(Miêu: thứ lỗi, ta không hiểu lắm tựa đề chương này)
Mới chớp mắt đã tới mùa hạ, khi ánh những tia sáng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Vân Phi Vũ mở to hai mắt, vươn vai ngồi dậy, theo thói quen liền đi tới bên bàn lấy hai chiếc bao tay đeo lên, trên tay hai cái, trên đùi hai cái, trên người một vòng, sau đó khoác một chiếc áo ra phía ngoài.
Gần hai tháng nay, y vẫn luôn mang theo trên người sức nặng gần trăm cân mà đi lại, làm việc. Lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy khó khăn, nhưng tới nay, hoạt động đã rất tự nhiên, y cũng hoàn toàn thích ứng với cảm giác này, nhưng y hiểu được, như vậy vẫn chưa đủ.
Nấu cháo, làm điểm tâm, khi thấy lão nhân xuất hiện, y không khỏi ngạc nhiên: “Âu Dương lão bá, Tiểu Thần đâu, sao hắn không tới ăn điểm tâm?”
Lão nhân cắn miếng bánh thơm phức, húp một ngụm cháo loãng, không bao lâu đã thấy đáy, đem bát đưa cho thiếu niên ý muốn thêm bát nữa, chép miệng nói: “Mấy ngày nay làm việc mệt mỏi, để hắn ngủ đi.”
“Nga” đem bát cháo đầy đưa cho lão nhân, y cầm đôi đũa trước mặt mình, khẽ nâng mày.
Tính tình của tiểu tử kia thật giống với lão nhân trước mặt, đều là dạng người khi gặp chuyện hứng thú sẽ mê mẩn điên cuồng, nếu không phải mình mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn chu đáo, chỉ sợ hai người này không chết đói cũng thành da bọc xương.
Lão nhân là người trưởng thành nên không nói, nhưng tiểu tử kia mới được bốn tuổi, cho dù có thông minh tới mức nào cũng chỉ là một tiểu hài tử đang tuổi lớn. Nghĩ tới việc một thời gian ngắn nữa, gương mặt phấn nộn đáng yêu kia sẽ mất đi vẻ lanh lợi, quầng mắt đen sẫm, Vân Phi Vũ nhịn không được mà bắt đầu đau lòng. Y thực sự yêu quý tiểu tử kia, tuy biết lão nhân cũng vô cùng thương yêu hắn, nhưng chỉ sợ lão nhân yêu nhất chính là trí thông minh của hắn mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn lão nhân đối diện, thiếu niên suy nghĩ, đang muốn mở miệng khuyên bảo lại không ngờ người nọ đưa bát tới trước mặt, giành trước hỏi: “Lát nữa ngươi không bận gì đúng không?”
“?” Vân Phi Vũ ngây người, nghĩ nghĩ: “Không có việc gì.”
“Được rồi, giúp ta thí nghiệm thuốc.”
Nhìn lão nhân vui vẻ rạo rực, thiếu niên bất an trong lòng, nhiều ngày ở chung giúp y hiểu lão nhân đôi chút. Mỗi khi hắn cực kỳ hưng phấn, điều đó chứng tỏ độc dược kia càng mạnh.
“Chuyện kia…Âu Dương lão bá, là loại thuốc mà người mới chế ra sao?” Vân Phi Vũ kiên trì lên tiếng.
“Ừ” Đôi mắt lão nhân tỏa sáng như tiểu hài tử. nhìn biểu tình khó xử của thiếu niên, hắn trừng mắt, cười nói: “Yên tâm, lần này không bắt ngươi ăn, là ngâm mình. Dùng để ngâm mình nên độc tính cũng không mạnh.”
Thấy lão nhân bắt đầu trầm tư, thiếu niên đứng dậy thu thập chén đĩa. Vài lần thử thuốc trước đây đã để lại những ám ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí y. Cái cảm giác sống không bằng chết ấy, nếu không phải tiểu tử kia luôn ở bên cạnh, y thực sự muốn tìm một cây đao tự đâm vào ngực, như vậy là xong xuôi.
