Nháy mắt, Tư Vũ Thánh đã ôm thiếu niên phi thân ra xa, cho tới khi thấy rõ gương mặt người nọ, hắn không che dấu được vẻ nghi hoặc, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Thì ra là Vân đại thiếu gia. Quả nhiên ngươi rất có năng lực, lại có thể tìm ra nơi này.”
Người này chính là ma giáo giáo chủ? Trong mắt Vân Khoảnh Dương hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, tầm mắt lập tức rời đi, dõi theo thiếu niên trong lòng hắn, hỏa nộ bắt đầu hiển lộ.
Vừa thấy người mình ngày đêm tưởng niệm cùng kẻ khác triền miên trên nền tuyết, bất luận ai cũng sẽ nộ khí xung thiên. Hiện tại y còn cùng người nọ ôm ấp, tư thế thân mật của hai người không chỉ tổn thương đôi mắt hắn, càng khiến tâm hắn đau đớn vạn phần. Vân Khoảng Dương nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn hai người, mím môi không nói.
Cảm nhận được sự dị thường của người trong lòng, hàn quang lóe qua trong mắt Tư Vũ Thánh, vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên, ôn nhu an ủi: “Tiểu Vũ Nhi không sợ, có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương tới đệ.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền tới tai kẻ đối diện.
Nắm tay Vân Khoảnh Dương không ngừng kêu lên “răng rắc”, hỏa nộ trong lòng điên cuồng bùng cháy, hít sâu một hơi, nháy mắt, khuôn mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn cười nói: “Giáo chủ không hỏi tại sao ta có thể tìm tới nơi này sao?”
Tư Vũ Thánh khẽ nâng mày, lạnh nhạt nói: “Trước nay đã nghe nói Vân gia thần thông quảng đại, ngươi có thể tìm thấy nơi này cũng không có gì đáng kinh ngạc.” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia nghi hoặc. Lần đầu đưa Vũ Nhi ra ngoài dạo chơi đã bị kẻ này tìm được, đích thật có chút kỳ quái.
Tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ điều gì, Vân Khoảnh Dương mỉm cười, nhìn thiếu niên trong lòng hắn, ôn nhu lên tiếng: “Vũ Nhi, đệ vẫn mang theo ngọc trụy ta đưa cho chứ?”
“Ngọc trụy?” Vân Phi Vũ nắm lấy mảnh ngọc qua lớp áo, từ trong lòng nam nhân đưa ánh mắt tìm hiểu về phía người nọ, không rõ hắn đột nhiên hỏi như vậy là có ý đồ gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt. Tuy rằng vật ấy đích thật là do hắn đưa, nhưng trong lòng thiếu niên luôn nhận định đó là di vật của Bích Nha để lại, vì vậy y lập tức phủ nhận: “Đây là di vật Tiểu Nha lưu lại cho ta, không can hệ gì tới ngươi.”
Vẻ kinh hoàng thoáng hiện lên trên người Vân Khoảnh Dương, dự đoán được thiếu niên sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ y lại phủ nhận quá mức rõ ràng như vậy, cơn giận trong lòng càng dâng cao mà mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, nhìn y: “Vũ Nhi, xem ra ta nên nhắc nhở đệ một chút. Khối ngọc kia chính là thứ ta đưa cho đệ trong ngày đại hôn. Quả thực có truyền qua tay Bích Nha, chẳng qua, người thật sự tặng khối ngọc này cho đệ là ta, đệ sẽ không quên chứ?”
Không đợi thiếu niên trả lời, Tư Vũ Thánh đột nhiên ngắt lời: “Vũ Nhi, rốt cuộc việc này là như thế nào, ngọc trụy này không phải do muội muội của đệ tặng? Còn nữa, đại hôn hắn vừa nhắc tới là chuyện gì?”
Quay đầu nhìn về phía nam nhân, thấy vẻ hoài nghi cùng hờn giận trên gương mặt hắn, Vân Phi Vũ há miệng thở dốc, lại không biết giải thích như thế nào mới phải.
