Thiên Thiên, chẳng lẽ gả cho ta, thật sự khiến nàng không thể tiếp nhận như vậy sao? Tôn Nghĩa Đình có chút tổn thương. Hắn thích nàng lâu như vậy, mà nàng lại chưa từng coi trọng hắn.
Ngô Thiên Thiên có chút xấu hổ, sao nàng có thể không biết Tôn Nghĩa Đình đối với mình tốt chứ, có lúc hắn còn trêu nói muốn cưới nàng làm thê tử, nàng chỉ coi như hắn phát điên, ngược lại cũng không để ý chút nào, chẳng qua lần này náo loạn trước mặt phụ mẫu, sợ là không có giải quyết dễ dàng như vậy.
Thiên Thiên! Tôn Nghĩa Đình gọi nàng, Ta biết nàng thích Dụ Vương Gia, ta thừa nhận, ai bảo ta xuất hiện muộn hơn hắn chứ? Nhưng hiện giờ người nàng phải gả lại là Mộ Dung Hoài, sao ta có thể cam tâm đây?
Ngô Thiên Thiên chưa bao giờ thấy hắn nghiêm trang như thế, cặp mắt chứa đầy thâm tình, nàng chợt có chút đứng ngồi không yên, quay mặt đi nhỏ giọng nói: Ta phải gả cho ai mắc mớ gì tới ngươi?
Thế nào lại không liên quan đến ta chứ? Tôn Nghĩa Đình kích động kéo tay của nàng, mặc cho nàng dùng sức giãy giụa chính là không buông ra, Ngô Thiên Thiên dứt khoát bỏ qua, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy buồn rầu, vốn là dung mạo tuấn lãng có chút phong trần mệt mỏi, thậm chí có một chút nhếch nhác, hắn là bởi vì vội vã chạy tới sao? Một dây cung căng thẳng trong lòng nàng khẽ run lên.
Thiên Thiên, mấy ngày trước ta đi tới thôn trang ngoài thành, hôm nay trở lại mới nhận được thư của nàng, liền ngựa không ngừng vó chạy đến Ngô phủ, nhưng lại không thấy nàng, lòng ta rối loạn, nghĩ tới mau chạy tới tìm nàng, dưới tình thế cấp bách ta mới nói với bá phụ bá mẫu lời nói kia, không kịp thương lượng với nàng nữa, nàng không thể tha thứ cho ta sao? Vẻ mặt Tôn Nghĩa Đình nghiêm túc, cùng cà lơ phất phơ của hắn thường ngày như là hai người.
Ngô Thiên Thiên có chút cảm động, trong lòng người này thật sự có nàng! Nàng mềm lòng rồi, nhưng lại cảm thấy có chút thua thiệt, mặc dù thường ngày nàng tùy tiện cẩu thả, nhưng chuyện danh tiết của nữ tử há có thể lấy ra nói lung tung như vậy?
Nàng chu môi, quát lên với Tôn Nghĩa Đình: Nhưng, ngươi phá hủy toàn bộ thanh danh của ta, ta phải làm sao đây?
Thiên Thiên, ta thích nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta liền thích nàng rồi! Ta không muốn nàng gả cho người khác, nàng gả cho ta có được không? Tôn Nghĩa Đình nhìn dáng vẻ phát giận của nàng, cũng cảm thấy hết sức đáng yêu, trong tâm tư hắn muốn có nữ tử này, cho nên mới thốt ra lời nói như vậy, cứ như vậy, nàng liền không có cơ hội gả cho người khác.
Được một nam nhân thổ lộ ngay trước mặt, Ngô Thiên Thiên mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, muốn hất hắn ra nhưng lại không thể, bàn tay ấm áp của hắn bao quanh bàn tay nhỏ bé của nàng, một cảm giác trước nay chưa từng có cuốn lấy nàng, có chút xa lạ, lại không nỡ buông ra.
——— ————
Lão gia, việc đã đến nước này, nên làm cái gì bây giờ? Quý thị lo lắng nhìn về phía Ngô lão gia, không biết như thế nào cho phải.
Nàng nuôi được nữ nhi tốt! Ngô lão gia tức giận nói, Trong ngày thường tính tình lỗ mãng giống như một nam nhi, nàng cũng không biết quản, lần này gây ra chuyện rồi! Thể diện của Ngô gia chúng ta cũng đều bị nàng làm cho mất hết!
Lão gia, đều là thiếp thân không đúng, nhưng hiện giờ phải xử lý chuyện này thế nào? Ngài vẫn là nói một câu đi! Mặc dù Thiên Nhi hồ nháo, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này! Quý thị nơm nớp lo sợ, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ lại chọc giận trượng phu.
