Liễu Nhu mang theo sắc mặt âm trầm trở lại phòng, trong mắt bùng lên ngọn lửa hận thù, tựa như phát tiết, lấy tay ném hết bình hoa cùng chén trà trên bàn xuống mặt đất, bình hoa cứa thương tay nàng, máu tươi vẫn cứ nhỏ giọt xuống nhưng nàng lại không cảm thấy đau.
“Quận chúa, người làm sao vậy? Tay người chảy máu rồi.” Xuân Hương đi tới, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất rồi lại thấy bàn tay bị cứa chảy máu của nàng, vội vàng lấy đồ băng bó cho nàng.
“Xuân Hương, hắn thay lòng đổi dạ rồi, hắn gạt ta, hắn đã yêu người khác.” Trong mắt Liễu Nhu ẩn chứa nước mắt, nhưng nàng cố gắng chịu đựng không để cho nó rơi ra. Năm năm qua, nàng đã sớm quên cái gì gọi là nước mắt.
“Quận chúa, người đừng thương tâm nữa, đừng quên, người sớm đã không còn là người của trước kia nữa, bây giờ người là quận chúa của Minh Nguyệt quốc, người đến đây là để hòa thân, coi như hai người không còn tình cảm như trước kia thì Vương gia vẫn phải lấy người thôi.” Xuân Hương an ủi nàng.
“Nhưng mà Xuân Hương, ngươi không hiểu đâu, cái ta muốn không chỉ đơn giản là gả cho hắn, ta muốn chính là tình yêu của hắn, khiến hắn yêu ta. Ngươi không rõ trước kia chúng ta yêu nhau bao nhiêu đâu, người khác càng ngăn cản thì chúng ta lại càng yêu nhau, luyến tiếc nhau, nắm chặt tay nhau.” Liễu Nhu nhắm mắt lại, nghĩ đến mọi chuyện trước kia, nàng không ngờ hóa ra tình yêu lại không chịu nổi một đòn như vậy, chẳng qua chỉ là năm năm vậy mà hắn liền thích người khác.
“Quận chúa, nam nhân bình thường còn có tam thê tứ thiếp, huống chi người đó lại là Vương gia, người cứ nhắm một mắt mở một mắt, nếu không, người đau lòng sẽ chính là người.” Xuân Hương còn nói thêm. Thật ra nàng vẫn luôn không rõ vì sao quận chúa lại phải giết chết Mạnh Tâm Nghi. Nhưng mà cho dù có giết nàng ta thì cũng không thể cam đoan rằng Vương gia sẽ không yêu nữ nhân khác, quận chúa cũng không thể giết hết họ.
“Vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới rồi, ta cũng muốn cùng nàng hầu hạ Vương gia, nhưng mà đáng hận nhất chính là nàng diễn kịch với ta, muốn có được hưu thư nhưng hóa ra lại là “dục túng cố cầm” (muốn bắt thì phải thả), trên danh nghĩ là rời đi nhưng sự thật là vương vấn không dứt được, nàng ta thật là đủ ngoan độc. Nam nhân chính là như vậy, càng là thứ không thể chiếm được thì càng quý trọng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, không phải nàng ta chết thì là ta vong.” Liễu Nhu hung hăng vỗ tay vào bàn, máu tươi nhất thời lại chảy ra, nhưng khiến người ta càng sợ hãi hơn hết chính là ánh nhìn hung ác lộ ra trong mắt nàng.
“Quận chúa, vậy người muốn thế nào?” Xuân Hương vừa giúp nàng băng bó lại một lần nữa vừa hỏi.
“Nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Ta không chiếm được thì ta cũng sẽ không cho phép nàng ta chiếm được. Mộ Dung Trần phụ ta, ta cũng sẽ khiến hắn thống khổ giống như ta.” Liễu Nhu âm tàn nói.
Xuân Hương không hỏi nữa, nàng hơi sợ hãi, bởi vì lúc này khuôn mặt của quận chúa trở nên dữ tợn vặn vẹo, muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu.
“Quận chúa, người nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đi dọn dẹp phòng một chút.” Xuân Hương đỡ nàng nằm xuống giường, nói.
“Ừ.” Liễu Nhu vừa muốn nằm xuống nhưng đúng lúc cửa lại đột nhiên bị đẩy ra.
