"Khóc đi, " Trương Dư Xuyên nâng mặt Trương Cẩn Ngôn bị nước mắt ngâm đến ướt nhẹp, từ cái trán chậm rãi hôn, động tác mềm nhẹ như một mảnh lông chim tung bay, "Ở trước mặt anh, em không cần tiếp tục ngột ngạt tâm tình của mình."
Trương Cẩn Ngôn trầm ổn từ tủ đầu giường lấy hộp khăn giấy, rút ra hai tấm, lau nước mắt và nước mũi.
Chuyện này toàn bộ đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, làm cho hắn vừa chấn động, vừa cảm động, khoang ngực như là bị cái gì chua xót dâng lên, cuồn cuộn không ngừng biến thành nước mắt tràn mi.
Trương Dư Xuyên ngón tay chạm qua khóe miệng Trương Cẩn Ngôn, hướng lên trên gạt gạt nói: "Anh thích em cười, sau này không cần nghiêm mặt lại."
"A..." Trương Cẩn Ngôn thật vất vả bình tĩnh lại, khịt khịt mũi, ánh mắt có chút ngốc.
Nhưng em cảm thấy bộ dáng băng lãnh cấm dục càng đẹp mắt! Băng sơn mỹ nhân!
"Em ra sao cũng đẹp." Trương Dư Xuyên giơ tay bóp bóp chóp mũi hắn.
Bởi vì...
Anh đã vì em thần hồn điên đảo.
Tiếng tim đập so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, lại nóng đến lỗ tai Trương Cẩn Ngôn toàn bộ đỏ lên.
Mắt Trương Dư Xuyên cong lên, lại cười nói: "Sau này không nói ra được thì để ở trong lòng nói."
"Được." Trương Cẩn Ngôn làm cái hít sâu, như là ngày đầu tiên nhận thức Trương Dư Xuyên, cẩn thận vuốt ve mặt của hắn, tinh tế nhìn, "... Cho nên nói, kỳ thực lúc mười một tuổi em đã gặp anh."
Trương Dư Xuyên gật gật đầu: "Không sai."
"Em hiện tại hai mươi ba." Trương Cẩn Ngôn bóp lấy mặt Trương Dư Xuyên chất vấn, "Vậy nhiều năm như vậy anh đã làm gì?"
Độc thân nhiều năm như vậy hại em ăn hơn cả tấn thức ăn cho cẩu độc thân anh biết không! Hả?
Trương Dư Xuyên nắm lấy tay Trương Cẩn Ngôn, thở dài nói: "Lúc đó thân thể này vẫn rất hư nhược, anh nuôi một quãng thời gian rất dài, sau khi xuất viện liền đi tìm em, thế nhưng... em không ở đó."
Trong ký ức tiểu nam hài đã từng ôm mình về đến nhà lấy tiền, cho nên Trương Dư Xuyên còn nhớ nơi đó.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, hành lang tường trắng vẽ đầy hình, mà trên cửa nhà Trương Cẩn Ngôn là sơn đỏ chói mắt.
—— "Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa!"
—— "Nợ tiền không trả toàn gia chết hết!"
Mà trong nhà không có ai.
"Anh nghe người khác nói các ngươi vì trốn nợ dọn nhà, sau đó anh liền đến rất nhiều lần, mãi đến tận nhà có người khác ở, anh vẫn cứ đến xem, còn có chỗ anh gặp em ở cái hẻm nhỏ, thế nhưng..." Trương Dư Xuyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Lúc chính mình hấp hối nằm trên tảng đá xanh, có một cái vại không biết nhà ai thả ở nơi đó, mặt nước nổi hoa súng, bên vại có một cái hình pho tượng mơ hồ, không biết là thần gì, tiền xu lác đa lác đác mà rơi trên pho tượng.
Đều là người qua đường tùy tiện ném vào, ném xong lại tùy tiện ước nguyện vọng.
Gia đình thịnh vượng, học nghiệp thuận lợi, bình an khỏe mạnh...
Thiếu niên mặc đồng phục cấp ba, sau khi tan học đều sẽ đến chỗ này đứng một hồi, khoanh tay, thần sắc thanh lãnh, lúc muốn rời khỏi liền học chút bộ dáng loài người, lấy ra một viên tiền xu ném vào trong vại.
