Đám người Lí Thanh không thể tin nhìn người trước mắt. Tục ngữ có câu ‘vô gian bất thương’, nhân lúc này, thương nhân khắp nơi đều tranh thủ nâng giá lương thực, vậy mà người này đã không trách cứ hành vi trước đó của bọn họ, còn đưa thêm lương thực.
(Vô gian bất thương: không gian manh, xảo trá thì không phải thương nhân, người làm ăn, buôn bán)
Lúc này, cũng không nói một lời, bọn họ lập tức quỳ xuống trước mặt Mạnh Lệnh Phương, dập đầu bái tạ: “Mạnh lão bản, ngài chính là đại ân nhân của chúng ta, toàn thể già trẻ lớn bé dân chúng Phong Dương thôn chúng ta sẽ không bao giờ quên đi đại ân đại đức của ngài. Nếu sau này có việc gì cần tới, mong ngài cứ trực tiếp lên tiếng, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì chúng ta cũng không bao giờ từ chối.”
“Đứng lên, đứng lên, mọi người mau đứng lên.” Mạnh Lệnh Phương nâng Lí thanh đứng lên, nhìn mọi người chậm rãi đứng dậy liền thở dài một tiếng: “Hiện tại, quốc nạn đang dấy lên, nếu ta chỉ lo ăn no mặc ấm, cho dù ông trời không phạt ta thì ta cũng sống không yên. Cho nên mọi người không cần đa tạ, ta cũng không được cao thượng như mọi người nghĩ đâu. Nói thật, đây chỉ là do ta muốn cầu cho bản thân được thanh thản mà thôi.”
“Không, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng muốn cảm tạ ngài!”
Nói xong, Lí Thanh lại quỳ xuống dập đầu ba cái, Mạnh Lệnh Phương ngăn cản không kịp nên đành phải tùy hắn.
Lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, Vân Phi Vũ cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang rục rịch, cúi đầu suy nghĩ, y xoay người đi về phía tàng cây, cầm chiếc tay nải của mình, lấy sấp ngân phiếu từ bên trong ra, rút ra ba tấm, sau đó đi tới trước mặt nam nhân: “Lí đại ca, ta không có gì để giúp đỡ, nơi này có ba trăm lượng, xem như là một chút thành ý của tiểu đệ.”
Ánh mắt thiếu niên thản nhiên, chân thành, Lí Thanh lắc đầu, đem ngân phiếu đẩy trở về: “Tiểu huynh đệ, ta thay mọi người cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng ngân phiếu này chúng ta không thể nhận, vốn….”
“Lí đại ca hiểu lầm ý của ta rồi.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, sau đó nhìn một vòng, cuối cùng lại đưa ánh mắt trở về trên người hắn: “Số lương thực Mạnh thúc cho các người có thể ăn trong bao lâu? Chẳng lẽ ăn xong thì các người lại tiếp tục đi cướp? Mạnh thúc là người tốt, nhưng không nhất thiết sau này cũng có người tốt như hắn. Ta cho ngươi ba trăm lượng này tuy không nhiều lắm, nhưng hẳn có thể mua một chút súc vật để chăn nuôi, mua một chút cây giống để trồng trọt. Các người ở trong núi hoang, chỉ cần khai khẩn thì có thể trồng trọt, làm ra một vài thứ gì đó. Mọi người đã không thể quay về thôn, vậy tại sao không cố gắng an tâm ngụ lại nơi này, sống một cuộc sống bình ổn?”
“Tiểu Vũ nói rất đúng.” Mạnh Lệnh Phương vỗ vai thiếu niên, sau đó hắn cũng lấy ngân phiếu ra, gộp lại với thiếu niên rồi nhét vào tay nam tử: “Lí huynh đệ, ngươi cứ nhận chút ngân lượng này đi. Cũng như lời Tiểu Vũ nói, thời thế hỗn loạn này không biết tới khi nào mới kết thúc. Chẳng qua tạm thời di dời thôn dân tới nơi khác mà thôi, chờ tới khi hỗn loạn qua đi, mọi người chậm rãi quay trở về cũng được.”
Lí Thanh nắm chặt mấy tấm ngân phiếu trong tay, vẻ mặt vô cùng kích động: “Đại ân đại đức của hai vị, cả đời này Lí Thanh sẽ không bao giờ lãng quên, mong hai vị nhận của ta một lạy!”
Từ biệt mọi người của Phong Dương thôn, đoàn người của Vân Phi Vũ lại tiếp tục xuất phát.
