Cả tuần nay rồi, bênh tình nó đã thuyên giảm đáng kể, nhưng vẫn chưa được xuất viện !
-Tô Lập, em đi học ở trường mới có ngoan không ? Trên trường có ai bắt nạt em không? (nó đang ngồi trên giường bệnh hỏi Tô Lập đang ngồi cạnh nó)
Trong phòng có, đầy đủ ba mẹ và hai anh của nó, cả Triều Vĩ và sếp nữa! bạn bè, còn vướng việc học nên giờ không có ở đây.
-dạ, vui lắm chị ạ không ai bắt nạt em cả!(Tô Lập đang mân mê bàn tay trắng ngần của nó)
-...
Mọi người còn lại ngồi quanh bộ bàn ghế trong phòng, hỏi chuyện Sếp.
-À Thiên Dực , con đang làm nghề gì vậy? (ba nó hỏi)
-dạ con làm bên tập đoàn Kim thị! (anh rất từ tốn, rót nước cho ba mẹ nó)
-tập đoàn Kim Thị rất có tiếng trong giới kinh doanh đấy! Con làm bên mặt nào vậy? (mẹ nó hiền từ)
-dạ con làm giám đốc! (anh gãi gãi đầu)
-con mới trẻ tuổi như vậy mà đã điều khiển cả một hệ thống sao! Vậy sao con lại quen Tư Nguyệt chứ?(ba vẻ mặt hài lòng)
-à là Tư Nguyệt làm thêm bên quán Cafe của con, nên con có quen e ấy! (anh cười rồi nhìn nó đang nói chuyện với Triều Vĩ gần đó)
-ra vậy! Con có bắt nó làm cực khổ quá không đấy! (ba )
-hihi. Dạ không đâu ạ!
-con được đấy! Cô thấy con hợp với tính Tư Nguyệt lắm, nó bướng và lì lợm lắm, cần một người như con để khắc chế tính tình của nó! (Mẹ nó có vẻ hài lòng với anh lắm)
-hihi dạ con cũng mong được như vậy lắm!(anh cười hạnh phúc như mong đó sẽ thành sự thật)
Làm Tư Nguyệt và hắn phải dừng mọi hoạt động để nhìn mẹ, mặt hắn bí sị trông không hài lòng.
-mẹ, mẹ nói thế làm anh ý không thoải mái kìa! (nó nũng)
-đâu có, mẹ thấy Dũng rất hứng thú với đề cập của mẹ đấy chứ! (mẹ phản bác)
-Cô Lan!(hắn không thích tình cảnh bây giờ chút nào)
-không được, tôi là tôi nhắm Tư Nguyệt làm dâu họ Vương Thị chúng tôi rồi! (Ba mẹ hắn,vừa tới, nói giọng chắc chắn lắm )
-ba mẹ! (hắn mừng thấy rõ)
-hihi con chào hai bác ạ!(nó với sếp lễ phép)
-không, là chúng tôi chấm con bé rồi! (lại là thêm ba mẹ sếp, cũng vừa đến khẳng định) anh 2 anh 3 thì chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn nhau nhún vai. Không ngờ em gái mình lại được mọi người đặt gạch từ sớm thế này.
-ơ ba mẹ( sếp đứng dậy nhừng chỗ cho ba mẹ)
-hai bắc cũng đến thăm cháu sao? (giọng nó vui vui nũng nịu , vì bình thường nó cũng được ba mẹ sếp quý lắm nên cũng thường xuyên tới chơi)
-aigu chào...(ba nó chưa nói xong, thì lại nghe tiếng cửa phòng được mở lần nữa)
-chào mọi người! (là mẹ Tiêu Đằng và Tiêu Đằng)
-tôi thấy con bé là hợp với gia đình tôi nhất! Nên tôi nghĩ mọi người hãy để nó về làm dâu nhà tôi là hợp lý nhất !(mẹ TĐ đi về phía nó cười thật tươi)
-mẹ, sao mẹ lại nói thế! (Tiêu đằng cười cười)
-kệ mẹ,mẹ chỉ thích Tư Nguyệt làm con dâu mẹ thôi! Chắc gia đình cô Lan cũng đồng ý chứ! (mẹ TĐ cười thân thiện)
Lại bên ghế ngồi xuống, mặc kệ sắc mặt không được thoải mái lắm của các phụ huynh còn lại)
-ơ à... Hihi(mẹ nó chỉ biết cười gượng gạo, trả lời sao được chứ)
-ơ... (lũ trẻ ở đấy mặt méo xệch, ú ớ trước tình thế gì đây chứ, đặc biệt là nó) tại sao các phụ huynh lại trùng hợp thế này cơ chứ. 3 chàng trai đẹp hơn hoa đứng đấy mà như nam châm, ba mẹ thỏa thích dùng để thu hút lôi kéo nó!
