Editor: Mộc Du
Tại sao. . . . . . Tại sao Hoa Khóc Tuyết có thể mở ra được. Phong Vụ Niên sững sờ nhìn về phía trước.
Thái tử có câu “Sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên”, vi thần không biết ngài từ chỗ nào được biết được trận pháp này, vi thần chỉ biết là lần này ngài đã quá trớn rồi.
Nguyệt Nguyên nghiêm mặt dạy dỗ.
Là, là bọn họ nói cho ta biết. . . . . . Phong Vụ Niên lỡ lời nói ra, đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, liền im bặt rồi thất bại nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Nguyệt Nguyên giật giật, bọn họ? Chẳng lẽ sau lưng Phong Vụ Niên còn có người khác? Hắn thế nhưng lại không biết.
Đông Phương Diệu thấy Phong Vụ Niên sắc mặt xám trắng, nhíu mày, hắn rốt cuộc đã tặng cái gì mà nhìn hắn lại thất bại đến vậy? Thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương, mong đợi hắn mở hộp ra.
A noãn, tên tiểu tử này cũng bày trận trên cái hộp. Mộ Lương không vội mở hộp ra, không coi ai ra gì mở miệng trêu chọc.
Lấy ra. Hoa Khóc Tuyết thản nhiên liếc nhìn cái hộp kia, dù sao cũng đã phá hủy một cái rương, không ngại phá hủy thêm một cái hộp nữa.
Ai? Ngộ nhỡ làm hư bảo bối bên trong thì làm thế nào? Nàng xem bộ dáng của Phong Vụ Niên kìa, ở trong này nhất định là đồ tốt. Mắt phượng của Mộ Lương vì cười mà cong lên.
Hoa Khóc Tuyết hơi híp mắt lại nói: Chàng biết cách phá bỏ cơ quan này. Nàng có chút nghiến răng nghiến lợi, làm cho nàng mất sức lực như vậy, cái nam nhân chết tiệt này mới nói cho nàng biết hắn biết cách phá cơ quan, vậy vừa rồi sao hắn không nói cho mình!
Mộ Lương vô tội trừng mắt nhìn nàng nói: Nguyên nhân một lát nữa ta sẽ giải thích.
Dứt lời, giơ tay lên bày cái hộp kia ra.
Này. . . . . . Hoàng thúc người có thể mở cái hộp kia ra hay không vậy **, ta tò mò chết rồi. Mộ Hỏa Nhân níu lấy roi, nhìn chằm chằm cái hộp kia.
Có cái gì mà hiếu kì. Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, bảo bối gì mà hắn chưa từng thấy qua.
Chàng! Mộ Hỏa Nhân thầm mắng hắn làm mất hứng.
Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu thật ra thì cũng rất hiếu kì nhưng hai người ngồi ở trên đài, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể chăm chú nhìn Mộ Lương, hi vọng hắn có thể mở cái hộp ra nhanh lên.
Những người khác cơ hồ đều là giương mắt nhìn, thấy hắn vẫn còn cùng Hoa Khóc Tuyết **, vừa gấp gáp vừa im lặng.
Mộ Lương hình như là biết tất cả mọi người đang nôn nóng, cố ý thả chậm động tác, giơ tay lên, ở trên cái hộp nhẹ nhàng vẽ một cái, lại nhẹ nhàng hướng bên kia vẽ một cái, cứ như vậy, Tử quang (ánh sáng tím) không ngừng ở trên cái hộp hoa động.
Người khác nhìn thấy, đều cho rằng hắn sẽ không mở cái hộp ra nhưng Hoa Khóc Tuyết hiểu, hắn là đang cố ý cho người ta chờ đợi hồi hộp, có chút khinh bỉ liếc xéo hắn nhưng vẫn là ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, nhìn động tác thông thạo của hắn, trong mắt có chút nghi ngờ.
Mộ Lương nghiêng mắt nhìn đến Phong Vụ Niên, trong mắt xẹt qua châm chọc, cứ mỗi một động tác của hắn, sắc mặt Phong Vụ Niên liền trắng thêm một phần, hắn vẫn là chưa từng nghĩ tới sẽ có người phá được trận này, trận thế này chỉ có hắn mới hiểu thôi.
Trong bữa tiệc an tĩnh khác thường, hô hấp của mỗi người cũng trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Mộ Lương.
Mộ Lương từ từ buông xuống một đạo cuối cùng, chỉ nghe Két một tiếng, trái tim của tất cả mọi người cũng bắt đầu đập gia tốc.
A, thái tử thật là chơi lớn. Mộ Lương cảm thụ linh khí nồng đậm từ trong hộp truyền tới, cười đến rất xảo trá như hồ ly, liếc nhìn Phong Vụ Niên đã nhắm mắt lại, cười nhẹ ra tiếng.
Hoa Khóc Tuyết lười phải nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cầm lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, một khối huyết ngọc ở bên trong bay ra, bị nàng bắt được sợi dây buộc nó, treo ngược ở không trung.
