "Con cũng không biết."
Còn chưa nói đến chuyện nàng nửa gật đầu lại chuyển thành lắc, chỉ một "Không biết" câu này đã có vấn đề rồi. Bởi vì ở Tế Bình hầu phủ, kỳ thật mỗi một người đều nhận định hầu gia đã chết, Diệp Lệ từ nhỏ chăm sóc, dạy dỗ muội muội, cũng nói với nàng như thế. Nàng nếu như thật sự cái gì cũng không biết, chắc chắn sẽ nói là "Phụ thân chết rồi", mà không phải nói "Không biết".
Mạnh thị cùng Diệp Lệ liếc nhìn nhau, đều từ trong đáy mắt đối phương thấy được sự rung động, kinh hỉ, kích động, và không dám tin...
Hai người đồng thời nghĩ đến Dự vương, cũng đồng thời nghĩ đến lúc Dự vương lừa gạt Thiên Thiên làm vương phi của hắn, hắn sẽ đáp ứng nàng một điều kiện, lúc ấy, Thiên Thiên còn khẳng định nói là "một chuyện vô cùng tốt cực kỳ tốt"...
Mạnh thị đột nhiên đứng lên, Diệp Lệ cũng theo đó đứng dậy, Diệp Thiên kỳ quái nhìn hai người, Mạnh thị nói: "Dự vương cứu được Lệ ca nhi, chúng ta phải đi qua cám ơn hắn mới được." Hầu gia có phải vẫn còn sống hay không, nàng nhất định phải tự mình đi hỏi thăm cho rõ ràng.
Diệp Lệ nghiêm túc gật đầu, "Không sai, phải thật tốt cám ơn hắn, nương, chúng ta bây giờ liền đi thôi." Hắn đã không kịp chờ đợi muốn lập tức biết tin tức của phụ thân.
Diệp Thiên một tay bị mẫu thân nắm, một tay bị ca ca nắm, mờ mịt đi theo hai người ra cửa.
Dự vương bồi tiếp Diệp Lệ giày vò lăn lộn một đêm, vừa mới tranh thủ ngả lưng nghỉ ngơi chốc lát, liền nghe thuộc hạ báo lại Diệp Lệ lại tới. Hắn lại sửa sang một chút tươi cười ra đón, "A Lệ bị thương, lại một đêm không ngủ, làm sao không ở trong hầu phủ tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng thương? A, thì ra nhạc mẫu cũng tới? Thiên Thiên cũng tới sao?"
Đem ba người nghênh đón vào phủ, Khang công công nhận ra dáng vẻ của bọn họ hiển nhiên là có lời muốn nói, rất có ánh mắt để làm cho nhóm tiểu nội thị tất cả đều lui ra, bản thân hắn cũng thối lui ra bên ngoài cửa.
"Đa tạ vương gia đã cứu Lệ ca nhi." Mạnh thị thi lễ, quyết định đi thẳng vào vấn đề, "Vương gia ngài có phải là đã biết được tin tức gì của hầu gia nhà chúng ta hay không?"
Dự vương nhướng mày, mắt phượng đen như mực nhìn về phía Diệp Thiên, trông thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, liền biết tiểu nha đầu không phải cố ý tiết lộ bí mật, nàng ở trước mặt mẫu thân mình và ca ca của mình không có lòng phòng bị, không cẩn thận nói lỡ miệng cũng có khả năng.
Diệp Lệ cũng khom người hành lễ, "Nếu như vương gia biết được tin tức của phụ thân ta, xin hãy nói rõ sự thật."
Diệp Thiên nhìn nhìn mẫu thân, lại nhìn sang ca ca, cuối cùng đôi mắt to nhìn về phía Dự vương, vô tội nháy hai cái, nàng không biết vì sao mẫu thân cùng ca ca lại đến hỏi Ngôn ca ca vấn đề này, đều không phải do nàng nói ra nha.
"Thiên Thiên, đến đây." Dự vương thấy tiểu nha đầu nhìn mình chằm chằm, hướng nàng vươn tay.
Diệp Thiên liền chạy đến bên người hắn, ôm lấy cổ hắn, tiến đến hắn bên tai nói khẽ: "Ngôn ca ca, ta chưa hề nói gì hết, cũng không biết tại sao mẫu thân và ca ca lại biết nữa."