Nhưng là, chuyện đã nói ra khỏi miệng thì không thể nào thu hồi. Y không phải dạng người không biết giữ lời hứa. “Quên đi” Thiếu niên âm thầm than thở. Ít nhất lúc này cũng chỉ cần ngâm mình mà thôi, không phải trực tiếp ăn vào. Chắc làm như vậy cũng không đau đớn lắm.
Thu dọn nhanh chóng, lão nhân lập tức đưa y tới gian phòng thí nghiệm thuốc. Nhìn mộc dũng trong suốt bị vài giọt chất lỏng màu trắng của hắn nhỏ vào liền biến thành màu tím, y lập tức hoảng sợ, nhưng cũng đành cởi áo bước vào trong.
Hình như không có cảm giác gì, Vân Phi Vũ lẳng lặng ngồi bên trong, nâng tay vốc một chút thuốc nước màu tím. “Ủa, sao cánh tay lại đỏ bừng lên như thế này? Trông giống như bị thương vậy. Nhưng mình vẫn chưa có cảm giác đau đớn mà. Chẳng lẽ là màu nhuộm?”
Sờ sờ, không đau cũng chẳng ngứa ngáy. “Hẳn là màu nhuộm rồi, dù sao mình cũng vừa thấy chất lỏng màu trắng kia biến nước thành màu tím, mình bị nhiễm thành màu hồng cũng chẳng có gì kỳ quái.” Nghĩ tới đó, thiếu niên nhắm mắt lại, chờ đợi dược hiệu phát huy.
Vẫn không có chút cảm giác khác lạ nào, nhưng không hiểu sao lại rất buồn ngủ. “Buồn ngủ quá. Mắt cũng không mở ra được. Là ai đang ồn ào bên tai vậy, ruồi bọ sao?” Thiếu niên nhíu mày, muốn nâng tay đuổi đi lại phát hiện không thể sử dụng một chút sức lực nào cả, trước ngực cũng khó chịu, hô hấp khó khăn, là do dược liệu đã phát huy công dụng?
Thiếu niên có chút khó hiểu, “Trên người vẫn chưa cảm thấy một chút đau đớn, nhưng buồn ngủ quá, vậy thì…cứ ngủ luôn cho rồi!”
Lão nhân vuốt vuốt hai má của Vân Phi Vũ: “Tiểu tử, tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
“Sao lại thế này?” Âu Dương Ngọc có chút mơ hồ, hắn chưa bao giờ gặp qua tình huống này, gương mặt thiếu niên thực sự rất bình thản, không có một chút thống khổ, nhưng hình như có điều gì đó không đúng. Hắn đưa tay đặt trên động mạch của thiếu niên, phát hiện mạch đập vô cùng suy yếu, trong lòng hoảng hốt.
“Lão nhân kia, còn chơi chưa đủ hả?”
Lang Ỷ Thần một tay cầm bánh, một tay bưng bát cháo, chậm rãi bước vào phòng, khi thấy thần sắc Âu Dương Ngọc biến xấu, ngây ngốc đứng ở một bên, dự cảm xấu bắt đầu dâng lên.
Nhìn theo tầm mắt của lão nhân, hắn thấy thiếu niên đang hôn mê trong mộc dũng (thùng gỗ), thân thể đỏ thẫm, hắn lập tức vất mấy vật trên tay, xông lên phía trước kiểm tra hơi thở của thiếu niên, phát hiện hơi thở chậm chạp kéo dài, giống như…không…không lưu ý sẽ biến mất, không khỏi rống lớn: “Tử lão nhân, ngươi cho hắn thử nghiệm thuốc mới?”
Âu Dương Ngọc bừng tỉnh, gật gật đầu, lập tức xoay người tìm kiếm thứ gì đó trên tủ thuốc sau lưng.
“Trước tiên cần phải cho y ăn mấy thứ này đã, bảo vệ tâm mạch quan trọng hơn.” Đem vài chiếc bình nhỏ nhét tới trước ngực Lang Ỷ Thần, lão nhân bắt đầu ngẫm nghĩ.
