Chỉ trong giây lát, Diệp Thiên liền hiểu được, thiếu nữ này hẳn là vị biểu muội lần trước đến Dự vương phủ nhưng bị đuổi đi ra kia. Nhìn sắc mắt không ngờ tới của Tiêu Ngôn Phong, Diệp Thiên cầm tay hắn, nhẹ nhàng lắc lắc.
Tiêu Ngôn Phong hiểu rõ tiểu nha đầu không muốn để cho mình trưng ra sắc mặt khó chịu trước mặt mẫu phi, hắn xác thực không thích một nhà cữu cữu này, cũng không muốn để mẫu phi lui tới qua lại với bọn họ, chẳng qua, hắn đương nhiên cũng sẽ không làm gì khiến cho mẫu phi phải khó xử.
Ngọc phi nghe thị nữ báo hai người bọn họ đến, lập tức vui vẻ, tươi cười ra cửa nghênh đón, "Thiên Thiên đến đây nào, đã lâu không gặp, Thiên Thiên lại cao thêm một chút rồi." Con dâu nhỏ đang thời kỳ trổ mã, thân mình dần cao lên, khuôn mặt nhỏ cũng không còn nhiều thịt như trước nữa, thân thể còn bất đầu ẩn hiện chút đường cong, nhìn qua liền biết sắp trở thành một thiếu nữ linh lung.
"Mẫu phi, ta cũng cao thêm!" Dự vương có chút ai oán mà nhìn Ngọc phi, giống như đang phàn nàn nàng mỗi lần họ đến đều chỉ biết quan tâm đến nàng dâu, không quan tâm nhi tử.
Ngọc phi cười cười đánh vào tay hắn một cái, " Đứa nhỏ này, được, con cũng cao, được chưa?!" Con trai thật sự cũng cao thêm, hiện tại hắn đã mười chín tuổi, đã hoàn toàn là dáng vẻ một người trưởng thành rồi, tướng mạo càng thêm tuấn mỹ không nói, dáng người cũng cao lớn, thẳng tắp, nàng đối con của mình và con dâu đều hết sức hài lòng.
An Hữu Trân đầy kinh ngạc nhìn Dự vương, nàng nhớ mang máng khi còn bé đã từng gặp hắn, nhưng sau khi lớn lên rồi thì lại chưa từng gặp lại, bởi vì bọn họ không biết đã đắc tội chỗ nào với vị biểu ca thân vương này, đột nhiên hắn không muốn gặp bọn họ nữa, cũng không cho phép bọn họ đến vương phủ, cho dù đến cũng sẽ bị đuổi ra. Nam tử mỗi khi đi ra ngoài đều cưỡi ngựa, còn Dự vương xưa nay lại đều ngồi xe ngựa, cho nên dù ở trên đường cũng không có khả năng nhìn thấy hắn, còn Ngưng Ngọc cung này của Ngọc phi, cũng là nàng phải nài nỉ, xin xỏ thật lâu, mới được phép tiến cung một lần. Vì vậy nàng chưa hề biết, vị biểu ca cao quý biểu ca của mình lại có tướng mạo tuấn mỹ đến mức này.
Hắn đứng ở nơi đó, cười nói với Ngọc phi, làm sao cũng đẹp mắt, thu hút hơn so với tất cả những nam nhân mà nàng từng thấy qua, cũng tuấn mỹ hơn vô số lần các nam nhân mà nàng biết. An Hữu Trân cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang "thình thịch" kịch liệt nhảy lên, cổ họng của nàng có chút phát khô, mặt cũng nóng lên, nàng cố gắng hít vào một hơi miễn cưỡng trấn định lại, tươi cười thi lễ chào hắn, "Biểu ca."
Tiêu Ngôn Phong nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, một tay lôi kéo Diệp Thiên, một tay lôi kéo mẫu phi, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
An Hữu Trân vừa xấu hổ lại khó xử, Ngọc phi không đành lòng nhìn nàng cứng đờ đứng ở đó, vẫy tay, "Hữu Trân cũng tới đây đi, đây là Diệp Tứ cô nương, tẩu tử tương lai của con. Thiên Thiên, đây là An Hữu Trân, là cháu gái của ta, lớn hơn con một tuổi."
Diệp Thiên tránh khỏi tay Tiêu Ngôn Phong, cùng An Hữu Trân hành lễ chào hỏi nhau. Nàng dò xét An Hữu Trân một chút, cặp mắt tròn tròn, linh hoạt đảo tới đảo lui, thoạt nhìn có vẻ là một thiếu nữ hoạt bát thiếu nữ.