Cái gì làm thế nào? Mộ Dung gia chính là thủ phủ Tề quốc, Mộ Dung phu nhân đã đưa tin cho muội muội, sẽ chờ trao đổi sinh thần bát tự, nếu như trong lúc mấu chốt xảy ra chuyện không may, làm hỏng tiền đồ của Ngô gia, ta hỏi tội nàng! Ngô lão gia đứng lên, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
——————
Yến Vũ Nhi ra khỏi Dụ Vương phủ, chạy thẳng tới Vạn Khách Long ở thành Đông, bây giờ nàng phải làm hai chuyện quan trọng, một chuyện là vì Hạ Lâm, còn một chuyện, đương nhiên là Ngô Thiên Thiên, ai bảo nàng thiếu nàng ấy chứ.
Để tránh rước lấy chú ý của người khác, nàng cố ý đeo lên mạn che màu đen che kín bộ mặt, mặc dù như thế, vẫn là đưa tới không ít náo động.
Một bộ váy màu trắng bao lấy làm hiện ra dáng người uyển chuyển, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, trong lúc đi lại mạn che khẽ lật lên, phảng phất có thể nhìn thấy được gò má trắng hồng, miệng anh đào nhỏ không điểm mà hồng lộ ra bên ngoài, ánh mắt của mọi người tập trung tới đây, không nỡ dời đi.
Khách quan, xin hỏi muốn gì ạ? Tiểu nhị mỉm cười tiến lên nghênh đón, một đôi mắt đảo quanh khuôn mặt của Yến Vũ Nhi.
Tiểu nhị ngươi dám mạo phạm, cẩn thận ta móc mắt của ngươi! Liễu Nhứ hung tợn hù dọa nói.
Tiểu nhị ý thức được hành vi của mình không ổn, nhanh chóng nhận lỗi, Yến Vũ Nhi khẽ gật đầu, mang theo Liễu Nhứ đi thẳng lên lầu hai.
Tiểu nhị vội vàng đuổi theo, nhìn vị này giống như là khách quý, phải hầu hạ thật tốt mới được. Hắn ta vui vẻ đi lên cầu thang, khóe mắt liếc thấy từng đôi ánh mắt hâm mộ ghen tỵ phía dưới, nhất thời lòng hư vinh tâm nhận được thỏa mãn cực lớn.
Mời khách quan vào, đây là phòng bao chữ Thiên nhất hào! Tiểu nhị đẩy một cánh cửa ra, bên trong trang hoàng rất lộng lẫy tráng lệ, đá cẩm thạch bóng loáng trên sàn nhà soi rõ bóng người, ở giữa phủ lên một tầng thảm lông thật dầy, bàn ghế cũng là Hồng Mộc thượng hạng chế thành, trên tường còn treo tác phẩm của Đại thư họa tiếng tăm.
Yến Vũ Nhi không ngờ Vạn Khách Long này lại đẳng cấp cao như thế, nàng cũng không phải là tới nơi này dùng cơm, bất quá, nói thế nào nàng cũng coi như là tiểu cổ đồng nơi này đi, hưởng thụ phục vụ chu đáo một chút như vậy cũng không quá đáng.
Tiểu nhị kéo ra một ghế Hồng Mộc mời Yến Vũ Nhi ngồi xuống, nịnh hót cười dò hỏi: Xin hỏi khách quý muốn dùng gì, tiểu nhân thay ngài chọn món ăn!
Ừ, mang lên một ấm Tây Hồ Long Tĩnh, lại phối với một vài điểm tâm nhỏ ở đây của các ngươi là được rồi. Yến Vũ Nhi vốn là không đói bụng, nhưng nhìn dáng vẻ ân cần như vậy của tiểu nhị, cũng có chút ngại ngùng.
Hả? Nụ cười trên mặt tiểu nhị lập tức cứng lại, nhìn vị cô nương này cao quý mỹ lệ như thế, nhưng mà chỉ gọi một chút điểm tâm như vậy sao? Là hắn ta nhìn nhầm sao?
Ta là tới tìm người, không phải là tới dùng cơm. Làm phiền ngươi đi mời Mộ Dung công tử các ngươi tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn gặp hắn! Yến Vũ Nhi không có chút nào bất ngờ với vẻ mặt của hắn ta, nói rõ ý đồ đến đây.