Muốn gặp lại hắn...
Trên chóp mái nhà nước mưa tí tách lọt vào chậu nước, rơi xuống một năm rồi lại một năm, xuân đi thu đến, hoa súng nở rồi tàn, tiểu nam hài cũng không còn xuất hiện nữa.
"... Em nhớ ra rồi, " Trương Cẩn Ngôn trong mắt lóe lên, nắm chặc quả đấm căm giận nói, "Khoảng thời gian đó cha em thiếu nợ, bỏ lại ba người bọn em chính mình chạy trốn."
Sau đó một nhà cô nhi quả phụ bị chủ nợ tới cửa đòi nợ dây dưa không cách nào nhịn được, mang toàn bộ gia sản suốt đêm ngồi tàu hỏa đi nơi khác.
Khi đó Trương Dư Xuyên còn ở bệnh viện nằm trên giường dưỡng thương.
Mấy năm sau phong ba trở lại bình thường, mẹ Trương Cẩn Ngôn tái hôn, theo chồng sau đồng thời trở về, Trương Cẩn Ngôn cùng trở lại học hai năm cấp ba, rồi thi đến nơi khác lên đại học, sau khi tốt nghiệp tuy rằng trở về nhà, nhưng thời gian tuổi ấu thơ thuê phòng ở cùng mỗi ngày đi học đi ngang qua hẻm nhỏ đều không để lại cho hắn bất kỳ hồi ức nào, cho nên hắn một lần cũng không có trở lại.
"Nếu như em giống như anh không có chuyện gì liền trở về xem, " Trương Cẩn Ngôn thở dài, hơi tiếc nuối, "Nói không chừng chúng ta có thể sớm nhận thức mấy năm."
Trương Dư Xuyên lắc lắc đầu, ánh mắt các loại sủng nịch: "Có thể gặp lại em, anh đã thỏa mãn, ngày đó Lâm Phùng mang theo Tô tiên sinh tới tìm anh, em cũng theo ở phía sau, em ở trong lòng nói chuyện anh liền biết... Chẳng qua là lúc đó sợ hù đến em, nên không nói ra."
Trương Cẩn Ngôn lập tức bắt đầu hồi ức lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dư Xuyên, chính mình oán thầm câu nói đầu tiên.
Trương Dư Xuyên phát ra một tiếng cười ý vị thâm trường, có nề nếp mà thuật lại: "Em lúc đó ở trong lòng nói đúng lắm..."Xuất hiện nam thứ trong truyền thuyết cùng nam chính như nước với lửa, vị Trương tổng sẽ không tự chủ được bị tiểu Bạch Hoa của chúng ta hấp dẫn lấy, tiến tới điên cuồng yêu hắn." "
"... Anh có thể không cần một chữ cũng không kém mà lặp lại một lần chứ!" Trương Cẩn Ngôn xấu hổ đến hận không thể chui vào dưới đáy giường!
Mẹ cái kê, số mệnh an bài gặp lại cư nhiên dài như vậy!?
"Cho nên anh không hề từ bỏ tìm kiếm, là xuất phát từ tâm nguyện báo ân, anh nghĩ vì em làm một ít chuyện đủ khả năng, cho em tiền tài, địa vị, cho em tất cả thứ em muốn, nhưng là, lúc anh thật sự gặp em lần nữa, anh lại cảm thấy được..." Trương Dư Xuyên nâng gương mặt Trương Cẩn Ngôn đỏ đến mức sắp thiêu đốt, đáy mắt lập loè tinh chuẩn "Cân nhắc" ánh sáng, "Nhiêu đó cũng không đủ, anh muốn đem mình cho em."
Trương Cẩn Ngôn quả tim run lên.
"Anh thật là đáng yêu." Trương Dư Xuyên lần thứ hai thú vị mà lặp lại ý nghĩ của Trương Cẩn Ngôn, "Em không tự chủ được bị anh hấp dẫn, hơn nữa điên cuồng yêu trúng anh."
Trương Cẩn Ngôn che mặt:...
Loại lời kịch kinh điển của bá đạo tổng giám đốc dùng trên người mình thật lúng túng a a a a a!
