Tiếng chuông vào học vang lên, Diệp Phi Chu xa xôi mà thở dài, từ bàn học lấy ra bài thi vật lý ngày hôm qua mới phát.
Tờ giấy trên mặt chi chít vết bút đỏ, ở chính giữa là một con điểm thảm không nỡ nhìn, con số cuối cùng còn bị bút đỏ đè đậm muốn rách giấy.
Có thể thấy được người chấm rất phẫn nộ...
Đây thực là đáng sợ, Diệp Phi Chu một mặt trống không mà nhìn bài thi vật lý của mình.
Kỳ thực hắn học tập không tệ, thành tích trong lớp luôn ở trong top 10, chỉ là không hiểu sao môn vật lý thì thảm hại như vậy, vì môn vật lý mà đã thay đổi mười mấy người gia sư, Diệp Phi Chu cũng liều mạng đi học, nhưng là theo việc học khó khăn, thành tích không tăng mà lại giảm đi.
Lần này thi vật lý lại điểm kém, xem ra gia sư lại phải thay đổi.
"..." Diệp Phi Chu sinh không thể luyến mà nhìn một mảnh đỏ hồng hồng trên giấy.
Câu không đáp thì không tính, tại sao những câu lựa chọn đều không đúng một câu nào!?
Chọn đại mấy câu sai mấy câu cũng thực sự là xui xẻo tới trình độ nhất định...
Vừa mới bắt đầu, Diệp Phi Chu chọn đều là nhắm mắt chọn đại, kết quả trong dự liệu mà sai toàn bộ. Vì vậy Diệp tiểu thiếu gia bắt đầu ký thác với huyền học, nhưng vẫn cứ không có bất kỳ tiến triển nào, nếu như hôm nay toàn bộ chọn c, như vậy câu trả lời chính xác tất nhiên một câu c đều không có, nếu như ba câu ngắn một câu dài chọn dài, thì câu trả lời chính xác tất nhiên là một trong ba câu ngắn, nếu như ba dài một ngắn chọn một ngắn, thì câu trả lời chính xác tất nhiên lại là câu vừa, sau đó Diệp Phi Chu bắt đầu mất lý trí ở trong phòng thi bắt thăm, nhưng mà không chỉ chọn sai hơn nữa còn bởi vì giở trò mà bị đuổi ra phòng thi phạt đứng...
Không muốn nhớ lại... Này bi thương vật lý nhân sinh.
Nhìn thấy thầy vật lý đi lên bục giảng, Diệp Phi Chu như tiểu lão đầu khuôn mặt u sầu mà thở dài.
Hắn vẫn luôn hoài nghi thầy vật lý là cố ý bắt mình không qua được môn.
Thầy vật lý là tiểu lão đầu có râu dê, tính tình cứng nhắc, tính khí táo bạo, thích mắng người thích phạt đứng, bất quá từ khi môn vật lý đổi thầy Nhâm thành ông ấy, các bạn học vật lý thành tích cũng tăng lên rất nhiều, đương nhiên, ngoại trừ Diệp Phi Chu...
Không biết có phải bởi vì cái này hay không, thầy vật lý mỗi tiết đều nhắm ngay Diệp Phi Chu, Diệp Phi Chu sô thứ tự là số 13, vì vậy thầy họa phong đều là như thế này: "Hôm nay là ngày 13, mời số 13 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
"Hôm nay là ngày 16, lại là thứ tư, 16-3=13, mời số 13 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
"Hôm nay là ngày 25, mời người cùng bàn với số 25 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
Như vậy cứ như vậy,thầy nhìn như chỉ là tùy ý lấy ra, nhưng chính là trùng hợp như thế, Diệp Phi Chu cơ hồ mỗi tiết vật lý đều sẽ bị gọi đến, hơn nữa hỏi thường là vấn đề khó khăn nhất, sau đó Diệp Phi Chu bởi vì trả lời không tốt bị thầy vật lý thóa mạ một trận bắt đi ra phía sau phạt đứng.
Bất quá hôm nay vận may của Diệp Phi Chu tựa hồ phá thiên hoang, thầy vật lý liên tiếp kêu năm người trả lời vấn đề, nhưng vẫn không gọi Diệp Phi Chu, mắt thấy thời gian từng giây từng phút mà lưu động, cách giờ tan học buổi trưa còn có năm phút đồng hồ, Diệp Phi Chu hơi hơi buông lỏng cảnh giác.