"Không sao." Dự vương khẽ cười một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Diệp Lệ tối hôm qua bị người ta dùng tin tức về phụ thân lừa gạt, khi trở về khẳng định sẽ cùng Mạnh thị và Thiên Thiên nói ra, trong quá trình này Thiên Thiên không cẩn thận lỡ miệng lộ ra, chuyện này cũng rất chi là bình thường.
Mạnh thị cùng Diệp Lệ trông thấy bảo bối nhà mình cùng Dự vương thân thân mật mật to nhỏ thì thầm, lại cũng không có tâm tình để ý đến, hiện tại quan trọng nhất chính là hầu gia còn sống hay không.
Dự vương trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: "Tế Bình hầu xác thực còn sống." Nếu nhạc mẫu cùng đại cữu ca đều hỏi đến trước mặt rồi, lại còn nói là không biết thì đó cũng không còn là giấu diếm nữa, mà là gạt người, hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu với hai người bọn họ.
Hầu gia không chết! Mạnh thị dùng khăn che miệng, sợ mình khóc ra thành tiếng. Đôi mắt Diệp Lệ mở to, kích động hỏi: "Vậy hắn bây giờ đang ở nơi nào?" Nếu như phụ thân còn sống, vì sao lại đã bảy năm không về? Chẳng lẽ hắn đã quên mất thê tử, nhi tử cùng nữ nhi của hắn hay sao?
"Chuyện này cũng không phải dễ làm, nếu như bị người có tư tâm lợi dụng bẻ cong sự thật, làm không cẩn thận liền tính vào đại tội phản quốc." Dự vương nhìn thẳng Diệp Lệ, hắn không lo lắng Mạnh thị, nàng dù sao tâm cơ thâm trầm cẩn thận, suy nghĩ cũng chu đáo, hắn lo lắng nhất chính là Diệp Lệ quá mức xúc động, sẽ hỏng bố cục mình đã dựng nên trước giờ, "Muốn ta nói ra hầu gia đang ở đâu, trước tiên A Lệ phải đáp ứng ta, vô luận như thế nào, tuyệt đối không được đi tìm hắn. Ta cũng đáp ứng A Lệ, dù thế nào cũng sẽ nhất định đưa hầu gia trở về."
"Đại tội phản quốc? Phụ thân không ở Đại Tề?" Diệp Lệ kinh ngạc sau đó lập tức hiểu rõ lo lắng của Dự vương. Phụ thân vốn dĩ là Hộ bộ thị lang Đại Tề, nếu như chạy tới nước khác, không nắm chức vị gì còn tốt, nếu như lại làm quan, như vậy thật sự liền khó nói rõ ràng."Phụ thân hắn... hiện giờ có nguy hiểm hay không?"
"Hắn tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu như A Lệ cố tình chạy tới đó, liền thật sự không thể cam đoan." Hắn hiện đang bố trí thu xếp đưa Tế Bình hầu trở về, nếu như Diệp Lệ không suy nghĩ thiệt hơn trực tiếp chạy đến, chuyện kia liền sẽ phức tạp hơn rất nhiều, có thể đem Tế Bình hầu về hay không, đến lúc đó hắn thật là không nắm chắc.
"Tốt, ta đáp ứng ngài, sẽ không đi tìm hắn." Trải qua tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Diệp Lệ vẫn rất tín nhiệm Dự vương, biết rõ hắn cũng không phải vô dụng, chỉ biết ăn chơi như vẻ bề ngoài, thế lực trong bóng tối của hắn cũng không hề vô hại mọi người nhìn thấy, nếu hắn đã nói sẽ đem phụ thân trở về, như vậy Diệp Lệ hắn liền nguyện ý chờ.
Hai người không cưỡi ngựa, mà cùng nhau ngồi xe ngựa, cũng thuận tiện cho Diệp Lệ tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Dự vương lại cùng Diệp Lệ thương lượng khớp khẩu cung một phen, không thể nào nói chính mình đã sớm biết Diệp Thừa Hồng cùng sát thủ bày ra bố cục, bởi vì như vậy sẽ không thể nào giải thích vì sao đã biết trước lại còn để cho Diệp Lệ giết nhiều người như vậy, liền quyết định nói là thị vệ của mình trông thấy Diệp Lệ vội vã cưỡi ngựa rời đi, dường như là đã phát sinh chuyện gì vô cùng khẩn cấp, Dự vương không yên lòng, cho nên lúc này phái thị vệ của vương phủ thị vệ đuổi theo.
