Nguyệt Nguyên, ngươi là tể tướng của Phong quốc, ngươi làm như vậy, có tính là đang bán nước không? Mộ Lương cười như không cười nhìn nam tử đứng trước mặt.
Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để một ngày có thể trợ giúp cho Vương gia. Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, hắn vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình hắn biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên hắn dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.
A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi. Mộ Lương cười khẽ, người này là do hắn cứu, nếu hắn nghĩ muốn báo ân, vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của hắn xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh.
Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành. Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, hắn nhìn ra được và rất khinh thường, hắn biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng hắn lại không biết hắn đâu có tư cách này.
Có lẽ trong lòng hắn đã sùng bái Mộ Lương một cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
Nguyệt Nguyên, ngươi thật cố chấp. Mộ Lương nhíu mày.
Vương gia, năm đó ta đã sắp chết, nếu không có người, ta cũng không thể thật tốt đứng ở chỗ này, nếu muốn nói ta cố chấp cũng được, ta không có lời nào để nói. Nguyệt Nguyên nhún nhún vai, nhìn sắc trời một chút, nghĩ mình nên rời đi rồi.
Lời của ngươi nói, Bổn vương sẽ ghi nhớ. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Phong quốc cùng tước nước đã bắt đầu bí mật hợp tác, chuyện này hắn đã sớm biết, Nguyệt Nguyên này. . . . . . Chỉ có thể nói là ban đầu mình không có cứu lầm người.
Vương gia không nghi ngờ lời ta nói là thật hay giả sao? Nguyệt Nguyên có chút nghi ngờ.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Mộ Lương bí hiểm mà nhìn hắn một cái, dời tầm mắt đi, hắn có dự cảm, Nguyệt Nguyên này trong tương lai, đối với Mộ quốc sẽ rất là hữu dụng.
Nguyệt Nguyên nghe vậy, hốc mắt ươn ướt, Vương gia tin tưởng hắn, hắn không biết nên nói gì nữa, sau này Vương gia muốn hắn làm cái gì, hắn nhất quyết không nói chữ không!
Mộ Lương thản nhiên nhìn về phía xa, có chút nhớ nhung A noãn, không biết nàng bây giờ đang làm gì. . . . . . Đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, chợt đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.
Vương gia, làm sao vậy? Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn hắn, một người trấn định lạnh nhạt như vậy trên mặt làm sao sẽ xuất hiện vẻ mặt bất an như thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến Hoa Khấp Tuyết?
Ngươi trở về đi, ta còn có chuyện. Mộ Lương phất phất tay, ý bảo hắn không có việc gì, nhấc chân liền tính đi Lương các.
Vương gia, vương phi đã xảy ra chuyện! Trạch Hàn lao đến trước mặt Mộ Lương, té quỵ xuống đất, mắt đỏ rống to.
Dứt lời, liền cảm thấy một trận gió thổi qua, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Mộ Lương.
Trạch Hàn nhìn về phương hướng hắn biến mất, trên mặt đều là tự trách, Vương phi là vì cứu bọn họ nên mới bày ra kết giới kia để ngăn cản khói độc cho bọn họ. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn có chết, cũng không bù đắp được!
Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn Trạch Hàn liếc mắt một cái, đưa tay kéo
Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để một ngày có thể trợ giúp cho Vương gia. Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, hắn vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình hắn biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên hắn dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.
A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi. Mộ Lương cười khẽ, người này là do hắn cứu, nếu hắn nghĩ muốn báo ân, vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của hắn xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh.
Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành. Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, hắn nhìn ra được và rất khinh thường, hắn biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng hắn lại không biết hắn đâu có tư cách này.
Có lẽ trong lòng hắn đã sùng bái Mộ Lương một cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
Nguyệt Nguyên, ngươi thật cố chấp. Mộ Lương nhíu mày.
Vương gia, năm đó ta đã sắp chết, nếu không có người, ta cũng không thể thật tốt đứng ở chỗ này, nếu muốn nói ta cố chấp cũng được, ta không có lời nào để nói. Nguyệt Nguyên nhún nhún vai, nhìn sắc trời một chút, nghĩ mình nên rời đi rồi.
Lời của ngươi nói, Bổn vương sẽ ghi nhớ. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Phong quốc cùng tước nước đã bắt đầu bí mật hợp tác, chuyện này hắn đã sớm biết, Nguyệt Nguyên này. . . . . . Chỉ có thể nói là ban đầu mình không có cứu lầm người.
Vương gia không nghi ngờ lời ta nói là thật hay giả sao? Nguyệt Nguyên có chút nghi ngờ.
Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Mộ Lương bí hiểm mà nhìn hắn một cái, dời tầm mắt đi, hắn có dự cảm, Nguyệt Nguyên này trong tương lai, đối với Mộ quốc sẽ rất là hữu dụng.
Nguyệt Nguyên nghe vậy, hốc mắt ươn ướt, Vương gia tin tưởng hắn, hắn không biết nên nói gì nữa, sau này Vương gia muốn hắn làm cái gì, hắn nhất quyết không nói chữ không!
Mộ Lương thản nhiên nhìn về phía xa, có chút nhớ nhung A noãn, không biết nàng bây giờ đang làm gì. . . . . . Đột nhiên, hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, chợt đứng dậy, trong mắt xẹt qua tia lo lắng.
Vương gia, làm sao vậy? Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn hắn, một người trấn định lạnh nhạt như vậy trên mặt làm sao sẽ xuất hiện vẻ mặt bất an như thế này, chẳng lẽ là có liên quan đến Hoa Khấp Tuyết?
Ngươi trở về đi, ta còn có chuyện. Mộ Lương phất phất tay, ý bảo hắn không có việc gì, nhấc chân liền tính đi Lương các.
Vương gia, vương phi đã xảy ra chuyện! Trạch Hàn lao đến trước mặt Mộ Lương, té quỵ xuống đất, mắt đỏ rống to.
Dứt lời, liền cảm thấy một trận gió thổi qua, trong đại sảnh không còn bóng dáng của Mộ Lương.
Trạch Hàn nhìn về phương hướng hắn biến mất, trên mặt đều là tự trách, Vương phi là vì cứu bọn họ nên mới bày ra kết giới kia để ngăn cản khói độc cho bọn họ. Nếu Vương phi xảy ra chuyện gì, hắn có chết, cũng không bù đắp được!
Nguyệt Nguyên lo lắng nhìn Trạch Hàn liếc mắt một cái, đưa tay kéo
/147
|