Edit : Michellevn
Đạo diễn mới vừa ăn cơm xong, đang dùng tăm xỉa răng thì phía hành lang vang lên tiếng cãi vã.
Đạo diễn vừa nghe đã thấy có gì đó sai sai, giống như hai nam chính trong bộ phim của ông, ông liền phăm phăm bước tới với cây tăm trong miệng.
Vừa đi ra liền trông thấy Hà Khải bị Liêu Viễn ấn lên vách tường, Liêu Viễn giơ nắm đấm lên, Hà Khải theo bản năng đưa cánh tay lên che đầu.
Đạo diễn cũng phản ứng nhanh nhạy, rút cây tăm trong kẽ răng ra, chỉ vào hai người quát lên :" Không được đánh mặt !"
Nắm đấm của Liêu Viễn khẽ dừng lại rồi bẻ cong xuống, thụi một cú thật mạnh vào bụng của Hà Khải.
Hà Khải đau đớn kêu lên, ôm bụng, từ vách tường trượt xuống nằm trên mặt đất.
"Kéo hai người ra cho tôi!"
Đạo diễn ra lệnh, nhân viên công tác vội vàng lao vào tách hai người ra.
Liêu Viễn còn hơi kích động, bị mấy người nhân viên giữ lấy cánh tay ôm eo ngăn lại.
Hà Khải cũng được đỡ dậy, cứ ôm bụng mãi không buông ra, có vẻ như cú đấm của Liêu Viễn không hề nhẹ.
Cũng phải, nhìn cơ bắp trên cơ thể của Liêu Viễn rồi nhìn thân thể nhỏ bé của Hà Khải thì đoán được cú đấm kia quả thật là anh ta lãnh đủ.
" Hai cậu, vào đây với tôi."
Đưa hai người họ vào vào một căn phòng, đạo diễn hỏi :" Có chuyện gì ?"
Ánh mắt Liêu Viễn và Hà Khải đều nhìn đi nơi khác, không ai chịu hé răng.
Đạo diễn thì cũng chỉ là đạo diễn, ông cũng đâu phải cha của hai thằng nhóc này, cũng không phải thầy chủ nhiệm của tụi nó.
Trách nhiệm và mục tiêu của ông, chỉ là quay cho tốt bộ phim này mà thôi.
Thấy tình hình này, ông dùng cây tăm chỉ vào hai người và nói :" Tôi không quan tâm giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, đoàn phim này của chúng ta còn có ba ngày nữa là đóng máy, đến lúc đó hai cậu muốn đánh muốn giết thì tìm chỗ hẹn mà đi.
Nhưng ! Tôi nói cho hai cậu biết, trước khi đóng máy, ai mà gây chuyện nữa thì cút cho tôi ! Nghe không hả ?"
Hai người vẫn không hé răng.
Đạo diễn nổi giận, rống lên:" Có nghe thấy không ?"
" Dạ nghe, đạo diễn Tôn." Hai người đều trả lời ủ rũ .
" Rồi rồi rồi, nhanh lên ! Muốn uống nước thì uống nước, cần đi WC thì đi WC, tí nữa là bắt đầu quay!" Đạo diễn Tôn xua tay đuổi hai người đi như đuổi ruồi.
Hai người cùng nhấc chân bước đi, suýt nữa va vào nhau.
Liêu Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Hà Khải, Hà Khải liền rụt chân lại.
Đạo diễn vừa thấy tư thế này liền đoán được trong chuyện này nếu có người không đúng thì khẳng định là Hà Khải.
Nhưng sự thực mặc kệ anh ta làm chuyện gì, ông cũng chẳng buồn quan tâm.
Trước khi bắt đầu quay, còn cố ý gọi hai người lại nói một lượt, kêu hai người kìm chế cảm xúc, đừng để ảnh hưởng đến việc quay phim.
Mặc dù hai người đều gật đầu đáp ứng nhưng nói sao thì cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng, cả một buổi chiều NG không biết bao nhiêu lần.
Đạo diễn nổi điên mắng họ mấy lần liền.
Rề rà kéo dài mãi đến tối mới kết thúc.
Về đến nhà, Quách Trí còn chưa về nữa.
Gọi điện thoại cho cô, vẫn còn đang ăn ở bên ngoài.
Cho đến khi Liêu Viễn tắm rửa xong hết, Quách Trí mới về.
