Nguyên Châu thành rất rộng lớn và phồn hoa, dinh thự của quan tri phủ cũng xây dựng ở nơi rộng rãi thoáng đãng, tri phủ từ sớm đã nghe được tin Dự vương muốn tới đây, cho nên đã tranh thủ thời gian phái người đem sân viện tốt nhất trong phủ thu thập dọn dẹp sạch sẽ, rồi dẫn theo tất cả các quan viên từ lớn đến nhỏ của Nguyên Châu thành ra cổng thành nghênh đón.
Cho đến giờ Thân, mới nhìn thấy nghi trượng của Dự vương từ xa xa xuất hiện, một đại đội nhân mã chậm rãi tiến tới, toàn thể quan viên nhao nhao quỳ xuống hành lễ, Dự vương phất tay, "Bản vương chỉ là đi ngang qua nơi này, tạm dừng chân nghỉ lại hai ngày mà thôi, các vị không cần phải gióng trống khua chiêng nghênh đón, mọi thứ đều giản lược, không nên phiền nhiễu đến dân chúng."
Tri phủ đại nhân còn muốn các quan viên cấp dưới chuẩn bị tiệc tối xa hoa phong phú, nhưng bị Dự vương cự tuyệt, chuyến đi đến Bồng Diệp lần này của hắn, lấy danh nghĩa là vì phụ hoàng cầu phúc, nghi trượng thân vương là phải có, nhưng hắn cũng không có ý định cùng quan viên địa phương tiếp xúc quá gần gũi, tránh làm cho phụ hoàng nghi kỵ. Cho nên, đừng nói là tiệc tối, ngay cả việc những quan viên này muốn bái kiến hắn đều cho miễn tất cả, chỉ dẫn theo Diệp Thiên cùng nhau đi vào sân viện mà tri phủ đã chuẩn bị sẵn, cổng viện đóng lại, bên trong lập tức trở nên thanh tịnh.
"Thiên Thiên có mệt không?" Dự vương đau lòng nắn nắn bắp chân nàng, giúp nàng đả thông kinh mạch, "Chúng ta sẽ ở chỗ này ở hai ngày rồi tiếp tục đi, nghe nói ở Nguyên Châu thành có một loại mật đào, tuy nhỏ nhưng lại ngọt vô cùng, thời gian này vừa đúng lúc vào mùa chín rộ, ngày mai ta dẫn Thiên Thiên đi rừng đào dạo một vòng, có được không?"
Mật đào? Ánh mắt Diệp Thiên sáng rực lên, dùng sức gật đầu tán thành, "Được, Ngôn ca ca, ta muốn đích thân đi lựa nha."
"Tốt, để cho Thiên Thiên chọn tốt rồi ta lại giúp Thiên Thiên hái xuống." Dự vương cười đồng ý.
Hôm sau trời vừa sáng, hai người liền xuất phát, Khang công công cùng Bạch Trân đi theo, Trịnh Hàn cũng mang theo một đội thị vệ bảo vệ xung quanh.
Ra khỏi thành không xa có một rừng đào, tri phủ đại nhân đã phái người đem nơi này vây lại, không cho những người không có phận sự tiến vào, tránh va chạm đến Dự vương cùng vương phi.
Tiêu Ngôn Phong kéo tay Diệp Thiên đi vào rừng đào, đây chính là mùa mật đào chín rộ, trong không khí đều là hương thơm ngọt ngào của mật đào, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn xem những trái đào chín mọng trên cây, quả nhiên là không lớn, nắm nắm đấm lên so, cũng chỉ lớn hơn nắm đấm của nàng một chút thôi, mặt đón ánh nắng có màu hồng phấn mê người, mặt còn lại là màu trắng, Diệp Thiên hoài nghi nhíu mày, "Nhỏ như vậy, ăn có ngon không?" Mặc dù hương thơm ngọt ngào không tệ, nhưng mà loại đào trước kia nàng từng ăn, đều phải thật to mới ngon ngọt.
"Ăn ngon, Thiên Thiên cứ yên tâm chọn." Tiêu Ngôn Phong tiếp nhận tùy tùng đưa tới một cây móc dài, trên đầu có hình lưỡi liềm, ngay dưới lưỡi liềm là một túi vải, cứ như vậy khi hái đào, quả đào sẽ rơi vào trong túi mà không bị rơi xuống đất.