Tuy rằng rất tức giận với hành vi của lão nhân, nhưng hắn hiểu, hiện giờ, cứu người mới là việc quan trọng nhất, lập tức lấy ra một chút thuốc, định nhét vào miệng thiếu niên, nhưng mà…mặc kệ hắn làm cách nào cũng không mở hàm thiếu niên ra được.
“Lão nhân, ngươi tới đây nhanh lên.”
Âu Dương Ngọc liếc hắn một cái, nhận lấy viên thuốc, xiết chặt hai gò má thiếu niên mà kéo xuống, thuận thế đem dược hoàn nhét vào trong miệng y, sau đó khép lại.
“Đúng rồi, ngươi đem độc dược rót vào trong nước đúng không, vì sao không đưa y ra ngoài trước? Ăn một viên dược hoàn như vậy có thể làm gì cơ chứ, uổng công ngươi là độc vương, làm thế nào lại có thể phạm phải sai lầm như thế này? Nhanh lên, đưa y ra khỏi đó trước đã.”
“Không được.” Âu Dương Ngọc lập tức ngăn cản, không biết vì sao, khi thấy da thịt đỏ thẫm của thiếu niên, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên cảm giác bất an.
“Vì sao không được, đến lúc này mà ngươi vẫn còn muốn thí nghiệm thuốc?” Lang Ỷ Thần rống giận.
“Không phải nguyên nhân này.” Âu Dương Ngọc cau mày, tuy không rõ là vì sao, nhưng hắn cảm thấy hiện tại không được phép đụng chạm lung tung lên cơ thể thiếu niên, nếu không……..
“Vậy thì vì nguyên nhân gì? Người ta sắp chết mà còn đặt trong nước độc như vậy, đầu óc ngươi có bệnh a?”
Lang Ỷ Thần vô cùng tức giận, thấy lão nhân vẫn bất động như trước, hắn liền đưa tay bắt lấy bả vai thiếu niên, không ngờ trên tay lại xuất hiện cảm giác ẩm ướt, dinh dính. Nhìn máu tươi trên tay, hắn trừng mắt thực lớn, thấy bả vai thiếu niên vừa bị mình đụng nhẹ đã bong da tróc thịt, huyết nhục mơ hồ.
“Sao lại thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?” Lang Ỷ Thần thất kinh nhìn về phía lão nhân, đột nhiên tiến lên bắt lấy hắn điên cuồng đấm đá. “ Đều do ngươi, đều do ngươi làm hại, ngươi cứu sống y cho ta, mau cứu sống y cho ta.”
Âu Dương Ngọc thở dài: “Xem ra độc đã ngấm vào xương tủy, thân thể đã bắt đầu phân hủy từ bên trong, hơn nữa, hình như càng chạy tới gần tim thì độc tính càng phát huynh mạnh mẽ. Tiểu tử này đã ăn đan dược mà vẫn chưa khởi sắc, chỉ sợ…..”
Lang Ỷ Thần đột nhiên dừng lại, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Lão nhân thân là độc vương nên vốn không phải dạng người thiện lương, coi trọng mình cũng chỉ vì muốn có người kế thừa tay nghề của hắn, còn sống chết của thiếu niên thì hắn đâu cần quan tâm. Lang Ỷ Thần hiểu điều này rất rõ.
Đau lòng nhìn về phía thiếu niên, thật vất vả mới tìm được một người thật lòng quan tâm chăm sóc mình, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn y biến mất như vậy?
“Không cần, ta không muốn như vậy!”
Lang Ỷ Thần vuốt mặt, nhặt những chiếc bình trên mặt đất lên, cũng không thèm để ý xem đó là độc dược hay là giải dược, đem toàn bộ đổ vào mộc dũng. Hiện tại hắn đã không thể nghĩ tới chuyện gì khác, đành phải vội vàng cho loạn dược liệu vào trong, nói không chừng còn có thể dĩ độc trị độc, hóa giải độc dược trên thân thể thiếu niên.
Nhìn giá thuốc trước mắt, không thèm quan tâm tới biểu hiện của lão nhân, đem tất cả dược vật có thể sử dụng được đổ hết vào mộc dũng, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, lại chạy tới bên cạnh đám thảo dược chưa chế biến, bưng cả khuông đổ vào trong.