Bên má có một vệt hồng, và một vệt đỏ từ cổ đến tai.
Sắc mặt Liêu Viễn đều thay đổi.
" Xảy ra chuyện gì ?" Anh lo lắng bụm lấy khuôn mặt cô, lại không dám chạm vào, sợ cô bị đau.
" Không có gì đâu." Quách Trí cười toe toét," Đánh nhau với người ta."
Liêu Viễn sững sờ, sau một lúc lâu mới hỏi :" Ai?"
"...........Lưu Thiền Nguyệt."
Sắc mặt Liêu Viễn lại thay đổi.
" Vì ....." Anh muốn hỏi vì sao, lời vừa đến miệng lại đổi thành," Vì anh sao ?"
Quách Trí lập tức phủ nhận :" Không phải, vì cái miệng cô ta bỉ ổi."
Cô vừa nói vừa cởi túi xách và áo khoác ra.
Đi vào toilet trong phòng ngủ chính rửa tay.
Thay quần áo ở nhà xong đi ra, Liêu Viễn đã lấy ra hòm thuốc.
" Lại đây, anh bôi thuốc cho em." Anh lấy tăm bông ra.
" Không cần đâu....." Quách Trí lầm bầm.
" Để lại sẹo thì sao ?" Liêu Viễn nói.
Quách Trí liền ngoan ngoãn ngồi lên ghế so pha, ngửa cổ ra.
Liêu Viễn dùng tăm bông nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ kháng viêm lên vết thương của cô, mặc dù đã nhẹ nhàng hết cỡ nhưng Quách Trí vẫn bị đau hít hà kêu lên .
"Con khốn !" Cô căm hận mắng mỏ.
Mắng này, đương nhiên là Lưu Thiền Nguyệt.
Liêu Viễn rủ mắt xuống .
" Cô ta nói gì ?" Anh trầm giọng hỏi.
" Không có gì.
Chỉ là cái miệng cô ta bỉ ổi ." Miệng Quách Trí rất kín kẽ, nhất định không nói ra.
".........!Là nói ra chuyện của anh và cô ta phải không ?" Liêu Viễn hỏi.
Trong phòng khách liền có khoảnh khắc an tĩnh.
" Không ." Quách Trí ngửa cổ ra nhìn trần nhà." Bản thân cô ta cũng cần thể diện mà."
" Nhưng vẫn nói anh phải không ?" Liêu Viễn truy hỏi.
Quách Trí liền trầm mặc một chút rồi bảo :" Cô ta trời sinh ác miệng, nếu không sao em có thể ghét cô ta đến thế !"
Trên thực tế, chiều nay Quách Trí đi vào phòng nước châm thêm nước thì nghe thấy ở bên trong Lưu Thiền Nguyệt nói với người khác :" Cái loại mà như Alex ấy, một nửa bản chất là vịt(trai bao), không biết đã ngủ với bao người rồi.
Cũng không biết ở với Quách Trí, Quách Trí cho cậu ta bao nhiêu tiền? Cũng không phải rẻ đâu nhỉ ?"
Với con khốn có thể nói ra lời này, thì không cần thiết phải tranh luận hay cãi vã.
Quách Trí đẩy cửa bước vào, không nói hai lời liền giáng cho cô ta một bạt tai !
Lúc đó, Lưu Thiền Nguyệt bị đánh cho đần người ra luôn.
Người nói chuyện với cô ta cũng chết lặng .
Cuối cùng vẫn là Lưu Thiền Nguyệt hồi hồn lại trước.
" Yaaa" một tiếng rồi bổ nhào lại !
Móng tay cô ta dài, cào Quách Trí hai đường.
Nhưng Quách Trí cũng không chịu thiệt, giật luôn một túm tóc của cô ta, dính máu luôn.
Cuối cùng vẫn là Cố Thanh Hạ nghe tin vội vã chạy tới, quát các cô ngừng lại, chỉ đạo nhóm đồng nghiệp nữ tách hai người ra.
Cấp bậc của cô ấy cao hơn các cô, nhưng dù sao cũng không cùng bộ phận.
Khống chế được tình hình vẫn phải nhờ đến Từ lão đại của bộ phận Quách Trí, kéo hai cô vào văn phòng.
