Phong Quốc là quốc gia trên biển, Mộ Quốc cùng Tước Quốc muốn đi đến Phong Quốc, nhất định phải đi thuyền từ Lăng cảng, trải qua Lăng Hải mới tới.
Lăng cảng.
Lão bá, hiện tại thuê thuyền giá bao nhiêu vậy? Một gã sai vặt áo xám cười híp mắt lên hỏi giá người chèo thuyền.
Năm lượng bạc một người! Thuyền kia phu gầy teo nho nhỏ, nhưng kia mắt đặc biệt sáng, vừa nhìn thì biết rõ là một chủ thuyền thông minh.
Năm lượng? Này gã sai vặt trợn to mắt, Lão bá, ngài đùa giỡn sao, bình thường cũng chỉ một lượng bạc một người thôi mà!
Người nào đùa giỡn với ngươi, muốn thuê thuyền cũng không nhìn thời điểm hiện tại một chút, năm nay tam quốc diễn ra cuộc tranh tài ảo thuật được tổ chức ở Phong Quốc, Đương nhiên sẽ tăng giá, hơn nữa, gần đây gió lại lớn như vậy, ngươi nhìn xem phụ cận còn được mấy chiếc thuyền?
Lão đầu liền hừ lạnh, liếc này gã sai vặt một cái, thái độ được không phách lối, xung quanh chỉ còn duy nhất con thuyền này của hắn, hắn không ngồi, tự nhiên có người tới ngồi, tham gia cuộc so tài tranh bá đều không phải người nghèo, còn sợ không ai ngồi thuyền?
Mộ Lương ngồi xe ngựa tới Lăng cảng thì ngừng lại, người trên xe sau khi xuống xe, liền nhìn thấy một màn như vậy.
Bạch Thánh Vũ, ngươi đi cùng đi.” Hoa Trảm Lãng liền giơ tay chỉ vào Bạch Thánh Vũ, chế giễu nói.
Tại sao bây giờ ta trở thành người thương thuyết rồi. Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, nhíu mày, Hoa Thủy Thủy nói, các ngươi đều là gian thương.
Chỉ có sư muội hiểu ta. Hoa Trảm Lãng nhếch môi, thật không uổng công ở chung trên Mang sơn người lâu như vậy.
Hoa Khấp Tuyết! Bạch Thánh Vũ thẹn quá hóa giận, một cây quạt giơ lên cao cao, liền muốn đánh nàng, lại cảm thấy cánh tay đau đớn , A một tiếng cây quạt rơi liền trên xuống mặt đất.
Chán sống? Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn ôm tay kêu đau, lại xoay người đi về phía xe ngựa lấy áo choàng.
Bạch Thánh Vũ căm giận mà nhìn hắn một cái , ủy khuất bĩu môi, xoay mặt đi.
Vương Gia, muốn bao thuyền sao? Cảnh Duệ nhẹ giọng hỏi.
Không cần. Mộ Lương quét phía trước một cái, người tính ra không có nhiều, thuyền cũng khá lớn, không cần thiết phải bao thuyền.
Cảnh Duệ gật đầu một cái, kéo Lưu Nguyệt đi về phía trước, Lưu Nguyệt giùng giằng hô, Tiểu thư, cứu ta a! Nhưng cuối cùng vẫn là bị Cảnh Duệ lôi đi nha.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, hơi khẽ mỉm cười, lại nhìn gã sai vặt phía trước đang cùng thuyền phu cãi vả kia, mà bên cạnh hắn, còn mấy nam tử khác.
Nam tử kia mặc cẩm bào, phất phất tay về phía gã sai vặt, ý bảo hắn đi xuống, tay đưa cho thuyền phu kia một thỏi vàng, giọng điệu ôn hòa, Người làm không hiểu chuyện, kính xin lão bá tha lỗi.
Không cần khách khí không cần khách khí. Người chèo thuyền vui vẻ ra mặt nhận lấy vàng, lấy răng cắn cắn, thấy là thật, lúc này mới nhận lấy, Công tử, lên thuyền thôi.
Công tử áo gấm mang theo gã sai vặt còn có ba nam nhân mặc cẩm y khác cùng một cô nương mặc áo trắng lên thuyền.
Hình như là cảm nhận được có người đang nhìn hắn, hắn chậm rãi quay đầu lại, liền gặp Hoa Khấp Tuyết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
A Noãn, hắn ta nhìn có đẹp không? giọng của Mộ Lương buồn rười rượi vang lên, khoác áo choàng lên trên người nàng, kéo lực chú ý của nàng.
Ừ, người đó nhìn tương đối mỹ. Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn công tử mặc cẩm y kia một cái, ôm lấy nàng xoay người sang chỗ khác.
