Editor: Mộc Du
Bạch Thánh Vũ yên lặng nhìn hắn, ngay sau đó cười âm hiểm: Tiểu Linh Nhi, tốt nhất đừng để cho ta biết ngươi dấu diếm ta cái gì, nếu không ta không ngại sẽ động phòng thật với ngươi. Mấy ngày nay hắn luôn muốn cùng hắn thân thiết nhưng lại bị cự tuyệt, nói là còn chưa có chuẩn bị xong, hắn thông cảm nên cũng không có làm cái gì, nhưng nếu như để hắn biết người này dấu diếm mình cái gì, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Trạch Linh trong nháy mắt đỏ mặt, chờ tới khi hắn biết mình dấu diếm hắn cái gì, thì hắn đã sớm là thân nữ nhi rồi. . . . . . Động phòng. . . . . .
Không khí có chút nặng nề lại bởi vì hai người này mà nhẹ nhõm không ít, sức lực của Hoa Khấp Tuyết đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng bởi vì nằm ở trong lòng của Mộ Lương phi thường thoải mái, nên cứ nằm lì ở trong lòng hắn lười phải đi ra.
Bé lười. Mộ Lương nắm chóp mũi của nàng: Đã tỉnh dậy lại còn giả bộ ngủ? Hả? Mở mắt ra xem chàng cũng không muốn!
Không có tí sức lực nào, không muốn mở mắt. Hoa Khấp Tuyết nhỏ giọng hừ hừ.
Mộ Lương xấu xa cười, bàn tay đánh úp tới nơi nào đó của nàng, lại bị nàng nhanh chóng bắt được, sức lực không nhỏ.
[email protected]&.q#y.d%n
Hoa Khấp Tuyết mở to mắt, oán hận nhìn hắn: Chàng chính là không vui khi ta dễ chịu!
Ai bảo nàng lười không muốn nhìn ta. Mộ Lương nói xong lại dùng lí lẽ hùng hồn: Cẩn thận bây giờ không nhìn, đến lúc đó lại thật sự không có cơ hội nhìn.
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết đau xót, sắc mặt lập tức thay đổi: Lần hành động này của chúng ta, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, ta còn có thời gian cả đời để nhìn chàng.
Mọi người xung quanh cũng được lời này của Hoa Khấp Tuyết khích lệ, từng người một vốn cũng không phải là người mềm yếu vô năng gì, chỉ là tai họa ập tới quá đột ngột, tay chân mọi người có chút luống cuống nên lúc đầu mới bi quan, nhưng nghe lời này của nàng, lại lần nữa tìm về tự tin.
Được, chúng ta còn có thời gian cả đời. Mộ Lương cười khẽ, cưng chiều hôn hôn nàng.
Tuyết Tuyết ngươi nên sớm nói lời này, còn hại ta phải khóc nửa ngày. Bạch Thánh Diêu cười mắng, mới vừa rồi nàng thật sự là rất bi quan, bây giờ suy nghĩ lại thấy mình thật là ngốc nghếch, khi xảy ra chuyện thì khóc có lợi ích gì còn không bằng suy nghĩ cho thật kỹ phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Hoàng thúc, đến khi chúng ta lên đảo phải làm những gì, tộc Hiên Viên này ở đâu? Mộ Lê hỏi.
Tùy cơ ứng biến, những chuyện này ta cũng không biết. Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Mộ Lê trợn mắt: Người cũng không biết? Làm sao lại có chuyện mà hoàng thúc không biết được?
Khóe miệng Mộ Lương giật giật, hắn cũng chỉ là người chứ không phải là thần thánh, đứa cháu này của hắn có phải là sùng bái hơi mù quáng rồi hay không?
Hoa Trảm Lãng, Hỏa Nhân đã tỉnh chưa? Hoa Khấp Tuyết từ từ ngồi dậy, nhìn về phía Hoa Trảm Lãng và Mộ Hỏa Nhân ở một bên đầu thuyền.
Mới vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi lại ngủ thiếp đi. Hoa Trảm Lãng thở dài, khuôn mặt lo lắng, Hỏa Nhân đã mang thai tám tháng rồi, ngưng kết đứa bé, sợ là đã tiêu hao hầu hết lực lượng của nàng.
