Tối qua suy nghĩ quá nhiều, vừa tỉnh lại đã thấy trời sáng choang, Ỷ Thần đưa tay sang bên cạnh.
“Đi lúc nào vậy? Tại sao ta không phát hiện ra? Không phải vậy đó chứ?”
Vừa suy nghĩ vừa mặc lại y phục, sửa sang thỏa đáng, vừa mở cửa đã thấy hai tỳ nữ, hắn thốt lên: “Các người là ai? Tiểu Vũ đâu?”
Hai nàng thoáng sững người, sau khi hiểu ra, lục y nữ tử lập tức cung kính khom người: “Khởi bẩm tiểu thiếu gia, nô tỳ tên Thanh Diệp, nàng là Hoa Hảo. Chúng nô tỳ được thất thiếu gia phái tới hầu hạ tiểu thiếu gia, về phần thất thiếu gia đang ở đâu thì nô tỳ không biết.”
Ỷ Thần nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn hai nàng đầy vẻ hoài nghi, quay người trở về trong phòng: “Rửa mặt.”
“Vâng.”
Nhanh nhanh chóng chóng quệt vài cái, Ỷ Thần vừa định lao ra khỏi phòng, Thanh Diệp ở phía sau hắn kêu lên: “Tiểu thiếu gia, ngài không dùng điểm tâm sao?”
“Không cần.” Mới vừa nói xong, hắn lập tức quay lại nói với hai người: “Bình thường vào giờ này Tiểu Vũ hay ở đâu?”
Hai nàng thực sự kinh ngạc khi thấy hắn liên tục gọi thẳng tên thất thiếu gia như vậy. Hôm qua thất thiếu gia đã tuyên bố oa nhi trước mắt chính là dưỡng tử của y, cũng chính là tiểu chủ nhân của bọn họ, theo lý thì hắn nên gọi thất thiếu gia là phụ thân mới đúng, nhưng nhớ tới ánh mắt yêu thương của chủ tử dành cho oa nhi này, hai nàng lập tức thu hồi suy nghĩ miên man, Thanh Diệp hồi đáp: “Khởi bẩm tiểu thiếu gia, bình thường vào giờ này, nếu thất thiếu gia không tới tửu lâu thì đang ở cùng các vị chủ tử khác.”
“Nga” Ỷ Thần chau mày đăm chiêu ứng một câu, đột nhiên hỏi tiếp: “Những người khác hiện tại ở đâu?”
Hai nàng cùng lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Ỷ Thần có chút mất hứng, nhưng nhớ tới việc các nàng là nha hoàn hầu cận của mình, không biết các vị chủ tử khác đang làm gì cũng là lẽ thường, vì vậy hắn cũng chẳng hỏi tiếp, lập tức đề khí phi thân về phía tửu lâu. Thế nhưng, hắn dạo hết một vòng vẫn không thấy Vân Phi Vũ đâu, tiếng chuông cảnh báo trong đầu rung lên mạnh mẽ.
Hắn nghĩ: “Không thể có chuyện ta ngủ say đến nỗi Tiểu Vũ rời đi lúc nào cũng chẳng biết được, khẳng định là có kẻ động tay động chân, hơn nữa ta cũng vừa mới tới đây, chắc chắn Tiểu Vũ sẽ không ném ta sang một bên, mặc kệ không thèm đoái hoài tới.” Nghĩ như vậy, hắn càng thêm khẳng định hiện tại Vân Phi Vũ đang ở bên cạnh ba người kia. Xoay người chạy về phía trang viên.
“Ai nha, đây chẳng phải là tiểu thiếu gia sao, sớm như vậy mà ngài đã vội vã chạy đi đâu thế?” Ỷ Thần mới vừa bước vào đại môn của trang viên, một vị văn sĩ trung niên, dáng vẻ mảnh khảnh lặp tức chặn hắn lại.
Ỷ Thần ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhớ ra người này là người tối qua đã dùng bữa cùng bọn họ, dường như Tiểu Vũ xưng hô với y là Mạc tiên sinh. Hắn chẳng khách khí gì, hỏi thẳng: “Mạc tiên sinh, ngài biết Tiểu Vũ ở đâu không?”
