“Tâm Nghi, bổn Vương không có cách nào tha thứ cho nàng ấy.”
Nàng ấy? Ai? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhưng lập tức kịp phản ứng lại. Chẳng lẽ hắn biết là Liễu Nhu làm sao? Nàng không muốn đoán, cũng không muốn nói ra trước.
“Vì sao một nữ nhân tốt bụng, dịu dàng như vậy lại trở nên ghen tuông độc ác như vậy?” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo nỗi đau xót sâu sắc, hắn không thể tưởng tượng được lúc Nhu Nhi muốn giết nàng sẽ có vẻ mặt gì.
“Trải qua nhiều chuyện, người đương nhiên sẽ thay đổi, thời gian năm năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, là người đều sẽ bị hoàn cảnh bức bách, chẳng qua là sẽ biến thành hai loại, một loại chính là vì đạt tới mục đích của mình mà không từ một thủ đoạn nào, một loại khác chính là tự thương tổn mình.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến mang theo một nụ cười khổ. Mặc kệ đúng sai thì đối với nữ nhân mà nói đều là một loại thương tổn bất đắc dĩ. Nàng tin rằng trong năm năm, Liễu Nhu nhất định đã phải sống một cuộc sống rất khổ cực, bởi vì sợ mất đi hắn cho nên mới phải động thủ với nàng.
“Cho nên nàng lựa chọn thương tổn bản thân, thành toàn người khác.” Mộ Dung Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, cho nên nàng mới cầu xin hắn hưu nàng.
“Không phải ta thương tổn tới mình, mà buông tay cũng là một loại giải thoát đối với bản thân, chỉ có sau khi buông tay thì ngươi mới có thể phát giác rằng, ngươi còn có thể có được càng nhiều.” Cung Tuyết Thiến thoải mái nói, bây giờ lòng của nàng không còn khổ sở nữa.
“Cũng chỉ sau khi buông tay nàng mới có thể phát hiện, nàng đã mất đi cái gì, mới có thể muốn quý trọng.” Mộ Dung Trần tự giễu nói, hắn vốn tưởng rằng người hắn yêu chính là Liễu Nhu nhưng sau khi mất đi nàng mới phát hiện, hắn cũng không thể không có nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi đã mất đi Liễu Nhu một lần rồi, cũng đã nếm qua cảm giác đau triệt nội tâm này rồi, hiện tại ngươi mất mà được lại, nên quý trọng. Ai cũng có thể phạm sai lầm, chỉ cần sửa sai là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến mang ý sâu xa nói.
“Nhưng mà có những sai lầm có thể tha thứ nhưng có những sai lầm không thể tha thứ, chẳng là nàng không hề hận dù chỉ một chút sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, nàng thật sự độ lượng như vậy sao?
“Hận, ta đương nhiên hận, nhưng mà nếu đặt mình trong hoàn cảnh của nàng thì có lẽ nàng nói đúng, là ta làm không tốt, nếu đã rời khỏi ngươi thì nên rời đi rất xa mà không phải ở nơi này như bây giờ, cho nên ta sẵn lòng tha thứ.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn hắn, hắn hẳn là sẽ hiểu lời của nàng.
“Nhưng mà cho dù tha thứ thì trái tim cũng không thể trở về như trước kia được, gương vỡ lại lành thì cũng vẫn để lại vết rạn.”
“Người vốn không phải hoàn mỹ, cho nên, ngươi cũng không thể yêu cầu nàng hoàn mỹ, có đôi khi hồ đồ một chút sẽ hạnh phúc hơn, không phải sao?”
“Hi vọng là vậy.” Chỉ sợ hắn càng muốn hồ đồ, liền càng rõ ràng. Hắn biết trái tim của mình đã dần dần thay đổi, tấm lòng đối với Nhu Nhi càng ngày càng xa, dường như chỉ còn lại lời thề năm năm trước, còn đối với nàng là thương tiếc, là đau lòng, là không đành lòng, là yêu.
