Edit : Michellevn
Ánh sáng từ phòng khách xuyên qua khe cửa, mơ hồ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím.
Cô về nhà sớm vì cậu, còn có công việc chưa kết thúc.
Alex nhắm mắt lại, có thể hình dung ra được những ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng khi gõ bàn phím, mạnh mẽ dứt khoát.
Mang theo cảm xúc nhịp điệu và tiết tấu không thể tả bằng lời, múa may trên bàn phím, là nhiệt tình của cô dành cho công việc và sự nghiệp.
Cô là một người phụ nữ mà đến cả xương cốt cũng tỏa ra nhiệt tình và năng lượng.
Căng đầy sức sống.
Alex mở mắt ra, nhìn cánh cửa khép hờ.
Cô sợ cậu không thoải mái, gọi cô mà cô lại không nghe thấy, nên không đóng kín cửa, để lại khe hở.
Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở, giống như bên kia cánh cửa là một thế giới khác ấm áp.
Alex vẫn chưa đổ mồ hôi, cơ thể còn đang chịu từng cơn ớn lạnh.
Cậu nhìn khe cửa kia, hướng tới thế giới bên kia.
Nhưng cậu cũng biết, cô cách cậu, rất xa.
Quách Trí làm xong công việc, khép lại laptop, lặng lẽ đi vào phòng ngủ chính.
Sờ sờ trán Alex, bắt đầu đổ mồ hôi rồi, không còn nóng như trước nữa.
Vậy không cần phải đi bệnh viện nữa.
Cô vọt vào tắm xong rón ra rón rén bò lên giường.
Thấy Alex sau khi hạ sốt thì bắt đầu đạp chăn, cô lại đổi cái drap giường mỏng mỏng cho cậu, phủ lên phần ngực và bụng.
Alex ngủ rất sâu, không hề hay biết gì.
Ban đêm không biết sao mà Quách Trí bỗng dưng tỉnh giấc, giống như giác quan thứ sáu.
Cô vươn tay ra sờ lên trán Alex.
Quả nhiên là cậu lại sốt nữa.
Sốt chính là như vậy, rất dễ lặp lại.
Quách Trí bò dậy, đi ra rút cái đèn ngủ nhỏ trong hành lang cắm vào phòng ngủ chính.
Sau đó lay cậu trai sốt mê man dậy, đút thuốc hạ sốt cho cậu uống.
Khi cô dùng nước ấm lau người cho cậu, đôi mắt cậu khép hờ, như thể đến cả sức để mở mắt cậu cũng không có.
Nhưng vẫn luôn nhìn cô.
Trong ánh sáng của ngọn đèn ngủ êm dịu, cô đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt của cậu giống như con thú nhỏ bất lực.
Dù Quách Trí luôn tự xưng là đàn ông, thì vào giây phút này cũng vì ánh mắt này của cậu mà tình thương của mẹ lại tràn ra không chịu nổi.
" Cậu ngủ đi, có tôi mà ...." Tay cô phủ lên đôi mắt ầng ậc nước của cậu.
Lúc buông ra, cậu đã nhắm chặt mắt lại.
Dưới ánh sáng dìu dịu, đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, mi tâm bình yên .
Động tác lau người cho cậu của Quách Trí rất nhẹ nhàng.
Cô có một thằng em trai bám người, từ nhỏ đến lớn đều theo đuôi cô, làm chị gái, trong quá trình trưởng thành, mặc dù cô không phát triển được phần kỹ năng nấu nướng, nhưng quả thật rất biết chăm sóc người khác.
Cô lau rất dịu dàng tỉ mỉ.
Cơ thể của Alex cực kỳ làm cô mê đắm.
Cô luôn luôn cho rằng cơ thể của nhóc này tưởng chừng như được sinh ra là để thỏa mãn tính ảo tưởng của cô, mọi cái mà cô mong muốn đều được thể hiện trên người cậu.
