“Vi bá, Vi bá, bọn họ nói người là gian tế, ta không tin. Nhất định là bọn họ vu tội hãm hại người, đúng hay không?”
Tích Ngưng Sương chưa tới mà thanh âm cũng đã truyền đến. Nhìn Vi bá, người hiểu rõ mình nhất quỳ trên mặt đất, mà Tích Vô Nhai vẫn đứng bên cạnh không nói chẳng rằng, nàng lập tức nhào tới.
“Đại ca, tại sao huynh cũng tin những lời nói của bọn họ. Vi bá đã chăm sóc chúng ta từ nhỏ tới giờ, tại sao đến huynh cũng không tin người chứ? Đại ca, huynh thay đổi, từ sau khi nữ nhân kia tới… Đúng vậy, nhất định là do nữ nhân kia giở trò quỷ. Bây giờ muội đi tìm nữ nhân kia, gọi ả tới đây đối chất.”
Tích Ngưng Sương mới muốn xoay người lại bị Mạc Bạch ngăn lại: “Đại tiểu thư không cần phải đi. Vân tiểu thư không ở trong trang viên, người sẽ không tìm thấy nàng.”
“Không ở đây, vậy đi đâu?”
“……” Mạc Bạch thoáng nhìn Tích Vô Nhai, đáp: “Tại hạ cũng không biết.”
“Vậy khi nào trở về?”
“……không biết.”
Tích Ngưng Sương bị mấy câu không biết của Mạc Bạch làm bực bội, cơn tức càng tăng lên, liền chỉ vào mũi y mắng to: “Tại sao hỏi cái gì ngươi cũng không biết? Ta xem chừng ngươi là cố ý không cho ta biết có đúng hay không. Vân Phi Vũ kia cho ngươi những ưu đãi gì mà ngươi lại che dấu cho ả như vậy? Nga ta biết rồi, nhất định là Vân Phi Vũ đã trốn tội, mà ngươi là đồng lõa, vì che dấu hành vi phạm tội của mình nên tìm Vi bá làm kẻ chết thay, đúng hay không?”
Đối mặt với cách chất vấn vô cớ của Tích Ngưng Sương, Mạc Bạch bất đắc dĩ cười khổ, đứng yên không nói.
Tích Ngưng Sương thấy y như vậy, thầm nghĩ rằng nhất định mình đã đoán đúng, đang đắc ý dào dạt muốn hướng Tích Vô Nhai lĩnh công lại bị một tiếng quát chói tai khiến cho ngây người.
“Câm miệng, là ai dạy muội không có quy củ như vậy? Mạc Bạch tiên sinh là thầy tốt bạn hiền của ta, sao muội có thể tùy ý ở trong này nói hươu nói vượn, loạn gán tội danh. Vi bá đã tự mình nhận tội, muội hồ nháo cái gì. Ngày thường tùy ý muội xằng bậy, ta nghĩ mình nuông chiều muội hỏng mất rồi, cái gì cũng chiều theo tính tình của muội. Thật sự là càng lớn càng thích sinh sự. Quên đi, quên đi, muội trở về phòng ngay cho ta. Hiện tại ta không muốn nhìn thấy muội.”
Tích Vô Nhai vừa nói ra những lời này cũng cảm thấy có chút hối hận. Người muội muội này hắn vẫn thực tâm thương yêu, tuy rằng không cùng huyết thống, nhưng nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, sau khi dưỡng phụ dưỡng mẫu (Cha mẹ nuôi) qua đời, hắn vẫn luôn coi nàng là thân nhân duy nhất, cũng là chỗ dựa *** thần duy nhất.