Nhìn oa nhi trước mặt tỏ vẻ trưởng thành thật đáng yêu, Mạc Bạch nhịn không được liền ôm lấy hắn: “Ngươi tìm Tiểu Vũ? Hôm qua y nói với ta muốn dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, hiện tại y không ở bên ngươi là sao nhỉ?”
Thật sự không thích bị người ta ôm như tiểu hài tử, hơn nữa thấy người này hình như cũng không biết Vân Phi Vũ ở đây, Ỷ Thần lập tức giãy dụa nhảy xuống: “Không biết thì thôi, đừng có coi ta như tiểu hài tử.”
Mạc Bạch híp mắt lại, ở phía sau hắn hô lên: “Ta biết đấy chứ.”
Ỷ Thần lập tức dừng lại, xoay người nhìn y, tựa hồ đang chờ câu trả lời.
Mạc Bạch lẳng lặng quan sát hắn một hồi lâu, trong lòng cảm thấy kỳ quái: Rõ ràng chỉ là một hài đồng tám tuổi nhưng ánh mắt lại không khác người trưởng thành, khó trách vương gia cùng bọn họ lại hoài nghi. Đêm qua vương gia nói Lí Lam Phong đã bắt mạch cho hắn, nói hắn có cốt cách của kỳ tài luyện võ, những mặt khác lại chẳng có gì quái dị, lúc này ba người mới tin tưởng hắn thật sự là một tiểu hài tử, chỉ là tâm trí sớm trưởng thành mà thôi.
“Tâm trí trưởng thành sớm? Thật sự quá quái lạ, nhỏ như vậy đã hiểu chuyện ái tình?” Tinh quang trong mắt Mạc Bạch hiện ra, vuốt râu mỉm cười: “Nếu như ta đoán đúng thì hiện giờ Tiểu Vũ đang ở bên Vân thiếu chủ, ngươi…”
Không chờ Mạc Bạch nói xong, Ỷ Thần vội vã chạy đi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần khuất, y khẽ lắc đầu: “Tiểu tử, cho dù ngươi có thông minh tới mức nào, nhưng nếu ba người bọn họ vẫn ở đây thì ngươi chẳng có hy vọng thắng đâu.”
Đêm qua, sau khi dùng xong bữa tối, Vân Phi Vũ đưa hắn dạo quanh trang viên một vòng, hắn biết Vân Khoảnh Dương ở trong Vân Vũ Uyển tại phía đông.
Phi thân một mạch như phát cuồng, Ỷ Thần từ trên trời đáp xuống khiến hạ nhân trong uyển hoảng sợ, đến khi thấy rõ hắn, một gã tiểu tư khoảnh chừng mười bảy mười tám tuổi chạy lên đón tiếp: “Tiểu thiếu gia.”
“Ta đến tìm…” Nơi này đều là người của tên kia, cẩn thận một chút vẫn hơn, “Ta tới tìm phụ thân, người ở trong này sao?”
“Vâng, thất thiếu gia đang ở đây.” Tiểu Đậu Tử Trả lời.
“Mau dẫn ta đi.” Hắn tiến lên phía trước, nhìn thẳng người nọ.
Tiểu Đậu Tử khẽ khom người, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, mời ngài tới tiền thính ngồi đợi một lát, tiểu nhân đi xin chỉ thị của thiếu gia.”
Trong lòng vô cùng bất mãn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người nọ, hơn nữa hắn cũng chẳng biết phòng ngủ của người nọ ở đâu, suy nghĩ một chút, Ỷ Thần gật đầu, nhếch đôi môi nhỏ nhắn: “Được, ca ca nhanh đi tìm phụ thân đến đây đi, ta chờ.”
Tiểu Đậu Tử sửng sốt, hài đồng trước mắt đột nhiên thay đổi khiến hắn trở tay không kịp, chỉ ngơ ngác ứng một câu: “Vâng.”
Thấy gã tiểu tư vội vàng rời đi, Ỷ Thần cẩn thận nhìn chung quanh, thấy đám hạ nhân đang vội vàng làm việc, chẳng mấy để ý tới mình, thân thể hắn nhoáng lên một cái, nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Tiểu Đậu Tử.
