edit: tuyền xù
Yến Vũ Nhi chỉ thấy trong chánh đường Thúy Lan viện thật đông, một phòng người vây quanh.
"Lão phu nhân, hôm nay nếu ngài không cho ta công đạo, chờ Vương Gia trở lại, ta sẽ bẩm báo thật rõ, đến lúc đó, chúng ta xem ai không vớt được chỗ tốt!" Trên mặt Hồ Mi Nhi không có sợ hãi, vốn là bụng không lộ ra một chút bụng bầu, nàng ta lại dùng hai tay vịn eo, trái phải mỗi một nha hoàn dìu lấy nàng ta.
"Hồ Thị, chuyện hôm nay vốn là hiểu lầm, ngươi cần gì phải nhao nhao ầm ĩ huyên náo vương phủ không được an bình? Ta đây một lão phu nhân quả thật là một đồ trang trí sao?" Trên mặt Ngô thị tức giận, bà ta đã sớm nhìn ra phụ nhân này không phải là một người an phận, có lòng chèn ép, ai có thể nghĩ tới nàng ta thế nhưng vào được mắt Vương Gia, mà gần đây nàng ta coi Liễu Tưởng Dung như một người trong suốt.
Bà ta nhắm mắt lại, tận lực để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại. Hồ Mi Nhi hoàn toàn không thuận theo, "Lão phu nhân, chuyện này vốn xảy ra ở trong viện ngài, đương nhiên là người trong viện ngài làm, hôm nay ta cũng chỉ xin ngài giao ra hung thủ hại ta ngày đó, ngài liền ra sức khước từ, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?"
Thân thể Ngô thị lung lay, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
"Hồ Thị, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta với ngươi không thù không oán, hoàn toàn sẽ không thương hại tới ngươi? Chuyện của ngươi chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn đúng lý không tha người, còn không biết có phải chủng loại của vương phủ hay không đâu!" Ngô thị vô cùng tức giận, lời nói thốt ra khỏi miệng, nói xong mới ý thức tới lời của mình không đúng, không thể làm gì khác hơn là banh mặt giả vờ trấn định.
Hồ Mi Nhi nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của bà ta, lúc này nổi cơn giận: "Ngô thị, Lão vu bà ngươi nói gì? Bà nói rõ ràng cho ta!"
Yến Vũ Nhi đứng ở cửa, nhìn hai người đối chọi gay gắt, ý định lặng lẽ lui ra ngoài, nàng tội gì tới tham gia vào vũng nước đục này.
"Ơ, Yến Cơ thế nào không đi vào đây!" Liễu Tưởng Dung chợt đứng ở sau lưng nàng, la lớn, mấy di nương khác đi theo phía sau nàng ta, chặn ngay cửa.
Yến Vũ Nhi thấy đi không được, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha, đang định đi vào!"
Ngô thị và Hồ Mi Nhi tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, Liễu Tưởng Dung đi vào phòng, đi tới trước mặt hai người, lôi kéo Ngô thị khuyên nhủ nói: "Lão phu nhân, Hồ phu nhân, xin bớt giận, chúng ta là người một nhà, lẽ ra nên hòa hòa khí khí, tội gì vì một vài người không có ánh mắt làm mất tình cảm."
Cuối cùng Ngô thị và Hồ Mi Nhi cũng ngừng lại, đều tức giận trợn trừng mắt nhìn đối phương, không yếu thế chút nào.
Liễu Tưởng Dung uyển chuyển hành lễ với Ngô thị, rồi quay sang nói với Hồ Mi Nhi: "Hiện giờ thân thể Hồ muội muội nặng nề, cái thai khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng. Lão phu nhân lớn tuổi, là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính. Tưởng Dung cảm thấy thay vì suy đoán lung tung như vậy, vẫn là tìm nhân chứng vật chứng xác nhận, ta cho rằng, lúc đó Yến Cơ tới đây sớm nhất, chắc hẳn nàng nhìn thấy rõ ràng hơn chúng ta, vậy để nàng đến nói một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi!"