Nhưng khi Vân Phi Vũ xuất hiện, cưới y vào cửa, bản thân lại luôn mang thái độ lúc gần lúc xa. Mặc dù luôn đối xử với y tốt hơn bất kỳ người nào khác, nhưng chính mình lại tự nhận đó là do tò mò. Có điều, sự thật cũng không đơn giản như hắn nghĩ. Rời phủ lên kinh nửa tháng, hắn cả ngày ngẩn ngơ, mà nguyên nhân khiến hắn trở nên như vậy… chính là vì hắn luôn nhớ tới một người, không phải muội muội thân thiết nhất, không phải Vi bá đã theo mình mười mấy năm trời, càng không phải trợ thủ đắc lực Mạc Bạch, mà là người mới gặp qua vài lần, Vân Phi Vũ.
Sau khi biết mình yêu Vân Phi Vũ, hắn vốn nghĩ sẽ trốn tránh, chính là thấy y cùng huynh đệ của mình thân mật lại không thể khống chế sự ghen tỵ trong lòng, càng muốn đoạt được trái tim của y. Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện, đây chính là cái gọi là yêu càng sâu hận càng nặng. Bởi vì bản thân nhất thời xúc động mà tổn thương y, tuy rằng sau đó đã cố gắng tìm cách sửa chữa, lại không dự đoán được đêm qua….
Đối với sự lừa gạt của y, hắn vẫn không sao tức giận được, có lẽ cảm thấy tội nghiệp cho y nên không thể hận. Chính là vừa rồi nghe muội muội không từ ngôn ngữ chỉ trích y, trong lòng bỗng nhiên dâng lên lửa giận ngút trời, không thể nhịn được khi nghe bất kể kẻ nào nói xấu y. Chính mình đã thật sâu tổn thương y một lần. Nhớ tới hoàn cảnh ngày hôm đó, tâm hắn cho tới bây giờ vẫn thấy đau. Thấy y như vậy, chính hắn cũng đau khổ, còn y… y sẽ đau đớn ra sao đây?
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, cầu người không nên trách Sương Nhi. Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, người muốn trách thì trách ta đi. Đều do ta không dậy dỗ nàng cẩn thận, là lỗi của ta, đều là do ta sai…”
Lão quản gia vẫn luôn không chịu lên tiếng, vậy mà khi nhìn tới biểu tình đau xót cùng đôi mắt phiếm hồng của Tích Ngưng Sương, rốt cuộc hắn cũng nói chuyện.
Tích Vô Nhao nghe thấy giọng nói của hắn, đột nhiên chuyển mắt, ổn định *** thần, lạnh lùng lên tiếng: “Đây không phải lỗi của Vi bá, nàng là do ta dạy dỗ hỏng, ân… Sương Nhi cũng đã mười tám tuổi, ta nghĩ nên tìm một gia đình môn đăng hộ đối gả cho nàng mới được, như vậy sẽ giúp nàng hiểu chuyện hơn.”
Dừng một chút, Tích Vô Nhai nghiêm mặt: “Được rồi, trước không nói chuyện này. Vi bá, có thể nói cho ta biết người cùng Vân gia liên lạc như thế nào, bình thường gặp ở đâu, người liên lạc có đặc điểm gì? Mong người nói rõ cho ta biết.”
“…..” Lão quản gia ngước nhìn Tích Vô Nhai, tâm trạng áy náy, lo lắng, hoang mang lần lượt hiện lên, cuối cùng khẽ thở dài: “Đại thiếu gia tội gì phải làm khó ta. Nếu ta đã nhận tội thì trực tiếp giết vẫn hơn, không cần tra hỏi, dù sao ta cũng không thể nói.”
“Vi bá, vì sao người lại nhận tội?” Tích Ngưng Sương vẫn luôn khóc, vừa nghe những lời lão quản gia nói, nàng vội vàng chạy vào phòng gian, nhào tới bên người hắn, khóc lớn: “Vì sao lại nhận tội chứ, không phải người làm thì tại sao phải nhận tội, vì sao…”
Nhìn nàng rơi lệ, đôi mắt đục ngàu của lão quản gia cũng chảy xuống một hàng lệ, vừa thay nàng lau nước mắt, vừa dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc, Vi bá không đáng để ngươi phải làm như thế. Việc này thực sự là do ta làm, đã làm chuyện xấu phải dũng cảm gánh vác, hiểu chưa? Đây là đạo lý cuối cùng Vi bá dạy ngươi. Nha đầu ngốc, đừng khóc, ngoan, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời đại thiếu gia, biết không, ngoan!”
