Vừa muốn phi thân lên thì tay áo lại bị níu lấy, Tích Vô Nhai khó hiểu nhìn về phía y: “?”
“Đưa ta theo nữa.”
“Không được, rất nguy hiểm.” Tích Vô Nhai cự tuyệt thẳng thừng.
Vân Phi Vũ mím môi, trầm giọng nói: “Tích đại ca, liệu huynh có tuyệt đối nắm chắc có thể khiến bọn họ ngừng lại hay không?”
Tích Vô Nhai ngẩng đầu nhìn hai người vẫn giao tranh kịch liệt trên không trung, than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Không nắm chắc sao? Vậy thì đưa ta theo.” Vân Phi Vũ kiên quyết. “Ta không rõ tại sao bọn họ lại động thủ với nhau, nhưng chắc chắn ta không thoát nổi can hệ. Ta lên đó thuyết phục bọn họ, nếu có thể dùng phương pháp hòa bình chẳng phải tốt hơn sao?”
“Hơn nữa…” Y ngừng lại, quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Huynh nhìn bọn họ đi, chỉ lo xem náo nhiệt, ngay cả bản thân đang gặp nguy hiểm cũng không biết. Hiện tại chưa có người bị thương, nhưng đợi lát nữa… Tích đại ca, mang ta lên đó đi, nếu có thể không dùng vũ lực thì phải tận lực cố gắng, tránh người vô tội bị thương, huynh nghĩ có đúng không?”
Hiểu được lời y nói rất có lý, nhưng hắn thật sự không muốn mạo hiểm. Hai người kia đều đang trong trạng thái điên cuồng chiến đâu, trong mắt chỉ có thù hận với đối phương, căn bản không để ý tới người khác.
“Tích đại ca, đừng do dự nữa, để bọn họ tiếp tục như vậy thì tất cả những người này sẽ gặp phải tai ương.”
Tích Vô Nhai lẳng lặng nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc: “Thôi được, nhưng lát nữa đệ phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không được phép mạo muội tiến lại gần bọn hắn, đệ làm được chứ?”
“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu.
“Ôm chặt ta.”
Tích Vô Nhai ôm y sát vào ngực, đề khí thả người bay lên. Trước sự kinh hô của mọi người, hai người hạ xuống đỉnh của trà lâu.
Nhìn hai kẻ đang chiến đấu kịch liệt, Vân Phi Vũ không chút nghĩ ngợi định xông lên phía trước lại bị người phía sau ôm chặt hông, không thể động đậy.
“Không thể tới đó, chung quanh bọn họ rất nguy hiểm.” Tích Vô Nhai ghé bên tai y nói nhỏ.
“Vậy được rồi!” Vân Phi Vũ mặc niệm trong lòng, sau đó rướn cổ thét lên: “Vân Khoảnh Dương, Tư Vũ Thánh, hai tên hỗn đản nhà ngươi dừng tay cho ta, có nghe thấy không? Dừng tay cho ta.”
Thân hình hai người thoáng ngừng, đảo mắt lại đấu càng thêm hung mãnh.
“Tích đại ca, bọn họ không nghe thấy lời ta nói sao?” Vân Phi Vũ khó hiểu.
“Hai tên này.” Tích Vô Nhai nhíu mày: “Nhìn động tác khi nãy của bọn họ hẳn là nghe được, nhưng vì sao lại không dừng tay? Chẳng lẽ đã ước định chuyện gì?” Hắn nhìn người trong lòng.
Vân Phi Vũ chằm chằm nhìn hai người, nắm lấy cánh tay bên hông, lo lắng thúc giục: “Tích đại ca, chúng ta tới gần hơn chút nữa, có thể vừa rồi bọn họ không nghe thấy, tới gần chút nữa được không?”
Tích Vô Nhai âm thầm thở dài: “Tiểu Vũ, chẳng lẽ sự tồn tại của ta trong lòng đệ không hề quan trọng chút nào sao?”
“Được rồi!”
Vân Phi Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sườn mặt nam nhân: “Tích đại ca, huynh tức giận?”