Ánh mắt của Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều bắn về phía Yến Vũ Nhi, Ngô thị nghĩ tới, lúc đó Yến Vũ Nhi thật sự tới sớm nhất, bà ta cũng chưa ngủ dậy, chỉ cần từ trong miệng nàng nói ra không phải người Thúy Lan viện làm, là có sức thuyết phục nhất.
Trong lòng Hồ Thị cũng đang tính toán nhỏ, tuy lúc này nàng ta bị kinh sợ, rất là tức giận, nhưng cũng may không động thai khí, sở dĩ làm ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là muốn lập uy ở vương phủ, hạ nhân mới không dám chậm trễ nàng ta và hài tử, địa vị của mình liền vững chắc.
Ngô thị liếc nhìn Hồ Mi Nhi, thấy nàng ta cũng không phản đối, hắng giọng một cái nói: "Dung Nhi nói có lý, Yến Cơ, lúc đó ta còn chưa ngủ dậy, chắc hẳn ngươi biết rõ ràng hơn, vậy ngươi tới làm chứng, lúc đó có thấy nô tài nào trong Thúy Lan viện tay chân không sạch sẽ không?"
Yến Vũ Nhi âm thầm le lưỡi, quả nhiên nàng không nên chạy tới tham gia náo nhiệt này, hiện tại Họa Thủy Đông Dẫn*, nàng thật là cưỡi hổ khó xuống.
*Họa Thủy Đông Dẫn ~ ở đây ý chỉ dẫn tai họa vào bản thân mình
Nói là người Thúy Lan viện, Ngô thị nhất định hận nàng vô cùng. Nói như vậy Ngô thị liền thoát không khỏi liên quan, nếu như nghiêm trọng, còn có thể bị nói không tha cho con riêng, nàng là người vô cùng yêu quý thanh minh, như vậy không khác nào tát bà ta một cái, mình lại rơi vào tình huống không được tốt.
Nhưng nói không phải người Thúy Lan viện, nàng lại không nhìn thấy rốt cuộc là ai đang động tay động chân, có thể nói là ai chứ?
Nếu nói lời nói thật, Ngô thị và Hồ thị thấy nàng không chịu giúp họ, tất nhiên cũng sẽ ghi hận nàng, lại càng khó khăn.
Liễu Tưởng Dung đáng ghét, nàng thật sự là không nhìn thấy, phải dùng nhân chứng là nàng sao?
Liễu Tưởng Dung, chiêu này của ngươi trái lại rất cao! Vô luận kết quả gì, nàng đều sẽ đắc tội người, hôm nay nếu đắc tội hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều đang rất thịnh ở vương phủ, thì ý định của Liễu Tưởng Dung sẽ thành công.
Yến Vũ Nhi sững sờ trong chốc lát, trên mặt liền hiện lên nụ cười, đi tới trước mặt lão phu nhân hành lễ, khôn khéo nói: "Tiểu nữ tử đa tạ lão phu nhân và Hồ phu nhân nâng đỡ, chẳng qua cuối cùng có nhìn thấy hay không, cũng chỉ là chuyện nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí* mà thôi!"
*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: là người thì sẽ khác nhau, mỗi người sẽ có một cách nhìn khác về một sự việc
Nàng thản nhiên đi tới trong sảnh, nhìn hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi, khẽ mỉm cười nói: "Người trong phòng Lão phu nhân đều là lão nhân, chắc hẳn đều là lão nhân dùng quen, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nhầm lẫn gì, chẳng qua cái ghế kia đã không tu sửa lâu năm, lại không kịp phát hiện nên hôm nay đình công. Giống như con người sinh lão bệnh tử, cái ghế cũng đến tuổi nghỉ ngơi, một vài hạ nhân lười biếng sơ xuất, kết quả lại làm hại lão phu nhân đeo lên sai lầm, có thể trừng phạt nhẹ thỏa đáng."
"Hồ phu nhân cũng bị thương vào đúng lúc này, cũng may ông trời
Yến Vũ Nhi chỉ thấy trong chánh đường Thúy Lan viện thật đông, một phòng người vây quanh.