Nhìn tình cảnh đó, mỗi người trong đại lao đều không tránh khỏi xúc động, Tích Vô Nhai lại cảm thấy khó xử… Một người là lão quản gia đã chăm sóc mình mười mấy năm, một người là muội muội của mình. Về tư, chính mình lại có chút thương cảm cho bọn họ, nhưng về công… cũng không thể có lỗi với sự hy sinh của hàng ngàn binh sĩ.
Mạc Bạch nhìn hai người ôm nhau khóc nức nở, không khỏi nhíu mày, cúi đầu suy tư thật lâu, sau đó đi tới cạnh Tích Vô Nhai, kéo hắn sang một bên nói nhỏ.
Sau đó, Tích Vô Nhai lập tức dùng bộ mặt không thể tin được mà nhìn y, nháy mắt lại lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới gật đầu, cả hai người có cùng một suy nghĩ.
Chỉ thấy dường như Tích Vô Nhai không thể chịu được cảnh tượng bi thương như vậy, thần sắc ảm đạm tiêu sái bước ra khỏi địa lao. Cho tới khi không thấy bóng dáng hắn, lúc này Mạc Bạch mới khom người tiến vào, đột ngột thốt lên một câu: “Vi Dật Tiêu, một khi đã thống khổ như vậy, tai sao không kể hết tất cả mọi việc cho nữ nhi của mình?”
Thân mình lão quản gia đột nhiên chấn động, sắc mặt xám xịt, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nhưng nhìn phản ứng tịch mịch của hắn, Mạc Bạch càng thêm khẳng định những suy đoán của mình là chính xác.
Thấy hai người chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới mình, thấp giọng làm dịu bọn họ, Mạc Bạch cũng không tiếp tục để ý, mỉm cười, sau đó bước khỏi địa lao nhỏ hẹp, bắt đầu độc thoại.
“Mười sáu năm trước, thần thâu (thần trộm) nổi danh nhất giang hồ Vi Dật Tiêu bởi vì đắc tội kẻ thù mà cả nhà mười sáu mạng người, trừ bỏ hắn và nữ nhi vừa tròn một tuổi, tất cả đều bị sát hại. Tuy rằng không biết hắn đắc tội người nào, nhưng trong trốn giang hồ có tin đồn rằng việc này có liên quan tới Vân gia, nói Vi Dật Tiêu khắp nơi trộm đồ của Vân gia, bởi vậy mới bị Vân gia ghen ghét. Không biết có phải có chuyện như vậy hay không đây?”
“Không phải, nhất định là nói bậy!”
Lão quản gia đứng lên, trên trán nổi đầy gân xanh, hung tợn trừng mắt Mạc Bạch, gằn từng chữ: “Năm đó, ta thực sự có đi qua Vân gia, nhưng ta không hề lấy đi thứ gì… có điều, nhân thân chết thảm đều là do ta, là bởi vì ta ngu xuẩn, là do ta, tất cả đều do ta….”
Thấy hắn thống khổ vặn vẹo gương mặt, Mạc Bạch mềm lòng, cũng có chút không đành lòng hỏi chuyện, nhưng nhớ tới hàng ngàn binh sĩ chết thảm liền gạt bỏ thương hại sang một bên, lạnh lùng nói: “Vân gia diệt cả gia đình ngươi, vậy mà ngươi lại làm việc dưới trướng kẻ thù. Ta vẫn nghe thái độ làm người của thần thâu ngươi vô cùng hiệp nghĩa, vì sao lại trở nên như thế này? Bị người ta diệt sạch gia môn còn nối giáo cho giặc?”
“Ta….” Lão quản gia thống khổ nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, không nói một lời, nhưng cảm giác được bàn tay mình đột nhiên được hơi ấm bao bọc, hắn kinh ngạc mở mắt: “Sương Nhi?”