Diệp Thiên rất tin tưởng hắn, hắn đã nói đồ ăn ngon thì chưa từng để nàng thất vọng. Nàng ngửa đầu, nghiêm túc lựa chọn mật đào, muốn trái đỏ đẹp mắt, phần đầu căng mọng, hình dáng đẹp mắt. Nàng chọn tốt, thì sẽ chỉ cho Tiêu Ngôn Phong, hắn liền dùng cây móc đi hái xuống, lại lấy từ trong túi vải ra, thả vào trong giỏ mà Khang công công đã chuẩn bị.
Nàng cũng không tham lam, chọn lấy một rổ thì ngừng lại. Dự vương lại nắm tay dẫn nàng đi dạo trong đào viên một vòng, mới trở lại dinh thự của tri phủ.
Bạch Trân cẩn thận đem đào rửa sạch sẽ, xếp vào một đĩa sứ lớn, bưng lên.
Diệp Thiên thử cắn một cái vào chỗ nhìn ngon mắt nhất trên trái đào, ừm, không phải loại cảm giác mềm mềm như mấy loại trước đó nàng đã ăn, mà là giòn giòn, lại cực kỳ ngọt, "Ngôn ca ca, thật sự rất ngọt nha!" Nàng hài lòng nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ cũng theo sau lộ rõ lên gương mặt.
Tiêu Ngôn Phong cũng cắn một cái, khen ngợi, "Quả nhiên rất ngọt." Có điều, không có ngọt bằng tiểu vương phi của hắn, không chỉ không e ngại thiên sơn vạn thủy đi cùng mình, hơn mười ngày cũng chưa từng than mệt mỏi, cho dù có gì không thoải mái cũng chưa từng phàn nàn một câu nào.
Ngày hôm sau, hai người quyết định đến khu phố phồn hoa nhất Nguyên Châu thành đi dạo, lần này dẫn theo Khang công công với Bạch Trân và Lục Phỉ theo, chỉ có Trịnh Hàn mang theo mấy cái thị vệ đi theo xa xa phía sau.
"Con phố này bày trí cùng buôn bán không khác gì nhiều so với ở kinh đô, không có cảm giác có gì khác biệt." Diệp Thiên vừa đi vừa nhìn, nàng còn tưởng rằng ra kinh đô sẽ rất khác nhau đâu.
Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, "Nơi này cách kinh đô vẫn còn rất gần, lại đi tiếp về hướng tây, càng đi xa sẽ càng không giống như vậy nữa."
Đang nói chuyện, Diệp Thiên bỗng thấy phía trước có một đám người đang vây quanh, nghị luận ầm ĩ gì đó, "Ngôn ca ca, nhìn xem nơi đó đang bán cái gì." Diệp Thiên kéo tay Tiêu Ngôn Phong đi tới chỗ đám đông, Trịnh Hàn vội vàng dẫn theo thị vệ theo sau.
Trong giữa đám người một cô nương mặc đồ trắng đang quỳ, ngay trước người đặt một tờ giấy trắng, bên trên viết bốn chữ lớn "Bán thân chôn cha", Diệp Thiên hít một hơi, nàng chỉ mới biết qua chuyện như vậy ở trong mấy sách kịch, không nghĩ tới ở đây lại thật sự gặp phải. Nàng đưa mắt nhìn chiếu rơm bên cạnh cô nương kia, bên trong đang bọc một người, thấy không rõ bộ dáng, nhưng hai chân trần lộ ra ngoài có màu xám trắng, rõ ràng không phải màu sắc bình thường.
Diệp Thiên bắt lấy tay Dự vương, bên trong chiếu rơm là người chết, làm cho nàng cảm thấy có chút khẩn trương, nàng lại nhìn sang cô nương kia, nàng ta đang quỳ ở đó cúi đầu khóc nức nở, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm thon thon.
