Edit : Michellevn
"Đáng ghét.
Cũng không để cho em nói cho xong." Quách Trí thực sự là kiệt sức, nhưng có mấy lời chưa nói hết, cô nghĩ hôm nay vẫn nên nói ra.
Ngáp một cái, dụi dụi mắt, cô xốc lại tinh thần.
" Thứ nhất nhé, anh phải nghe lời em ." Cô nói.
"Ừm." Liêu Viễn gật mạnh đầu.
"Thứ hai, lúc ở bên em không được lăng nhăng." Cô nói bằng giọng cứng rắn.
Liêu Viễn không gật đầu, anh ôm lấy Quách Trí:" Anh chắc chắn sẽ không." Ngừng một chút, anh nói:" Em cũng đừng lăng nhăng, được không ?"
Quách Trí nằm nghiêng qua chống đầu lên, mắt híp lại nhìn anh.
Rất không hài lòng.
"Lời này của anh, sức lực quá yếu." Cô nói," Loại yêu cầu này, phải nói lớn lên ! Phải hùng hồn!"
Ánh mắt Liêu Viễn liền sáng lên.
Anh ôm lấy Quách Trí, lăn một vòng, đè lên người cô, nhìn vào mắt cô nói :" Quách Trí, em không được phép lăng nhăng."
Anh nhìn cô, trong lòng tràn đầy khát vọng độc chiếm.
Anh nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc:" Quách Trí, từ nay về sau, em chỉ được phép có một mình anh!"
Quách Trí lẳng lặng cười.
Câu trả lời của cô ngắn gọn dứt khoát, chỉ một chữ.
"Được!"
Nhưng cô còn một câu cuối cùng chưa nói.
"Liêu Viễn......" Đầu ngón tay cô phác họa khuôn mặt anh, ánh mắt sâu thẳm," Điều thứ ba, anh nhớ cho kỹ, "Có hợp thì cũng có tan.
Nếu có một ngày hai ta không thể ở bên nhau được nữa, thì nói chuyện một cách đàng hoàng, đừng làm như những con thiêu thân.
Biết chưa hả ?"
"Không biết !" Liêu Viễn dấn lên cô, vùi đầu vào cổ cô, giận dỗi nói.
Hai người vừa mới bắt đầu tốt lên, thế mà cô đã lên kế hoạch cho chuyện chia tay, thật là tức chết người mà !
" Giận cái gì chứ, đấy là em nói cho anh biết một tiếng ." Cô đẩy anh.
" Không nghe, không nghe !"
Chậc, vậy mà bướng lên rồi.
Quách Trí ôm siết lấy cổ anh, nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói :" Anh đó, vẫn chưa hiểu đâu.
Sau này anh sẽ biết, xã hội này, con người và và sự vật sẽ dần trở nên thay đổi hoàn toàn."
"Thật sự là em đã từng thấy một số người, lúc tốt thì cái gì cũng ok, mà lúc chia tay thì rất ồn ào khó coi ."
" Cuối cùng biến thành như vậy, dù cho trước đó có tốt thế nào thì cũng không có cách nào nhớ lại được.
Đặc biệt vô nghĩa."
" Anh hiểu không ?"
Liêu Viễn trầm mặc trong giây lát.
" Cứ không hiểu đấy !"
Vẫn dụi mạnh vào cổ cô.
Quách Trí dở khóc dở cười, giữ chặt lấy anh không cho anh động đậy.
Hôm nay có chút điên cuồng, mí mắt trĩu nặng, dường như nhắm mắt một cái là ngủ luôn.
Liêu Viễn cũng ôm siết lấy cô, giống như sợ cô đột nhiên biến mất.
Con người có thể sẽ thay đổi.
Anh hiểu.
Cha mẹ đã từng yêu thương anh rất nhiều,một khi tan vỡ thì những hạnh phúc ấy tan biến giống như bong bóng.
Dần dần trong mắt cha anh chỉ còn lại thằng con út do bà vợ kế sinh ra, và tất cả những gì mẹ anh quan tâm là gia đình mới của bà ấy.
Không ai còn nhớ đến anh nữa.
Lòng người thay đổi, làm trái tim người ta nguội lạnh.
