“Nàng cũng biết rằng Gia Lỗ Tề Vương tử đã nói với phụ hoàng rằng muốn nàng hòa thân rồi chứ? Ta muốn biết nàng nghĩ thế nào?” Mộ Dung Phong nhìn nàng hỏi.
“Vương gia, ta sẽ không đồng ý.” Cung Tuyết Thiến nói, ai nấy đều hỏi nàng như vậy, nàng không phải người ngốc, nàng đương nhiên hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này.
“Nàng nhầm rồi, không phải là ta không muốn nàng gả đi. Ta hỏi nàng chính là muốn xem thử ý kiến của nàng thế nào, nếu nàng bằng lòng thì ta sẽ thuyết phục phụ hoàng đồng ý.” Mộ Dung Phong cười nói.
Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không hiểu nhìn hắn: “Vương gia, có phải người hồ đồ rồi hay không?”
“Nàng thấy ta giống hồ đồ lắm sao?” Mộ Dung Phong cười nói.
“Không có, nhưng mà sao người lại nói mê vậy? Ta cùng Gia Lỗ Tề Vương tử hòa thân. Người không sợ ta sẽ xúi hắn khai chiến với các người sao?” Cung Tuyết Thiến cố ý nói, dù sao hòa thân chính là vì củng cố chính quyền của hai nước, cho nên mới phải nhất định là người trong hoàng thất.
“Nàng sẽ không làm vậy đâu.” Mộ Dung Phong cũng rất khẳng định, “Cho nên, nếu nàng bằng lòng thì ta sẽ thuyết phục phụ hoàng.”
“Vương gia, cám ơn người, ta không đồng ý, ta không thích Gia Lỗ Tề Vương tử, chỉ xem hắn là bằng hữu thôi. Có lẽ người sẽ nói là ta rất giả dối, nhưng mà ta thật sự không muốn làm ra những chuyện vừa thương tổn mình lại thương tổn người khác.” Cung Tuyết Thiến tỏ rõ thái độ nói.
“Ta hiểu, nếu nàng không muốn, sẽ không ai ép buộc nàng.” Mộ Dung Phong khẽ gật đầu.
“Vương gia, thật ra ta hiểu tâm tư của Vương gia, người hi vọng ta gả cho Gia Lỗ Tề, để ta hoàn toàn biến mất trước mặt của tam Vương gia và thập tứ Vương gia có phải không?” Nàng không ngốc.
Mộ Dung Phong lại nở nụ cười một lần nữa: “Nàng quả nhiên thông minh, nhìn thấu lòng người.” Hắn cũng không che dấu tâm tư của mình chút nào.
“Không phải nhìn thấu lòng người mà là “nhân chi thường tình” (chuyện thường tình của con người).” Cung Tuyết Thiến nói, nếu là nàng, nàng cũng muốn làm như vậy.
“Ngũ Vương gia, ngũ Vương gia.” Đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của hạ nhân từ phía xa.
“Ta ở đây.” Mộ Dung Phong cất giọng hô.
“Ngũ Vương gia, người đây rồi, Thái tử bảo nô tài tới tìm người, nói muốn chơi cờ cùng người.” Hạ nhân đã chạy tới nói.
“Ừ, ta đi ngay đây.” Mộ Dung Phong khẽ gật đầu, sau đó nói với nàng: “Quay về đi, trong rừng cây này nhiều dã thú, đừng để gặp phải nguy hiểm.”
“Cám ơn Vương gia, ta ở đây một lát nữa thôi, sẽ không đi xa đâu.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng mới không muốn trở về để bị bọn họ cho là hầu tử (con khỉ) mà nhìn đâu.
“Vậy được rồi.” Mộ Dung Phong dứt lời liền theo trở về hạ nhân.
Cung Tuyết Thiến lại dựa vào tàng cây, các nhân vật chính trong những tiểu thuyết mà nàng từng xem qua cuối cùng đều có được tình yêu. Mặc dù biết đó là giả nhưng vẫn được tả rất hoàn mỹ. Nhưng mà nàng vẫn chờ đợi, đợi kết quả không có khả năng xảy ra kia.
Vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn lên trời xanh qua cây đại thụ, ánh mặt trời chiếu vào nhánh cây rậm rạp, phát ra ánh sáng lấp lánh. Cuộc sống vốn tốt đẹp như vậy, nàng cũng muốn khiến mình được vui vẻ.
Lá cây trước mắt đột nhiên lung lay, nàng còn chưa thấy rõ ràng thì dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời, một thanh bảo kiếm liền đâm về phía nàng. Có lẽ đã bị ám sát nhiều lần nên lần này Cung Tuyết Thiến không đứng chờ chết nữa, thân mình lập tức lách qua thân cây chạy đi, hoảng sợ hộ: “Cứu mạng.”
Phập…Kiếm không đâm trúng người nàng nhưng lại đâm bị thương cánh tay nàng. Nhưng ngay lúc thanh kiếm kia đâm tới, nàng vừa quay đầu lại liền nghe được hương vị dược thảo quen thuộc từ trong tay áo của đối phương.
Minh Nguyệt quốc? Tên này lập tức hiện ra trong đầu nàng, người trước mắt mặc dù không mặc hắc y (đồ đen) nhưng lại che mặt.
Nàng cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay, máu cũng đã nhuốm đỏ tay áo. Người kia lại rút kiếm ra, đâm tới một lần nữa.
Cung Tuyết Thiến theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại lập tức đụng phải thân cây, không đường thối lui, đành phải trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm vào lồng ngực mình.
“Tâm Nghi.” Bên tai truyền đến tiếng la hét hoảng sợ, thanh kiếm đâm vào ngực nàng lập tức rút ra, kẻ kia liền đánh nhau với những thị vệ vây quanh.
Phốc….Trong miệng Cung Tuyết Thiến liền phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người từ từ ngã về phía sau.
“Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ hoảng sợ gọi, ôm lấy nàng, vừa ôm được nàng lập tức lên xe ngựa, chạy như bay vào trong thành.
Thị vệ xông lên cả loạt, trên người cùng trên cánh tay nam nhân kia chỗ nào cũng bị thương, đột nhiên hắn tung ra một quả đạn khói, sau khi khói mù biến mất, người cũng đã biến mất.
“Đừng đuổi theo.” Thái tử phân phó.
“Dạ, Thái tử.” Thị vệ liền lui về.
“Phái người đi tìm tam Vương gia cùng Gia Lỗ Tề Vương tử.” Thái tử lại phân phó.
“Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh Mộ Dung Trần cùng Gia Lỗ Tề đã đuổi tới, xuống ngựa hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Lúc vừa phát hiện được nơi này thì Mạnh Tâm Nghi đã bị đâm trọng thương, Thập tứ đệ đã đưa nàng về thành trước rồi.” Thái tử nói.
“Tâm Nghi bị thương có nghiêm trọng không?” Gia Lỗ Tề khẩn trương hỏi.
Nhưng Mộ Dung Trần đã phi thân lên ngựa, chạy về phía trong thành. Hắn tin rằng nếu không phải rất nghiêm thì Thập tứ đệ sẽ không vội vã bế nàng về thành như vậy.
Nhìn thấy hắn mang theo sắc mặt lo lắng, Gia Lỗ Tề cũng không đợi thái tử trả lời nữa, phi thân lên ngựa đuổi theo.
“Thái y, ra đây, mau cứu người.” Mộ Dung Vũ ôm Cung Tuyết Thiến cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh trực tiếp xông vào Thái y viện.
“Thần tham kiến Thập tứ Vương gia.” Thái y bên trong nhìn thấy người trong lồng ngực của hắn liền hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
“Đừng dong dài nữa, cứu người đi.” Mộ Dung Vũ không kiên nhẫn cắt lời bọn họ.
“Dạ, Vương gia mau đặt người lên giường ở buồng trong, để bọn thần xem thử.” Thái y nói.
Mộ Dung Vũ không nói gì liền đặt nàng lên giường.
“Thập tứ Vương gia, mời người ra ngoài trước.” Thái y lại nói.
“Các ngươi nhanh lên, nhất định phải cứu sống nàng.” Mộ Dung Vũ ra lệnh, xoay người ra ngoài, biết nếu lúc này mà mình ở trong thì thái y sẽ vướng tay vướng chân.