Thậm chí cô còn nghĩ, liệu có phải vì cơ thể cậu được sinh ra quá hoàn mỹ, nên trong cuộc sống mới có cảnh ngộ gập ghềnh.
Hoặc là, vì gập ghềnh của cuộc sống, nên ông trời bù đắp cho cậu một cơ thể hoàn mỹ ?
Nhận ra bản thân mình vậy mà còn nghiêm túc suy xét vấn đề gần như triết học này, Quách Trí không thể nhịn được bật cười.
Cô đắp cho cậu cái chăn mỏng, khe khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn, rồi bưng thau nước đi vào phòng vệ sinh.
Không nhìn thấy lông mi của Alex khẽ run rẩy....
Vì trận giày vò lúc nửa đêm này, mà hôm sau Quách Trí xém chút không dậy nổi.
May mắn là báo thức trên điện thoại của cô được cài đặt đổ chuông dần dần, tiếng chuông càng lúc càng lớn, mới đánh thức được cô .
Thiếu ngủ khiến cô cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán cô bò dậy có hơi khó khăn.
Sờ sờ trán Alex trước, vẫn hơi nóng, nhưng đã giảm nhiều so với hôm qua.
Lúc này Alex vừa thức dậy, muốn bò dậy mà gian nan hết sức.
Đây chính là chàng trai mà bình thường sáng ra đã sức khỏe dồi dào, gươm súng sẵn sàng.
Có thể như này thì quả thực là bệnh thật rồi.
"Đừng dậy, đừng dậy !" Quách Trí xoa trán đè cậu lại." Ngủ tiếp đi, tôi gọi đồ ăn sáng bên ngoài cho cậu."
" Không đi làm được không ? Xin nghỉ phép ?" Alex hỏi thử, giọng nói vì sốt mà khàn khàn.
"Hôm nay không được, sáng nay phải đi sang chỗ khách hàng! Đừng lo, tôi không sao đâu!" Quách Trí lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra hùng hùng hổ hổ, lại là một hán tử tràn đầy sức sống.
Cô đi ra phòng khách, đầu tiên pha cho mình một ly cà phê hòa tan, ừng ực ừng ực uống một hơi.
Sau đó rót một ly nước, quay vào phòng ngủ lo cho Alex uống thước trước.
"Uống nước !Uống nước !Uống nước !" Cô dặn đi dặn lại," Buổi trưa đừng quên uống thuốc đấy! Tôi đi đây !"
" Buổi chiều tôi sẽ cố gắng về sớm ! Cậu không được quên uống thuốc đâu đấy!" Cô đứng ở cửa hô lên.
Sau khi đóng cửa dư âm hãy còn quanh quẩn trong phòng khách.
Alex trở mình, nằm trên giường, mắt vẫn luôn trợn tròn.
Quách Trí nhìn thì có vẻ tràn đầy sức sống, nhưng trên thực tế thì cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Cô không dám lái xe, gọi taxi chạy thẳng tới chỗ khách hàng.
Trên đường mới nhớ ra, cô và Cố Thanh Hạ đã hẹn tối nay cùng nhau đi ăn chúc mừng cô ấy thành công tóm được Tằng Thị.
Cô hi vọng hôm nay Alex có thể hạ sốt, kết quả ra khỏi công ty khách hàng, trên đường về công ty, cô gọi điện cho Alex, Alex nói sốt tới ba mươi chín độ rồi.
Shh! Nói với Thanh Hạ thế nào đây?
..............
Nói thế nào, sớm muộn cũng phải nói.
Quách Trí không trốn được, về đến công ty thì đi vào phòng làm việc của Cố Thanh Hạ.
Không có ai, tìm thấy cô ấy ở gian trà nước.
" Không đi được ? Sao vậy ? Có chuyện à ?" Cố Thanh Hạ hơi kinh ngạc.
Chuyện đã hẹn, trước giờ Quách Trí hiếm khi lỡ hẹn.