Trong thùng xe, Mạnh Lệnh Phương thấy thiếu niên vẫn dõi về phía mình, không khỏi cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa hay sao?”
Thần thái thiếu niên có chút xúc động, sau đó lắc đầu nói: “Không phải! Ta chỉ cảm thấy Mạnh thúc quả nhiên là người tốt. Thương nhân như ngài, chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng chỉ được mấy người.”
“Ha hả.” Mạnh Lệnh Phương khoát tay: “Ngươi quá đề cao ta rồi. Ta chỉ cầu tâm tình bình ổn mà thôi. Đó là lời nói thật.”
“Mặc kệ thế nào.” Thiếu niên mím môi: “Trong lòng ta, Mạnh thúc chính là người tốt. Cùng là kẻ buôn bán, Vân gia lại cậy mạnh bức ép người khác, mà Mạnh thúc…”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Mạnh Lệnh Phương ngắt lời y: “Người ở nơi cao không sợ lạnh. Tuy rằng Vân gia đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta khinh thường, nhưng là…nếu ta bị đặt vào vị trí đó, nói không chừng…sẽ còn làm ác liệt hơn bọn họ. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Đứng ở vị trí của Vân gia mà nói, bọn họ cũng chỉ bảo vệ lợi ích của mình mà thôi. Chẳng qua hành động có chút quá khích. Hiểu được lời ta nói không?”
Thiếu niên thoáng giật mình, sau đó gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Lệnh Phương mỉm cười.
Chần chờ nửa ngày, Vân Phi Vũ mới nghi hoặc mở miệng: “Mạnh thúc không chán ghét Vân gia?”
Mạnh Lệnh Phương ngây người, sau đó lắc đầu: “Thân là một thương nhân, ta không thể chán ghét Vân gia, bởi vì thân phận thương nhân của Vân gia còn cao hơn ta gấp mấy lần. Chắc ngươi cũng biết, mặc kệ là ở nơi nào, thân phận của thương nhân luôn luôn hèn mọn. Nhưng mà, là con dân của Dạ Diệp quốc, từ trong thâm tâm, ta nhất định không đồng ý với hành động của bọn họ, nhưng giới hạn chỉ dừng ở đó.”
“Nga”
Một lúc lâu, dường như không chịu được áp lực bên trong thùng xe, thiếu niên lại mở miệng: “Không nghĩ tới trong đám hàng hóa của Mạnh thúc còn có cả lương thực. Ta nghĩ tất cả đều là dược liệu hay một số thứ linh *** được đưa về từ Tây Chích quốc chứ.”
“Uhm, kỳ thật chỉ có ba xe hàng hóa, năm xe khác đều là lương thực, chính là chuẩn bị để đưa cho nạn dân.”
“Sao?”
Mạnh Lệnh Phương cười cười, sau đó mệt mỏi xoa mi tâm: “Dọc đường đi ta chứng kiến quá nhiều chuyện, cảm thấy nhân sinh thực ra rất ngắn ngủi, sinh mạng cũng vô cùng yếu đuối, cho nên không nhịn được, muốn làm một chút gì đó. Đến khi quốc gia thực sự sụp đổ thì cũng có thể tự nói với mình rằng ‘ta đã cố gắng hết sức’, chỉ như thế mà thôi!”
(Mi tâm: điểm ở giữa hai hàng lông mày)
Ngữ khí thản nhiên lại mang theo vô số tang thương cùng tâm trạng bất đắc dĩ, thiếu niên cũng đồng cảm, thì thầm: “Đúng vậy, cuộc sống của con người rất ngắn ngủi, nhưng khi còn sống lại cố tình không biết quý trọng, cừu hận…thật sự quan trọng đến vậy sao?”
“Aiz…” Hai người đồng thời thở dài, sau đó nhìn nhau cười.
“Đúng rồi, Mạnh thúc, Dạ Diệp quốc trưng binh, mỗi hộ dân đều phải cử ra một thanh niên khỏe mạnh hay sao?”
Mạnh Lệnh Phương gật đầu: “Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. Tỷ như có người không muốn đi, chỉ cần mua chuộc quan viên trưng binh, sau đó quan viên kia sẽ tìm người thay thế, mà bình thường, những người bị dùng để thay thế đều là dân chúng nghèo khổ, cho nên trong quân doanh sẽ thường xuyên xuất hiện chuyện phụ tử, huynh đệ cùng chung một chiến trường.”