An Hữu Trân cũng vụng trộm dò xét Diệp Thiên, so với mình thấp một ít, chỉ là một nữ tử rất bình thường mà thôi, một chút cũng không xứng với biểu ca, thật không biết nàng đạp phải vận cứt chó gì, mà có thể làm chính phi của biểu ca chứ.
Có An Hữu Trân ở đây, tất nhiên Dự vương sẽ không nói với Ngọc phi chuyện cơ mật gì, cũng may là động tác của Thái tử cũng không có nhanh như vậy, lần sau đến nhắc mẫu phi sau cũng được.
An Hữu Trân thật vất vả tiến cung một lần, lại vừa vặn gặp được Dự vương, đương nhiên không chịu rời đi trước, mãi cho đến lúc Dự vương thấy thời gian không còn sớm nữa, lôi kéo Diệp Thiên cáo từ Ngọc phi ra về.
"Cô cô, con cũng nên đi rồi." An Hữu Trân cũng thừa cơ theo sát cáo từ, "Vừa vặn con sẽ cùng biểu ca xuất cung, cô cô cũng không cần phải phái người đưa con ra nữa."
Ba người ra khỏi Ngưng Ngọc cung, dự vương nắm tay Diệp Thiên, An Hữu Trân thì đi ở phía bên kia của Dự vương, trên đường đi đều liến thoắng nói cười không ngừng, một hồi chỉ vào mấy viên ngói lưu ly trên trên nóc cung điện tán thưởng thật là đẹp mắt, một hồi thở dài than thơ đường xuất cung cũng thật là xa, đi mãi đến mức hai nàng đều mỏi nhừ...
"Ngậm miệng." Dự vương lạnh nhạt liếc nàng cảnh cáo.
An Hữu Trân lập tức giống như bị người ta đột nhiên bóp cổ, một câu cũng nói không nên lời, không biết tại sao, từ trong ánh mắt của biểu ca nàng nhìn thấy không chỉ có chán ghét, còn giống như có cả hận ý nữa.
Nàng cũng không dám lại mở miệng nói chuyện nữa, cúi đầu lặng lẽ đi theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nhìn trộm đi một bên mặt đẹp đẽ, tuấn mỹ như tượng tạc của hắn.
Diệp Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tiêu Ngôn Phong, nàng hiểu rõ vì sao hắn tức giận, nếu như chuyện Ngọc phi phải vào cung thật sự là do một nhà Xa Dũng hầu làm hại, vậy thì vị cữu cữu này cũng thật quá mức vô sỉ, phải biết một điều là, năm ấy Ngọc phi chỉ vừa mới thành thân.
...
Qua hai tháng sau, Văn Đế cho gọi Dự vương đến, cũng không nói chuyện, híp mắt cẩn thận dò xét nửa ngày, Dự vương biết hắn đang suy nghĩ gì, đứng ở nơi đó tùy ý để cho hắn đánh giá.
"Lão tứ gần đây gầy đi rồi, cũng đừng quá vất vả làm gì, năm sau con cũng đại hôn rồi, có chút chuyện con cũng phải lo chuẩn bị một chút, vừa vặn thừa dịp này nghỉ ngơi một chút, những chuyện trong tay cứ để lão tam giúp con xử lý." Văn Đế thực ra cũng không nguyện ý tin tưởng đứa con trai này vậy mà không phải của mình, nhưng hắn ngẫu nhiên nhìn thấy được một bức chân dung của Ngọc phi lúc còn trẻ, trên bức họa đó Ngọc phi dung mạo khuynh thành, giống như tiên tử, trong một góc còn có thân ảnh một nam tử, đang mỉm cười nhìn nàng, mặc dù chỉ là một gương mặt mơ hồ, nhìn lại có rất nhiều điểm giống lão tứ.
Bức họa này vừa vặn đâm vào tử huyệt trong tim hắn, hắn vẫn luôn hoài nghi lão tứ suốt mười sáu năm trời, cũng mới hai năm nay mới khá hơn, bức chân dung này vừa xuất hiện, nhiều năm ngờ vực vô căn cứ của hắn lại tràn ra, đến cùng thì lão tứ phải là con của mình hay không? Muốn nói lớn lên giống, nếu lão tứ lớn lên cũng giống người kia thì sao? Dưới gầm trời này làm sao có nhiều người giống nhau đến như vậy?