“Không có!” Tích Vô Nhai nhìn hai người phía trước liên tục di chuyển, quan sát chung quanh, sau đó chỉ về phía đối diện: “Chúng ta tới đó đi.”
Vân Phi Vũ có chút hốt hoảng: “Có phải ta rất quá đáng? Không tiếp nhận tình cảm của hắn thì thôi, còn nhờ hắn giúp mình ngăn cản hai người bọn họ, hắn sẽ không…”
“A” Chỉ cảm thấy chân vừa trượt, cả thân thể y lập tức nghiêng sang bên cạnh.
Chưa kịp thoát khỏi cơn hoảng sợ đã thấy cả người bị ôm lấy: “Sao đệ bất cẩn như vậy hả, đệ thật là… Aizz…”
“Xin lỗi” Vân Phi Vũ ngượng ngùng cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng cựa quậy thân thể: “Tích đại ca, đặt ta xuống đi, ta tự mình đi được.”
Tích Vô Nhai càng siết chặt đôi tay: “Không được lộn xộn, ta ôm đệ tới đó.”
Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói gì, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Điểm nhẹ mũi chân vài cái đã tới được góc gần hai người nhất, Tích Vô Nhai buông Vân Phi Vũ xuống nhưng đôi tay thuận thế vòng quanh hông y, khiến cho y không thể cử động.
Biết hắn sợ mình lỗ mãng xông lên, Vân Phi Vũ cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn hai người phía trước phi lên hạ xuống, không ngừng giao chiến, hỏa nộ trong lòng bùng nổ: “Vân Khoảnh Dương, Tư Vũ Thánh, các người dừng lại, có nghe thấy không, nếu thật sự không đừng lại, ta thề sẽ lập tức nhảy từ nơi này xuống.”
Động tác trên tay hai người đồng thời chậm lại, phóng một chưởng về phía đối phương, tách ra, chớp mắt lại lao vào chiến đấu.
“Hắn… bọn họ sao vậy chứ?” Vân Phi Vũ tức giận đến run người: “Rõ ràng nghe thấy lời ta nói, nhìn thấy ta lại không chịu dừng tay. Được được, ta nhảy thật cho các người xem.”
“Tiểu Vũ, đừng nóng vội.” Tích Vô Nhai cản y lại, đột nhiên cao giọng thét to: “Các ngươi đánh tận tình đi, tốt nhất là đồng quy vu tận, sau này Tiểu Vũ sẽ do ta chăm sóc.”(Đồng quy vu tận: cùng chết)
Hai người nhanh chóng tách ra, Vân Phi Vũ cũng đồng thời sửng sốt, ngay sau đó cằm bị nâng lên, trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp. Nhìn gương mặt tuấn dật hiện ra trước mắt, tâm trí y trống rỗng: “Tình trạng gì thế này, làm thế nào mà Tích đại ca lại đột nhiên hôn ta chứ?”
“Tích Vô Nhai, tên khốn kia, mau buông Vũ Nhi ra!” Hai người đồng thời rống giận.
“Tiểu Vũ, xin lỗi đệ!”
Bên tai truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ, thân thể đột nhiên bay lên không, Vân Phi Vũ ôm chặt cổ nam nhân theo bản năng, ngơ ngác nhìn nghiêng gương mặt hắn, ngay cả chứng sợ độ cao của mình cũng bị quên mất.
Hạ mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu đông tây trong lòng, khóe miệng Tích Vô Nhai nhếch lên thành nụ cười ảo não, quay đầu nhìn phía sau, động tác dưới chân càng thêm mau lẹ: “Xin lỗi!”
Vân Phi Vũ đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát giác bản thân đang ở giữa không trung, vừa ôm chặt cổ nan nhân vừa nhắm mắt hỏi: “Tích đại ca, chúng ta đi đâu?”
Tích Vô Nhai bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, ho khan hai tiếng, trả lời: “Ngoài thành.”
“Dẫn bọn họ ra ngoài thành?”
“Phải, khụ khụ”
“A, xin lỗi huynh, ta dùng sức quá nhiều.” Nghe thấy tiếng hắn ho khan, Vân Phi Vũ vội vàng buông lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm chặt không buông như cũ: “Xin lỗi huynh, ta sợ độ cao.”
