editor: preiya
Công Tôn Chiến khí định thần nhàn, sóng mắt lưu động lóe ra vô cùng tham lam tự phụ.
Đại hôn của Nhạc Bình công chúa, vi thần tặng lễ vẫn không vào được mắt ngài sao? Hắn đứng lại, cách Yến Vũ Nhi hai bước, khóe môi cong lên trêu tức.
À, Công Tôn tướng quân tặng lễ thật sự là muốn nổi bật, không hổ là đại tướng quân uy vũ của bản triều! Trên mặt Yến Vũ Nhi hiện lên nụ cười khéo léo, phảng phất giống như không chút nào khổ sở vì khốn cảnh Thủy Nguyệt Quốc đang gặp phải.
Vũ Nhi, nếu nàng đáp ứng gả cho ta, ta nhất định sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, sẽ đối đãi với nàng thật tốt… Công Tôn Chiến cúi người kề sát bên tai nàng, Yến Vũ Nhi lại lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lớn tiếng chất vấn: Công Tôn Chiến, ngươi loạn thần tặc tử này, gặp người là giết, còn có mặt mũi nào nói với ta những lời này?
Công Tôn Chiến giận quá hóa cười: Vũ Nhi, thắng làm vua thua làm giặc, rất nhanh thôi ta chính là hoàng thượng, tuy rằng nàng sẽ không còn là công chúa, nhưng vị trí hoàng hậu ta vẫn để lại cho nàng.
Hừ! Cám ơn ý tốt của ngươi, bản công chúa không hiếm lạ!
Trong lòng Yến Vũ Nhi cười lạnh, cái đồ giả dối tiêu diệt vua, muốn yên bình thì lại làm sao có lòng tốt? Chẳng qua chỉ là không chiếm được lòng nàng nên không cam lòng mà thôi, hoặc là, hắn muốn mượn thân phận công chúa của mình để lừa gạt người đời.
Kiếp trước trường hợp nào mà Yến Vũ Nhi nàng chưa từng thấy qua, cũng đã chết qua một lần rồi, cùng lắm thì lại một lần nữa, nói không chừng còn có thể trở về! Cớ sao lại e ngại chứ?
Nàng ngẩng đầu, trong mắt bùng cháy ngọn lửa thù hận: Công Tôn Chiến, nếu hôm nay ngươi có dũng khí thì liền ở trước mặt toàn bộ dân chúng trong Kinh Thành giết ta đi, bản công chúa có thể nào làm hoàng hậu của một tặc tử cướp đoạt chính quyền như ngươi, thật sự là cười chết người đó!
Yến Vũ Nhi, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ý cười trên mặt Công Tôn Chiến rốt cục không còn, sát khí trong mắt liền hiện ra.
Thế nào? Đâm trúng chỗ đau của ngươi phải không? Yến Vũ Nhi khinh thường cười cười, xoay người nhấc chân đi lên mấy bậc thềm, trên cao nhìn xuống.
Dưới lầu Tử Cấm thành, đầy ấp người nhốn nha nhốn nháo, hai tay Yến Vũ Nhi nắm thành hình loa, la lớn: Các con dân Thủy Nguyệt Quốc, các ngươi mở to hai mắt mà xem, tặc nhân Công Tôn Chiến này âm mưu soán quyền, bất nhân bất nghĩa bất trung, là tội đồ vô sỉ đến cực điểm, thiên lý bất dung, cuối cùng rồi cũng có một ngày sẽ gặp báo ứng!
Soàn soạt! Công Tôn Chiến rút đao ở bên hông ra, hàn mang lập lòe, giơ đao lên liền vung về phía Yến Vũ Nhi.
Bỗng nhiên có người ngăn cản nói: Đại tướng quân, đao hạ lưu tình!
Tề Quốc, Dụ Vương phủ
Trong phòng, nam tử một thân bạch y đang đứng, hình dung tuấn lãng, phiêu dật, ngọc thụ lâm phong, chính là, hình dáng này của hắn rõ ràng khác hẳn với bộ mặt đang sa sầm, nhíu mày nhìn hắc y nam tử quỳ trên đất, trầm giọng nói.