"Cuối cùng là đề tài giải đề thầy tuần trước đã nói qua, cho nên lần này thầy không nói, muốn mời một bạn nói." Trên bục giảng tiểu lão đầu sờ sờ râu mép, ngẩng đầu nhìn lịch ngày, nói, "Hôm nay là..."
Diệp Phi Chu chột dạ rũ mi mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn thầy.
"Đừng hoảng hốt, tôi bảo hộ cậu." Cùng bàn Diệp Phi Chu, là học bá vật lý Lục Phàm đè thấp giọng nói an ủi hắn nói.
"Không cho châu đầu ghé tai!" Vật lý lão đầu tinh thần quắc thước, đùng một cái thước, chỉ vào Lục Phàm nghiêm nghị nói, "Đi ra sau phạt đứng!"
"..." Lục Phàm một mặt ép mộng mà cầm lấy cuộn giấy đi tới hàng cuối cùng hành lang dừng lại.
Thầy vật lý: "Vị bạn học này cùng bàn mời đứng lên, nói một chút giải đề."
Diệp Phi Chu đứng lên, cúi đầu nhìn cuộn giấy, khuôn mặt đỏ lên: "Em... Đề tài này..."
Sau năm giây yên tĩnh, thầy vật lý bắt đầu quở trách Diệp Phi Chu, Diệp Phi Chu mặt lúc đỏ lúc trắng, ủ rũ cúi đầu nghe, ở trong lòng thầm cấp tiếp sức chính mình —— nhịn một chút, cũng sắp tan học.
Nhưng mà lúc này, một trận gió không biết từ đâu thổi tới bỗng nhiên rầm một tiếng nhấc cuộn giấy của Diệp Phi Chu lên, trực tiếp thổi ra ngoài cửa sổ.
Diệp Phi Chu hít vào một ngụm khí lạnh:...
Đây là muốn xong!
"Được đó, học sinh bây giờ thực sự là có khả năng, thầy mới nói hai câu là đem cuộn giấy ném đi? Ai thói quen tính xấu?" Thầy vật lý tức giận đến râu mép thẳng run.
Diệp Phi Chu cuống quít biện giải: "Không phải thưa thầy, là gió thổi..."
"Còn nói xạo!" Thầy vật lý phẫn nộ suất phấn, "Gió làm sao không thổi người khác mà thổi em?"
Diệp Phi Chu vô tội trợn to hai mắt:...
Em! Làm! Sao! Biết! Được! A!
Thầy vật lý càng sinh khí: "Em còn dám trừng mắt?"
Diệp Phi Chu lập tức híp mắt lại, oan ức đến muốn khóc:...
Em chỉ là mắt to a.
"Đi ra ngoài kiếm, kiếm không được sau này tiết của tôi em đừng lên lớp." Thầy vật lý mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Diệp Phi Chu dường như tiếp thánh chỉ, vội vội vã vã hướng ở ngoài chạy đi, nhưng mà tối hôm qua sàn lớp học tổng vệ sinh mới vừa đánh qua, lúc chạy qua bục giảng chân Diệp Phi Chu trượt đi, phù phù một tiếng ngã xuống đất, sau đó một mặt ép mộng mà một đường trượt tới cửa...
Trong lớp học yên tĩnh một giây đồng hồ, lập tức cười phá lên.
Diệp Phi Chu trở mình một cái bò lên, cũng không quay đầu lại chạy xuống lầu, khuôn mặt đỏ bừng lên một mảnh, xương chậu đau như kim đâm. Thế nhưng lúc này tiếng chuông tan học buổi trưa đã vang dội, các bạn học chẳng mấy chốc sẽ đi ra khỏi lớp, cho nên Diệp Phi Chu không nghĩ dừng lại, chỉ muốn nhanh lên một chút chạy đến bên ngoài.
... Mình làm sao xui xẻo như vậy, quả thực chính là suy thần tái thế, Diệp Phi Chu khổ sở mà nghĩ.
Ra khỏi lớp học, Diệp Phi Chu vòng tới sân phía sau lớp học, khó chịu mà khom người, bốn phía tìm kiếm cuộn giấy.