Dự vương cùng Diệp Thiên ăn mặc đẹp đẽ, quý giá, nhìn qua cũng biết cũng không phải là người bình thường, hai người bọn họ chen vào đám người, hầu hết mấy người nghị luận, bàn tán nhỏ to đều hiếu kỳ đánh giá hai người, nam mới mười sáu mười bảy tuổi, mắt phượng mày ngài, thân thẳng tắp như nhành trúc, mặt đẹp như ngọc, tiểu cô nương bên cạnh mới khoảng mười tuổi, gương mặt trắng nõn nà, mắt hạnh to tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô nương đang cúi đầu khóc lóc kia cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, liền ngẩng đầu lên, lúc này Diệp Thiên mới thấy rõ bộ dáng của nàng, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên rất đẹp mắt, hai mắt lấp lánh, vừa thấy đã thương.
Nàng trông thấy Dự vương, ánh mắt sáng lên, nhìn thẳng vào hắn mở miệng, "Xin quý nhân mua tiểu nữ đi, chỉ cần an táng phụ thân xong, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ quý nhân."
Dự vương còn chưa nói chuyện, một nam nhân đứng bên cạnh hắn bộ dạng hung dữ, tai to mặt lớn đã hô lên: "Ta mua, bao nhiêu bạc?"
Có người phá lên cười, "Trong nhà ngươi đều đã có mấy phòng tiểu thiếp rồi, còn muốn mua thêm ư?"
Nam nhân cười ha ha, "Nữ nhân xinh đẹp ai lại chê ít, đi, cùng lão tử trở về, lão tử tự sẽ phái người an táng cha ngươi." Hắn vừa nói vừa muốn bước lên kéo nữ tử kia đứng dậy.
Cô nương kia bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bổ nhào vào chân Dự vương, "Xin quý nhân mua giúp tiểu nữ đi mà!"
Nước mắt trên mặt nàng giống như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống, Diệp Thiên nhìn thấy không đành lòng, quay đầu lại phân phó: "Trịnh Hàn, cho nàng hai mươi lượng bạc, để nàng đi an táng phụ thân cho tốt đi." Thời gian mẫu thân mang thai, là hai cha con nàng chưởng quản việc nội vụ, giá cả hàng hóa bao nhiêu trong lòng nàng nắm chắc, hai mươi lượng bạc đủ để cô nương này an táng phụ thân, còn có thể an ổn tiếp tục cuộc sống.
Trịnh Hàn nhìn về phía Dự vương, thấy hắn không có ý ngăn, mới lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho nữ tử kia.
Gã nam nhân mặt mũi hung dữ kia thấy có người có người ra bạc, trong lòng rất khó chịu, nhưng phát hiện bên người Dự vương còn có mấy người đi theo, nhìn qua đã biết là thị vệ, hắn cũng không dám gây chuyện nữa.
Cô nương kia lại cảm kích nhìn Dự vương, "Đa tạ quý nhân, tiểu nữ về sau nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ quý nhân."
Diệp Thiên xua tay, từ chối, "Không cần, ngươi lo đi an táng phụ thân đi sau đó liền có gắng tiếp tục sinh hoạt đi, chúng ta không cần ngươi hầu hạ."
Nữ tử liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, lại mở to hai mắt long lanh nhìn Dự vương, "Vị cô nương này chắc hẳn cũng là người bên cạnh quý nhân, nàng tuổi vẫn còn nhỏ, có một số việc chắc hẳn còn không làm được, bên người quý nhân vẫn cần có những người khác hầu hạ, xin quý nhân đem tiểu nữ tử mang theo, tiểu nữ tử chắc chắn sẽ làm cho quý nhân hài lòng."
Những người vây xem nghe thấy vậy ha ha cười, trong lòng Diệp Thiên có chút không thoải mái, rõ ràng là chính mình kêu Trịnh Hàn cho bạc, cô nương này lại một mực quấn lấy Ngôn ca ca nói chuyện, còn muốn Ngôn ca ca đem nàng mang theo nữa, lời của nàng cũng có chút không thích hợp, nhìn người chung quanh đều nhìn nhau cười bỉ ổi như vậy liền biết. Chẳng qua, bên người Ngôn ca ca từ trước đến giờ chưa từng có nữ tử hầu hạ, chỉ có nội thị.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đanh lại, "Ta đã nói không cần ngươi hầu hạ, ngươi mau cầm bạc rồi đi thôi."
Nữ tử kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhìn Dự vương, nhu nhu nhược nhược gọi một tiếng: "Quý nhân..."