Thú vị đầy đủ thỏa mãn, Trương Dư Xuyên xoa xoa tóc Trương Cẩn Ngôn, nói: "Cho nên quãng thời gian trước anh mời Lâm Phùng đến ôn tuyền sơn trang nghỉ phép, còn giựt giây hắn mang trợ lý cùng nhân viên ưu tú của công ty, xem là phúc lợi... Sau đó, anh phát hiện em thích tiểu thuyết, thường ảo tưởng nội dung sẽ phát sinh trên người mình..." Trương Dư Xuyên nhấn mạnh, chậm rãi nói, "Cho nên, anh liền để tình tiết đó thật sự phát sinh ở trên thân thể em."
"... Không trách." Trương Cẩn Ngôn ngơ ngác, đỏ mắt, đầu đâm vào trong lòng Trương Dư Xuyên, để cho khí tức thanh lãnh ôn nhu đem mình bao vây lại.
Tất cả giấc mộng trở thành sự thật, nguyên lai cũng không phải trùng hợp.
Từ từ thời gian vận mệnh, nhìn như khó phân, lại tự có định đoạt, vừa đọc lực lượng, đã làm nó đan dệt thành cẩm.
"Chúng ta lãng phí rất nhiều năm, sau này cũng không tách ra." Trương Dư Xuyên cúi đầu hôn nhẹ tóc Trương Cẩn Ngôn.
"... Được." Trương Cẩn Ngôn dùng sức mà gật đầu, những năm không gặp lại vẫn cứ có chút tiếc nuối.
Làm cẩu độc thân nhiều năm như vậy là một chuyện chua xót cỡ nào!
Bởi vì vẫn không tìm được bạn trai thích hợp, mỗi ngày chỉ có thể vừa ăn thức ăn cho chó vừa nhìn đôi tình nhân bên cạnh ân ái, hơn hai mươi tuổi ngay cả nụ hôn đầu đều vừa mới dâng ra đi!
Tưởng tượng cái kia chỉ có thể lấy đối tượng là nam minh tinh, đều sắp thành biến thái rồi! A!
Đột nhiên, Trương Dư Xuyên khí tức âm trầm xuống:...
Trương Cẩn Ngôn:...
A a a a a tại sao mình lại bắt đầu phùn tào vậy, nhưng nhiều năm thói quen từ lâu thật sự rất khó thay đổi a!
"Anh vừa nãy cái gì cũng không nghe thấy." Trương Cẩn Ngôn luống cuống tay chân che lỗ tay Trương Dư Xuyên.
Sau chốc lát yên tĩnh, Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Chậm đã, nam minh tinh nào?"
"Em quên mất!" Trương Cẩn Ngôn một bên cuồng xua tay, trong đầu một bên không tự chủ được hiện ra hình ảnh một vị nào đó trước khi mình nhận thức Trương Dư Xuyên.
—— một mãnh nam lộ tuyến nam minh tinh.
Vừa nhắc tới chuyện này, Trương Cẩn Ngôn liền không nhịn được nhớ lại chính mình trước đây ở trong tủ giấu quyển tạp chí, còn có áp phích của nam minh tinh.
Tám khối cơ bụng quần bơi, da màu đồng cổ dính đầy nước, rất có ý vị kiên nghị...
Ta phi phi phi khoái trụ não a a a a a! Đầu óc của mình! Ta lệnh cho ngươi lập tức đình chỉ hồi ức!
Thế nhưng, hồi ức thứ này một khi bị lấy ra sẽ rất khó nhét về đi...
Trương Dư Xuyên mặt càng ngày càng tối: "Em mỗi ngày trước khi ngủ đều phải xem quyển tạp chí đó sao?"
Trương Cẩn Ngôn nhất thời hận không thể một quyền đem mình đánh ngất:...
"Em còn hôn áp phích quảng cáo của hắn." Trương Dư Xuyên lông mày giương lên.
"Em đã bỏ rồi " Trương Cẩn Ngôn mặt đỏ tới mang tai mà giải thích, "Em đã sớm không thích hắn, áp phích quảng cáo cũng đều bán giấy lộn."