Nhưng mà, chỉ dựa vào một bức chân dung, cũng không thể nói rõ cái gì, bức họa kia lại trùng hợp để cho hắn nhìn thấy như vậy, cũng có thể là có người cố ý làm ra, muốn ly gián tình cảm giữa hắn và lão tứ. Hơn nữa, sau khi lão tứ ngàn dặm cầu phúc trở về, chứng đau đầu của mình xác thực cũng đã tốt, từ điểm đó mà nói, hắn rõ ràng chính là con trai ruột của mình không sai.
Văn Đế trong lòng đầy do dự, cuối cùng vẫn không quản như thế nào, trước hết cứ để cho Dự vương giống như trước đây, làm một vương gia nhàn tản là được rồi, dù hắn là con trai ruột của mình, thì làm một thân vương phú quý nhàn nhã cũng không tính là bạc đãi hắn.
"Như vậy thật đúng là quá tốt rồi." Khuôn mặt Dự vương lộ vẻ vui mừng, "Tiếp xúc liên hệ với mấy chuyện lung tung của Lục bộ, thật sự là phiền chán hết sức!" Trong lòng của hắn cười lạnh, chuẩn bị đại hôn? Năm sau Thiên Thiên mới cập kê, đại hôn phải đợi sau khi nàng cập kê, bây giờ còn có thời gian gần hai năm, bắt đầu chuẩn bị cũng quá sớm rồi, hơn nữa, đại hôn của hoàng tử đều do Lễ bộ xử lý, chỗ nào cần chính hắn đi chuẩn bị? Chẳng qua, kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu của hắn, ngay cả việc Hoàng Thượng để Khang vương tới thay thế mình, hắn cũng đã sớm nghĩ tới.
"Con mới tiếp xúc được mấy lần, đã phiền chán hết sức?" Văn Đế cười trách mắng: "Cả ngày chỉ biết vui đùa, được rồi, hiện tại tạm cho con nghỉ ngơi, nhẹ nhõm mấy ngày, đi thôi."
Khang vương tiếp nhận công việc của Dự vương, mà chuyện ngoại phóng của Diệp Lệ quả nhiên cũng bị đè ép xuống, đến cuối năm cũng không thấy nhắc lại.
Dự vương đối với Diệp Lệ có chút áy náy, thừa dịp Diệp Lệ nghỉ đông, qua hết năm, trong tháng giêng cố ý chọn một ngày chính thức mở tiệc ở Dự vương phủ, mời hắn tới dự tiệc, Diệp Thiên dẫn theo Diệp Tuân và Diệp Thạc cũng tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi ăn tiệc xong, Diệp Lệ và Dự vương đến thư phòng, ba người Diệp Thiên, Diệp Tuân, Diệp Thạc đi dạo hoa viên.
"Tỷ tỷ, nhà của tỷ phu thật là lớn, có phải sang năm tỷ tỷ cũng sẽ dọn qua ở lại nơi này không?" đây là lần đầu tiên Diệp Thạc đến Dự vương phủ, trước kia hắn còn quá nhỏ, Mạnh thị cũng không yên lòng cho hắn xuất phủ, hiện tại hắn coi như đã năm tuổi rồi, lúc này Mạnh thị mới đồng ý để cho Diệp Thiên dẫn hắn đi chơi.
"Ừm, sang năm sau khi thành thân sẽ ở đây." Cùng thân đệ đệ nói về hôn sự, Diệp Thiên không xấu hổ tí nào, sang năm nàng liền cập kê, sau khi cập kê chính là đại hôn.
Đôi mắt đen to tròn lúng liếng của Diệp Thạc chớp chớp, "Như vậy mỗi ngày đệ sẽ sang đây thăm tỷ tỷ." Thuận tiện còn có thể ở đây chơi, vừa rồi hắn còn trông thấy một mảnh hồ lớn, đáng tiếc đều đã kết băng, nghe tỷ tỷ nói trên hồ kia còn có hoa sen, mùa hè nàng thích nhất là ngồi thuyền nhỏ đi hái đài sen ở đây.
Diệp Thiên cười nói: "Nếu như đệ làm xong công khóa, liền có thể tới."
Diệp Thạc cau mũi, hắn ghét nhất làm công khóa. Diệp Tuân cúi đầu cười, vì không phải nộp bài tập, mỗi lần đệ đệ đều cùng tiên sinh đấu trí đấu dũng, còn chưa từng nhụt chí, bỏ cuộc bao giờ.
