Editor: Mộc Du
A noãn, nhớ lại chuyện hôm qua rồi? Mộ Lương tà khí mà cười, âm thanh khàn khàn mê người, thấy nàng đỏ mặt, trong lòng biết là nàng nhớ tới chuyện của ngày hôm qua liền nổi lên ý trêu đùa nàng.
Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật sâu, dời mắt khỏi khuôn mặt kia yêu nghiệt kia, nhìn sang chỗ khác, muốn đè xuống xao động trong lòng nhưng nhịp tim lại càng lúc đập càng nhanh, nàng, nàng, nàng, nàng đã cùng hắn làm cái gì. . . . . . Nàng làm sao lại cùng hắn gì kia rồi. . . . . .
A noãn, không cần trốn tránh, nàng đã là người của ta rồi. Mộ Lương cười híp mắt quay đầu nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Ta không phải. Hoa Khấp Tuyết cố tự trấn định, vùng vẫy giãy chết.
Không phải? Mộ Lương hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng. Đột nhiên, hắn giơ tay lên, ngón trỏ điểm vào mi tâm của nàng, bắt đầu từ mi tâm của nàng, dọc theo mũi nàng đến môi rồi đến cằm. . . . . .
A noãn, nơi này, nơi này, đều là của ta, nàng còn dám nói không phải? Hửm?
Không đúng không đúng! Hoa Khấp Tuyết đẩy tay của hắn ra, cắn môi cúi đầu, trong lòng rối như tơ.
Mộ Lương thấy nàng vẫn còn không chịu thừa nhận, hung hăng nhíu lại mắt, Bá một tiếng, kéo cổ áo của nàng xuống, nâng cằm nàng lên, tà tứ mà cười: A noãn, nếu không phải, vậy những dấu vết này thì tính là gì đây? Hả? Bàn tay thuận theo lời của hắn mập mờ khẽ chạm vào dấu vết ái muội trên da thịt nàng, chọc cho thân thể của nàng run rẩy.
Mộ Lương chàng là tên hỗn đản! Hoa Khấp Tuyết cực kỳ xấu hổ và buồn bực, chặn tay hắn lại, chỉnh sửa y phục của mình, cắn nhẹ môi nhìn hắn chằm chằm nói: Ta là của chàng, đừng làm rộn.
Ta chính là vì cứu nàng a, tại sao lại thành hỗn đản? Mộ Lương tà khí nhíu mày, nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, trong lòng từng trận ấm áp, cô gái nhỏ này bình thường thanh thanh lãnh lãnh nhưng thực chất bên trong vẫn rất dễ ngượng ngùng, xem ra, hắn phải từ từ dạy dỗ rồi.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt giận tái mặt, đúng rồi, bọn họ như vậy, vốn là bởi vì cái gì Mị hồng nhan kia!
Mộ Lương thấy nàng có phản ứng này, lập tức đoán được nàng không vui, bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa ôm mặt nàng đối diệ với mình, giọng nói dịu dàng nghiêm túc: A noãn, ta muốn nàng, không phải là bởi vì Mị hồng nhan mà là vì ta yêu nàng, biết không? Hơn nữa. . . . . . Nàng bây giờ đã là nương tử của ta rồi.
Nương tử, cái gì nương tử. . . . . . Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, trong lòng có chút cảm động, nghe thấy câu sau, nghi hoặc nhíu mày, sao nàng không nghe rõ lời của hắn?
Nàng quên? Mộ Lương tối mặt, trong mắt là tràn đầy nguy hiểm, nàng làm sao có thể quên đi chuyện này?
Hoa Khấp Tuyết ngây ra nhìn hắn bởi vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn lùi về sau, lại bị hắn hung hăng kéo vào lồng ngực.