Buổi tối, Liêu Viễn lại bảo tiến độ bị kéo dài không về nhà nấu cơm được,Cố Thanh Hạ liền đi ăn tối với cô.
Khi Liêu Viễn hỏi, Quách Trí không muốn nói.
Lời kia của ltv quá khó nghe, cô không muốn bắt chước.
Nhưng cô càng không nói, Liêu Viễn lại càng hiểu ràng lời nói của Lưu Thiền Nguyệt có bao nhiêu khó nghe.
Quách Trí, được người ta xưng tụng Quách gia.
Ngay tại nơi làm việc, cô là một người điềm đạm bình tĩnh thế nào.
Quả thực là Liêu Viễn không có cách nào tưởng tượng được Quách Trí lại giằng xé với người phụ nữ khác như một mụ đàn bà đanh đá, để cho người ta xem náo nhiệt !
mà Quách Trí như vậy, đều là vì anh !
Liêu Viễn ném tăm bông vào thùng rác, cúi đầu vặn nắp nhựa của tuýp thuốc mỡ.
Đang xoắn vắn, một giọt nước mắt rơi xuống tuýp thuốc mỡ, vỡ ra.
" Sao lại ....!khóc rồi ?" Quách Trí cạn lời.
Ài, đôi khi dỗ dành Liêu Viễn còn mệt hơn là hành hạ Quách Tiểu Hằng.
Nhưng mà, không biết tại sao, Quách Trí vẫn thích dỗ anh.
Liêu Viễn khóc, trước giờ không phải kiểu khóc lớn lên.
Hiện giờ Quách Trí cũng hiểu rõ rồi, thực ra Liêu Viễn cũng chỉ là có hơi mít ướt.
Bản thân anh cũng không muốn khóc, nhưng lại không kìm được nước mắt tuôn rơi.
Mỗi lần thấy anh kìm nén với đôi mắt hoe đỏ, hoặc là thút thít không ra tiếng, Quách Trí liền mềm lòng.
" Được rồi, đừng khóc nữa, a ...." Quách Trí túm lấy khăn giấy ấn lên khóe mắt anh.
Liêu Viễn đón lấy khăn giấy lau khô mắt, cụp mắt xuống, hít hít mũi.
Mím môi cả nửa ngày rồi nói bằng giọng quyết tâm :" Quách Trí!"
" Hử ?"
" Anh, anh không muốn quay bộ phim này nữa!" Liêu Viễn nhìn cô nói," Anh không muốn đóng phim nữa! Anh muốn quay về làm người mẫu shop online ."
" Nói vớ vẩn gì đó ?"
" Anh nói thật đó.
Quách Trí....." Liêu Viễn nói," Làm shop online ấy, chỉ cần làm tốt thì cũng có thể kiếm tiền.
Anh không nhất thiết là phải kiếm ăn trong giới này.
Giới này .......!thị phi quá nhiều ......!Anh còn chưa nổi tiếng mà đã .....!liên lụy đến em ....."
Anh nói đến đây, không kìm chế được lại có một giọt nước mắt rơi ra lách tách.
Vội vàng dùng khăn giấy lau đi.
"KHông được!" Quách Trí cũng chẳng cần nói dân chủ gì với anh cả, trực tiếp bỏ phiếu phủ quyết luôn.
Liêu Viễn liền ỉu xìu .
Từ khi đi theo Lâm Bác tới nay, anh vẫn luôn nhận được lời khen ngợi và tán dương, giáo viên các môn đều khen ngợi anh, trợ lý Hoàng khen ngọi anh, Lâm Bác cũng khen ngợi anh.
Khi vào đoàn phim, đạo diễn và biên kịch đều khen anh.
Đến cả tác giả nguyên tác, sau khi xem các tin ngắn bên lề thì cũng khen ngợi anh hết lời trên weibo.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng anh vô cùng tốt, ngày nào cũng y như sắp ra chiến trường.
Buổi sáng thì tràn đầy năng lượng mà làm bữa sáng cho cô, buổi tối lại vui vẻ nấu chè cho cô.
Trạng thái tích cực hướng về trước kiểu đó, khiến Quách Trí nhìn mà thích vô cùng.
Anh đã không chán chường và mờ mịt như này trong một thời gian khá dài.
Mà giờ anh như vậy, là vì cô .....
Từ đáy lòng của Quách Trí liền trở nên mềm mại.