Nhưng anh sẽ không thay đổi, Quách Trí, anh sẽ không.
Anh ôm chặt lấy cô.
Nếu có một ngày chia xa, vậy chắc chắn là em không cần anh nữa.
Cho nên, để không bị em bỏ lại, anh ....!nhất định phải cố gắng.
Thời điểm Liêu Viễn mở mắt ra lần nữa, mặc dù rèm cửa ngăn cách ánh sáng được kéo lại kín kẽ, nhưng anh biết trời đã hừng sáng, đồng hồ sinh học của anh luôn đúng giờ.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, luôn cảm thấy thế giới hôm nay khác với ngày hôm qua.
Đúng vậy, thực sự khác biệt.
Anh có một niềm vui không thể tả được.
Nghiêng đầu sang nhìn người bên gối.
Lông mi của cô vừa dày lại dài, khe khẽ rung rinh theo nhịp thở.
Cô ngủ rất yên bình, khiến cho người ta nhìn là muốn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, rúc vào cô một cách tĩnh lặng.
Liêu Viễn nhìn một hồi, càng nhìn càng thích, cầm lòng không được mà khẽ hôn lên môi cô.
Quách Trí lầm bầm, trở mình qua.
Liêu Viễn biết hôm qua cô đã kiệt sức vì bị anh lăn qua lăn lại, đã vậy hôm nay là thứ hai, cô mà đến phòng làm việc là lại như đánh trận, nên không dám động vào cô nữa.
Rón rén ra khỏi giường, rửa mặt rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Thế giới thực sự khác đi rồi.
Không khí dường như cực kỳ trong lành, cây cối hết sức xanh tươi, người đi đường cũng vô cùng hòa nhã và thân thiện.
Rõ ràng đêm qua anh mới là người thực sự tiêu hao thể lực, nhưng sáng sớm nay, Liêu Viễn lại cảm thấy sức lực toàn thân dùng không hết, tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Thậm chí hôm nay anh còn chạy nhanh hơn bình thường, và kết thúc luyện tập buổi sáng sớm hơn.
Nhìn nhìn đồng hồ, anh đã về sớm hơn mọi khi, vẫn chưa tới thời gian Quách Trí thức dậy.
Anh đóng kín cửa phòng lại cho cô, đeo tai nghe, bật bài nhạc có tiết tấu nhanh rồi đeo tạp dề vào bếp.
Cho nước vào trong nồi nhỏ, trong lúc chờ nước sôi thì trần qua cà chua rồi lột vỏ cắt miếng, nước vừa sôi thì cho vào nấu trước.
Cà chua phải nấu chín mới có thể dậy mùi thơm, phải đun sôi một lúc.
Anh nhanh chóng cởi tạp dề và tháo tai nghe ra.
Chuyện đầu tiên là vọt vào tắm rửa sạch sẽ một cái.
Tắm xong đi ra, mùi thơm của cà chua đã thoang thoảng phòng bếp.
Lại đeo tạp dề lên, đập thẳng hai quả trứng vào trong nồi, dùng đũa khuấy đều.
Quách Trí không thích trứng gà mà khuấy đều lòng trắng lòng đỏ, cô thích kiểu có vàng có trắng.
Canh trứng vừa chín là tắt bếp ngay, nấu lâu sẽ không ngon.
Cũng không cần nêm thêm gia vị gì, chỉ cần rắc chút muối.
Cà chua ninh đã đủ lâu, rất dậy mùi thơm.
Múc ra trước để nguội.
Nhìn nhìn đồng hồ, mở cửa phòng bếp ra, tháo tai nghe và lắng nghe, trong phòng ngủ chính có tiếng động.
Quách Trí đã dậy rồi.
Trước giờ đồng hồ báo thức kêu một tiếng là cô có thể dậy liền.
Khóe môi Liêu Viễn cong lên, đeo tai nghe vào, xoay người chuẩn bị bột mì và trứng gà, cho chung vào đánh đều lên thành bột nhão.
Quết dầu lên chảo nhỏ, trải bột trộn lên, mùi thơm tỏa ra.
Chẳng mấy chốc, một chồng bánh chiên thơm phức được xếp ra trên đĩa.