Lặng lẽ theo sát phía sau, thấy gã tiểu tư cách cửa phòng chừng năm bước liền dừng lại, đứng một lúc lại nhanh chóng rời đi khiến hắn tò mò cũng vô cùng tức giận: “Chẳng phải nói tới xin chỉ thị sao? Thế nào mà chưa hỏi đã đi rồi? Quả nhiên chỉ làm bộ để lừa ta.”
Đợi chung quanh không có ai, hắn lập tức rời khỏi xà nhà, nhưng chưa kịp tới nơi đã bị thanh âm cổ quái trong phòng truyền tới khiến cho đứng hình.
Tuy rằng hắn xuyên không trở thành hài đồng tám tuổi, nhưng kinh nghiệm tình trường kiếp trước giúp hắn nhận ra thanh âm khàn khàn rên rỉ mình vừa nghe thấy là cái gì, lập tức nắm chặt tay đi về phía cửa phòng.
Cửa phòng không đóng lại hoàn toàn, giống như chủ nhân căn phòng biết hắn sẽ tới nên cố ý để hắn trông vào.
Nhìn hai thân hình trắng nõn quấn quýt trên giường, Ỷ Thần cắn chặt môi dưới ngăn mình không rống giận. Tuy vẫn biết quan hệ của bọn họ, tuy rằng bản thân cũng muốn làm như vậy, nhưng nhìn cảnh y thở gấp rên rỉ, hầu hạ dưới thân nam nhân khác thì phẫn nộ cùng ghen tị trong lòng vẫn khiến hắn muốn phát cuồng.
Vô ý bắt gặp ánh mắt người nọ liếc tới, nhìn người nọ giương khóe môi, Ỷ Thần hoàn toàn hiểu ra những chuyện này chính là quỷ kế người này bầy ra, muốn cho hắn biết khó mà lui.
Nghiến răng ‘kèn kẹt’, nhìn người nọ ra sức mạnh hơn, mà người dưới thân hắn càng thêm mê loạn lớn tiếng rên rỉ, Ỷ Thần hận không thể lấy đao băm người thành vạn đoạn. Tuy nhiên, hắn vẫn hiểu hiện tại mình vẫn chưa phải đối thủ của người nọ, mặc kệ là về thân thể, công lực, trí lực. Tất cả đều chưa thể bằng người nọ.
“Nhịn, nhịn xuống.” hắn thở sâu: “Việc nhỏ không chịu nổi sẽ hỏng đại sự.”
Hừ nhẹ một tiếng, Ỷ Thần biết người nọ sẽ nghe được, hắn nâng bàn tay nhỏ bé, dựng đứng ngón cái, tiếp đến lại hạ ngược ngón cái xuống trước ánh mắt kinh ngạc của người nọ, sau đó cười lạnh, rời đi.
Vân Khoảnh Dương sửng sốt: “Động tác của tên tiểu quỷ kia có ý gì?”
“Dương?” Vân Phi Vũ cúi đầu gọi khẽ, có chút bất mãn khi nam nhân đột nhiên dừng lại như vậy.
“Mặc kệ, thỏa mãn bảo bối của ta quan trọng hơn.” Vân Khoảnh Dương nâng mông y lên, cúi người nói nhỏ bên tai y: “Bảo bối, gọi tướng công cho ta nghe chút nào!”
Hơi sương dâng lên, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập thủy quang hung hăng trừng hắn, Vân Phi Vũ cảm thấy phía sau ngứa ngáy khó chịu, thở hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói: “Huynh đúng là tên biến thái khốn kiếp, muốn làm thì làm ngay, không làm thì cút xuống cho ta.”
Vân Khoảnh Dương khẽ cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp rung động tựa khúc nhạc ma mị mê hoặc Vân Phi Vũ khiến cả thân thể y càng thêm khô nóng, nhịn không được liền bắt đầu uốn éo thân thể, nhẹ nhàng cọ xát.
Liếm lên vàng tai đỏ bừng của vật nhỏ, Vân Khoảnh Dương vừa tiến mạnh tới vừa thì thầm dụ hoặc: “Bảo bối, thích không? Hôm nay chúng ta không xuống giường nha?”
Theo tiếng giường ‘chi nha’ vang lên, tiếng thở dốc dồn dập kéo tới, thanh âm rên rỉ khàn khàn kiều diễm không ngừng tiếp nối…
“Đi lúc nào vậy? Tại sao ta không phát hiện ra? Không phải vậy đó chứ?”