Người của Hình bộ đang trực đêm nghe tin thế tử của Tế Bình hầu phủ gặp chuyện, Dự vương điện hạ cùng hắn đến đây báo án, bị dọa cho suýt thì tè ra quần, lập tức đem chủ sự Hình bộ đang ngủ trong nha môn từ trong chăn ấm gọi dậy.
Chủ sự Hình bộ nghe Diệp Lệ thuật lại những chuyện mình đã gặp phải, còn nói là vẫn còn người sống, lúc này đang bị thị vệ của Dự vương bắt giữ, canh chừng ở nơi đó, vội vàng chuẩn bị người ngựa, nhanh chóng đi đến sơn cốc thông hướng về núi Bạch Tước. Đợi đến khi đem tất cả bọn sát thủ không quản người chết, kẻ chết đều mang về rồi, lại đem kẻ đã dùng ngọc bội kia lừa gạt Diệp Lệ bị thị vệ của Dự vương phủ thị vệ bắt được cũng mang về Hình bộ, trời đều đã gần sáng.
Từ tin tức do của Dự vương và Diệp Lệ cung cấp, bọn hắn cũng không biết kẻ đứng sau màn là Diệp Thừa Hồng, cho nên theo luật, đầu tiên vẫn là thẩm vấn những tên sát thủ còn sống kia. Bọn lâu la này tận mắt nhìn thấy đồng bọn bị Diệp Lệ giết chết, bản thân suýt chút nữa mất đi mạng sống dưới kiếm của hắn, đã sớm sợ vỡ mật, còn chưa bắt đầu dụng hình đâu, đều đã vội vã đem Diệp Thừa Hồng khai ra.
(Bộ Diệp Thừa Hồng bị Mạnh thị khấu trừ bạc được phát hàng tháng hay gì mà thuê trúng bọn sát thủ thiếu tố chất dễ sợ =)), trừ tên thủ lĩnh có bản lãnh ra, đám còn lại vừa dở ẹc, vừa chết nhát hà.)
Lúc này trời cũng đã sáng tỏ, nhóm quan chức trực thuộc Hình bộ đều đã đến, Hình bộ thượng thư và hai vị tả hữu thị lang nghe tin Dự vương đến báo án, không nói hai lời, liền phái người đem Diệp Thừa Hồng bắt vào đại lao, bọn sát thủ cùng tên lừa gạt kia cũng cùng nhau nhốt lại, chuẩn bị chính thức lập án thẩm tra xử lí.
Tế Bình hầu phủ lập tức trở nên rối loạn.
Diệp Thừa Hồng bị bắt, tội danh là dính líu đến việc thu mua sát thủ ám sát thế tử Tế Bình hầu phủ, chuyện Diệp Lệ gặp nạn lần này cũng không dối gạt được nữa.
Diệp Lệ vừa từ Hình bộ trở về Tế Bình hầu phủ, còn chưa tới nhị môn đâu, đã nghe thấy thanh âm vừa mừng vừa sợ của muội muội: "Ca ca!" Hắn ngước mắt nhìn, đôi chân nhỏ của Diệp Thiên chạy thật nhanh tới chỗ hắn, chuông nhỏ trên hai búi tóc liên tục rung động không ngừng phát ra những tiếng tiếng linh đinh đinh linh.
Trong đôi mắt Diệp Lệ hiện lên ý cười ôn nhu, ông trời có mắt, hắn cuối cùng cũng trở lại bên người muội muội rồi. Hắn cúi người, duỗi hai tay, chuẩn bị tiếp muội muội sắp bổ nhào vào trong ngực mình.
Diệp Thiên thế nhưng không có giống ngày thường như thế nhào vào ngực ca ca, nàng chạy đến trước mặt Diệp Lệ, liền kịp thời dừng bước, bên trong đôi mắt hạnh thật to nhanh chóng tràn ngập một tầng hơi nước, miệng nhỏ phấn hồng dùng sức mấp máy, vẫn là không nhịn được, nước mắt từng giọt từng giọt theo trên gương mặt trắng nõn kia liên tục rơi xuống, vừa mở miệng ra cũng mang nghẹn ngào: "Ca ca bị thương, ca ca, huynh có đau hay không?"
Trách không được nàng không có nhào lên người hắn, nguyên lai là lo lắng cho thương tích của mình đây mà. Diệp Lệ cười ha ha một tiếng, khẽ vươn tay đem nàng ôm lên, "Thiên Thiên đừng lo lắng, ca ca chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi, rất nhanh sẽ khỏi." Hắn chỉ là bị những tên sát thủ kia làm ra chút thương tổn da thịt, không có bị thương cân động cốt, tối hôm qua Lộc y chính cũng đã thoa thuốc cho hắn, đến bây giờ đều không còn cảm giác đau ngứa gì rồi.