Lúc này, một âm thanh có chút quen tai từ phía sau Diệp Phi Chu vang lên: "Cậu đang tìm cái này sao?"
Xương chậu vô cùng đau đớn, Diệp Phi Chu chỉ có thể như tiểu lão đầu chậm rãi xoay người.
Đứng ở phía sau, lại là cái người hai ngày trước cho mình quá giang lúc trời mưa, hắn có một gương mặt làm người ta đã gặp qua là không quên được, tuy rằng quần áo trang phục khác nhau hoàn toàn bất quá Diệp Phi Chu vẫn là trong nháy mắt liền nhận ra.
Thẩm Hành Vân quơ quơ trong tay cuộn giấy, đưa cho Diệp Phi Chu, khóe miệng kéo một cái lộ ra nụ cười xấu xa: "Thi đập phá a, đồng học."
"Ừm." Diệp Phi Chu ngượng ngùng mím mím môi, đem cuộn giấy đè lên gấp đôi lại, nói, "Cảm ơn."
Đôi mắt Thẩm Hành Vân quét qua người Diệp Phi Chu, nhìn hắn đứng kỳ quái, liền bất động thanh sắc đến gần một bước, nói: "Tôi đi ngang qua, trùng hợp nhặt được."
"A." Diệp Phi Chu mê man mà liếc nhìn chiếc Hãn Mã dừng ngoài rào chắn, nghĩ thầm tận lực leo tường tiến vào cũng có thể xem như là đi ngang qua à...
Không hề có điềm báo trước, Thẩm Hành Vân đột nhiên thân thủ xoa xương chậu của Diệp Phi Chu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, nói: "Nơi này còn đau không?"
"Tê..." Diệp Phi Chu đau đến hút khí, vội vàng gạt tay Thẩm Hành Vân, "Đừng đụng."
Thẩm Hành Vân thu tay về: "Vừa nãy bị ngã à?"
"Té lộn mèo một cái." Diệp Phi Chu chậm rãi quay người lại, chậm rãi hướng lớp học đi, vừa đi vừa nói, "Hẳn là gãy xương, không có gì."
Thẩm Hành Vân thần sắc nhất thời trở nên rất mơ hồ:...
Diệp Phi Chu bình tĩnh hiếm thấy: "Tôi năm trước nơi này từng bị qua, cùng cảm giác bây giờ giống nhau như đúc."
Từ nhỏ đến lớn các loại bộ vị gãy xương quá mười lần có thừa, Diệp tiểu thiếu gia đã chiết ra kinh nghiệm.
Thẩm Hành Vân ánh mắt biến đổi, khí tức cả người trong nháy mắt trở nên rất nguy hiểm, thật giống cố nén giận khí:...
"Tôi gọi tài xế đưa tôi đi bệnh viện, " Diệp Phi Chu dán vào chân tường chậm rãi cọ đi, quay đầu nhìn Thẩm Hành Vân nói, "Không cần lo lắng cho tôi, anh đi làm đi."
Thẩm Hành Vân bước nhanh tới, đè lại vai hắn, trầm giọng nói: "Tôi đưa cậu đi."
Diệp Phi Chu xua tay muốn cự tuyệt, lại bị Thẩm Hành Vân cưỡng ép kéo lên, hướng cửa trường học một đường chạy tới, chính là thời gian buổi trưa tan học, cửa trường mở ra, Thẩm Hành Vân dễ dàng cõng Diệp Phi Chu ra trường học.
"Thẩm tiên sinh..." Diệp Phi Chu cảm thấy không thích hợp, muốn từ trên lưng Thẩm Hành Vân nhảy xuống, thế nhưng càng ngày càng không có cách nào lơ là đau đớn, làm cho hắn ngay cả động đậy một chút cũng không dám, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phí công giải thích, "Cái này gãy xương không nghiêm trọng, lần trước không có làm giải phẫu, anh vẫn là thả tôi xuống dưới để tôi gọi tài xế đi..."
"Không được." Thẩm Hành Vân sắc mặt rất đen, mở cửa xe đem Diệp Phi Chu đặt ngồi phía sau.
