To gan, ngươi dám nói là trẫm oan uổng Lý Chút? Vậy ngươi liền mở to mắt ra một chút xem trên mật thư này viết như thế nào!
Trong triều, Mộ Lê một thân long bào tức giận trừng mắt nhìn Binh Bộ Thượng Thư đang quỳ dưới đất, quanh thân người là khí phách vương giả uy nghiêm, không còn nét đùa giỡn như bình thường.
Làm sao có thể. . . . . . Binh Bộ Thượng Thư nhận lấy mật thư, thấy rõ nội dung trên đó, chợt trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin vào mắt mình, làm sao có thể như vậy, Tướng quân trung thành vì nước, thế nào lại là chủ mưu của trận chiến Kim Than!
Làm sao lại như vậy? Chuyện Hắn ghen ghét hoàng thúc có trên tay một phần ba Hổ Phù cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày kia, tại sao không thể! Mộ lê hừ lạnh, con ngươi sắc bén quét về một lượt tất cả qua tất cả mọi người.
Còn ai có dị nghị, nói ra đi!
Chúng quan viên cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu hoàng đế đang nổi giận, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, hoàng thượng bình thường có chuyện luôn giao cho Thánh vương xử lý, nhưng hôm nay. . . . . . Hình như biến thành một vương giả chân chính.
Mộ Lương ngồi ở vị trí Nhiếp Chính vương, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng vui mừng chỉ có mình hắn biết, rốt cuộc Mộ Lê coi như là đã trưởng thành rồi.
Hoàng thượng, vi thần cho là việc này có quan hệ trọng đại, có phải nên cùng Nhiếp Chính vương thương lượng kỹ lại một chút hay không? Hình Bộ Thượng Thư tiến lên hai bước, khẽ cúi đầu thấp xuống, che đi đáy mắt giễu cợt, tiểu tử Hoàng đế này hôm nay thật không giống như trước, không hề thương lượng cùng Nhiếp Chính vương, trước kia có chuyện gì cũng sẽ cũng ném cho Vương Gia. . . . . .
Trẫm, mới đúng là Hoàng đế của Mộ quốc này ! Mộ lê lạnh lùng nhìn hắn, hơi thở uy nghiêm càng tăng thêm, đều này trực tiếp làm Hình Bộ Thượng Thư chân mềm xuống, cũng làm cho triều đình đang chút hỗn loạn liền yên tĩnh lại.
Trên mặt Hình Bộ Thượng Thư lúc trắng lúc xanh, vì chính mình mà run rẫy lo sợ, may mắn là Mộ Lê không định làm khó hắn, lúc này mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện này sau, do là bình thường không thấy Mộ Lê nổi giận, cũng không khỏi đánh giá hắn lại một lần nữa.
Bổn vương cho là, hoàng thượng lần này làm rất tốt, đã phạm sai lầm, liền phải xử phạt. Mộ Lương đúng lúc mở miệng, âm thanh dịu dàng lại nhàn nhạt uy nghiêm trong đó, tán thưởng nhìn Mộ Lê, không tệ, hiểu được cách lập uy rồi.
Mộ lê ngồi trên Vương Tọa, cũng khẽ nhìn về phía Mộ Lương, vui vẻ nở nụ cười.
Phía dưới mọi người thấy Mộ Lương cũng đã mở miệng, có muốn cầu tình nữa, cũng không dám, sau đó lại nghị luận một số chuyện khác, mới bãi triều.
Chờ Mộ Lê cùng Mộ Lương vào hậu điện, chúng đại thần mới rời khỏi, chỉ còn lại Tể Tướng Vân Tự, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhìn Vương Tọa một cái, trên mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Trong Linh Việt cung.
Hoàng thượng, hôm nay biểu hiện không tệ a. ngồi trên ghế Mộ Lương khẽ cười nói với Mộ Lê.
Hoàng thúc. . . . . . Ta muốn cưới vợ. Mộ lê bĩu môi, mặt đầy bất đắc dĩ, Nếu ta không lập uy, đến lúc đó những nữ nhân trong hậu cung kia ta làm sao đuổi đi được chứ? Hắn sẽ thể để Thánh Diêu chịu uất ức mà cứ để nàng ở cùng với đám nữ nhân kia, đám nữ nhân kia toàn là thiên kim của các nhà gia thế, nếu hiện tại hắn không lập uy, vậy thì sau này hắn lấy cái gì để giải tán hậu cung!
Bạch Thánh Diêu đối với ngươi có ảnh hưởng cũng không nhỏ nha, không phải năm đó ngươi nói nàng chỉ là muội muội mà thôi mà? Mộ Lương cười khẽ, mắt nhìn đầy chăm chọc.
