Ở cửa, sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm khi nhìn thấy nàng ngồi trong lòng Cơ Tinh Hồn, Mộ Dung Vũ ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rõ ràng bị sửng sốt, nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Cung Tuyết Thiến vẫn chưa rời khỏi lòng Cơ Tinh Hồn, mà ngược lại còn khiêu khích nhìn Mộ Dung Trần, quàng tay ôm lấy cổ Cơ Tinh Hồn.
“Mạnh Tâm Nghi, không ngờ ngươi lại là một nữ tử hạ tiện không tuân thủ nữ tắc như vậy.”Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần híp lại, nhìn thấy nàng công khai ngồi trong lòng Cơ Tinh Hồn, trong lòng hắn liền rất tức giận, dù sao đi nữa thì nàng cũng là nữ nhân của hắn.
“Ngươi mới biết sao? Nếu không hạ tiện thì lúc trước làm sao có thể quyến rũ ngươi?” Cung Tuyết Thiến không xấu hổ mà ngược lại cười đáp.
“Tâm Nghi, sao nàng lại trở thành như vậy?” Mộ Dung Vũ đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi, chẳng qua chỉ mới vài ngày không gặp, nàng liền giống như nữ tử ở thanh lâu.
“Đó là do ngươi không biết, ta vốn dĩ chính là loại người này.” Cung Tuyết Thiến né tránh ánh mắt hắn, không nhìn hắn.
Cơ Tinh Hồn vẫn đứng ở một bên hứng thú nhìn bọn họ.
“Mạnh Tâm Nghi, lại đây, đi với Bổn Vương.” Ngữ khí của Mộ Dung Trần âm trầm ra lệnh, hắn sẽ tính sổ với nàng sau.
“Ha ha…” Cung Tuyết Thiến đột nhiên khẽ cười: “Vương gia, ta đã quên nói cho ngươi biết, hiện tại ta là nữ nhân của hắn, cho nên vấn đề này ngươi phải hỏi hắn, chứ không phải ta.” Nàng xoay người liền thấp giọng nói vào bên tai Cơ Tinh Hồn: “Giết hắn, ta sẽ là của ngươi.”
“Cơ Tinh Hồn, nàng là tiểu thiếp của Bổn Vương, buông nàng ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phân phó.
“Vương gia, hình như ngươi đã quên, ngươi đã cho nàng ra khỏi cửa chính của Vương phủ, hơn nữa bây giờ nàng là nữ nhân của ta, người nói xem nếu một nam nhân ngay cả đến nữ nhân của mình còn bảo vệ không được thì còn được coi là nam nhân gì chứ?” Cơ Tinh Hồn vừa nói vừa cười yêu mị.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi định không thả người sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Trần lạnh lùng, dường như không muốn cùng hắn dài dòng thêm nữa.
“Ngươi nói xem, Vương gia.” Bộ dáng của Cơ Tinh Hồn cũng dường như không thể kiềm chế được.
“Vậy đừng trách bổn vương không khách khí.” Mộ Dung Trần vừa dứt lời, liền vung tay ra ngoài.
“Vương gia cứ việc không khách khí, Cơ mỗ tận lực nghênh tiếp.” Tiếp theo bàn tay Cơ Tinh Hồn cũng liền nghênh đón, vung lên trên.
Cung Tuyết Thiến chỉ lạnh nhạt đứng một bên quan sát.
“Tâm Nghi, rốt cuộc thì nàng làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ đến bên cạnh nàng hỏi, không tin lời nàng vừa nói đều là thật.
“Thập tứ Vương gia, nếu ngươi muốn biết, vậy đi hỏi hoàng huynh của ngươi đi.” Cung Tuyết Thiến cũng tỏ ra dáng vẻ lạnh như băng với hắn, tuy rằng biết hắn vô tội nhưng ai bảo hắn là đệ đệ của Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Vũ nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi ở Vương phủ nghe được có người bẩm báo rằng nàng bị Cơ Tinh Hồn bắt đi, hoành huynh liền chạy đến đây, hắn liền mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn cũng không nói được.
“Cơ Tinh Hồn, nàng chính là tiểu thiếp của Bổn Vương, Bổn Vương hi vọng ngươi tự biết thu xếp ổn thỏa.” Mộ Dung Trần lên tiếng uy hiếp.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn hận nhất chính là bị người khác uy hiếp, tuy rằng hắn cũng sẽ không vì nàng mà thật sự giết Vương gia, nhưng mà thái độ của Vương gia lại khiến hắn rất bất mãn.
“Vậy thử xem.” Mộ Dung Trần lạnh giọng, liền dùng tay chưởng đến ngực hắn.