Diệp Phi Chu rất có kinh nghiệm mà chọn cái tư thái ghét nhất áp bức vết thương nằm xuống, thấy đối phương quyết tâm muốn đưa mình đi bệnh viện, liền không chống lại, cẩn thận nói: "Vậy thì phiền anh đưa tôi đi khoa xương bệnh viện nhân dân trên đường nhà kia, tôi gần đây mấy lần gãy xương đều đến đó."
Nếu như là người xấu thì lần trước đã hạ thủ, cho nên chắc chắn sẽ không là người xấu, Diệp Phi Chu nghĩ.
"Gần đây mấy lần..." Thẩm Hành Vân vừa lầm bầm lầu bầu mà lặp lại một bên ngồi vào chỗ lái xe, tay cầm tay lái gân xanh bạo lồi, một cước van dầu xông ra ngoài, một lát sau, đột nhiên không đầu không đuôi ném qua một câu, "Xin lỗi."
Diệp Phi Chu sợ hãi cả kinh: "Xin lỗi cái gì?"
... Bắt cóc lúc trước xưng tội à!?
Chính là lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Hành Vân quay đầu lại, yên lặng nhìn hắn, cặp mắt kia thâm thúy xinh đẹp hơi đỏ lên, môi mỏng mím thành một đường, thần sắc như là có chút áy náy. Buổi trưa dương quang xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống dưới, đem gương mặt tuấn mỹ mỗi một đường nét đều phác hoạ càng rõ ràng sâu sắc.
Răng rắc một tiếng, Diệp Phi Chu cầm điện thoại di động lên chụp hình Thẩm Hành Vân.
Thẩm Hành Vân:...
Diệp Phi Chu vùi đầu nhắn tin cho Lục Phàm: "Tôi té bị thương, người này đưa tôi đi bệnh viện."
Thẩm Hành Vân lành lạnh mà bỏ thêm câu: "Bảng số xe là J8542."
Diệp Phi Chu lúng túng ho khan một tiếng: "Tôi không có ý đó, Thẩm tiên sinh."
Vừa nói vừa liền cúi đầu nhắn cho Lục Phàm: "Bảng số xe là J8542."
"..." Thẩm Hành Vân tức giận muốn hộc máu.
Tờ giấy trên mặt chi chít vết bút đỏ, ở chính giữa là một con điểm thảm không nỡ nhìn, con số cuối cùng còn bị bút đỏ đè đậm muốn rách giấy.
Có thể thấy được người chấm rất phẫn nộ...
Đây thực là đáng sợ, Diệp Phi Chu một mặt trống không mà nhìn bài thi vật lý của mình.
Kỳ thực hắn học tập không tệ, thành tích trong lớp luôn ở trong top 10, chỉ là không hiểu sao môn vật lý thì thảm hại như vậy, vì môn vật lý mà đã thay đổi mười mấy người gia sư, Diệp Phi Chu cũng liều mạng đi học, nhưng là theo việc học khó khăn, thành tích không tăng mà lại giảm đi.
Lần này thi vật lý lại điểm kém, xem ra gia sư lại phải thay đổi.
"..." Diệp Phi Chu sinh không thể luyến mà nhìn một mảnh đỏ hồng hồng trên giấy.
Câu không đáp thì không tính, tại sao những câu lựa chọn đều không đúng một câu nào!?
Chọn đại mấy câu sai mấy câu cũng thực sự là xui xẻo tới trình độ nhất định...
Vừa mới bắt đầu, Diệp Phi Chu chọn đều là nhắm mắt chọn đại, kết quả trong dự liệu mà sai toàn bộ. Vì vậy Diệp tiểu thiếu gia bắt đầu ký thác với huyền học, nhưng vẫn cứ không có bất kỳ tiến triển nào, nếu như hôm nay toàn bộ chọn c, như vậy câu trả lời chính xác tất nhiên một câu c đều không có, nếu như ba câu ngắn một câu dài chọn dài, thì câu trả lời chính xác tất nhiên là một trong ba câu ngắn, nếu như ba dài một ngắn chọn một ngắn, thì câu trả lời chính xác tất nhiên lại là câu vừa, sau đó Diệp Phi Chu bắt đầu mất lý trí ở trong phòng thi bắt thăm, nhưng mà không chỉ chọn sai hơn nữa còn bởi vì giở trò mà bị đuổi ra phòng thi phạt đứng...