Đột nhiên có cánh tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy vòng eo anh, cơ thể mềm mại áp lên người anh, bờ lưng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
" Chào -----" Quách Trí ôm anh, mắt nhắm chặt mà vẫn cọ cọ bờ vai anh, cái mũi hít hà," Thơm quá !"
Mỗi sáng thức dậy và trông thấy giai đẹp tự mình nấu bữa sáng ngon lành trong bếp, cảm giác đó thật tuyệt, Quách Trí nghĩ.
" Cẩn thận !Bỏng này ....." Liêu Viễn thật cẩn thận tránh Quách Trí ra, bưng ra hai bát canh trứng.
Quách Trí bưng đĩa bánh chiên theo sau.
Liêu Viễn lại vào phòng bếp, lấy đũa và thìa, còn lấy cả nước sốt thịt bò trong tủ lạnh ra luôn.
Rưới lên bánh chiên, rồi cuộn lại ăn, ngon hết sảy !
Bánh chiên nóng hổi vừa miệng, với canh trứng cà chua ấm nóng, Quách Trí ăn uống đến là ngon lành.
Mỗi sáng ra đều có thể thấy cô ăn bữa sáng mình nấu một cách ngon lành như này, thật tuyệt, Liêu Viễn nghĩ.
Vô tình hai người bốn mắt nhìn nhau .....
Cùng ngẩn ra rồi lại cùng cười đến vành mắt cong cong.
Cùng nhau ăn sáng như này, rõ ràng là đã trải qua hơn một tháng rồi, nhưng chỉ hôm nay, lại hết sức khác biệt.
Sáng thứ hai ở Đế Đô, không cần biết bạn muốn đi đâu, cứ đi tàu điện ngầm là chắc chắn sẽ nhanh hơn taxi.
Thời gian này, công việc của Liêu Viễn cũng sắp xếp chặt chẽ.
Có thông báo của người đại diện gửi tới, cũng có hoạt động của bạn bè giới thiệu, lại có cả việc của Quách Trí đưa tới nữa, thời gian thật sự là eo hẹp.
Khoảng thời gian gần đây, nói chung là đều bận rộn chạy show.
So với rảnh rỗi trước kia, khoảng thời gian một tháng nhận được mấy hoạt động rồi bỏ trống nhịn đói cả tháng thì quả là khác hẳn.
Kiểu mệt và bận rộn này lại khiến người ta cảm thấy dạt dào.
Như thường lệ, Quách Trí đưa Liêu Viễn đến ga tàu điện ngầm.
Vừa về số xong ngẩng đầu lên lên định nói " Xuống thôi", thì trên gương mặt đã bị mổ một cái.
" Cà khịa lung tung gì hả, mới sáng ra đó." Cô nghiến răng.
" Khịa em !" Cậu trai mặt mày tươi cười, lại mổ cái nữa lên môi cô," Anh đi đây!"
Nhóc thối !
Quách Trí nhìn theo anh khuất dần ở lối vào ga tàu, nghiến răng trèo trẹo .
Suốt ngày cà khịa người ta ! Chỉ biết cà khịa người ta !
Cứ cà khịa hoài làm người ta không chịu nổi !
Thế nhưng ngẫm lại, nhóc thối biết biết khịa người này, là người đàn ông của cô, suốt dọc đường lái xe, miệng của Quách Trí đều cong lên.
Liêu Viễn đeo tai nghe, nghe nhạc tiết tấu nhanh mạnh, sải bước nhanh chân đến tàu điện ngầm.
Thứ hai, một ngày làm việc bận rộn sắp bắt đầu.
Hình như anh chưa bao giờ như thế này, mong đợi mình có thể bận rộn, có thể mệt đến không có thời gian để thở, chạy show khắp mọi nơi.
Mục tiêu của anh hiện tại rất rõ ràng, bước đầu tiên, nhất định phải kiếm tiền.
Rất nhanh chóng, Liêu Viễn đã nhận được hiệu quả của sản phẩm hàng hot.
Trong mấy ngày, đã có nhiều của hàng liên hệ với anh.
Anh nghe theo đề nghị của anh Thái, thay đổi giá từ thanh toán theo giờ sang sản phẩm, vẫn rất nhiều người hẹn thời gian với anh.
