editor:thao1504
Hôm sau.
Sư phụ, người có thấy Mộ Lương không? Hoa Khấp Tuyết ra khỏi phòng, liền bị Đại Hoa nhào đến ôm lấy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã nhào, nhìn Hoa Liên Phong đang ở trước mặt không biết đang loay hoay gì ở đó, lạnh nhạt hỏi.
Kỳ lạ, sao Lương tiểu tử lại không ở bên cạnh ngươi? vẻ mặt Hoa Liên Phong đầy ngạc nhiên, tiểu tử kia hận không thể từng giây từng phút đều dính vào trên người Tuyết Nha Đầu.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, trong lòng có chút trống rỗng, chỉ mới không thấy hắn một chút, nàng liền có chút nhớ rồi, nàng đối với hắn lệ thuộc như vậy, so với trong tưởng tượng còn sâu hơn.
Gào! Đại Hoa gầm nhẹ một cái, ở trong ngực Hoa Khấp Tuyết cọ xát, mắt to nhìn chằm chằm nàng chứa đầy uất ức trong đó, chủ tử lâu như vậy không đến thăm nó coi như xong đi, nhưng thật lâu lắm nàng mới tới một lần, vậy mà nàng lại không hề để ý gì tới mình.
Chính mình tự chơi đi. Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu Đại Hoa, đối với ánh mắt đáng thương của nó cũng cảm thấy buồn cười.
Đại Hoa lắc lắc đầu, nhìn nàng không chớp mắt, từ từ di chuyển từng bước về phía trước dịch mấy bước.
Nha đầu, ta biết hắn đi kia rồi. Hoa Liên Phong đột nhiên cười đầy quỷ dị, vuốt vuốt râu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết giương mắt chống lại ánh mắt đầy trêu chọc của Hoa Liên Phong, giọng nói của nàng lạnh nhạt đồng thơi không mang một chút gì là nóng vội trong đó, Sư phụ, hắn đang ở đâu
Đến Hàn Trì. Hoa Liên Phong cười ha hả, hắn nhớ tới ngày hôm qua tiểu tử nói muốn đi Hàn Trì tắm, đoán chừng đã tắm một buổi tối, không dễ dàng a, ha ha ha. . . . . .
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết liền thoáng lên nghi ngờ, không biết Mộ Lương đến Hàn Trì làm gì, nhưng dưới chân lại không ngừng, hướng về phía Hàn Trì đi tới.
Thật là không có lương tâm a, biết chỗ nam nhân của mình rồi, liền không thèm nhìn sư phụ. Hoa Liên Phong ở một bên cảm thán, nhưng trong mắt lại tất cả đều ý cười, tiểu nha đầu cùng Lương tiểu tử ở chung một chỗ, hắn nhìn bọn họ vậy thật là tốt.
Bước chân Hoa Khấp Tuyết khẽ ngừng lại một chút, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn sư phụ mình một cái, ngay đó mủi chân liền điểm một cái, phi thân rời đi.
Đại Hoa thấy chủ tử lại đi, cúi đầu xuống, cọ trên mặt đất tuyết, chính mình không biết ở tại đây nên làm gì nữa.
Ngươi thân là chúa tể sơn lâm, đừng có không có tiền đồ như vậy. Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Đại Hoa.
Đại Hoa nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm Hoa Liên Phong, chân trước hướng phía trước vẻ một cong, hận không thể hét lớn một tiếng, chính nó đã bị mang cái tên Đại Hoa, thì còn có thể có tiền đồ gì sao! ?
Hoa Khấp Tuyết đến Hàn Trì, quả nhiên là trông thấy bóng dáng màu tím đang ở trong ao, khẽ nhíu nhíu mày, hướng về phía hắn mà đi tới, lại thấy mắt hắn nhắm chặt, đang ngủ thiếp đi ở trong ao.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên lau mặt của hắn, cảm giác lạnh lẽo làm cho lòng nàng dâng lên một hồi co rút nhanh, trong mắt to đầy lo lắng, hắn không có việc gì sao lại ngủ ở Hàn Trì làm gì?
A Noãn. . . . . . Mộ Lương cảm thấy trên mặt ấm áp, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết đang cau mày nhìn mình, mắt phượng cong lên.
Ra ngoài. Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhàn nhạt nhìn hắn.
Mộ Lương nhíu mày, dùng sức, từ trong nước nhảy ra, mang theo một hồi sóng nước.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên một cái, ngăn nước ao trở lại trong ao, chậm rãi đứng dậy, thấy toàn thân hắn ướt nhẹp, nhíu nhíu mày, mặc dù hắn như vậy cũng rất đẹp mắt.
Thế nào? Mộ Lương thấy nàng cau mày, có chút không hiểu, cúi đầu nhìn qua nhìn trên người mình, biết đại khái là nàng đang lo lắng mình, cười nhạt, quanh thân hiện lên ánh sáng tím, nước liền bị bốc hơi hết.
Tại sao chàng lại ngủ ở Hàn trì làm gì? Hoa Khấp Tuyết rất tự nhiên giơ tay lên sửa sang lại quần áo cho hắn.