“Từ từ.” Âu Dương Ngọc hét lên một tiếng lại phát hiện đã quá muộn, trơ mắt nhìn dải sáng màu đỏ kia rơi vào trong mộc dũng, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi, tiêu mất rồi…..”
Lang Ỷ Thần nghĩ hắn tiếc cái gì, nhưng nhìn vật đỏ thẫm đang trôi nổi trong mộc dũng, trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ tới con rắn đêm qua lão nhân nhét vào trong khuông, vậy là vừa rồi….
Độc dược mới chính là được chế từ những thứ lấy trên người độc xà đỏ thẫm này, mình lại đem nó ném vào trong, bản thân đúng là thành sự bất túc, bại sự hữu dư (ăn hại).
Lang Ỷ Thần hoảng loạn, dùng sức đạp đổ mộc dũng, nhưng khí lực yếu ớt nên mộc dũng không chút sứt mẻ, hắn bắt đầu kêu khóc: “Lão nhân, mau giúp ta đẩy ngã nó.”
“Oa oa, đừng nóng vội, ngươi nhìn xem!” Lão nhân túm lấy hắn, chỉ vào mộc dũng: “Ngươi xem đi, từ lúc con rắn này rơi vào đó, nước trong mộc dũng bắt đầu biến đổi, không chừng tiểu tử này còn có thể cứu được. Tục ngữ nói phản độc gì đó, chắc chắn trên những độc vật kia có chứa giải dược, nói không chừng ngươi vừa làm loạn lên, ngược lại đã làm đúng rồi.”
Lang Ỷ Thần nháy mắt mấy cái, nhìn mộc dũng vốn không chút gợn sóng bỗng nhiên bốc hơi cuồn cuộn, tỏa ra từng làn khói tím ngắt, có lẽ….thật sự có thể cứu chữa.
Mới chớp mắt đã tới mùa hạ, khi ánh những tia sáng đầu tiên chiếu vào trong phòng, Vân Phi Vũ mở to hai mắt, vươn vai ngồi dậy, theo thói quen liền đi tới bên bàn lấy hai chiếc bao tay đeo lên, trên tay hai cái, trên đùi hai cái, trên người một vòng, sau đó khoác một chiếc áo ra phía ngoài.
Gần hai tháng nay, y vẫn luôn mang theo trên người sức nặng gần trăm cân mà đi lại, làm việc. Lúc mới bắt đầu cũng cảm thấy khó khăn, nhưng tới nay, hoạt động đã rất tự nhiên, y cũng hoàn toàn thích ứng với cảm giác này, nhưng y hiểu được, như vậy vẫn chưa đủ.
Nấu cháo, làm điểm tâm, khi thấy lão nhân xuất hiện, y không khỏi ngạc nhiên: “Âu Dương lão bá, Tiểu Thần đâu, sao hắn không tới ăn điểm tâm?”
Lão nhân cắn miếng bánh thơm phức, húp một ngụm cháo loãng, không bao lâu đã thấy đáy, đem bát đưa cho thiếu niên ý muốn thêm bát nữa, chép miệng nói: “Mấy ngày nay làm việc mệt mỏi, để hắn ngủ đi.”
“Nga” đem bát cháo đầy đưa cho lão nhân, y cầm đôi đũa trước mặt mình, khẽ nâng mày.
Tính tình của tiểu tử kia thật giống với lão nhân trước mặt, đều là dạng người khi gặp chuyện hứng thú sẽ mê mẩn điên cuồng, nếu không phải mình mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn chu đáo, chỉ sợ hai người này không chết đói cũng thành da bọc xương.