Mộ Dung Trần đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, còn có máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất rồi lại nhìn thấy bàn tay được băng bó của nàng, nhất thời liền hiểu rõ tất cả, nàng đang tức giận.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Xuân Hương vội vàng hành lễ, sau đó xin được trị tội nói: “Nô tỳ vụng về, không cẩn thận làm lật bàn, còn làm bị thương tay của quận chúa, xin Vương gia thứ tội.”
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ mắt lạnh nhìn nàng một cái, nha hoàn này rất lanh lợi, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhìn là biết được mọi chuyện, vung tay nói: “Lui xuống đi, quận chúa của ngươi cũng chưa trách móc, bổn Vương dựa vào gì mà trách móc ngươi?”
“Cám ơn Vương gia, nô tỳ cáo lui.” Xuân Hương nhẹ giọng nói rồi lui ra ngoài.
“Tay thế nào? Có đau hay không?” Mộ Dung Trần đi qua, ngồi vào bên cạnh, cầm lấy tay nàng hỏi, nhưng giọng điệu lại thêm phần cứng nhắc mới lạ, thiếu một phần dịu dàng. Hắn chỉ nhớ đến những lời mà Mạnh Tâm Nghi đã nói, cho dù mình không thể quên nàng đã làm gì thì cũng nên quý trọng cơ hội gặp lại sau năm năm này, dù sao bọn họ cũng đã từng yêu nhau như vậy.
“Không sao, chỉ là cứa vào da chút thôi.” Liễu Nhu cũng không có sự dịu dàng như trước kia nữa, rút tay về.
“Vậy là tốt rồi, lần sau cẩn thận một chút.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần cũng mang theo vài phần khách khí, thiếu quan tâm.
Trong lòng Liễu Nhu cười lạnh, hắn còn có thể quan tâm đến nàng sao? Lúc nàng khăng khăng muốn trở lại, mẹ cũng đã từng nhắc nhở nàng, dù sao cũng đã qua năm năm, có thể mọi chuyện đã thay đổi rồi, lỡ như nàng trở về mà hắn lại yêu thương người khác rồi thì làm sao? Nàng đã rất khẳng định nói với mẹ rằng, sẽ không đâu, nàng tin tưởng hắn, huống chi bọn họ từng yêu đến khổ cực như vậy. Tình cảm đó nhất định sẽ khắc sâu trong lòng, sẽ không dễ dàng thay đổi. Mẹ chỉ lắc đầu, nói cho nàng biết rằng đừng quá tin tưởng vào nam nhân, nam nhân sẽ không chung tình. Hóa ra lại là thật, là nàng quá tự phụ.
“Tâm Nghi mười ngày sau sẽ rời khỏi kinh thành, đến lúc đó, chúng ta cũng đi tiễn nàng đi.” Mộ Dung Trần nói, hắn không cần giải thích, chỉ cần một câu này, tin rằng nàng có thể nghe hiểu.
Liễu Nhu hơi sững sờ, ngẩng đầu quan sát hắn, đây xem như là hắn giải thích với nàng sao? Không, nàng sẽ không tiếp tục tin tưởng nữa. Nàng ta có thể rời đi, nhưng mà hắn cũng có thể rời đi, hoặc là nàng ta công khai rời đi rồi lại âm thầm trở về, cùng hắn như hình với bóng. Không, nàng sẽ không mắc mưu lần nữa.
“Gia Lỗ Tề Vương tử có lẽ không lâu sau cũng sẽ trở về, đợi ngài ấy đi rồi, chúng ta hãy thành thân đi.” Mộ Dung Trần nói.
“Được.” Liễu Nhu khẽ gật đầu. Thành thân đi? Nói miễn cưỡng như vậy, tâm không cam tình không nguyện sao?
“Vậy nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta về trước, trong triều còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý.” Mộ Dung Trần đứng dậy nói, thật ra hắn cũng không muốn đối với nàng lãnh đạm như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện nàng từng muốn giết chết Mạnh Tâm Nghi, trong lòng liền không tự giác bài xích.
“Chàng cũng để ý sức khỏe.” Liễu Nhu nói, trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi. Xử lý triều chính? Chỉ sợ là vội vàng đi gặp nàng ta.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trên mặt nàng liền lộ ra một tia ngoan độc. Chớ có trách ta, là các người bức ta thôi.
