Editor: Mộc Du
Bờ kênh đào quanh thành, hiện lên hai bóng người một trắng một tím lười biếng tựa vào trên cây.
Hiện tại động đến hắn, có phải hơi sớm. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương, bọn phản loạn thật sự là ai còn chưa có tìm được.
Muốn động hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể, sớm hay muộn thì có gì khác biệt? Mộ Lương nhếch môi, dịu dàng trong mắt thay bằng sát ý: Vốn tính lợi dụng xong còn để cho hắn quay về quê dưỡng già nhưng nhi tử họ Lý lại dám động đến nàng, vậy thì không cần tốn nhiều tâm tư nữa.
Quan báo tư thù? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Có gì không thể. Mộ Lương hừ lạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, càng nghĩ càng giận, A noãn cũng chỉ là đi dạo phố có một chút, làm sao lại có thể trêu ghẹo tới sắc lang vậy.
Vậy ta đây là hồng nhan họa thủy rồi? Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên ý cười, trong lòng tất cả đều là cảm động.
Hừ! Trong mắt Mộ Lương nhiễm lên tà khí, đưa tay lôi kéo nàng ôm vào trong lòng, cười ám muội: A noãn chỉ có thể trêu chọc một mình ta.
Chàng đứng đắn một chút. Hoa Khấp Tuyết coi thường mà trừng mắt liếc hắn một cái: Chuyện này, Mộ Lê biết không?
Ừ. Mộ Lương gật đầu một cái, khe khẽ thở dài: Lúc này nhà họ Lý đang đợi thời cơ, cũng là thời điểm nên trừ khử, nếu không phải ta còn sống, hắn có thể đã sớm tạo phản.
Thì ra là như vậy, Mộ Lương, binh phù của hắn giao cho Mộ Lê sao? Trong lòng Hoa Khấp Tuyết liền hiểu rõ, giương mắt nhìn Mộ Lương một cái, hắn thật sự là rất chiếu cố cái đứa cháu kia.
A noãn thật là thông minh. Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ngay sau đó nhàn nhạt thở dài: Ngôi vị hoàng đế này vốn là ta gán ép cho nó, nếu không giúp hắn bảo vệ tốt, thì đúng thật là quá ích kỷ.
Chàng cảm thấy hắn không có năng lực để đảm đương một mình? Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại.
Hắn có nhưng hắn thiếu dã tâm. Mộ Lương nhún nhún vai, năng lực của đứa cháu này hắn đương nhiên biết rõ, nó có bao nhiêu chán ghét cái ngôi vị hoàng đế này, hắn cũng biết.
Khi hắn muốn bảo vệ một người thì dĩ nhiên sẽ có dã tâm. Hoa Khấp Tuyết mím môi, như có điều suy nghĩ ngoéo khóe môi.
Bạch Thánh Diêu. Mộ Lương sáng tỏ, cưng chiều hôn lên cái trán của nàng: A Tuyết đã sớm nghĩ tới.
Hoa Khấp Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy hắn ra một chút nói: Chàng giao mật thư cho Chu Khôn đi.
Hửm? Mộ Lương nhíu mày, lời này không phải là vô nghĩa.
Dẫn ta đi thiên lao. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng híp mắt lại, nên coi là trướng, lần này nàng cho nàng coi là sạch sẽ.
Không nhịn được muốn động thủ rồi hả? Mộ Lương cưng chiều cười, là hắn biết nha đầu này muốn thu thập Chu Lệ liễu rồi, suy nghĩ một chút: Ta nhốt Chu Lệ liễu và Lý Phượng Kỳ chung một phòng giam thế nào?
Chủ ý này không tệ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, đối với đề nghị này của hắn rất là hài lòng: Đi đi Chu Lệ liễu biểu ca tìm đến, hôm nay để cho hắn hưởng đủ diễm phúc.
A Noãn, nàng rất tà ác nha. Mộ Lương tặc tặc mà cười lên, ôm nàng càng chặt hơn.
Dù sao cũng không so được với chàng. Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu liếc người nào đó, nàng cũng không có quên lúc trước Mộ Lương nói muốn đưa Chu Lệ Liễu vào làm quân kỹ, so với hắn, nàng vẫn thiện lương.