Trong hoa viên chỉ có một mảnh hoa mai còn đang nở, phía trên còn có chút tuyết đọng. Tiêu Ngôn Phong biết Diệp Thiên thích tuyết, cho nên toàn bộ tuyết trong hoa viên đều không cho phép người đến quét dọn.
Diệp Thạc mở to mắt đi lòng vòng, thừa dịp Diệp Thiên đang ngắm hoa mai nở rộ, len lén bốc một nhúm tuyết nhỏ, hô một tiếng "Tỷ tỷ", Diệp Thiên vừa quay người, hắn liền đem nhúm tuyết trong tay ném qua chỗ Diệp Thiên.
Diệp Tuân đã sớm chú ý tới động tác của hắn, Tứ đệ còn nhỏ, khí lực cũng không lớn, chính là ném cũng sẽ không đau, nhưng hắn lạ không muốn nhìn Tứ tỷ tỷ bị tuyết đánh trúng, lại không đành lòng làm Diệp Thạc mắt hứng, liền lặng lẽ đứng bên người Diệp Thiên, chờ tuyết kia ném tới, hắn liền bước qua một bước, vừa vặn dùng thân thể ngăn trở.
Diệp Thiên vừa quay người liền thấy cảnh này, biết đệ đệ lại tinh nghịch, cười sờ sờ đầu Diệp Tuân.
Diệp Thạc thấy nhúm tuyết kia đánh trúng Diệp Tuân, cao hứng nhảy cẫng lên, "A, trúng rồi, trúng rồi! Tam ca đến ném đệ đi!"
Tứ đệ muốn chơi, Diệp Tuân tất nhiên sẽ chơi cùng hắn, rất nhanh liền bốc một nhúm tuyết khác, ném về phía Diệp Thạc. Năm nay hắn đã mười tuổi, còn thường xuyên bị Diệp Lệ lôi kéo đi luyện tập một chút, lực đạo và mức độ chính xác tự nhiên cao hơn nhiều so với Diệp Thạc, nhưng hắn cũng không hướng vào người Diệp Thạc mà ném, mỗi lần tuyết đều bay trúng vạt áo Diệp Thạc mà thôi, mà cho dù trúng người cũng sẽ không làm đau hắn.
Mỗi lần Diệp Tuân đều ném trúng, là cho Diệp Thạc hưng phấn cực kỳ, đôi chân ngắn nhỏ cũng chạy rất nhanh, khắp nơi thu thập, góp nhặt tuyết. Hắn cũng giống Diệp Thiên, tuyết chỗ nào bị chạm qua rồi, hắn liền không thu, chuyên môn đi tìm kia một mảng lớn chưa có ai chạm vào mới chịu.
Diệp Thạc bốc rất nhiều tuyết, nhưng vẫn không ném ra, mãi đến khi tích thành một đống lớn, lúc này mới vui vẻ ném qua chỗ Diệp Tuân. Hắn liên tục ném, cho dù độ chính xác kém, cũng có lần Diệp Tuân né tránh không kịp, bị hắn đập ngay giữa trán.
Diệp Thiên nhìn thấy tuyết đánh trúng trán Diệp Tuân, trách mắng: "Thạc ca nhi không cho phép ném vào đầu!"
Diệp Thạc dừng lại, ủy khuất mà nhìn tỷ tỷ, "Đệ ngắm đều là bả vai của tam ca, không biết làm sao liền chạy tới trên đầu rồi." Hắn ngắm chính là bả vai, nhưng không có một lần đánh trúng, không phải chếch lên chếch xuống, chính là lệch trái lệch phải.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh Diệp Thạc, " Không quan hệ, để ta dạy Tứ đệ làm sao nhắm cho chuẩn." Hắn đi theo Diệp Lệ cũng học chút bản lĩnh cưỡi ngựa, bắn cung, cũng biết đại khái một chút.
Diệp Tuân chỉ vào một chạc cây thấp bé cách đó, "Chúng ta liền ngắm chỗ đó đi." Hắn ngồi xổm ở sau lưng Diệp Thạc, nắm chặt tay phải của hắn, cẩn thận không vội vàng dạy hắn làm sao để nhắm chuẩn. Diệp Thạc ném mấy cái, quả nhiên độ chính xác có tiến bộ, hưng phấn lại thêm một mớ tuyết, Diệp Tuân cũng giúp đỡ hắn.
Diệp Thiên khoác áo choàng có thêu hoa thật dày, trong tay còn bưng tiểu lô, cười híp mắt nhìn hai đệ đệ vui đùa, nàng tuyệt đối sẽ không đụng vào tuyết, thiệt là lạnh, cũng chỉ có hai đệ đệ ngốc này mới chơi vui vẻ như vậy.