Mị Ảnh, huynh đệ các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bổn vương, tự tiện chủ trương, phải bị tội gì?
Hắc y nam tử cúi đầu thỉnh tội: Thuộc hạ có lỗi với Vương Gia, thỉnh Vương Gia trách phạt!
Tốt lắm, ngươi tự đi lĩnh phạt 50 trượng! Nam tử nhíu mày, không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.
Vương Gia, thuộc hạ cả gan cầu tình thay Mị Ảnh Mị Phong, bọn họ cũng vì tốt cho ngài! Người tùy tùng ở bên cạnh bỗng nhiên đứng ra, quỳ xuống bên cạnh Mị Ảnh.
Lý Dịch, ngay cả ngươi cũng dám ngỗ nghịch với bổn vương? Hắn cả người lãnh khí nghiêm nghị, vạt áo màu trắng tung bay, hai người đang quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn lại là đánh bạo mở miệng.
Vương Gia, gần đây ngài quá mức để bụng sự tình Thủy Nguyệt Quốc, nếu động tĩnh quá lớn, hoàng thượng sẽ hoài nghi ngài!
Hừ, chẳng qua chỉ là muốn các ngươi ra tay bảo hộ một nữ tử, các ngươi liền một mực từ chối, cuối cùng lại là vì tốt cho bản vương, hay là năng lực làm việc của các ngươi càng ngày càng kém đi rồi hả? Hả? Nam tử tức giận nói, Người tới, kéo hai nô tài phạm lỗi này xuống hành hình!
Vương Gia! Mị Ảnh hắn... Lý Dịch còn muốn khuyên nữa, bạch y nam tử trợn mắt trừng hắn: Ngươi đã cùng bọn họ một lòng, vậy cùng đi xuống lĩnh phạt đi!
Gia đinh tiến lên kéo hai người đi rồi, đại sảnh chỉ còn một mình hắn, nam tử lấy một cây trâm bạch ngọc từ trên người ra, trong đầu lại hiện lên một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Công Tôn Chiến khí định thần nhàn, sóng mắt lưu động lóe ra vô cùng tham lam tự phụ.
Đại hôn của Nhạc Bình công chúa, vi thần tặng lễ vẫn không vào được mắt ngài sao? Hắn đứng lại, cách Yến Vũ Nhi hai bước, khóe môi cong lên trêu tức.
À, Công Tôn tướng quân tặng lễ thật sự là muốn nổi bật, không hổ là đại tướng quân uy vũ của bản triều! Trên mặt Yến Vũ Nhi hiện lên nụ cười khéo léo, phảng phất giống như không chút nào khổ sở vì khốn cảnh Thủy Nguyệt Quốc đang gặp phải.
Vũ Nhi, nếu nàng đáp ứng gả cho ta, ta nhất định sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, sẽ đối đãi với nàng thật tốt… Công Tôn Chiến cúi người kề sát bên tai nàng, Yến Vũ Nhi lại lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lớn tiếng chất vấn: Công Tôn Chiến, ngươi loạn thần tặc tử này, gặp người là giết, còn có mặt mũi nào nói với ta những lời này?
Công Tôn Chiến giận quá hóa cười: Vũ Nhi, thắng làm vua thua làm giặc, rất nhanh thôi ta chính là hoàng thượng, tuy rằng nàng sẽ không còn là công chúa, nhưng vị trí hoàng hậu ta vẫn để lại cho nàng.
Hừ! Cám ơn ý tốt của ngươi, bản công chúa không hiếm lạ!
Trong lòng Yến Vũ Nhi cười lạnh, cái đồ giả dối tiêu diệt vua, muốn yên bình thì lại làm sao có lòng tốt? Chẳng qua chỉ là không chiếm được lòng nàng nên không cam lòng mà thôi, hoặc là, hắn muốn mượn thân phận công chúa của mình để lừa gạt người đời.
Kiếp trước trường hợp nào mà Yến Vũ Nhi nàng chưa từng thấy qua, cũng đã chết qua một lần rồi, cùng lắm thì lại một lần nữa, nói không chừng còn có thể trở về! Cớ sao lại e ngại chứ?