Cẩm y công tử kia trong mắt xẹt qua mất mác, dung nhan như thế, vậy mà đã có phu quân làm bạn.
Loan ca ca, ngươi đang nhìn cái gì? Này cô gái áo hồng đột nhiên quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của công tử mặc áo gấm, thấy hắn đang một mực nhìn nữ tử áo trắng, trong mắt xẹt qua cô đơn.
Không có gì, Tước Nhi, lên thuyền thôi. Cẩm y nam tử tự giễu ngoắc ngoắc môi một cái, lại nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, mới xoay người vào thuyền.
A Noãn, nàng lại chọc một con ruồi rồi. . . . . . Mộ Lương quay đầu lại nhìn nam nhân kia một cái, hừ lạnh, tốt nhất là người này nên tự biết rõ, không có động ý định gì khác.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, hung hăng bấm thắt lưng của hắn một cái, đại nam nhân này, bụng dạ có thể đừng hẹp hòi như vậy chứ?
Nàng còn bấm ta! Mộ Lương ủy khuất trợn mắt.
Người này nhân phẩm không tệ. Hoa Khấp Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Ta biết rõ. Mộ Lương thu lại vẻ mặt, nhàn nhạt cười, con ngươi khẽ buông xuống che lại tia sáng bên trong, Hắn là Đức Vương của Tước quốc, Trịnh Loan.
Ta phát hiện, chàng cái gì cũng biết. Hoa Khấp Tuyết khẽ mỉm cười.
Mộ Lương nhếch miệng cười một tiếng, Chỉ cần là ta đã gặp qua, ta đều sẽ không quên. Giọng nói kia, tràn đầy đắc ý.
Mộ Lương, chuyện như vậy, không cần lấy ra khoe khoang. Bạch Thánh Vũ không biết từ nơi nào xông ra, Sổ sách của nhà ta ta xem qua một lần, cũng có thể nhớ.
Cút. Mộ Lương giận tái mặt, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Vương Gia, thuyền vị đã thuê được, có thể lên thuyền. Cảnh Duệ khẽ cười nói.
Ừ. Mộ Lương gật đầu một cái, một tay ôm ngang Hoa Khấp Tuyết lên, đi về phía thuyền.
Tự ta có thể đi. Hoa Khấp Tuyết vịn vai hắn, nhíu mày.
Mộ Lương hừ nhẹ, Ta biết rõ, chỉ là Trịnh Loan ở phía trên.
Đúng là hũ dấm. Hoa Khấp Tuyết than nhẹ, đầu nhẹ nhàng dựa vào hõm vai hắn, hắn muốn ôm liền cho ôm đi, nàng còn có thể tiết kiệm không ít khí lực.
Đây là thế nào? Mộ Hỏa Nhi kỳ quái nhìn ôm Hoa Khấp Tuyết Mộ Lương, Tuyết Tuyết dường như đã thoải mái rất nhiều, hiện tại như nào mà cần phải ôm?
Quản hắn khỉ gió , chúng ta đi. Hoa Trảm Lãng nhún nhún vai, kéo tay của nàng, đi về phía thuyền kia.
Tay Trịnh Loan đang cầm ly trà, nhìn thấy Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết lên thuyền, tay liền dừng lại.
Loan ca ca. Này cô gái áo hồng cau mày kêu hắn, liếc nhìn nữ tử áo trắng chỉ lộ nửa bên mặt kia, ánh mắt dời lên trên chút, khi dung mạo của nam tử mặc áo tím đập vào mắt mình, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, liền cảm thấy hô hấp cũng thay đổi dồn dập, Liễm Phi Hồng, nàng chỉ biết bộ dáng của Loan ca ca rất đẹp, lại không nghĩ rằng, cõi đời này còn có nam nhân anh tuấn hơn so với Loan ca ca, bộ dáng đầy si ngốc của nàng bây giờ, phản ứng này cũng là phản ứng bình thường của một cô gái khi nhìn thấy một tuấn nam.
Mộ Lương, nếu hồi nãy ta chiêu được chính là con ruồi, vậy chàng hiện giờ chiêu , là gì đây? Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nhàn nhạt nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe, chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía này cô gái áo hồng, khuôn mặt tuyệt thế và lạnh lùng làm cho hô hấp của tất cả người trên thuyền đều dừng lại.
Cô gái áo hồng vốn đang sững người, đột nhiên sống lưng trở nên lạnh lẽo, lúc này ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mộ Lương liền thu hồi lại, rụt người về phía sau Trịnh Loan, có chút sợ hãi nhìn Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt của nàng, quá lạnh.