“Vương gia, ta sẽ không đồng ý.” Cung Tuyết Thiến nói, ai nấy đều hỏi nàng như vậy, nàng không phải người ngốc, nàng đương nhiên hiểu được quan hệ lợi hại trong chuyện này.
“Nàng nhầm rồi, không phải là ta không muốn nàng gả đi. Ta hỏi nàng chính là muốn xem thử ý kiến của nàng thế nào, nếu nàng bằng lòng thì ta sẽ thuyết phục phụ hoàng đồng ý.” Mộ Dung Phong cười nói.
Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không hiểu nhìn hắn: “Vương gia, có phải người hồ đồ rồi hay không?”
“Nàng thấy ta giống hồ đồ lắm sao?” Mộ Dung Phong cười nói.
“Không có, nhưng mà sao người lại nói mê vậy? Ta cùng Gia Lỗ Tề Vương tử hòa thân. Người không sợ ta sẽ xúi hắn khai chiến với các người sao?” Cung Tuyết Thiến cố ý nói, dù sao hòa thân chính là vì củng cố chính quyền của hai nước, cho nên mới phải nhất định là người trong hoàng thất.
“Nàng sẽ không làm vậy đâu.” Mộ Dung Phong cũng rất khẳng định, “Cho nên, nếu nàng bằng lòng thì ta sẽ thuyết phục phụ hoàng.”
“Vương gia, cám ơn người, ta không đồng ý, ta không thích Gia Lỗ Tề Vương tử, chỉ xem hắn là bằng hữu thôi. Có lẽ người sẽ nói là ta rất giả dối, nhưng mà ta thật sự không muốn làm ra những chuyện vừa thương tổn mình lại thương tổn người khác.” Cung Tuyết Thiến tỏ rõ thái độ nói.
“Ta hiểu, nếu nàng không muốn, sẽ không ai ép buộc nàng.” Mộ Dung Phong khẽ gật đầu.
“Vương gia, thật ra ta hiểu tâm tư của Vương gia, người hi vọng ta gả cho Gia Lỗ Tề, để ta hoàn toàn biến mất trước mặt của tam Vương gia và thập tứ Vương gia có phải không?” Nàng không ngốc.
Mộ Dung Phong lại nở nụ cười một lần nữa: “Nàng quả nhiên thông minh, nhìn thấu lòng người.” Hắn cũng không che dấu tâm tư của mình chút nào.
“Không phải nhìn thấu lòng người mà là “nhân chi thường tình” (chuyện thường tình của con người).” Cung Tuyết Thiến nói, nếu là nàng, nàng cũng muốn làm như vậy.
“Ngũ Vương gia, ngũ Vương gia.” Đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của hạ nhân từ phía xa.
“Ta ở đây.” Mộ Dung Phong cất giọng hô.
“Ngũ Vương gia, người đây rồi, Thái tử bảo nô tài tới tìm người, nói muốn chơi cờ cùng người.” Hạ nhân đã chạy tới nói.
“Ừ, ta đi ngay đây.” Mộ Dung Phong khẽ gật đầu, sau đó nói với nàng: “Quay về đi, trong rừng cây này nhiều dã thú, đừng để gặp phải nguy hiểm.”
“Cám ơn Vương gia, ta ở đây một lát nữa thôi, sẽ không đi xa đâu.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng mới không muốn trở về để bị bọn họ cho là hầu tử (con khỉ) mà nhìn đâu.
“Vậy được rồi.” Mộ Dung Phong dứt lời liền theo trở về hạ nhân.
Cung Tuyết Thiến lại dựa vào tàng cây, các nhân vật chính trong những tiểu thuyết mà nàng từng xem qua cuối cùng đều có được tình yêu. Mặc dù biết đó là giả nhưng vẫn được tả rất hoàn mỹ. Nhưng mà nàng vẫn chờ đợi, đợi kết quả không có khả năng xảy ra kia.
Vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn lên trời xanh qua cây đại thụ, ánh mặt trời chiếu vào nhánh cây rậm rạp, phát ra ánh sáng lấp lánh. Cuộc sống vốn tốt đẹp như vậy, nàng cũng muốn khiến mình được vui vẻ.