Đó không phải do luc đó ta còn trẻ tuổi
Trong triều, Mộ Lê một thân long bào tức giận trừng mắt nhìn Binh Bộ Thượng Thư đang quỳ dưới đất, quanh thân người là khí phách vương giả uy nghiêm, không còn nét đùa giỡn như bình thường.
Làm sao có thể. . . . . . Binh Bộ Thượng Thư nhận lấy mật thư, thấy rõ nội dung trên đó, chợt trợn to hai mắt, hoàn toàn không tin vào mắt mình, làm sao có thể như vậy, Tướng quân trung thành vì nước, thế nào lại là chủ mưu của trận chiến Kim Than!
Làm sao lại như vậy? Chuyện Hắn ghen ghét hoàng thúc có trên tay một phần ba Hổ Phù cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày kia, tại sao không thể! Mộ lê hừ lạnh, con ngươi sắc bén quét về một lượt tất cả qua tất cả mọi người.
Còn ai có dị nghị, nói ra đi!
Chúng quan viên cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu hoàng đế đang nổi giận, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, hoàng thượng bình thường có chuyện luôn giao cho Thánh vương xử lý, nhưng hôm nay. . . . . . Hình như biến thành một vương giả chân chính.
Mộ Lương ngồi ở vị trí Nhiếp Chính vương, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng vui mừng chỉ có mình hắn biết, rốt cuộc Mộ Lê coi như là đã trưởng thành rồi.
Hoàng thượng, vi thần cho là việc này có quan hệ trọng đại, có phải nên cùng Nhiếp Chính vương thương lượng kỹ lại một chút hay không? Hình Bộ Thượng Thư tiến lên hai bước, khẽ cúi đầu thấp xuống, che đi đáy mắt giễu cợt, tiểu tử Hoàng đế này hôm nay thật không giống như trước, không hề thương lượng cùng Nhiếp Chính vương, trước kia có chuyện gì cũng sẽ cũng ném cho Vương Gia. . . . . .
Trẫm, mới đúng là Hoàng đế của Mộ quốc này ! Mộ lê lạnh lùng nhìn hắn, hơi thở uy nghiêm càng tăng thêm, đều này trực tiếp làm Hình Bộ Thượng Thư chân mềm xuống, cũng làm cho triều đình đang chút hỗn loạn liền yên tĩnh lại.
Trên mặt Hình Bộ Thượng Thư lúc trắng lúc xanh, vì chính mình mà run rẫy lo sợ, may mắn là Mộ Lê không định làm khó hắn, lúc này mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện này sau, do là bình thường không thấy Mộ Lê nổi giận, cũng không khỏi đánh giá hắn lại một lần nữa.
Bổn vương cho là, hoàng thượng lần này làm rất tốt, đã phạm sai lầm, liền phải xử phạt. Mộ Lương đúng lúc mở miệng, âm thanh dịu dàng lại nhàn nhạt uy nghiêm trong đó, tán thưởng nhìn Mộ Lê, không tệ, hiểu được cách lập uy rồi.
Mộ lê ngồi trên Vương Tọa, cũng khẽ nhìn về phía Mộ Lương, vui vẻ nở nụ cười.
Phía dưới mọi người thấy Mộ Lương cũng đã mở miệng, có muốn cầu tình nữa, cũng không dám, sau đó lại nghị luận một số chuyện khác, mới bãi triều.
Chờ Mộ Lê cùng Mộ Lương vào hậu điện, chúng đại thần mới rời khỏi, chỉ còn lại Tể Tướng Vân Tự, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhìn Vương Tọa một cái, trên mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa.
Trong Linh Việt cung.
Hoàng thượng, hôm nay biểu hiện không tệ a. ngồi trên ghế Mộ Lương khẽ cười nói với Mộ Lê.
Hoàng thúc. . . . . . Ta muốn cưới vợ. Mộ lê bĩu môi, mặt đầy bất đắc dĩ, Nếu ta không lập uy, đến lúc đó những nữ nhân trong hậu cung kia ta làm sao đuổi đi được chứ? Hắn sẽ thể để Thánh Diêu chịu uất ức mà cứ để nàng ở cùng với đám nữ nhân kia, đám nữ nhân kia toàn là thiên kim của các nhà gia thế, nếu hiện tại hắn không lập uy, vậy thì sau này hắn lấy cái gì để giải tán hậu cung!
Bạch Thánh Diêu đối với ngươi có ảnh hưởng cũng không nhỏ nha, không phải năm đó ngươi nói nàng chỉ là muội muội mà thôi mà? Mộ Lương cười khẽ, mắt nhìn đầy chăm chọc.
Đó không phải do luc đó ta còn trẻ tuổi
/147
|