“Vương gia, vừa lúc ta có việc muốn nói với người.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
“Việc gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
“Ta muốn rời khỏi kinh thành, trước tiên ta sẽ ra ngoài đi loanh quanh một chút, nhưng mà, người yên tâm, trước khi đi ta sẽ nói rõ ràng với Gia Lỗ Tề Vương tử.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đã suy nghĩ lâu rồi, nếu trộm đi không được thì nàng sẽ đường đường chính chính đi.
“Nàng lại muốn rời đi?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần hơi thay đổi.
“Không phải lại muốn mà là vẫn luôn muốn, ta muốn ra ngoài thăm thú, đi dạo chơi, có lẽ không lâu sau ta sẽ trở lại.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, đi tìm cuộc sống thuộc về mình, rời khỏi bọn họ, có lẽ nàng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Vậy sao?” Nhưng mà hắn biết nàng sẽ không trở về.
“Trần.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên khẽ gọi.
Thân mình Mộ Dung Trần nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt lóe lên vẻ không hiểu nhìn nàng, trong lòng đột nhiên hơi kích động. Nàng gọi hắn là gì? Trần?
“Ta vẫn luôn muốn gọi chàng một tiếng như vậy, trước kia là chàng không cho, sau này là ta không đủ tư cách, nhưng hôm nay, ta muốn gọi chàng như vậy. Trần, thả ta đi đi, hãy yêu người chàng nên yêu, như vậy chúng ta đều sẽ hạnh phúc, ta chúc phúc cho chàng.” Cung Tuyết Thiến dùng tay nắm chặt tay hắn. Lần đầu tiên đối với hắn dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ với hắn.
Bởi vì những lời này của nàng, tay của Mộ Dung Trần không khỏi nắm chặt vài phần, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm. Nàng thật sự muốn rời đi như vậy sao?
“Có một loại tình cảm sẽ không bởi vì rời đi mà không tồn tại nữa, đó chính là tình yêu.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Yêu? Thân mình Mộ Dung Trần ngẩn ra, nàng đang nói với hắn rằng nàng yêu hắn sao? Nếu yêu thì vì sao phải rời đi.
“Tâm Nghi, nói cho ta biết, vì sao nhất định phải bức ta? Nàng rõ ràng yêu ta, vì sao phải rời đi? Chẳng lẽ là bởi vì Nhi Nhi sao? Vì sao ta không thể đồng thời có được cả nàng và Nhu Nhi?” Hắn thống khổ nhìn nàng, hắn yêu nàng nhưng bởi vì lời hứa nên hắn cũng không thể bỏ rơi Nhu Nhi.
Cung Tuyết Thiến thê lương cười khổ một tiếng, lại là vấn đề đó, nàng nên nói với hắn sao đây? Có lẽ nàng nên nói cho hắn biết nàng thật sự là ai?
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn hỏi: “Chẳng lẽ chàng không hoài nghi ta sao? Mạnh Tâm Nghi trước kia không thể viết chữ tốt như vậy, mà ta lại có thể. Trong năm năm, ta im lặng ở lại Vương phủ, chàng có từng nhìn thấy ta luyện đàn tranh không? Vì sao ta lại chơi đàn tranh tốt như vậy? Vì sao ta không có sự rộng lượng khoan dung khi cùng người khác chung chồng như những nữ tử khác?”
“Nàng có ý gì?” Mộ Dung Trần kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì. Thật ra không phải là hắn chưa từng hoài nghi, nhưng lại tìm không ra không giống ở chỗ nào.
“Nếu ta cho chàng biết, ta không phải Mạnh Tâm Nghi, chàng có tin không?”
“Nàng không phải Mạnh Tâm Nghi?” Mộ Dung Trần trợn to hai mắt nhìn nàng. Sao có thể? Coi như năm năm qua hắn chưa từng chú ý đến nàng nhưng những người trong Vương phủ đều ở đó, cho dù nàng muốn thay thế nhưng mà vẻ ngoài giống nhau như vậy, chuyện này phải giải thích thế nào?
