“Tâm Nghi, nàng say rồi.” Mộ Dung Trần thừa cơ ôm lấy nàng.
“Say rồi, say rồi thì tốt, say rồi thì không cần phải nghĩ gì nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nói mà không hề ý thức được.
“Nàng đang nghĩ cái gì?” Mộ Dung Trần hỏi, rốt cuộc hắn đạt được mục đích rồi, hắn chính là muốn nghe xem những lời trong lòng nàng.
“Nghĩ đến tên Mộ Dung Trần tồi tệ kia.”
“Vì sao hắn lại tồi tệ.”
“Hắn khiến ta đau lòng khổ sở.”
“Hắn làm sao mà khiến nàng đau lòng khổ sở.”
“Hắn thích người khác, không thích ta, hắn thích Liễu Nhu.” Cung Tuyết Thiến lấy tay đánh hắn từng cái một.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Mộ Dung Trần cảm thấy đau lòng, lấy tay ôm lấy khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Hắn thích nàng.”
“Gạt người, hắn không thích ta, ngươi gạt người, ta không nói với ngươi nữa.” Cung Tuyết Thiến tức giận, đung đưa muốn đứng dậy.
“Được, không nói đến hắn nữa.” Mộ Dung Trần lại lập tức kéo nàng về trong lòng mình, “Nói cho ta biết tên nàng là gì?” Nếu nàng thật sự không phải Mạnh Tâm Nghi, vậy nàng nhất định có tên của riêng mình.
“Mạnh Tâm Nghi.” Nàng ngửa đầu nói rồi lại lập tức lắc đầu nói: “Không, ta không phải nàng ấy, trộm nói cho ngươi biết nhé, thật ra tên ta là Cung Tuyết Thiến, có hay không? Ba mẹ ta đặt cho ta đấy.”
“Cung Tuyết Thiến.” Mộ Dung Trần lặp lại.
“Ngươi cũng biết tên ta là Cung Tuyết Thiến sao, suỵt, đừng nói cho người khác biết.” Nàng dùng ngón tay đặt ở bên môi cảnh cáo.
“Được, không nói cho người khác biết.” Mộ Dung Trần nhìn thấy ngón tay ngọc thon nhỏ của nàng liền nhịn không được dùng môi ngậm nó, nhẹ nhàng mút.
Một luồng điện tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, nàng lập tức rút ngón tay về, bất mãn than thở nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Mộ Dung Trần nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của nàng liền nhịn không được nở một nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Nói cho ta biết, nàng yêu Mộ Dung Trần không?”
“Ta không yêu hắn.” Nàng lập tức nói, tuy rằng uống rượu nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Không yêu, nụ cười trên mặt Mộ Dung Trần trở nên cứng ngắc, nhưng nghe được câu nói kế tiếp của nàng lại nở nụ cười.
“Hắn không yêu ta thì vì sao ta phải yêu hắn? Nhưng mà ta vẫn yêu hắn, ta rất ghét hắn.” Nàng vô ý thức lấy tay đánh hắn như để trút giận.
“Sao nàng biết hắn không yêu nàng.” Mộ Dung Trần hơi tức giận hỏi.
“Đương nhiên biết, nói cho ngươi biết nha, người hắn yêu chính là Liễu Nhu, yêu nàng suốt năm năm, năm năm.” Khuôn mặt say rượu của nàng thật thương tâm ảm đạm.
Mộ Dung Trần lập tức ôm chặt lấy nàng, lặp lại ở bên tai nàng: “Không, hắn yêu nàng.”
“Vậy sao? Hắn yêu ta?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, người trước mắt liền từ từ rõ ràng, “Mộ Dung Trần, sao chàng lại ở đây?”
“Tâm Nghi, nàng uống say rồi, ta đưa nàng về nhà.” Mộ Dung Trần ôm nàng nói.
“Về nhà, được, về nhà.” Nàng ngả đầu tựa vào trong ngực hắn.
Bế nàng ra khỏi quán rượu, bế nàng lên một chiếc xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt.
Liễu Nhu đứng ở ngã rẽ đầu đường, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đây là sắp rời khỏi sao? Lúc này lại có thể ở trước nơi đông người ôm ôm ấp ấp thân mật như vậy, vẫn còn muốn rời đi sao? Thật sự xem nàng như kẻ ngốc để lừa gạt.
Nàng mang theo phẫn nộ cùng cừu hận xoay người rời đi, không, nàng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, nàng phải hành động.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân nhìn thấy tiểu thư lại bị Vương gia bế về Vương phủ liền hoảng sợ, nghĩ đến nàng lại xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Vân, ngươi lui xuống đi, không cần ngươi, nàng chỉ là say rượu thôi.” Mộ Dung Trần đặt nàng lên giường, phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân nhìn nàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
“Nóng quá.” Cung Tuyết Thiến thoáng cái đã xốc chăn đang đắp trên người mình lên.
“Ngoan, đắp kín vào, sẽ sinh bệnh đấy.” Mộ Dung Trần đắp chăn lại cho nàng.
