Chương 6:
Trong ngỏ hẻm hẻo lánh tối tăm, ánh sáng lung linh từ những ngọn đèn của của thành Macca cũng không chiếu được đến nơi đó. Phố lớn ngõ nhỏ, xung quanh nhộn nhịp ngựa xe như nước, tranh cãi ầm ĩ chói tai, những người đi đường vội vã không ai chú ý đến trong cái hẻm tối tăm đó, đột nhiên xuất hiện một cô gái giống như từ trong không khí trống rỗng chui ra vậy.
Cô gái bỗng nhiên xuất hiện từ không khí đó cả thân thể ngọa nguậy mấy cái mới từ từ ngồi dậy, Liễu Yên Nhiên cảm thấy cả cơ thể như mỏi mệt vô cùng, đầu óc một mảnh hỗn độn, không thể nhớ được gì khác ngoài tên của mình, nàng mở đôi mắt đen của mình nhìn hoàn cảnh xung quanh muốn xác định đây là nơi nào, nhưng khi nhìn thấy nơi mình đang ở thì đầu mày của Liễu Yên Nhiên càng nhăn chặt hơn_____đây là đâu.
Liễu Yên Nhiên đứng ngay ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn đám ngựa, hươu, bò, dê có cánh cùng một đám dơi, chuồn chuồn, chim sẻ bự thiệt bự bay rợp trời; ở phía bên kia đường còn có mấy con mèo hai đuôi và hồ ly ba bốn đuôi đang nhởn nhơ dạo phố. Nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, tuy không nhớ được gì nhưng nàng có cảm tưởng hoàn cảnh xung quanh không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không nói ra được.
Đây là cái nơi kì dị gì à. Toàn bộ đầu óc của nàng vì tình cảnh trước mắt mà càng thêm mơ hồ. Nhà cao tầng tồn tại song song với nhà tranh mái lá, cổ nhân mặc trường bào dọc xuôi qua lại xen kẽ với đám người máy kim loại sáng choang, trên không thì lại có một đám thú quái dị bay quanh mấy cái màn hình lớn đang phát tin tức.
“Đau chết rồi....”
Liễu Yên Nhiên bị đau đến nhảy dựng lên, mắt hàm lệ đáng thương hết sức, tự mình xoa xoa. Sau đó khóe mắt lại thấy được một đám mặc trang phục da thú y chang như ở thời kỳ đồ đá đứng gần đó đang nhìn nàng chằm chằm, một trận nghị luận nổi lên:
“A____Một á thú nhân, sao lại đứng ngây ngốc giữa đường thế kia”
“Ai…. Một á thú nhân xinh đẹp, Mạc Bố Nhĩ ngươi được hời nhe”
“Nói gì đấy, nhìn em ấy chắc chắn chưa thành niên, đừng dọa sợ em ấy" Người được gọi Mạc Bố Nhĩ kia lên tiếng cãi lại, sau đó quay sang mềm nhẹ nói với Liễu Yên Nhiên: "Nè...tiểu á thú sao em lại ở đây, người nhà đâu, có phải đi lạc hay không, đến đên ca ca dẫn em vào khu bảo hộ để họ tìm người nhà cho em.”
Liễu Yên Nhiên hoảng sợ nhìn một đám người trước mặt, cho dù đã là tuổi trưởng thành nhưng Yên Nhiên vẫn không cao lên được bao nhiêu, hiện tại chỉ khoảng 1m5 mà thôi, đám người đối diện nhìn sơ qua toàn gần 1m9, cả đám điều vạm vỡ, cao lớn, Liễu Yên Nhiên hoàn toàn bị bọn họ bao phũ, càng khiến nàng cảm thấy áp bách, miệng của họ khép mở như đang nói chuyện, nhưng mà nàng hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ đó.
Liễu Yên Nhiên nhìn bàn tay to lớn muốn nắm lấy cánh tay của mình thì triệt để khủng hoảng mà thét lên:
"A_________________" Một tiếng thét này có thể so với tiếng sói tru, khiến cho đám chuột đủ màu sắc trong góc trường cùng con chim sẻ đậu trên mái hiên bị dọa bay, đồng thời còn đưa tới một trận rống giận của tên nào đó đang giải quyết “việc cấp bách” kế bên tường bên kia.