“Vậy quan viên cấp trên cũng không quản lí?”
“Bề trên?” Mạnh Lệnh Phương nâng mày khinh thường: “Bọn họ chỉ cần đủ người là được, ai quan tâm nhiều như vậy.”
“Quan trường u tối, xem ra nơi nào cũng giống nhau cả.” Vân Phi Vũ cúi đầu thở dài, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi lại: “Vậy người như ta có thể xuất bị trưng binh hay không?”
Mạnh Lệnh Phương trưng ánh mắt cổ quái nhìn y, đột nhiên cười ha hả, một lúc lâu sau mới ngừng lại, chỉ về phía y: “Ngươi…tiểu tử ngươi thực thú vị.”
Thiếu niên bị cười nhạo nên cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu nên mới tùy tiện hỏi thôi mà.”
“Trưng binh là ấn định theo từng hộ, người không có nhà cửa như ngươi, trừ phi tự nguyện tham gia quân ngũ, bằng không thì chẳng ai có thể miễn cưỡng. Ách…tình cảnh của ngươi có phần giống nhân sĩ võ lâm. Bọn họ từ trước tới nay đều là hành tung bất định, hơn nữa lại khó khống chế, triều đình căn bản sẽ không trêu chọc vào mối phiền toái này, trừ phi vạn bất đắc dĩ.”
“Nga, thì ra ta cũng được coi là người trong võ lâm.” Vân Phi Vũ suy nghĩ, tươi cười: “Vậy còn Mạnh thúc?”
“Thương nhân chúng ta?” Mạnh Lệnh Phương xoa cằm: “Làm cho mấy người chuyên môn buôn bán như chúng ta đi đánh giặc, trừ phi bọn họ ngại chưa đủ phiền toái, ha hả….Kỳ thực còn có một nguyên nhân khác. Triều đình đánh giặc sẽ cần lương thực và ngân lượng, mà chúng ta chính là nguồn cung cấp lớn nhất, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đưa thần tài đi đánh giặc sao?”
“Uhm, nói cũng phải.”
Ba ngày sau, bọn họ tới một trong tứ đại thành, Cổ Xuyên thành.
Tiến vào bên trong thành, Vân Phi Vũ bị không khí áp lực bên trong khiến cho khó thở. Tuy chưa bao giờ tới Cổ Xuyên thành, nhưng y luôn nghĩ nếu đây là một trong tứ đại thành, nhất định sẽ tương xứng với Thanh Châu thành. Y so sánh nơi này với ấn tượng của mình về Thanh Châu thành, cảm giác phồn vinh không sai biệt lắm, nhưng lại thiếu mất cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa. Y không hiểu nơi này vốn đã như thế, hay là sau khi hỗn chiến xảy ra mới trở nên như vậy. Cẩn thận quan sát, hẳn là vì lí do thứ hai.
Sau khi vào thành, bọn họ lặng lẽ tìm một khách *** để dừng chân dùng bữa, làm việc, giao hàng hóa mọi người đặt trước, sau đó bổ sung nước và lương khô, chuẩn bị cho việc xuất phát vào hai ngày sau, rời khỏi Cổ Xuyên thành.
“Aiz…” Ngồi trong xe ngựa, Mạnh Lệnh Phương chán nản thở dài: “Trước kia, Cổ Xuyên thành là nơi văn nhân mặc khách thích tụ tập nhất, hiện tại lại biến thành nơi tranh đấu cho bọn họ, thực khiến trái tim người ta lạnh lẽo mà….”
Vân Phi Vũ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng những chuyện đã chứng kiến trong Cổ Xuyên thành.
Võ lâm nhân sĩ lăm lăm đao kiếm, công tử nhà giàu thì tiền hô hậu ủng, thanh niên cường tráng thì đứng bảo hộ trước cửa các khách ***, đám tiểu thương và những người buôn bán nhỏ thì không ngừng rụt rè sợ hãi, trên đường đi rất khó thấy người bình thường. Toàn bộ thành trì bị vây hãm bởi cảnh tiêu điều, tang tóc. Chỉ ở trong thành hai ngày mà y đã cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông. Thật không hiểu dân chúng trong Cổ Xuyên thành làm thế nào mà có thể vượt qua từng ngày, từng ngày một. Thiếu niên âm thầm thở dài: “Đây chính là những thứ mà lão đầu muốn mình nhìn thấy hay sao……”
Tiếp đó, bọn họ lại trải qua khoảng mười thành trấn khác nhau. Trên đường đi, mỗi khi gặp một thôn trấn gặp phải hạn hán hoặc thiên tai, Mạnh Lệnh Phương lại lưu lại một xe lương thực cùng ngân phiếu hai ngàn lượng, mà Vân Phi Vũ dự định sẽ giữ lại hai trăm lượng bạc để phòng thân, sau khi nhìn những người thôn dân mặc không đủ ấm, y cũng không chút suy nghĩ mà đem tặng lại.