Con muỗi. Mộ Lương khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, sau đó cười như không cười nhìn người trong ngực.
Không ngờ, năm nay là Đức Vương tự mình dẫn đội. Bạch Thánh Vũ lên tiếng cười làm vỡ đi không khí đang ngưng trọng trong thuyền, chỉ thấy hắn tự nhiên mà ngồi vào chỗ bên cạnh Trịnh Loan, đưa tay khẽ vỗ lên vai người ta một cái.
Trịnh Loan sững sốt, nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, ngay sau đó nở nụ cười ôn hòa, Thánh Vũ, đã lâu không gặp.
Là lúc đi Hoàn thành, Bạch ngọc bằng Phỉ Thúy lần trước đưa cho Trịnh lão phu nhân, như thế nào? Bạch Thánh Vũ cười một tiếng, bắt đầu ôn chuyện.
Nương rất ưa thích, Thánh Vũ đã phí tâm.
Thích là tốt rồi, ôi? Các người ngồi đi, nhìn ta làm gì? Bạch Thánh Vũ gật đầu một cái, ánh mắt nghiêng mắt nhìn người đứng bên cạnh người, trừng mắt một cái.
Dĩ nhiên chúng ta muốn ngồi, nhưng người cản đường phía trước cũng phải đứng lên a. Trạch Linh ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía hắn.
Bạch Thánh Vũ sờ mũi một cái, nhìn xung quanh nhìn, lập tức đứng dậy, cười xấu hổ, hắn mãi ôn chuyện, đã chận cả lối đi.
Trạch Linh hừ lạnh một tiếng, tránh đường qua một bên, hướng về phía Mộ Lương cung kính nói, Vương Gia mời ngồi.
Ừ.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết để nàng ngồi xuống trước, sau đó ngồi xuồng bên cạnh nàng.
Vương Gia? Trịnh Loan nghe người bên này xưng như vậy, liền cả kinh, Vương Gia Mộ Quốc, trẻ tuổi như vậy chỉ có một, chẳng lẽ hắn chính là. . . . . .
Thánh vương? Nam tử mặc áo xanh bên cạnh Trịnh Loan kêu lên thất thanh.
Bổn vương vẫn còn rất nổi danh. Mộ Lương nhàn nhạt cười cười, rót một ly trà đưa đến miệng Hoa Khấp Tuyết, A Noãn, há miệng.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đưa tay cầm cái chén trong tay của hắn, Để tự ta uống.
Vậy nàng kia có phải là Thánh vương phi? Cô gái áo hồng sợ hãi kêu, khó trách tại sao ánh mắt của nữ nhân lại lạnh như thế, đã sớm nghe nói Thánh vương phi Mộ Quốc là một người thanh nhã lạnh lùng.
Tước Nhi, không được la lớn như vậy Trịnh Loan nhíu mày, không vui nhẹ giọng quát.
Dạ , thật xin lỗi, chỉ vì muội quá ngạc nhiên. Cô gái tên Tước nhi bị la nên khẽ rụt vai lại.
Vương Gia, vương phi, Tước Nhi là biểu muội của tại hạ, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng hai vị tha lỗi. Trịnh Loan cười hữu lễ .
Đức vương không cần phải khách khí. Mộ Lương lười biếng cười cười, Sớm nghe nói Đức vương là người tao nhã lịch sự, hôm nay gặp mặt, quả thật không sai.
Đây đều là do người khác quá khen. giọng nói của Trịnh Loan càng thêm khiêm tốn.
Các ngươi nói chuyện có thể đừng văn vẻ như vậy được không. Bạch Thánh Vũ cảm thấy rất đau đầu.
Bạch Thánh Vũ, không cần bại lộ bản chất gian thương không học thức của ngươi ra. Mộ Hỏa Nhi chớp chớp mắt, nhạo báng.
Mộ Hỏa Nhi! gương mặt Bạch Thánh Vũ tối sầm, gần đây tại sao đám người này rất thích lấy hắn ra trêu đùa?
Bạch Thánh Vũ, làm gì lớn tiếng như vậy, ngươi mà làm đứa bé của ta hoảng sợ, ta sẽ giết chết ngươi. Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, ngay sau đó liền Mộ Hỏa Nhi ôm vào trong ngực.
Mộ Hỏa Nhi thò đầu ra, làm mặt quỷ.
Thông qua giới thiệu lẫn nhau, hai bên đã hiểu rõ thân phận của đối phương.
Cô gái áo hồng bên cạnh Trịnh Loan là nữ nhi của Thái Phó, Vương Tước Nhi; ba người bên cạnh nàng theo thứ tự là con của Thượng Thư, Tần Phong; Đức Vương còn mang theo hai quan viên, là Tư Thanh cùng Phong Linh.