-Tiểu Nguyệt! Con chọn ai? (lại được 3 bà mẹ niềm nở đồng thanh)
-ơ con... Con... (nó khó sử, quay lên nhìn ba chàng kia)
-MẸ! (3 chàng trai lên tiếng, sao lại làm khó nó như thế chứ, nhưng thật ra, ai cũng thầm mong người được chọn sẽ là họ)
-hihi thôi được rồi, mọi người đừng làm tụi nhỏ gượng gạo thế kia chứ! (ba nó gỡ rối)
-hihi phải đấy! Rồi hôm nay mọi người thật là trùng hợp, đã bớt chút thời gian đến thăm Tiểu Nguyệt.(mẹ nó chuyển chủ đề)
..... Phù......
Tụi nó thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau lắc đầu cười trừ cho mấy phụ huynh.
Một lúc sau, sao mà không khí vẫn khó chịu thế này nhỉ.anh 2 anh 3 có việc nên về rồi.
-ba mẹ với các bác, đến giờ Tư Nguyệt đi dạo rồi! Con xin phép mọi người đưa Tư Nguyệt đi! (Triều Vĩ lễ phép đứng dậy nói)
-ừ, đúng rồi con đưa nó đi đi!
-dạ!
Rìu nó xuống giường, ngồi lên xe lăn, hắn đưa nó thoát khỏi bầu không khí khó chịu này!
-dạ, thế con cũng xin phép đi với em ấy nha! (TĐ đi theo)
-con cũng xin phép! (theo sau là sếp)
-...
Hoa viên của bệnh viện hôm nay lại dễ chịu đến lạ.
-hem... Cậu là cứu tinh của đời tôi mà! (nó hít hà không khí như kiểu nghìn năm rồi không được thở vậy)
-hihi chứ để cô như thế thêm giây phút nào nữa, chắc cô chết vì ngạt thở luôn mất! (hắn và nó dừng chân bên mặt hồ bình lặng)
-không ngờ, mọi người lại yêu thương tôi nhiều như vậy đấy! (vẻ mặt đồng tình nó nói)
-tôi cũng không hiểu tại sao đấy,vừa xấu lại vừa lì lợm nữa, tại sao mấy phụ huynh lại giành giật cô ghê thế ! (hắn chọc)
-hihi phải đấy, họ yêu thương tôi, chứ con trai họ có quý mến tha thiết gì tôi đâu mà biểu chọn ai? Rồi biểu tôi về làm dâu các thứ nữa chứ? (nó cười vui vẻ nói)
-có đâu, Thiên Dực và Tiêu Đằng , tôi thấy hai người họ tình ý với cô lắm đấy! (hắn nói ngữ điệu không mặn mà)
-hihi thì họ đều thương cảm cho tôi thôi!
-ê này Tư Nguyệt, lúc mẹ Tiêu Đằng hỏi như thế, nếu cô bắt buộc phải chọn cô sẽ chọn ai? (hắn vẫn còn tò mò câu trả lời của nó)
-à câu hỏi ấy á! Khó sử nhỉ, anh Thiên Dực thì lãnh đạm , ôn nhu , tình cảm, Tiêu Đằng thì ấm áp thấu tình đạt lý , còn cậu... (nó khựng lại giây lát khuôn mặt đăm chiêu, nhưng nhanh thôi không để cậu thấy, mà cười ý chọc hắn vẻ mặt đang hết sức chờ đợi)
-ít nói, lạnh đạm, ấm áp,... ! Hihi mà thôi bỏ đi , cô Chi chỉ hỏi vui thế thôi. Chứ tôi làm gì có quyền có giá được ngồi đây mà chọn lựa chứ, hoàn cảnh và tương lai của tôi đâu cho phép mình với cao tới các cậu chứ! (nó cười trừ phóng tầm nhìn xa xăm)
-Tiểu Nguyệt! (bỗng nhiên hắn đứng trước mặt nó vẻ mặt nghiêm túc)
-hả? (nó tò mò)
-nếu như tôi nói tôi....
-Tư Nguyệt ở đây rồi! (sếp với TĐ vừa chạy tới cắt ngang câu nói của hắn)
-hihi vâng! (nó nhìn 2 người)
-rồi cậu nói tiếp đi?(rồi nó quay lại phía hắn)
Hắn nhìn hai người kia bằng ánh mắt không thiện cảm
-thôi không có gì!