"Ca ca." Đôi tay nhỏ của Diệp Thiên vòng qua cổ Diệp Lệ, "Ca ca tối hôm qua có phải là rất nguy hiểm hay không? Những người xấu kia có phải là rất hung dữ hay không?"
"Không có việc gì, những tên đó một chút cũng không lợi hại, ca ca chỉ dùng có hai ba chiêu đã đem tất cả bọn hắn đánh ngã đầy đất rồi." Diệp Lệ cũng không muốn dọa sợ muội muội, liền ôm nàng vừa đi vừa an ủi, lại trông thấy bên trong nhị môn, mẫu thân lo lắng đi qua đi lại, nhìn thấy hắn đi tới, trong đôi mắt xinh đẹp cũng là nước mắt trực trào, nàng xoay lưng về phía hắn, dùng khăn lau vội đi, đến khi xoay lại đã không nhìn ra có gì khác thường.
Diệp Lệ đem muội muội buông xuống, nắm tay nàng tiến vào cửa, "Nương, nhi tử bất hiếu, đã khiến cho nương lo lắng."
"Không có việc gì là tốt rồi." Mạnh thị trên dưới dò xét một lượt, phát hiện y phục trên người nhi tử hiển nhiên không phải là của bản thân hắn, từ ống tay áo còn có thể nhìn thấy trên cánh tay hắn có quấn băng trắng, có thể nhìn ra được là từng bị thương qua. Mạnh thị nội tâm xao động, tối hôm qua Dự vương phái người đến nói Diệp Lệ không trở lại hầu phủ, nàng đã có chút lo lắng không rõ, vốn nghĩ sáng nay để cho Thiên Thiên đi qua nhìn một chút, không nghĩ tới Diệp Thừa Hồng liền bị bắt. Vừa nghĩ tới tối hôm qua nhi tử đã phải trải qua một phen nguy hiểm, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Diệp Thừa Hồng cùng lão thái thái hãm hại hầu gia của nàng, lại làm hại nàng bảy năm trời không thể đứng dậy, hiện tại lại muốn hại đến con của nàng.
"Chúng ta vào nhà trước lại nói." Mạnh thị mang theo hai con trở về Tư Viễn đường của mình.
Diệp Lệ đem chuyện đã xảy ra đơn giản kể lại một lần, cũng không nói tình cảnh của bản thân lúc đó nguy hiểm như thế nào, chỉ nói là Dự vương đã sớm biết chuyện Diệp Thừa Hồng thuê người, cho nên đã phái thị vệ tới, đem bọn sát thủ đều đánh gục và bắt lại. Hắn lấy từ trong ngực ra cái ngọc bội kia, đưa cho Mạnh thị, "Nương, người nhìn xem, đây chính là ngọc bội mà năm đó con đã đưa cho phụ thân, lúc hắn xảy ra chuyện, vẫn đang đeo trên người."
Mạnh thị nhận lấy ngọc bội, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, hít sâu một hơi, "Không sai, đây chính là ngọc bội của phụ thân con, nếu như ngọc bội kia ở trong tay bọn họ, như vậy chuyện phụ thân con xảy ra chuyện, tất nhiên là có quan hệ với bọn hắn, chắc là chúng đã hại phụ thân con ngã xuống sườn núi, lại đem ngọc bội kia cướp đến tay, hẳn là định dùng nó tiếp tục hại chết chúng ta."
Diệp Thiên nghiêm túc lắng nghe ca ca kể lại những chuyện hắn đã trải qua, ngón tay sờ sờ lên chữ "Lệ" khắc bên trên, kỳ quái hỏi: "Nếu như phụ thân rơi xuống vực, mẫu thân cũng không tìm được, vậy bọn hắn làm sao lại biết phụ thân còn chưa chết?" Dự vương biết thì cũng thôi đi, dù sao trong lòng nàng, Dự vương là người vô cùng lợi hại rồi, nhưng là người của nhị phòng làm thế nào cũng biết?
Nàng có chút thắc mắc, lại có loại cảm giác mơ hồ không thích hợp, Mạnh thị cùng Diệp Lệ đều ở trong lòng ngẫm nghĩ mấy lần, đột nhiên hai người đồng thời sắc mặt đại biến, Mạnh thị bắt lấy một bên tay nàng, Diệp Lệ thì bắt lấy tay còn lại.