“Không cần xin lỗi ta như vậy.” Tích Vô Nhai ôm y càng chặt, lại liếc nhìn phía sau: “Đệ không trách ta sao? Khi nãy ta…”
“Ta hiểu Tích đại ca vì dẫn sự chú ý của bọn họ nên mới làm như vậy, huynh không cần xin lỗi.” Vân Phi Vũ ngắt lời Tích Vô Nhai, đột nhiên tựa đầu lên vai hắn, ngữ khí mệt mỏi: “Nếu bọn họ có thể thâm minh đại nghĩa như Tích đại ca thì tốt biết bao.”
“Ta thâm minh đại nghĩa?” Tích Vô Nhai liên tục cười khổ, nghe lời y khen ngợi mà trong lòng chẳng có chút vui sướng, chỉ có vô hạn chua sót cùng tịch mịch: “Tiểu Vũ, kỳ thực ta chẳng phải kẻ thâm minh đại nghĩa gì đâu. Ta chỉ vì yêu đệ nên không muốn ép buộc đệ, không muốn tiếp tục khiến đệ tổn thương mà thôi.”
Tiếng gió chợt ngừng lại, tiếng binh khí tương giao leng keng truyền tới tai, Vân Phi Vũ nghi hoặc mở mắt ra, cách đó hơn một trượng, tràng diện hỗn chiến ánh thẳng vào mắt.
“Đây…”
Không đợi nam nhân trả lời, hai tiếng gầm đồng thời vang lên phía sau: “Tích Vô Nhai, cái tên vô sỉ nhà ngươi, mau buông Vũ Nhi ra!”
Xoay người lấy một tay kéo nam nhân ra phía sau, Vân Phi Vũ trừng mắt nhìn hai người: “Các người muốn làm gì?”
“Vũ Nhi”
“Câm miệng!” Giờ phút này, hỏa nộ trong lòng Vân Phi Vũ hoàn toàn bùng nổ: “Chẳng phải các người vừa đánh rất vui vẻ sao? Hiện tại không đánh tiếp hả? Tiếp tục đánh đi, tiếp tục đánh đi nào, đúng lúc tay ta cũng ngứa ngáy, chúng ta cùng nhau đánh một trận được không?”
“Tiểu Vũ, đừng xúc động!”
“Tích đại ca, đừng ngăn cản ta.” Vân Phi Vũ chỉ vào hai người kia, phẫn nộ: “Không dạy dỗ hai tên hỗn đản này ta nghẹn chết mất. Bọn họ chỉ biết tranh giành tình nhân, lại chẳng tên nào chịu suy nghĩ cho ta. Sớm biết mọi chuyện thành ra thế này, năm đó ta rớt xuống vách núi rồi chết luôn có phải tốt hơn không, miễn cho nhìn thấy mặt bọn họ lại bực mình.”
“Vũ Nhi, xin lỗi đệ.”
Phía sau truyền tới tiếng xin lỗi của hai người, Vân Phi Vũ thu tay phải, quay đầu lại huy ngay một quyền.
“Đương” một tiếng, chỉ cảm thấy tay bị phản chấn sinh đau, Vân Phi Vũ vừa mở tay ra đã thấy vài vệt máu chảy xuống.
“Tư Vũ Thánh, ngươi là tên khốn kiếp.” Vân Khoảnh Dương rống giận, đau lòng kéo tay vật nhỏ: “Vũ Nhi, đau lắm phải không, chúng ta…”
Còn không chờ hắn nói xong, trên mặt đột nhiên trúng một quyền, hắn ngây người: “Vũ Nhi?”
“Xứng đáng!” Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, gỡ mặt nạ ném sang một bên, sau đó tới gần Vân Phi Vũ: “Vũ Nhi, để ta nhìn tay đệ xem.”
Thấy hắn ghé sát vào, Vân Phi Vũ không chút nghĩ ngợi liền huy quyền đánh lên mặt hắn, Tư Vũ Thánh cảnh giác định nghiêng người tránh thoát nhưng thấy ánh mắt vật nhỏ tràn đầy hỏa nộ, trong lòng chấn động, trong lúc này trúng ngay một quyền. Nghĩ rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ một quyền tiếp theo lại nối tiếp, hắn cấp tốc lui ra sau vài bước, vẻ mặt kinh ngạc: “Vũ Nhi?”