Mắt phượng của Mộ Lương nhíu lại, hừ nhẹ một tiếng, ôm nàng lắc mình rời đi.
Trong thiên lao, tràn ngập một mùi ẩm mốc khó ngửi, Hoa Khấp Tuyết vừa đi đến liền bịt lỗ mũi lại.
Hiện tại có tốt hơn một chút không? Mộ Lương cau mày, đưa tay kết thành một vòng bảo hộ, ngăn lại cái mùi khó ngửi kia.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thả tay xuống, gật đầu một cái, câu lên khóe môi nhợt nhạt, Không cần khoa trương như vậy. Dứt lời, giơ tay lên chọc chọc chân mày đang nhíu lại của hắn.
Nha đầu ngốc! Mộ Lương bắt được cái tay nhỏ bé của nàng, bật cười: Đi thôi, Lưu Mạn đã mang đến.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, đi theo hắn về phía trước.
Buông ta ra! Các ngươi có biết ta là ai hay không, lại dám bắt ta! Lưu Mạn bị một túi đen tử che đầu lại, ngã trên mặt đất, hai tay hai chân bị trói ở phía sau, phách lối mắng to.
Hoa Khấp Tuyết nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua chán ghét, liếc nhìn phía sau hắn trong phòng giam Chu Lệ liễu cùng Lý Phượng Kỳ, đột nhiên duỗi tay vào trong ngực Mộ Lương, móc móc, ngay sau đó nhẹ nhàng nhăn lại mày.
Sao nàng biết ta sẽ có? Mộ Lương tà khí mà cười, đem lấy tay nàng đặt trong lòng ngực mình, cúi người cười nhẹ.
Trên mặt đất Lưu Mạn vẫn còn mắng to, có vòng bảo hộ ở đây, hắn không nghe được tiếng của Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương.
Mộ Lương! Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, tay đặt trên ngực hắn cảm nhận được nhiệt độ kia thẳng tắp truyền vào trong lòng bàn tay nàng, làm cho lỗ tai nàng ửng đỏ lên.
Được rồi, cầm đi. Mộ Lương biết phải có chừng mực, buông tay ra, đem một bình sứ màu trắng đặt vào tay nàng, cười híp mắt trêu chọc: Đây là xuân dược mà nàng muốn!
Mộ Lương! Hoa Khấp Tuyết có chút xấu hổ, nàng biết cái này là xuân dược, hắn có cần phải cường điệu vậy không?
Mộ Lương vô tội cười nhún nhún vai, hắn không làm gì cả?
Chàng có tin ta ném chàng vào trong không. Hoa Khấp Tuyết lành lạnh nhìn hắn.
A Noãn sao nàng lại cam lòng để cho họ tới giày xéo người ta, người ta là vì A Noãn nàng mà thủ thân như ngọc... Mộ Lương cố ý làm quá lên, cụpmặt xuống, lã chã chực khóc nhìn nàng.
Hoa Khấp Tuyết bất đắc dĩ thở dài, tiến lên che miệng hắn lại, tức giận hừ nhẹ nói: Chàng câm miệng cho ta.
Mộ Lương cười híp mắt nắm lấy tay của nàng, gật đầu một cái, tay chỉ Lưu Mạn nói: A Noãn, dược hiệu trong người Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ cũng mau hết tác dụng thôi, đáng lẽ nàng phải thêm thuốc mê vào trong xuân dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Hoa Khấp Tuyết trừng hắn một cái, đem bình sứ mở ra, tò mò đưa mũi tới ngửi thử, lại bị Mộ Lương đen mặt ngăn lại trách mắng: Ngu ngốc, Hoa gia gia mặc dù đem thân thể của nàng cải tạo thành bách độc bất xâm nhưng xuân dược này cũng không nằm trong các loại bách độc đó!
Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn, là như thế sao?
Mộ Lương lấy lại bình sứ trong tay nàng, tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, dẫn thuốc trong bình sứ ra ngoài, chất lỏng màu vàng nhạt chia làm hai, chảy vào trong miệng Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ.
Lưu Mạn. Hoa Khấp Tuyết kéo tay của hắn xuống, thản nhiên nhìn Lưu Mạn ở dưới mặt đất đang không ngừng mắng chửi, đè thấp giọng nói.