Quách Trí có chút xấu hổ, nhưng cô không có thói quen nói dối với bạn tốt.
Ấp a ấp úng :" Tớ phải về sớm chút ......!về nhà ..........có chút chuyện ....."
Về nhà ? Cố Thanh Hạ còn cho rằng cô có hẹn với người khác không thoái thác được, kết quả cô nói về nhà ? Cô ấy lập tức nhận ra cách nói của cô không đúng lắm, bèn hỏi tới :" Về nhà làm gì vậy ? Một mình cậu thì có chuyện gì hả ?"
Quách Trí nói yếu xìu :" Chuyện là .......!Alex sốt rồi .......sốt ghê lắm, sợ cậu ấy ở nhà một mình không ổn ......."
Alex? Ai thế nhỉ ? Vẻ mặt Cố Thanh Hạ băn khoăn.
Cô ấy nhìn nhìn Quách Trí, vành tai Quách Trí vậy mà đỏ lên, con mắt thì không ngừng láo liên.
Đột nhiên trong đầu Cố Thanh Hạ lóe lên, không thể tin được mà trợn mắt :" Tiểu thịt tươi ?"
Quách Trí cực kỳ xấu hổ.
Chỉ nửa tháng trước, Quách gia đã lập lời thề son sắt, sẽ không bao giờ cùng tiểu thịt tươi lăn giường nữa.
Lời nói của Quách gia cô, trước giờ luôn chắc như đinh đóng cột, đã có lúc nào trải qua loại chuyện lật lọng này cơ chứ ?
Mặt mo cũng mất sạch rồi ó .
" Xảy ra chuyện gì ?" Cố Thanh Hạ day day mi tâm, còn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm :" Ở nhà ? Ở nhà ai ? "
Quách Trí gằm đầu xấu hổ:" Nhà tớ.....!Cậu ta không có tiền trả tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài .....!Chạy đến nhà của tớ ở nhờ .....!"
"Thế nên cậu liền cho cậu ta ở luôn ?"
" Ban đầu tớ không muốn ........." Quách Trí không thể nhấc đầu lên được.
Cố Thanh Hạ hiểu ngay tức thì :" Bị sắc dụ rồi hả ?"
"Ờ........." Nhớ lại buổi tối hôm đó, có không cưỡng lại được sự dụ dỗ của Alex, tai Quách Trí hiện giờ vẫn nóng lên, xấu hổ đến đầu cũng sắp cắm xuống sàn luôn ....
Cố Thanh Hạ đau răng, cô ấy định nói gì đó thì có người đi vào gian trà nước, kịp thời cứu nguy cho Quách Trí.
Người đó đi ra thì một hơi này của Cố Thanh Hạ cũng tan luôn.
Cô ấy bó tay:" Vậy cậu tính thế nào ?"
" Tớ có thể làm gì chứ ? Cậu ấy bệnh rồi, tớ cũng không thể đuổi cậu ấy đi lúc này mà ." Tự Quách Trí cũng đau đầu," Sáng hôm qua cậu ấy bắt đầu sốt, hồi nãy gọi điện thoại cho tớ, đã sốt đến ba mươi chín độ rồi.
Tên ngốc đó không hề biết tự chăm sóc lấy mình !"
Nói xong lại than thở một câu :" Nhưng tuổi cậu ấy nhỏ như vậy, bên cạnh chẳng có ai quan tâm , chẳng trách nhìn thấy thật tội nghiệp ....!Tháng sau cậu ấy mới tròn hai mươi tuổi đấy...."
Nhìn cô lộ rõ nét mặt đau lòng, Cố Thanh Hạ chẳng còn sức đâu mà nói nữa.
Thật sự là cô ấy hết cách, nói bằng gióng ỉu xìu :" Tự cậu để ý một chút.
Nghĩ coi dì ....!"