A noãn, vẫn chưa nhớ ra sao? Vậy ta không ngại giúp nàng nhớ lại. Mộ Lương
A noãn, nhớ lại chuyện hôm qua rồi? Mộ Lương tà khí mà cười, âm thanh khàn khàn mê người, thấy nàng đỏ mặt, trong lòng biết là nàng nhớ tới chuyện của ngày hôm qua liền nổi lên ý trêu đùa nàng.
Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật sâu, dời mắt khỏi khuôn mặt kia yêu nghiệt kia, nhìn sang chỗ khác, muốn đè xuống xao động trong lòng nhưng nhịp tim lại càng lúc đập càng nhanh, nàng, nàng, nàng, nàng đã cùng hắn làm cái gì. . . . . . Nàng làm sao lại cùng hắn gì kia rồi. . . . . .
A noãn, không cần trốn tránh, nàng đã là người của ta rồi. Mộ Lương cười híp mắt quay đầu nàng lại, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Ta không phải. Hoa Khấp Tuyết cố tự trấn định, vùng vẫy giãy chết.
Không phải? Mộ Lương hơi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn nàng. Đột nhiên, hắn giơ tay lên, ngón trỏ điểm vào mi tâm của nàng, bắt đầu từ mi tâm của nàng, dọc theo mũi nàng đến môi rồi đến cằm. . . . . .
A noãn, nơi này, nơi này, đều là của ta, nàng còn dám nói không phải? Hửm?
Không đúng không đúng! Hoa Khấp Tuyết đẩy tay của hắn ra, cắn môi cúi đầu, trong lòng rối như tơ.
Mộ Lương thấy nàng vẫn còn không chịu thừa nhận, hung hăng nhíu lại mắt, Bá một tiếng, kéo cổ áo của nàng xuống, nâng cằm nàng lên, tà tứ mà cười: A noãn, nếu không phải, vậy những dấu vết này thì tính là gì đây? Hả? Bàn tay thuận theo lời của hắn mập mờ khẽ chạm vào dấu vết ái muội trên da thịt nàng, chọc cho thân thể của nàng run rẩy.
Mộ Lương chàng là tên hỗn đản! Hoa Khấp Tuyết cực kỳ xấu hổ và buồn bực, chặn tay hắn lại, chỉnh sửa y phục của mình, cắn nhẹ môi nhìn hắn chằm chằm nói: Ta là của chàng, đừng làm rộn.
Ta chính là vì cứu nàng a, tại sao lại thành hỗn đản? Mộ Lương tà khí nhíu mày, nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, trong lòng từng trận ấm áp, cô gái nhỏ này bình thường thanh thanh lãnh lãnh nhưng thực chất bên trong vẫn rất dễ ngượng ngùng, xem ra, hắn phải từ từ dạy dỗ rồi.
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt giận tái mặt, đúng rồi, bọn họ như vậy, vốn là bởi vì cái gì Mị hồng nhan kia!
Mộ Lương thấy nàng có phản ứng này, lập tức đoán được nàng không vui, bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa ôm mặt nàng đối diệ với mình, giọng nói dịu dàng nghiêm túc: A noãn, ta muốn nàng, không phải là bởi vì Mị hồng nhan mà là vì ta yêu nàng, biết không? Hơn nữa. . . . . . Nàng bây giờ đã là nương tử của ta rồi.
Nương tử, cái gì nương tử. . . . . . Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, trong lòng có chút cảm động, nghe thấy câu sau, nghi hoặc nhíu mày, sao nàng không nghe rõ lời của hắn?
Nàng quên? Mộ Lương tối mặt, trong mắt là tràn đầy nguy hiểm, nàng làm sao có thể quên đi chuyện này?
Hoa Khấp Tuyết ngây ra nhìn hắn bởi vì tức giận mà gương mặt đỏ bừng, nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn lùi về sau, lại bị hắn hung hăng kéo vào lồng ngực.
A noãn, vẫn chưa nhớ ra sao? Vậy ta không ngại giúp nàng nhớ lại. Mộ Lương
/147
|