Ngươi tìm người sao không nói sớm? Tiểu nhị không vui nói thầm, sau đó nghe được tìm Mộ Dung Hoài thì càng thêm kinh ngạc nói: Ngươi muốn tìm
Ngô Thiên Thiên có chút xấu hổ, sao nàng có thể không biết Tôn Nghĩa Đình đối với mình tốt chứ, có lúc hắn còn trêu nói muốn cưới nàng làm thê tử, nàng chỉ coi như hắn phát điên, ngược lại cũng không để ý chút nào, chẳng qua lần này náo loạn trước mặt phụ mẫu, sợ là không có giải quyết dễ dàng như vậy.
Thiên Thiên! Tôn Nghĩa Đình gọi nàng, Ta biết nàng thích Dụ Vương Gia, ta thừa nhận, ai bảo ta xuất hiện muộn hơn hắn chứ? Nhưng hiện giờ người nàng phải gả lại là Mộ Dung Hoài, sao ta có thể cam tâm đây?
Ngô Thiên Thiên chưa bao giờ thấy hắn nghiêm trang như thế, cặp mắt chứa đầy thâm tình, nàng chợt có chút đứng ngồi không yên, quay mặt đi nhỏ giọng nói: Ta phải gả cho ai mắc mớ gì tới ngươi?
Thế nào lại không liên quan đến ta chứ? Tôn Nghĩa Đình kích động kéo tay của nàng, mặc cho nàng dùng sức giãy giụa chính là không buông ra, Ngô Thiên Thiên dứt khoát bỏ qua, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy buồn rầu, vốn là dung mạo tuấn lãng có chút phong trần mệt mỏi, thậm chí có một chút nhếch nhác, hắn là bởi vì vội vã chạy tới sao? Một dây cung căng thẳng trong lòng nàng khẽ run lên.
Thiên Thiên, mấy ngày trước ta đi tới thôn trang ngoài thành, hôm nay trở lại mới nhận được thư của nàng, liền ngựa không ngừng vó chạy đến Ngô phủ, nhưng lại không thấy nàng, lòng ta rối loạn, nghĩ tới mau chạy tới tìm nàng, dưới tình thế cấp bách ta mới nói với bá phụ bá mẫu lời nói kia, không kịp thương lượng với nàng nữa, nàng không thể tha thứ cho ta sao? Vẻ mặt Tôn Nghĩa Đình nghiêm túc, cùng cà lơ phất phơ của hắn thường ngày như là hai người.
Ngô Thiên Thiên có chút cảm động, trong lòng người này thật sự có nàng! Nàng mềm lòng rồi, nhưng lại cảm thấy có chút thua thiệt, mặc dù thường ngày nàng tùy tiện cẩu thả, nhưng chuyện danh tiết của nữ tử há có thể lấy ra nói lung tung như vậy?
Nàng chu môi, quát lên với Tôn Nghĩa Đình: Nhưng, ngươi phá hủy toàn bộ thanh danh của ta, ta phải làm sao đây?
Thiên Thiên, ta thích nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta liền thích nàng rồi! Ta không muốn nàng gả cho người khác, nàng gả cho ta có được không? Tôn Nghĩa Đình nhìn dáng vẻ phát giận của nàng, cũng cảm thấy hết sức đáng yêu, trong tâm tư hắn muốn có nữ tử này, cho nên mới thốt ra lời nói như vậy, cứ như vậy, nàng liền không có cơ hội gả cho người khác.
Được một nam nhân thổ lộ ngay trước mặt, Ngô Thiên Thiên mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, muốn hất hắn ra nhưng lại không thể, bàn tay ấm áp của hắn bao quanh bàn tay nhỏ bé của nàng, một cảm giác trước nay chưa từng có cuốn lấy nàng, có chút xa lạ, lại không nỡ buông ra.
——— ————
Lão gia, việc đã đến nước này, nên làm cái gì bây giờ? Quý thị lo lắng nhìn về phía Ngô lão gia, không biết như thế nào cho phải.
Nàng nuôi được nữ nhi tốt! Ngô lão gia tức giận nói, Trong ngày thường tính tình lỗ mãng giống như một nam nhi, nàng cũng không biết quản, lần này gây ra chuyện rồi! Thể diện của Ngô gia chúng ta cũng đều bị nàng làm cho mất hết!
Lão gia, đều là thiếp thân không đúng, nhưng hiện giờ phải xử lý chuyện này thế nào? Ngài vẫn là nói một câu đi! Mặc dù Thiên Nhi hồ nháo, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này! Quý thị nơm nớp lo sợ, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ lại chọc giận trượng phu.