Tích Ngưng Sương chưa tới mà thanh âm cũng đã truyền đến. Nhìn Vi bá, người hiểu rõ mình nhất quỳ trên mặt đất, mà Tích Vô Nhai vẫn đứng bên cạnh không nói chẳng rằng, nàng lập tức nhào tới.
“Đại ca, tại sao huynh cũng tin những lời nói của bọn họ. Vi bá đã chăm sóc chúng ta từ nhỏ tới giờ, tại sao đến huynh cũng không tin người chứ? Đại ca, huynh thay đổi, từ sau khi nữ nhân kia tới… Đúng vậy, nhất định là do nữ nhân kia giở trò quỷ. Bây giờ muội đi tìm nữ nhân kia, gọi ả tới đây đối chất.”
Tích Ngưng Sương mới muốn xoay người lại bị Mạc Bạch ngăn lại: “Đại tiểu thư không cần phải đi. Vân tiểu thư không ở trong trang viên, người sẽ không tìm thấy nàng.”
“Không ở đây, vậy đi đâu?”
“……” Mạc Bạch thoáng nhìn Tích Vô Nhai, đáp: “Tại hạ cũng không biết.”
“Vậy khi nào trở về?”
“……không biết.”
Tích Ngưng Sương bị mấy câu không biết của Mạc Bạch làm bực bội, cơn tức càng tăng lên, liền chỉ vào mũi y mắng to: “Tại sao hỏi cái gì ngươi cũng không biết? Ta xem chừng ngươi là cố ý không cho ta biết có đúng hay không. Vân Phi Vũ kia cho ngươi những ưu đãi gì mà ngươi lại che dấu cho ả như vậy? Nga ta biết rồi, nhất định là Vân Phi Vũ đã trốn tội, mà ngươi là đồng lõa, vì che dấu hành vi phạm tội của mình nên tìm Vi bá làm kẻ chết thay, đúng hay không?”
Đối mặt với cách chất vấn vô cớ của Tích Ngưng Sương, Mạc Bạch bất đắc dĩ cười khổ, đứng yên không nói.
Tích Ngưng Sương thấy y như vậy, thầm nghĩ rằng nhất định mình đã đoán đúng, đang đắc ý dào dạt muốn hướng Tích Vô Nhai lĩnh công lại bị một tiếng quát chói tai khiến cho ngây người.
“Câm miệng, là ai dạy muội không có quy củ như vậy? Mạc Bạch tiên sinh là thầy tốt bạn hiền của ta, sao muội có thể tùy ý ở trong này nói hươu nói vượn, loạn gán tội danh. Vi bá đã tự mình nhận tội, muội hồ nháo cái gì. Ngày thường tùy ý muội xằng bậy, ta nghĩ mình nuông chiều muội hỏng mất rồi, cái gì cũng chiều theo tính tình của muội. Thật sự là càng lớn càng thích sinh sự. Quên đi, quên đi, muội trở về phòng ngay cho ta. Hiện tại ta không muốn nhìn thấy muội.”
Tích Vô Nhai vừa nói ra những lời này cũng cảm thấy có chút hối hận. Người muội muội này hắn vẫn thực tâm thương yêu, tuy rằng không cùng huyết thống, nhưng nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, sau khi dưỡng phụ dưỡng mẫu (Cha mẹ nuôi) qua đời, hắn vẫn luôn coi nàng là thân nhân duy nhất, cũng là chỗ dựa *** thần duy nhất.
Nhưng khi Vân Phi Vũ xuất hiện, cưới y vào cửa, bản thân lại luôn mang thái độ lúc gần lúc xa. Mặc dù luôn đối xử với y tốt hơn bất kỳ người nào khác, nhưng chính mình lại tự nhận đó là do tò mò. Có điều, sự thật cũng không đơn giản như hắn nghĩ. Rời phủ lên kinh nửa tháng, hắn cả ngày ngẩn ngơ, mà nguyên nhân khiến hắn trở nên như vậy… chính là vì hắn luôn nhớ tới một người, không phải muội muội thân thiết nhất, không phải Vi bá đã theo mình mười mấy năm trời, càng không phải trợ thủ đắc lực Mạc Bạch, mà là người mới gặp qua vài lần, Vân Phi Vũ.