“Được.” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời, tay cũng âm thầm dùng chút lực, ám khí liền phóng ra.
“Hoàng huynh, cẩn thận ám khí.” Mộ Dung Vũ đứng một bên lo lắng hô lên.
Mộ Dung Trần vội vàng thu tay lại, thân người dịch sang một bên, ám khí liền lướt qua cổ hắn, ghim vào mảnh gỗ trên cửa sổ.
Cơ Tinh Hồn cười tà ác, ám khí trong tay lại bay ra phóng thẳng đến ngực đối phương, vừa rồi chẳng qua chỉ là hư chiêu, bây giờ mới là thật.
Mộ Dung Trần âm thầm cả kinh, né tránh chắc chắn không kịp, giờ đây chỉ có thể dùng cánh tay chắn lại, tối thiểu sẽ không mất mạng, ám khí của Cơ Tinh Hồn quả nhiên danh bất hư truyền.
“Vương gia cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hoảng sợ hét lên, mắt khẽ nhắm, thân mình xông lên cản lại.
Lời của tác giả:
Tôi nói tiếp về câu chuyện đây.
Cung Tuyết Thiến không phải hận Mộ Dung Trần hay sao? Không phải muốn Cơ Tinh Hồn giết hắn sao? Nhưng vì sao? Ở thời điểm mấu chốt, nàng lại dùng thân mình ngăn trở ám khí vì hắn, không phải là tự mình mâu thuẫn sao? Haha…đương nhiên là không, nhưng lý do là gì chứ? Về sau sẽ công bố.
Cung Tuyết Thiến có bị thương hay không, thời điểm mấu chốt sẽ xảy ra chuyện gì?
Trong truyện, vẫn nhắc đến một nữ tử tên Liễu Nhu, nàng là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với Mộ Dung Trần? Nàng chết như thế nào?
Còn có về sau Cơ Tinh Hồ cùng Cung Tuyết Thiến sẽ xảy ra chuyện gì?
Còn Mộ Dung Vũ có thể thật sự từ bỏ nhân vật nữ chính của chúng ta hay không?
Đương nhiên chủ yếu là xem chuyện giữa nam chính và nữ chính của chúng ta, họ sẽ hiểu nhau và yêu nhau như thế nào, còn phải trải qua những khó khăn gì?
Cung Tuyết Thiến vẫn chưa rời khỏi lòng Cơ Tinh Hồn, mà ngược lại còn khiêu khích nhìn Mộ Dung Trần, quàng tay ôm lấy cổ Cơ Tinh Hồn.
“Mạnh Tâm Nghi, không ngờ ngươi lại là một nữ tử hạ tiện không tuân thủ nữ tắc như vậy.”Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần híp lại, nhìn thấy nàng công khai ngồi trong lòng Cơ Tinh Hồn, trong lòng hắn liền rất tức giận, dù sao đi nữa thì nàng cũng là nữ nhân của hắn.
“Ngươi mới biết sao? Nếu không hạ tiện thì lúc trước làm sao có thể quyến rũ ngươi?” Cung Tuyết Thiến không xấu hổ mà ngược lại cười đáp.
“Tâm Nghi, sao nàng lại trở thành như vậy?” Mộ Dung Vũ đứng bên cạnh nghi hoặc hỏi, chẳng qua chỉ mới vài ngày không gặp, nàng liền giống như nữ tử ở thanh lâu.
“Đó là do ngươi không biết, ta vốn dĩ chính là loại người này.” Cung Tuyết Thiến né tránh ánh mắt hắn, không nhìn hắn.
Cơ Tinh Hồn vẫn đứng ở một bên hứng thú nhìn bọn họ.
“Mạnh Tâm Nghi, lại đây, đi với Bổn Vương.” Ngữ khí của Mộ Dung Trần âm trầm ra lệnh, hắn sẽ tính sổ với nàng sau.
“Ha ha…” Cung Tuyết Thiến đột nhiên khẽ cười: “Vương gia, ta đã quên nói cho ngươi biết, hiện tại ta là nữ nhân của hắn, cho nên vấn đề này ngươi phải hỏi hắn, chứ không phải ta.” Nàng xoay người liền thấp giọng nói vào bên tai Cơ Tinh Hồn: “Giết hắn, ta sẽ là của ngươi.”
“Cơ Tinh Hồn, nàng là tiểu thiếp của Bổn Vương, buông nàng ra.” Mộ Dung Trần lạnh lùng phân phó.