Hai mươi ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng tới được hoàng đô của Dạ Diệp quốc — Diên Kinh.
“Tiểu Vũ, ngươi thực sự quyết định lưu lại nơi này, không tiếp tục đi cùng chúng ta?” Mạnh Lệnh Phương nhìn thiếu niên trước mắt, có chút luyến tiếc phải tách ra. Tiểu tử thẳng thắn chăm chỉ này thực sự khiến hắn yêu thích.
“Không được, quấy rầy Mạnh thúc lâu như vậy đã là không tốt rồi. Ngày mai ngài đã bắt đầu lên đường về nhà, vậy chúc ngài thuận buồm xuôi gió.” Vân Phi Vũ lộ vẻ mặt cảm kích, chân thành tươi cười.
Thấy y kiên quyết như vậy, Mạnh Lệnh Phương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, nghĩ một chút: “Thật sự không cần ta giúp ngươi tìm một công việc sao? Ta quen không ít lão bản trong hoàng đô này, đã kêu ta một tiếng Mạnh thúc rồi, cần gì khách khí.”
(Hoàng đô: hoàng thành, kinh thành hay chính là thủ đô)
Thiếu niên lắc đầu: “Không phải ta khách khí, chẳng qua đã phiền ngài cả một chặng đường dài, hơn nữa, ta cũng muốn tự tìm công việc bằng chính sức lực của mình. Có thể Mạnh thúc không biết, nhưng trù nghệ của ta rất tốt, nếu lần sau gặp mặt, chắc chắn ta sẽ tự tay làm một bữa tiệc để chiêu đãi ngài.”
“A, phải không đó?” Mạnh Lệnh Phương mỉm cười nhìn y, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Tiểu tử nhà ta mà được một nửa điểm chăm chỉ của ngươi thì tốt rồi.”
Vân Phi Vũ chỉ cười, không nói.
“Tiểu Vũ, kỳ thực ngươi luôn vô cùng nghi ngờ vì sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy, đúng không?” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên mở miệng.
Thiếu niên chợt cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nhắc tới vấn đề này. Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Ánh mắt của ngươi.” Mạnh Lệnh Phương chỉ chỉ: “Ánh mắt của ngươi trong suốt sáng ngời, khiến cho ta không tự chủ được mà muốn thân cận. Tuy rằng ta rất tán thưởng điểm ấy ở ngươi, nhưng ta cũng nói qua, bất luận sự tình nào cũng đều có hai mặt của nó, có lợi ắt có hại. Ánh mắt của ngươi không dấu được một chút tâm sự nào cả, nghĩ gì thì lập tức thể hiện. Nếu là bằng hữu thì tốt, nhưng khi đối mặt với kẻ thù thì đó chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi, hiểu chưa?”
Vân Phi Vũ ngây người, không tự chủ mà xoa lên đôi mắt của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: “Đa tạ Mạnh thúc chỉ dạy, sau này ta sẽ chú ý.”
“Tốt lắm, không cần nói dài dòng. Nếu lúc nào đó ngươi muốn rời đi Diên Kinh, tìm nơi khác để phát triển, vậy thì đừng ngại tới Đông An thành tìm ta. Cưỡi ngựa từ đây về hướng bắc, chỉ cần mười ngày là tới nơi. Sau khi vào thành, chỉ cần nhắc tới tên của ta thì sẽ dễ dàng tìm được.”
“Được, ta đã nhớ kỹ.” Vân Phi Vũ cười sáng lạn, không khí chung quanh nhu hòa không ít.
Mạnh Lệnh Phương thoáng ngẩn người, dùng sức trừng mắt, âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng bản thân đột nhiên hoa mắt.
“Ta đi đây, ngươi phải tự mình bảo trọng!” Hắn vỗ vai thiếu niên, xoay người rời đi.
“Mạnh thúc cũng bảo trọng!” Thiếu niên hét to một câu, nhìn theo bóng dáng của hắn, thấp giọng thì thầm: “Phụ thân…chắc là loại cảm giác này rồi!”