Không muốn nhớ lại... Này bi thương vật lý nhân sinh.
Nhìn thấy thầy vật lý đi lên bục giảng, Diệp Phi Chu như tiểu lão đầu khuôn mặt u sầu mà thở dài.
Hắn vẫn luôn hoài nghi thầy vật lý là cố ý bắt mình không qua được môn.
Thầy vật lý là tiểu lão đầu có râu dê, tính tình cứng nhắc, tính khí táo bạo, thích mắng người thích phạt đứng, bất quá từ khi môn vật lý đổi thầy Nhâm thành ông ấy, các bạn học vật lý thành tích cũng tăng lên rất nhiều, đương nhiên, ngoại trừ Diệp Phi Chu...
Không biết có phải bởi vì cái này hay không, thầy vật lý mỗi tiết đều nhắm ngay Diệp Phi Chu, Diệp Phi Chu sô thứ tự là số 13, vì vậy thầy họa phong đều là như thế này: "Hôm nay là ngày 13, mời số 13 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
"Hôm nay là ngày 16, lại là thứ tư, 16-3=13, mời số 13 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
"Hôm nay là ngày 25, mời người cùng bàn với số 25 trả lời vấn đề."
Diệp Phi Chu một mặt phóng không mà đứng lên...
Như vậy cứ như vậy,thầy nhìn như chỉ là tùy ý lấy ra, nhưng chính là trùng hợp như thế, Diệp Phi Chu cơ hồ mỗi tiết vật lý đều sẽ bị gọi đến, hơn nữa hỏi thường là vấn đề khó khăn nhất, sau đó Diệp Phi Chu bởi vì trả lời không tốt bị thầy vật lý thóa mạ một trận bắt đi ra phía sau phạt đứng.
Bất quá hôm nay vận may của Diệp Phi Chu tựa hồ phá thiên hoang, thầy vật lý liên tiếp kêu năm người trả lời vấn đề, nhưng vẫn không gọi Diệp Phi Chu, mắt thấy thời gian từng giây từng phút mà lưu động, cách giờ tan học buổi trưa còn có năm phút đồng hồ, Diệp Phi Chu hơi hơi buông lỏng cảnh giác.
"Cuối cùng là đề tài giải đề thầy tuần trước đã nói qua, cho nên lần này thầy không nói, muốn mời một bạn nói." Trên bục giảng tiểu lão đầu sờ sờ râu mép, ngẩng đầu nhìn lịch ngày, nói, "Hôm nay là..."
Diệp Phi Chu chột dạ rũ mi mắt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn thầy.
"Đừng hoảng hốt, tôi bảo hộ cậu." Cùng bàn Diệp Phi Chu, là học bá vật lý Lục Phàm đè thấp giọng nói an ủi hắn nói.
"Không cho châu đầu ghé tai!" Vật lý lão đầu tinh thần quắc thước, đùng một cái thước, chỉ vào Lục Phàm nghiêm nghị nói, "Đi ra sau phạt đứng!"
"..." Lục Phàm một mặt ép mộng mà cầm lấy cuộn giấy đi tới hàng cuối cùng hành lang dừng lại.
Thầy vật lý: "Vị bạn học này cùng bàn mời đứng lên, nói một chút giải đề."
Diệp Phi Chu đứng lên, cúi đầu nhìn cuộn giấy, khuôn mặt đỏ lên: "Em... Đề tài này..."
Sau năm giây yên tĩnh, thầy vật lý bắt đầu quở trách Diệp Phi Chu, Diệp Phi Chu mặt lúc đỏ lúc trắng, ủ rũ cúi đầu nghe, ở trong lòng thầm cấp tiếp sức chính mình —— nhịn một chút, cũng sắp tan học.
Nhưng mà lúc này, một trận gió không biết từ đâu thổi tới bỗng nhiên rầm một tiếng nhấc cuộn giấy của Diệp Phi Chu lên, trực tiếp thổi ra ngoài cửa sổ.
Diệp Phi Chu hít vào một ngụm khí lạnh:...
Đây là muốn xong!
"Được đó, học sinh bây giờ thực sự là có khả năng, thầy mới nói hai câu là đem cuộn giấy ném đi? Ai thói quen tính xấu?" Thầy vật lý tức giận đến râu mép thẳng run.