=-=-=-=-=
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Thiên mười bốn tuổi...
Tiêu Ngôn Phong hiểu rõ tiểu nha đầu không muốn để cho mình trưng ra sắc mặt khó chịu trước mặt mẫu phi, hắn xác thực không thích một nhà cữu cữu này, cũng không muốn để mẫu phi lui tới qua lại với bọn họ, chẳng qua, hắn đương nhiên cũng sẽ không làm gì khiến cho mẫu phi phải khó xử.
Ngọc phi nghe thị nữ báo hai người bọn họ đến, lập tức vui vẻ, tươi cười ra cửa nghênh đón, "Thiên Thiên đến đây nào, đã lâu không gặp, Thiên Thiên lại cao thêm một chút rồi." Con dâu nhỏ đang thời kỳ trổ mã, thân mình dần cao lên, khuôn mặt nhỏ cũng không còn nhiều thịt như trước nữa, thân thể còn bất đầu ẩn hiện chút đường cong, nhìn qua liền biết sắp trở thành một thiếu nữ linh lung.
"Mẫu phi, ta cũng cao thêm!" Dự vương có chút ai oán mà nhìn Ngọc phi, giống như đang phàn nàn nàng mỗi lần họ đến đều chỉ biết quan tâm đến nàng dâu, không quan tâm nhi tử.
Ngọc phi cười cười đánh vào tay hắn một cái, " Đứa nhỏ này, được, con cũng cao, được chưa?!" Con trai thật sự cũng cao thêm, hiện tại hắn đã mười chín tuổi, đã hoàn toàn là dáng vẻ một người trưởng thành rồi, tướng mạo càng thêm tuấn mỹ không nói, dáng người cũng cao lớn, thẳng tắp, nàng đối con của mình và con dâu đều hết sức hài lòng.
An Hữu Trân đầy kinh ngạc nhìn Dự vương, nàng nhớ mang máng khi còn bé đã từng gặp hắn, nhưng sau khi lớn lên rồi thì lại chưa từng gặp lại, bởi vì bọn họ không biết đã đắc tội chỗ nào với vị biểu ca thân vương này, đột nhiên hắn không muốn gặp bọn họ nữa, cũng không cho phép bọn họ đến vương phủ, cho dù đến cũng sẽ bị đuổi ra. Nam tử mỗi khi đi ra ngoài đều cưỡi ngựa, còn Dự vương xưa nay lại đều ngồi xe ngựa, cho nên dù ở trên đường cũng không có khả năng nhìn thấy hắn, còn Ngưng Ngọc cung này của Ngọc phi, cũng là nàng phải nài nỉ, xin xỏ thật lâu, mới được phép tiến cung một lần. Vì vậy nàng chưa hề biết, vị biểu ca cao quý biểu ca của mình lại có tướng mạo tuấn mỹ đến mức này.
Hắn đứng ở nơi đó, cười nói với Ngọc phi, làm sao cũng đẹp mắt, thu hút hơn so với tất cả những nam nhân mà nàng từng thấy qua, cũng tuấn mỹ hơn vô số lần các nam nhân mà nàng biết. An Hữu Trân cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang "thình thịch" kịch liệt nhảy lên, cổ họng của nàng có chút phát khô, mặt cũng nóng lên, nàng cố gắng hít vào một hơi miễn cưỡng trấn định lại, tươi cười thi lễ chào hắn, "Biểu ca."
Tiêu Ngôn Phong nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, một tay lôi kéo Diệp Thiên, một tay lôi kéo mẫu phi, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
An Hữu Trân vừa xấu hổ lại khó xử, Ngọc phi không đành lòng nhìn nàng cứng đờ đứng ở đó, vẫy tay, "Hữu Trân cũng tới đây đi, đây là Diệp Tứ cô nương, tẩu tử tương lai của con. Thiên Thiên, đây là An Hữu Trân, là cháu gái của ta, lớn hơn con một tuổi."
Diệp Thiên tránh khỏi tay Tiêu Ngôn Phong, cùng An Hữu Trân hành lễ chào hỏi nhau. Nàng dò xét An Hữu Trân một chút, cặp mắt tròn tròn, linh hoạt đảo tới đảo lui, thoạt nhìn có vẻ là một thiếu nữ hoạt bát thiếu nữ.