"Lão phu nhân, hôm nay nếu ngài không cho ta công đạo, chờ Vương Gia trở lại, ta sẽ bẩm báo thật rõ, đến lúc đó, chúng ta xem ai không vớt được chỗ tốt!" Trên mặt Hồ Mi Nhi không có sợ hãi, vốn là bụng không lộ ra một chút bụng bầu, nàng ta lại dùng hai tay vịn eo, trái phải mỗi một nha hoàn dìu lấy nàng ta.
"Hồ Thị, chuyện hôm nay vốn là hiểu lầm, ngươi cần gì phải nhao nhao ầm ĩ huyên náo vương phủ không được an bình? Ta đây một lão phu nhân quả thật là một đồ trang trí sao?" Trên mặt Ngô thị tức giận, bà ta đã sớm nhìn ra phụ nhân này không phải là một người an phận, có lòng chèn ép, ai có thể nghĩ tới nàng ta thế nhưng vào được mắt Vương Gia, mà gần đây nàng ta coi Liễu Tưởng Dung như một người trong suốt.
Bà ta nhắm mắt lại, tận lực để cho tâm tình của mình bình tĩnh lại. Hồ Mi Nhi hoàn toàn không thuận theo, "Lão phu nhân, chuyện này vốn xảy ra ở trong viện ngài, đương nhiên là người trong viện ngài làm, hôm nay ta cũng chỉ xin ngài giao ra hung thủ hại ta ngày đó, ngài liền ra sức khước từ, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?"
Thân thể Ngô thị lung lay, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
"Hồ Thị, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta với ngươi không thù không oán, hoàn toàn sẽ không thương hại tới ngươi? Chuyện của ngươi chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn đúng lý không tha người, còn không biết có phải chủng loại của vương phủ hay không đâu!" Ngô thị vô cùng tức giận, lời nói thốt ra khỏi miệng, nói xong mới ý thức tới lời của mình không đúng, không thể làm gì khác hơn là banh mặt giả vờ trấn định.
Hồ Mi Nhi nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của bà ta, lúc này nổi cơn giận: "Ngô thị, Lão vu bà ngươi nói gì? Bà nói rõ ràng cho ta!"
Yến Vũ Nhi đứng ở cửa, nhìn hai người đối chọi gay gắt, ý định lặng lẽ lui ra ngoài, nàng tội gì tới tham gia vào vũng nước đục này.
"Ơ, Yến Cơ thế nào không đi vào đây!" Liễu Tưởng Dung chợt đứng ở sau lưng nàng, la lớn, mấy di nương khác đi theo phía sau nàng ta, chặn ngay cửa.
Yến Vũ Nhi thấy đi không được, ngượng ngùng cười cười: "Ha ha, đang định đi vào!"
Ngô thị và Hồ Mi Nhi tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng, Liễu Tưởng Dung đi vào phòng, đi tới trước mặt hai người, lôi kéo Ngô thị khuyên nhủ nói: "Lão phu nhân, Hồ phu nhân, xin bớt giận, chúng ta là người một nhà, lẽ ra nên hòa hòa khí khí, tội gì vì một vài người không có ánh mắt làm mất tình cảm."
Cuối cùng Ngô thị và Hồ Mi Nhi cũng ngừng lại, đều tức giận trợn trừng mắt nhìn đối phương, không yếu thế chút nào.
Liễu Tưởng Dung uyển chuyển hành lễ với Ngô thị, rồi quay sang nói với Hồ Mi Nhi: "Hiện giờ thân thể Hồ muội muội nặng nề, cái thai khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng. Lão phu nhân lớn tuổi, là trưởng bối, chúng ta nên tôn kính. Tưởng Dung cảm thấy thay vì suy đoán lung tung như vậy, vẫn là tìm nhân chứng vật chứng xác nhận, ta cho rằng, lúc đó Yến Cơ tới đây sớm nhất, chắc hẳn nàng nhìn thấy rõ ràng hơn chúng ta, vậy để nàng đến nói một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi!"