Dự vương liếc nhìn nàng ta một cái, "Chờ đó." Nói rồi hắn kéo tay Diệp Thiên, đi đến một chỗ cách đó vài chục bước, trong đôi mắt nữ tử kia lộ ra sợ hãi cùng vui mừng, xem ra hắn đã quyết định muốn thu mình rồi, đây là kéo tiểu nha đầu kia trấn an một chút đi.
Dự vương đúng là đi trấn an Diệp Thiên, nữ tử kia không rõ lai lịch, lại dây dưa không rõ, hắn lo lắng ý tốt của tiểu nha đầu bị xem thường trong lòng sẽ cảm thấy khổ sở, lúc này mới kéo nàng đi ra ngoài, "Thiên Thiên, cô nương kia... "
"Muội không muốn để cho Ngôn ca ca thu nàng!" Diệp Thiên cũng không biết nàng làm sao vậy, vừa mới nghĩ tới bên cạnh Ngôn ca ca có nữ tử khác, hầu hạ hắn đi theo hắn, trong lòng liền không thoải mái, nàng lôi kéo tay áo Dự vương tay áo lắc lắc, "Ngôn ca ca, huynh đừng thu nàng, muội không thích bên người Ngôn ca ca có nữ tử khác!"
Dự vương kinh ngạc mở to hai mắt, tiểu nha đầu đây là... Ghen!
Diệp Thiên nhìn thấy Dự vương biểu lộ kinh ngạc, trong lòng càng cảm thấy uất ức, đôi môi nhỏ phấn hồng dùng sức mấp máy, "Ngôn ca ca, muội giúp huynh, nếu có chuyện gì muội không biết làm, muội lại học là được rồi."
Không uổng công hắn sủng nàng lâu như vậy, tiểu nha đầu cuối cùng cũng đem hắn trở thành bảo bối không chấp nhận những nữ nhân khác mơ ước đến rồi! Trong lòng tiểu nha đầu có mình! Dự vương vui vẻ không ngừng lan tỏa ra, bao phủ khắp cả người, hắn cười rạng rỡ nắm chặt tay nàng, dùng sức nhéo nhéo, "Đừng nghe người khác nói bậy, Thiên Thiên cái gì cũng biết làm, ta có Thiên Thiên là đủ rồi."
Diệp Thiên lúc này mới an tâm, "Như vậy Ngôn ca ca đem nàng đuổi đi thôi."
Dự vương nói: "Nàng là hướng về phía chúng ta mà tới, Thiên Thiên nhìn thấy tay của nàng cùng cái chiếu kia sao?"
Diệp Thiên nghe lời hắn nói nghi hoặc nhìn thoáng qua, chỉ thấy tay của cô nương kia thật trắng nõn, cái chiếu bọc người chết cũng rất sạch sẽ. Nữ tử kia thấy hai người vừa nói vừa nhìn mình, càng khẳng định Dự vương đã thuyết phục được tiểu nha đầu kia nhận lấy mình.
Dự vương nói khẽ: "Tay của nàng trắng nõn, một chút vết tích lao động làm việc nặng nhọc đều không có, hiển nhiên là đã quen sống an nhàn sung sướng, một người như thế, sao có thể thiếu tiền an táng được chứ? Mà cái chiếu kia vừa nhìn đã biết là đồ mới, đã nghèo khổ đến mức phải bán mình chôn cha rồi, nhất định là phải dùng chiếu cũ trong nhà mà bọc, ai sẽ còn đặc biệt đi mua một cái mới về dùng chứ?"
"Nàng, nàng là lừa đảo!" Diệp Thiên lúc này mới tỉnh táo lại, "Nàng muốn quấn lên Ngôn ca ca." Trách không được nàng làm sao cũng không chịu rời đi đâu, thì ra là có dự mưu.
"Còn có người chết kia nữa," Dự vương nói tiếp: "Nếu nàng không mất cha, như vậy thì ở đâu ra sẵn một người chết chứ, thi thể kia rất có thể là mua trộm về."
"Nàng thật đáng ghê tởm!"
"Thiên Thiên, chúng ta là gióng trống khua chiêng vào thành, người của Nguyên Châu thành đoán chừng đều biết có một vị thân vương tới đây, khó tránh khỏi có người nảy sinh ý đồ xấu. Những người lòng mang ý xấu, lai lịch không rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không thể nhận." Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói thêm, "Đương nhiên, cho dù là người trong sạch, ta cũng sẽ không thu, ta cả đời này, chỉ cần có Thiên Thiên ở bên cạnh, như vậy là đủ rồi."