Nàng ấy? Ai? Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nhưng lập tức kịp phản ứng lại. Chẳng lẽ hắn biết là Liễu Nhu làm sao? Nàng không muốn đoán, cũng không muốn nói ra trước.
“Vì sao một nữ nhân tốt bụng, dịu dàng như vậy lại trở nên ghen tuông độc ác như vậy?” Trong mắt Mộ Dung Trần mang theo nỗi đau xót sâu sắc, hắn không thể tưởng tượng được lúc Nhu Nhi muốn giết nàng sẽ có vẻ mặt gì.
“Trải qua nhiều chuyện, người đương nhiên sẽ thay đổi, thời gian năm năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, là người đều sẽ bị hoàn cảnh bức bách, chẳng qua là sẽ biến thành hai loại, một loại chính là vì đạt tới mục đích của mình mà không từ một thủ đoạn nào, một loại khác chính là tự thương tổn mình.” Khóe môi Cung Tuyết Thiến mang theo một nụ cười khổ. Mặc kệ đúng sai thì đối với nữ nhân mà nói đều là một loại thương tổn bất đắc dĩ. Nàng tin rằng trong năm năm, Liễu Nhu nhất định đã phải sống một cuộc sống rất khổ cực, bởi vì sợ mất đi hắn cho nên mới phải động thủ với nàng.
“Cho nên nàng lựa chọn thương tổn bản thân, thành toàn người khác.” Mộ Dung Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, cho nên nàng mới cầu xin hắn hưu nàng.
“Không phải ta thương tổn tới mình, mà buông tay cũng là một loại giải thoát đối với bản thân, chỉ có sau khi buông tay thì ngươi mới có thể phát giác rằng, ngươi còn có thể có được càng nhiều.” Cung Tuyết Thiến thoải mái nói, bây giờ lòng của nàng không còn khổ sở nữa.
“Cũng chỉ sau khi buông tay nàng mới có thể phát hiện, nàng đã mất đi cái gì, mới có thể muốn quý trọng.” Mộ Dung Trần tự giễu nói, hắn vốn tưởng rằng người hắn yêu chính là Liễu Nhu nhưng sau khi mất đi nàng mới phát hiện, hắn cũng không thể không có nàng.
“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi đã mất đi Liễu Nhu một lần rồi, cũng đã nếm qua cảm giác đau triệt nội tâm này rồi, hiện tại ngươi mất mà được lại, nên quý trọng. Ai cũng có thể phạm sai lầm, chỉ cần sửa sai là tốt rồi.” Cung Tuyết Thiến mang ý sâu xa nói.
“Nhưng mà có những sai lầm có thể tha thứ nhưng có những sai lầm không thể tha thứ, chẳng là nàng không hề hận dù chỉ một chút sao?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, nàng thật sự độ lượng như vậy sao?
“Hận, ta đương nhiên hận, nhưng mà nếu đặt mình trong hoàn cảnh của nàng thì có lẽ nàng nói đúng, là ta làm không tốt, nếu đã rời khỏi ngươi thì nên rời đi rất xa mà không phải ở nơi này như bây giờ, cho nên ta sẵn lòng tha thứ.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn hắn, hắn hẳn là sẽ hiểu lời của nàng.
“Nhưng mà cho dù tha thứ thì trái tim cũng không thể trở về như trước kia được, gương vỡ lại lành thì cũng vẫn để lại vết rạn.”
“Người vốn không phải hoàn mỹ, cho nên, ngươi cũng không thể yêu cầu nàng hoàn mỹ, có đôi khi hồ đồ một chút sẽ hạnh phúc hơn, không phải sao?”
“Hi vọng là vậy.” Chỉ sợ hắn càng muốn hồ đồ, liền càng rõ ràng. Hắn biết trái tim của mình đã dần dần thay đổi, tấm lòng đối với Nhu Nhi càng ngày càng xa, dường như chỉ còn lại lời thề năm năm trước, còn đối với nàng là thương tiếc, là đau lòng, là không đành lòng, là yêu.
“Vương gia, vừa lúc ta có việc muốn nói với người.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn nói.