“Hừ, đã nói Vũ Nhi ghét ngươi mà ngươi không chịu tin.” Vân Khoảnh Dương dương dương tự đắc nhướn mi, nhưng một nắm tay đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến hắn sợ tới mức lùi thật xa về phía sau, nhìn vẻ mặt vật nhỏ đầy phẫn nộ, hắn cẩn thận tới gần: “Vũ Nhi, ta biết đệ giận ta, chúng ta trở về nói sau, được không?”
Tư Vũ Thánh bước tới che chắn trước mặt hắn: “Dựa vào cái gì mà Tiểu Vũ phải theo ngươi, có đi cũng là theo ta đi.”
Hai người lại bắt đầu khắc khẩu không ngớt, Vân Phi Vũ nhân cơ hội tiến lên huy quyền triển cước về phía bọn họ.
Hai người nhanh chóng tách ra, nhưng sợ người bị cướp đi, lại cùng tiếp cận, bất quá đến cuối cùng vẫn tránh né khỏi quyền cước của y. Cứ lặp lại như vậy, bọn họ chẳng có lấy chút tổn thương, ngược lại, Vân Phi Vũ bắt đầu thở hổn hển.
“Hừ, nhát gan.” Tích Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng: “Ngay cả can đảm thừa nhận tức giận của Tiểu Vũ cũng không có còn dám nói thương y gì chứ. Tình yêu của hai người các ngươi cũng chỉ tới trình độ này mà thôi, còn không bằng bỏ cuộc luôn đi, miễn cho các ngươi hao tổn *** thần, cũng khiến y thương tâm.”
Thân hình hai người thoáng chấn động, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, không tránh né nắm tay huy tới.
“Xem ra y thực sự tức giận rồi.” Tích Vô Nhai nhìn quyền cước không chút lưu tình ‘đậu’ lên mặt hai người, hắn bắt đầu hơi hối hận lời nói của mình khi nãy, vốn định khích tướng bọn họ để Tiểu Vũ phát tiết một lúc, chẳng dự đoán được hai tên này còn không chịu dùng cả nội công hộ thể.
Tuy rằng Vân Phi Vũ không có nội lực, nhưng không thể bỏ qua quái lực của y được. Nhìn sắc mặt hai người càng thêm tái nhợt, đang nghĩ ngợi có nên tiến lên khuyên giải hay không, phía sau lại truyền tới thanh âm kêu gào ầm ĩ.
“Giáo chủ”
“Thiếu chủ”
Tích Vô Nhai quay đầu lại, nhìn nhân mã hai phái không biết đã ngừng tranh đấu từ lúc nào, tất cả đều trợn mắt nhìn chủ tử nhà mình bị đánh đập thậm tệ. Thấy mấy người định xông lên phía trước hắn dang tay ngăn cản.
“Các người tới đó góp vui hả, không thấy chủ tử nhà mình vẫn chưa mở miệng nói câu nào hay sao! Đây là họa bọn hắn tự chuốc lấy, đương nhiên phải để bọn họ tự mình đảm đương, các ngươi tiến lên chỉ khiến tình hình xấu thêm thôi.”
“Nhưng mà…” Tất cả mọi người nhìn nhau, lại không dám tiến lên.
Hoàng Trang đi lên, chắp tay: “Vương gia, chỉ sợ hiện tại Tiểu Vũ tức giận đến mất trí, tiếp tục đánh như vậy cũng không phải biện pháp hay, mọi việc qua đi, thấy hai người bị thương, khẳng định y sẽ lại đau lòng tự trách. Người xem có biện pháp khiến y tỉnh táo lại hay không?”
Tích Vô Nhai liếc hắn một cái, cúi đầu trầm tư, đột nhiên cao giọng kêu lên: “Tiểu Vũ, qua buổi trưa rồi, đồ ăn của đệ đã làm xong chưa? Tất cả mọi người đều chờ ăn cơm đấy.”
“Đưa ta theo nữa.”