(Vô gian bất thương: không gian manh, xảo trá thì không phải thương nhân, người làm ăn, buôn bán)
Lúc này, cũng không nói một lời, bọn họ lập tức quỳ xuống trước mặt Mạnh Lệnh Phương, dập đầu bái tạ: “Mạnh lão bản, ngài chính là đại ân nhân của chúng ta, toàn thể già trẻ lớn bé dân chúng Phong Dương thôn chúng ta sẽ không bao giờ quên đi đại ân đại đức của ngài. Nếu sau này có việc gì cần tới, mong ngài cứ trực tiếp lên tiếng, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì chúng ta cũng không bao giờ từ chối.”
“Đứng lên, đứng lên, mọi người mau đứng lên.” Mạnh Lệnh Phương nâng Lí thanh đứng lên, nhìn mọi người chậm rãi đứng dậy liền thở dài một tiếng: “Hiện tại, quốc nạn đang dấy lên, nếu ta chỉ lo ăn no mặc ấm, cho dù ông trời không phạt ta thì ta cũng sống không yên. Cho nên mọi người không cần đa tạ, ta cũng không được cao thượng như mọi người nghĩ đâu. Nói thật, đây chỉ là do ta muốn cầu cho bản thân được thanh thản mà thôi.”
“Không, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng muốn cảm tạ ngài!”
Nói xong, Lí Thanh lại quỳ xuống dập đầu ba cái, Mạnh Lệnh Phương ngăn cản không kịp nên đành phải tùy hắn.
Lẳng lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, Vân Phi Vũ cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang rục rịch, cúi đầu suy nghĩ, y xoay người đi về phía tàng cây, cầm chiếc tay nải của mình, lấy sấp ngân phiếu từ bên trong ra, rút ra ba tấm, sau đó đi tới trước mặt nam nhân: “Lí đại ca, ta không có gì để giúp đỡ, nơi này có ba trăm lượng, xem như là một chút thành ý của tiểu đệ.”
Ánh mắt thiếu niên thản nhiên, chân thành, Lí Thanh lắc đầu, đem ngân phiếu đẩy trở về: “Tiểu huynh đệ, ta thay mọi người cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng ngân phiếu này chúng ta không thể nhận, vốn….”
“Lí đại ca hiểu lầm ý của ta rồi.” Vân Phi Vũ ngắt lời hắn, sau đó nhìn một vòng, cuối cùng lại đưa ánh mắt trở về trên người hắn: “Số lương thực Mạnh thúc cho các người có thể ăn trong bao lâu? Chẳng lẽ ăn xong thì các người lại tiếp tục đi cướp? Mạnh thúc là người tốt, nhưng không nhất thiết sau này cũng có người tốt như hắn. Ta cho ngươi ba trăm lượng này tuy không nhiều lắm, nhưng hẳn có thể mua một chút súc vật để chăn nuôi, mua một chút cây giống để trồng trọt. Các người ở trong núi hoang, chỉ cần khai khẩn thì có thể trồng trọt, làm ra một vài thứ gì đó. Mọi người đã không thể quay về thôn, vậy tại sao không cố gắng an tâm ngụ lại nơi này, sống một cuộc sống bình ổn?”
“Tiểu Vũ nói rất đúng.” Mạnh Lệnh Phương vỗ vai thiếu niên, sau đó hắn cũng lấy ngân phiếu ra, gộp lại với thiếu niên rồi nhét vào tay nam tử: “Lí huynh đệ, ngươi cứ nhận chút ngân lượng này đi. Cũng như lời Tiểu Vũ nói, thời thế hỗn loạn này không biết tới khi nào mới kết thúc. Chẳng qua tạm thời di dời thôn dân tới nơi khác mà thôi, chờ tới khi hỗn loạn qua đi, mọi người chậm rãi quay trở về cũng được.”
Lí Thanh nắm chặt mấy tấm ngân phiếu trong tay, vẻ mặt vô cùng kích động: “Đại ân đại đức của hai vị, cả đời này Lí Thanh sẽ không bao giờ lãng quên, mong hai vị nhận của ta một lạy!”
Từ biệt mọi người của Phong Dương thôn, đoàn người của Vân Phi Vũ lại tiếp tục xuất phát.
Trong thùng xe, Mạnh Lệnh Phương thấy thiếu niên vẫn dõi về phía mình, không khỏi cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa hay sao?”