Trong mắt Mộ Lương liền hiện lên mừng rỡ, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lùng của nàng, nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Hả? Hoa Khấp Tuyết thấy hắn không dám nhìn mình, hơi nheo mắt.
A Noãn ăn điểm tâm chủa? Mộ Lương nói lảng ra chuyện khác, cười híp mắt nhìn nàng.
Mộ Lương. giọng nói của Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh lùng.
Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh lùng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh tóc của nàng, buồn buồn nói, Không đến Hàn Trì, ta sẽ Dục Hỏa đốt thân .
Cả người Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt.
Tiểu yêu tinh, lại quyến rũ ta. Mộ Lương ngắt hông của nàng, oán trách.
Hoa Khấp Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt trừng hắn, Ta không có. Nàng nào có quyến rũ hắn, ngược lại chính hắn một mực luôn khi dễ mình.
A Noãn, nàng cứ như vậy nhìn ta, ta đều nghĩ tới muốn ăn nàng, biết không? Mộ Lương tà khí mà cười , nhớ tới hôm qua, ánh mắt tà ý càng thêm nồng đậm.
Không biết xấu hổ! Hoa Khấp Tuyết hít một hơi thật sâu, liền xoay người tính rời đi.
Mộ Lương thấy nàng muốn rời đi, nhíu mày, lập tức đi tới phía sau nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp đầy mê người, Không được đi.
Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ của lồng ngực đang ở sau lưng, mấp máy môi, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, hai bàn tay như ngọc của nàng đặt lên hai bàn tay đang ôm eo nàng của hắn.
Mộ Lương thấy vậy, dịu dàng cười, ngậm vành tai của nàng, tinh tế gặm cắn, A Noãn, thân thể thoải mái hơn chút chưa?
Cả người Hoa Khấp Tuyết khẽ run lên, hơi gật đầu một cái.
Ta nghĩ ta muốn nàng. . . . . . bàn tay của Mộ Lương đang đặt trên eo nàng dần bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi lên, âm thanh có chút khàn khàn, mặc dù hắn đã ở hàn trì một buổi tối, nhưng lửa dục của hắn vẫn không bị ngăn chận lại bao nhiêu.
Mộ Lương. Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ, trong mắt là thẹn thùng vừa bực bội, đè lại bàn tay đang chạy từ từ trên bụng, chậm rãi quay đầu lại,
Hôm sau.
Sư phụ, người có thấy Mộ Lương không? Hoa Khấp Tuyết ra khỏi phòng, liền bị Đại Hoa nhào đến ôm lấy, lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã nhào, nhìn Hoa Liên Phong đang ở trước mặt không biết đang loay hoay gì ở đó, lạnh nhạt hỏi.
Kỳ lạ, sao Lương tiểu tử lại không ở bên cạnh ngươi? vẻ mặt Hoa Liên Phong đầy ngạc nhiên, tiểu tử kia hận không thể từng giây từng phút đều dính vào trên người Tuyết Nha Đầu.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt, trong lòng có chút trống rỗng, chỉ mới không thấy hắn một chút, nàng liền có chút nhớ rồi, nàng đối với hắn lệ thuộc như vậy, so với trong tưởng tượng còn sâu hơn.
Gào! Đại Hoa gầm nhẹ một cái, ở trong ngực Hoa Khấp Tuyết cọ xát, mắt to nhìn chằm chằm nàng chứa đầy uất ức trong đó, chủ tử lâu như vậy không đến thăm nó coi như xong đi, nhưng thật lâu lắm nàng mới tới một lần, vậy mà nàng lại không hề để ý gì tới mình.
Chính mình tự chơi đi. Hoa Khấp Tuyết sờ sờ đầu Đại Hoa, đối với ánh mắt đáng thương của nó cũng cảm thấy buồn cười.
Đại Hoa lắc lắc đầu, nhìn nàng không chớp mắt, từ từ di chuyển từng bước về phía trước dịch mấy bước.
Nha đầu, ta biết hắn đi kia rồi. Hoa Liên Phong đột nhiên cười đầy quỷ dị, vuốt vuốt râu nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
Hoa Khấp Tuyết giương mắt chống lại ánh mắt đầy trêu chọc của Hoa Liên Phong, giọng nói của nàng lạnh nhạt đồng thơi không mang một chút gì là nóng vội trong đó, Sư phụ, hắn đang ở đâu
Đến Hàn Trì. Hoa Liên Phong cười ha hả, hắn nhớ tới ngày hôm qua tiểu tử nói muốn đi Hàn Trì tắm, đoán chừng đã tắm một buổi tối, không dễ dàng a, ha ha ha. . . . . .
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết liền thoáng lên nghi ngờ, không biết Mộ Lương đến Hàn Trì làm gì, nhưng dưới chân lại không ngừng, hướng về phía Hàn Trì đi tới.
Thật là không có lương tâm a, biết chỗ nam nhân của mình rồi, liền không thèm nhìn sư phụ. Hoa Liên Phong ở một bên cảm thán, nhưng trong mắt lại tất cả đều ý cười, tiểu nha đầu cùng Lương tiểu tử ở chung một chỗ, hắn nhìn bọn họ vậy thật là tốt.
