A Noãn. Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, lo lắng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng khổ sở, không nhịn được càu nhàu: Có phải rất đau hay không? Nàng trước kia có cũng sẽ không đau, ai kêu nàng luyện thứ đồ hư kia.
Dài dòng quá. Hoa Khóc Tuyết không biết nên nói gì.
Nàng còn chê ta dài dòng! Mộ Lương trợn mắt, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đau lòng vô cùng.
Kiếp sau, ta mới không cần làm nữ nhân. Hoa Khóc Tuyết xoa xoa bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Được được được, kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau. Mộ Lương cưng chiều cười cười, cúi đầu hôn một cái lên trán của nàng.
Đi nhanh đi. Hoa Khóc Tuyết bị hắn chọc cười, cảm giác buốt nhức trong bụng cũng giảm đi một chút.
Mộ Lương nhíu mày, thu lại kết giới, ôm nàng đi tìm mọi người
Tuyết Tuyết không sao chứ, sắc mặt sao lại trắng như vậy? Mộ Hỏa Nhân lo lắng nhìn nàng.
Không có việc gì. Hoa Khóc Tuyết giật giật khóe miệng.
Trên mặt Lưu Nguyệt vốn là lo lắng nhưng lại gần một chút lỗ mũi rất nhạy của nàng ngửi được một mùi máu tươi, lại gặp cái bộ dáng này của tiểu thư, trong bụng liền hiểu rõ.
Tiểu thư, người có phải cái đó hay không. . . . . . Lưu Nguyệt gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
Ừm. Hoa Khóc Tuyết rất bình tĩnh.
Khụ khụ, để ta làm cho tiểu thư một chút nước đường. Lưu Nguyệt ho khan hai tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa: Cảnh Duệ, tới giúp ta tìm một chút, đường để ở chỗ nào?
Cảnh Duệ sờ sờ mũi, vội vàng đi theo.
Mộ Hỏa Nhân vừa nghe lời này của Lưu Nguyệt, trong bụng cũng sáng tỏ, nhìn Tuyết Tuyết bình thường cường đại như vậy bây giờ lại như con chim nhỏ nép vào trong ngực của hoàng thúc thì không khỏi cảm thán làm nữ nhân thật cực khổ.
Nàng nghĩ gì thế? Sắc trời đã tối, Hoa Trảm Lãng cùng Bạch Thánh Vũ bọn họ đi kiếm củi đốt đã trở lại, chuẩn bị đốt lửa.
Không có gì, Trảm Lãng, chàng mau đốt lửa đi, ta có chút đói bụng. Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, đột nhiên bụng kêu lên, có chút quẫn bách, từ lúc có bảo bảo sức ăn của nàng tăng lên nhiều rồi.
Hoa Trảm Lãng dịu dàng cười một tiếng, vỗ vỗ mặt của nàng cưng chiều nói: Chờ.
A Noãn, hiện tại có thấy thoải mái hơn một chút nào không? A Noãn ôm nàng ngồi ở dưới tàng cây, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn, đem áo khoác ngoài đắp lên cho nàng, bàn tay to ở trên bụng nàng xoa xoa, hi vọng nàng có thể thoải mái hơn chút.
Ừ. Hoa Khóc Tuyết ngoắc ngoắc môi, bởi vì được hắn săn sóc mà trong lòng ấm áp.
Buổi tối nàng muốn ăn cái gì? Mộ Lương dịu dàng hỏi.
Muốn ăn. . . . . . Chàng cũng sẽ không làm. Hoa Khóc Tuyết khó có khi lại yếu ớt phồng phồng hai má lên.
Mộ Lương bật cười: Nàng nói như vậy là khinh thường nam nhân của nàng?
Vậy ta muốn ăn thịt thỏ. Hoa Khóc Tuyết cười yếu ớt: Chàng làm cho ta sao?