“Không được, rất nguy hiểm.” Tích Vô Nhai cự tuyệt thẳng thừng.
Vân Phi Vũ mím môi, trầm giọng nói: “Tích đại ca, liệu huynh có tuyệt đối nắm chắc có thể khiến bọn họ ngừng lại hay không?”
Tích Vô Nhai ngẩng đầu nhìn hai người vẫn giao tranh kịch liệt trên không trung, than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Không nắm chắc sao? Vậy thì đưa ta theo.” Vân Phi Vũ kiên quyết. “Ta không rõ tại sao bọn họ lại động thủ với nhau, nhưng chắc chắn ta không thoát nổi can hệ. Ta lên đó thuyết phục bọn họ, nếu có thể dùng phương pháp hòa bình chẳng phải tốt hơn sao?”
“Hơn nữa…” Y ngừng lại, quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Huynh nhìn bọn họ đi, chỉ lo xem náo nhiệt, ngay cả bản thân đang gặp nguy hiểm cũng không biết. Hiện tại chưa có người bị thương, nhưng đợi lát nữa… Tích đại ca, mang ta lên đó đi, nếu có thể không dùng vũ lực thì phải tận lực cố gắng, tránh người vô tội bị thương, huynh nghĩ có đúng không?”
Hiểu được lời y nói rất có lý, nhưng hắn thật sự không muốn mạo hiểm. Hai người kia đều đang trong trạng thái điên cuồng chiến đâu, trong mắt chỉ có thù hận với đối phương, căn bản không để ý tới người khác.
“Tích đại ca, đừng do dự nữa, để bọn họ tiếp tục như vậy thì tất cả những người này sẽ gặp phải tai ương.”
Tích Vô Nhai lẳng lặng nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc: “Thôi được, nhưng lát nữa đệ phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không được phép mạo muội tiến lại gần bọn hắn, đệ làm được chứ?”
“Uhm.” Vân Phi Vũ gật đầu.
“Ôm chặt ta.”
Tích Vô Nhai ôm y sát vào ngực, đề khí thả người bay lên. Trước sự kinh hô của mọi người, hai người hạ xuống đỉnh của trà lâu.
Nhìn hai kẻ đang chiến đấu kịch liệt, Vân Phi Vũ không chút nghĩ ngợi định xông lên phía trước lại bị người phía sau ôm chặt hông, không thể động đậy.
“Không thể tới đó, chung quanh bọn họ rất nguy hiểm.” Tích Vô Nhai ghé bên tai y nói nhỏ.
“Vậy được rồi!” Vân Phi Vũ mặc niệm trong lòng, sau đó rướn cổ thét lên: “Vân Khoảnh Dương, Tư Vũ Thánh, hai tên hỗn đản nhà ngươi dừng tay cho ta, có nghe thấy không? Dừng tay cho ta.”
Thân hình hai người thoáng ngừng, đảo mắt lại đấu càng thêm hung mãnh.
“Tích đại ca, bọn họ không nghe thấy lời ta nói sao?” Vân Phi Vũ khó hiểu.
“Hai tên này.” Tích Vô Nhai nhíu mày: “Nhìn động tác khi nãy của bọn họ hẳn là nghe được, nhưng vì sao lại không dừng tay? Chẳng lẽ đã ước định chuyện gì?” Hắn nhìn người trong lòng.
Vân Phi Vũ chằm chằm nhìn hai người, nắm lấy cánh tay bên hông, lo lắng thúc giục: “Tích đại ca, chúng ta tới gần hơn chút nữa, có thể vừa rồi bọn họ không nghe thấy, tới gần chút nữa được không?”
Tích Vô Nhai âm thầm thở dài: “Tiểu Vũ, chẳng lẽ sự tồn tại của ta trong lòng đệ không hề quan trọng chút nào sao?”
“Được rồi!”
Vân Phi Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía sườn mặt nam nhân: “Tích đại ca, huynh tức giận?”
“Không có!” Tích Vô Nhai nhìn hai người phía trước liên tục di chuyển, quan sát chung quanh, sau đó chỉ về phía đối diện: “Chúng ta tới đó đi.”