Vừa suy nghĩ vừa mặc lại y phục, sửa sang thỏa đáng, vừa mở cửa đã thấy hai tỳ nữ, hắn thốt lên: “Các người là ai? Tiểu Vũ đâu?”
Hai nàng thoáng sững người, sau khi hiểu ra, lục y nữ tử lập tức cung kính khom người: “Khởi bẩm tiểu thiếu gia, nô tỳ tên Thanh Diệp, nàng là Hoa Hảo. Chúng nô tỳ được thất thiếu gia phái tới hầu hạ tiểu thiếu gia, về phần thất thiếu gia đang ở đâu thì nô tỳ không biết.”
Ỷ Thần nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn hai nàng đầy vẻ hoài nghi, quay người trở về trong phòng: “Rửa mặt.”
“Vâng.”
Nhanh nhanh chóng chóng quệt vài cái, Ỷ Thần vừa định lao ra khỏi phòng, Thanh Diệp ở phía sau hắn kêu lên: “Tiểu thiếu gia, ngài không dùng điểm tâm sao?”
“Không cần.” Mới vừa nói xong, hắn lập tức quay lại nói với hai người: “Bình thường vào giờ này Tiểu Vũ hay ở đâu?”
Hai nàng thực sự kinh ngạc khi thấy hắn liên tục gọi thẳng tên thất thiếu gia như vậy. Hôm qua thất thiếu gia đã tuyên bố oa nhi trước mắt chính là dưỡng tử của y, cũng chính là tiểu chủ nhân của bọn họ, theo lý thì hắn nên gọi thất thiếu gia là phụ thân mới đúng, nhưng nhớ tới ánh mắt yêu thương của chủ tử dành cho oa nhi này, hai nàng lập tức thu hồi suy nghĩ miên man, Thanh Diệp hồi đáp: “Khởi bẩm tiểu thiếu gia, bình thường vào giờ này, nếu thất thiếu gia không tới tửu lâu thì đang ở cùng các vị chủ tử khác.”
“Nga” Ỷ Thần chau mày đăm chiêu ứng một câu, đột nhiên hỏi tiếp: “Những người khác hiện tại ở đâu?”
Hai nàng cùng lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Ỷ Thần có chút mất hứng, nhưng nhớ tới việc các nàng là nha hoàn hầu cận của mình, không biết các vị chủ tử khác đang làm gì cũng là lẽ thường, vì vậy hắn cũng chẳng hỏi tiếp, lập tức đề khí phi thân về phía tửu lâu. Thế nhưng, hắn dạo hết một vòng vẫn không thấy Vân Phi Vũ đâu, tiếng chuông cảnh báo trong đầu rung lên mạnh mẽ.
Hắn nghĩ: “Không thể có chuyện ta ngủ say đến nỗi Tiểu Vũ rời đi lúc nào cũng chẳng biết được, khẳng định là có kẻ động tay động chân, hơn nữa ta cũng vừa mới tới đây, chắc chắn Tiểu Vũ sẽ không ném ta sang một bên, mặc kệ không thèm đoái hoài tới.” Nghĩ như vậy, hắn càng thêm khẳng định hiện tại Vân Phi Vũ đang ở bên cạnh ba người kia. Xoay người chạy về phía trang viên.
“Ai nha, đây chẳng phải là tiểu thiếu gia sao, sớm như vậy mà ngài đã vội vã chạy đi đâu thế?” Ỷ Thần mới vừa bước vào đại môn của trang viên, một vị văn sĩ trung niên, dáng vẻ mảnh khảnh lặp tức chặn hắn lại.
Ỷ Thần ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhớ ra người này là người tối qua đã dùng bữa cùng bọn họ, dường như Tiểu Vũ xưng hô với y là Mạc tiên sinh. Hắn chẳng khách khí gì, hỏi thẳng: “Mạc tiên sinh, ngài biết Tiểu Vũ ở đâu không?”
Nhìn oa nhi trước mặt tỏ vẻ trưởng thành thật đáng yêu, Mạc Bạch nhịn không được liền ôm lấy hắn: “Ngươi tìm Tiểu Vũ? Hôm qua y nói với ta muốn dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, hiện tại y không ở bên ngươi là sao nhỉ?”