Liễu Yên Nhiên có chút chật vật chạy đi, phía sau còn kèm theo tiếng gọi to của đám người vừa rồi, nhưng______không hiểu, nàng hoàn toàn không hiểu.
"Bính__________" một tiếng vang lớn khi thân thể của Liễu Yên Nhiên đánh vào chiếc xe đang chạy trên đường, sau đó Liễu Yên Nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cuối cùng chính thức ngất đi.
“Ta…khát… quá…”
Thanh âm mỏng manh như có như không nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh, trống vắng, tiểu thú nhân vốn bò ở bên cạnh lỗ tai nhọn hơi giật giật, bật thẳng người dậy, mở cặp mắt tròn tròn, khi hắn nhìn thấy người nằm ở trên giường mí mắt hơi động đậy, nhất thời hưng phấn, hắn nhanh chóng ấn cái nút tam giác tối màu bên cạnh giường.
Chỉ chốc lát sau, một lão thái thái dáng người cao gầy mảnh khảnh lớn tuổi đi tới: “Làm sao vậy”
“A ma, á thú nhân này hình như sắp tỉnh.”
Liễu Yên Nhiên mở mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào trong tầm mắt, nàng không thích ứng chớp mắt mấy cái, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn, trên người là cảm giác nóng bức không thoải mái, cảm giác này rất quen thuộc, xem ra nàng lại bị bệnh nữa rồi.
Một gương mặt già nua xuất hiện ở trong tầm mắt nàng:“@#$%&*#@…”[ Cô bé hiện tại con cảm thấy thế nào]
A....một lão thái thái xinh đẹp… Liễu Yên Nhiên nhìn đối phương mang vẻ mặt thiện ý, không khỏi kéo kéo khóe miệng, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Một thanh âm ngắn ngủn hít không khí làm cho Liễu Yên Nhiên dời đi tầm mắt — một đứa trẻ, hoặc là nói một thiếu niên hãy còn đang trưởng thành, mắt ngơ ngác nhìn mình. Liễu Yên Nhiên có chút nghi hoặc nhíu mày, yết hầu khát khô làm cho nàng cố nặn ra một chữ:“Nước…”
“$%&…” La Avie nghe tiểu á thú nhân xinh xắn trên giường phun ra một chữ bà nghe không hiểu, nhịn không được có chút buồn rầu nói: “$%&*#@¥%#@…[ Con muốn gì. Ta nghe không hiểu lắm.]”
Liễu Yên Nhiên hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, nàng hiện tại toàn thân nặng trịch tựa như bị mấy cái tảng đá đè lên, căn bản không có biện pháp dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với đối phương. Nhấp mím môi, Liễu Yên Nhiên há miệng, lại ngậm lại, lại há ra.
“Khát nước sao” La Avie có chút do dự, bà đi đến cái bàn đối diện rót một chén nước, giơ giơ lên, Liễu Yên Nhiên nhãn tình sáng lên, vội vã gật gật đầu, đáng yêu đến mức khiến La Avie nhịn không được mỉm cười, lão thái thái cầm cái ống hút xanh mềm mại, một đầu đặt trong chén nước, một đầu khác bỏ vào miệng Liễu Yên Nhiên.
Liễu Yên Nhiên không khỏi cảm thấy cảm kích vì sự cẩn thận và săn sóc của lão thái thái. Uống nước xong, vì bị bệnh nặng Liễu Yên Nhiên liền không chống đỡ được cơ thể mệt mỏi, mí mắt nặng nề khép lại, chỉ một lát liền lâm vào giấc ngủ nặng nề.
La Avie kiểm tra cho cô bé một chút, nhìn gương mặt kia so với á thú nhân bình thường còn xinh xắn, mềm mại hơn. Á thú nhân xinh đẹp nhu nhược thế này cư nhiên lại không có người bảo hộ đi theo. Còn tại khu vực nguy hiểm nữa chứ, cũng may là xe của bà lái cũng không nhanh nếu không thì nguy rồi.