Vân Phi Vũ có chút hốt hoảng: “Có phải ta rất quá đáng? Không tiếp nhận tình cảm của hắn thì thôi, còn nhờ hắn giúp mình ngăn cản hai người bọn họ, hắn sẽ không…”
“A” Chỉ cảm thấy chân vừa trượt, cả thân thể y lập tức nghiêng sang bên cạnh.
Chưa kịp thoát khỏi cơn hoảng sợ đã thấy cả người bị ôm lấy: “Sao đệ bất cẩn như vậy hả, đệ thật là… Aizz…”
“Xin lỗi” Vân Phi Vũ ngượng ngùng cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng cựa quậy thân thể: “Tích đại ca, đặt ta xuống đi, ta tự mình đi được.”
Tích Vô Nhai càng siết chặt đôi tay: “Không được lộn xộn, ta ôm đệ tới đó.”
Vân Phi Vũ mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói gì, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Điểm nhẹ mũi chân vài cái đã tới được góc gần hai người nhất, Tích Vô Nhai buông Vân Phi Vũ xuống nhưng đôi tay thuận thế vòng quanh hông y, khiến cho y không thể cử động.
Biết hắn sợ mình lỗ mãng xông lên, Vân Phi Vũ cũng chẳng nói gì, chỉ nhìn hai người phía trước phi lên hạ xuống, không ngừng giao chiến, hỏa nộ trong lòng bùng nổ: “Vân Khoảnh Dương, Tư Vũ Thánh, các người dừng lại, có nghe thấy không, nếu thật sự không đừng lại, ta thề sẽ lập tức nhảy từ nơi này xuống.”
Động tác trên tay hai người đồng thời chậm lại, phóng một chưởng về phía đối phương, tách ra, chớp mắt lại lao vào chiến đấu.
“Hắn… bọn họ sao vậy chứ?” Vân Phi Vũ tức giận đến run người: “Rõ ràng nghe thấy lời ta nói, nhìn thấy ta lại không chịu dừng tay. Được được, ta nhảy thật cho các người xem.”
“Tiểu Vũ, đừng nóng vội.” Tích Vô Nhai cản y lại, đột nhiên cao giọng thét to: “Các ngươi đánh tận tình đi, tốt nhất là đồng quy vu tận, sau này Tiểu Vũ sẽ do ta chăm sóc.”(Đồng quy vu tận: cùng chết)
Hai người nhanh chóng tách ra, Vân Phi Vũ cũng đồng thời sửng sốt, ngay sau đó cằm bị nâng lên, trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp. Nhìn gương mặt tuấn dật hiện ra trước mắt, tâm trí y trống rỗng: “Tình trạng gì thế này, làm thế nào mà Tích đại ca lại đột nhiên hôn ta chứ?”
“Tích Vô Nhai, tên khốn kia, mau buông Vũ Nhi ra!” Hai người đồng thời rống giận.
“Tiểu Vũ, xin lỗi đệ!”
Bên tai truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ, thân thể đột nhiên bay lên không, Vân Phi Vũ ôm chặt cổ nam nhân theo bản năng, ngơ ngác nhìn nghiêng gương mặt hắn, ngay cả chứng sợ độ cao của mình cũng bị quên mất.
Hạ mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tiểu đông tây trong lòng, khóe miệng Tích Vô Nhai nhếch lên thành nụ cười ảo não, quay đầu nhìn phía sau, động tác dưới chân càng thêm mau lẹ: “Xin lỗi!”
Vân Phi Vũ đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát giác bản thân đang ở giữa không trung, vừa ôm chặt cổ nan nhân vừa nhắm mắt hỏi: “Tích đại ca, chúng ta đi đâu?”
Tích Vô Nhai bị bóp cổ, hô hấp khó khăn, ho khan hai tiếng, trả lời: “Ngoài thành.”
“Dẫn bọn họ ra ngoài thành?”
“Phải, khụ khụ”
“A, xin lỗi huynh, ta dùng sức quá nhiều.” Nghe thấy tiếng hắn ho khan, Vân Phi Vũ vội vàng buông lỏng ra một chút nhưng vẫn ôm chặt không buông như cũ: “Xin lỗi huynh, ta sợ độ cao.”