Lão nhân là người trưởng thành nên không nói, nhưng tiểu tử kia mới được bốn tuổi, cho dù có thông minh tới mức nào cũng chỉ là một tiểu hài tử đang tuổi lớn. Nghĩ tới việc một thời gian ngắn nữa, gương mặt phấn nộn đáng yêu kia sẽ mất đi vẻ lanh lợi, quầng mắt đen sẫm, Vân Phi Vũ nhịn không được mà bắt đầu đau lòng. Y thực sự yêu quý tiểu tử kia, tuy biết lão nhân cũng vô cùng thương yêu hắn, nhưng chỉ sợ lão nhân yêu nhất chính là trí thông minh của hắn mà thôi.
Ngẩng đầu nhìn lão nhân đối diện, thiếu niên suy nghĩ, đang muốn mở miệng khuyên bảo lại không ngờ người nọ đưa bát tới trước mặt, giành trước hỏi: “Lát nữa ngươi không bận gì đúng không?”
“?” Vân Phi Vũ ngây người, nghĩ nghĩ: “Không có việc gì.”
“Được rồi, giúp ta thí nghiệm thuốc.”
Nhìn lão nhân vui vẻ rạo rực, thiếu niên bất an trong lòng, nhiều ngày ở chung giúp y hiểu lão nhân đôi chút. Mỗi khi hắn cực kỳ hưng phấn, điều đó chứng tỏ độc dược kia càng mạnh.
“Chuyện kia…Âu Dương lão bá, là loại thuốc mà người mới chế ra sao?” Vân Phi Vũ kiên trì lên tiếng.
“Ừ” Đôi mắt lão nhân tỏa sáng như tiểu hài tử. nhìn biểu tình khó xử của thiếu niên, hắn trừng mắt, cười nói: “Yên tâm, lần này không bắt ngươi ăn, là ngâm mình. Dùng để ngâm mình nên độc tính cũng không mạnh.”
Thấy lão nhân bắt đầu trầm tư, thiếu niên đứng dậy thu thập chén đĩa. Vài lần thử thuốc trước đây đã để lại những ám ảnh không thể xóa nhòa trong tâm trí y. Cái cảm giác sống không bằng chết ấy, nếu không phải tiểu tử kia luôn ở bên cạnh, y thực sự muốn tìm một cây đao tự đâm vào ngực, như vậy là xong xuôi.
Nhưng là, chuyện đã nói ra khỏi miệng thì không thể nào thu hồi. Y không phải dạng người không biết giữ lời hứa. “Quên đi” Thiếu niên âm thầm than thở. Ít nhất lúc này cũng chỉ cần ngâm mình mà thôi, không phải trực tiếp ăn vào. Chắc làm như vậy cũng không đau đớn lắm.
Thu dọn nhanh chóng, lão nhân lập tức đưa y tới gian phòng thí nghiệm thuốc. Nhìn mộc dũng trong suốt bị vài giọt chất lỏng màu trắng của hắn nhỏ vào liền biến thành màu tím, y lập tức hoảng sợ, nhưng cũng đành cởi áo bước vào trong.
Hình như không có cảm giác gì, Vân Phi Vũ lẳng lặng ngồi bên trong, nâng tay vốc một chút thuốc nước màu tím. “Ủa, sao cánh tay lại đỏ bừng lên như thế này? Trông giống như bị thương vậy. Nhưng mình vẫn chưa có cảm giác đau đớn mà. Chẳng lẽ là màu nhuộm?”
Sờ sờ, không đau cũng chẳng ngứa ngáy. “Hẳn là màu nhuộm rồi, dù sao mình cũng vừa thấy chất lỏng màu trắng kia biến nước thành màu tím, mình bị nhiễm thành màu hồng cũng chẳng có gì kỳ quái.” Nghĩ tới đó, thiếu niên nhắm mắt lại, chờ đợi dược hiệu phát huy.
Vẫn không có chút cảm giác khác lạ nào, nhưng không hiểu sao lại rất buồn ngủ. “Buồn ngủ quá. Mắt cũng không mở ra được. Là ai đang ồn ào bên tai vậy, ruồi bọ sao?” Thiếu niên nhíu mày, muốn nâng tay đuổi đi lại phát hiện không thể sử dụng một chút sức lực nào cả, trước ngực cũng khó chịu, hô hấp khó khăn, là do dược liệu đã phát huy công dụng?