Cung Tuyết Thiến lại bắt lấy tay hắn, không hề mở mắt nói: “Đừng đi, ở đây với ta.”
“Được, ta không đi, ở cùng nàng.” Mộ Dung Trần theo lời nàng, nằm xuống bên cạnh nàng
Nàng rúc người vào trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Mộ Dung Trần lấy tay giúp nàng vuốt lại mấy sợi tóc bị rơi ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắc sảo của nàng. Hắn từ trước đến nay sao lại không cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy. Trái tim càng ngày càng bị nàng lấp đầy. Hắn có chút hoài nghi, hắn thật sự có thể để nàng rời đi sao? Lấy tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Trong mơ mơ màng màng, hắn cũng ngủ say, chỉ cảm giác một tia chớp chớp lên, tiếp theo là một tiếng sét đánh.
“A….” Cung Tuyết Thiến phát ra một tiếng thét, tay làm càn bắt lấy thứ gì đó.
“A……” Mộ Dung Trần bị đau kêu ra tiếng, lập tức đẩy nàng ra, quát: “Mạnh Tâm Nghi, nàng làm gì vậy? Muốn cho bổn Vương tuyệt tự sao?”
Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng không nghe được tiếng cãi lại của nàng.
Mộ Dung Trần đứng dậy xuống giường, thắp nến lên, lúc này mới nhìn thấy nàng đang rúc vào trong góc giường, ôm mình thật chặt, cả người đều run rẩy.
“Tâm Nghi, nàng làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Hắn vội vàng đi qua.
“Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến lập tức rúc vào trong ngực hắn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Lúc này Mộ Dung Trần mới hiểu được, hóa ra là nàng sợ sấm sét, liền đau lòng ôm nàng vào trong ngực an ủi: “Đừng sợ, không sao, có bổn Vương ở đây cùng nàng.”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới dần dần bình tĩnh lại, thân mình cũng không tiếp tục run rẩy nữa, đột nhiên đẩy hắn ra, mơ hồ kinh ngạc nói: “Mộ Dung Trần, tại sao chàng lại ở đây?”
“Là nàng giữ bổn Vương lại.” Mộ Dung Trần trả lời đương nhiên.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhớ tới chuyện cùng hắn uống rượu, xem ra là mình uống say rồi, hơi chột dạ nói: “Bây giờ chàng có thể đi rồi.”
“Mạnh Tâm Nghi, nàng đây có tính là vong ơn bội nghĩa hay không, vừa rồi lúc cần dùng đến bổn Vương sao lại không cho bổn Vương đi?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm.
“Say rồi, say rồi thì tốt, say rồi thì không cần phải nghĩ gì nữa.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nói mà không hề ý thức được.
“Nàng đang nghĩ cái gì?” Mộ Dung Trần hỏi, rốt cuộc hắn đạt được mục đích rồi, hắn chính là muốn nghe xem những lời trong lòng nàng.
“Nghĩ đến tên Mộ Dung Trần tồi tệ kia.”
“Vì sao hắn lại tồi tệ.”
“Hắn khiến ta đau lòng khổ sở.”
“Hắn làm sao mà khiến nàng đau lòng khổ sở.”
“Hắn thích người khác, không thích ta, hắn thích Liễu Nhu.” Cung Tuyết Thiến lấy tay đánh hắn từng cái một.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, Mộ Dung Trần cảm thấy đau lòng, lấy tay ôm lấy khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: “Hắn thích nàng.”
“Gạt người, hắn không thích ta, ngươi gạt người, ta không nói với ngươi nữa.” Cung Tuyết Thiến tức giận, đung đưa muốn đứng dậy.
“Được, không nói đến hắn nữa.” Mộ Dung Trần lại lập tức kéo nàng về trong lòng mình, “Nói cho ta biết tên nàng là gì?” Nếu nàng thật sự không phải Mạnh Tâm Nghi, vậy nàng nhất định có tên của riêng mình.
“Mạnh Tâm Nghi.” Nàng ngửa đầu nói rồi lại lập tức lắc đầu nói: “Không, ta không phải nàng ấy, trộm nói cho ngươi biết nhé, thật ra tên ta là Cung Tuyết Thiến, có hay không? Ba mẹ ta đặt cho ta đấy.”
“Cung Tuyết Thiến.” Mộ Dung Trần lặp lại.
“Ngươi cũng biết tên ta là Cung Tuyết Thiến sao, suỵt, đừng nói cho người khác biết.” Nàng dùng ngón tay đặt ở bên môi cảnh cáo.
“Được, không nói cho người khác biết.” Mộ Dung Trần nhìn thấy ngón tay ngọc thon nhỏ của nàng liền nhịn không được dùng môi ngậm nó, nhẹ nhàng mút.
Một luồng điện tê dại nháy mắt truyền khắp toàn thân, nàng lập tức rút ngón tay về, bất mãn than thở nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Mộ Dung Trần nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của nàng liền nhịn không được nở một nụ cười, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Nói cho ta biết, nàng yêu Mộ Dung Trần không?”