“Không cần xin lỗi ta như vậy.” Tích Vô Nhai ôm y càng chặt, lại liếc nhìn phía sau: “Đệ không trách ta sao? Khi nãy ta…”
“Ta hiểu Tích đại ca vì dẫn sự chú ý của bọn họ nên mới làm như vậy, huynh không cần xin lỗi.” Vân Phi Vũ ngắt lời Tích Vô Nhai, đột nhiên tựa đầu lên vai hắn, ngữ khí mệt mỏi: “Nếu bọn họ có thể thâm minh đại nghĩa như Tích đại ca thì tốt biết bao.”
“Ta thâm minh đại nghĩa?” Tích Vô Nhai liên tục cười khổ, nghe lời y khen ngợi mà trong lòng chẳng có chút vui sướng, chỉ có vô hạn chua sót cùng tịch mịch: “Tiểu Vũ, kỳ thực ta chẳng phải kẻ thâm minh đại nghĩa gì đâu. Ta chỉ vì yêu đệ nên không muốn ép buộc đệ, không muốn tiếp tục khiến đệ tổn thương mà thôi.”
Tiếng gió chợt ngừng lại, tiếng binh khí tương giao leng keng truyền tới tai, Vân Phi Vũ nghi hoặc mở mắt ra, cách đó hơn một trượng, tràng diện hỗn chiến ánh thẳng vào mắt.
“Đây…”
Không đợi nam nhân trả lời, hai tiếng gầm đồng thời vang lên phía sau: “Tích Vô Nhai, cái tên vô sỉ nhà ngươi, mau buông Vũ Nhi ra!”
Xoay người lấy một tay kéo nam nhân ra phía sau, Vân Phi Vũ trừng mắt nhìn hai người: “Các người muốn làm gì?”
“Vũ Nhi”
“Câm miệng!” Giờ phút này, hỏa nộ trong lòng Vân Phi Vũ hoàn toàn bùng nổ: “Chẳng phải các người vừa đánh rất vui vẻ sao? Hiện tại không đánh tiếp hả? Tiếp tục đánh đi, tiếp tục đánh đi nào, đúng lúc tay ta cũng ngứa ngáy, chúng ta cùng nhau đánh một trận được không?”
“Tiểu Vũ, đừng xúc động!”
“Tích đại ca, đừng ngăn cản ta.” Vân Phi Vũ chỉ vào hai người kia, phẫn nộ: “Không dạy dỗ hai tên hỗn đản này ta nghẹn chết mất. Bọn họ chỉ biết tranh giành tình nhân, lại chẳng tên nào chịu suy nghĩ cho ta. Sớm biết mọi chuyện thành ra thế này, năm đó ta rớt xuống vách núi rồi chết luôn có phải tốt hơn không, miễn cho nhìn thấy mặt bọn họ lại bực mình.”
“Vũ Nhi, xin lỗi đệ.”
Phía sau truyền tới tiếng xin lỗi của hai người, Vân Phi Vũ thu tay phải, quay đầu lại huy ngay một quyền.
“Đương” một tiếng, chỉ cảm thấy tay bị phản chấn sinh đau, Vân Phi Vũ vừa mở tay ra đã thấy vài vệt máu chảy xuống.
“Tư Vũ Thánh, ngươi là tên khốn kiếp.” Vân Khoảnh Dương rống giận, đau lòng kéo tay vật nhỏ: “Vũ Nhi, đau lắm phải không, chúng ta…”
Còn không chờ hắn nói xong, trên mặt đột nhiên trúng một quyền, hắn ngây người: “Vũ Nhi?”
“Xứng đáng!” Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, gỡ mặt nạ ném sang một bên, sau đó tới gần Vân Phi Vũ: “Vũ Nhi, để ta nhìn tay đệ xem.”
Thấy hắn ghé sát vào, Vân Phi Vũ không chút nghĩ ngợi liền huy quyền đánh lên mặt hắn, Tư Vũ Thánh cảnh giác định nghiêng người tránh thoát nhưng thấy ánh mắt vật nhỏ tràn đầy hỏa nộ, trong lòng chấn động, trong lúc này trúng ngay một quyền. Nghĩ rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ một quyền tiếp theo lại nối tiếp, hắn cấp tốc lui ra sau vài bước, vẻ mặt kinh ngạc: “Vũ Nhi?”
