Hoa Lam cung, Xuân Nhi nhân lúc những người khác đều đã lui ra ngoài, nhỏ giọng nói với Hoa phi – Hoa Ngọc Lam:
“Nam Uyển cung bên kia báo tin về, tứ hoàng tử không chết, có điều trúng độc nằm liệt giường.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, không độc chết được hắn ta thật uổng.”
Hoa Ngọc Lam cười nhạt: “Không sao, kế hoạch chỉ mới bắt đầu, chết thì còn gì thú vị nữa.”
“Nương nương nói phải.”
“Những chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?”
“Thưa nương nương, nô tỳ đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn đợi thời cơ nữa thôi.”
Hoa Ngọc Lam không tiếc lời khen ngợi: “Rất tốt, không hổ là tâm phúc của ta.”
“Đều nhờ nương nương dạy dỗ.” Xuân Nhi nói thế nhưng khóe miệng đã không che dấu được ý cười, quan trọng là cung nữ đáng ghét kia lần này tội lớn khó thoát, nàng ta có thể bớt đi một cái gai trong mắt rồi.
Không khí trong hoàng cung vô cùng căng thẳng, sự việc của tứ hoàng tử lần này khiến hoàng thượng vô cùng tức giận, những chuyện không quá quan trọng đều bị gác lại, tập trung điều tra ra hung thủ.
Lạ ở chỗ hoàng thượng không thẩm tra cung nữ bị bắt ngay lúc đó mà lại cho người thẩm vấn những cung nữ và thái giám ở Nam Uyển cung có mặt khi đó trước. Tuy nhiên cũng không tra ra được thông tin gì đặc biệt, chỉ duy việc cung nữ đưa thuốc đến là cung nữ của Hoa Lam cung khiến hoàng thượng trầm mặc, mấy ngày liền không hề động đến chuyện này. Người trong cung đều nghĩ sự việc liên quan đến Hoa phi nên hoàng thượng âm thầm bỏ qua.
Thế nhưng tâm tư hoàng đế thật sự là khó dò, khi tất cả đều nghĩ rằng chuyện này đã lắng xuống thì hoàng thượng lại bất ngờ đưa Liễu phi cùng một vài thị vệ thân tín đến Hoa Lam cung.
Hoa Ngọc Lam ở trong hoa viên uống trà thưởng hoa, nghe thái giám bẩm báo cũng không lấy làm bất ngờ, cùng Xuân Nhi bình tĩnh đi về chính phòng.
Hoa Ngọc Lam đến trước cửa phòng liền thấy hoàng thượng ngồi ở ghế chủ, Liễu Uyển Nghi ngồi bên phải. Hoa Ngọc Lam đi vào nhún người hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Ái phi không cần đa lễ, mau ngồi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Hoa Ngọc Lam đứng thẳng dậy, hướng Liễu Uyển Nghi cười nhẹ: “Liễu tỷ.” Nhìn thấy đối phương gật đầu mới chầm chậm tiến đến ghế bên trái hoàng thượng ngồi xuống.
Hoàng thượng cũng không vòng vo, nói thẳng vào chuyện chính:
“Việc tứ hoàng tử trúng độc, ái phi biết chứ?”
“Thần thiếp biết.”
“Độc là từ thuốc bổ nàng cho người mang đến chắc nàng cũng đã biết?”
Hoa Ngọc Lam gật đầu. Hoàng thượng lại thở dài:
“Hoàng nhi của trẫm bị hãm hại thiếu chút nữa mất mạng, trẫm không thể bỏ mặc không lo.”
Hoa Ngọc Lam tiếp tục gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bã:
“Là thần thiếp không quản người dưới chu toàn, làm hại đến tứ hoàng tử, hoàng thượng cũng Liễu tỷ trách thiếp là đúng. Thiếp cũng đã cho người điều tra chuyện hôm đó, đúng lúc hoàng thượng cùng Liễu tỷ đến đây, chi bằng nghe qua một chút.”
Hoàng thượng đáp một tiếng “Được”, Liễu Uyển Nghi cũng gật đầu. Hoa Ngọc Lam thấy thế liền gọi Xuân Nhi ở ngoài vào, hỏi: “Chuyện đó điều tra đến đâu rồi?”
Xuân Nhi cúi đầu trả lời: “Nô tỳ đã tìm được cung nữ phụ trách sắc chén thuốc đó rồi ạ.”
“Truyền vào đây.”
“Vâng.” Xuân Nhi đi ra ngoài, không lâu sau đã quay lại, dẫn theo một cung nữ. Cung nữ đó vừa bước vào đã quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Tham... tham kiến hoàng thượng, Liễu phi nương nương, Hoa phi nương nương.”