La Avie trở lại văn phòng mình, một đám á thú nhân liền xông tới:“La Avie, á thú nhân kia tỉnh sao. Cô bé ấy thế nào”
“Sao cô bé lại đi một mình, Thật đáng thương a, thật không biết người bảo hộ xung quanh cô bé chăm sóc kiểu gì”
“Đúng vậy, Bộ dạng bé ấy nhỏ như vậy, mềm yếu như vậy, sao có thể cho ra ngoài một mình nhu thế”
“La Avie ngươi nói thân thể bé ấy so với chúng ta còn yếu ớt hơn, thế thì bé ấy khi nào mới có thể khỏe lại đây. Riêng chúng ta bị xe đụng như thế thì phải nằm ích nhất hai tháng đấy"
La Avie bất đắc dĩ nhìn đám á thú nhân y sư trẻ tuổi vây quanh bà, ho nhẹ một tiếng, đợi xung quanh thanh âm đều yên tĩnh mới mở miệng:“Hình như bé ấy không có người giám hộ. Bất quá, tình trạng hiện tại khá tốt, chỉ là năng lực khôi phục so với á thú nhân bình thường yếu hơn khoảng gấp đôi, hoàn toàn không bị thương khi va chạm với xe của ta, nhưng hình như có vẻ sốt nhẹ, về sau còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới mau khỏi bệnh”
“Thật đáng thương a… Cũng không biết trưởng thành chưa, a ma, a cha bé ấy cũng không biết là ai.”
Nói đến thân nhân của Liễu Yên Nhiên, La Avie cũng thấy rất kỳ quái:“Ta kiểm tra qua, cô bé không phải á thú nhân của bộ lạc chúng ta. Hơn nữa ngôn ngữ bé ấy nói cũng không phải ngôn ngữ của Đông Duy, ta nghe không hiểu, còn nữa không tìm được bất cứ thẻ thông hành nào, có lẽ là người từ nơi khác, hoặc là người nhà gặp chuyện hết rồi”
“Nha__Đến La Avie cũng nghe không hiểu sao. La Avie nhưng là hiểu được ngôn ngữ của mười bộ lạc a. Kia cô bé là á thú nhân của bộ lạc nào”
“Này chỉ có chờ cô bé khá hơn mới biết được.”
“Đúng rồi, La Avie, mắt bé ấy là màu gì”
“Màu đen. Màu đen phi thường xinh đẹp tự nhiên.”
“Oa! Màu đen sao.Thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ, tóc cùng mắt đều là màu đen. Ta cũng muốn có mắt màu đen”
“Chờ bé ấy khỏe lên, thú nhân trong bộ lạc phỏng chừng lại điên lên.”
“Đương nhiên, cô bé vậy mà lại có màu tóc đen, màu mắt đen a. Cùng màu với hắc diệu thạch à”
La Avie nghe đám á thú nhân líu ríu nói chuyện, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ tay:“Được rồi, cô bé là á thú nhân bệnh nghiêm trọng nhất của chúng ta một năm tới, mọi người cần phải chăm sóc bé ấy thật tốt a. Chờ bé ấy tỉnh, chúng ta thay phiên nhau dạy bé ấy thông dụng ngữ. Nhớ rõ chưa”
“Dạ, nhớ rõ” Tuy rằng nói thực thích bát quái, nhưng nhóm á thú nhân y sư ở á thú nhân viện khu vẫn thực chuyên nghiệp, hơn nữa bệnh nhân lại là một tiểu khả ái á thú nhân mềm mại xinh xắn có lẽ còn chưa thành niên. Đối với vật nhỏ như vậy mọi người đều nhịn không được muốn quan tâm, phải biết rằng á thú nhân ở đâu cũng được bảo vệ tuyệt đối, càng đừng nói là á thú nhân vị thành niên, đây tuyệt đối là bảo bối của bộ lạc, á thú nhân bị bệnh nặng như vậy khơi dậy ý muốn bảo hộ của bọn họ.
Lúc này Liễu Yên Nhiên hoàn toàn không biết nàng đi tới là thế giới như thế nào, càng không biết một cánh cửa sổ khác trong sinh mệnh lặng lẽ vì nàng mà mở ra, nàng lúc này, đang trong giấc ngủ say ngọt ngào.