“Ta không yêu hắn.” Nàng lập tức nói, tuy rằng uống rượu nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Không yêu, nụ cười trên mặt Mộ Dung Trần trở nên cứng ngắc, nhưng nghe được câu nói kế tiếp của nàng lại nở nụ cười.
“Hắn không yêu ta thì vì sao ta phải yêu hắn? Nhưng mà ta vẫn yêu hắn, ta rất ghét hắn.” Nàng vô ý thức lấy tay đánh hắn như để trút giận.
“Sao nàng biết hắn không yêu nàng.” Mộ Dung Trần hơi tức giận hỏi.
“Đương nhiên biết, nói cho ngươi biết nha, người hắn yêu chính là Liễu Nhu, yêu nàng suốt năm năm, năm năm.” Khuôn mặt say rượu của nàng thật thương tâm ảm đạm.
Mộ Dung Trần lập tức ôm chặt lấy nàng, lặp lại ở bên tai nàng: “Không, hắn yêu nàng.”
“Vậy sao? Hắn yêu ta?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, người trước mắt liền từ từ rõ ràng, “Mộ Dung Trần, sao chàng lại ở đây?”
“Tâm Nghi, nàng uống say rồi, ta đưa nàng về nhà.” Mộ Dung Trần ôm nàng nói.
“Về nhà, được, về nhà.” Nàng ngả đầu tựa vào trong ngực hắn.
Bế nàng ra khỏi quán rượu, bế nàng lên một chiếc xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt.
Liễu Nhu đứng ở ngã rẽ đầu đường, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, đây là sắp rời khỏi sao? Lúc này lại có thể ở trước nơi đông người ôm ôm ấp ấp thân mật như vậy, vẫn còn muốn rời đi sao? Thật sự xem nàng như kẻ ngốc để lừa gạt.
Nàng mang theo phẫn nộ cùng cừu hận xoay người rời đi, không, nàng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, nàng phải hành động.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân nhìn thấy tiểu thư lại bị Vương gia bế về Vương phủ liền hoảng sợ, nghĩ đến nàng lại xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Vân, ngươi lui xuống đi, không cần ngươi, nàng chỉ là say rượu thôi.” Mộ Dung Trần đặt nàng lên giường, phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Tiểu Vân nhìn nàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.
“Nóng quá.” Cung Tuyết Thiến thoáng cái đã xốc chăn đang đắp trên người mình lên.
“Ngoan, đắp kín vào, sẽ sinh bệnh đấy.” Mộ Dung Trần đắp chăn lại cho nàng.
Cung Tuyết Thiến lại bắt lấy tay hắn, không hề mở mắt nói: “Đừng đi, ở đây với ta.”
“Được, ta không đi, ở cùng nàng.” Mộ Dung Trần theo lời nàng, nằm xuống bên cạnh nàng
Nàng rúc người vào trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
Mộ Dung Trần lấy tay giúp nàng vuốt lại mấy sợi tóc bị rơi ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sắc sảo của nàng. Hắn từ trước đến nay sao lại không cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy. Trái tim càng ngày càng bị nàng lấp đầy. Hắn có chút hoài nghi, hắn thật sự có thể để nàng rời đi sao? Lấy tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Trong mơ mơ màng màng, hắn cũng ngủ say, chỉ cảm giác một tia chớp chớp lên, tiếp theo là một tiếng sét đánh.
“A….” Cung Tuyết Thiến phát ra một tiếng thét, tay làm càn bắt lấy thứ gì đó.
“A……” Mộ Dung Trần bị đau kêu ra tiếng, lập tức đẩy nàng ra, quát: “Mạnh Tâm Nghi, nàng làm gì vậy? Muốn cho bổn Vương tuyệt tự sao?”
Nhưng thật kỳ lạ, rõ ràng không nghe được tiếng cãi lại của nàng.
Mộ Dung Trần đứng dậy xuống giường, thắp nến lên, lúc này mới nhìn thấy nàng đang rúc vào trong góc giường, ôm mình thật chặt, cả người đều run rẩy.
“Tâm Nghi, nàng làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Hắn vội vàng đi qua.
“Ta sợ.” Cung Tuyết Thiến lập tức rúc vào trong ngực hắn, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo hắn.
Lúc này Mộ Dung Trần mới hiểu được, hóa ra là nàng sợ sấm sét, liền đau lòng ôm nàng vào trong ngực an ủi: “Đừng sợ, không sao, có bổn Vương ở đây cùng nàng.”
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới dần dần bình tĩnh lại, thân mình cũng không tiếp tục run rẩy nữa, đột nhiên đẩy hắn ra, mơ hồ kinh ngạc nói: “Mộ Dung Trần, tại sao chàng lại ở đây?”
“Là nàng giữ bổn Vương lại.” Mộ Dung Trần trả lời đương nhiên.
Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nhớ tới chuyện cùng hắn uống rượu, xem ra là mình uống say rồi, hơi chột dạ nói: “Bây giờ chàng có thể đi rồi.”
“Mạnh Tâm Nghi, nàng đây có tính là vong ơn bội nghĩa hay không, vừa rồi lúc cần dùng đến bổn Vương sao lại không cho bổn Vương đi?” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm.
/225
|