Kenta chạy nhanh vào thư viện.Cậu lôi một cuốn sách cổ ra và tìm tòi...một lát sau,trước mắt cậu,trang viết về thành phố bị mất vẫn nằm đó nhưng rất đồi huyền bí...Kenta đọc từ từ rồi từ từ cho đến khi cậu thấy dòng chữ:"TULIP-VỢ CỦA PYO"
_SENITA_cậu gọi lớn tên và nói
_Gì vậy?
_Lại đây mau,xem nè...người trong sách cùng tên với Tulip nè...
_Đâu đâu....
Khi Senita đến và nhìn vào trang đó thì cậu chẳng thấy gì cả.Senita mới nheo mắt nhìn Kenta hỏi
_Đùa gì kì zậy mày...có thấy gì đâu?
Kenta nghe vậy liền nhăn trán nhìn xuống lại cuốn sách và cậu rất đỗi ngạc nhiên khi thấy dòng chữ đó biến mất.Kenta lẩm bẩm
_Quái lạ,nó mới nằm đây mà? Sao giờ....kì vậy?
_Mày nói cái gì thế?....Kenta lật lật lui lại những trang cậu đã vừa đọc thì cậu chẳng thấy gì ngoài những bài viết không có đề cập gì đến thành phố bị mất....Cậu đang cố gắng bóp trán suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên làm đứt quãng suy nghĩ của cậu
_Anh làm gì ở đây thế Kenta?....Từ đâu,Tulip và Layon ở đâu xuất hiện.2 cô nàng nhìn Kenta và Senita bằng cặp mắt khó hiểu.Senita mỉm cười nhanh trí nói
_Thì tụi anh được cô giao nhiệm vụ lên đây tìm hiểu mấy cái tài liệu cho bài làm ấy mà...còn tụi em?....sao lại lên đây?
_Bộ tụi anh lên được thì em không lên được sao?.....Layon lên tiếng nói và nhìn Senita mỉm cười...Cô xoay qua Kenta nói_Cho em mượn cuốn sách anh đang cầm trên tay đi...được không?
_Đây nè....Kenta mỉm cười chìa cuốn sách ra và đưa cho Layon.Sau đó,cậu nói vội
_Thôi tụi anh về phòng nhé,tạm biệt Layon,tạm biệt em yêu
_Bye honey....Tulip mỉm cười rồi cùng Layon đi đến một góc trống nào đó....Cô lật lật cuốn sách ra và tìm hiểu...và cô bỗng ngạc nhiên khi thấy cái đó....bên cạnh cô,Layon cũng bịt miệng lại để khỏi phải thét lên....
Tulip mấp máy môi lắp bắp..
_Hình này...hình này không phải tao hay sao?
_Còn hình này...là tao mà.....Layon run run nói
Trước mặt hai cô bé là bức hình của chính mình đang chụp với gia đình hoàng gia.Tulip đến bây giờ mới lấy lại tâm trạng.Cô nhìn xuống bức tranh đọc to tên bức tranh chú thích của mình
_Tulip,công chúa của nữ hoàng LinhLinh là vợ thứ 1000 của Ren.
_Layon là người vợ đầu tiên của NIcky.....?....layon nheo mắt khó hiểu...
_Nè....hai người về lớp mau...ta cần cuốn sách đó....Một người đàn ông lạ mặt từ đâu bước đến cắt ngang hai dòng suy nghĩ của các vị công chúa chúng ta.Layon hơi bối rối nhưng rồi cùng đưa cuốn sách cho vị đàn ông lạ mặt và lôi Tulip ra khỏi thư viện...Tulip chau mày nhìn Layon hỏi
_Ê mày...đó là giáo viên trong trường ư?...tại sao ta chưa bao giờ gặp người đó?
_Tao cũng vậy,kì lạ thật....
Ở đằng sau đám cây kia,người đàn ông lạ mặt lẩm bẩm lên tiếng
_Ta xin lỗi hai em,Tulip và Layon à....Người đàn ông biến mất trong làn khói trắng.
Tại lâu đài...người đàn ông mở cánh cửa ra và nhìn vua Roenxi nói
_Phụ hoàng,không xong rồi.Tulip và Layon càng ngày càng tìm ra được nhiều thông tin về thành phố bị mất của chúng ta...