Cho đến giờ Thân, mới nhìn thấy nghi trượng của Dự vương từ xa xa xuất hiện, một đại đội nhân mã chậm rãi tiến tới, toàn thể quan viên nhao nhao quỳ xuống hành lễ, Dự vương phất tay, "Bản vương chỉ là đi ngang qua nơi này, tạm dừng chân nghỉ lại hai ngày mà thôi, các vị không cần phải gióng trống khua chiêng nghênh đón, mọi thứ đều giản lược, không nên phiền nhiễu đến dân chúng."
Tri phủ đại nhân còn muốn các quan viên cấp dưới chuẩn bị tiệc tối xa hoa phong phú, nhưng bị Dự vương cự tuyệt, chuyến đi đến Bồng Diệp lần này của hắn, lấy danh nghĩa là vì phụ hoàng cầu phúc, nghi trượng thân vương là phải có, nhưng hắn cũng không có ý định cùng quan viên địa phương tiếp xúc quá gần gũi, tránh làm cho phụ hoàng nghi kỵ. Cho nên, đừng nói là tiệc tối, ngay cả việc những quan viên này muốn bái kiến hắn đều cho miễn tất cả, chỉ dẫn theo Diệp Thiên cùng nhau đi vào sân viện mà tri phủ đã chuẩn bị sẵn, cổng viện đóng lại, bên trong lập tức trở nên thanh tịnh.
"Thiên Thiên có mệt không?" Dự vương đau lòng nắn nắn bắp chân nàng, giúp nàng đả thông kinh mạch, "Chúng ta sẽ ở chỗ này ở hai ngày rồi tiếp tục đi, nghe nói ở Nguyên Châu thành có một loại mật đào, tuy nhỏ nhưng lại ngọt vô cùng, thời gian này vừa đúng lúc vào mùa chín rộ, ngày mai ta dẫn Thiên Thiên đi rừng đào dạo một vòng, có được không?"
Mật đào? Ánh mắt Diệp Thiên sáng rực lên, dùng sức gật đầu tán thành, "Được, Ngôn ca ca, ta muốn đích thân đi lựa nha."
"Tốt, để cho Thiên Thiên chọn tốt rồi ta lại giúp Thiên Thiên hái xuống." Dự vương cười đồng ý.
Hôm sau trời vừa sáng, hai người liền xuất phát, Khang công công cùng Bạch Trân đi theo, Trịnh Hàn cũng mang theo một đội thị vệ bảo vệ xung quanh.
Ra khỏi thành không xa có một rừng đào, tri phủ đại nhân đã phái người đem nơi này vây lại, không cho những người không có phận sự tiến vào, tránh va chạm đến Dự vương cùng vương phi.
Tiêu Ngôn Phong kéo tay Diệp Thiên đi vào rừng đào, đây chính là mùa mật đào chín rộ, trong không khí đều là hương thơm ngọt ngào của mật đào, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn xem những trái đào chín mọng trên cây, quả nhiên là không lớn, nắm nắm đấm lên so, cũng chỉ lớn hơn nắm đấm của nàng một chút thôi, mặt đón ánh nắng có màu hồng phấn mê người, mặt còn lại là màu trắng, Diệp Thiên hoài nghi nhíu mày, "Nhỏ như vậy, ăn có ngon không?" Mặc dù hương thơm ngọt ngào không tệ, nhưng mà loại đào trước kia nàng từng ăn, đều phải thật to mới ngon ngọt.
"Ăn ngon, Thiên Thiên cứ yên tâm chọn." Tiêu Ngôn Phong tiếp nhận tùy tùng đưa tới một cây móc dài, trên đầu có hình lưỡi liềm, ngay dưới lưỡi liềm là một túi vải, cứ như vậy khi hái đào, quả đào sẽ rơi vào trong túi mà không bị rơi xuống đất.
