“Tại sao nàng lại biết ta sẽ không thật sự vì nàng mà giết hắn?” Cơ Tinh Hồn lúc này thật sự rất tò mò, nữ nhân này thông minh khiến người ta sợ hãi.
"Đại gia, ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết tự lượng sức mình. Ta không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa, sao ngươi lại có thể vì một nữ nhân mới gặp qua hai lần mà đi giết Vương gia, huống hồ, ám khí không có độc kia không phải đã nói lên tất cả sao?" Cung Tuyết Thiến liếc mắt nhìn hắn, nói rõ ràng.
“Mạnh Tâm Nghi, nữ nhân quá thông minh thường không sống lâu được đâu.” Ánh mắt Cơ Tinh Hồn ẩn hiện sát khí, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị một nữ nhân nhìn thấu.
“Chỉ sợ nữ nhân ngu xuẩn cũng không hợp khẩu vị của Cơ gia ngươi.” Cung Tuyết Thiến không hề yếu thế nhìn hắn. Nam nhân đều là dạng này, hy vọng nữ nhân thông minh nhưng cũng sợ nữ nhân quá thông minh.
Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, đột nhiên cười yêu nghiệt nói sang chuyện khác: “Nàng thẳng thắn với ta như vậy, không sợ ta sẽ đi nói cho hắn nghe sao?”
“Ngươi sẽ làm vậy sao? Nhưng cho dù ngươi làm vậy hắn cũng không nhất định sẽ tin. Hơn nữa loại việc khiến người khác mất lòng này không giống như chuyện ngươi có thể làm.” Cung Tuyết Thiến tự tin nói, tuy nàng không phải rất hiểu hắn nhưng dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng nghĩ hắn sẽ không làm vậy.
“Nàng tin tưởng ta như vậy, sao ta lại có thể phụ sự tín nhiệm của nàng được.” Cơ Tinh Hồn lại ôm nàng, ánh mắt hơi tối lại. Nữ nhân này thực thông minh nhưng mà hắn lại thích nữ nhân thông minh.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi đã nói muốn làm gì thì sẽ làm sao?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên nhìn hắn hỏi.
“Nàng tin ta nói thì sẽ làm?” Cơ Tinh Hồn hỏi lại nàng.
“Người khác thì ta không dám nói nhưng ngươi hoàn toàn xứng với danh hiệu hái hoa tặc.” Cung Tuyết Thiến nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn. Trời sinh ra nam nhân như hắn, chính là vì nữ nhân mà sinh.
“Ha ha ha ha….” Cơ Tinh Hồn cười vui vẻ. “Bảo bối, nàng nói rất đúng, vậy đêm nay nếu ta không hái hoa chẳng phải là thực hổ danh sao?”
Bảo bối…Toàn thân Cung Tuyết Thiến lập tức nổi da gà, né tránh khỏi lồng ngực của hắn, nói: “Làm ơn đừng gọi ta là bảo bối, từ kia chỉ dành để gọi người ngươi yêu thương nhất.”
“Bảo bối, rồi nàng sẽ quen thôi.” Cơ Tinh Hồn nói xong liền nhanh chóng hôn trên mặt nàng một cái rồi thân thể nhẹ nhàng nhảy ra ngoài rồi bay lên: “Bảo bối, ta sẽ lại đến thăm nàng.”
Lời còn chưa dứt thì bóng người cũng đã biến mất.
Cung Tuyết Thiến nhìn theo bóng dáng hắn, thật ra nàng ngăn trở ám khí cho Mộ Dung Trần còn có một mục đích khác, chính là hi vọng không phải quay về Vương phủ, mà mục đích này quả thực đã đạt được.
Bây giờ, điều nàng muốn chính là làm sao để tạo ra cơ hội ở chung và làm cho hắn yêu thương nàng
Thở dài bi ai, nàng không nghĩ mình lại có thể biến thành một người như thế này, nàng chỉ đơn thuần muốn sống thật vui vẻ, nhưng nàng không thể tha thứ cho hắn, thật sự không thể tha thứ cho kẻ làm tổn thương nàng.
Ngày thứ hai
“Tiểu thư, Thập Tứ Vương gia đến.” Tiểu Vân tiến vào nói
“Mời hắn vào.” Cung Tuyết Thiến phân phó.
Rất nhanh Mộ Dung Vũ đã bước vào, nhìn thấy nàng liền hỏi: “Tâm Nghi, vết thương của nàng đã đỡ hơn chưa?”