_Ta cũng đang lo đây Pyo à...ta không ngờ cái tình cảm trong Tulip và Layon lại mạnh đến nỗi gần như có thể phá vỡ cái ấn nguyền của Ren và NIcky.Nếu như hai cô bé tìm ra cách làm rớt chiếc vòng trên tay thì ngay tức khắc hai cô bé sẽ trở về lại thế giới này...
_Thế thì hai cô ấy có còn chết nữa không?
_Ta không biết,bởi vì ta chưa bao giờ trải qua cái trường hợp khó hiểu này cả....
_Giờ chúng ta phải làm sao hả phụ hoàng...
_Con lui về trước đi,hãy để ta nghĩ cách rồi ta sẽ nói cho con biết.
_Vâng ạ...
Pyo quay trở lui rồi lo lắng bước đến phòng của Ren.Vừa mở cửa ra thì Pyo thấy NIana đang ở trong đó.Pyo nhìn Niana mỉm cười nói
_Chào em,NIana
_Chào hoàng tử ạ
_Anh đến đây có việc gì không?...Ren nhìn Pyo hỏi
_Ta muốn chiều nay chúng mình cùng đi chơi
_Thôi...em đang mệt lắm...hẹn anh khi khác đi....
_Vậy cũng được.....
NÓi rồi Pyo bước ra ngoài.Niana nhìn qua Ren hỏi
_Tại sao anh không đi chơi?
_Anh không thích...thôi,chúng mình bàn chuyện nước tiếp đi....
_Cũng được ạ...
Quay trở về với thời hiện tại của Tulip,Cô và Layon lo lắng trở về nhà.Tulip ngồi trong phòng mình mà cố gắng nhớ lại cái khuôn mặt của Ren...đầu cô bỗng đau buốt...Tulip nằm ngã xuống chiếc giường và rơi vào giấc ngủ...Trong giấc mơ,Tulip thấy mình lạc vào một thế giới thật đẹp...Và ô kìa,người con trai mờ mờ ảo ảo đang đứng đó là ai...tulip bước nhẹ đến gọi tên người con trai
_Nè...anh gì đó ơi?....ở đây là ở đâu vậy?
Người đó quay lại với bộ mặt đầy máu nhìn Tulip mỉm cười khiến Tulip giật mình thét lên
_Á.........
_Tulip....Tulip....tỉnh lại đi con....Bà Lyly ở đâu lay Tulip thật mạnh.Cô ngồi dậy và thở một cách hỗn hển và sợ sệt
Cô nhìn bà Lyly và nói
_COn gặp ác mộng,...
_Giữ gìn sức khỏe đó nghen con...
_Vâng ạ...
Bà Lyly vừa bước ra ngoài,Tulip chạy vội ngay trước cái gương và nhìn vào hình bóng của mình một cách chăm chú.Bỗng,khuôn mặt của Ren hiện lên trong chiếc gương đó.Giọng Ren vẫn trầm ấm như ngày nào làm cho trái tim Tulip có cái cảm giác sự thân thuộc nào đó
_Tulip à....ta nhớ em lắm....em có biết không?
Như một sức mạnh vô hình nào đó,Tulip tiến gần lại chiếc gương và đặt môi lên chiếc gương đó....Bỗng
_Chị hai...đang làm gì thế?
Nike ở đâu lên tiếng làm Tulip giật mình.Cô xoa xoa đầu nói
_Chị không biết nữa....lúc nãy mình làm gì vậy ta?
_Chị hôn chiếc gương đó
_Có hả
_Chứ ssao không?...
_Kì thật....Tulip chau mày bước xuống lầu với cái đầu đau một cách kinh khủng
Bên nhà Layon...Cô không ngủ mà vẫn onl tìm kiếm các thông tin về cái thành phố bị mất đó.Bỗng,tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô bắt máy
_Hello....nữ hoàng Layon nghe nè...
_Nữ hoàng nữa...haha....Đầu dây,cái giọng con trai quen thuộc vang lên khiến Layon mỉm cười nhăn mặt
_Senita à...gọi em có chuyện gì hem?
_Muốn gặp em đó mà
_Ngay bây giờ á?