Trong ngỏ hẻm hẻo lánh tối tăm, ánh sáng lung linh từ những ngọn đèn của của thành Macca cũng không chiếu được đến nơi đó. Phố lớn ngõ nhỏ, xung quanh nhộn nhịp ngựa xe như nước, tranh cãi ầm ĩ chói tai, những người đi đường vội vã không ai chú ý đến trong cái hẻm tối tăm đó, đột nhiên xuất hiện một cô gái giống như từ trong không khí trống rỗng chui ra vậy.
Cô gái bỗng nhiên xuất hiện từ không khí đó cả thân thể ngọa nguậy mấy cái mới từ từ ngồi dậy, Liễu Yên Nhiên cảm thấy cả cơ thể như mỏi mệt vô cùng, đầu óc một mảnh hỗn độn, không thể nhớ được gì khác ngoài tên của mình, nàng mở đôi mắt đen của mình nhìn hoàn cảnh xung quanh muốn xác định đây là nơi nào, nhưng khi nhìn thấy nơi mình đang ở thì đầu mày của Liễu Yên Nhiên càng nhăn chặt hơn_____đây là đâu.
Liễu Yên Nhiên đứng ngay ngã tư đường, ngẩng đầu nhìn đám ngựa, hươu, bò, dê có cánh cùng một đám dơi, chuồn chuồn, chim sẻ bự thiệt bự bay rợp trời; ở phía bên kia đường còn có mấy con mèo hai đuôi và hồ ly ba bốn đuôi đang nhởn nhơ dạo phố. Nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, tuy không nhớ được gì nhưng nàng có cảm tưởng hoàn cảnh xung quanh không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không nói ra được.
Đây là cái nơi kì dị gì à. Toàn bộ đầu óc của nàng vì tình cảnh trước mắt mà càng thêm mơ hồ. Nhà cao tầng tồn tại song song với nhà tranh mái lá, cổ nhân mặc trường bào dọc xuôi qua lại xen kẽ với đám người máy kim loại sáng choang, trên không thì lại có một đám thú quái dị bay quanh mấy cái màn hình lớn đang phát tin tức.
“Đau chết rồi....”
Liễu Yên Nhiên bị đau đến nhảy dựng lên, mắt hàm lệ đáng thương hết sức, tự mình xoa xoa. Sau đó khóe mắt lại thấy được một đám mặc trang phục da thú y chang như ở thời kỳ đồ đá đứng gần đó đang nhìn nàng chằm chằm, một trận nghị luận nổi lên:
“A____Một á thú nhân, sao lại đứng ngây ngốc giữa đường thế kia”
“Ai…. Một á thú nhân xinh đẹp, Mạc Bố Nhĩ ngươi được hời nhe”
“Nói gì đấy, nhìn em ấy chắc chắn chưa thành niên, đừng dọa sợ em ấy" Người được gọi Mạc Bố Nhĩ kia lên tiếng cãi lại, sau đó quay sang mềm nhẹ nói với Liễu Yên Nhiên: "Nè...tiểu á thú sao em lại ở đây, người nhà đâu, có phải đi lạc hay không, đến đên ca ca dẫn em vào khu bảo hộ để họ tìm người nhà cho em.”
Liễu Yên Nhiên hoảng sợ nhìn một đám người trước mặt, cho dù đã là tuổi trưởng thành nhưng Yên Nhiên vẫn không cao lên được bao nhiêu, hiện tại chỉ khoảng 1m5 mà thôi, đám người đối diện nhìn sơ qua toàn gần 1m9, cả đám điều vạm vỡ, cao lớn, Liễu Yên Nhiên hoàn toàn bị bọn họ bao phũ, càng khiến nàng cảm thấy áp bách, miệng của họ khép mở như đang nói chuyện, nhưng mà nàng hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ đó.
Liễu Yên Nhiên nhìn bàn tay to lớn muốn nắm lấy cánh tay của mình thì triệt để khủng hoảng mà thét lên:
"A_________________" Một tiếng thét này có thể so với tiếng sói tru, khiến cho đám chuột đủ màu sắc trong góc trường cùng con chim sẻ đậu trên mái hiên bị dọa bay, đồng thời còn đưa tới một trận rống giận của tên nào đó đang giải quyết “việc cấp bách” kế bên tường bên kia.