Dứt lời, Trương Cẩn Ngôn đại não lần thứ hai vi phạm chủ ý của người, điều ra một đoạn trí nhớ khác ——
Sở dĩ đem tạp chí dương cương mãnh nam cùng áp phích quảng cáo bán giấy lộn, là bởi vì mê mẩn một nam minh tinh khác cấm dục hệ băng sơn... 2
"Không phải như vậy!" Trương Cẩn Ngôn đập đầu một cái, nói láo, "Chỉ là có một chút điểm yêu thích mà thôi... Em chỉ ôm gối ngủ qua một lần."
Nhưng thật ra là ôm ngủ một tháng...
Ngọa tào a a a a a đại não! Đại não ngươi dừng lại cho ta! Ngươi thực sự là càng ngày càng càn rỡ!
Trương Cẩn Ngôn cảm giác tối hôm nay khả năng mình đã đem nửa đời sau tất cả giá trị đều một hơi dùng hết, cả người xấu hổ đến tê dại.
Rất tốt, trên thế giới này cũng sẽ không bao giờ có thứ gì có thể làm cho mình cảm giác được xấu hổ...
Mình là đứng ở xấu hổ ở Kim tự tháp hàng đầu nam nhân!
Xấu hổ vương!
Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Hai minh tinh đó đều không hảo nhìn."
"Đương nhiên không hảo nhìn bằng anh!" Trương Cẩn Ngôn gần như sắp khóc lên.
Trương Dư Xuyên mặt không thay đổi thẩm vấn nói: "Em ảo tưởng cùng bọn họ làm gì?"
"Không có gì, nhiều nhất là huyễn nghĩ nắm tay." Trương Cẩn Ngôn tuyệt vọng chống cự lại, mà đại não đã bắt đầu điên cuồng điều lấy ký ức bán đi chủ nhân...
Sau một phút, Trương Dư Xuyên ghen tuông gần như sắp đem gian nhà nhấn chìm: "Trương Cẩn Ngôn, tiêu em rồi."
Vì vậy một giây sau, Trương Cẩn Ngôn liền lệ rơi đầy mặt mà bị Trương Dư Xuyên thô bạo đè ngã ở trên giường!
Xin lỗi a lão công em sai rồi a sau này cũng không tiếp tục nghĩ tới người khác em chỉ là tưởng tượng thôi mà! A a a a a a!
Trương Cẩn Ngôn trầm ổn từ tủ đầu giường lấy hộp khăn giấy, rút ra hai tấm, lau nước mắt và nước mũi.
Chuyện này toàn bộ đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, làm cho hắn vừa chấn động, vừa cảm động, khoang ngực như là bị cái gì chua xót dâng lên, cuồn cuộn không ngừng biến thành nước mắt tràn mi.
Trương Dư Xuyên ngón tay chạm qua khóe miệng Trương Cẩn Ngôn, hướng lên trên gạt gạt nói: "Anh thích em cười, sau này không cần nghiêm mặt lại."
"A..." Trương Cẩn Ngôn thật vất vả bình tĩnh lại, khịt khịt mũi, ánh mắt có chút ngốc.
Nhưng em cảm thấy bộ dáng băng lãnh cấm dục càng đẹp mắt! Băng sơn mỹ nhân!
"Em ra sao cũng đẹp." Trương Dư Xuyên giơ tay bóp bóp chóp mũi hắn.
Bởi vì...
Anh đã vì em thần hồn điên đảo.
Tiếng tim đập so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, lại nóng đến lỗ tai Trương Cẩn Ngôn toàn bộ đỏ lên.
Mắt Trương Dư Xuyên cong lên, lại cười nói: "Sau này không nói ra được thì để ở trong lòng nói."
"Được." Trương Cẩn Ngôn làm cái hít sâu, như là ngày đầu tiên nhận thức Trương Dư Xuyên, cẩn thận vuốt ve mặt của hắn, tinh tế nhìn, "... Cho nên nói, kỳ thực lúc mười một tuổi em đã gặp anh."
Trương Dư Xuyên gật gật đầu: "Không sai."
"Em hiện tại hai mươi ba." Trương Cẩn Ngôn bóp lấy mặt Trương Dư Xuyên chất vấn, "Vậy nhiều năm như vậy anh đã làm gì?"