Sau khi biết mình yêu Vân Phi Vũ, hắn vốn nghĩ sẽ trốn tránh, chính là thấy y cùng huynh đệ của mình thân mật lại không thể khống chế sự ghen tỵ trong lòng, càng muốn đoạt được trái tim của y. Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện, đây chính là cái gọi là yêu càng sâu hận càng nặng. Bởi vì bản thân nhất thời xúc động mà tổn thương y, tuy rằng sau đó đã cố gắng tìm cách sửa chữa, lại không dự đoán được đêm qua….
Đối với sự lừa gạt của y, hắn vẫn không sao tức giận được, có lẽ cảm thấy tội nghiệp cho y nên không thể hận. Chính là vừa rồi nghe muội muội không từ ngôn ngữ chỉ trích y, trong lòng bỗng nhiên dâng lên lửa giận ngút trời, không thể nhịn được khi nghe bất kể kẻ nào nói xấu y. Chính mình đã thật sâu tổn thương y một lần. Nhớ tới hoàn cảnh ngày hôm đó, tâm hắn cho tới bây giờ vẫn thấy đau. Thấy y như vậy, chính hắn cũng đau khổ, còn y… y sẽ đau đớn ra sao đây?
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, cầu người không nên trách Sương Nhi. Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, người muốn trách thì trách ta đi. Đều do ta không dậy dỗ nàng cẩn thận, là lỗi của ta, đều là do ta sai…”
Lão quản gia vẫn luôn không chịu lên tiếng, vậy mà khi nhìn tới biểu tình đau xót cùng đôi mắt phiếm hồng của Tích Ngưng Sương, rốt cuộc hắn cũng nói chuyện.
Tích Vô Nhao nghe thấy giọng nói của hắn, đột nhiên chuyển mắt, ổn định *** thần, lạnh lùng lên tiếng: “Đây không phải lỗi của Vi bá, nàng là do ta dạy dỗ hỏng, ân… Sương Nhi cũng đã mười tám tuổi, ta nghĩ nên tìm một gia đình môn đăng hộ đối gả cho nàng mới được, như vậy sẽ giúp nàng hiểu chuyện hơn.”
Dừng một chút, Tích Vô Nhai nghiêm mặt: “Được rồi, trước không nói chuyện này. Vi bá, có thể nói cho ta biết người cùng Vân gia liên lạc như thế nào, bình thường gặp ở đâu, người liên lạc có đặc điểm gì? Mong người nói rõ cho ta biết.”
“…..” Lão quản gia ngước nhìn Tích Vô Nhai, tâm trạng áy náy, lo lắng, hoang mang lần lượt hiện lên, cuối cùng khẽ thở dài: “Đại thiếu gia tội gì phải làm khó ta. Nếu ta đã nhận tội thì trực tiếp giết vẫn hơn, không cần tra hỏi, dù sao ta cũng không thể nói.”
“Vi bá, vì sao người lại nhận tội?” Tích Ngưng Sương vẫn luôn khóc, vừa nghe những lời lão quản gia nói, nàng vội vàng chạy vào phòng gian, nhào tới bên người hắn, khóc lớn: “Vì sao lại nhận tội chứ, không phải người làm thì tại sao phải nhận tội, vì sao…”
Nhìn nàng rơi lệ, đôi mắt đục ngàu của lão quản gia cũng chảy xuống một hàng lệ, vừa thay nàng lau nước mắt, vừa dịu dàng nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc, Vi bá không đáng để ngươi phải làm như thế. Việc này thực sự là do ta làm, đã làm chuyện xấu phải dũng cảm gánh vác, hiểu chưa? Đây là đạo lý cuối cùng Vi bá dạy ngươi. Nha đầu ngốc, đừng khóc, ngoan, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời đại thiếu gia, biết không, ngoan!”