“Ngươi tên gì?” Lời này là hoàng thượng hỏi.
“Nô tỳ tên Trần Thu Cúc.”
“Thuốc bổ kia là ngươi sắc?” hoàng thượng vừa dứt lời, cung nữ họ Trần kia liền không ngừng dập đầu, cầu xin:
“Xin hoàng thượng tha mạng, là nô tỳ bất cẩn.”
Hoàng thượng sắc mặt không thay đổi, Liễu Uyển Nghi ngồi bên cau mày, hoàng thượng tiếp tục nói:
“Được rồi, ngươi mau nói rõ ràng cho trẫm.”
Trần Thu Cúc ngập ngừng một chút rồi bắt đầu kể, sáng sớm hôm đó Hoa phi nương nương lệnh cho phòng bếp sắc một chén thuốc bổ, lúc đó chỉ có mình nàng ta ở đó, không giám chậm trễ liền đốt bếp sắc thuốc. Cả quá trình sắc thuốc không có gì khác thường xảy ra, có điều trước đó nàng ta có rải bột giết gián chuột trong bếp, nghe lệnh liền đi sắc thuốc, cũng quên mất phải rửa sạch tay... Nói đến đây Trần Thu Cúc lại liên tục dập đầu:
“Nô tỳ không cố ý, sau đó nô tỳ cũng không nhớ ra chuyện này, mãi cho đến khi nghe nói tứ hoàng tử uống chén thuốc đó trúng độc, nô tỳ cẩn thận nhớ lại mới phát hiện ra. Nô tỳ thật sự không cố ý, hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Hoàng thượng mặt sa sầm, Liễu Uyển Nghi phẫn nộ, Hoa Ngọc Lam ở một bên cũng bày ra vẻ mặt tức giận, quát: “Sắc một chén thuốc cũng không xong, bổn cung còn giữ ngươi lại gì?”
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không giám nữa.” Trần Thu Cúc sợ hãi, liên tục xin tha mạng.
Thế nhưng hoàng thượng đã thực sự tức giận: “Ái phi nói rất đúng, người đâu, lôi ra ngoài chém!”
Thị vệ ở bên ngoài nhanh chóng lôi Trần Thu Cúc đã sợ đến cứng đơ người ra ngoài. Đăng bởi: admin
“Nam Uyển cung bên kia báo tin về, tứ hoàng tử không chết, có điều trúng độc nằm liệt giường.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, không độc chết được hắn ta thật uổng.”
Hoa Ngọc Lam cười nhạt: “Không sao, kế hoạch chỉ mới bắt đầu, chết thì còn gì thú vị nữa.”
“Nương nương nói phải.”
“Những chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?”
“Thưa nương nương, nô tỳ đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn đợi thời cơ nữa thôi.”
Hoa Ngọc Lam không tiếc lời khen ngợi: “Rất tốt, không hổ là tâm phúc của ta.”
“Đều nhờ nương nương dạy dỗ.” Xuân Nhi nói thế nhưng khóe miệng đã không che dấu được ý cười, quan trọng là cung nữ đáng ghét kia lần này tội lớn khó thoát, nàng ta có thể bớt đi một cái gai trong mắt rồi.
Không khí trong hoàng cung vô cùng căng thẳng, sự việc của tứ hoàng tử lần này khiến hoàng thượng vô cùng tức giận, những chuyện không quá quan trọng đều bị gác lại, tập trung điều tra ra hung thủ.
Lạ ở chỗ hoàng thượng không thẩm tra cung nữ bị bắt ngay lúc đó mà lại cho người thẩm vấn những cung nữ và thái giám ở Nam Uyển cung có mặt khi đó trước. Tuy nhiên cũng không tra ra được thông tin gì đặc biệt, chỉ duy việc cung nữ đưa thuốc đến là cung nữ của Hoa Lam cung khiến hoàng thượng trầm mặc, mấy ngày liền không hề động đến chuyện này. Người trong cung đều nghĩ sự việc liên quan đến Hoa phi nên hoàng thượng âm thầm bỏ qua.
Thế nhưng tâm tư hoàng đế thật sự là khó dò, khi tất cả đều nghĩ rằng chuyện này đã lắng xuống thì hoàng thượng lại bất ngờ đưa Liễu phi cùng một vài thị vệ thân tín đến Hoa Lam cung.
Hoa Ngọc Lam ở trong hoa viên uống trà thưởng hoa, nghe thái giám bẩm báo cũng không lấy làm bất ngờ, cùng Xuân Nhi bình tĩnh đi về chính phòng.