Cố Thanh Hạ không chỉ trích cô, Quách Trí liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Về phần mẹ cô ......
"Xin cậu, vào lúc này đừng có nhắc tới mẹ tớ, cảm ơn à !" Đầu cô đau muốn nứt ra luôn.
Cố Thanh Hạ " Hừ " một tiếng.
" Ể, tớ nói cậu nè.....!chắc chắn cậu không ngờ được đâu, Alex vậy mà còn biết làm cơm đấy, ngon cực luôn !" Quách Trí vội vàng nhặt nhạnh ưu điểm của Alex để khoe khoang." Cậu ấy vào ở được một tuần, ngày nào tớ cũng được ăn ngon chết luôn !"
" Hơn nữa, cậu ấy hầm canh nhá ....."
...................
May là hôm nay cũng không có chuyện gì, buổi chiều chưa đến ba giờ, Quách Trí đã xách túi lên, chạy đến bên ngoài cửa phòng làm việc của Cố Thanh Hạ vẫy vẫy tay với cô ấy, sau đó Quách gia liền phắn về sớm .
Cố Thanh Hạ nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, mày hơi nhíu lại.
Điện thoại của Alex rung lên, cậu cầm lên xem, Quách Trí gửi tin nhắn :【Đã ra khỏi công ty rồi, không kẹt xe, chút nữa là về đến nhà.
Cậu phải uống nhiều nước!】
Lập tức Alex có hơi luống cuống.
Bởi vì, cậu thực sự đã hạ sốt rồi.
Thời điểm buổi sáng, cậu đã hạ kha khá rồi, buổi trưa cậu còn tự mình làm cơm ăn.
Kết quả lúc Quách Trí gọi điện thoại về hỏi cậu sao rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nói mình sốt đến ba mươi chín độ luôn.
Cúp điện thoại rồi, cậu cũng đần cả người một lúc.
Không rõ tâm trạng lúc đó ra sao, chỉ biết lúc đó nghe giọng cô, cậu nghĩ rằng có thể cô không định về sớm quá, Mà cậu vô cùng vô cùng hi vọng trước khi cậu khỏi bệnh hoàn toàn, cô có thể ở bên cậu nhiều hơn .
Cậu thật sự không phải là một đứa trẻ giỏi dối trá, nhưng câu nói lúc đó tuôn ra rất suôn sẻ, căn bản là buột miệng không suy nghĩ.
Tự minh nghe cũng y như thật .
Nếu không kẹt xe, từ công ty cô đến nhà cô, thật tình không xa lắm,
Alex vội vàng cuống quít lục lọi trong phòng, cậu nhớ rõ ràng lúc trước thu dọn nhà, đã từng thấy nửa bịch miếng dán giữ ấm ở đâu đó .....!Ở đâu? Ở đâu rồi ? Alex gấp đến túm dựng tóc mình lên luôn.
Tầm mắt quét qua huyền quan, chợt nhớ ra rồi! Đúng ! Trong ngăn kéo tủ giày!
" Tôi về rồi nè !" Quách Trí vừa nói, vừa vặn mở khóa cửa.
Để túi xuống, xoay người thì trông thấy Alex rúc trong sofa, tay đang cầm cây đo nhiệt độ.
Cô đá giày :" Bao nhiêu độ rồi?" Thay dép lê bước tới cầm lấy xem," Ba mươi tám độ ? Tốt rồi, giảm nhiều đấy.
Cậu uống nhiều nước chút." Cô nói xong, đi vào phòng ngủ rửa tay.
Hoàn toàn không chú ý Alex vẫn luôn cứng đờ như tượng.
Cô vừa vào phòng, Alex hỏa tốc rút miếng giữ ấm giấu dưới tấm đệm, cuống quít nhìn trái nhìn phải.
Cảm thấy phòng khách rất không an toàn, cậu lao vào phòng bếp ném vào trong thùng rác phòng bếp, còn kéo hai miếng giấy lau bếp phủ lên trên .