Đoàn người lại nói chuyện với nhau một lát, từ từ quen thuộc , người Trịnh Loan mang theo đều là người có tính tình không tệ, rất dễ thân cận, lập tức, không khí trong thuyền rất là hòa hợp.
Hỏa Nhi tỷ tỷ, bụng của ngươi thong gon như vậy , thật không nhìn ra có bảo bảo. Vương Tước Nhi mặc dù rất nuông chiều, nhưng suy nghĩ lại rất đơn thuần, biết Mộ Hỏa Nhi có đứa bé, lập tức tò mò nhìn bụng của nàng.
Mộ Hỏa Nhi bị nàng nhìn chằm chằm nên rất thẹn thùng, xấu hổ cười cười, Cái này, mới có không tới một tháng, nên chưa thể nhìn ra.
Vương Tước Nhi trừng mắt nhìn, dường như đã hiểu, không thể nhịn được liền vươn tay, muốn sờ một chút, trên tay đột nhiên cảm giác đau nhói, liền rụt trở về.
Cô nương, bụng của Hỏa Nhi không phải ai cũng có thể đụng. Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó ôm Mộ Hỏa Nhi vào trong lòng.
Vương Tước Nhi mặt đỏ lên, biết mình có chút quá mức.
Tu vi của Đức vương không thấp, tại sao lại đợi đến năm nay mới tham gia? Mộ Lương vừa dụ dỗ trong ngực người ngủ, vừa cùng Trịnh Loan tán gẫu.
Hoa Khấp Tuyết từ lần trước Quỳ Thủy của nàng vẫn chưa đến, mấy ngày nay vẫn rất thích ngủ, Mộ Lương rất hưng phấn hoài nghi nàng có thể cũng đã mang thai, nhưng sự thật chứng minh, không hề có.
Vương Gia trực tiếp kêu tên của ta là được rồi. Trịnh Loan cười khẽ, Ta luôn không thích cùng người khác so tài, nhưng năm nay do hoàng thượng hạ chỉ xuống, nên ta không cách nào cự tuyệt.
Xem ra Hoàng đế Tước quốc cũng rất coi trọng cuộc tranh tài lần này. Mộ Lương cười cười trên mặt thì có vẻ đăm chiêu, nếu hắn không nhìn lầm, Trịnh Loan này bất hiện sơn bất lộ thủy, sợ rằng ảo thuật đã tu luyện tới tầng tám trung cấp, nếu hắn muốn có dã tâm, sợ là sẽ gây lên một trận sóng gió.
Đúng là như thế. Trịnh Loan cũng không che giấu, nhìn những người bên này của Mộ Lương, có chút ngạc nhiên hỏi, Vương Gia không biết vị cô nương nào tham gia thi đấu?
Đương nhiên là tiểu thư nhà ta rồi. Lưu Nguyệt rất là tự hào nói.
Vị cô nương nào là tiểu thư của cô nương? Tần Phong nghi ngờ, tầm mắt chuyển lần lượt từ trên người Hoa Khấp Tuyết rồi đến trên người Mộ Hỏa Nhi.
Là vương phi của ta. Mộ Lương khẽ vuốt đầu của người trong ngực, giọng nói đầy dịu dàng.
Phong Linh nhíu nhíu mày, Như vậy cơ hội chiến thắng của chúng ta một chút cũng không có.
“Tại sao lại nói như vậy? Tư Thanh không hiểu.
Sớm nghe nói về Thánh vương phi mạnh mẽ hủy diệt cơ quan mà Phong Quốc thái tử bày trí, huyễn lực cường đại, bọn ta làm sao có thể địch nổi? Phong Linh giải thích.
Hi vọng chúng ta có thể chống đỡ đến lúc cuối cùng. Tư Thanh sờ lỗ mũi một cái.
Trạch Linh kinh ngạc, Tư Thanh, ngươi muốn đánh với vương phi đánh? Ngứa da sao.
Có thể học hỏi chút bị hạ cũng tốt . Tư Thanh có chút áy náy cười cười.
Nghe vậy, trên thuyền tất cả mọi người nở nụ cười.
Tầm mắt của Trịnh Loan lưu luyến nhìn khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết chốc lát, từ từ thu hồi lại, trong lòng chỉ có thể than thở, này Thánh vương cùng hắn vương phi, đúng là tuyệt phối, cho dù ai cũng không thể xứng đôi với một người trong đó.
Chân mày khẽ giật giật, suy nghĩ vừa nảy mầm trong lòng, dần dần biến thành thưởng thức thuần túy.
Lăng cảng.