Ngươi là ai! Tại sao lại muốn bắt ta tới đây! Lưu Mạn nghe được một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền cảnh giác.
Ta là dẫn ngươi tới đây là để hưởng thụ. Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua ý lạnh, giơ tay lên đẩy hắn vào trong phòng giam.
A! Lưu Mạn kêu thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, vừa định mắng to, lại nghe được bên cạnh có tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ tử, tâm hồn lập tức rung động, một luồng nhiệt lan khắp toàn thân.
Dược hiệu trong người Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ cũng bắt đầu phát tác, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một tầng màu đỏ, trong đôi mắt tất cả đều là mê ly và khát vọng, nhìn Lưu Mạn nằm trên mặt đất, lắc eo bò tới hắn.
Mộ Lương, chúng ta đi. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn bọn họ một cái, trong mắt tất cả đều là chán ghét.
Được. Mộ Lương nhếch môi, lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, lôi kéo cái tay nhỏ bé của nàng rời đi, nàng không có chú ý tới thời điểm rời đi hắn lại bắn ra một viên thuốc nho nhỏ, trực tiếp bay vào miệng Lưu Mạn.
Đột nhiên Lưu Mạn cảm thấy trong cơ thể nhiệt lượng dâng cao, trên người dây thừng cũng giãy mở ra, vội vàng kéo túi vải đen trên đầu họ xuống, đập vào mắt chính là quần áo xốc xếch cùng tiếng rên khổ sở của Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ.
Hai người đều là những nữ tử xinh đẹp, lúc này bị trúng xuân dược, lại càng thêm kiều mỵ, họ tự xé rách y phục trên người, nửa thân trên nhanh chóng trống không.
Lưu Mạn chỉ cảm thấy trong cơ thể một mảnh lửa nóng, nhìn trong mắt của hai người tất cả đều là thú tính, thở hổn hển, cười dâm đảng tiến lên, ở đây không chỉ có biểu muội hắn tơ tưởng đã lâu mà ngay tiểu thư của Lý phủ cũng ở đây. . . .
Ưmh, người ta thật khó chịu. . . Chu Lệ Liễu sóng mắt mê ly nhìn về phía Lưu Mạn, lo lắng giãy dụa.
Ha ha, ca ca sẽ tới yêu ngươi. Lưu Mạn tiến lên một bước: Khàn một tiếng đã giật ra y phục của nàng, phủ người xuống.
Ta cũng muốn. . . Lý Phượng Kỳ ôm Lưu Mạn từ phía sau, cọ xát thân thể hắn.
Lưu Mạn cười dâm tà, đưa thân dưới của hắn ép vào, cũng xé rách y phục nàng ta, không bao lâu, trong phòng giam liền bị bao phủ bởi tiếng gầm thô tục của nam tử và tiếng rên rỉ của nữ tử, một mảnh dâm mỹ.
------ lời ngoại thoại ------
Kia ~ ngốc tử biết ~ này trừng phạt rất ác tục rùi~ chỉ là ~ thân môn bề ngoài ghét bỏ ~
Sự cưng chiều của hắc đạo lão công
Văn / tháng băng hàn
Lão công, Thiên Vũ lại khi dễ ta.
Không sao, một lát ta sẽ đập hắn cho nàng hả giận.
. . . . . .
Lão công, thủ hạ chàng nói muốn chàng trở về, nhưng là. . Nhưng là. . . Nhưng là người ta luyến tiếc chàng làm sao bây giờ!
Không sao, tất cả các cao thủ đều ở trong nước, còn không quản được ta liền diệt bọn hắn.
. . . . . .
Lão đại, chị dâu cho nổ sòng bạc.
Cút đi—— chị dâu ngươi có bị thương không? Chị dâu ngươi nếu thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết ngươi.
. . . . . .
Lão đại, chị dâu cướp ngân hàng.
Chị dâu ngươi có bị bắt không? nếu như cô ấy bị bắt, ngươi cứ chờ sống cả đời ở trong tù đi.
Bờ kênh đào quanh thành, hiện lên hai bóng người một trắng một tím lười biếng tựa vào trên cây.