-Tô Lập, em đi học ở trường mới có ngoan không ? Trên trường có ai bắt nạt em không? (nó đang ngồi trên giường bệnh hỏi Tô Lập đang ngồi cạnh nó)
Trong phòng có, đầy đủ ba mẹ và hai anh của nó, cả Triều Vĩ và sếp nữa! bạn bè, còn vướng việc học nên giờ không có ở đây.
-dạ, vui lắm chị ạ không ai bắt nạt em cả!(Tô Lập đang mân mê bàn tay trắng ngần của nó)
-...
Mọi người còn lại ngồi quanh bộ bàn ghế trong phòng, hỏi chuyện Sếp.
-À Thiên Dực , con đang làm nghề gì vậy? (ba nó hỏi)
-dạ con làm bên tập đoàn Kim thị! (anh rất từ tốn, rót nước cho ba mẹ nó)
-tập đoàn Kim Thị rất có tiếng trong giới kinh doanh đấy! Con làm bên mặt nào vậy? (mẹ nó hiền từ)
-dạ con làm giám đốc! (anh gãi gãi đầu)
-con mới trẻ tuổi như vậy mà đã điều khiển cả một hệ thống sao! Vậy sao con lại quen Tư Nguyệt chứ?(ba vẻ mặt hài lòng)
-à là Tư Nguyệt làm thêm bên quán Cafe của con, nên con có quen e ấy! (anh cười rồi nhìn nó đang nói chuyện với Triều Vĩ gần đó)
-ra vậy! Con có bắt nó làm cực khổ quá không đấy! (ba )
-hihi. Dạ không đâu ạ!
-con được đấy! Cô thấy con hợp với tính Tư Nguyệt lắm, nó bướng và lì lợm lắm, cần một người như con để khắc chế tính tình của nó! (Mẹ nó có vẻ hài lòng với anh lắm)
-hihi dạ con cũng mong được như vậy lắm!(anh cười hạnh phúc như mong đó sẽ thành sự thật)
Làm Tư Nguyệt và hắn phải dừng mọi hoạt động để nhìn mẹ, mặt hắn bí sị trông không hài lòng.
-mẹ, mẹ nói thế làm anh ý không thoải mái kìa! (nó nũng)
-đâu có, mẹ thấy Dũng rất hứng thú với đề cập của mẹ đấy chứ! (mẹ phản bác)
-Cô Lan!(hắn không thích tình cảnh bây giờ chút nào)
-không được, tôi là tôi nhắm Tư Nguyệt làm dâu họ Vương Thị chúng tôi rồi! (Ba mẹ hắn,vừa tới, nói giọng chắc chắn lắm )
-ba mẹ! (hắn mừng thấy rõ)
-hihi con chào hai bác ạ!(nó với sếp lễ phép)
-không, là chúng tôi chấm con bé rồi! (lại là thêm ba mẹ sếp, cũng vừa đến khẳng định) anh 2 anh 3 thì chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn nhau nhún vai. Không ngờ em gái mình lại được mọi người đặt gạch từ sớm thế này.
-ơ ba mẹ( sếp đứng dậy nhừng chỗ cho ba mẹ)
-hai bắc cũng đến thăm cháu sao? (giọng nó vui vui nũng nịu , vì bình thường nó cũng được ba mẹ sếp quý lắm nên cũng thường xuyên tới chơi)
-aigu chào...(ba nó chưa nói xong, thì lại nghe tiếng cửa phòng được mở lần nữa)
-chào mọi người! (là mẹ Tiêu Đằng và Tiêu Đằng)
-tôi thấy con bé là hợp với gia đình tôi nhất! Nên tôi nghĩ mọi người hãy để nó về làm dâu nhà tôi là hợp lý nhất !(mẹ TĐ đi về phía nó cười thật tươi)
-mẹ, sao mẹ lại nói thế! (Tiêu đằng cười cười)
-kệ mẹ,mẹ chỉ thích Tư Nguyệt làm con dâu mẹ thôi! Chắc gia đình cô Lan cũng đồng ý chứ! (mẹ TĐ cười thân thiện)
Lại bên ghế ngồi xuống, mặc kệ sắc mặt không được thoải mái lắm của các phụ huynh còn lại)
-ơ à... Hihi(mẹ nó chỉ biết cười gượng gạo, trả lời sao được chứ)
-ơ... (lũ trẻ ở đấy mặt méo xệch, ú ớ trước tình thế gì đây chứ, đặc biệt là nó) tại sao các phụ huynh lại trùng hợp thế này cơ chứ. 3 chàng trai đẹp hơn hoa đứng đấy mà như nam châm, ba mẹ thỏa thích dùng để thu hút lôi kéo nó!