Lão bá, hiện tại thuê thuyền giá bao nhiêu vậy? Một gã sai vặt áo xám cười híp mắt lên hỏi giá người chèo thuyền.
Năm lượng bạc một người! Thuyền kia phu gầy teo nho nhỏ, nhưng kia mắt đặc biệt sáng, vừa nhìn thì biết rõ là một chủ thuyền thông minh.
Năm lượng? Này gã sai vặt trợn to mắt, Lão bá, ngài đùa giỡn sao, bình thường cũng chỉ một lượng bạc một người thôi mà!
Người nào đùa giỡn với ngươi, muốn thuê thuyền cũng không nhìn thời điểm hiện tại một chút, năm nay tam quốc diễn ra cuộc tranh tài ảo thuật được tổ chức ở Phong Quốc, Đương nhiên sẽ tăng giá, hơn nữa, gần đây gió lại lớn như vậy, ngươi nhìn xem phụ cận còn được mấy chiếc thuyền?
Lão đầu liền hừ lạnh, liếc này gã sai vặt một cái, thái độ được không phách lối, xung quanh chỉ còn duy nhất con thuyền này của hắn, hắn không ngồi, tự nhiên có người tới ngồi, tham gia cuộc so tài tranh bá đều không phải người nghèo, còn sợ không ai ngồi thuyền?
Mộ Lương ngồi xe ngựa tới Lăng cảng thì ngừng lại, người trên xe sau khi xuống xe, liền nhìn thấy một màn như vậy.
Bạch Thánh Vũ, ngươi đi cùng đi.” Hoa Trảm Lãng liền giơ tay chỉ vào Bạch Thánh Vũ, chế giễu nói.
Tại sao bây giờ ta trở thành người thương thuyết rồi. Bạch Thánh Vũ kỳ quái nhìn hắn
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, nhíu mày, Hoa Thủy Thủy nói, các ngươi đều là gian thương.
Chỉ có sư muội hiểu ta. Hoa Trảm Lãng nhếch môi, thật không uổng công ở chung trên Mang sơn người lâu như vậy.
Hoa Khấp Tuyết! Bạch Thánh Vũ thẹn quá hóa giận, một cây quạt giơ lên cao cao, liền muốn đánh nàng, lại cảm thấy cánh tay đau đớn , A một tiếng cây quạt rơi liền trên xuống mặt đất.
Chán sống? Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn ôm tay kêu đau, lại xoay người đi về phía xe ngựa lấy áo choàng.
Bạch Thánh Vũ căm giận mà nhìn hắn một cái , ủy khuất bĩu môi, xoay mặt đi.
Vương Gia, muốn bao thuyền sao? Cảnh Duệ nhẹ giọng hỏi.
Không cần. Mộ Lương quét phía trước một cái, người tính ra không có nhiều, thuyền cũng khá lớn, không cần thiết phải bao thuyền.
Cảnh Duệ gật đầu một cái, kéo Lưu Nguyệt đi về phía trước, Lưu Nguyệt giùng giằng hô, Tiểu thư, cứu ta a! Nhưng cuối cùng vẫn là bị Cảnh Duệ lôi đi nha.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng một cái, hơi khẽ mỉm cười, lại nhìn gã sai vặt phía trước đang cùng thuyền phu cãi vả kia, mà bên cạnh hắn, còn mấy nam tử khác.
Nam tử kia mặc cẩm bào, phất phất tay về phía gã sai vặt, ý bảo hắn đi xuống, tay đưa cho thuyền phu kia một thỏi vàng, giọng điệu ôn hòa, Người làm không hiểu chuyện, kính xin lão bá tha lỗi.
Không cần khách khí không cần khách khí. Người chèo thuyền vui vẻ ra mặt nhận lấy vàng, lấy răng cắn cắn, thấy là thật, lúc này mới nhận lấy, Công tử, lên thuyền thôi.
Công tử áo gấm mang theo gã sai vặt còn có ba nam nhân mặc cẩm y khác cùng một cô nương mặc áo trắng lên thuyền.
Hình như là cảm nhận được có người đang nhìn hắn, hắn chậm rãi quay đầu lại, liền gặp Hoa Khấp Tuyết, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
A Noãn, hắn ta nhìn có đẹp không? giọng của Mộ Lương buồn rười rượi vang lên, khoác áo choàng lên trên người nàng, kéo lực chú ý của nàng.
Ừ, người đó nhìn tương đối mỹ. Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Mộ Lương hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn công tử mặc cẩm y kia một cái, ôm lấy nàng xoay người sang chỗ khác.
Cẩm y công tử kia trong mắt xẹt qua mất mác, dung nhan như thế, vậy mà đã có phu quân làm bạn.