“Vẫn nên để ta nói đi.” Động thái của hai người vẫn lọt vào mắt, Vân Khoảnh Dương càng thêm khẳng định mối nghi ngờ trong lòng. Thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, một người tỏ vẻ nghi hoặc, một người hoảng sợ, hắn âm thầm cười lạnh.
Hắn chẳng nghĩ rằng mình là hạng người thiện lương gì cả, cho dù đối mặt với người mình thương yêu, hắn cũng tuyệt đối không hiểu được hai chữ ‘nương tay’ có ý nghĩa ra sao, hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, điều mà hắn được giáo dục chính là ‘muốn có được thứ gì thì ngươi nhất định phải tự mình vận dụng tất cả các loại thủ đoạn để đoạt lấy, có như vậy thì ngươi mới có thể hoàn toàn khiến thứ đó thuộc về mình.’
Cố ý bỏ qua ảnh mắt cầu khẩn của thiếu niên, hắn mỉm cười: “Ngọc trụy ấy là hạ lễ ta tặng cho Vũ Nhi. Ngày ấy không kịp trực tiếp đưa cho y, vậy nên ta đưa cho nha hoàn của y, về phần hôn sự… có lẽ giáo chủ cũng biết, người mà đương kim võ lâm minh chủ thú về chính là ngũ muội của ta, cũng chính là người bên cạnh ngươi. Về phần vì sao Vũ Nhi lại nam phẫn nữ trang, chỉ sợ là có nỗi khổ riêng, đúng không? Thất đệ của ta, Vân – Phi – Vũ!”
Khi tất cả mọi chuyện bị người nọ chậm rãi nói ra, nội tâm Vân Phi Vũ rối như tơ vò, cả người như rơi trúng chảo dầu sôi, muốn nói ra hết thảy rồi lại cảm thấy có nói ra chân tướng cũng là vô vọng, không dám nhìn mặt nam nhân, lại cảm giác được từng trận hàn ý từ cơ thể hắn truyền tới khiến y không tự chủ được mà bắt đầu hoảng sợ.
“Hắn nói… đều là sự thật?” Tư Vũ Thánh không thể tin, trừng mắt nhìn thiếu niên, từng câu từng chữ từ kẽ răng thốt ra.
Sắc mặt Vân Phi Vũ tái nhợt tựa trang giấy trắng, đôi môi run nhẹ: “Không, ta….”
“Tốt lắm, không cần phải nói nữa.” Tuy rằng không muốn tin lời người nọ, nhưng nhìn vẻ mặt thiếu niên như vậy, Tư Vũ Thánh kết luận những lời hắn nói đều là sự thật, phất tay đẩy thiếu niên ra xa, vẻ mặt chán ghét.
Biểu hiện của nam nhân hoàn toàn rơi vào đáy mắt, Vân Phi Vũ ôm ngực, cảm giác nơi đó tựa như vừa có thứ gì vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ bi thương cùng chua sót.
Tư Vũ Thánh quay đầu, không muốn liếc nhìn y dù chỉ một lần, cố gắng áp chế hỏa nộ cuồng bạo trong lòng cùng thị huyết dục vong (ham muốn chém giết), sợ rằng tiếp tục nhìn y thì bản thân sẽ nhịn không được, nhịn không được mà xuống tay giết y. Tuy rằng bản thân vô cùng thống hận y đã lừa gạt mình, nhưng chung quy vẫn không thể nhẫn tâm hạ thủ. Tình yêu dành cho thiếu niên, thống hận đối với nanh ác của Vân gia khiến nội tâm hắn trở nên hỗn loạn.
Thấy sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, Vân Khoảng Dương đau lòng khôn tả, nhưng nhìn ánh mắt y vẫn chỉ dõi theo người nọ, sự tàn độc trong mắt càng thêm sâu sắc, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước: “Vũ Nhi, đệ còn có chuyện chưa nói với giáo chủ đại nhân mà. Khối ngọc trên người đệ chính là tín vật liên lạc vô cùng quan trọng của chúng ta. May mà hôm nay đệ có mang theo bên người, nếu không ta thật sự khó lòng tìm thấy đệ.”