Ánh mắt của Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều bắn về phía Yến Vũ Nhi, Ngô thị nghĩ tới, lúc đó Yến Vũ Nhi thật sự tới sớm nhất, bà ta cũng chưa ngủ dậy, chỉ cần từ trong miệng nàng nói ra không phải người Thúy Lan viện làm, là có sức thuyết phục nhất.
Trong lòng Hồ Thị cũng đang tính toán nhỏ, tuy lúc này nàng ta bị kinh sợ, rất là tức giận, nhưng cũng may không động thai khí, sở dĩ làm ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là muốn lập uy ở vương phủ, hạ nhân mới không dám chậm trễ nàng ta và hài tử, địa vị của mình liền vững chắc.
Ngô thị liếc nhìn Hồ Mi Nhi, thấy nàng ta cũng không phản đối, hắng giọng một cái nói: "Dung Nhi nói có lý, Yến Cơ, lúc đó ta còn chưa ngủ dậy, chắc hẳn ngươi biết rõ ràng hơn, vậy ngươi tới làm chứng, lúc đó có thấy nô tài nào trong Thúy Lan viện tay chân không sạch sẽ không?"
Yến Vũ Nhi âm thầm le lưỡi, quả nhiên nàng không nên chạy tới tham gia náo nhiệt này, hiện tại Họa Thủy Đông Dẫn*, nàng thật là cưỡi hổ khó xuống.
*Họa Thủy Đông Dẫn ~ ở đây ý chỉ dẫn tai họa vào bản thân mình
Nói là người Thúy Lan viện, Ngô thị nhất định hận nàng vô cùng. Nói như vậy Ngô thị liền thoát không khỏi liên quan, nếu như nghiêm trọng, còn có thể bị nói không tha cho con riêng, nàng là người vô cùng yêu quý thanh minh, như vậy không khác nào tát bà ta một cái, mình lại rơi vào tình huống không được tốt.
Nhưng nói không phải người Thúy Lan viện, nàng lại không nhìn thấy rốt cuộc là ai đang động tay động chân, có thể nói là ai chứ?
Nếu nói lời nói thật, Ngô thị và Hồ thị thấy nàng không chịu giúp họ, tất nhiên cũng sẽ ghi hận nàng, lại càng khó khăn.
Liễu Tưởng Dung đáng ghét, nàng thật sự là không nhìn thấy, phải dùng nhân chứng là nàng sao?
Liễu Tưởng Dung, chiêu này của ngươi trái lại rất cao! Vô luận kết quả gì, nàng đều sẽ đắc tội người, hôm nay nếu đắc tội hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi đều đang rất thịnh ở vương phủ, thì ý định của Liễu Tưởng Dung sẽ thành công.
Yến Vũ Nhi sững sờ trong chốc lát, trên mặt liền hiện lên nụ cười, đi tới trước mặt lão phu nhân hành lễ, khôn khéo nói: "Tiểu nữ tử đa tạ lão phu nhân và Hồ phu nhân nâng đỡ, chẳng qua cuối cùng có nhìn thấy hay không, cũng chỉ là chuyện nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí* mà thôi!"
*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: là người thì sẽ khác nhau, mỗi người sẽ có một cách nhìn khác về một sự việc
Nàng thản nhiên đi tới trong sảnh, nhìn hai người Ngô thị và Hồ Mi Nhi, khẽ mỉm cười nói: "Người trong phòng Lão phu nhân đều là lão nhân, chắc hẳn đều là lão nhân dùng quen, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nhầm lẫn gì, chẳng qua cái ghế kia đã không tu sửa lâu năm, lại không kịp phát hiện nên hôm nay đình công. Giống như con người sinh lão bệnh tử, cái ghế cũng đến tuổi nghỉ ngơi, một vài hạ nhân lười biếng sơ xuất, kết quả lại làm hại lão phu nhân đeo lên sai lầm, có thể trừng phạt nhẹ thỏa đáng."
"Hồ phu nhân cũng bị thương vào đúng lúc này, cũng may ông trời
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/88
|