Loan ca ca, ngươi đang nhìn cái gì? Này cô gái áo hồng đột nhiên quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của công tử mặc áo gấm, thấy hắn đang một mực nhìn nữ tử áo trắng, trong mắt xẹt qua cô đơn.
Không có gì, Tước Nhi, lên thuyền thôi. Cẩm y nam tử tự giễu ngoắc ngoắc môi một cái, lại nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, mới xoay người vào thuyền.
A Noãn, nàng lại chọc một con ruồi rồi. . . . . . Mộ Lương quay đầu lại nhìn nam nhân kia một cái, hừ lạnh, tốt nhất là người này nên tự biết rõ, không có động ý định gì khác.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, hung hăng bấm thắt lưng của hắn một cái, đại nam nhân này, bụng dạ có thể đừng hẹp hòi như vậy chứ?
Nàng còn bấm ta! Mộ Lương ủy khuất trợn mắt.
Người này nhân phẩm không tệ. Hoa Khấp Tuyết quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Ta biết rõ. Mộ Lương thu lại vẻ mặt, nhàn nhạt cười, con ngươi khẽ buông xuống che lại tia sáng bên trong, Hắn là Đức Vương của Tước quốc, Trịnh Loan.
Ta phát hiện, chàng cái gì cũng biết. Hoa Khấp Tuyết khẽ mỉm cười.
Mộ Lương nhếch miệng cười một tiếng, Chỉ cần là ta đã gặp qua, ta đều sẽ không quên. Giọng nói kia, tràn đầy đắc ý.
Mộ Lương, chuyện như vậy, không cần lấy ra khoe khoang. Bạch Thánh Vũ không biết từ nơi nào xông ra, Sổ sách của nhà ta ta xem qua một lần, cũng có thể nhớ.
Cút. Mộ Lương giận tái mặt, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Vương Gia, thuyền vị đã thuê được, có thể lên thuyền. Cảnh Duệ khẽ cười nói.
Ừ. Mộ Lương gật đầu một cái, một tay ôm ngang Hoa Khấp Tuyết lên, đi về phía thuyền.
Tự ta có thể đi. Hoa Khấp Tuyết vịn vai hắn, nhíu mày.
Mộ Lương hừ nhẹ, Ta biết rõ, chỉ là Trịnh Loan ở phía trên.
Đúng là hũ dấm. Hoa Khấp Tuyết than nhẹ, đầu nhẹ nhàng dựa vào hõm vai hắn, hắn muốn ôm liền cho ôm đi, nàng còn có thể tiết kiệm không ít khí lực.
Đây là thế nào? Mộ Hỏa Nhi kỳ quái nhìn ôm Hoa Khấp Tuyết Mộ Lương, Tuyết Tuyết dường như đã thoải mái rất nhiều, hiện tại như nào mà cần phải ôm?
Quản hắn khỉ gió , chúng ta đi. Hoa Trảm Lãng nhún nhún vai, kéo tay của nàng, đi về phía thuyền kia.
Tay Trịnh Loan đang cầm ly trà, nhìn thấy Mộ Lương đang ôm Hoa Khấp Tuyết lên thuyền, tay liền dừng lại.
Loan ca ca. Này cô gái áo hồng cau mày kêu hắn, liếc nhìn nữ tử áo trắng chỉ lộ nửa bên mặt kia, ánh mắt dời lên trên chút, khi dung mạo của nam tử mặc áo tím đập vào mắt mình, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, liền cảm thấy hô hấp cũng thay đổi dồn dập, Liễm Phi Hồng, nàng chỉ biết bộ dáng của Loan ca ca rất đẹp, lại không nghĩ rằng, cõi đời này còn có nam nhân anh tuấn hơn so với Loan ca ca, bộ dáng đầy si ngốc của nàng bây giờ, phản ứng này cũng là phản ứng bình thường của một cô gái khi nhìn thấy một tuấn nam.
Mộ Lương, nếu hồi nãy ta chiêu được chính là con ruồi, vậy chàng hiện giờ chiêu , là gì đây? Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nhàn nhạt nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe, chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía này cô gái áo hồng, khuôn mặt tuyệt thế và lạnh lùng làm cho hô hấp của tất cả người trên thuyền đều dừng lại.
Cô gái áo hồng vốn đang sững người, đột nhiên sống lưng trở nên lạnh lẽo, lúc này ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mộ Lương liền thu hồi lại, rụt người về phía sau Trịnh Loan, có chút sợ hãi nhìn Hoa Khấp Tuyết, ánh mắt của nàng, quá lạnh.
Con muỗi. Mộ Lương khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, sau đó cười như không cười nhìn người trong ngực.