“Ừ, đỡ hơn rồi, cám ơn ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, thật sự rất cảm kích hắn. Thấy nàng bị thương, hắn chính là người đầu tiên lo lắng chạy đến, khiến cho nàng thật cảm động.
“Vậy là tốt rồi. Đây là thuốc trị thương tốt nhất hoàng cung, nàng cầm lấy dùng đi, sẽ nhanh lành hơn.” Mộ Dung Vũ đưa cho nàng một chiếc bình sứ màu trắng, nói.
“Vũ, ngươi đừng đối xử tốt với ta như vậy.” Cung Tuyết Thiến nói, bởi nàng không biết nên báo đáp hắn như thế nào.
“Tâm Nghi, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Là bằng hữu không phải nên quan tâm lẫn nhau sao? Ta chỉ là thật lòng quan tâm nàng chứ không có ý gì khác.” Ánh mắt Mộ Dung Vũ có chút bi thương, chẳng lẽ nàng nghĩ rằng hắn có ý đồ khác sao.
“Ta biết, chính là bởi vì ta biết nên trong lòng mới bất an như vậy.” Cung Tuyết Thiến nhìn bình sứ trong tay nói.
“Tâm Nghi, ta hiểu được. Nhưng nàng phải nhớ kỹ, cho dù là lúc nào đi nữa thì ta đều là bằng hữu tốt nhất của nàng, ta sẽ không có ý đồ xấu đối với nàng.” Mộ Dung Vũ nắm chặt tay nàng chân thành nói.
“Vũ….” Cung Tuyết Thiến không nhịn được, lập tức nhào vào lòng hắn, tựa như ngã vào trong lòng của người thân, bao nhiêu oán hận, ủy khuất trong lòng đều không nhịn được liền òa khóc.
Thân mình Mộ Dung Vũ cứng đờ nhưng vẫn vươn tay ôm lấy nàng. Nhìn thấy nàng khóc thương tâm, ủy khuất như vậy, hắn liền nhẹ nhàng lấy tay vỗ về nàng, nhịn không được hỏi: “Tâm Nghi, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn đến đây chính là muốn biết giữa nàng và hoàng huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ta hận hắn, thật hận hắn, sao hắn có thể…có thể tàn nhẫn như vậy, lại đoạt đi sự trong sạch của ta?” Cung Tuyết Thiến vừa khóc vừa nói.
“Cái gì? Hoàng huynh lại đối xử với nàng như vậy?” Trong nháy mắt, sắc mặt Mộ Dung Vũ trở nên rất khó coi. Thì ra hoàng huynh đã muốn nàng, nàng đã là nữ nhân của hoàng huynh. Tàn nhẫn…nàng nói là tàn nhẫn. Rốt cuộc lúc đó hoàng huynh đã làm cái gì?
Trong mắt liền loé lên một cỗ tức giận, tay nắm chặt lại, đẩy nàng ra rồi xoay người đi mất.
Đột nhiên bị đẩy ra, Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nàng chưa kịp phản ứng thì hắn đã đi mất. Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười chua sót. Chẳng lẽ hắn biết nàng đã không còn trong sạch nên mới giận dữ rời đi sao?
Lạnh quá, thật sự rất lạnh, cái lạnh thấu tận tâm can xương tủy, nàng lấy tay tự ôm lấy bản thân mình.
Trần vương phủ.
Mộ Dung Vũ vẻ mặt nổi giận đùng đùng xông vào.
“Ty chức tham kiến Thập Tứ Vương gia.” Thị vệ canh cửa Vương phủ vội vàng hành lễ.
Hắn không thèm để ý, lập tức xông vào khiến cho hai người thị vệ nhìn nhau khó hiểu. Thập Tứ Vương gia mà bọn họ quen luôn mỉm cười gật đầu với họ, chưa bao giờ có vẻ mặt âm trầm giống như hôm nay, có chuyện gì vậy?
“Nô tỳ tham kiến Thập Tứ Vương gia.” Nô tỳ trong vương phủ thấy hắn đi vào, vội vàng hành lễ.
“Vương gia nhà ngươi ở đâu?” Mộ Dung Vũ mặt âm trầm hỏi.
“Vương gia ở thư phòng.” Một nô tỳ vội vàng trả lời.
Mộ Dung Vũ không nói tiếng thứ hai liền đi đến thư phòng.
/225
|