“Việc gì?” Mộ Dung Trần sửng sốt, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
“Ta muốn rời khỏi kinh thành, trước tiên ta sẽ ra ngoài đi loanh quanh một chút, nhưng mà, người yên tâm, trước khi đi ta sẽ nói rõ ràng với Gia Lỗ Tề Vương tử.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng đã suy nghĩ lâu rồi, nếu trộm đi không được thì nàng sẽ đường đường chính chính đi.
“Nàng lại muốn rời đi?” Giọng điệu của Mộ Dung Trần hơi thay đổi.
“Không phải lại muốn mà là vẫn luôn muốn, ta muốn ra ngoài thăm thú, đi dạo chơi, có lẽ không lâu sau ta sẽ trở lại.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, đi tìm cuộc sống thuộc về mình, rời khỏi bọn họ, có lẽ nàng sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Vậy sao?” Nhưng mà hắn biết nàng sẽ không trở về.
“Trần.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên khẽ gọi.
Thân mình Mộ Dung Trần nháy mắt cứng ngắc, ánh mắt lóe lên vẻ không hiểu nhìn nàng, trong lòng đột nhiên hơi kích động. Nàng gọi hắn là gì? Trần?
“Ta vẫn luôn muốn gọi chàng một tiếng như vậy, trước kia là chàng không cho, sau này là ta không đủ tư cách, nhưng hôm nay, ta muốn gọi chàng như vậy. Trần, thả ta đi đi, hãy yêu người chàng nên yêu, như vậy chúng ta đều sẽ hạnh phúc, ta chúc phúc cho chàng.” Cung Tuyết Thiến dùng tay nắm chặt tay hắn. Lần đầu tiên đối với hắn dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ với hắn.
Bởi vì những lời này của nàng, tay của Mộ Dung Trần không khỏi nắm chặt vài phần, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm. Nàng thật sự muốn rời đi như vậy sao?
“Có một loại tình cảm sẽ không bởi vì rời đi mà không tồn tại nữa, đó chính là tình yêu.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Yêu? Thân mình Mộ Dung Trần ngẩn ra, nàng đang nói với hắn rằng nàng yêu hắn sao? Nếu yêu thì vì sao phải rời đi.
“Tâm Nghi, nói cho ta biết, vì sao nhất định phải bức ta? Nàng rõ ràng yêu ta, vì sao phải rời đi? Chẳng lẽ là bởi vì Nhi Nhi sao? Vì sao ta không thể đồng thời có được cả nàng và Nhu Nhi?” Hắn thống khổ nhìn nàng, hắn yêu nàng nhưng bởi vì lời hứa nên hắn cũng không thể bỏ rơi Nhu Nhi.
Cung Tuyết Thiến thê lương cười khổ một tiếng, lại là vấn đề đó, nàng nên nói với hắn sao đây? Có lẽ nàng nên nói cho hắn biết nàng thật sự là ai?
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn hỏi: “Chẳng lẽ chàng không hoài nghi ta sao? Mạnh Tâm Nghi trước kia không thể viết chữ tốt như vậy, mà ta lại có thể. Trong năm năm, ta im lặng ở lại Vương phủ, chàng có từng nhìn thấy ta luyện đàn tranh không? Vì sao ta lại chơi đàn tranh tốt như vậy? Vì sao ta không có sự rộng lượng khoan dung khi cùng người khác chung chồng như những nữ tử khác?”
“Nàng có ý gì?” Mộ Dung Trần kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì. Thật ra không phải là hắn chưa từng hoài nghi, nhưng lại tìm không ra không giống ở chỗ nào.
“Nếu ta cho chàng biết, ta không phải Mạnh Tâm Nghi, chàng có tin không?”
“Nàng không phải Mạnh Tâm Nghi?” Mộ Dung Trần trợn to hai mắt nhìn nàng. Sao có thể? Coi như năm năm qua hắn chưa từng chú ý đến nàng nhưng những người trong Vương phủ đều ở đó, cho dù nàng muốn thay thế nhưng mà vẻ ngoài giống nhau như vậy, chuyện này phải giải thích thế nào?
/225
|