_Ừ...
_Anh đang ở đâu em qua...
_Em ở đâu,anh qua đón....
_Tại nhà em ạ...nhà em ở đây nè....blah blah
_Ok,10 phút nữa anh tới
Senita vừa dập máy thì Layon chạy vội tới hộc tủ và lôi ra chiếc quần đùi cùng cái áo ngang vai mặc vào...Cô thoa nhẹ phấn lên mặt rồi thả tóc xuống.Layon vừa bước xuống nhà thì senita cũng vừa chạy xe tới.Cậu mỉm cười nhìn Layon nói
_Em lên xe đi...chúng mình đi chơi
_Chơi ở đâu?
_Em muốn đi đâu?
_Em muốn đi ngắm sao
_Ok...anh biết chỗ này sao đầy lắm nè...lên xe đi....
Senita ném cho Layon chiếc mũ bảo hiểm rồi đợi Layon vừa ngồi lên xe,cậu phóng hết ga và vọt thẳng về phía thành ngoại ô.20 phút sau,Senita dừng lại một cánh đồng cạnh bờ sông và đứng xuống.Cậu mỉm cười đưa tay ra đỡ Layon và nói
_Em xuống đi...chúng ta ra đằng kia ngồi....
Layon bước xuống rồi theo Senita ra phía bờ sông ngồi xuống và ngước mắt lên trời.Cô mỉm cười nói
_Đẹp quá à...
_Hì....
_Senita này...LAyon quay qua nhìn Senita nói
_Sao cơ?
_MÌnh quen nhau mới có 2 ngày à....đúng không?
_Ừ...mà sao em
_Tại sao anh lại đối xử với em như là mình đã quen nhau lâu rồi vậy?
_Tại anh thích em....Senita nhìn xoáy vào đôi mắt của Layon khiến tim cô nàng đập thình thịch.Và trong cái khoàng khắc im lặng đó...Senita gần gần kè môi đến Layon,và trong khi Layon nhắm mắt chuẩn bị đón tiếp nụ hôn đó thì
_LAyon à...cho dù thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em nhất và em vẫn sẽ mãi là người vợ của anh....
LAyon mở mắt đẩy Senita và lẩm bẩm gọi
_Nicky?....
_SENITA_cậu gọi lớn tên và nói
_Gì vậy?
_Lại đây mau,xem nè...người trong sách cùng tên với Tulip nè...
_Đâu đâu....
Khi Senita đến và nhìn vào trang đó thì cậu chẳng thấy gì cả.Senita mới nheo mắt nhìn Kenta hỏi
_Đùa gì kì zậy mày...có thấy gì đâu?
Kenta nghe vậy liền nhăn trán nhìn xuống lại cuốn sách và cậu rất đỗi ngạc nhiên khi thấy dòng chữ đó biến mất.Kenta lẩm bẩm
_Quái lạ,nó mới nằm đây mà? Sao giờ....kì vậy?
_Mày nói cái gì thế?....Kenta lật lật lui lại những trang cậu đã vừa đọc thì cậu chẳng thấy gì ngoài những bài viết không có đề cập gì đến thành phố bị mất....Cậu đang cố gắng bóp trán suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên làm đứt quãng suy nghĩ của cậu
_Anh làm gì ở đây thế Kenta?....Từ đâu,Tulip và Layon ở đâu xuất hiện.2 cô nàng nhìn Kenta và Senita bằng cặp mắt khó hiểu.Senita mỉm cười nhanh trí nói
_Thì tụi anh được cô giao nhiệm vụ lên đây tìm hiểu mấy cái tài liệu cho bài làm ấy mà...còn tụi em?....sao lại lên đây?
_Bộ tụi anh lên được thì em không lên được sao?.....Layon lên tiếng nói và nhìn Senita mỉm cười...Cô xoay qua Kenta nói_Cho em mượn cuốn sách anh đang cầm trên tay đi...được không?
_Đây nè....Kenta mỉm cười chìa cuốn sách ra và đưa cho Layon.Sau đó,cậu nói vội
_Thôi tụi anh về phòng nhé,tạm biệt Layon,tạm biệt em yêu
_Bye honey....Tulip mỉm cười rồi cùng Layon đi đến một góc trống nào đó....Cô lật lật cuốn sách ra và tìm hiểu...và cô bỗng ngạc nhiên khi thấy cái đó....bên cạnh cô,Layon cũng bịt miệng lại để khỏi phải thét lên....