Độc thân nhiều năm như vậy hại em ăn hơn cả tấn thức ăn cho cẩu độc thân anh biết không! Hả?
Trương Dư Xuyên nắm lấy tay Trương Cẩn Ngôn, thở dài nói: "Lúc đó thân thể này vẫn rất hư nhược, anh nuôi một quãng thời gian rất dài, sau khi xuất viện liền đi tìm em, thế nhưng... em không ở đó."
Trong ký ức tiểu nam hài đã từng ôm mình về đến nhà lấy tiền, cho nên Trương Dư Xuyên còn nhớ nơi đó.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, hành lang tường trắng vẽ đầy hình, mà trên cửa nhà Trương Cẩn Ngôn là sơn đỏ chói mắt.
—— "Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa!"
—— "Nợ tiền không trả toàn gia chết hết!"
Mà trong nhà không có ai.
"Anh nghe người khác nói các ngươi vì trốn nợ dọn nhà, sau đó anh liền đến rất nhiều lần, mãi đến tận nhà có người khác ở, anh vẫn cứ đến xem, còn có chỗ anh gặp em ở cái hẻm nhỏ, thế nhưng..." Trương Dư Xuyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Lúc chính mình hấp hối nằm trên tảng đá xanh, có một cái vại không biết nhà ai thả ở nơi đó, mặt nước nổi hoa súng, bên vại có một cái hình pho tượng mơ hồ, không biết là thần gì, tiền xu lác đa lác đác mà rơi trên pho tượng.
Đều là người qua đường tùy tiện ném vào, ném xong lại tùy tiện ước nguyện vọng.
Gia đình thịnh vượng, học nghiệp thuận lợi, bình an khỏe mạnh...
Thiếu niên mặc đồng phục cấp ba, sau khi tan học đều sẽ đến chỗ này đứng một hồi, khoanh tay, thần sắc thanh lãnh, lúc muốn rời khỏi liền học chút bộ dáng loài người, lấy ra một viên tiền xu ném vào trong vại.
Muốn gặp lại hắn...
Trên chóp mái nhà nước mưa tí tách lọt vào chậu nước, rơi xuống một năm rồi lại một năm, xuân đi thu đến, hoa súng nở rồi tàn, tiểu nam hài cũng không còn xuất hiện nữa.
"... Em nhớ ra rồi, " Trương Cẩn Ngôn trong mắt lóe lên, nắm chặc quả đấm căm giận nói, "Khoảng thời gian đó cha em thiếu nợ, bỏ lại ba người bọn em chính mình chạy trốn."
Sau đó một nhà cô nhi quả phụ bị chủ nợ tới cửa đòi nợ dây dưa không cách nào nhịn được, mang toàn bộ gia sản suốt đêm ngồi tàu hỏa đi nơi khác.
Khi đó Trương Dư Xuyên còn ở bệnh viện nằm trên giường dưỡng thương.
Mấy năm sau phong ba trở lại bình thường, mẹ Trương Cẩn Ngôn tái hôn, theo chồng sau đồng thời trở về, Trương Cẩn Ngôn cùng trở lại học hai năm cấp ba, rồi thi đến nơi khác lên đại học, sau khi tốt nghiệp tuy rằng trở về nhà, nhưng thời gian tuổi ấu thơ thuê phòng ở cùng mỗi ngày đi học đi ngang qua hẻm nhỏ đều không để lại cho hắn bất kỳ hồi ức nào, cho nên hắn một lần cũng không có trở lại.
"Nếu như em giống như anh không có chuyện gì liền trở về xem, " Trương Cẩn Ngôn thở dài, hơi tiếc nuối, "Nói không chừng chúng ta có thể sớm nhận thức mấy năm."
Trương Dư Xuyên lắc lắc đầu, ánh mắt các loại sủng nịch: "Có thể gặp lại em, anh đã thỏa mãn, ngày đó Lâm Phùng mang theo Tô tiên sinh tới tìm anh, em cũng theo ở phía sau, em ở trong lòng nói chuyện anh liền biết... Chẳng qua là lúc đó sợ hù đến em, nên không nói ra."
Trương Cẩn Ngôn lập tức bắt đầu hồi ức lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dư Xuyên, chính mình oán thầm câu nói đầu tiên.