Thiếu niên có chút khó hiểu, “Trên người vẫn chưa cảm thấy một chút đau đớn, nhưng buồn ngủ quá, vậy thì…cứ ngủ luôn cho rồi!”
Lão nhân vuốt vuốt hai má của Vân Phi Vũ: “Tiểu tử, tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
“Sao lại thế này?” Âu Dương Ngọc có chút mơ hồ, hắn chưa bao giờ gặp qua tình huống này, gương mặt thiếu niên thực sự rất bình thản, không có một chút thống khổ, nhưng hình như có điều gì đó không đúng. Hắn đưa tay đặt trên động mạch của thiếu niên, phát hiện mạch đập vô cùng suy yếu, trong lòng hoảng hốt.
“Lão nhân kia, còn chơi chưa đủ hả?”
Lang Ỷ Thần một tay cầm bánh, một tay bưng bát cháo, chậm rãi bước vào phòng, khi thấy thần sắc Âu Dương Ngọc biến xấu, ngây ngốc đứng ở một bên, dự cảm xấu bắt đầu dâng lên.
Nhìn theo tầm mắt của lão nhân, hắn thấy thiếu niên đang hôn mê trong mộc dũng (thùng gỗ), thân thể đỏ thẫm, hắn lập tức vất mấy vật trên tay, xông lên phía trước kiểm tra hơi thở của thiếu niên, phát hiện hơi thở chậm chạp kéo dài, giống như…không…không lưu ý sẽ biến mất, không khỏi rống lớn: “Tử lão nhân, ngươi cho hắn thử nghiệm thuốc mới?”
Âu Dương Ngọc bừng tỉnh, gật gật đầu, lập tức xoay người tìm kiếm thứ gì đó trên tủ thuốc sau lưng.
“Trước tiên cần phải cho y ăn mấy thứ này đã, bảo vệ tâm mạch quan trọng hơn.” Đem vài chiếc bình nhỏ nhét tới trước ngực Lang Ỷ Thần, lão nhân bắt đầu ngẫm nghĩ.
Tuy rằng rất tức giận với hành vi của lão nhân, nhưng hắn hiểu, hiện giờ, cứu người mới là việc quan trọng nhất, lập tức lấy ra một chút thuốc, định nhét vào miệng thiếu niên, nhưng mà…mặc kệ hắn làm cách nào cũng không mở hàm thiếu niên ra được.
“Lão nhân, ngươi tới đây nhanh lên.”
Âu Dương Ngọc liếc hắn một cái, nhận lấy viên thuốc, xiết chặt hai gò má thiếu niên mà kéo xuống, thuận thế đem dược hoàn nhét vào trong miệng y, sau đó khép lại.
“Đúng rồi, ngươi đem độc dược rót vào trong nước đúng không, vì sao không đưa y ra ngoài trước? Ăn một viên dược hoàn như vậy có thể làm gì cơ chứ, uổng công ngươi là độc vương, làm thế nào lại có thể phạm phải sai lầm như thế này? Nhanh lên, đưa y ra khỏi đó trước đã.”
“Không được.” Âu Dương Ngọc lập tức ngăn cản, không biết vì sao, khi thấy da thịt đỏ thẫm của thiếu niên, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên cảm giác bất an.
“Vì sao không được, đến lúc này mà ngươi vẫn còn muốn thí nghiệm thuốc?” Lang Ỷ Thần rống giận.
“Không phải nguyên nhân này.” Âu Dương Ngọc cau mày, tuy không rõ là vì sao, nhưng hắn cảm thấy hiện tại không được phép đụng chạm lung tung lên cơ thể thiếu niên, nếu không……..
“Vậy thì vì nguyên nhân gì? Người ta sắp chết mà còn đặt trong nước độc như vậy, đầu óc ngươi có bệnh a?”
Lang Ỷ Thần vô cùng tức giận, thấy lão nhân vẫn bất động như trước, hắn liền đưa tay bắt lấy bả vai thiếu niên, không ngờ trên tay lại xuất hiện cảm giác ẩm ướt, dinh dính. Nhìn máu tươi trên tay, hắn trừng mắt thực lớn, thấy bả vai thiếu niên vừa bị mình đụng nhẹ đã bong da tróc thịt, huyết nhục mơ hồ.