Cho tới bây giờ, đáy lòng của Quách gia mà càng mềm mại thì bề ngoài lại càng trở nên cứng rắn.
Cô vươn cổ lên :" Đây mới chỉ là Na này Na nọ thôi đó ! Mà anh đã kinh sợ rồi sao ?"
" Đã nói với anh rồi, em không sao ! Em là người chưa từng trải đời như vậy sao ?" Cô nói
" Thế nhưng em ...." Liêu Viễn hít hít mũi.
" Em nói rồi !" Cô chọc hai ngón tay vào ót anh." Không ____ được phép !"
"Lâm Bác nói với em mấy lần rồi, cảm thấy anh rất có tiềm lực.
Anh ấy vô cùng xem trọng anh.
Anh ấy bỏ vốn vào anh bao nhiêu, trong lòng anh hẳn là biết rõ chứ ? Anh ấy nói, hai người sư huynh kia của anh đều ghen tỵ với anh cả đấy."
" Nếu hiện giờ anh bỏ dở nửa chừng, anh không có lỗi với Lâm Bác sao ? Anh không có lỗi với số tiền đã bỏ ra sao ?"
" Anh xứng đáng với kỳ vọng của em sao ?"
" Quan trong nhất, Liêu Viễn, anh xứng đáng với bản thân mình sao ?"
" Con người sống một đời, không phải cứ nói có cơm ăn áo mặc là được rồi.
Anh đến với thế gian này là vì cái gì ?Đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, vận may không tốt, một tai nạn xe cộ, một trận động đất, nói mất liền biến mất."
" Một đời ngắn ngủi như vậy, anh không muốn giữ lại chút gì hay sao ? Anh không muốn chứng minh bản thân mình một chút hay sao ?"
"Chỉ có thành tựu của chính mình mới có thể chứng minh rằng anh đã từng sống ! Anh đã từng đi qua cuộc đời này! Mà khi anh không còn nữa, người khác nhắc tới anh, vẫn phải giơ ngón tay cái lên !"
"Liêu Viễn, em nói với anh nè ! Anh đừng có mà chán chường với em ! Anh tốt lên cho em ! Anh làm ra thành tích cho em ! " Quách Trí chỉ một ngón tay vào chóp mũi anh," Em không muốn nói cho anh biết hôm nay Lưu Thiền Nguyệt đã nói gì ! Nhưng em muốn anh phải chứng minh cho cô ta biết, anh là một người có giá trị !"
" Đây không phải là để vả mặt cô ta, mà là để anh hiểu rõ anh -- Liêu Viễn,anh đến thế giới này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì ? Con người này của anh, rốt cuộc có giá trị thế nào ?"
Quách Trí nghiêm khắc nhìn chằm chằm Liêu Viễn.
Ánh mắt của cô mạnh mẽ quá mức.
Liêu Viễn cảm thấy có một áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình mảnh mai của cô, áp lực này khiến anh sợ hãi không dám chống cự, không thể phản kháng.
Đây chính là khí chất của một người.
Dưới bao phủ của khí chất Quách Trí, Liêu Viễn vẫn yếu ớt như một hạt mầm nhỏ.
Nhưng Quách Trí biết, đây là một hạt mầm giống tốt, cô tràn ngập kỳ vọng với anh, cũng tin tưởng có một ngày anh sẽ phát triển thành một cây cao chọc trời.
Liêu Viễn hít một hơi, đang định nói thì điện thoại di động của Quách Trí đột nhiên vang lên.
"Quách Trí, Liêu Viễn có ở đó không ?" Lâm Bác hỏi.
" Có." Quách Trí liếc nhìn Liêu Viễn.
"Hai người ngủ rồi sao ?"
Quách Trí nhìn lên đồng hồ treo tường:" Chưa đâu, còn chưa tới chín giờ mà."
"Vậy tôi quá đó, nói chuyện với hai người ."
" Được.
Bao lâu nữa đến ?"
" Mười phút nữa thôi."
" Được.
Chút gặp." Cô định cúp máy.
Lâm Bác trầm mặc giây lát rồi bổ sung :" Quần áo ngay ngắn chút đấy."
Đừng có để cho anh ta nhìn ra dấu vết gì gì đó vừa mới vận động xong, khó ở !
Tài xế già cô giáo Quách tức thì hiểu ngay!
" Cút !" Cô chửi..
/187
|