Nhịn xuống cảm giác bi thương trong lòng, Vân Phi Vũ xoay người, lạnh lùng nhìn về phía hắn. Tuy những lời trước đó của hắn đều là sự thật, y cũng hiểu được sớm hay muộn nam nhân cũng biết chuyện này, nhưng y không muốn bị người ta tiết lộ trong thời điểm này. Hiện tại lại nghe được những lời vu khống của hắn thì oán khí, lửa giận trong lòng cùng nhau bùng nổ.
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Khối ngọc này thực sự là do ngươi đưa, nhưng ta nhớ rõ nó chẳng có công dụng liên lạc với ngươi, huống chi đây chỉ là một vật vô chi vô giác, chẳng lẽ có thể thật sự truyền tin như ngươi vu khống ta hay sao?” Thiếu niên oán hận, lấy khối ngọc trước ngực ra, ném tới trước mặt người nọ.
Vân Khoảnh Dương cúi người nhặt khối ngọc trên nền tuyết, miệng ‘chậc chậc’ hai tiếng, gương mặt không chút phiền não, mỉm cười nhìn thiếu niên: “Vũ Nhi, ta đã tới đây rồi, đệ cũng không cần sợ hãi hắn làm chi nữa. Vì sao không nói thẳng với hắn rằng ngọc này là vật đặc biệt của ta, chỉ cần ra gió sẽ phát huy công hiệu, mà ta dựa vào nó sẽ rất nhanh tìm được đệ?”
Nói xong, Vân Khoảnh Dương lấy một chiếc bình nhỏ trong suốt từ trong tay áo ra.
Nhìn con bọ màu bạc bên trong, ánh mắt Tư Vũ Thánh đột nhiên co rút, mà thiếu niên lại hoàn toàn không hiểu.
“Thiên khí trùng, Vân gia quả nhiên có nhiều thủ đoạn đặc sắc, lợi dụng thứ đó để truy tìm theo mùi hương được dạy dỗ từ trước. Khó trách ngươi lại coi trọng khối ngọc kia tới vậy, khó trách hôm nay ngươi nhất định muốn đi ra ngoài, khó trách….”
Ánh mắt nam nhân đột nhiên trở nên âm lệ, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Vân Phi Vũ, bóp cổ y, cười lớn: “Lừa đảo… Vân gia đều là lũ lừa đảo, ha ha ha”
“Không được phép tổn thương y.” Vân Khoảnh Dương không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến người nọ bị kích thích tới mức này, nghĩ rằng hắn sẽ xông tới phía mình, chẳng ngờ hắn lại ra tay với thiếu niên. Muốn phi thân tới phía trước cứu người lại thấy người nọ phiết tới một ánh mắt tràn đầy lệ khí, không khỏi ngẩn người, đứng tại chỗ không dám manh động, sợ rằng nếu động tới người nọ thì tính mạng của thiếu niên sẽ khó lòng giữ được.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của thiếu niên, ánh mắt Tư Vũ Thánh càng lộ rõ sự điên cuồng cùng hận ý sâu sắc: “Những kẻ lừa gạt ta đều đáng chết, hắn đáng chết, ngươi cũng đáng chết. Gạt ta một lần không đủ, tiếp tục gạt ta lần hai, lần ba, các người đều đáng chết, đều đáng chết!”
“Khụ, khụ khụ…Thánh…ta…không có….” Vân Phi Vũ ôm cánh tay hắn, thần sắc dị thường thống khổ.
“Câm miệng! Ngươi cũng xứng gọi tên ta? Ngươi là đồ tiện nhân chỉ biết mở miệng câu dẫn nam nhân…” Tư Vũ thánh vung tay phải lên, má trái thiếu niên in lại dấu năm ngón tay, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi.
Y có thể chịu được đau đớn trên thân thể, nhưng lời nói của nam nhân lại như đao kiếm đâm sâu vào tâm can, máu chảy không ngừng, bàn tay nắm trên cổ mỗi lúc một chặt, ánh mắt Vân Phi Vũ dần mơ hồ, mấp máy môi muốn gọi tên hắn một lần nữa lại không tài nào phát ra được một chút thanh âm!