Liễu Yên Nhiên có chút chật vật chạy đi, phía sau còn kèm theo tiếng gọi to của đám người vừa rồi, nhưng______không hiểu, nàng hoàn toàn không hiểu.
"Bính__________" một tiếng vang lớn khi thân thể của Liễu Yên Nhiên đánh vào chiếc xe đang chạy trên đường, sau đó Liễu Yên Nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cuối cùng chính thức ngất đi.
“Ta…khát… quá…”
Thanh âm mỏng manh như có như không nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh, trống vắng, tiểu thú nhân vốn bò ở bên cạnh lỗ tai nhọn hơi giật giật, bật thẳng người dậy, mở cặp mắt tròn tròn, khi hắn nhìn thấy người nằm ở trên giường mí mắt hơi động đậy, nhất thời hưng phấn, hắn nhanh chóng ấn cái nút tam giác tối màu bên cạnh giường.
Chỉ chốc lát sau, một lão thái thái dáng người cao gầy mảnh khảnh lớn tuổi đi tới: “Làm sao vậy”
“A ma, á thú nhân này hình như sắp tỉnh.”
Liễu Yên Nhiên mở mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào trong tầm mắt, nàng không thích ứng chớp mắt mấy cái, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn, trên người là cảm giác nóng bức không thoải mái, cảm giác này rất quen thuộc, xem ra nàng lại bị bệnh nữa rồi.
Một gương mặt già nua xuất hiện ở trong tầm mắt nàng:“@#$%&*#@…”[ Cô bé hiện tại con cảm thấy thế nào]
A....một lão thái thái xinh đẹp… Liễu Yên Nhiên nhìn đối phương mang vẻ mặt thiện ý, không khỏi kéo kéo khóe miệng, đáp lại bằng một cái mỉm cười. Một thanh âm ngắn ngủn hít không khí làm cho Liễu Yên Nhiên dời đi tầm mắt — một đứa trẻ, hoặc là nói một thiếu niên hãy còn đang trưởng thành, mắt ngơ ngác nhìn mình. Liễu Yên Nhiên có chút nghi hoặc nhíu mày, yết hầu khát khô làm cho nàng cố nặn ra một chữ:“Nước…”
“$%&…” La Avie nghe tiểu á thú nhân xinh xắn trên giường phun ra một chữ bà nghe không hiểu, nhịn không được có chút buồn rầu nói: “$%&*#@¥%#@…[ Con muốn gì. Ta nghe không hiểu lắm.]”
Liễu Yên Nhiên hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, nàng hiện tại toàn thân nặng trịch tựa như bị mấy cái tảng đá đè lên, căn bản không có biện pháp dùng ngôn ngữ tay chân trao đổi với đối phương. Nhấp mím môi, Liễu Yên Nhiên há miệng, lại ngậm lại, lại há ra.
“Khát nước sao” La Avie có chút do dự, bà đi đến cái bàn đối diện rót một chén nước, giơ giơ lên, Liễu Yên Nhiên nhãn tình sáng lên, vội vã gật gật đầu, đáng yêu đến mức khiến La Avie nhịn không được mỉm cười, lão thái thái cầm cái ống hút xanh mềm mại, một đầu đặt trong chén nước, một đầu khác bỏ vào miệng Liễu Yên Nhiên.
Liễu Yên Nhiên không khỏi cảm thấy cảm kích vì sự cẩn thận và săn sóc của lão thái thái. Uống nước xong, vì bị bệnh nặng Liễu Yên Nhiên liền không chống đỡ được cơ thể mệt mỏi, mí mắt nặng nề khép lại, chỉ một lát liền lâm vào giấc ngủ nặng nề.
La Avie kiểm tra cho cô bé một chút, nhìn gương mặt kia so với á thú nhân bình thường còn xinh xắn, mềm mại hơn. Á thú nhân xinh đẹp nhu nhược thế này cư nhiên lại không có người bảo hộ đi theo. Còn tại khu vực nguy hiểm nữa chứ, cũng may là xe của bà lái cũng không nhanh nếu không thì nguy rồi.