Hiện tại động đến hắn, có phải hơi sớm. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Mộ Lương, bọn phản loạn thật sự là ai còn chưa có tìm được.
Muốn động hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể, sớm hay muộn thì có gì khác biệt? Mộ Lương nhếch môi, dịu dàng trong mắt thay bằng sát ý: Vốn tính lợi dụng xong còn để cho hắn quay về quê dưỡng già nhưng nhi tử họ Lý lại dám động đến nàng, vậy thì không cần tốn nhiều tâm tư nữa.
Quan báo tư thù? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
Có gì không thể. Mộ Lương hừ lạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, càng nghĩ càng giận, A noãn cũng chỉ là đi dạo phố có một chút, làm sao lại có thể trêu ghẹo tới sắc lang vậy.
Vậy ta đây là hồng nhan họa thủy rồi? Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên ý cười, trong lòng tất cả đều là cảm động.
Hừ! Trong mắt Mộ Lương nhiễm lên tà khí, đưa tay lôi kéo nàng ôm vào trong lòng, cười ám muội: A noãn chỉ có thể trêu chọc một mình ta.
Chàng đứng đắn một chút. Hoa Khấp Tuyết coi thường mà trừng mắt liếc hắn một cái: Chuyện này, Mộ Lê biết không?
Ừ. Mộ Lương gật đầu một cái, khe khẽ thở dài: Lúc này nhà họ Lý đang đợi thời cơ, cũng là thời điểm nên trừ khử, nếu không phải ta còn sống, hắn có thể đã sớm tạo phản.
Thì ra là như vậy, Mộ Lương, binh phù của hắn giao cho Mộ Lê sao? Trong lòng Hoa Khấp Tuyết liền hiểu rõ, giương mắt nhìn Mộ Lương một cái, hắn thật sự là rất chiếu cố cái đứa cháu kia.
A noãn thật là thông minh. Mộ Lương cười đến híp cả mắt, ngay sau đó nhàn nhạt thở dài: Ngôi vị hoàng đế này vốn là ta gán ép cho nó, nếu không giúp hắn bảo vệ tốt, thì đúng thật là quá ích kỷ.
Chàng cảm thấy hắn không có năng lực để đảm đương một mình? Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại.
Hắn có nhưng hắn thiếu dã tâm. Mộ Lương nhún nhún vai, năng lực của đứa cháu này hắn đương nhiên biết rõ, nó có bao nhiêu chán ghét cái ngôi vị hoàng đế này, hắn cũng biết.
Khi hắn muốn bảo vệ một người thì dĩ nhiên sẽ có dã tâm. Hoa Khấp Tuyết mím môi, như có điều suy nghĩ ngoéo khóe môi.
Bạch Thánh Diêu. Mộ Lương sáng tỏ, cưng chiều hôn lên cái trán của nàng: A Tuyết đã sớm nghĩ tới.
Hoa Khấp Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy hắn ra một chút nói: Chàng giao mật thư cho Chu Khôn đi.
Hửm? Mộ Lương nhíu mày, lời này không phải là vô nghĩa.
Dẫn ta đi thiên lao. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng híp mắt lại, nên coi là trướng, lần này nàng cho nàng coi là sạch sẽ.
Không nhịn được muốn động thủ rồi hả? Mộ Lương cưng chiều cười, là hắn biết nha đầu này muốn thu thập Chu Lệ liễu rồi, suy nghĩ một chút: Ta nhốt Chu Lệ liễu và Lý Phượng Kỳ chung một phòng giam thế nào?
Chủ ý này không tệ. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, đối với đề nghị này của hắn rất là hài lòng: Đi đi Chu Lệ liễu biểu ca tìm đến, hôm nay để cho hắn hưởng đủ diễm phúc.
A Noãn, nàng rất tà ác nha. Mộ Lương tặc tặc mà cười lên, ôm nàng càng chặt hơn.
Dù sao cũng không so được với chàng. Hoa Khấp Tuyết nghiêng đầu liếc người nào đó, nàng cũng không có quên lúc trước Mộ Lương nói muốn đưa Chu Lệ Liễu vào làm quân kỹ, so với hắn, nàng vẫn thiện lương.
Mắt phượng của Mộ Lương nhíu lại, hừ nhẹ một tiếng, ôm nàng lắc mình rời đi.