Trương Dư Xuyên phát ra một tiếng cười ý vị thâm trường, có nề nếp mà thuật lại: "Em lúc đó ở trong lòng nói đúng lắm..."Xuất hiện nam thứ trong truyền thuyết cùng nam chính như nước với lửa, vị Trương tổng sẽ không tự chủ được bị tiểu Bạch Hoa của chúng ta hấp dẫn lấy, tiến tới điên cuồng yêu hắn." "
"... Anh có thể không cần một chữ cũng không kém mà lặp lại một lần chứ!" Trương Cẩn Ngôn xấu hổ đến hận không thể chui vào dưới đáy giường!
Mẹ cái kê, số mệnh an bài gặp lại cư nhiên dài như vậy!?
"Cho nên anh không hề từ bỏ tìm kiếm, là xuất phát từ tâm nguyện báo ân, anh nghĩ vì em làm một ít chuyện đủ khả năng, cho em tiền tài, địa vị, cho em tất cả thứ em muốn, nhưng là, lúc anh thật sự gặp em lần nữa, anh lại cảm thấy được..." Trương Dư Xuyên nâng gương mặt Trương Cẩn Ngôn đỏ đến mức sắp thiêu đốt, đáy mắt lập loè tinh chuẩn "Cân nhắc" ánh sáng, "Nhiêu đó cũng không đủ, anh muốn đem mình cho em."
Trương Cẩn Ngôn quả tim run lên.
"Anh thật là đáng yêu." Trương Dư Xuyên lần thứ hai thú vị mà lặp lại ý nghĩ của Trương Cẩn Ngôn, "Em không tự chủ được bị anh hấp dẫn, hơn nữa điên cuồng yêu trúng anh."
Trương Cẩn Ngôn che mặt:...
Loại lời kịch kinh điển của bá đạo tổng giám đốc dùng trên người mình thật lúng túng a a a a a!
Thú vị đầy đủ thỏa mãn, Trương Dư Xuyên xoa xoa tóc Trương Cẩn Ngôn, nói: "Cho nên quãng thời gian trước anh mời Lâm Phùng đến ôn tuyền sơn trang nghỉ phép, còn giựt giây hắn mang trợ lý cùng nhân viên ưu tú của công ty, xem là phúc lợi... Sau đó, anh phát hiện em thích tiểu thuyết, thường ảo tưởng nội dung sẽ phát sinh trên người mình..." Trương Dư Xuyên nhấn mạnh, chậm rãi nói, "Cho nên, anh liền để tình tiết đó thật sự phát sinh ở trên thân thể em."
"... Không trách." Trương Cẩn Ngôn ngơ ngác, đỏ mắt, đầu đâm vào trong lòng Trương Dư Xuyên, để cho khí tức thanh lãnh ôn nhu đem mình bao vây lại.
Tất cả giấc mộng trở thành sự thật, nguyên lai cũng không phải trùng hợp.
Từ từ thời gian vận mệnh, nhìn như khó phân, lại tự có định đoạt, vừa đọc lực lượng, đã làm nó đan dệt thành cẩm.
"Chúng ta lãng phí rất nhiều năm, sau này cũng không tách ra." Trương Dư Xuyên cúi đầu hôn nhẹ tóc Trương Cẩn Ngôn.
"... Được." Trương Cẩn Ngôn dùng sức mà gật đầu, những năm không gặp lại vẫn cứ có chút tiếc nuối.
Làm cẩu độc thân nhiều năm như vậy là một chuyện chua xót cỡ nào!
Bởi vì vẫn không tìm được bạn trai thích hợp, mỗi ngày chỉ có thể vừa ăn thức ăn cho chó vừa nhìn đôi tình nhân bên cạnh ân ái, hơn hai mươi tuổi ngay cả nụ hôn đầu đều vừa mới dâng ra đi!
Tưởng tượng cái kia chỉ có thể lấy đối tượng là nam minh tinh, đều sắp thành biến thái rồi! A!
Đột nhiên, Trương Dư Xuyên khí tức âm trầm xuống:...
Trương Cẩn Ngôn:...