"Alex?" Quách Trí ở phòng khách gọi lên.
" Ở đây ạ, chị Quách." Cái khó ló cái khôn, Alex kéo cái tạp dề tròng lên người.
"Cậu làm gì thế?" Quách Trí lê dép loẹt xoẹt tới, kinh ngạc hỏi.
"Em chuẩn bị cơm chiều." Cậu nói.
" Chi khổ vậy, vẫn bệnh đó.
Kêu bên ngoài đi." Quách Trí không cho.
"Không sao, chị Quách.
Năng lực phục hồi của em mạnh lắm ." Trước kia Alex đã trải qua mấy tiết của lớp học diễn xuất, hiệu quả không tốt lắm.
Lúc này nhớ lại mấy cái kỹ năng trình diễn mà thầy giáo giảng, vậy mà phát huy vượt trình độ rồi, nói y như thật." Hiện giờ em thấy tốt hơn nhiều rồi, sức lực cũng khôi phục rồi.
Làm cơm thôi mà, không có việc gì đâu ạ."
" Được không đó?" Quách Trí chần chừ.
Nhưng Alex cam đoan thề son sắt, cô lại thật sự thèm cơm cậu nấu, quan sát tinh thần cậu dường như cũng không tệ, lại sờ sờ trán cậu, hình như độ ấm có giảm chút so với hồi nãy.
Cô liền để mặc cậu.
Có điều ăn cơm chiều xong, vẫn rất có lương tâm mà buộc bé trai vừa cần mẫn vừa hiền lành đi nghỉ ngơi, còn Quách gia tự mình ôm lấy công việc rửa bát.
Đang trong quá trình diễn sâu, Alex cũng không dám tranh giành, nhịn xuống .
Hôm trước ngủ không yên, tối nay tắm rửa xong hai người liền đi nằm sớm một chút.
Alex có hơi nhớ nhung, nằm xuống liền ôm Quách Trí vào trong lòng.
Kết quả Quách Trí nói:" Hửm? Hình như không nóng nữa rồi ?" Làm Alex giật thót không dám động đậy luôn.
May là Quách Trí không nghi ngờ, chỉ bảo " Hồi phục nhanh thật đấy, tuổi trẻ thật tốt nha ." rồi ngáp một cái nhắm mắt lại.
Lúc này Alex mới khẽ thở ra.
Trong lòng ôm cơ thể mềm mại, xao động liền có hơi không ép xuống được.
Cơ thể cậu quả thực là lực phục hồi mạnh thật !
Mới rục rịch, đã bị Quách Trí quăng cho hai bàn tay:"Ngủ! Quậy cái gì mà quậy ! Hết hẳn bệnh đi rồi nói tiếp!"
" Đừng quậy nữa......ah ..........." Quách Trí ngáp một cái rõ to." Ngày mai tôi phải dậy sớm cho kịp chuyến."
Alex sửng sốt hỏi:" Chị Quách, chị đi đâu ?"
"Về nhà đó.......!Cuối tuần nào tôi cũng về nhà mà ....." Quách Trí nhắm mắt lại, bắt đâu mơ màng.
Lúc này Alex mới nhớ ra, nhà cô rất gần Đế Đô, tàu cao tốc chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi.
Vừa nghĩ đến suốt cả cuối tuần không được thấy cô, cậu lại càng trở nên rục rịch hơn.
Nhưng Quách Trí đã nhanh chóng ngủ thiếp đi rồi.
Ngày hôm qua cô chăm sóc anh, sáng nay lại đi chỗ khách hàng, có thể thấy có thật sự mệt mỏi.
Alex không dám quậy cô nữa.
Trừng mắt nhìn trần nhà, trong lồng ngực đều là mùi hương ngọt ngào của người phụ nữ đang gối đầu này, khắp cả người rục rịch không yên.
Cậu cũng không biết mình sao nữa.
.
/187
|