Tulip mấp máy môi lắp bắp..
_Hình này...hình này không phải tao hay sao?
_Còn hình này...là tao mà.....Layon run run nói
Trước mặt hai cô bé là bức hình của chính mình đang chụp với gia đình hoàng gia.Tulip đến bây giờ mới lấy lại tâm trạng.Cô nhìn xuống bức tranh đọc to tên bức tranh chú thích của mình
_Tulip,công chúa của nữ hoàng LinhLinh là vợ thứ 1000 của Ren.
_Layon là người vợ đầu tiên của NIcky.....?....layon nheo mắt khó hiểu...
_Nè....hai người về lớp mau...ta cần cuốn sách đó....Một người đàn ông lạ mặt từ đâu bước đến cắt ngang hai dòng suy nghĩ của các vị công chúa chúng ta.Layon hơi bối rối nhưng rồi cùng đưa cuốn sách cho vị đàn ông lạ mặt và lôi Tulip ra khỏi thư viện...Tulip chau mày nhìn Layon hỏi
_Ê mày...đó là giáo viên trong trường ư?...tại sao ta chưa bao giờ gặp người đó?
_Tao cũng vậy,kì lạ thật....
Ở đằng sau đám cây kia,người đàn ông lạ mặt lẩm bẩm lên tiếng
_Ta xin lỗi hai em,Tulip và Layon à....Người đàn ông biến mất trong làn khói trắng.
Tại lâu đài...người đàn ông mở cánh cửa ra và nhìn vua Roenxi nói
_Phụ hoàng,không xong rồi.Tulip và Layon càng ngày càng tìm ra được nhiều thông tin về thành phố bị mất của chúng ta...
_Ta cũng đang lo đây Pyo à...ta không ngờ cái tình cảm trong Tulip và Layon lại mạnh đến nỗi gần như có thể phá vỡ cái ấn nguyền của Ren và NIcky.Nếu như hai cô bé tìm ra cách làm rớt chiếc vòng trên tay thì ngay tức khắc hai cô bé sẽ trở về lại thế giới này...
_Thế thì hai cô ấy có còn chết nữa không?
_Ta không biết,bởi vì ta chưa bao giờ trải qua cái trường hợp khó hiểu này cả....
_Giờ chúng ta phải làm sao hả phụ hoàng...
_Con lui về trước đi,hãy để ta nghĩ cách rồi ta sẽ nói cho con biết.
_Vâng ạ...
Pyo quay trở lui rồi lo lắng bước đến phòng của Ren.Vừa mở cửa ra thì Pyo thấy NIana đang ở trong đó.Pyo nhìn Niana mỉm cười nói
_Chào em,NIana
_Chào hoàng tử ạ
_Anh đến đây có việc gì không?...Ren nhìn Pyo hỏi
_Ta muốn chiều nay chúng mình cùng đi chơi
_Thôi...em đang mệt lắm...hẹn anh khi khác đi....
_Vậy cũng được.....
NÓi rồi Pyo bước ra ngoài.Niana nhìn qua Ren hỏi
_Tại sao anh không đi chơi?
_Anh không thích...thôi,chúng mình bàn chuyện nước tiếp đi....
_Cũng được ạ...
Quay trở về với thời hiện tại của Tulip,Cô và Layon lo lắng trở về nhà.Tulip ngồi trong phòng mình mà cố gắng nhớ lại cái khuôn mặt của Ren...đầu cô bỗng đau buốt...Tulip nằm ngã xuống chiếc giường và rơi vào giấc ngủ...Trong giấc mơ,Tulip thấy mình lạc vào một thế giới thật đẹp...Và ô kìa,người con trai mờ mờ ảo ảo đang đứng đó là ai...tulip bước nhẹ đến gọi tên người con trai
_Nè...anh gì đó ơi?....ở đây là ở đâu vậy?
Người đó quay lại với bộ mặt đầy máu nhìn Tulip mỉm cười khiến Tulip giật mình thét lên
_Á.........