Diệp Thiên rất tin tưởng hắn, hắn đã nói đồ ăn ngon thì chưa từng để nàng thất vọng. Nàng ngửa đầu, nghiêm túc lựa chọn mật đào, muốn trái đỏ đẹp mắt, phần đầu căng mọng, hình dáng đẹp mắt. Nàng chọn tốt, thì sẽ chỉ cho Tiêu Ngôn Phong, hắn liền dùng cây móc đi hái xuống, lại lấy từ trong túi vải ra, thả vào trong giỏ mà Khang công công đã chuẩn bị.
Nàng cũng không tham lam, chọn lấy một rổ thì ngừng lại. Dự vương lại nắm tay dẫn nàng đi dạo trong đào viên một vòng, mới trở lại dinh thự của tri phủ.
Bạch Trân cẩn thận đem đào rửa sạch sẽ, xếp vào một đĩa sứ lớn, bưng lên.
Diệp Thiên thử cắn một cái vào chỗ nhìn ngon mắt nhất trên trái đào, ừm, không phải loại cảm giác mềm mềm như mấy loại trước đó nàng đã ăn, mà là giòn giòn, lại cực kỳ ngọt, "Ngôn ca ca, thật sự rất ngọt nha!" Nàng hài lòng nở nụ cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ cũng theo sau lộ rõ lên gương mặt.
Tiêu Ngôn Phong cũng cắn một cái, khen ngợi, "Quả nhiên rất ngọt." Có điều, không có ngọt bằng tiểu vương phi của hắn, không chỉ không e ngại thiên sơn vạn thủy đi cùng mình, hơn mười ngày cũng chưa từng than mệt mỏi, cho dù có gì không thoải mái cũng chưa từng phàn nàn một câu nào.
Ngày hôm sau, hai người quyết định đến khu phố phồn hoa nhất Nguyên Châu thành đi dạo, lần này dẫn theo Khang công công với Bạch Trân và Lục Phỉ theo, chỉ có Trịnh Hàn mang theo mấy cái thị vệ đi theo xa xa phía sau.
"Con phố này bày trí cùng buôn bán không khác gì nhiều so với ở kinh đô, không có cảm giác có gì khác biệt." Diệp Thiên vừa đi vừa nhìn, nàng còn tưởng rằng ra kinh đô sẽ rất khác nhau đâu.
Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, "Nơi này cách kinh đô vẫn còn rất gần, lại đi tiếp về hướng tây, càng đi xa sẽ càng không giống như vậy nữa."
Đang nói chuyện, Diệp Thiên bỗng thấy phía trước có một đám người đang vây quanh, nghị luận ầm ĩ gì đó, "Ngôn ca ca, nhìn xem nơi đó đang bán cái gì." Diệp Thiên kéo tay Tiêu Ngôn Phong đi tới chỗ đám đông, Trịnh Hàn vội vàng dẫn theo thị vệ theo sau.
Trong giữa đám người một cô nương mặc đồ trắng đang quỳ, ngay trước người đặt một tờ giấy trắng, bên trên viết bốn chữ lớn "Bán thân chôn cha", Diệp Thiên hít một hơi, nàng chỉ mới biết qua chuyện như vậy ở trong mấy sách kịch, không nghĩ tới ở đây lại thật sự gặp phải. Nàng đưa mắt nhìn chiếu rơm bên cạnh cô nương kia, bên trong đang bọc một người, thấy không rõ bộ dáng, nhưng hai chân trần lộ ra ngoài có màu xám trắng, rõ ràng không phải màu sắc bình thường.
Diệp Thiên bắt lấy tay Dự vương, bên trong chiếu rơm là người chết, làm cho nàng cảm thấy có chút khẩn trương, nàng lại nhìn sang cô nương kia, nàng ta đang quỳ ở đó cúi đầu khóc nức nở, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm thon thon.
Dự vương cùng Diệp Thiên ăn mặc đẹp đẽ, quý giá, nhìn qua cũng biết cũng không phải là người bình thường, hai người bọn họ chen vào đám người, hầu hết mấy người nghị luận, bàn tán nhỏ to đều hiếu kỳ đánh giá hai người, nam mới mười sáu mười bảy tuổi, mắt phượng mày ngài, thân thẳng tắp như nhành trúc, mặt đẹp như ngọc, tiểu cô nương bên cạnh mới khoảng mười tuổi, gương mặt trắng nõn nà, mắt hạnh to tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Cô nương đang cúi đầu khóc lóc kia cảm giác được bầu không khí đã thay đổi, liền ngẩng đầu lên, lúc này Diệp Thiên mới thấy rõ bộ dáng của nàng, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên rất đẹp mắt, hai mắt lấp lánh, vừa thấy đã thương.