Thần thái thiếu niên có chút xúc động, sau đó lắc đầu nói: “Không phải! Ta chỉ cảm thấy Mạnh thúc quả nhiên là người tốt. Thương nhân như ngài, chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng chỉ được mấy người.”
“Ha hả.” Mạnh Lệnh Phương khoát tay: “Ngươi quá đề cao ta rồi. Ta chỉ cầu tâm tình bình ổn mà thôi. Đó là lời nói thật.”
“Mặc kệ thế nào.” Thiếu niên mím môi: “Trong lòng ta, Mạnh thúc chính là người tốt. Cùng là kẻ buôn bán, Vân gia lại cậy mạnh bức ép người khác, mà Mạnh thúc…”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Mạnh Lệnh Phương ngắt lời y: “Người ở nơi cao không sợ lạnh. Tuy rằng Vân gia đã làm rất nhiều chuyện khiến người ta khinh thường, nhưng là…nếu ta bị đặt vào vị trí đó, nói không chừng…sẽ còn làm ác liệt hơn bọn họ. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Đứng ở vị trí của Vân gia mà nói, bọn họ cũng chỉ bảo vệ lợi ích của mình mà thôi. Chẳng qua hành động có chút quá khích. Hiểu được lời ta nói không?”
Thiếu niên thoáng giật mình, sau đó gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Lệnh Phương mỉm cười.
Chần chờ nửa ngày, Vân Phi Vũ mới nghi hoặc mở miệng: “Mạnh thúc không chán ghét Vân gia?”
Mạnh Lệnh Phương ngây người, sau đó lắc đầu: “Thân là một thương nhân, ta không thể chán ghét Vân gia, bởi vì thân phận thương nhân của Vân gia còn cao hơn ta gấp mấy lần. Chắc ngươi cũng biết, mặc kệ là ở nơi nào, thân phận của thương nhân luôn luôn hèn mọn. Nhưng mà, là con dân của Dạ Diệp quốc, từ trong thâm tâm, ta nhất định không đồng ý với hành động của bọn họ, nhưng giới hạn chỉ dừng ở đó.”
“Nga”
Một lúc lâu, dường như không chịu được áp lực bên trong thùng xe, thiếu niên lại mở miệng: “Không nghĩ tới trong đám hàng hóa của Mạnh thúc còn có cả lương thực. Ta nghĩ tất cả đều là dược liệu hay một số thứ linh *** được đưa về từ Tây Chích quốc chứ.”
“Uhm, kỳ thật chỉ có ba xe hàng hóa, năm xe khác đều là lương thực, chính là chuẩn bị để đưa cho nạn dân.”
“Sao?”
Mạnh Lệnh Phương cười cười, sau đó mệt mỏi xoa mi tâm: “Dọc đường đi ta chứng kiến quá nhiều chuyện, cảm thấy nhân sinh thực ra rất ngắn ngủi, sinh mạng cũng vô cùng yếu đuối, cho nên không nhịn được, muốn làm một chút gì đó. Đến khi quốc gia thực sự sụp đổ thì cũng có thể tự nói với mình rằng ‘ta đã cố gắng hết sức’, chỉ như thế mà thôi!”
(Mi tâm: điểm ở giữa hai hàng lông mày)
Ngữ khí thản nhiên lại mang theo vô số tang thương cùng tâm trạng bất đắc dĩ, thiếu niên cũng đồng cảm, thì thầm: “Đúng vậy, cuộc sống của con người rất ngắn ngủi, nhưng khi còn sống lại cố tình không biết quý trọng, cừu hận…thật sự quan trọng đến vậy sao?”
“Aiz…” Hai người đồng thời thở dài, sau đó nhìn nhau cười.
“Đúng rồi, Mạnh thúc, Dạ Diệp quốc trưng binh, mỗi hộ dân đều phải cử ra một thanh niên khỏe mạnh hay sao?”
Mạnh Lệnh Phương gật đầu: “Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. Tỷ như có người không muốn đi, chỉ cần mua chuộc quan viên trưng binh, sau đó quan viên kia sẽ tìm người thay thế, mà bình thường, những người bị dùng để thay thế đều là dân chúng nghèo khổ, cho nên trong quân doanh sẽ thường xuyên xuất hiện chuyện phụ tử, huynh đệ cùng chung một chiến trường.”
“Vậy quan viên cấp trên cũng không quản lí?”
“Bề trên?” Mạnh Lệnh Phương nâng mày khinh thường: “Bọn họ chỉ cần đủ người là được, ai quan tâm nhiều như vậy.”