Lúc rảnh rỗi anh cũng tham khảo ý kiến của bạn bè, được biết giá của mình vẫn được coi là " Vừa túi tiền" ở cấp độ shop online.
Ngay lập tức anh nhận ra rằng, không gian phát triển của anh còn rất rộng lớn.
Trong lòng ành tràn đầy năng lượng.
Trên thực tế, tìm kiếm anh đầu tiên nhất, đều là những cửa hàng được xem như có phần nào sức mạnh.
Những cửa hàng này tự tạo thương hiệu nhỏ, tự mình tìm người mẫu.Giới hạn về quy mô và người mẫu của họ, cũng sẽ không tìm kiểu xa hoa đặc biệt gì.
Như Liêu Viễn, quả thực là giá cả không quá cao.
Liêu Viễn tranh thủ thời gian mời lão Thái ăn bữa cơm, lão Thái chỉ anh :"Cậu đừng nóng vội, ổn định trước đã.
Những cửa hàng này quy mô không lớn, nếu cậu đòi giá quá cao, họ cũng không nhận nổi.
Đợi đến khi có cửa hàng đẳng cấp tìm tới cậu, thì lúc đó cậu có thể tăng giá rồi."
Quả thực lão Thái là miệng vàng lời ngọc, anh ta mới nói xong lời này, thì hôm sau đã gọi điện ngay cho Liêu Viễn, tự cười bảo:" Một bữa cơm không đủ nhá, còn phải mời tôi ăn cơm nữa ! Miệng lưỡi tôi đây đanh thép ! Đã tìm được một cửa hàng đẳng cấp rồi !"
Giá của Liêu Viễn, lập tức lại tăng lên một nấc.
Trước đây lượng công việc của anh ít, đều dựa vào bộ não để ghi nhớ thời gian khi nào, rồi đi đâu, tìm ai.
Nhưng lúc này thực sự chỉ dựa vào bộ não là không đủ.
Nên anh cũng giống như Quách Trí, tạo một thời gian biểu trên ứng dụng của điện thoại di động, rồi bắt đầu sắp xếp lịch trình một cách nghiêm túc.
Một loạt sắp xếp là đã đến sau lễ.
Tết Trung thu và Quốc khánh năm nay gần kề nhau, nên các ngày nghỉ lễ liền liên tiếp nhau.
Tuần này phải làm việc suốt đến thứ tư tuần sau mới được nghỉ.
Mỗi ngày Liêu Viễn đều rất bận rộn.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh trải qua cường độ làm việc với áp lực cao liên tục như này, thực sự rất vất vả.
Nhưng đối với Quách Trí thì đã trở thành thói quen.
Quách Trí ........!quả thực rất vất vả, hơn nữa cô đã vất vả như thế cả một thời gian dài, anh nghĩ.
So sánh như vậy, anh cảm thấy hổ thẹn.
Trước ngày lễ lớn, cứ luôn bận rộn bề bộn.
" Lại không về ăn nữa sao ? Ừm, được, biết rồi."
Quách Trí tăng ca, thì chỉ một mình Liêu Viễn ăn cơm tối.
Buổi tối mở máy tính đồng bộ lịch trình một chút, rồi xem lại mấy ngày cuối cùng này, và cả sắp xếp sau lễ luôn.
Trước kia thời gian anh làm người mẫu cho shop online ít, nên cũng không có quá nhiều kinh nghiệm.Từ khi tính tiền theo sản phẩm thì mấy ngày nay, tốc độ thay đồ của anh đã tăng lên rõ rệt.
Nghe nói một số người đã làm quen shop online rồi thì trong hai tiếng đồng hồ có thể mặc vào cởi ra cả hai trăm sản phẩm.
Đó quả thật là việc thở cũng không có.
Nói tốc độ tạo dáng, ngay cả đèn flash cũng không theo kịp.
Hiện giờ anh vẫn chưa đạt được tốc độ này, nhưng xét đến thu nhập tăng thêm sau khi tốc độ tăng lên thì trong lòng anh tràn đầy hăng hái và nhiệt tình.
Đang tính toán thu nhập dự kiến trong lịch trình thì điện thoại di động vang lên tiếng " Tinh" .
Lấy ra lướt coi.
Quách Trí: 【Lại đau dạ dày rồi ......!tat】.
/187
|