Diệp Phi Chu cuống quít biện giải: "Không phải thưa thầy, là gió thổi..."
"Còn nói xạo!" Thầy vật lý phẫn nộ suất phấn, "Gió làm sao không thổi người khác mà thổi em?"
Diệp Phi Chu vô tội trợn to hai mắt:...
Em! Làm! Sao! Biết! Được! A!
Thầy vật lý càng sinh khí: "Em còn dám trừng mắt?"
Diệp Phi Chu lập tức híp mắt lại, oan ức đến muốn khóc:...
Em chỉ là mắt to a.
"Đi ra ngoài kiếm, kiếm không được sau này tiết của tôi em đừng lên lớp." Thầy vật lý mạnh mẽ lườm hắn một cái.
Diệp Phi Chu dường như tiếp thánh chỉ, vội vội vã vã hướng ở ngoài chạy đi, nhưng mà tối hôm qua sàn lớp học tổng vệ sinh mới vừa đánh qua, lúc chạy qua bục giảng chân Diệp Phi Chu trượt đi, phù phù một tiếng ngã xuống đất, sau đó một mặt ép mộng mà một đường trượt tới cửa...
Trong lớp học yên tĩnh một giây đồng hồ, lập tức cười phá lên.
Diệp Phi Chu trở mình một cái bò lên, cũng không quay đầu lại chạy xuống lầu, khuôn mặt đỏ bừng lên một mảnh, xương chậu đau như kim đâm. Thế nhưng lúc này tiếng chuông tan học buổi trưa đã vang dội, các bạn học chẳng mấy chốc sẽ đi ra khỏi lớp, cho nên Diệp Phi Chu không nghĩ dừng lại, chỉ muốn nhanh lên một chút chạy đến bên ngoài.
... Mình làm sao xui xẻo như vậy, quả thực chính là suy thần tái thế, Diệp Phi Chu khổ sở mà nghĩ.
Ra khỏi lớp học, Diệp Phi Chu vòng tới sân phía sau lớp học, khó chịu mà khom người, bốn phía tìm kiếm cuộn giấy.
Lúc này, một âm thanh có chút quen tai từ phía sau Diệp Phi Chu vang lên: "Cậu đang tìm cái này sao?"
Xương chậu vô cùng đau đớn, Diệp Phi Chu chỉ có thể như tiểu lão đầu chậm rãi xoay người.
Đứng ở phía sau, lại là cái người hai ngày trước cho mình quá giang lúc trời mưa, hắn có một gương mặt làm người ta đã gặp qua là không quên được, tuy rằng quần áo trang phục khác nhau hoàn toàn bất quá Diệp Phi Chu vẫn là trong nháy mắt liền nhận ra.
Thẩm Hành Vân quơ quơ trong tay cuộn giấy, đưa cho Diệp Phi Chu, khóe miệng kéo một cái lộ ra nụ cười xấu xa: "Thi đập phá a, đồng học."
"Ừm." Diệp Phi Chu ngượng ngùng mím mím môi, đem cuộn giấy đè lên gấp đôi lại, nói, "Cảm ơn."
Đôi mắt Thẩm Hành Vân quét qua người Diệp Phi Chu, nhìn hắn đứng kỳ quái, liền bất động thanh sắc đến gần một bước, nói: "Tôi đi ngang qua, trùng hợp nhặt được."
"A." Diệp Phi Chu mê man mà liếc nhìn chiếc Hãn Mã dừng ngoài rào chắn, nghĩ thầm tận lực leo tường tiến vào cũng có thể xem như là đi ngang qua à...
Không hề có điềm báo trước, Thẩm Hành Vân đột nhiên thân thủ xoa xương chậu của Diệp Phi Chu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, nói: "Nơi này còn đau không?"
"Tê..." Diệp Phi Chu đau đến hút khí, vội vàng gạt tay Thẩm Hành Vân, "Đừng đụng."
Thẩm Hành Vân thu tay về: "Vừa nãy bị ngã à?"
"Té lộn mèo một cái." Diệp Phi Chu chậm rãi quay người lại, chậm rãi hướng lớp học đi, vừa đi vừa nói, "Hẳn là gãy xương, không có gì."