Người này chính là ma giáo giáo chủ? Trong mắt Vân Khoảnh Dương hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó, tầm mắt lập tức rời đi, dõi theo thiếu niên trong lòng hắn, hỏa nộ bắt đầu hiển lộ.
Vừa thấy người mình ngày đêm tưởng niệm cùng kẻ khác triền miên trên nền tuyết, bất luận ai cũng sẽ nộ khí xung thiên. Hiện tại y còn cùng người nọ ôm ấp, tư thế thân mật của hai người không chỉ tổn thương đôi mắt hắn, càng khiến tâm hắn đau đớn vạn phần. Vân Khoảng Dương nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn hai người, mím môi không nói.
Cảm nhận được sự dị thường của người trong lòng, hàn quang lóe qua trong mắt Tư Vũ Thánh, vỗ nhẹ sau lưng thiếu niên, ôn nhu an ủi: “Tiểu Vũ Nhi không sợ, có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương tới đệ.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền tới tai kẻ đối diện.
Nắm tay Vân Khoảnh Dương không ngừng kêu lên “răng rắc”, hỏa nộ trong lòng điên cuồng bùng cháy, hít sâu một hơi, nháy mắt, khuôn mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn cười nói: “Giáo chủ không hỏi tại sao ta có thể tìm tới nơi này sao?”
Tư Vũ Thánh khẽ nâng mày, lạnh nhạt nói: “Trước nay đã nghe nói Vân gia thần thông quảng đại, ngươi có thể tìm thấy nơi này cũng không có gì đáng kinh ngạc.” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia nghi hoặc. Lần đầu đưa Vũ Nhi ra ngoài dạo chơi đã bị kẻ này tìm được, đích thật có chút kỳ quái.
Tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ điều gì, Vân Khoảnh Dương mỉm cười, nhìn thiếu niên trong lòng hắn, ôn nhu lên tiếng: “Vũ Nhi, đệ vẫn mang theo ngọc trụy ta đưa cho chứ?”
“Ngọc trụy?” Vân Phi Vũ nắm lấy mảnh ngọc qua lớp áo, từ trong lòng nam nhân đưa ánh mắt tìm hiểu về phía người nọ, không rõ hắn đột nhiên hỏi như vậy là có ý đồ gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt. Tuy rằng vật ấy đích thật là do hắn đưa, nhưng trong lòng thiếu niên luôn nhận định đó là di vật của Bích Nha để lại, vì vậy y lập tức phủ nhận: “Đây là di vật Tiểu Nha lưu lại cho ta, không can hệ gì tới ngươi.”
Vẻ kinh hoàng thoáng hiện lên trên người Vân Khoảnh Dương, dự đoán được thiếu niên sẽ phủ nhận, nhưng không ngờ y lại phủ nhận quá mức rõ ràng như vậy, cơn giận trong lòng càng dâng cao mà mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, nhìn y: “Vũ Nhi, xem ra ta nên nhắc nhở đệ một chút. Khối ngọc kia chính là thứ ta đưa cho đệ trong ngày đại hôn. Quả thực có truyền qua tay Bích Nha, chẳng qua, người thật sự tặng khối ngọc này cho đệ là ta, đệ sẽ không quên chứ?”
Không đợi thiếu niên trả lời, Tư Vũ Thánh đột nhiên ngắt lời: “Vũ Nhi, rốt cuộc việc này là như thế nào, ngọc trụy này không phải do muội muội của đệ tặng? Còn nữa, đại hôn hắn vừa nhắc tới là chuyện gì?”
Quay đầu nhìn về phía nam nhân, thấy vẻ hoài nghi cùng hờn giận trên gương mặt hắn, Vân Phi Vũ há miệng thở dốc, lại không biết giải thích như thế nào mới phải.
“Vẫn nên để ta nói đi.” Động thái của hai người vẫn lọt vào mắt, Vân Khoảnh Dương càng thêm khẳng định mối nghi ngờ trong lòng. Thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, một người tỏ vẻ nghi hoặc, một người hoảng sợ, hắn âm thầm cười lạnh.