Trạch Linh, đi bắt mấy con thỏ hoang. Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, hướng bên kia phân phó Trạch Linh.
À? A, ta sẽ
Dài dòng quá. Hoa Khóc Tuyết không biết nên nói gì.
Nàng còn chê ta dài dòng! Mộ Lương trợn mắt, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đau lòng vô cùng.
Kiếp sau, ta mới không cần làm nữ nhân. Hoa Khóc Tuyết xoa xoa bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Được được được, kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau. Mộ Lương cưng chiều cười cười, cúi đầu hôn một cái lên trán của nàng.
Đi nhanh đi. Hoa Khóc Tuyết bị hắn chọc cười, cảm giác buốt nhức trong bụng cũng giảm đi một chút.
Mộ Lương nhíu mày, thu lại kết giới, ôm nàng đi tìm mọi người
Tuyết Tuyết không sao chứ, sắc mặt sao lại trắng như vậy? Mộ Hỏa Nhân lo lắng nhìn nàng.
Không có việc gì. Hoa Khóc Tuyết giật giật khóe miệng.
Trên mặt Lưu Nguyệt vốn là lo lắng nhưng lại gần một chút lỗ mũi rất nhạy của nàng ngửi được một mùi máu tươi, lại gặp cái bộ dáng này của tiểu thư, trong bụng liền hiểu rõ.
Tiểu thư, người có phải cái đó hay không. . . . . . Lưu Nguyệt gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
Ừm. Hoa Khóc Tuyết rất bình tĩnh.
Khụ khụ, để ta làm cho tiểu thư một chút nước đường. Lưu Nguyệt ho khan hai tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa: Cảnh Duệ, tới giúp ta tìm một chút, đường để ở chỗ nào?
Cảnh Duệ sờ sờ mũi, vội vàng đi theo.
Mộ Hỏa Nhân vừa nghe lời này của Lưu Nguyệt, trong bụng cũng sáng tỏ, nhìn Tuyết Tuyết bình thường cường đại như vậy bây giờ lại như con chim nhỏ nép vào trong ngực của hoàng thúc thì không khỏi cảm thán làm nữ nhân thật cực khổ.
Nàng nghĩ gì thế? Sắc trời đã tối, Hoa Trảm Lãng cùng Bạch Thánh Vũ bọn họ đi kiếm củi đốt đã trở lại, chuẩn bị đốt lửa.
Không có gì, Trảm Lãng, chàng mau đốt lửa đi, ta có chút đói bụng. Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, đột nhiên bụng kêu lên, có chút quẫn bách, từ lúc có bảo bảo sức ăn của nàng tăng lên nhiều rồi.
Hoa Trảm Lãng dịu dàng cười một tiếng, vỗ vỗ mặt của nàng cưng chiều nói: Chờ.
A Noãn, hiện tại có thấy thoải mái hơn một chút nào không? A Noãn ôm nàng ngồi ở dưới tàng cây, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn, đem áo khoác ngoài đắp lên cho nàng, bàn tay to ở trên bụng nàng xoa xoa, hi vọng nàng có thể thoải mái hơn chút.
Ừ. Hoa Khóc Tuyết ngoắc ngoắc môi, bởi vì được hắn săn sóc mà trong lòng ấm áp.
Buổi tối nàng muốn ăn cái gì? Mộ Lương dịu dàng hỏi.
Muốn ăn. . . . . . Chàng cũng sẽ không làm. Hoa Khóc Tuyết khó có khi lại yếu ớt phồng phồng hai má lên.
Mộ Lương bật cười: Nàng nói như vậy là khinh thường nam nhân của nàng?
Vậy ta muốn ăn thịt thỏ. Hoa Khóc Tuyết cười yếu ớt: Chàng làm cho ta sao?
Trạch Linh, đi bắt mấy con thỏ hoang. Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, hướng bên kia phân phó Trạch Linh.
À? A, ta sẽ
/147
|