An Hữu Trân cũng vụng trộm dò xét Diệp Thiên, so với mình thấp một ít, chỉ là một nữ tử rất bình thường mà thôi, một chút cũng không xứng với biểu ca, thật không biết nàng đạp phải vận cứt chó gì, mà có thể làm chính phi của biểu ca chứ.
Có An Hữu Trân ở đây, tất nhiên Dự vương sẽ không nói với Ngọc phi chuyện cơ mật gì, cũng may là động tác của Thái tử cũng không có nhanh như vậy, lần sau đến nhắc mẫu phi sau cũng được.
An Hữu Trân thật vất vả tiến cung một lần, lại vừa vặn gặp được Dự vương, đương nhiên không chịu rời đi trước, mãi cho đến lúc Dự vương thấy thời gian không còn sớm nữa, lôi kéo Diệp Thiên cáo từ Ngọc phi ra về.
"Cô cô, con cũng nên đi rồi." An Hữu Trân cũng thừa cơ theo sát cáo từ, "Vừa vặn con sẽ cùng biểu ca xuất cung, cô cô cũng không cần phải phái người đưa con ra nữa."
Ba người ra khỏi Ngưng Ngọc cung, dự vương nắm tay Diệp Thiên, An Hữu Trân thì đi ở phía bên kia của Dự vương, trên đường đi đều liến thoắng nói cười không ngừng, một hồi chỉ vào mấy viên ngói lưu ly trên trên nóc cung điện tán thưởng thật là đẹp mắt, một hồi thở dài than thơ đường xuất cung cũng thật là xa, đi mãi đến mức hai nàng đều mỏi nhừ...
"Ngậm miệng." Dự vương lạnh nhạt liếc nàng cảnh cáo.
An Hữu Trân lập tức giống như bị người ta đột nhiên bóp cổ, một câu cũng nói không nên lời, không biết tại sao, từ trong ánh mắt của biểu ca nàng nhìn thấy không chỉ có chán ghét, còn giống như có cả hận ý nữa.
Nàng cũng không dám lại mở miệng nói chuyện nữa, cúi đầu lặng lẽ đi theo bên cạnh hắn, thỉnh thoảng nhìn trộm đi một bên mặt đẹp đẽ, tuấn mỹ như tượng tạc của hắn.
Diệp Thiên nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tiêu Ngôn Phong, nàng hiểu rõ vì sao hắn tức giận, nếu như chuyện Ngọc phi phải vào cung thật sự là do một nhà Xa Dũng hầu làm hại, vậy thì vị cữu cữu này cũng thật quá mức vô sỉ, phải biết một điều là, năm ấy Ngọc phi chỉ vừa mới thành thân.
...
Qua hai tháng sau, Văn Đế cho gọi Dự vương đến, cũng không nói chuyện, híp mắt cẩn thận dò xét nửa ngày, Dự vương biết hắn đang suy nghĩ gì, đứng ở nơi đó tùy ý để cho hắn đánh giá.
"Lão tứ gần đây gầy đi rồi, cũng đừng quá vất vả làm gì, năm sau con cũng đại hôn rồi, có chút chuyện con cũng phải lo chuẩn bị một chút, vừa vặn thừa dịp này nghỉ ngơi một chút, những chuyện trong tay cứ để lão tam giúp con xử lý." Văn Đế thực ra cũng không nguyện ý tin tưởng đứa con trai này vậy mà không phải của mình, nhưng hắn ngẫu nhiên nhìn thấy được một bức chân dung của Ngọc phi lúc còn trẻ, trên bức họa đó Ngọc phi dung mạo khuynh thành, giống như tiên tử, trong một góc còn có thân ảnh một nam tử, đang mỉm cười nhìn nàng, mặc dù chỉ là một gương mặt mơ hồ, nhìn lại có rất nhiều điểm giống lão tứ.
Bức họa này vừa vặn đâm vào tử huyệt trong tim hắn, hắn vẫn luôn hoài nghi lão tứ suốt mười sáu năm trời, cũng mới hai năm nay mới khá hơn, bức chân dung này vừa xuất hiện, nhiều năm ngờ vực vô căn cứ của hắn lại tràn ra, đến cùng thì lão tứ phải là con của mình hay không? Muốn nói lớn lên giống, nếu lão tứ lớn lên cũng giống người kia thì sao? Dưới gầm trời này làm sao có nhiều người giống nhau đến như vậy?