La Avie trở lại văn phòng mình, một đám á thú nhân liền xông tới:“La Avie, á thú nhân kia tỉnh sao. Cô bé ấy thế nào”
“Sao cô bé lại đi một mình, Thật đáng thương a, thật không biết người bảo hộ xung quanh cô bé chăm sóc kiểu gì”
“Đúng vậy, Bộ dạng bé ấy nhỏ như vậy, mềm yếu như vậy, sao có thể cho ra ngoài một mình nhu thế”
“La Avie ngươi nói thân thể bé ấy so với chúng ta còn yếu ớt hơn, thế thì bé ấy khi nào mới có thể khỏe lại đây. Riêng chúng ta bị xe đụng như thế thì phải nằm ích nhất hai tháng đấy"
La Avie bất đắc dĩ nhìn đám á thú nhân y sư trẻ tuổi vây quanh bà, ho nhẹ một tiếng, đợi xung quanh thanh âm đều yên tĩnh mới mở miệng:“Hình như bé ấy không có người giám hộ. Bất quá, tình trạng hiện tại khá tốt, chỉ là năng lực khôi phục so với á thú nhân bình thường yếu hơn khoảng gấp đôi, hoàn toàn không bị thương khi va chạm với xe của ta, nhưng hình như có vẻ sốt nhẹ, về sau còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới mau khỏi bệnh”
“Thật đáng thương a… Cũng không biết trưởng thành chưa, a ma, a cha bé ấy cũng không biết là ai.”
Nói đến thân nhân của Liễu Yên Nhiên, La Avie cũng thấy rất kỳ quái:“Ta kiểm tra qua, cô bé không phải á thú nhân của bộ lạc chúng ta. Hơn nữa ngôn ngữ bé ấy nói cũng không phải ngôn ngữ của Đông Duy, ta nghe không hiểu, còn nữa không tìm được bất cứ thẻ thông hành nào, có lẽ là người từ nơi khác, hoặc là người nhà gặp chuyện hết rồi”
“Nha__Đến La Avie cũng nghe không hiểu sao. La Avie nhưng là hiểu được ngôn ngữ của mười bộ lạc a. Kia cô bé là á thú nhân của bộ lạc nào”
“Này chỉ có chờ cô bé khá hơn mới biết được.”
“Đúng rồi, La Avie, mắt bé ấy là màu gì”
“Màu đen. Màu đen phi thường xinh đẹp tự nhiên.”
“Oa! Màu đen sao.Thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ, tóc cùng mắt đều là màu đen. Ta cũng muốn có mắt màu đen”
“Chờ bé ấy khỏe lên, thú nhân trong bộ lạc phỏng chừng lại điên lên.”
“Đương nhiên, cô bé vậy mà lại có màu tóc đen, màu mắt đen a. Cùng màu với hắc diệu thạch à”
La Avie nghe đám á thú nhân líu ríu nói chuyện, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó vỗ vỗ tay:“Được rồi, cô bé là á thú nhân bệnh nghiêm trọng nhất của chúng ta một năm tới, mọi người cần phải chăm sóc bé ấy thật tốt a. Chờ bé ấy tỉnh, chúng ta thay phiên nhau dạy bé ấy thông dụng ngữ. Nhớ rõ chưa”
“Dạ, nhớ rõ” Tuy rằng nói thực thích bát quái, nhưng nhóm á thú nhân y sư ở á thú nhân viện khu vẫn thực chuyên nghiệp, hơn nữa bệnh nhân lại là một tiểu khả ái á thú nhân mềm mại xinh xắn có lẽ còn chưa thành niên. Đối với vật nhỏ như vậy mọi người đều nhịn không được muốn quan tâm, phải biết rằng á thú nhân ở đâu cũng được bảo vệ tuyệt đối, càng đừng nói là á thú nhân vị thành niên, đây tuyệt đối là bảo bối của bộ lạc, á thú nhân bị bệnh nặng như vậy khơi dậy ý muốn bảo hộ của bọn họ.
Lúc này Liễu Yên Nhiên hoàn toàn không biết nàng đi tới là thế giới như thế nào, càng không biết một cánh cửa sổ khác trong sinh mệnh lặng lẽ vì nàng mà mở ra, nàng lúc này, đang trong giấc ngủ say ngọt ngào.
/21
|