Hoa Khấp Tuyết đảo mắt, khẽ vuốt ve bụng mình, lại bị Mộ Lương bắt lấy tay.
A Noãn, nàng nói xem bảo bảo của chúng ta là con trai hay con gái đây? Mộ Lương khẽ cười hỏi, trong mắt là mơ ước về tương lai.
Chàng muốn trai hay gái? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Con gái, ta muốn con gái. Mộ Lương thẳng thắn: Sẽ không có người giành nàng với ta.
Hoa Khấp Tuyết hết lời không biết phải nói sao hỏi lại: Nếu như thực sự sinh ra một nam hài thì sao đây?
Giao cho Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ, hai người bọn họ là nam lại không thể sinh con, cũng để cho bọn họ nếm thử một chút cảm giác làm cha. Mộ Lương trâng tráo nói.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết một trận co quắp.
Ngược lại Bạch Thánh Vũ thì hài lòng gật đầu một cái nhưng Trạch Linh ở bên cạnh sắc mặt lại có chút cổ quái, Vương gia đã sớm biết chuyện của hắn, còn nói như vậy là hoàn toàn cố ý sao!
A, Mộ Lê chàng xem, có phải là đảo đó hay không? Tốc độ của Liệp Tử càng ngày càng nhanh, Bạch Thánh Diêu nhìn thấy ở xa xa có một điểm đen nhỏ, trong lúc nhất thời kích động hô to lên.
Mộ Lê đứng dậy nhìn một chút, quay đầu lại nhìn hoàng thúc của mình.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đứng lên, thản nhiên nhìn điểm đen nhỏ từ từ rõ ràng trong tầm mắt, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ: Đúng là nó.
Cách đảo càng gần, tốc độ của Liệp Tử càng chậm: Chủ tử, lực lượng phòng hộ tráo ở đây quá mạnh mẽ, ta đã tổn thất quá nhiều lực lượng, sắp không chịu nổi. Thanh âm của Liệp Tử có chút khó khăn.
Muốn chúng ta làm cái gì? Mộ Lương trực tiếp hỏi.
[email protected]&.q#y.d%n
Có thể xuất ra lực lượng, tất cả đều xuất ra lực lượng trợ giúp chủ tử, chủ tử, một lát nữa người tập trung lực lượng mở ra một khe hở! Liệp Tử nói.
Mộ Lương gật đầu, lặng lẽ chuyển động sức mạnh, nhìn người trong ngực muốn động, lập tức xụ mặt xuống: A Noãn, chuyện này không cần nàng giúp, nghỉ ngơi!
Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến lực lượng của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cứ cố sử dụng cũng không phải là tốt, lập tức cũng không còn kiểu cách nữa, gật đầu ngồi xuống một bên.
Hoa Trảm Lãng giao Mộ Hỏa Nhân trong tay cho Lưu Nguyệt, nhẹ giọng dặn dò: Chăm sóc tốt cho nàng, ta đi hỗ trợ Mộ Lương.
Lưu Nguyệt gật đầu một cái, cẩn thận đón lấy Mộ Hỏa Nhân, lực lượng của nàng yếu, không giúp đỡ được cái gì nhưng chăm sóc cho công chúa thật tốt thì vẫn có thể.
Trừ Hoa Khấp Tuyết, Mộ Hỏa Nhân và Lưu Nguyệt, tất cả những người khác đều đứng ở sau lưng Mộ Lương, đồng loạt ra tay, chuyển giao lực lượng qua người Mộ Lương.
Mộ Lương từ từ hấp thu lực lượng, nhìn thấy càng ngày càng gần đến đảo, mơ hồ nhìn thấy ở bên ngoài nó tản ra một tầng kim quang nhàn nhạt, hơi híp mắt lại, tập trung toàn bộ lực lượng trong cơ thể đến lòng bàn tay, ngay lúc Liệp Tử xông lên, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, giao ở một bên, hướng phòng hộ tráo tạo ra một vòng sáng khổng lồ, vòng sáng này cùng phòng hộ tráo đấu với nhau, một lúc lâu sau cuối cùng thấy phòng hộ tráo kia lộ ra một lổ hổng, Liệp Tử bắt chính xác cơ hội vọt Vèo vào trong.