Diệp Thiên bị mẫu thân cùng ca ca làm cho giật nảy mình, ngờ vực hỏi: "Sao, sao vậy ạ?"
Tay Diệp Lệ có chút run rẩy, Mạnh thị thì miễn cưỡng gạt ra một khuôn mặt tươi cười, ôn nhu hỏi: "Thiên Thiên, phụ thân con chưa chết sao?"
Diệp Thiên vừa định gật đầu, cái đầu nhỏ vừa gật được một nửa, đột nhiên nhớ lại mình đã hứa với Ngôn ca ca sẽ không nói lộ ra, vội vàng đổi thành lắc đầu, đôi mắt to tròn nháy nháy hai cái, "Con cũng không biết."
Còn chưa nói đến chuyện nàng nửa gật đầu lại chuyển thành lắc, chỉ một "Không biết" câu này đã có vấn đề rồi. Bởi vì ở Tế Bình hầu phủ, kỳ thật mỗi một người đều nhận định hầu gia đã chết, Diệp Lệ từ nhỏ chăm sóc, dạy dỗ muội muội, cũng nói với nàng như thế. Nàng nếu như thật sự cái gì cũng không biết, chắc chắn sẽ nói là "Phụ thân chết rồi", mà không phải nói "Không biết".
Mạnh thị cùng Diệp Lệ liếc nhìn nhau, đều từ trong đáy mắt đối phương thấy được sự rung động, kinh hỉ, kích động, và không dám tin...
Hai người đồng thời nghĩ đến Dự vương, cũng đồng thời nghĩ đến lúc Dự vương lừa gạt Thiên Thiên làm vương phi của hắn, hắn sẽ đáp ứng nàng một điều kiện, lúc ấy, Thiên Thiên còn khẳng định nói là "một chuyện vô cùng tốt cực kỳ tốt"...
Mạnh thị đột nhiên đứng lên, Diệp Lệ cũng theo đó đứng dậy, Diệp Thiên kỳ quái nhìn hai người, Mạnh thị nói: "Dự vương cứu được Lệ ca nhi, chúng ta phải đi qua cám ơn hắn mới được." Hầu gia có phải vẫn còn sống hay không, nàng nhất định phải tự mình đi hỏi thăm cho rõ ràng.
Diệp Lệ nghiêm túc gật đầu, "Không sai, phải thật tốt cám ơn hắn, nương, chúng ta bây giờ liền đi thôi." Hắn đã không kịp chờ đợi muốn lập tức biết tin tức của phụ thân.
Diệp Thiên một tay bị mẫu thân nắm, một tay bị ca ca nắm, mờ mịt đi theo hai người ra cửa.
Dự vương bồi tiếp Diệp Lệ giày vò lăn lộn một đêm, vừa mới tranh thủ ngả lưng nghỉ ngơi chốc lát, liền nghe thuộc hạ báo lại Diệp Lệ lại tới. Hắn lại sửa sang một chút tươi cười ra đón, "A Lệ bị thương, lại một đêm không ngủ, làm sao không ở trong hầu phủ tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng thương? A, thì ra nhạc mẫu cũng tới? Thiên Thiên cũng tới sao?"
Đem ba người nghênh đón vào phủ, Khang công công nhận ra dáng vẻ của bọn họ hiển nhiên là có lời muốn nói, rất có ánh mắt để làm cho nhóm tiểu nội thị tất cả đều lui ra, bản thân hắn cũng thối lui ra bên ngoài cửa.
"Đa tạ vương gia đã cứu Lệ ca nhi." Mạnh thị thi lễ, quyết định đi thẳng vào vấn đề, "Vương gia ngài có phải là đã biết được tin tức gì của hầu gia nhà chúng ta hay không?"
Dự vương nhướng mày, mắt phượng đen như mực nhìn về phía Diệp Thiên, trông thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, liền biết tiểu nha đầu không phải cố ý tiết lộ bí mật, nàng ở trước mặt mẫu thân mình và ca ca của mình không có lòng phòng bị, không cẩn thận nói lỡ miệng cũng có khả năng.
Diệp Lệ cũng khom người hành lễ, "Nếu như vương gia biết được tin tức của phụ thân ta, xin hãy nói rõ sự thật."