“Sao lại thế này? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?” Lang Ỷ Thần thất kinh nhìn về phía lão nhân, đột nhiên tiến lên bắt lấy hắn điên cuồng đấm đá. “ Đều do ngươi, đều do ngươi làm hại, ngươi cứu sống y cho ta, mau cứu sống y cho ta.”
Âu Dương Ngọc thở dài: “Xem ra độc đã ngấm vào xương tủy, thân thể đã bắt đầu phân hủy từ bên trong, hơn nữa, hình như càng chạy tới gần tim thì độc tính càng phát huynh mạnh mẽ. Tiểu tử này đã ăn đan dược mà vẫn chưa khởi sắc, chỉ sợ…..”
Lang Ỷ Thần đột nhiên dừng lại, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
Lão nhân thân là độc vương nên vốn không phải dạng người thiện lương, coi trọng mình cũng chỉ vì muốn có người kế thừa tay nghề của hắn, còn sống chết của thiếu niên thì hắn đâu cần quan tâm. Lang Ỷ Thần hiểu điều này rất rõ.
Đau lòng nhìn về phía thiếu niên, thật vất vả mới tìm được một người thật lòng quan tâm chăm sóc mình, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn y biến mất như vậy?
“Không cần, ta không muốn như vậy!”
Lang Ỷ Thần vuốt mặt, nhặt những chiếc bình trên mặt đất lên, cũng không thèm để ý xem đó là độc dược hay là giải dược, đem toàn bộ đổ vào mộc dũng. Hiện tại hắn đã không thể nghĩ tới chuyện gì khác, đành phải vội vàng cho loạn dược liệu vào trong, nói không chừng còn có thể dĩ độc trị độc, hóa giải độc dược trên thân thể thiếu niên.
Nhìn giá thuốc trước mắt, không thèm quan tâm tới biểu hiện của lão nhân, đem tất cả dược vật có thể sử dụng được đổ hết vào mộc dũng, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, lại chạy tới bên cạnh đám thảo dược chưa chế biến, bưng cả khuông đổ vào trong.
“Từ từ.” Âu Dương Ngọc hét lên một tiếng lại phát hiện đã quá muộn, trơ mắt nhìn dải sáng màu đỏ kia rơi vào trong mộc dũng, miệng lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi, tiêu mất rồi…..”
Lang Ỷ Thần nghĩ hắn tiếc cái gì, nhưng nhìn vật đỏ thẫm đang trôi nổi trong mộc dũng, trong lòng cả kinh, đột nhiên nhớ tới con rắn đêm qua lão nhân nhét vào trong khuông, vậy là vừa rồi….
Độc dược mới chính là được chế từ những thứ lấy trên người độc xà đỏ thẫm này, mình lại đem nó ném vào trong, bản thân đúng là thành sự bất túc, bại sự hữu dư (ăn hại).
Lang Ỷ Thần hoảng loạn, dùng sức đạp đổ mộc dũng, nhưng khí lực yếu ớt nên mộc dũng không chút sứt mẻ, hắn bắt đầu kêu khóc: “Lão nhân, mau giúp ta đẩy ngã nó.”
“Oa oa, đừng nóng vội, ngươi nhìn xem!” Lão nhân túm lấy hắn, chỉ vào mộc dũng: “Ngươi xem đi, từ lúc con rắn này rơi vào đó, nước trong mộc dũng bắt đầu biến đổi, không chừng tiểu tử này còn có thể cứu được. Tục ngữ nói phản độc gì đó, chắc chắn trên những độc vật kia có chứa giải dược, nói không chừng ngươi vừa làm loạn lên, ngược lại đã làm đúng rồi.”
Lang Ỷ Thần nháy mắt mấy cái, nhìn mộc dũng vốn không chút gợn sóng bỗng nhiên bốc hơi cuồn cuộn, tỏa ra từng làn khói tím ngắt, có lẽ….thật sự có thể cứu chữa.
/290
|