Thật sự không thích bị người ta ôm như tiểu hài tử, hơn nữa thấy người này hình như cũng không biết Vân Phi Vũ ở đây, Ỷ Thần lập tức giãy dụa nhảy xuống: “Không biết thì thôi, đừng có coi ta như tiểu hài tử.”
Mạc Bạch híp mắt lại, ở phía sau hắn hô lên: “Ta biết đấy chứ.”
Ỷ Thần lập tức dừng lại, xoay người nhìn y, tựa hồ đang chờ câu trả lời.
Mạc Bạch lẳng lặng quan sát hắn một hồi lâu, trong lòng cảm thấy kỳ quái: Rõ ràng chỉ là một hài đồng tám tuổi nhưng ánh mắt lại không khác người trưởng thành, khó trách vương gia cùng bọn họ lại hoài nghi. Đêm qua vương gia nói Lí Lam Phong đã bắt mạch cho hắn, nói hắn có cốt cách của kỳ tài luyện võ, những mặt khác lại chẳng có gì quái dị, lúc này ba người mới tin tưởng hắn thật sự là một tiểu hài tử, chỉ là tâm trí sớm trưởng thành mà thôi.
“Tâm trí trưởng thành sớm? Thật sự quá quái lạ, nhỏ như vậy đã hiểu chuyện ái tình?” Tinh quang trong mắt Mạc Bạch hiện ra, vuốt râu mỉm cười: “Nếu như ta đoán đúng thì hiện giờ Tiểu Vũ đang ở bên Vân thiếu chủ, ngươi…”
Không chờ Mạc Bạch nói xong, Ỷ Thần vội vã chạy đi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần khuất, y khẽ lắc đầu: “Tiểu tử, cho dù ngươi có thông minh tới mức nào, nhưng nếu ba người bọn họ vẫn ở đây thì ngươi chẳng có hy vọng thắng đâu.”
Đêm qua, sau khi dùng xong bữa tối, Vân Phi Vũ đưa hắn dạo quanh trang viên một vòng, hắn biết Vân Khoảnh Dương ở trong Vân Vũ Uyển tại phía đông.
Phi thân một mạch như phát cuồng, Ỷ Thần từ trên trời đáp xuống khiến hạ nhân trong uyển hoảng sợ, đến khi thấy rõ hắn, một gã tiểu tư khoảnh chừng mười bảy mười tám tuổi chạy lên đón tiếp: “Tiểu thiếu gia.”
“Ta đến tìm…” Nơi này đều là người của tên kia, cẩn thận một chút vẫn hơn, “Ta tới tìm phụ thân, người ở trong này sao?”
“Vâng, thất thiếu gia đang ở đây.” Tiểu Đậu Tử Trả lời.
“Mau dẫn ta đi.” Hắn tiến lên phía trước, nhìn thẳng người nọ.
Tiểu Đậu Tử khẽ khom người, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, mời ngài tới tiền thính ngồi đợi một lát, tiểu nhân đi xin chỉ thị của thiếu gia.”
Trong lòng vô cùng bất mãn nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người nọ, hơn nữa hắn cũng chẳng biết phòng ngủ của người nọ ở đâu, suy nghĩ một chút, Ỷ Thần gật đầu, nhếch đôi môi nhỏ nhắn: “Được, ca ca nhanh đi tìm phụ thân đến đây đi, ta chờ.”
Tiểu Đậu Tử sửng sốt, hài đồng trước mắt đột nhiên thay đổi khiến hắn trở tay không kịp, chỉ ngơ ngác ứng một câu: “Vâng.”
Thấy gã tiểu tư vội vàng rời đi, Ỷ Thần cẩn thận nhìn chung quanh, thấy đám hạ nhân đang vội vàng làm việc, chẳng mấy để ý tới mình, thân thể hắn nhoáng lên một cái, nhanh chóng đuổi theo phương hướng của Tiểu Đậu Tử.