Nhìn tình cảnh đó, mỗi người trong đại lao đều không tránh khỏi xúc động, Tích Vô Nhai lại cảm thấy khó xử… Một người là lão quản gia đã chăm sóc mình mười mấy năm, một người là muội muội của mình. Về tư, chính mình lại có chút thương cảm cho bọn họ, nhưng về công… cũng không thể có lỗi với sự hy sinh của hàng ngàn binh sĩ.
Mạc Bạch nhìn hai người ôm nhau khóc nức nở, không khỏi nhíu mày, cúi đầu suy tư thật lâu, sau đó đi tới cạnh Tích Vô Nhai, kéo hắn sang một bên nói nhỏ.
Sau đó, Tích Vô Nhai lập tức dùng bộ mặt không thể tin được mà nhìn y, nháy mắt lại lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới gật đầu, cả hai người có cùng một suy nghĩ.
Chỉ thấy dường như Tích Vô Nhai không thể chịu được cảnh tượng bi thương như vậy, thần sắc ảm đạm tiêu sái bước ra khỏi địa lao. Cho tới khi không thấy bóng dáng hắn, lúc này Mạc Bạch mới khom người tiến vào, đột ngột thốt lên một câu: “Vi Dật Tiêu, một khi đã thống khổ như vậy, tai sao không kể hết tất cả mọi việc cho nữ nhi của mình?”
Thân mình lão quản gia đột nhiên chấn động, sắc mặt xám xịt, tuy rằng đã nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, nhưng nhìn phản ứng tịch mịch của hắn, Mạc Bạch càng thêm khẳng định những suy đoán của mình là chính xác.
Thấy hai người chỉ lo khóc, căn bản không để ý tới mình, thấp giọng làm dịu bọn họ, Mạc Bạch cũng không tiếp tục để ý, mỉm cười, sau đó bước khỏi địa lao nhỏ hẹp, bắt đầu độc thoại.
“Mười sáu năm trước, thần thâu (thần trộm) nổi danh nhất giang hồ Vi Dật Tiêu bởi vì đắc tội kẻ thù mà cả nhà mười sáu mạng người, trừ bỏ hắn và nữ nhi vừa tròn một tuổi, tất cả đều bị sát hại. Tuy rằng không biết hắn đắc tội người nào, nhưng trong trốn giang hồ có tin đồn rằng việc này có liên quan tới Vân gia, nói Vi Dật Tiêu khắp nơi trộm đồ của Vân gia, bởi vậy mới bị Vân gia ghen ghét. Không biết có phải có chuyện như vậy hay không đây?”
“Không phải, nhất định là nói bậy!”
Lão quản gia đứng lên, trên trán nổi đầy gân xanh, hung tợn trừng mắt Mạc Bạch, gằn từng chữ: “Năm đó, ta thực sự có đi qua Vân gia, nhưng ta không hề lấy đi thứ gì… có điều, nhân thân chết thảm đều là do ta, là bởi vì ta ngu xuẩn, là do ta, tất cả đều do ta….”
Thấy hắn thống khổ vặn vẹo gương mặt, Mạc Bạch mềm lòng, cũng có chút không đành lòng hỏi chuyện, nhưng nhớ tới hàng ngàn binh sĩ chết thảm liền gạt bỏ thương hại sang một bên, lạnh lùng nói: “Vân gia diệt cả gia đình ngươi, vậy mà ngươi lại làm việc dưới trướng kẻ thù. Ta vẫn nghe thái độ làm người của thần thâu ngươi vô cùng hiệp nghĩa, vì sao lại trở nên như thế này? Bị người ta diệt sạch gia môn còn nối giáo cho giặc?”
“Ta….” Lão quản gia thống khổ nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, không nói một lời, nhưng cảm giác được bàn tay mình đột nhiên được hơi ấm bao bọc, hắn kinh ngạc mở mắt: “Sương Nhi?”
/290
|