“Vương gia, hình như ngươi đã quên, ngươi đã cho nàng ra khỏi cửa chính của Vương phủ, hơn nữa bây giờ nàng là nữ nhân của ta, người nói xem nếu một nam nhân ngay cả đến nữ nhân của mình còn bảo vệ không được thì còn được coi là nam nhân gì chứ?” Cơ Tinh Hồn vừa nói vừa cười yêu mị.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi định không thả người sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Trần lạnh lùng, dường như không muốn cùng hắn dài dòng thêm nữa.
“Ngươi nói xem, Vương gia.” Bộ dáng của Cơ Tinh Hồn cũng dường như không thể kiềm chế được.
“Vậy đừng trách bổn vương không khách khí.” Mộ Dung Trần vừa dứt lời, liền vung tay ra ngoài.
“Vương gia cứ việc không khách khí, Cơ mỗ tận lực nghênh tiếp.” Tiếp theo bàn tay Cơ Tinh Hồn cũng liền nghênh đón, vung lên trên.
Cung Tuyết Thiến chỉ lạnh nhạt đứng một bên quan sát.
“Tâm Nghi, rốt cuộc thì nàng làm sao vậy?” Mộ Dung Vũ đến bên cạnh nàng hỏi, không tin lời nàng vừa nói đều là thật.
“Thập tứ Vương gia, nếu ngươi muốn biết, vậy đi hỏi hoàng huynh của ngươi đi.” Cung Tuyết Thiến cũng tỏ ra dáng vẻ lạnh như băng với hắn, tuy rằng biết hắn vô tội nhưng ai bảo hắn là đệ đệ của Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Vũ nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi ở Vương phủ nghe được có người bẩm báo rằng nàng bị Cơ Tinh Hồn bắt đi, hoành huynh liền chạy đến đây, hắn liền mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn cũng không nói được.
“Cơ Tinh Hồn, nàng chính là tiểu thiếp của Bổn Vương, Bổn Vương hi vọng ngươi tự biết thu xếp ổn thỏa.” Mộ Dung Trần lên tiếng uy hiếp.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?” Cơ Tinh Hồn nói, hắn hận nhất chính là bị người khác uy hiếp, tuy rằng hắn cũng sẽ không vì nàng mà thật sự giết Vương gia, nhưng mà thái độ của Vương gia lại khiến hắn rất bất mãn.
“Vậy thử xem.” Mộ Dung Trần lạnh giọng, liền dùng tay chưởng đến ngực hắn.
“Được.” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời, tay cũng âm thầm dùng chút lực, ám khí liền phóng ra.
“Hoàng huynh, cẩn thận ám khí.” Mộ Dung Vũ đứng một bên lo lắng hô lên.
Mộ Dung Trần vội vàng thu tay lại, thân người dịch sang một bên, ám khí liền lướt qua cổ hắn, ghim vào mảnh gỗ trên cửa sổ.
Cơ Tinh Hồn cười tà ác, ám khí trong tay lại bay ra phóng thẳng đến ngực đối phương, vừa rồi chẳng qua chỉ là hư chiêu, bây giờ mới là thật.
Mộ Dung Trần âm thầm cả kinh, né tránh chắc chắn không kịp, giờ đây chỉ có thể dùng cánh tay chắn lại, tối thiểu sẽ không mất mạng, ám khí của Cơ Tinh Hồn quả nhiên danh bất hư truyền.
“Vương gia cẩn thận.” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hoảng sợ hét lên, mắt khẽ nhắm, thân mình xông lên cản lại.
Lời của tác giả:
Tôi nói tiếp về câu chuyện đây.
Cung Tuyết Thiến không phải hận Mộ Dung Trần hay sao? Không phải muốn Cơ Tinh Hồn giết hắn sao? Nhưng vì sao? Ở thời điểm mấu chốt, nàng lại dùng thân mình ngăn trở ám khí vì hắn, không phải là tự mình mâu thuẫn sao? Haha…đương nhiên là không, nhưng lý do là gì chứ? Về sau sẽ công bố.
Cung Tuyết Thiến có bị thương hay không, thời điểm mấu chốt sẽ xảy ra chuyện gì?
Trong truyện, vẫn nhắc đến một nữ tử tên Liễu Nhu, nàng là ai? Rốt cuộc có quan hệ gì với Mộ Dung Trần? Nàng chết như thế nào?
Còn có về sau Cơ Tinh Hồ cùng Cung Tuyết Thiến sẽ xảy ra chuyện gì?
Còn Mộ Dung Vũ có thể thật sự từ bỏ nhân vật nữ chính của chúng ta hay không?
Đương nhiên chủ yếu là xem chuyện giữa nam chính và nữ chính của chúng ta, họ sẽ hiểu nhau và yêu nhau như thế nào, còn phải trải qua những khó khăn gì?
/225
|