Nhưng mà, chỉ dựa vào một bức chân dung, cũng không thể nói rõ cái gì, bức họa kia lại trùng hợp để cho hắn nhìn thấy như vậy, cũng có thể là có người cố ý làm ra, muốn ly gián tình cảm giữa hắn và lão tứ. Hơn nữa, sau khi lão tứ ngàn dặm cầu phúc trở về, chứng đau đầu của mình xác thực cũng đã tốt, từ điểm đó mà nói, hắn rõ ràng chính là con trai ruột của mình không sai.
Văn Đế trong lòng đầy do dự, cuối cùng vẫn không quản như thế nào, trước hết cứ để cho Dự vương giống như trước đây, làm một vương gia nhàn tản là được rồi, dù hắn là con trai ruột của mình, thì làm một thân vương phú quý nhàn nhã cũng không tính là bạc đãi hắn.
"Như vậy thật đúng là quá tốt rồi." Khuôn mặt Dự vương lộ vẻ vui mừng, "Tiếp xúc liên hệ với mấy chuyện lung tung của Lục bộ, thật sự là phiền chán hết sức!" Trong lòng của hắn cười lạnh, chuẩn bị đại hôn? Năm sau Thiên Thiên mới cập kê, đại hôn phải đợi sau khi nàng cập kê, bây giờ còn có thời gian gần hai năm, bắt đầu chuẩn bị cũng quá sớm rồi, hơn nữa, đại hôn của hoàng tử đều do Lễ bộ xử lý, chỗ nào cần chính hắn đi chuẩn bị? Chẳng qua, kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu của hắn, ngay cả việc Hoàng Thượng để Khang vương tới thay thế mình, hắn cũng đã sớm nghĩ tới.
"Con mới tiếp xúc được mấy lần, đã phiền chán hết sức?" Văn Đế cười trách mắng: "Cả ngày chỉ biết vui đùa, được rồi, hiện tại tạm cho con nghỉ ngơi, nhẹ nhõm mấy ngày, đi thôi."
Khang vương tiếp nhận công việc của Dự vương, mà chuyện ngoại phóng của Diệp Lệ quả nhiên cũng bị đè ép xuống, đến cuối năm cũng không thấy nhắc lại.
Dự vương đối với Diệp Lệ có chút áy náy, thừa dịp Diệp Lệ nghỉ đông, qua hết năm, trong tháng giêng cố ý chọn một ngày chính thức mở tiệc ở Dự vương phủ, mời hắn tới dự tiệc, Diệp Thiên dẫn theo Diệp Tuân và Diệp Thạc cũng tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi ăn tiệc xong, Diệp Lệ và Dự vương đến thư phòng, ba người Diệp Thiên, Diệp Tuân, Diệp Thạc đi dạo hoa viên.
"Tỷ tỷ, nhà của tỷ phu thật là lớn, có phải sang năm tỷ tỷ cũng sẽ dọn qua ở lại nơi này không?" đây là lần đầu tiên Diệp Thạc đến Dự vương phủ, trước kia hắn còn quá nhỏ, Mạnh thị cũng không yên lòng cho hắn xuất phủ, hiện tại hắn coi như đã năm tuổi rồi, lúc này Mạnh thị mới đồng ý để cho Diệp Thiên dẫn hắn đi chơi.
"Ừm, sang năm sau khi thành thân sẽ ở đây." Cùng thân đệ đệ nói về hôn sự, Diệp Thiên không xấu hổ tí nào, sang năm nàng liền cập kê, sau khi cập kê chính là đại hôn.
Đôi mắt đen to tròn lúng liếng của Diệp Thạc chớp chớp, "Như vậy mỗi ngày đệ sẽ sang đây thăm tỷ tỷ." Thuận tiện còn có thể ở đây chơi, vừa rồi hắn còn trông thấy một mảnh hồ lớn, đáng tiếc đều đã kết băng, nghe tỷ tỷ nói trên hồ kia còn có hoa sen, mùa hè nàng thích nhất là ngồi thuyền nhỏ đi hái đài sen ở đây.
Diệp Thiên cười nói: "Nếu như đệ làm xong công khóa, liền có thể tới."
Diệp Thạc cau mũi, hắn ghét nhất làm công khóa. Diệp Tuân cúi đầu cười, vì không phải nộp bài tập, mỗi lần đệ đệ đều cùng tiên sinh đấu trí đấu dũng, còn chưa từng nhụt chí, bỏ cuộc bao giờ.
Trong hoa viên chỉ có một mảnh hoa mai còn đang nở, phía trên còn có chút tuyết đọng. Tiêu Ngôn Phong biết Diệp Thiên thích tuyết, cho nên toàn bộ tuyết trong hoa viên đều không cho phép người đến quét dọn.