“Quan trường u tối, xem ra nơi nào cũng giống nhau cả.” Vân Phi Vũ cúi đầu thở dài, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi lại: “Vậy người như ta có thể xuất bị trưng binh hay không?”
Mạnh Lệnh Phương trưng ánh mắt cổ quái nhìn y, đột nhiên cười ha hả, một lúc lâu sau mới ngừng lại, chỉ về phía y: “Ngươi…tiểu tử ngươi thực thú vị.”
Thiếu niên bị cười nhạo nên cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu nên mới tùy tiện hỏi thôi mà.”
“Trưng binh là ấn định theo từng hộ, người không có nhà cửa như ngươi, trừ phi tự nguyện tham gia quân ngũ, bằng không thì chẳng ai có thể miễn cưỡng. Ách…tình cảnh của ngươi có phần giống nhân sĩ võ lâm. Bọn họ từ trước tới nay đều là hành tung bất định, hơn nữa lại khó khống chế, triều đình căn bản sẽ không trêu chọc vào mối phiền toái này, trừ phi vạn bất đắc dĩ.”
“Nga, thì ra ta cũng được coi là người trong võ lâm.” Vân Phi Vũ suy nghĩ, tươi cười: “Vậy còn Mạnh thúc?”
“Thương nhân chúng ta?” Mạnh Lệnh Phương xoa cằm: “Làm cho mấy người chuyên môn buôn bán như chúng ta đi đánh giặc, trừ phi bọn họ ngại chưa đủ phiền toái, ha hả….Kỳ thực còn có một nguyên nhân khác. Triều đình đánh giặc sẽ cần lương thực và ngân lượng, mà chúng ta chính là nguồn cung cấp lớn nhất, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ đưa thần tài đi đánh giặc sao?”
“Uhm, nói cũng phải.”
Ba ngày sau, bọn họ tới một trong tứ đại thành, Cổ Xuyên thành.
Tiến vào bên trong thành, Vân Phi Vũ bị không khí áp lực bên trong khiến cho khó thở. Tuy chưa bao giờ tới Cổ Xuyên thành, nhưng y luôn nghĩ nếu đây là một trong tứ đại thành, nhất định sẽ tương xứng với Thanh Châu thành. Y so sánh nơi này với ấn tượng của mình về Thanh Châu thành, cảm giác phồn vinh không sai biệt lắm, nhưng lại thiếu mất cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa. Y không hiểu nơi này vốn đã như thế, hay là sau khi hỗn chiến xảy ra mới trở nên như vậy. Cẩn thận quan sát, hẳn là vì lí do thứ hai.
Sau khi vào thành, bọn họ lặng lẽ tìm một khách *** để dừng chân dùng bữa, làm việc, giao hàng hóa mọi người đặt trước, sau đó bổ sung nước và lương khô, chuẩn bị cho việc xuất phát vào hai ngày sau, rời khỏi Cổ Xuyên thành.
“Aiz…” Ngồi trong xe ngựa, Mạnh Lệnh Phương chán nản thở dài: “Trước kia, Cổ Xuyên thành là nơi văn nhân mặc khách thích tụ tập nhất, hiện tại lại biến thành nơi tranh đấu cho bọn họ, thực khiến trái tim người ta lạnh lẽo mà….”
Vân Phi Vũ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng những chuyện đã chứng kiến trong Cổ Xuyên thành.
Võ lâm nhân sĩ lăm lăm đao kiếm, công tử nhà giàu thì tiền hô hậu ủng, thanh niên cường tráng thì đứng bảo hộ trước cửa các khách ***, đám tiểu thương và những người buôn bán nhỏ thì không ngừng rụt rè sợ hãi, trên đường đi rất khó thấy người bình thường. Toàn bộ thành trì bị vây hãm bởi cảnh tiêu điều, tang tóc. Chỉ ở trong thành hai ngày mà y đã cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông. Thật không hiểu dân chúng trong Cổ Xuyên thành làm thế nào mà có thể vượt qua từng ngày, từng ngày một. Thiếu niên âm thầm thở dài: “Đây chính là những thứ mà lão đầu muốn mình nhìn thấy hay sao……”
Tiếp đó, bọn họ lại trải qua khoảng mười thành trấn khác nhau. Trên đường đi, mỗi khi gặp một thôn trấn gặp phải hạn hán hoặc thiên tai, Mạnh Lệnh Phương lại lưu lại một xe lương thực cùng ngân phiếu hai ngàn lượng, mà Vân Phi Vũ dự định sẽ giữ lại hai trăm lượng bạc để phòng thân, sau khi nhìn những người thôn dân mặc không đủ ấm, y cũng không chút suy nghĩ mà đem tặng lại.