Nàng trông thấy Dự vương, ánh mắt sáng lên, nhìn thẳng vào hắn mở miệng, "Xin quý nhân mua tiểu nữ đi, chỉ cần an táng phụ thân xong, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ quý nhân."
Dự vương còn chưa nói chuyện, một nam nhân đứng bên cạnh hắn bộ dạng hung dữ, tai to mặt lớn đã hô lên: "Ta mua, bao nhiêu bạc?"
Có người phá lên cười, "Trong nhà ngươi đều đã có mấy phòng tiểu thiếp rồi, còn muốn mua thêm ư?"
Nam nhân cười ha ha, "Nữ nhân xinh đẹp ai lại chê ít, đi, cùng lão tử trở về, lão tử tự sẽ phái người an táng cha ngươi." Hắn vừa nói vừa muốn bước lên kéo nữ tử kia đứng dậy.
Cô nương kia bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bổ nhào vào chân Dự vương, "Xin quý nhân mua giúp tiểu nữ đi mà!"
Nước mắt trên mặt nàng giống như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống, Diệp Thiên nhìn thấy không đành lòng, quay đầu lại phân phó: "Trịnh Hàn, cho nàng hai mươi lượng bạc, để nàng đi an táng phụ thân cho tốt đi." Thời gian mẫu thân mang thai, là hai cha con nàng chưởng quản việc nội vụ, giá cả hàng hóa bao nhiêu trong lòng nàng nắm chắc, hai mươi lượng bạc đủ để cô nương này an táng phụ thân, còn có thể an ổn tiếp tục cuộc sống.
Trịnh Hàn nhìn về phía Dự vương, thấy hắn không có ý ngăn, mới lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho nữ tử kia.
Gã nam nhân mặt mũi hung dữ kia thấy có người có người ra bạc, trong lòng rất khó chịu, nhưng phát hiện bên người Dự vương còn có mấy người đi theo, nhìn qua đã biết là thị vệ, hắn cũng không dám gây chuyện nữa.
Cô nương kia lại cảm kích nhìn Dự vương, "Đa tạ quý nhân, tiểu nữ về sau nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ quý nhân."
Diệp Thiên xua tay, từ chối, "Không cần, ngươi lo đi an táng phụ thân đi sau đó liền có gắng tiếp tục sinh hoạt đi, chúng ta không cần ngươi hầu hạ."
Nữ tử liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, lại mở to hai mắt long lanh nhìn Dự vương, "Vị cô nương này chắc hẳn cũng là người bên cạnh quý nhân, nàng tuổi vẫn còn nhỏ, có một số việc chắc hẳn còn không làm được, bên người quý nhân vẫn cần có những người khác hầu hạ, xin quý nhân đem tiểu nữ tử mang theo, tiểu nữ tử chắc chắn sẽ làm cho quý nhân hài lòng."
Những người vây xem nghe thấy vậy ha ha cười, trong lòng Diệp Thiên có chút không thoải mái, rõ ràng là chính mình kêu Trịnh Hàn cho bạc, cô nương này lại một mực quấn lấy Ngôn ca ca nói chuyện, còn muốn Ngôn ca ca đem nàng mang theo nữa, lời của nàng cũng có chút không thích hợp, nhìn người chung quanh đều nhìn nhau cười bỉ ổi như vậy liền biết. Chẳng qua, bên người Ngôn ca ca từ trước đến giờ chưa từng có nữ tử hầu hạ, chỉ có nội thị.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đanh lại, "Ta đã nói không cần ngươi hầu hạ, ngươi mau cầm bạc rồi đi thôi."
Nữ tử kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhìn Dự vương, nhu nhu nhược nhược gọi một tiếng: "Quý nhân..."
Dự vương liếc nhìn nàng ta một cái, "Chờ đó." Nói rồi hắn kéo tay Diệp Thiên, đi đến một chỗ cách đó vài chục bước, trong đôi mắt nữ tử kia lộ ra sợ hãi cùng vui mừng, xem ra hắn đã quyết định muốn thu mình rồi, đây là kéo tiểu nha đầu kia trấn an một chút đi.