“Quận chúa, người làm sao vậy? Tay người chảy máu rồi.” Xuân Hương đi tới, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất rồi lại thấy bàn tay bị cứa chảy máu của nàng, vội vàng lấy đồ băng bó cho nàng.
“Xuân Hương, hắn thay lòng đổi dạ rồi, hắn gạt ta, hắn đã yêu người khác.” Trong mắt Liễu Nhu ẩn chứa nước mắt, nhưng nàng cố gắng chịu đựng không để cho nó rơi ra. Năm năm qua, nàng đã sớm quên cái gì gọi là nước mắt.
“Quận chúa, người đừng thương tâm nữa, đừng quên, người sớm đã không còn là người của trước kia nữa, bây giờ người là quận chúa của Minh Nguyệt quốc, người đến đây là để hòa thân, coi như hai người không còn tình cảm như trước kia thì Vương gia vẫn phải lấy người thôi.” Xuân Hương an ủi nàng.
“Nhưng mà Xuân Hương, ngươi không hiểu đâu, cái ta muốn không chỉ đơn giản là gả cho hắn, ta muốn chính là tình yêu của hắn, khiến hắn yêu ta. Ngươi không rõ trước kia chúng ta yêu nhau bao nhiêu đâu, người khác càng ngăn cản thì chúng ta lại càng yêu nhau, luyến tiếc nhau, nắm chặt tay nhau.” Liễu Nhu nhắm mắt lại, nghĩ đến mọi chuyện trước kia, nàng không ngờ hóa ra tình yêu lại không chịu nổi một đòn như vậy, chẳng qua chỉ là năm năm vậy mà hắn liền thích người khác.
“Quận chúa, nam nhân bình thường còn có tam thê tứ thiếp, huống chi người đó lại là Vương gia, người cứ nhắm một mắt mở một mắt, nếu không, người đau lòng sẽ chính là người.” Xuân Hương còn nói thêm. Thật ra nàng vẫn luôn không rõ vì sao quận chúa lại phải giết chết Mạnh Tâm Nghi. Nhưng mà cho dù có giết nàng ta thì cũng không thể cam đoan rằng Vương gia sẽ không yêu nữ nhân khác, quận chúa cũng không thể giết hết họ.
“Vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới rồi, ta cũng muốn cùng nàng hầu hạ Vương gia, nhưng mà đáng hận nhất chính là nàng diễn kịch với ta, muốn có được hưu thư nhưng hóa ra lại là “dục túng cố cầm” (muốn bắt thì phải thả), trên danh nghĩ là rời đi nhưng sự thật là vương vấn không dứt được, nàng ta thật là đủ ngoan độc. Nam nhân chính là như vậy, càng là thứ không thể chiếm được thì càng quý trọng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta, không phải nàng ta chết thì là ta vong.” Liễu Nhu hung hăng vỗ tay vào bàn, máu tươi nhất thời lại chảy ra, nhưng khiến người ta càng sợ hãi hơn hết chính là ánh nhìn hung ác lộ ra trong mắt nàng.
“Quận chúa, vậy người muốn thế nào?” Xuân Hương vừa giúp nàng băng bó lại một lần nữa vừa hỏi.
“Nếu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Ta không chiếm được thì ta cũng sẽ không cho phép nàng ta chiếm được. Mộ Dung Trần phụ ta, ta cũng sẽ khiến hắn thống khổ giống như ta.” Liễu Nhu âm tàn nói.
Xuân Hương không hỏi nữa, nàng hơi sợ hãi, bởi vì lúc này khuôn mặt của quận chúa trở nên dữ tợn vặn vẹo, muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu.
“Quận chúa, người nghỉ ngơi một chút đi, nô tỳ đi dọn dẹp phòng một chút.” Xuân Hương đỡ nàng nằm xuống giường, nói.
“Ừ.” Liễu Nhu vừa muốn nằm xuống nhưng đúng lúc cửa lại đột nhiên bị đẩy ra.