Trong thiên lao, tràn ngập một mùi ẩm mốc khó ngửi, Hoa Khấp Tuyết vừa đi đến liền bịt lỗ mũi lại.
Hiện tại có tốt hơn một chút không? Mộ Lương cau mày, đưa tay kết thành một vòng bảo hộ, ngăn lại cái mùi khó ngửi kia.
Ừ. Hoa Khấp Tuyết thả tay xuống, gật đầu một cái, câu lên khóe môi nhợt nhạt, Không cần khoa trương như vậy. Dứt lời, giơ tay lên chọc chọc chân mày đang nhíu lại của hắn.
Nha đầu ngốc! Mộ Lương bắt được cái tay nhỏ bé của nàng, bật cười: Đi thôi, Lưu Mạn đã mang đến.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, đi theo hắn về phía trước.
Buông ta ra! Các ngươi có biết ta là ai hay không, lại dám bắt ta! Lưu Mạn bị một túi đen tử che đầu lại, ngã trên mặt đất, hai tay hai chân bị trói ở phía sau, phách lối mắng to.
Hoa Khấp Tuyết nhìn cảnh này, trong mắt thoáng qua chán ghét, liếc nhìn phía sau hắn trong phòng giam Chu Lệ liễu cùng Lý Phượng Kỳ, đột nhiên duỗi tay vào trong ngực Mộ Lương, móc móc, ngay sau đó nhẹ nhàng nhăn lại mày.
Sao nàng biết ta sẽ có? Mộ Lương tà khí mà cười, đem lấy tay nàng đặt trong lòng ngực mình, cúi người cười nhẹ.
Trên mặt đất Lưu Mạn vẫn còn mắng to, có vòng bảo hộ ở đây, hắn không nghe được tiếng của Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương.
Mộ Lương! Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, tay đặt trên ngực hắn cảm nhận được nhiệt độ kia thẳng tắp truyền vào trong lòng bàn tay nàng, làm cho lỗ tai nàng ửng đỏ lên.
Được rồi, cầm đi. Mộ Lương biết phải có chừng mực, buông tay ra, đem một bình sứ màu trắng đặt vào tay nàng, cười híp mắt trêu chọc: Đây là xuân dược mà nàng muốn!
Mộ Lương! Hoa Khấp Tuyết có chút xấu hổ, nàng biết cái này là xuân dược, hắn có cần phải cường điệu vậy không?
Mộ Lương vô tội cười nhún nhún vai, hắn không làm gì cả?
Chàng có tin ta ném chàng vào trong không. Hoa Khấp Tuyết lành lạnh nhìn hắn.
A Noãn sao nàng lại cam lòng để cho họ tới giày xéo người ta, người ta là vì A Noãn nàng mà thủ thân như ngọc... Mộ Lương cố ý làm quá lên, cụpmặt xuống, lã chã chực khóc nhìn nàng.
Hoa Khấp Tuyết bất đắc dĩ thở dài, tiến lên che miệng hắn lại, tức giận hừ nhẹ nói: Chàng câm miệng cho ta.
Mộ Lương cười híp mắt nắm lấy tay của nàng, gật đầu một cái, tay chỉ Lưu Mạn nói: A Noãn, dược hiệu trong người Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ cũng mau hết tác dụng thôi, đáng lẽ nàng phải thêm thuốc mê vào trong xuân dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Hoa Khấp Tuyết trừng hắn một cái, đem bình sứ mở ra, tò mò đưa mũi tới ngửi thử, lại bị Mộ Lương đen mặt ngăn lại trách mắng: Ngu ngốc, Hoa gia gia mặc dù đem thân thể của nàng cải tạo thành bách độc bất xâm nhưng xuân dược này cũng không nằm trong các loại bách độc đó!
Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn, là như thế sao?
Mộ Lương lấy lại bình sứ trong tay nàng, tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, dẫn thuốc trong bình sứ ra ngoài, chất lỏng màu vàng nhạt chia làm hai, chảy vào trong miệng Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ.
Lưu Mạn. Hoa Khấp Tuyết kéo tay của hắn xuống, thản nhiên nhìn Lưu Mạn ở dưới mặt đất đang không ngừng mắng chửi, đè thấp giọng nói.