Hắn chẳng nghĩ rằng mình là hạng người thiện lương gì cả, cho dù đối mặt với người mình thương yêu, hắn cũng tuyệt đối không hiểu được hai chữ ‘nương tay’ có ý nghĩa ra sao, hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, điều mà hắn được giáo dục chính là ‘muốn có được thứ gì thì ngươi nhất định phải tự mình vận dụng tất cả các loại thủ đoạn để đoạt lấy, có như vậy thì ngươi mới có thể hoàn toàn khiến thứ đó thuộc về mình.’
Cố ý bỏ qua ảnh mắt cầu khẩn của thiếu niên, hắn mỉm cười: “Ngọc trụy ấy là hạ lễ ta tặng cho Vũ Nhi. Ngày ấy không kịp trực tiếp đưa cho y, vậy nên ta đưa cho nha hoàn của y, về phần hôn sự… có lẽ giáo chủ cũng biết, người mà đương kim võ lâm minh chủ thú về chính là ngũ muội của ta, cũng chính là người bên cạnh ngươi. Về phần vì sao Vũ Nhi lại nam phẫn nữ trang, chỉ sợ là có nỗi khổ riêng, đúng không? Thất đệ của ta, Vân – Phi – Vũ!”
Khi tất cả mọi chuyện bị người nọ chậm rãi nói ra, nội tâm Vân Phi Vũ rối như tơ vò, cả người như rơi trúng chảo dầu sôi, muốn nói ra hết thảy rồi lại cảm thấy có nói ra chân tướng cũng là vô vọng, không dám nhìn mặt nam nhân, lại cảm giác được từng trận hàn ý từ cơ thể hắn truyền tới khiến y không tự chủ được mà bắt đầu hoảng sợ.
“Hắn nói… đều là sự thật?” Tư Vũ Thánh không thể tin, trừng mắt nhìn thiếu niên, từng câu từng chữ từ kẽ răng thốt ra.
Sắc mặt Vân Phi Vũ tái nhợt tựa trang giấy trắng, đôi môi run nhẹ: “Không, ta….”
“Tốt lắm, không cần phải nói nữa.” Tuy rằng không muốn tin lời người nọ, nhưng nhìn vẻ mặt thiếu niên như vậy, Tư Vũ Thánh kết luận những lời hắn nói đều là sự thật, phất tay đẩy thiếu niên ra xa, vẻ mặt chán ghét.
Biểu hiện của nam nhân hoàn toàn rơi vào đáy mắt, Vân Phi Vũ ôm ngực, cảm giác nơi đó tựa như vừa có thứ gì vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ, kinh ngạc nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ bi thương cùng chua sót.
Tư Vũ Thánh quay đầu, không muốn liếc nhìn y dù chỉ một lần, cố gắng áp chế hỏa nộ cuồng bạo trong lòng cùng thị huyết dục vong (ham muốn chém giết), sợ rằng tiếp tục nhìn y thì bản thân sẽ nhịn không được, nhịn không được mà xuống tay giết y. Tuy rằng bản thân vô cùng thống hận y đã lừa gạt mình, nhưng chung quy vẫn không thể nhẫn tâm hạ thủ. Tình yêu dành cho thiếu niên, thống hận đối với nanh ác của Vân gia khiến nội tâm hắn trở nên hỗn loạn.
Thấy sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, Vân Khoảng Dương đau lòng khôn tả, nhưng nhìn ánh mắt y vẫn chỉ dõi theo người nọ, sự tàn độc trong mắt càng thêm sâu sắc, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước: “Vũ Nhi, đệ còn có chuyện chưa nói với giáo chủ đại nhân mà. Khối ngọc trên người đệ chính là tín vật liên lạc vô cùng quan trọng của chúng ta. May mà hôm nay đệ có mang theo bên người, nếu không ta thật sự khó lòng tìm thấy đệ.”