Cái gì làm thế nào? Mộ Dung gia chính là thủ phủ Tề quốc, Mộ Dung phu nhân đã đưa tin cho muội muội, sẽ chờ trao đổi sinh thần bát tự, nếu như trong lúc mấu chốt xảy ra chuyện không may, làm hỏng tiền đồ của Ngô gia, ta hỏi tội nàng! Ngô lão gia đứng lên, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
——————
Yến Vũ Nhi ra khỏi Dụ Vương phủ, chạy thẳng tới Vạn Khách Long ở thành Đông, bây giờ nàng phải làm hai chuyện quan trọng, một chuyện là vì Hạ Lâm, còn một chuyện, đương nhiên là Ngô Thiên Thiên, ai bảo nàng thiếu nàng ấy chứ.
Để tránh rước lấy chú ý của người khác, nàng cố ý đeo lên mạn che màu đen che kín bộ mặt, mặc dù như thế, vẫn là đưa tới không ít náo động.
Một bộ váy màu trắng bao lấy làm hiện ra dáng người uyển chuyển, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, trong lúc đi lại mạn che khẽ lật lên, phảng phất có thể nhìn thấy được gò má trắng hồng, miệng anh đào nhỏ không điểm mà hồng lộ ra bên ngoài, ánh mắt của mọi người tập trung tới đây, không nỡ dời đi.
Khách quan, xin hỏi muốn gì ạ? Tiểu nhị mỉm cười tiến lên nghênh đón, một đôi mắt đảo quanh khuôn mặt của Yến Vũ Nhi.
Tiểu nhị ngươi dám mạo phạm, cẩn thận ta móc mắt của ngươi! Liễu Nhứ hung tợn hù dọa nói.
Tiểu nhị ý thức được hành vi của mình không ổn, nhanh chóng nhận lỗi, Yến Vũ Nhi khẽ gật đầu, mang theo Liễu Nhứ đi thẳng lên lầu hai.
Tiểu nhị vội vàng đuổi theo, nhìn vị này giống như là khách quý, phải hầu hạ thật tốt mới được. Hắn ta vui vẻ đi lên cầu thang, khóe mắt liếc thấy từng đôi ánh mắt hâm mộ ghen tỵ phía dưới, nhất thời lòng hư vinh tâm nhận được thỏa mãn cực lớn.
Mời khách quan vào, đây là phòng bao chữ Thiên nhất hào! Tiểu nhị đẩy một cánh cửa ra, bên trong trang hoàng rất lộng lẫy tráng lệ, đá cẩm thạch bóng loáng trên sàn nhà soi rõ bóng người, ở giữa phủ lên một tầng thảm lông thật dầy, bàn ghế cũng là Hồng Mộc thượng hạng chế thành, trên tường còn treo tác phẩm của Đại thư họa tiếng tăm.
Yến Vũ Nhi không ngờ Vạn Khách Long này lại đẳng cấp cao như thế, nàng cũng không phải là tới nơi này dùng cơm, bất quá, nói thế nào nàng cũng coi như là tiểu cổ đồng nơi này đi, hưởng thụ phục vụ chu đáo một chút như vậy cũng không quá đáng.
Tiểu nhị kéo ra một ghế Hồng Mộc mời Yến Vũ Nhi ngồi xuống, nịnh hót cười dò hỏi: Xin hỏi khách quý muốn dùng gì, tiểu nhân thay ngài chọn món ăn!
Ừ, mang lên một ấm Tây Hồ Long Tĩnh, lại phối với một vài điểm tâm nhỏ ở đây của các ngươi là được rồi. Yến Vũ Nhi vốn là không đói bụng, nhưng nhìn dáng vẻ ân cần như vậy của tiểu nhị, cũng có chút ngại ngùng.
Hả? Nụ cười trên mặt tiểu nhị lập tức cứng lại, nhìn vị cô nương này cao quý mỹ lệ như thế, nhưng mà chỉ gọi một chút điểm tâm như vậy sao? Là hắn ta nhìn nhầm sao?
Ta là tới tìm người, không phải là tới dùng cơm. Làm phiền ngươi đi mời Mộ Dung công tử các ngươi tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn gặp hắn! Yến Vũ Nhi không có chút nào bất ngờ với vẻ mặt của hắn ta, nói rõ ý đồ đến đây.
Ngươi tìm người sao không nói sớm? Tiểu nhị không vui nói thầm, sau đó nghe được tìm Mộ Dung Hoài thì càng thêm kinh ngạc nói: Ngươi muốn tìm
/88
|