Trường Sinh Ngọc! Người am hiểu đều nhận ra
Tại sao. . . . . . Tại sao Hoa Khóc Tuyết có thể mở ra được. Phong Vụ Niên sững sờ nhìn về phía trước.
Thái tử có câu “Sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên”, vi thần không biết ngài từ chỗ nào được biết được trận pháp này, vi thần chỉ biết là lần này ngài đã quá trớn rồi.
Nguyệt Nguyên nghiêm mặt dạy dỗ.
Là, là bọn họ nói cho ta biết. . . . . . Phong Vụ Niên lỡ lời nói ra, đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, liền im bặt rồi thất bại nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Nguyệt Nguyên giật giật, bọn họ? Chẳng lẽ sau lưng Phong Vụ Niên còn có người khác? Hắn thế nhưng lại không biết.
Đông Phương Diệu thấy Phong Vụ Niên sắc mặt xám trắng, nhíu mày, hắn rốt cuộc đã tặng cái gì mà nhìn hắn lại thất bại đến vậy? Thản nhiên nhìn về phía Mộ Lương, mong đợi hắn mở hộp ra.
A noãn, tên tiểu tử này cũng bày trận trên cái hộp. Mộ Lương không vội mở hộp ra, không coi ai ra gì mở miệng trêu chọc.
Lấy ra. Hoa Khóc Tuyết thản nhiên liếc nhìn cái hộp kia, dù sao cũng đã phá hủy một cái rương, không ngại phá hủy thêm một cái hộp nữa.
Ai? Ngộ nhỡ làm hư bảo bối bên trong thì làm thế nào? Nàng xem bộ dáng của Phong Vụ Niên kìa, ở trong này nhất định là đồ tốt. Mắt phượng của Mộ Lương vì cười mà cong lên.
Hoa Khóc Tuyết hơi híp mắt lại nói: Chàng biết cách phá bỏ cơ quan này. Nàng có chút nghiến răng nghiến lợi, làm cho nàng mất sức lực như vậy, cái nam nhân chết tiệt này mới nói cho nàng biết hắn biết cách phá cơ quan, vậy vừa rồi sao hắn không nói cho mình!
Mộ Lương vô tội trừng mắt nhìn nàng nói: Nguyên nhân một lát nữa ta sẽ giải thích.
Dứt lời, giơ tay lên bày cái hộp kia ra.
Này. . . . . . Hoàng thúc người có thể mở cái hộp kia ra hay không vậy **, ta tò mò chết rồi. Mộ Hỏa Nhân níu lấy roi, nhìn chằm chằm cái hộp kia.
Có cái gì mà hiếu kì. Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, bảo bối gì mà hắn chưa từng thấy qua.
Chàng! Mộ Hỏa Nhân thầm mắng hắn làm mất hứng.
Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu thật ra thì cũng rất hiếu kì nhưng hai người ngồi ở trên đài, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể chăm chú nhìn Mộ Lương, hi vọng hắn có thể mở cái hộp ra nhanh lên.
Những người khác cơ hồ đều là giương mắt nhìn, thấy hắn vẫn còn cùng Hoa Khóc Tuyết **, vừa gấp gáp vừa im lặng.
Mộ Lương hình như là biết tất cả mọi người đang nôn nóng, cố ý thả chậm động tác, giơ tay lên, ở trên cái hộp nhẹ nhàng vẽ một cái, lại nhẹ nhàng hướng bên kia vẽ một cái, cứ như vậy, Tử quang (ánh sáng tím) không ngừng ở trên cái hộp hoa động.
Người khác nhìn thấy, đều cho rằng hắn sẽ không mở cái hộp ra nhưng Hoa Khóc Tuyết hiểu, hắn là đang cố ý cho người ta chờ đợi hồi hộp, có chút khinh bỉ liếc xéo hắn nhưng vẫn là ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, nhìn động tác thông thạo của hắn, trong mắt có chút nghi ngờ.
Mộ Lương nghiêng mắt nhìn đến Phong Vụ Niên, trong mắt xẹt qua châm chọc, cứ mỗi một động tác của hắn, sắc mặt Phong Vụ Niên liền trắng thêm một phần, hắn vẫn là chưa từng nghĩ tới sẽ có người phá được trận này, trận thế này chỉ có hắn mới hiểu thôi.
Trong bữa tiệc an tĩnh khác thường, hô hấp của mỗi người cũng trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Mộ Lương.
Mộ Lương từ từ buông xuống một đạo cuối cùng, chỉ nghe Két một tiếng, trái tim của tất cả mọi người cũng bắt đầu đập gia tốc.
A, thái tử thật là chơi lớn. Mộ Lương cảm thụ linh khí nồng đậm từ trong hộp truyền tới, cười đến rất xảo trá như hồ ly, liếc nhìn Phong Vụ Niên đã nhắm mắt lại, cười nhẹ ra tiếng.
Hoa Khóc Tuyết lười phải nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cầm lấy cái hộp, nhẹ nhàng mở cái hộp ra, một khối huyết ngọc ở bên trong bay ra, bị nàng bắt được sợi dây buộc nó, treo ngược ở không trung.
Trường Sinh Ngọc! Người am hiểu đều nhận ra
/147
|