Hoa Ngọc Lam đến trước cửa phòng liền thấy hoàng thượng ngồi ở ghế chủ, Liễu Uyển Nghi ngồi bên phải. Hoa Ngọc Lam đi vào nhún người hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Ái phi không cần đa lễ, mau ngồi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Hoa Ngọc Lam đứng thẳng dậy, hướng Liễu Uyển Nghi cười nhẹ: “Liễu tỷ.” Nhìn thấy đối phương gật đầu mới chầm chậm tiến đến ghế bên trái hoàng thượng ngồi xuống.
Hoàng thượng cũng không vòng vo, nói thẳng vào chuyện chính:
“Việc tứ hoàng tử trúng độc, ái phi biết chứ?”
“Thần thiếp biết.”
“Độc là từ thuốc bổ nàng cho người mang đến chắc nàng cũng đã biết?”
Hoa Ngọc Lam gật đầu. Hoàng thượng lại thở dài:
“Hoàng nhi của trẫm bị hãm hại thiếu chút nữa mất mạng, trẫm không thể bỏ mặc không lo.”
Hoa Ngọc Lam tiếp tục gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ buồn bã:
“Là thần thiếp không quản người dưới chu toàn, làm hại đến tứ hoàng tử, hoàng thượng cũng Liễu tỷ trách thiếp là đúng. Thiếp cũng đã cho người điều tra chuyện hôm đó, đúng lúc hoàng thượng cùng Liễu tỷ đến đây, chi bằng nghe qua một chút.”
Hoàng thượng đáp một tiếng “Được”, Liễu Uyển Nghi cũng gật đầu. Hoa Ngọc Lam thấy thế liền gọi Xuân Nhi ở ngoài vào, hỏi: “Chuyện đó điều tra đến đâu rồi?”
Xuân Nhi cúi đầu trả lời: “Nô tỳ đã tìm được cung nữ phụ trách sắc chén thuốc đó rồi ạ.”
“Truyền vào đây.”
“Vâng.” Xuân Nhi đi ra ngoài, không lâu sau đã quay lại, dẫn theo một cung nữ. Cung nữ đó vừa bước vào đã quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Tham... tham kiến hoàng thượng, Liễu phi nương nương, Hoa phi nương nương.”
“Ngươi tên gì?” Lời này là hoàng thượng hỏi.
“Nô tỳ tên Trần Thu Cúc.”
“Thuốc bổ kia là ngươi sắc?” hoàng thượng vừa dứt lời, cung nữ họ Trần kia liền không ngừng dập đầu, cầu xin:
“Xin hoàng thượng tha mạng, là nô tỳ bất cẩn.”
Hoàng thượng sắc mặt không thay đổi, Liễu Uyển Nghi ngồi bên cau mày, hoàng thượng tiếp tục nói:
“Được rồi, ngươi mau nói rõ ràng cho trẫm.”
Trần Thu Cúc ngập ngừng một chút rồi bắt đầu kể, sáng sớm hôm đó Hoa phi nương nương lệnh cho phòng bếp sắc một chén thuốc bổ, lúc đó chỉ có mình nàng ta ở đó, không giám chậm trễ liền đốt bếp sắc thuốc. Cả quá trình sắc thuốc không có gì khác thường xảy ra, có điều trước đó nàng ta có rải bột giết gián chuột trong bếp, nghe lệnh liền đi sắc thuốc, cũng quên mất phải rửa sạch tay... Nói đến đây Trần Thu Cúc lại liên tục dập đầu:
“Nô tỳ không cố ý, sau đó nô tỳ cũng không nhớ ra chuyện này, mãi cho đến khi nghe nói tứ hoàng tử uống chén thuốc đó trúng độc, nô tỳ cẩn thận nhớ lại mới phát hiện ra. Nô tỳ thật sự không cố ý, hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Hoàng thượng mặt sa sầm, Liễu Uyển Nghi phẫn nộ, Hoa Ngọc Lam ở một bên cũng bày ra vẻ mặt tức giận, quát: “Sắc một chén thuốc cũng không xong, bổn cung còn giữ ngươi lại gì?”
“Nương nương tha mạng, nô tỳ không giám nữa.” Trần Thu Cúc sợ hãi, liên tục xin tha mạng.
Thế nhưng hoàng thượng đã thực sự tức giận: “Ái phi nói rất đúng, người đâu, lôi ra ngoài chém!”
Thị vệ ở bên ngoài nhanh chóng lôi Trần Thu Cúc đã sợ đến cứng đơ người ra ngoài. Đăng bởi: admin
/38
|