A a a a a tại sao mình lại bắt đầu phùn tào vậy, nhưng nhiều năm thói quen từ lâu thật sự rất khó thay đổi a!
"Anh vừa nãy cái gì cũng không nghe thấy." Trương Cẩn Ngôn luống cuống tay chân che lỗ tay Trương Dư Xuyên.
Sau chốc lát yên tĩnh, Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Chậm đã, nam minh tinh nào?"
"Em quên mất!" Trương Cẩn Ngôn một bên cuồng xua tay, trong đầu một bên không tự chủ được hiện ra hình ảnh một vị nào đó trước khi mình nhận thức Trương Dư Xuyên.
—— một mãnh nam lộ tuyến nam minh tinh.
Vừa nhắc tới chuyện này, Trương Cẩn Ngôn liền không nhịn được nhớ lại chính mình trước đây ở trong tủ giấu quyển tạp chí, còn có áp phích của nam minh tinh.
Tám khối cơ bụng quần bơi, da màu đồng cổ dính đầy nước, rất có ý vị kiên nghị...
Ta phi phi phi khoái trụ não a a a a a! Đầu óc của mình! Ta lệnh cho ngươi lập tức đình chỉ hồi ức!
Thế nhưng, hồi ức thứ này một khi bị lấy ra sẽ rất khó nhét về đi...
Trương Dư Xuyên mặt càng ngày càng tối: "Em mỗi ngày trước khi ngủ đều phải xem quyển tạp chí đó sao?"
Trương Cẩn Ngôn nhất thời hận không thể một quyền đem mình đánh ngất:...
"Em còn hôn áp phích quảng cáo của hắn." Trương Dư Xuyên lông mày giương lên.
"Em đã bỏ rồi " Trương Cẩn Ngôn mặt đỏ tới mang tai mà giải thích, "Em đã sớm không thích hắn, áp phích quảng cáo cũng đều bán giấy lộn."
Dứt lời, Trương Cẩn Ngôn đại não lần thứ hai vi phạm chủ ý của người, điều ra một đoạn trí nhớ khác ——
Sở dĩ đem tạp chí dương cương mãnh nam cùng áp phích quảng cáo bán giấy lộn, là bởi vì mê mẩn một nam minh tinh khác cấm dục hệ băng sơn... 2
"Không phải như vậy!" Trương Cẩn Ngôn đập đầu một cái, nói láo, "Chỉ là có một chút điểm yêu thích mà thôi... Em chỉ ôm gối ngủ qua một lần."
Nhưng thật ra là ôm ngủ một tháng...
Ngọa tào a a a a a đại não! Đại não ngươi dừng lại cho ta! Ngươi thực sự là càng ngày càng càn rỡ!
Trương Cẩn Ngôn cảm giác tối hôm nay khả năng mình đã đem nửa đời sau tất cả giá trị đều một hơi dùng hết, cả người xấu hổ đến tê dại.
Rất tốt, trên thế giới này cũng sẽ không bao giờ có thứ gì có thể làm cho mình cảm giác được xấu hổ...
Mình là đứng ở xấu hổ ở Kim tự tháp hàng đầu nam nhân!
Xấu hổ vương!
Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Hai minh tinh đó đều không hảo nhìn."
"Đương nhiên không hảo nhìn bằng anh!" Trương Cẩn Ngôn gần như sắp khóc lên.
Trương Dư Xuyên mặt không thay đổi thẩm vấn nói: "Em ảo tưởng cùng bọn họ làm gì?"
"Không có gì, nhiều nhất là huyễn nghĩ nắm tay." Trương Cẩn Ngôn tuyệt vọng chống cự lại, mà đại não đã bắt đầu điên cuồng điều lấy ký ức bán đi chủ nhân...
Sau một phút, Trương Dư Xuyên ghen tuông gần như sắp đem gian nhà nhấn chìm: "Trương Cẩn Ngôn, tiêu em rồi."
Vì vậy một giây sau, Trương Cẩn Ngôn liền lệ rơi đầy mặt mà bị Trương Dư Xuyên thô bạo đè ngã ở trên giường!
Xin lỗi a lão công em sai rồi a sau này cũng không tiếp tục nghĩ tới người khác em chỉ là tưởng tượng thôi mà! A a a a a a!
/99
|