Dự vương đúng là đi trấn an Diệp Thiên, nữ tử kia không rõ lai lịch, lại dây dưa không rõ, hắn lo lắng ý tốt của tiểu nha đầu bị xem thường trong lòng sẽ cảm thấy khổ sở, lúc này mới kéo nàng đi ra ngoài, "Thiên Thiên, cô nương kia... "
"Muội không muốn để cho Ngôn ca ca thu nàng!" Diệp Thiên cũng không biết nàng làm sao vậy, vừa mới nghĩ tới bên cạnh Ngôn ca ca có nữ tử khác, hầu hạ hắn đi theo hắn, trong lòng liền không thoải mái, nàng lôi kéo tay áo Dự vương tay áo lắc lắc, "Ngôn ca ca, huynh đừng thu nàng, muội không thích bên người Ngôn ca ca có nữ tử khác!"
Dự vương kinh ngạc mở to hai mắt, tiểu nha đầu đây là... Ghen!
Diệp Thiên nhìn thấy Dự vương biểu lộ kinh ngạc, trong lòng càng cảm thấy uất ức, đôi môi nhỏ phấn hồng dùng sức mấp máy, "Ngôn ca ca, muội giúp huynh, nếu có chuyện gì muội không biết làm, muội lại học là được rồi."
Không uổng công hắn sủng nàng lâu như vậy, tiểu nha đầu cuối cùng cũng đem hắn trở thành bảo bối không chấp nhận những nữ nhân khác mơ ước đến rồi! Trong lòng tiểu nha đầu có mình! Dự vương vui vẻ không ngừng lan tỏa ra, bao phủ khắp cả người, hắn cười rạng rỡ nắm chặt tay nàng, dùng sức nhéo nhéo, "Đừng nghe người khác nói bậy, Thiên Thiên cái gì cũng biết làm, ta có Thiên Thiên là đủ rồi."
Diệp Thiên lúc này mới an tâm, "Như vậy Ngôn ca ca đem nàng đuổi đi thôi."
Dự vương nói: "Nàng là hướng về phía chúng ta mà tới, Thiên Thiên nhìn thấy tay của nàng cùng cái chiếu kia sao?"
Diệp Thiên nghe lời hắn nói nghi hoặc nhìn thoáng qua, chỉ thấy tay của cô nương kia thật trắng nõn, cái chiếu bọc người chết cũng rất sạch sẽ. Nữ tử kia thấy hai người vừa nói vừa nhìn mình, càng khẳng định Dự vương đã thuyết phục được tiểu nha đầu kia nhận lấy mình.
Dự vương nói khẽ: "Tay của nàng trắng nõn, một chút vết tích lao động làm việc nặng nhọc đều không có, hiển nhiên là đã quen sống an nhàn sung sướng, một người như thế, sao có thể thiếu tiền an táng được chứ? Mà cái chiếu kia vừa nhìn đã biết là đồ mới, đã nghèo khổ đến mức phải bán mình chôn cha rồi, nhất định là phải dùng chiếu cũ trong nhà mà bọc, ai sẽ còn đặc biệt đi mua một cái mới về dùng chứ?"
"Nàng, nàng là lừa đảo!" Diệp Thiên lúc này mới tỉnh táo lại, "Nàng muốn quấn lên Ngôn ca ca." Trách không được nàng làm sao cũng không chịu rời đi đâu, thì ra là có dự mưu.
"Còn có người chết kia nữa," Dự vương nói tiếp: "Nếu nàng không mất cha, như vậy thì ở đâu ra sẵn một người chết chứ, thi thể kia rất có thể là mua trộm về."
"Nàng thật đáng ghê tởm!"
"Thiên Thiên, chúng ta là gióng trống khua chiêng vào thành, người của Nguyên Châu thành đoán chừng đều biết có một vị thân vương tới đây, khó tránh khỏi có người nảy sinh ý đồ xấu. Những người lòng mang ý xấu, lai lịch không rõ ràng, chúng ta tuyệt đối không thể nhận." Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói thêm, "Đương nhiên, cho dù là người trong sạch, ta cũng sẽ không thu, ta cả đời này, chỉ cần có Thiên Thiên ở bên cạnh, như vậy là đủ rồi."
/154
|