Hai mươi ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng tới được hoàng đô của Dạ Diệp quốc — Diên Kinh.
“Tiểu Vũ, ngươi thực sự quyết định lưu lại nơi này, không tiếp tục đi cùng chúng ta?” Mạnh Lệnh Phương nhìn thiếu niên trước mắt, có chút luyến tiếc phải tách ra. Tiểu tử thẳng thắn chăm chỉ này thực sự khiến hắn yêu thích.
“Không được, quấy rầy Mạnh thúc lâu như vậy đã là không tốt rồi. Ngày mai ngài đã bắt đầu lên đường về nhà, vậy chúc ngài thuận buồm xuôi gió.” Vân Phi Vũ lộ vẻ mặt cảm kích, chân thành tươi cười.
Thấy y kiên quyết như vậy, Mạnh Lệnh Phương cũng không tiếp tục miễn cưỡng, nghĩ một chút: “Thật sự không cần ta giúp ngươi tìm một công việc sao? Ta quen không ít lão bản trong hoàng đô này, đã kêu ta một tiếng Mạnh thúc rồi, cần gì khách khí.”
(Hoàng đô: hoàng thành, kinh thành hay chính là thủ đô)
Thiếu niên lắc đầu: “Không phải ta khách khí, chẳng qua đã phiền ngài cả một chặng đường dài, hơn nữa, ta cũng muốn tự tìm công việc bằng chính sức lực của mình. Có thể Mạnh thúc không biết, nhưng trù nghệ của ta rất tốt, nếu lần sau gặp mặt, chắc chắn ta sẽ tự tay làm một bữa tiệc để chiêu đãi ngài.”
“A, phải không đó?” Mạnh Lệnh Phương mỉm cười nhìn y, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Tiểu tử nhà ta mà được một nửa điểm chăm chỉ của ngươi thì tốt rồi.”
Vân Phi Vũ chỉ cười, không nói.
“Tiểu Vũ, kỳ thực ngươi luôn vô cùng nghi ngờ vì sao ta lại đối xử tốt với ngươi như vậy, đúng không?” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên mở miệng.
Thiếu niên chợt cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nhắc tới vấn đề này. Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Ánh mắt của ngươi.” Mạnh Lệnh Phương chỉ chỉ: “Ánh mắt của ngươi trong suốt sáng ngời, khiến cho ta không tự chủ được mà muốn thân cận. Tuy rằng ta rất tán thưởng điểm ấy ở ngươi, nhưng ta cũng nói qua, bất luận sự tình nào cũng đều có hai mặt của nó, có lợi ắt có hại. Ánh mắt của ngươi không dấu được một chút tâm sự nào cả, nghĩ gì thì lập tức thể hiện. Nếu là bằng hữu thì tốt, nhưng khi đối mặt với kẻ thù thì đó chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi, hiểu chưa?”
Vân Phi Vũ ngây người, không tự chủ mà xoa lên đôi mắt của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói: “Đa tạ Mạnh thúc chỉ dạy, sau này ta sẽ chú ý.”
“Tốt lắm, không cần nói dài dòng. Nếu lúc nào đó ngươi muốn rời đi Diên Kinh, tìm nơi khác để phát triển, vậy thì đừng ngại tới Đông An thành tìm ta. Cưỡi ngựa từ đây về hướng bắc, chỉ cần mười ngày là tới nơi. Sau khi vào thành, chỉ cần nhắc tới tên của ta thì sẽ dễ dàng tìm được.”
“Được, ta đã nhớ kỹ.” Vân Phi Vũ cười sáng lạn, không khí chung quanh nhu hòa không ít.
Mạnh Lệnh Phương thoáng ngẩn người, dùng sức trừng mắt, âm thầm lắc đầu, nghĩ rằng bản thân đột nhiên hoa mắt.
“Ta đi đây, ngươi phải tự mình bảo trọng!” Hắn vỗ vai thiếu niên, xoay người rời đi.
“Mạnh thúc cũng bảo trọng!” Thiếu niên hét to một câu, nhìn theo bóng dáng của hắn, thấp giọng thì thầm: “Phụ thân…chắc là loại cảm giác này rồi!”
/290
|