Mẹ kiếp, đây là cái quái gì, chúng ta
Bạch Thánh Vũ yên lặng nhìn hắn, ngay sau đó cười âm hiểm: Tiểu Linh Nhi, tốt nhất đừng để cho ta biết ngươi dấu diếm ta cái gì, nếu không ta không ngại sẽ động phòng thật với ngươi. Mấy ngày nay hắn luôn muốn cùng hắn thân thiết nhưng lại bị cự tuyệt, nói là còn chưa có chuẩn bị xong, hắn thông cảm nên cũng không có làm cái gì, nhưng nếu như để hắn biết người này dấu diếm mình cái gì, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Trạch Linh trong nháy mắt đỏ mặt, chờ tới khi hắn biết mình dấu diếm hắn cái gì, thì hắn đã sớm là thân nữ nhi rồi. . . . . . Động phòng. . . . . .
Không khí có chút nặng nề lại bởi vì hai người này mà nhẹ nhõm không ít, sức lực của Hoa Khấp Tuyết đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng bởi vì nằm ở trong lòng của Mộ Lương phi thường thoải mái, nên cứ nằm lì ở trong lòng hắn lười phải đi ra.
Bé lười. Mộ Lương nắm chóp mũi của nàng: Đã tỉnh dậy lại còn giả bộ ngủ? Hả? Mở mắt ra xem chàng cũng không muốn!
Không có tí sức lực nào, không muốn mở mắt. Hoa Khấp Tuyết nhỏ giọng hừ hừ.
Mộ Lương xấu xa cười, bàn tay đánh úp tới nơi nào đó của nàng, lại bị nàng nhanh chóng bắt được, sức lực không nhỏ.
[email protected]&.q#y.d%n
Hoa Khấp Tuyết mở to mắt, oán hận nhìn hắn: Chàng chính là không vui khi ta dễ chịu!
Ai bảo nàng lười không muốn nhìn ta. Mộ Lương nói xong lại dùng lí lẽ hùng hồn: Cẩn thận bây giờ không nhìn, đến lúc đó lại thật sự không có cơ hội nhìn.
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết đau xót, sắc mặt lập tức thay đổi: Lần hành động này của chúng ta, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, ta còn có thời gian cả đời để nhìn chàng.
Mọi người xung quanh cũng được lời này của Hoa Khấp Tuyết khích lệ, từng người một vốn cũng không phải là người mềm yếu vô năng gì, chỉ là tai họa ập tới quá đột ngột, tay chân mọi người có chút luống cuống nên lúc đầu mới bi quan, nhưng nghe lời này của nàng, lại lần nữa tìm về tự tin.
Được, chúng ta còn có thời gian cả đời. Mộ Lương cười khẽ, cưng chiều hôn hôn nàng.
Tuyết Tuyết ngươi nên sớm nói lời này, còn hại ta phải khóc nửa ngày. Bạch Thánh Diêu cười mắng, mới vừa rồi nàng thật sự là rất bi quan, bây giờ suy nghĩ lại thấy mình thật là ngốc nghếch, khi xảy ra chuyện thì khóc có lợi ích gì còn không bằng suy nghĩ cho thật kỹ phải giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Hoàng thúc, đến khi chúng ta lên đảo phải làm những gì, tộc Hiên Viên này ở đâu? Mộ Lê hỏi.
Tùy cơ ứng biến, những chuyện này ta cũng không biết. Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Mộ Lê trợn mắt: Người cũng không biết? Làm sao lại có chuyện mà hoàng thúc không biết được?
Khóe miệng Mộ Lương giật giật, hắn cũng chỉ là người chứ không phải là thần thánh, đứa cháu này của hắn có phải là sùng bái hơi mù quáng rồi hay không?
Hoa Trảm Lãng, Hỏa Nhân đã tỉnh chưa? Hoa Khấp Tuyết từ từ ngồi dậy, nhìn về phía Hoa Trảm Lãng và Mộ Hỏa Nhân ở một bên đầu thuyền.
Mới vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi lại ngủ thiếp đi. Hoa Trảm Lãng thở dài, khuôn mặt lo lắng, Hỏa Nhân đã mang thai tám tháng rồi, ngưng kết đứa bé, sợ là đã tiêu hao hầu hết lực lượng của nàng.
Hoa Khấp Tuyết đảo mắt, khẽ vuốt ve bụng mình, lại bị Mộ Lương bắt lấy tay.