-Tiểu Nguyệt! Con chọn ai? (lại được 3 bà mẹ niềm nở đồng thanh)
-ơ con... Con... (nó khó sử, quay lên nhìn ba chàng kia)
-MẸ! (3 chàng trai lên tiếng, sao lại làm khó nó như thế chứ, nhưng thật ra, ai cũng thầm mong người được chọn sẽ là họ)
-hihi thôi được rồi, mọi người đừng làm tụi nhỏ gượng gạo thế kia chứ! (ba nó gỡ rối)
-hihi phải đấy! Rồi hôm nay mọi người thật là trùng hợp, đã bớt chút thời gian đến thăm Tiểu Nguyệt.(mẹ nó chuyển chủ đề)
..... Phù......
Tụi nó thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau lắc đầu cười trừ cho mấy phụ huynh.
Một lúc sau, sao mà không khí vẫn khó chịu thế này nhỉ.anh 2 anh 3 có việc nên về rồi.
-ba mẹ với các bác, đến giờ Tư Nguyệt đi dạo rồi! Con xin phép mọi người đưa Tư Nguyệt đi! (Triều Vĩ lễ phép đứng dậy nói)
-ừ, đúng rồi con đưa nó đi đi!
-dạ!
Rìu nó xuống giường, ngồi lên xe lăn, hắn đưa nó thoát khỏi bầu không khí khó chịu này!
-dạ, thế con cũng xin phép đi với em ấy nha! (TĐ đi theo)
-con cũng xin phép! (theo sau là sếp)
-...
Hoa viên của bệnh viện hôm nay lại dễ chịu đến lạ.
-hem... Cậu là cứu tinh của đời tôi mà! (nó hít hà không khí như kiểu nghìn năm rồi không được thở vậy)
-hihi chứ để cô như thế thêm giây phút nào nữa, chắc cô chết vì ngạt thở luôn mất! (hắn và nó dừng chân bên mặt hồ bình lặng)
-không ngờ, mọi người lại yêu thương tôi nhiều như vậy đấy! (vẻ mặt đồng tình nó nói)
-tôi cũng không hiểu tại sao đấy,vừa xấu lại vừa lì lợm nữa, tại sao mấy phụ huynh lại giành giật cô ghê thế ! (hắn chọc)
-hihi phải đấy, họ yêu thương tôi, chứ con trai họ có quý mến tha thiết gì tôi đâu mà biểu chọn ai? Rồi biểu tôi về làm dâu các thứ nữa chứ? (nó cười vui vẻ nói)
-có đâu, Thiên Dực và Tiêu Đằng , tôi thấy hai người họ tình ý với cô lắm đấy! (hắn nói ngữ điệu không mặn mà)
-hihi thì họ đều thương cảm cho tôi thôi!
-ê này Tư Nguyệt, lúc mẹ Tiêu Đằng hỏi như thế, nếu cô bắt buộc phải chọn cô sẽ chọn ai? (hắn vẫn còn tò mò câu trả lời của nó)
-à câu hỏi ấy á! Khó sử nhỉ, anh Thiên Dực thì lãnh đạm , ôn nhu , tình cảm, Tiêu Đằng thì ấm áp thấu tình đạt lý , còn cậu... (nó khựng lại giây lát khuôn mặt đăm chiêu, nhưng nhanh thôi không để cậu thấy, mà cười ý chọc hắn vẻ mặt đang hết sức chờ đợi)
-ít nói, lạnh đạm, ấm áp,... ! Hihi mà thôi bỏ đi , cô Chi chỉ hỏi vui thế thôi. Chứ tôi làm gì có quyền có giá được ngồi đây mà chọn lựa chứ, hoàn cảnh và tương lai của tôi đâu cho phép mình với cao tới các cậu chứ! (nó cười trừ phóng tầm nhìn xa xăm)
-Tiểu Nguyệt! (bỗng nhiên hắn đứng trước mặt nó vẻ mặt nghiêm túc)
-hả? (nó tò mò)
-nếu như tôi nói tôi....
-Tư Nguyệt ở đây rồi! (sếp với TĐ vừa chạy tới cắt ngang câu nói của hắn)
-hihi vâng! (nó nhìn 2 người)
-rồi cậu nói tiếp đi?(rồi nó quay lại phía hắn)
Hắn nhìn hai người kia bằng ánh mắt không thiện cảm
-thôi không có gì!
/44
|