Không ngờ, năm nay là Đức Vương tự mình dẫn đội. Bạch Thánh Vũ lên tiếng cười làm vỡ đi không khí đang ngưng trọng trong thuyền, chỉ thấy hắn tự nhiên mà ngồi vào chỗ bên cạnh Trịnh Loan, đưa tay khẽ vỗ lên vai người ta một cái.
Trịnh Loan sững sốt, nhìn Bạch Thánh Vũ một cái, ngay sau đó nở nụ cười ôn hòa, Thánh Vũ, đã lâu không gặp.
Là lúc đi Hoàn thành, Bạch ngọc bằng Phỉ Thúy lần trước đưa cho Trịnh lão phu nhân, như thế nào? Bạch Thánh Vũ cười một tiếng, bắt đầu ôn chuyện.
Nương rất ưa thích, Thánh Vũ đã phí tâm.
Thích là tốt rồi, ôi? Các người ngồi đi, nhìn ta làm gì? Bạch Thánh Vũ gật đầu một cái, ánh mắt nghiêng mắt nhìn người đứng bên cạnh người, trừng mắt một cái.
Dĩ nhiên chúng ta muốn ngồi, nhưng người cản đường phía trước cũng phải đứng lên a. Trạch Linh ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn về phía hắn.
Bạch Thánh Vũ sờ mũi một cái, nhìn xung quanh nhìn, lập tức đứng dậy, cười xấu hổ, hắn mãi ôn chuyện, đã chận cả lối đi.
Trạch Linh hừ lạnh một tiếng, tránh đường qua một bên, hướng về phía Mộ Lương cung kính nói, Vương Gia mời ngồi.
Ừ.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết để nàng ngồi xuống trước, sau đó ngồi xuồng bên cạnh nàng.
Vương Gia? Trịnh Loan nghe người bên này xưng như vậy, liền cả kinh, Vương Gia Mộ Quốc, trẻ tuổi như vậy chỉ có một, chẳng lẽ hắn chính là. . . . . .
Thánh vương? Nam tử mặc áo xanh bên cạnh Trịnh Loan kêu lên thất thanh.
Bổn vương vẫn còn rất nổi danh. Mộ Lương nhàn nhạt cười cười, rót một ly trà đưa đến miệng Hoa Khấp Tuyết, A Noãn, há miệng.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đưa tay cầm cái chén trong tay của hắn, Để tự ta uống.
Vậy nàng kia có phải là Thánh vương phi? Cô gái áo hồng sợ hãi kêu, khó trách tại sao ánh mắt của nữ nhân lại lạnh như thế, đã sớm nghe nói Thánh vương phi Mộ Quốc là một người thanh nhã lạnh lùng.
Tước Nhi, không được la lớn như vậy Trịnh Loan nhíu mày, không vui nhẹ giọng quát.
Dạ , thật xin lỗi, chỉ vì muội quá ngạc nhiên. Cô gái tên Tước nhi bị la nên khẽ rụt vai lại.
Vương Gia, vương phi, Tước Nhi là biểu muội của tại hạ, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng hai vị tha lỗi. Trịnh Loan cười hữu lễ .
Đức vương không cần phải khách khí. Mộ Lương lười biếng cười cười, Sớm nghe nói Đức vương là người tao nhã lịch sự, hôm nay gặp mặt, quả thật không sai.
Đây đều là do người khác quá khen. giọng nói của Trịnh Loan càng thêm khiêm tốn.
Các ngươi nói chuyện có thể đừng văn vẻ như vậy được không. Bạch Thánh Vũ cảm thấy rất đau đầu.
Bạch Thánh Vũ, không cần bại lộ bản chất gian thương không học thức của ngươi ra. Mộ Hỏa Nhi chớp chớp mắt, nhạo báng.
Mộ Hỏa Nhi! gương mặt Bạch Thánh Vũ tối sầm, gần đây tại sao đám người này rất thích lấy hắn ra trêu đùa?
Bạch Thánh Vũ, làm gì lớn tiếng như vậy, ngươi mà làm đứa bé của ta hoảng sợ, ta sẽ giết chết ngươi. Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ, ngay sau đó liền Mộ Hỏa Nhi ôm vào trong ngực.
Mộ Hỏa Nhi thò đầu ra, làm mặt quỷ.
Thông qua giới thiệu lẫn nhau, hai bên đã hiểu rõ thân phận của đối phương.
Cô gái áo hồng bên cạnh Trịnh Loan là nữ nhi của Thái Phó, Vương Tước Nhi; ba người bên cạnh nàng theo thứ tự là con của Thượng Thư, Tần Phong; Đức Vương còn mang theo hai quan viên, là Tư Thanh cùng Phong Linh.