Mộ Dung Trần đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, còn có máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất rồi lại nhìn thấy bàn tay được băng bó của nàng, nhất thời liền hiểu rõ tất cả, nàng đang tức giận.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Xuân Hương vội vàng hành lễ, sau đó xin được trị tội nói: “Nô tỳ vụng về, không cẩn thận làm lật bàn, còn làm bị thương tay của quận chúa, xin Vương gia thứ tội.”
Nhưng Mộ Dung Trần chỉ mắt lạnh nhìn nàng một cái, nha hoàn này rất lanh lợi, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, nhìn là biết được mọi chuyện, vung tay nói: “Lui xuống đi, quận chúa của ngươi cũng chưa trách móc, bổn Vương dựa vào gì mà trách móc ngươi?”
“Cám ơn Vương gia, nô tỳ cáo lui.” Xuân Hương nhẹ giọng nói rồi lui ra ngoài.
“Tay thế nào? Có đau hay không?” Mộ Dung Trần đi qua, ngồi vào bên cạnh, cầm lấy tay nàng hỏi, nhưng giọng điệu lại thêm phần cứng nhắc mới lạ, thiếu một phần dịu dàng. Hắn chỉ nhớ đến những lời mà Mạnh Tâm Nghi đã nói, cho dù mình không thể quên nàng đã làm gì thì cũng nên quý trọng cơ hội gặp lại sau năm năm này, dù sao bọn họ cũng đã từng yêu nhau như vậy.
“Không sao, chỉ là cứa vào da chút thôi.” Liễu Nhu cũng không có sự dịu dàng như trước kia nữa, rút tay về.
“Vậy là tốt rồi, lần sau cẩn thận một chút.” Giọng điệu của Mộ Dung Trần cũng mang theo vài phần khách khí, thiếu quan tâm.
Trong lòng Liễu Nhu cười lạnh, hắn còn có thể quan tâm đến nàng sao? Lúc nàng khăng khăng muốn trở lại, mẹ cũng đã từng nhắc nhở nàng, dù sao cũng đã qua năm năm, có thể mọi chuyện đã thay đổi rồi, lỡ như nàng trở về mà hắn lại yêu thương người khác rồi thì làm sao? Nàng đã rất khẳng định nói với mẹ rằng, sẽ không đâu, nàng tin tưởng hắn, huống chi bọn họ từng yêu đến khổ cực như vậy. Tình cảm đó nhất định sẽ khắc sâu trong lòng, sẽ không dễ dàng thay đổi. Mẹ chỉ lắc đầu, nói cho nàng biết rằng đừng quá tin tưởng vào nam nhân, nam nhân sẽ không chung tình. Hóa ra lại là thật, là nàng quá tự phụ.
“Tâm Nghi mười ngày sau sẽ rời khỏi kinh thành, đến lúc đó, chúng ta cũng đi tiễn nàng đi.” Mộ Dung Trần nói, hắn không cần giải thích, chỉ cần một câu này, tin rằng nàng có thể nghe hiểu.
Liễu Nhu hơi sững sờ, ngẩng đầu quan sát hắn, đây xem như là hắn giải thích với nàng sao? Không, nàng sẽ không tiếp tục tin tưởng nữa. Nàng ta có thể rời đi, nhưng mà hắn cũng có thể rời đi, hoặc là nàng ta công khai rời đi rồi lại âm thầm trở về, cùng hắn như hình với bóng. Không, nàng sẽ không mắc mưu lần nữa.
“Gia Lỗ Tề Vương tử có lẽ không lâu sau cũng sẽ trở về, đợi ngài ấy đi rồi, chúng ta hãy thành thân đi.” Mộ Dung Trần nói.
“Được.” Liễu Nhu khẽ gật đầu. Thành thân đi? Nói miễn cưỡng như vậy, tâm không cam tình không nguyện sao?
“Vậy nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta về trước, trong triều còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý.” Mộ Dung Trần đứng dậy nói, thật ra hắn cũng không muốn đối với nàng lãnh đạm như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện nàng từng muốn giết chết Mạnh Tâm Nghi, trong lòng liền không tự giác bài xích.
“Chàng cũng để ý sức khỏe.” Liễu Nhu nói, trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi. Xử lý triều chính? Chỉ sợ là vội vàng đi gặp nàng ta.
Nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trên mặt nàng liền lộ ra một tia ngoan độc. Chớ có trách ta, là các người bức ta thôi.
/225
|