Diệp Thiên nhìn nhìn mẫu thân, lại nhìn sang ca ca, cuối cùng đôi mắt to nhìn về phía Dự vương, vô tội nháy hai cái, nàng không biết vì sao mẫu thân cùng ca ca lại đến hỏi Ngôn ca ca vấn đề này, đều không phải do nàng nói ra nha.
"Thiên Thiên, đến đây." Dự vương thấy tiểu nha đầu nhìn mình chằm chằm, hướng nàng vươn tay.
Diệp Thiên liền chạy đến bên người hắn, ôm lấy cổ hắn, tiến đến hắn bên tai nói khẽ: "Ngôn ca ca, ta chưa hề nói gì hết, cũng không biết tại sao mẫu thân và ca ca lại biết nữa."
"Không sao." Dự vương khẽ cười một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, Diệp Lệ tối hôm qua bị người ta dùng tin tức về phụ thân lừa gạt, khi trở về khẳng định sẽ cùng Mạnh thị và Thiên Thiên nói ra, trong quá trình này Thiên Thiên không cẩn thận lỡ miệng lộ ra, chuyện này cũng rất chi là bình thường.
Mạnh thị cùng Diệp Lệ trông thấy bảo bối nhà mình cùng Dự vương thân thân mật mật to nhỏ thì thầm, lại cũng không có tâm tình để ý đến, hiện tại quan trọng nhất chính là hầu gia còn sống hay không.
Dự vương trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: "Tế Bình hầu xác thực còn sống." Nếu nhạc mẫu cùng đại cữu ca đều hỏi đến trước mặt rồi, lại còn nói là không biết thì đó cũng không còn là giấu diếm nữa, mà là gạt người, hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu với hai người bọn họ.
Hầu gia không chết! Mạnh thị dùng khăn che miệng, sợ mình khóc ra thành tiếng. Đôi mắt Diệp Lệ mở to, kích động hỏi: "Vậy hắn bây giờ đang ở nơi nào?" Nếu như phụ thân còn sống, vì sao lại đã bảy năm không về? Chẳng lẽ hắn đã quên mất thê tử, nhi tử cùng nữ nhi của hắn hay sao?
"Chuyện này cũng không phải dễ làm, nếu như bị người có tư tâm lợi dụng bẻ cong sự thật, làm không cẩn thận liền tính vào đại tội phản quốc." Dự vương nhìn thẳng Diệp Lệ, hắn không lo lắng Mạnh thị, nàng dù sao tâm cơ thâm trầm cẩn thận, suy nghĩ cũng chu đáo, hắn lo lắng nhất chính là Diệp Lệ quá mức xúc động, sẽ hỏng bố cục mình đã dựng nên trước giờ, "Muốn ta nói ra hầu gia đang ở đâu, trước tiên A Lệ phải đáp ứng ta, vô luận như thế nào, tuyệt đối không được đi tìm hắn. Ta cũng đáp ứng A Lệ, dù thế nào cũng sẽ nhất định đưa hầu gia trở về."
"Đại tội phản quốc? Phụ thân không ở Đại Tề?" Diệp Lệ kinh ngạc sau đó lập tức hiểu rõ lo lắng của Dự vương. Phụ thân vốn dĩ là Hộ bộ thị lang Đại Tề, nếu như chạy tới nước khác, không nắm chức vị gì còn tốt, nếu như lại làm quan, như vậy thật sự liền khó nói rõ ràng."Phụ thân hắn... hiện giờ có nguy hiểm hay không?"
"Hắn tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu như A Lệ cố tình chạy tới đó, liền thật sự không thể cam đoan." Hắn hiện đang bố trí thu xếp đưa Tế Bình hầu trở về, nếu như Diệp Lệ không suy nghĩ thiệt hơn trực tiếp chạy đến, chuyện kia liền sẽ phức tạp hơn rất nhiều, có thể đem Tế Bình hầu về hay không, đến lúc đó hắn thật là không nắm chắc.
"Tốt, ta đáp ứng ngài, sẽ không đi tìm hắn." Trải qua tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Diệp Lệ vẫn rất tín nhiệm Dự vương, biết rõ hắn cũng không phải vô dụng, chỉ biết ăn chơi như vẻ bề ngoài, thế lực trong bóng tối của hắn cũng không hề vô hại mọi người nhìn thấy, nếu hắn đã nói sẽ đem phụ thân trở về, như vậy Diệp Lệ hắn liền nguyện ý chờ.
/154
|