A Noãn, nàng nói xem bảo bảo của chúng ta là con trai hay con gái đây? Mộ Lương khẽ cười hỏi, trong mắt là mơ ước về tương lai.
Chàng muốn trai hay gái? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Con gái, ta muốn con gái. Mộ Lương thẳng thắn: Sẽ không có người giành nàng với ta.
Hoa Khấp Tuyết hết lời không biết phải nói sao hỏi lại: Nếu như thực sự sinh ra một nam hài thì sao đây?
Giao cho Trạch Linh cùng Bạch Thánh Vũ, hai người bọn họ là nam lại không thể sinh con, cũng để cho bọn họ nếm thử một chút cảm giác làm cha. Mộ Lương trâng tráo nói.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết một trận co quắp.
Ngược lại Bạch Thánh Vũ thì hài lòng gật đầu một cái nhưng Trạch Linh ở bên cạnh sắc mặt lại có chút cổ quái, Vương gia đã sớm biết chuyện của hắn, còn nói như vậy là hoàn toàn cố ý sao!
A, Mộ Lê chàng xem, có phải là đảo đó hay không? Tốc độ của Liệp Tử càng ngày càng nhanh, Bạch Thánh Diêu nhìn thấy ở xa xa có một điểm đen nhỏ, trong lúc nhất thời kích động hô to lên.
Mộ Lê đứng dậy nhìn một chút, quay đầu lại nhìn hoàng thúc của mình.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đứng lên, thản nhiên nhìn điểm đen nhỏ từ từ rõ ràng trong tầm mắt, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ: Đúng là nó.
Cách đảo càng gần, tốc độ của Liệp Tử càng chậm: Chủ tử, lực lượng phòng hộ tráo ở đây quá mạnh mẽ, ta đã tổn thất quá nhiều lực lượng, sắp không chịu nổi. Thanh âm của Liệp Tử có chút khó khăn.
Muốn chúng ta làm cái gì? Mộ Lương trực tiếp hỏi.
[email protected]&.q#y.d%n
Có thể xuất ra lực lượng, tất cả đều xuất ra lực lượng trợ giúp chủ tử, chủ tử, một lát nữa người tập trung lực lượng mở ra một khe hở! Liệp Tử nói.
Mộ Lương gật đầu, lặng lẽ chuyển động sức mạnh, nhìn người trong ngực muốn động, lập tức xụ mặt xuống: A Noãn, chuyện này không cần nàng giúp, nghỉ ngơi!
Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến lực lượng của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cứ cố sử dụng cũng không phải là tốt, lập tức cũng không còn kiểu cách nữa, gật đầu ngồi xuống một bên.
Hoa Trảm Lãng giao Mộ Hỏa Nhân trong tay cho Lưu Nguyệt, nhẹ giọng dặn dò: Chăm sóc tốt cho nàng, ta đi hỗ trợ Mộ Lương.
Lưu Nguyệt gật đầu một cái, cẩn thận đón lấy Mộ Hỏa Nhân, lực lượng của nàng yếu, không giúp đỡ được cái gì nhưng chăm sóc cho công chúa thật tốt thì vẫn có thể.
Trừ Hoa Khấp Tuyết, Mộ Hỏa Nhân và Lưu Nguyệt, tất cả những người khác đều đứng ở sau lưng Mộ Lương, đồng loạt ra tay, chuyển giao lực lượng qua người Mộ Lương.
Mộ Lương từ từ hấp thu lực lượng, nhìn thấy càng ngày càng gần đến đảo, mơ hồ nhìn thấy ở bên ngoài nó tản ra một tầng kim quang nhàn nhạt, hơi híp mắt lại, tập trung toàn bộ lực lượng trong cơ thể đến lòng bàn tay, ngay lúc Liệp Tử xông lên, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, giao ở một bên, hướng phòng hộ tráo tạo ra một vòng sáng khổng lồ, vòng sáng này cùng phòng hộ tráo đấu với nhau, một lúc lâu sau cuối cùng thấy phòng hộ tráo kia lộ ra một lổ hổng, Liệp Tử bắt chính xác cơ hội vọt Vèo vào trong.
Mẹ kiếp, đây là cái quái gì, chúng ta
/147
|