Bước chân Hoa Khấp Tuyết khẽ ngừng lại một chút, quay đầu lại lạnh nhạt nhìn sư phụ mình một cái, ngay đó mủi chân liền điểm một cái, phi thân rời đi.
Đại Hoa thấy chủ tử lại đi, cúi đầu xuống, cọ trên mặt đất tuyết, chính mình không biết ở tại đây nên làm gì nữa.
Ngươi thân là chúa tể sơn lâm, đừng có không có tiền đồ như vậy. Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Đại Hoa.
Đại Hoa nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm Hoa Liên Phong, chân trước hướng phía trước vẻ một cong, hận không thể hét lớn một tiếng, chính nó đã bị mang cái tên Đại Hoa, thì còn có thể có tiền đồ gì sao! ?
Hoa Khấp Tuyết đến Hàn Trì, quả nhiên là trông thấy bóng dáng màu tím đang ở trong ao, khẽ nhíu nhíu mày, hướng về phía hắn mà đi tới, lại thấy mắt hắn nhắm chặt, đang ngủ thiếp đi ở trong ao.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên lau mặt của hắn, cảm giác lạnh lẽo làm cho lòng nàng dâng lên một hồi co rút nhanh, trong mắt to đầy lo lắng, hắn không có việc gì sao lại ngủ ở Hàn Trì làm gì?
A Noãn. . . . . . Mộ Lương cảm thấy trên mặt ấm áp, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết đang cau mày nhìn mình, mắt phượng cong lên.
Ra ngoài. Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, nhàn nhạt nhìn hắn.
Mộ Lương nhíu mày, dùng sức, từ trong nước nhảy ra, mang theo một hồi sóng nước.
Hoa Khấp Tuyết giơ tay lên một cái, ngăn nước ao trở lại trong ao, chậm rãi đứng dậy, thấy toàn thân hắn ướt nhẹp, nhíu nhíu mày, mặc dù hắn như vậy cũng rất đẹp mắt.
Thế nào? Mộ Lương thấy nàng cau mày, có chút không hiểu, cúi đầu nhìn qua nhìn trên người mình, biết đại khái là nàng đang lo lắng mình, cười nhạt, quanh thân hiện lên ánh sáng tím, nước liền bị bốc hơi hết.
Tại sao chàng lại ngủ ở Hàn trì làm gì? Hoa Khấp Tuyết rất tự nhiên giơ tay lên sửa sang lại quần áo cho hắn.
Trong mắt Mộ Lương liền hiện lên mừng rỡ, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lạnh lùng của nàng, nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Hả? Hoa Khấp Tuyết thấy hắn không dám nhìn mình, hơi nheo mắt.
A Noãn ăn điểm tâm chủa? Mộ Lương nói lảng ra chuyện khác, cười híp mắt nhìn nàng.
Mộ Lương. giọng nói của Hoa Khấp Tuyết đầy lạnh lùng.
Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh lùng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cằm chống đỡ lên đỉnh tóc của nàng, buồn buồn nói, Không đến Hàn Trì, ta sẽ Dục Hỏa đốt thân .
Cả người Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, trên mặt nổi lên màu hồng nhạt.
Tiểu yêu tinh, lại quyến rũ ta. Mộ Lương ngắt hông của nàng, oán trách.
Hoa Khấp Tuyết dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt trừng hắn, Ta không có. Nàng nào có quyến rũ hắn, ngược lại chính hắn một mực luôn khi dễ mình.
A Noãn, nàng cứ như vậy nhìn ta, ta đều nghĩ tới muốn ăn nàng, biết không? Mộ Lương tà khí mà cười , nhớ tới hôm qua, ánh mắt tà ý càng thêm nồng đậm.
Không biết xấu hổ! Hoa Khấp Tuyết hít một hơi thật sâu, liền xoay người tính rời đi.
Mộ Lương thấy nàng muốn rời đi, nhíu mày, lập tức đi tới phía sau nàng, từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp đầy mê người, Không được đi.
Hoa Khấp Tuyết cảm thụ nhiệt độ của lồng ngực đang ở sau lưng, mấp máy môi, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, hai bàn tay như ngọc của nàng đặt lên hai bàn tay đang ôm eo nàng của hắn.
Mộ Lương thấy vậy, dịu dàng cười, ngậm vành tai của nàng, tinh tế gặm cắn, A Noãn, thân thể thoải mái hơn chút chưa?
Cả người Hoa Khấp Tuyết khẽ run lên, hơi gật đầu một cái.
Ta nghĩ ta muốn nàng. . . . . . bàn tay của Mộ Lương đang đặt trên eo nàng dần bắt đầu di chuyển, chậm rãi đi lên, âm thanh có chút khàn khàn, mặc dù hắn đã ở hàn trì một buổi tối, nhưng lửa dục của hắn vẫn không bị ngăn chận lại bao nhiêu.
Mộ Lương. Hoa Khấp Tuyết gầm nhẹ, trong mắt là thẹn thùng vừa bực bội, đè lại bàn tay đang chạy từ từ trên bụng, chậm rãi quay đầu lại,
/147
|