Ngươi là ai! Tại sao lại muốn bắt ta tới đây! Lưu Mạn nghe được một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền cảnh giác.
Ta là dẫn ngươi tới đây là để hưởng thụ. Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua ý lạnh, giơ tay lên đẩy hắn vào trong phòng giam.
A! Lưu Mạn kêu thảm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, vừa định mắng to, lại nghe được bên cạnh có tiếng rên rỉ kiều mỵ của nữ tử, tâm hồn lập tức rung động, một luồng nhiệt lan khắp toàn thân.
Dược hiệu trong người Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ cũng bắt đầu phát tác, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một tầng màu đỏ, trong đôi mắt tất cả đều là mê ly và khát vọng, nhìn Lưu Mạn nằm trên mặt đất, lắc eo bò tới hắn.
Mộ Lương, chúng ta đi. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn bọn họ một cái, trong mắt tất cả đều là chán ghét.
Được. Mộ Lương nhếch môi, lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, lôi kéo cái tay nhỏ bé của nàng rời đi, nàng không có chú ý tới thời điểm rời đi hắn lại bắn ra một viên thuốc nho nhỏ, trực tiếp bay vào miệng Lưu Mạn.
Đột nhiên Lưu Mạn cảm thấy trong cơ thể nhiệt lượng dâng cao, trên người dây thừng cũng giãy mở ra, vội vàng kéo túi vải đen trên đầu họ xuống, đập vào mắt chính là quần áo xốc xếch cùng tiếng rên khổ sở của Chu Lệ Liễu và Lý Phượng Kỳ.
Hai người đều là những nữ tử xinh đẹp, lúc này bị trúng xuân dược, lại càng thêm kiều mỵ, họ tự xé rách y phục trên người, nửa thân trên nhanh chóng trống không.
Lưu Mạn chỉ cảm thấy trong cơ thể một mảnh lửa nóng, nhìn trong mắt của hai người tất cả đều là thú tính, thở hổn hển, cười dâm đảng tiến lên, ở đây không chỉ có biểu muội hắn tơ tưởng đã lâu mà ngay tiểu thư của Lý phủ cũng ở đây. . . .
Ưmh, người ta thật khó chịu. . . Chu Lệ Liễu sóng mắt mê ly nhìn về phía Lưu Mạn, lo lắng giãy dụa.
Ha ha, ca ca sẽ tới yêu ngươi. Lưu Mạn tiến lên một bước: Khàn một tiếng đã giật ra y phục của nàng, phủ người xuống.
Ta cũng muốn. . . Lý Phượng Kỳ ôm Lưu Mạn từ phía sau, cọ xát thân thể hắn.
Lưu Mạn cười dâm tà, đưa thân dưới của hắn ép vào, cũng xé rách y phục nàng ta, không bao lâu, trong phòng giam liền bị bao phủ bởi tiếng gầm thô tục của nam tử và tiếng rên rỉ của nữ tử, một mảnh dâm mỹ.
------ lời ngoại thoại ------
Kia ~ ngốc tử biết ~ này trừng phạt rất ác tục rùi~ chỉ là ~ thân môn bề ngoài ghét bỏ ~
Sự cưng chiều của hắc đạo lão công
Văn / tháng băng hàn
Lão công, Thiên Vũ lại khi dễ ta.
Không sao, một lát ta sẽ đập hắn cho nàng hả giận.
. . . . . .
Lão công, thủ hạ chàng nói muốn chàng trở về, nhưng là. . Nhưng là. . . Nhưng là người ta luyến tiếc chàng làm sao bây giờ!
Không sao, tất cả các cao thủ đều ở trong nước, còn không quản được ta liền diệt bọn hắn.
. . . . . .
Lão đại, chị dâu cho nổ sòng bạc.
Cút đi—— chị dâu ngươi có bị thương không? Chị dâu ngươi nếu thiếu một cọng lông tơ, ta sẽ giết ngươi.
. . . . . .
Lão đại, chị dâu cướp ngân hàng.
Chị dâu ngươi có bị bắt không? nếu như cô ấy bị bắt, ngươi cứ chờ sống cả đời ở trong tù đi.
/147
|