Nàng ngẩng đầu, trong mắt bùng cháy ngọn lửa thù hận: Công Tôn Chiến, nếu hôm nay ngươi có dũng khí thì liền ở trước mặt toàn bộ dân chúng trong Kinh Thành giết ta đi, bản công chúa có thể nào làm hoàng hậu của một tặc tử cướp đoạt chính quyền như ngươi, thật sự là cười chết người đó!
Yến Vũ Nhi, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ý cười trên mặt Công Tôn Chiến rốt cục không còn, sát khí trong mắt liền hiện ra.
Thế nào? Đâm trúng chỗ đau của ngươi phải không? Yến Vũ Nhi khinh thường cười cười, xoay người nhấc chân đi lên mấy bậc thềm, trên cao nhìn xuống.
Dưới lầu Tử Cấm thành, đầy ấp người nhốn nha nhốn nháo, hai tay Yến Vũ Nhi nắm thành hình loa, la lớn: Các con dân Thủy Nguyệt Quốc, các ngươi mở to hai mắt mà xem, tặc nhân Công Tôn Chiến này âm mưu soán quyền, bất nhân bất nghĩa bất trung, là tội đồ vô sỉ đến cực điểm, thiên lý bất dung, cuối cùng rồi cũng có một ngày sẽ gặp báo ứng!
Soàn soạt! Công Tôn Chiến rút đao ở bên hông ra, hàn mang lập lòe, giơ đao lên liền vung về phía Yến Vũ Nhi.
Bỗng nhiên có người ngăn cản nói: Đại tướng quân, đao hạ lưu tình!
Tề Quốc, Dụ Vương phủ
Trong phòng, nam tử một thân bạch y đang đứng, hình dung tuấn lãng, phiêu dật, ngọc thụ lâm phong, chính là, hình dáng này của hắn rõ ràng khác hẳn với bộ mặt đang sa sầm, nhíu mày nhìn hắc y nam tử quỳ trên đất, trầm giọng nói.
Mị Ảnh, huynh đệ các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bổn vương, tự tiện chủ trương, phải bị tội gì?
Hắc y nam tử cúi đầu thỉnh tội: Thuộc hạ có lỗi với Vương Gia, thỉnh Vương Gia trách phạt!
Tốt lắm, ngươi tự đi lĩnh phạt 50 trượng! Nam tử nhíu mày, không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.
Vương Gia, thuộc hạ cả gan cầu tình thay Mị Ảnh Mị Phong, bọn họ cũng vì tốt cho ngài! Người tùy tùng ở bên cạnh bỗng nhiên đứng ra, quỳ xuống bên cạnh Mị Ảnh.
Lý Dịch, ngay cả ngươi cũng dám ngỗ nghịch với bổn vương? Hắn cả người lãnh khí nghiêm nghị, vạt áo màu trắng tung bay, hai người đang quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn lại là đánh bạo mở miệng.
Vương Gia, gần đây ngài quá mức để bụng sự tình Thủy Nguyệt Quốc, nếu động tĩnh quá lớn, hoàng thượng sẽ hoài nghi ngài!
Hừ, chẳng qua chỉ là muốn các ngươi ra tay bảo hộ một nữ tử, các ngươi liền một mực từ chối, cuối cùng lại là vì tốt cho bản vương, hay là năng lực làm việc của các ngươi càng ngày càng kém đi rồi hả? Hả? Nam tử tức giận nói, Người tới, kéo hai nô tài phạm lỗi này xuống hành hình!
Vương Gia! Mị Ảnh hắn... Lý Dịch còn muốn khuyên nữa, bạch y nam tử trợn mắt trừng hắn: Ngươi đã cùng bọn họ một lòng, vậy cùng đi xuống lĩnh phạt đi!
Gia đinh tiến lên kéo hai người đi rồi, đại sảnh chỉ còn một mình hắn, nam tử lấy một cây trâm bạch ngọc từ trên người ra, trong đầu lại hiện lên một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
/88
|