Đoàn người lại nói chuyện với nhau một lát, từ từ quen thuộc , người Trịnh Loan mang theo đều là người có tính tình không tệ, rất dễ thân cận, lập tức, không khí trong thuyền rất là hòa hợp.
Hỏa Nhi tỷ tỷ, bụng của ngươi thong gon như vậy , thật không nhìn ra có bảo bảo. Vương Tước Nhi mặc dù rất nuông chiều, nhưng suy nghĩ lại rất đơn thuần, biết Mộ Hỏa Nhi có đứa bé, lập tức tò mò nhìn bụng của nàng.
Mộ Hỏa Nhi bị nàng nhìn chằm chằm nên rất thẹn thùng, xấu hổ cười cười, Cái này, mới có không tới một tháng, nên chưa thể nhìn ra.
Vương Tước Nhi trừng mắt nhìn, dường như đã hiểu, không thể nhịn được liền vươn tay, muốn sờ một chút, trên tay đột nhiên cảm giác đau nhói, liền rụt trở về.
Cô nương, bụng của Hỏa Nhi không phải ai cũng có thể đụng. Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó ôm Mộ Hỏa Nhi vào trong lòng.
Vương Tước Nhi mặt đỏ lên, biết mình có chút quá mức.
Tu vi của Đức vương không thấp, tại sao lại đợi đến năm nay mới tham gia? Mộ Lương vừa dụ dỗ trong ngực người ngủ, vừa cùng Trịnh Loan tán gẫu.
Hoa Khấp Tuyết từ lần trước Quỳ Thủy của nàng vẫn chưa đến, mấy ngày nay vẫn rất thích ngủ, Mộ Lương rất hưng phấn hoài nghi nàng có thể cũng đã mang thai, nhưng sự thật chứng minh, không hề có.
Vương Gia trực tiếp kêu tên của ta là được rồi. Trịnh Loan cười khẽ, Ta luôn không thích cùng người khác so tài, nhưng năm nay do hoàng thượng hạ chỉ xuống, nên ta không cách nào cự tuyệt.
Xem ra Hoàng đế Tước quốc cũng rất coi trọng cuộc tranh tài lần này. Mộ Lương cười cười trên mặt thì có vẻ đăm chiêu, nếu hắn không nhìn lầm, Trịnh Loan này bất hiện sơn bất lộ thủy, sợ rằng ảo thuật đã tu luyện tới tầng tám trung cấp, nếu hắn muốn có dã tâm, sợ là sẽ gây lên một trận sóng gió.
Đúng là như thế. Trịnh Loan cũng không che giấu, nhìn những người bên này của Mộ Lương, có chút ngạc nhiên hỏi, Vương Gia không biết vị cô nương nào tham gia thi đấu?
Đương nhiên là tiểu thư nhà ta rồi. Lưu Nguyệt rất là tự hào nói.
Vị cô nương nào là tiểu thư của cô nương? Tần Phong nghi ngờ, tầm mắt chuyển lần lượt từ trên người Hoa Khấp Tuyết rồi đến trên người Mộ Hỏa Nhi.
Là vương phi của ta. Mộ Lương khẽ vuốt đầu của người trong ngực, giọng nói đầy dịu dàng.
Phong Linh nhíu nhíu mày, Như vậy cơ hội chiến thắng của chúng ta một chút cũng không có.
“Tại sao lại nói như vậy? Tư Thanh không hiểu.
Sớm nghe nói về Thánh vương phi mạnh mẽ hủy diệt cơ quan mà Phong Quốc thái tử bày trí, huyễn lực cường đại, bọn ta làm sao có thể địch nổi? Phong Linh giải thích.
Hi vọng chúng ta có thể chống đỡ đến lúc cuối cùng. Tư Thanh sờ lỗ mũi một cái.
Trạch Linh kinh ngạc, Tư Thanh, ngươi muốn đánh với vương phi đánh? Ngứa da sao.
Có thể học hỏi chút bị hạ cũng tốt . Tư Thanh có chút áy náy cười cười.
Nghe vậy, trên thuyền tất cả mọi người nở nụ cười.
Tầm mắt của Trịnh Loan lưu luyến nhìn khuôn mặt của Hoa Khấp Tuyết chốc lát, từ từ thu hồi lại, trong lòng chỉ có thể than thở, này Thánh vương cùng hắn vương phi, đúng là tuyệt phối, cho dù ai cũng không thể xứng đôi với một người trong đó.
Chân mày khẽ giật giật, suy nghĩ vừa nảy mầm trong lòng, dần dần biến thành thưởng thức thuần túy.
/147
|