_Tulip....Tulip....tỉnh lại đi con....Bà Lyly ở đâu lay Tulip thật mạnh.Cô ngồi dậy và thở một cách hỗn hển và sợ sệt
Cô nhìn bà Lyly và nói
_COn gặp ác mộng,...
_Giữ gìn sức khỏe đó nghen con...
_Vâng ạ...
Bà Lyly vừa bước ra ngoài,Tulip chạy vội ngay trước cái gương và nhìn vào hình bóng của mình một cách chăm chú.Bỗng,khuôn mặt của Ren hiện lên trong chiếc gương đó.Giọng Ren vẫn trầm ấm như ngày nào làm cho trái tim Tulip có cái cảm giác sự thân thuộc nào đó
_Tulip à....ta nhớ em lắm....em có biết không?
Như một sức mạnh vô hình nào đó,Tulip tiến gần lại chiếc gương và đặt môi lên chiếc gương đó....Bỗng
_Chị hai...đang làm gì thế?
Nike ở đâu lên tiếng làm Tulip giật mình.Cô xoa xoa đầu nói
_Chị không biết nữa....lúc nãy mình làm gì vậy ta?
_Chị hôn chiếc gương đó
_Có hả
_Chứ ssao không?...
_Kì thật....Tulip chau mày bước xuống lầu với cái đầu đau một cách kinh khủng
Bên nhà Layon...Cô không ngủ mà vẫn onl tìm kiếm các thông tin về cái thành phố bị mất đó.Bỗng,tiếng chuông điện thoại vang lên.Cô bắt máy
_Hello....nữ hoàng Layon nghe nè...
_Nữ hoàng nữa...haha....Đầu dây,cái giọng con trai quen thuộc vang lên khiến Layon mỉm cười nhăn mặt
_Senita à...gọi em có chuyện gì hem?
_Muốn gặp em đó mà
_Ngay bây giờ á?
_Ừ...
_Anh đang ở đâu em qua...
_Em ở đâu,anh qua đón....
_Tại nhà em ạ...nhà em ở đây nè....blah blah
_Ok,10 phút nữa anh tới
Senita vừa dập máy thì Layon chạy vội tới hộc tủ và lôi ra chiếc quần đùi cùng cái áo ngang vai mặc vào...Cô thoa nhẹ phấn lên mặt rồi thả tóc xuống.Layon vừa bước xuống nhà thì senita cũng vừa chạy xe tới.Cậu mỉm cười nhìn Layon nói
_Em lên xe đi...chúng mình đi chơi
_Chơi ở đâu?
_Em muốn đi đâu?
_Em muốn đi ngắm sao
_Ok...anh biết chỗ này sao đầy lắm nè...lên xe đi....
Senita ném cho Layon chiếc mũ bảo hiểm rồi đợi Layon vừa ngồi lên xe,cậu phóng hết ga và vọt thẳng về phía thành ngoại ô.20 phút sau,Senita dừng lại một cánh đồng cạnh bờ sông và đứng xuống.Cậu mỉm cười đưa tay ra đỡ Layon và nói
_Em xuống đi...chúng ta ra đằng kia ngồi....
Layon bước xuống rồi theo Senita ra phía bờ sông ngồi xuống và ngước mắt lên trời.Cô mỉm cười nói
_Đẹp quá à...
_Hì....
_Senita này...LAyon quay qua nhìn Senita nói
_Sao cơ?
_MÌnh quen nhau mới có 2 ngày à....đúng không?
_Ừ...mà sao em
_Tại sao anh lại đối xử với em như là mình đã quen nhau lâu rồi vậy?
_Tại anh thích em....Senita nhìn xoáy vào đôi mắt của Layon khiến tim cô nàng đập thình thịch.Và trong cái khoàng khắc im lặng đó...Senita gần gần kè môi đến Layon,và trong khi Layon nhắm mắt chuẩn bị đón tiếp nụ hôn đó thì
_LAyon à...cho dù thế nào thì anh vẫn sẽ yêu em nhất và em vẫn sẽ mãi là người vợ của anh....
LAyon mở mắt đẩy Senita và lẩm bẩm gọi
_Nicky?....
/113
|