Lá cây trước mắt đột nhiên lung lay, nàng còn chưa thấy rõ ràng thì dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời, một thanh bảo kiếm liền đâm về phía nàng. Có lẽ đã bị ám sát nhiều lần nên lần này Cung Tuyết Thiến không đứng chờ chết nữa, thân mình lập tức lách qua thân cây chạy đi, hoảng sợ hộ: “Cứu mạng.”
Phập…Kiếm không đâm trúng người nàng nhưng lại đâm bị thương cánh tay nàng. Nhưng ngay lúc thanh kiếm kia đâm tới, nàng vừa quay đầu lại liền nghe được hương vị dược thảo quen thuộc từ trong tay áo của đối phương.
Minh Nguyệt quốc? Tên này lập tức hiện ra trong đầu nàng, người trước mắt mặc dù không mặc hắc y (đồ đen) nhưng lại che mặt.
Nàng cảm giác được sự đau đớn trên cánh tay, máu cũng đã nhuốm đỏ tay áo. Người kia lại rút kiếm ra, đâm tới một lần nữa.
Cung Tuyết Thiến theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại lập tức đụng phải thân cây, không đường thối lui, đành phải trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm vào lồng ngực mình.
“Tâm Nghi.” Bên tai truyền đến tiếng la hét hoảng sợ, thanh kiếm đâm vào ngực nàng lập tức rút ra, kẻ kia liền đánh nhau với những thị vệ vây quanh.
Phốc….Trong miệng Cung Tuyết Thiến liền phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người từ từ ngã về phía sau.
“Tâm Nghi.” Mộ Dung Vũ hoảng sợ gọi, ôm lấy nàng, vừa ôm được nàng lập tức lên xe ngựa, chạy như bay vào trong thành.
Thị vệ xông lên cả loạt, trên người cùng trên cánh tay nam nhân kia chỗ nào cũng bị thương, đột nhiên hắn tung ra một quả đạn khói, sau khi khói mù biến mất, người cũng đã biến mất.
“Đừng đuổi theo.” Thái tử phân phó.
“Dạ, Thái tử.” Thị vệ liền lui về.
“Phái người đi tìm tam Vương gia cùng Gia Lỗ Tề Vương tử.” Thái tử lại phân phó.
“Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh Mộ Dung Trần cùng Gia Lỗ Tề đã đuổi tới, xuống ngựa hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Lúc vừa phát hiện được nơi này thì Mạnh Tâm Nghi đã bị đâm trọng thương, Thập tứ đệ đã đưa nàng về thành trước rồi.” Thái tử nói.
“Tâm Nghi bị thương có nghiêm trọng không?” Gia Lỗ Tề khẩn trương hỏi.
Nhưng Mộ Dung Trần đã phi thân lên ngựa, chạy về phía trong thành. Hắn tin rằng nếu không phải rất nghiêm thì Thập tứ đệ sẽ không vội vã bế nàng về thành như vậy.
Nhìn thấy hắn mang theo sắc mặt lo lắng, Gia Lỗ Tề cũng không đợi thái tử trả lời nữa, phi thân lên ngựa đuổi theo.
“Thái y, ra đây, mau cứu người.” Mộ Dung Vũ ôm Cung Tuyết Thiến cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh trực tiếp xông vào Thái y viện.
“Thần tham kiến Thập tứ Vương gia.” Thái y bên trong nhìn thấy người trong lồng ngực của hắn liền hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
“Đừng dong dài nữa, cứu người đi.” Mộ Dung Vũ không kiên nhẫn cắt lời bọn họ.
“Dạ, Vương gia mau đặt người lên giường ở buồng trong, để bọn thần xem thử.” Thái y nói.
Mộ Dung Vũ không nói gì liền đặt nàng lên giường.
“Thập tứ Vương gia, mời người ra ngoài trước.” Thái y lại nói.
“Các ngươi nhanh lên, nhất định phải cứu sống nàng.” Mộ Dung Vũ ra lệnh, xoay người ra ngoài, biết nếu lúc này mà mình ở trong thì thái y sẽ vướng tay vướng chân.
/225
|