Lặng lẽ theo sát phía sau, thấy gã tiểu tư cách cửa phòng chừng năm bước liền dừng lại, đứng một lúc lại nhanh chóng rời đi khiến hắn tò mò cũng vô cùng tức giận: “Chẳng phải nói tới xin chỉ thị sao? Thế nào mà chưa hỏi đã đi rồi? Quả nhiên chỉ làm bộ để lừa ta.”
Đợi chung quanh không có ai, hắn lập tức rời khỏi xà nhà, nhưng chưa kịp tới nơi đã bị thanh âm cổ quái trong phòng truyền tới khiến cho đứng hình.
Tuy rằng hắn xuyên không trở thành hài đồng tám tuổi, nhưng kinh nghiệm tình trường kiếp trước giúp hắn nhận ra thanh âm khàn khàn rên rỉ mình vừa nghe thấy là cái gì, lập tức nắm chặt tay đi về phía cửa phòng.
Cửa phòng không đóng lại hoàn toàn, giống như chủ nhân căn phòng biết hắn sẽ tới nên cố ý để hắn trông vào.
Nhìn hai thân hình trắng nõn quấn quýt trên giường, Ỷ Thần cắn chặt môi dưới ngăn mình không rống giận. Tuy vẫn biết quan hệ của bọn họ, tuy rằng bản thân cũng muốn làm như vậy, nhưng nhìn cảnh y thở gấp rên rỉ, hầu hạ dưới thân nam nhân khác thì phẫn nộ cùng ghen tị trong lòng vẫn khiến hắn muốn phát cuồng.
Vô ý bắt gặp ánh mắt người nọ liếc tới, nhìn người nọ giương khóe môi, Ỷ Thần hoàn toàn hiểu ra những chuyện này chính là quỷ kế người này bầy ra, muốn cho hắn biết khó mà lui.
Nghiến răng ‘kèn kẹt’, nhìn người nọ ra sức mạnh hơn, mà người dưới thân hắn càng thêm mê loạn lớn tiếng rên rỉ, Ỷ Thần hận không thể lấy đao băm người thành vạn đoạn. Tuy nhiên, hắn vẫn hiểu hiện tại mình vẫn chưa phải đối thủ của người nọ, mặc kệ là về thân thể, công lực, trí lực. Tất cả đều chưa thể bằng người nọ.
“Nhịn, nhịn xuống.” hắn thở sâu: “Việc nhỏ không chịu nổi sẽ hỏng đại sự.”
Hừ nhẹ một tiếng, Ỷ Thần biết người nọ sẽ nghe được, hắn nâng bàn tay nhỏ bé, dựng đứng ngón cái, tiếp đến lại hạ ngược ngón cái xuống trước ánh mắt kinh ngạc của người nọ, sau đó cười lạnh, rời đi.
Vân Khoảnh Dương sửng sốt: “Động tác của tên tiểu quỷ kia có ý gì?”
“Dương?” Vân Phi Vũ cúi đầu gọi khẽ, có chút bất mãn khi nam nhân đột nhiên dừng lại như vậy.
“Mặc kệ, thỏa mãn bảo bối của ta quan trọng hơn.” Vân Khoảnh Dương nâng mông y lên, cúi người nói nhỏ bên tai y: “Bảo bối, gọi tướng công cho ta nghe chút nào!”
Hơi sương dâng lên, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập thủy quang hung hăng trừng hắn, Vân Phi Vũ cảm thấy phía sau ngứa ngáy khó chịu, thở hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói: “Huynh đúng là tên biến thái khốn kiếp, muốn làm thì làm ngay, không làm thì cút xuống cho ta.”
Vân Khoảnh Dương khẽ cười thành tiếng, thanh âm trầm thấp rung động tựa khúc nhạc ma mị mê hoặc Vân Phi Vũ khiến cả thân thể y càng thêm khô nóng, nhịn không được liền bắt đầu uốn éo thân thể, nhẹ nhàng cọ xát.
Liếm lên vàng tai đỏ bừng của vật nhỏ, Vân Khoảnh Dương vừa tiến mạnh tới vừa thì thầm dụ hoặc: “Bảo bối, thích không? Hôm nay chúng ta không xuống giường nha?”
Theo tiếng giường ‘chi nha’ vang lên, tiếng thở dốc dồn dập kéo tới, thanh âm rên rỉ khàn khàn kiều diễm không ngừng tiếp nối…
/290
|