“Hừ, đã nói Vũ Nhi ghét ngươi mà ngươi không chịu tin.” Vân Khoảnh Dương dương dương tự đắc nhướn mi, nhưng một nắm tay đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến hắn sợ tới mức lùi thật xa về phía sau, nhìn vẻ mặt vật nhỏ đầy phẫn nộ, hắn cẩn thận tới gần: “Vũ Nhi, ta biết đệ giận ta, chúng ta trở về nói sau, được không?”
Tư Vũ Thánh bước tới che chắn trước mặt hắn: “Dựa vào cái gì mà Tiểu Vũ phải theo ngươi, có đi cũng là theo ta đi.”
Hai người lại bắt đầu khắc khẩu không ngớt, Vân Phi Vũ nhân cơ hội tiến lên huy quyền triển cước về phía bọn họ.
Hai người nhanh chóng tách ra, nhưng sợ người bị cướp đi, lại cùng tiếp cận, bất quá đến cuối cùng vẫn tránh né khỏi quyền cước của y. Cứ lặp lại như vậy, bọn họ chẳng có lấy chút tổn thương, ngược lại, Vân Phi Vũ bắt đầu thở hổn hển.
“Hừ, nhát gan.” Tích Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng: “Ngay cả can đảm thừa nhận tức giận của Tiểu Vũ cũng không có còn dám nói thương y gì chứ. Tình yêu của hai người các ngươi cũng chỉ tới trình độ này mà thôi, còn không bằng bỏ cuộc luôn đi, miễn cho các ngươi hao tổn *** thần, cũng khiến y thương tâm.”
Thân hình hai người thoáng chấn động, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, không tránh né nắm tay huy tới.
“Xem ra y thực sự tức giận rồi.” Tích Vô Nhai nhìn quyền cước không chút lưu tình ‘đậu’ lên mặt hai người, hắn bắt đầu hơi hối hận lời nói của mình khi nãy, vốn định khích tướng bọn họ để Tiểu Vũ phát tiết một lúc, chẳng dự đoán được hai tên này còn không chịu dùng cả nội công hộ thể.
Tuy rằng Vân Phi Vũ không có nội lực, nhưng không thể bỏ qua quái lực của y được. Nhìn sắc mặt hai người càng thêm tái nhợt, đang nghĩ ngợi có nên tiến lên khuyên giải hay không, phía sau lại truyền tới thanh âm kêu gào ầm ĩ.
“Giáo chủ”
“Thiếu chủ”
Tích Vô Nhai quay đầu lại, nhìn nhân mã hai phái không biết đã ngừng tranh đấu từ lúc nào, tất cả đều trợn mắt nhìn chủ tử nhà mình bị đánh đập thậm tệ. Thấy mấy người định xông lên phía trước hắn dang tay ngăn cản.
“Các người tới đó góp vui hả, không thấy chủ tử nhà mình vẫn chưa mở miệng nói câu nào hay sao! Đây là họa bọn hắn tự chuốc lấy, đương nhiên phải để bọn họ tự mình đảm đương, các ngươi tiến lên chỉ khiến tình hình xấu thêm thôi.”
“Nhưng mà…” Tất cả mọi người nhìn nhau, lại không dám tiến lên.
Hoàng Trang đi lên, chắp tay: “Vương gia, chỉ sợ hiện tại Tiểu Vũ tức giận đến mất trí, tiếp tục đánh như vậy cũng không phải biện pháp hay, mọi việc qua đi, thấy hai người bị thương, khẳng định y sẽ lại đau lòng tự trách. Người xem có biện pháp khiến y tỉnh táo lại hay không?”
Tích Vô Nhai liếc hắn một cái, cúi đầu trầm tư, đột nhiên cao giọng kêu lên: “Tiểu Vũ, qua buổi trưa rồi, đồ ăn của đệ đã làm xong chưa? Tất cả mọi người đều chờ ăn cơm đấy.”
/290
|