Thẩm Hành Vân thần sắc nhất thời trở nên rất mơ hồ:...
Diệp Phi Chu bình tĩnh hiếm thấy: "Tôi năm trước nơi này từng bị qua, cùng cảm giác bây giờ giống nhau như đúc."
Từ nhỏ đến lớn các loại bộ vị gãy xương quá mười lần có thừa, Diệp tiểu thiếu gia đã chiết ra kinh nghiệm.
Thẩm Hành Vân ánh mắt biến đổi, khí tức cả người trong nháy mắt trở nên rất nguy hiểm, thật giống cố nén giận khí:...
"Tôi gọi tài xế đưa tôi đi bệnh viện, " Diệp Phi Chu dán vào chân tường chậm rãi cọ đi, quay đầu nhìn Thẩm Hành Vân nói, "Không cần lo lắng cho tôi, anh đi làm đi."
Thẩm Hành Vân bước nhanh tới, đè lại vai hắn, trầm giọng nói: "Tôi đưa cậu đi."
Diệp Phi Chu xua tay muốn cự tuyệt, lại bị Thẩm Hành Vân cưỡng ép kéo lên, hướng cửa trường học một đường chạy tới, chính là thời gian buổi trưa tan học, cửa trường mở ra, Thẩm Hành Vân dễ dàng cõng Diệp Phi Chu ra trường học.
"Thẩm tiên sinh..." Diệp Phi Chu cảm thấy không thích hợp, muốn từ trên lưng Thẩm Hành Vân nhảy xuống, thế nhưng càng ngày càng không có cách nào lơ là đau đớn, làm cho hắn ngay cả động đậy một chút cũng không dám, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phí công giải thích, "Cái này gãy xương không nghiêm trọng, lần trước không có làm giải phẫu, anh vẫn là thả tôi xuống dưới để tôi gọi tài xế đi..."
"Không được." Thẩm Hành Vân sắc mặt rất đen, mở cửa xe đem Diệp Phi Chu đặt ngồi phía sau.
Diệp Phi Chu rất có kinh nghiệm mà chọn cái tư thái ghét nhất áp bức vết thương nằm xuống, thấy đối phương quyết tâm muốn đưa mình đi bệnh viện, liền không chống lại, cẩn thận nói: "Vậy thì phiền anh đưa tôi đi khoa xương bệnh viện nhân dân trên đường nhà kia, tôi gần đây mấy lần gãy xương đều đến đó."
Nếu như là người xấu thì lần trước đã hạ thủ, cho nên chắc chắn sẽ không là người xấu, Diệp Phi Chu nghĩ.
"Gần đây mấy lần..." Thẩm Hành Vân vừa lầm bầm lầu bầu mà lặp lại một bên ngồi vào chỗ lái xe, tay cầm tay lái gân xanh bạo lồi, một cước van dầu xông ra ngoài, một lát sau, đột nhiên không đầu không đuôi ném qua một câu, "Xin lỗi."
Diệp Phi Chu sợ hãi cả kinh: "Xin lỗi cái gì?"
... Bắt cóc lúc trước xưng tội à!?
Chính là lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Hành Vân quay đầu lại, yên lặng nhìn hắn, cặp mắt kia thâm thúy xinh đẹp hơi đỏ lên, môi mỏng mím thành một đường, thần sắc như là có chút áy náy. Buổi trưa dương quang xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống dưới, đem gương mặt tuấn mỹ mỗi một đường nét đều phác hoạ càng rõ ràng sâu sắc.
Răng rắc một tiếng, Diệp Phi Chu cầm điện thoại di động lên chụp hình Thẩm Hành Vân.
Thẩm Hành Vân:...
Diệp Phi Chu vùi đầu nhắn tin cho Lục Phàm: "Tôi té bị thương, người này đưa tôi đi bệnh viện."
Thẩm Hành Vân lành lạnh mà bỏ thêm câu: "Bảng số xe là J8542."
Diệp Phi Chu lúng túng ho khan một tiếng: "Tôi không có ý đó, Thẩm tiên sinh."
Vừa nói vừa liền cúi đầu nhắn cho Lục Phàm: "Bảng số xe là J8542."
"..." Thẩm Hành Vân tức giận muốn hộc máu.
/99
|