Nhịn xuống cảm giác bi thương trong lòng, Vân Phi Vũ xoay người, lạnh lùng nhìn về phía hắn. Tuy những lời trước đó của hắn đều là sự thật, y cũng hiểu được sớm hay muộn nam nhân cũng biết chuyện này, nhưng y không muốn bị người ta tiết lộ trong thời điểm này. Hiện tại lại nghe được những lời vu khống của hắn thì oán khí, lửa giận trong lòng cùng nhau bùng nổ.
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Khối ngọc này thực sự là do ngươi đưa, nhưng ta nhớ rõ nó chẳng có công dụng liên lạc với ngươi, huống chi đây chỉ là một vật vô chi vô giác, chẳng lẽ có thể thật sự truyền tin như ngươi vu khống ta hay sao?” Thiếu niên oán hận, lấy khối ngọc trước ngực ra, ném tới trước mặt người nọ.
Vân Khoảnh Dương cúi người nhặt khối ngọc trên nền tuyết, miệng ‘chậc chậc’ hai tiếng, gương mặt không chút phiền não, mỉm cười nhìn thiếu niên: “Vũ Nhi, ta đã tới đây rồi, đệ cũng không cần sợ hãi hắn làm chi nữa. Vì sao không nói thẳng với hắn rằng ngọc này là vật đặc biệt của ta, chỉ cần ra gió sẽ phát huy công hiệu, mà ta dựa vào nó sẽ rất nhanh tìm được đệ?”
Nói xong, Vân Khoảnh Dương lấy một chiếc bình nhỏ trong suốt từ trong tay áo ra.
Nhìn con bọ màu bạc bên trong, ánh mắt Tư Vũ Thánh đột nhiên co rút, mà thiếu niên lại hoàn toàn không hiểu.
“Thiên khí trùng, Vân gia quả nhiên có nhiều thủ đoạn đặc sắc, lợi dụng thứ đó để truy tìm theo mùi hương được dạy dỗ từ trước. Khó trách ngươi lại coi trọng khối ngọc kia tới vậy, khó trách hôm nay ngươi nhất định muốn đi ra ngoài, khó trách….”
Ánh mắt nam nhân đột nhiên trở nên âm lệ, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Vân Phi Vũ, bóp cổ y, cười lớn: “Lừa đảo… Vân gia đều là lũ lừa đảo, ha ha ha”
“Không được phép tổn thương y.” Vân Khoảnh Dương không nghĩ rằng lời nói của mình lại khiến người nọ bị kích thích tới mức này, nghĩ rằng hắn sẽ xông tới phía mình, chẳng ngờ hắn lại ra tay với thiếu niên. Muốn phi thân tới phía trước cứu người lại thấy người nọ phiết tới một ánh mắt tràn đầy lệ khí, không khỏi ngẩn người, đứng tại chỗ không dám manh động, sợ rằng nếu động tới người nọ thì tính mạng của thiếu niên sẽ khó lòng giữ được.
Nhìn vẻ mặt thống khổ của thiếu niên, ánh mắt Tư Vũ Thánh càng lộ rõ sự điên cuồng cùng hận ý sâu sắc: “Những kẻ lừa gạt ta đều đáng chết, hắn đáng chết, ngươi cũng đáng chết. Gạt ta một lần không đủ, tiếp tục gạt ta lần hai, lần ba, các người đều đáng chết, đều đáng chết!”
“Khụ, khụ khụ…Thánh…ta…không có….” Vân Phi Vũ ôm cánh tay hắn, thần sắc dị thường thống khổ.
“Câm miệng! Ngươi cũng xứng gọi tên ta? Ngươi là đồ tiện nhân chỉ biết mở miệng câu dẫn nam nhân…” Tư Vũ thánh vung tay phải lên, má trái thiếu niên in lại dấu năm ngón tay, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi.
Y có thể chịu được đau đớn trên thân thể, nhưng lời nói của nam nhân lại như đao kiếm đâm sâu vào tâm can, máu chảy không ngừng, bàn tay nắm trên cổ mỗi lúc một chặt, ánh mắt Vân Phi Vũ dần mơ hồ, mấp máy môi muốn gọi tên hắn một lần nữa lại không tài nào phát ra được một chút thanh âm!
/290
|