Diệp Thạc mở to mắt đi lòng vòng, thừa dịp Diệp Thiên đang ngắm hoa mai nở rộ, len lén bốc một nhúm tuyết nhỏ, hô một tiếng "Tỷ tỷ", Diệp Thiên vừa quay người, hắn liền đem nhúm tuyết trong tay ném qua chỗ Diệp Thiên.
Diệp Tuân đã sớm chú ý tới động tác của hắn, Tứ đệ còn nhỏ, khí lực cũng không lớn, chính là ném cũng sẽ không đau, nhưng hắn lạ không muốn nhìn Tứ tỷ tỷ bị tuyết đánh trúng, lại không đành lòng làm Diệp Thạc mắt hứng, liền lặng lẽ đứng bên người Diệp Thiên, chờ tuyết kia ném tới, hắn liền bước qua một bước, vừa vặn dùng thân thể ngăn trở.
Diệp Thiên vừa quay người liền thấy cảnh này, biết đệ đệ lại tinh nghịch, cười sờ sờ đầu Diệp Tuân.
Diệp Thạc thấy nhúm tuyết kia đánh trúng Diệp Tuân, cao hứng nhảy cẫng lên, "A, trúng rồi, trúng rồi! Tam ca đến ném đệ đi!"
Tứ đệ muốn chơi, Diệp Tuân tất nhiên sẽ chơi cùng hắn, rất nhanh liền bốc một nhúm tuyết khác, ném về phía Diệp Thạc. Năm nay hắn đã mười tuổi, còn thường xuyên bị Diệp Lệ lôi kéo đi luyện tập một chút, lực đạo và mức độ chính xác tự nhiên cao hơn nhiều so với Diệp Thạc, nhưng hắn cũng không hướng vào người Diệp Thạc mà ném, mỗi lần tuyết đều bay trúng vạt áo Diệp Thạc mà thôi, mà cho dù trúng người cũng sẽ không làm đau hắn.
Mỗi lần Diệp Tuân đều ném trúng, là cho Diệp Thạc hưng phấn cực kỳ, đôi chân ngắn nhỏ cũng chạy rất nhanh, khắp nơi thu thập, góp nhặt tuyết. Hắn cũng giống Diệp Thiên, tuyết chỗ nào bị chạm qua rồi, hắn liền không thu, chuyên môn đi tìm kia một mảng lớn chưa có ai chạm vào mới chịu.
Diệp Thạc bốc rất nhiều tuyết, nhưng vẫn không ném ra, mãi đến khi tích thành một đống lớn, lúc này mới vui vẻ ném qua chỗ Diệp Tuân. Hắn liên tục ném, cho dù độ chính xác kém, cũng có lần Diệp Tuân né tránh không kịp, bị hắn đập ngay giữa trán.
Diệp Thiên nhìn thấy tuyết đánh trúng trán Diệp Tuân, trách mắng: "Thạc ca nhi không cho phép ném vào đầu!"
Diệp Thạc dừng lại, ủy khuất mà nhìn tỷ tỷ, "Đệ ngắm đều là bả vai của tam ca, không biết làm sao liền chạy tới trên đầu rồi." Hắn ngắm chính là bả vai, nhưng không có một lần đánh trúng, không phải chếch lên chếch xuống, chính là lệch trái lệch phải.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh Diệp Thạc, " Không quan hệ, để ta dạy Tứ đệ làm sao nhắm cho chuẩn." Hắn đi theo Diệp Lệ cũng học chút bản lĩnh cưỡi ngựa, bắn cung, cũng biết đại khái một chút.
Diệp Tuân chỉ vào một chạc cây thấp bé cách đó, "Chúng ta liền ngắm chỗ đó đi." Hắn ngồi xổm ở sau lưng Diệp Thạc, nắm chặt tay phải của hắn, cẩn thận không vội vàng dạy hắn làm sao để nhắm chuẩn. Diệp Thạc ném mấy cái, quả nhiên độ chính xác có tiến bộ, hưng phấn lại thêm một mớ tuyết, Diệp Tuân cũng giúp đỡ hắn.
Diệp Thiên khoác áo choàng có thêu hoa thật dày, trong tay còn bưng tiểu lô, cười híp mắt nhìn hai đệ đệ vui đùa, nàng tuyệt đối sẽ không đụng vào tuyết, thiệt là lạnh, cũng chỉ có hai đệ đệ ngốc này mới chơi vui vẻ như vậy.
=-=-=-=-=
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Thiên mười bốn tuổi...
/154
|