(Miêu: E hèm, lửa ở đây = dục hỏa nha các nàng *ho khan vài tiếng*)
“Không…..”
Vân Khoảnh Dương dùng hành động chặn lại những câu nói phía sau của thiếu niên, nhanh chóng cởi bỏ quần của y.
Thân thể Vân Phi Vũ lập tức run rẩy kịch liệt, y dùng hết sức chống cự.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, nếu không sẽ khiến đệ đau hơn đấy.”
Vân Khoảnh Dương không biết phải làm sao khi Vân Phi Vũ cứ đấm đá loạn xạ, đành phải điểm huyệt vị của y, lúc này mới ngăn được sự phản kháng điên cuồng trước đó.
“Khốn kiếp, giải huyệt đạo cho ta, giải huyệt đạo cho ta!” Vân Phi Vũ đỏ hồng hai mắt, cật lực áp chế thân thể đau đớn, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Khoảnh Dương.
“Ngoan, sẽ lập tức tốt hơn!” Nam nhân tươi cười, cúi đầu giúp y rửa sạch miệng vết thương.
Nhìn nơi tư mật vẫn sưng đỏ, hơn nữa, do thiếu niên vừa giãy dụa kịch liệt, bên trong lại tràn ra một chút máu tươi thật chói mắt.
Vân Khoảnh Dương nhíu mày, vắt khăn, cẩn thận lau sạch, sau đó cầm chiếc hộp nhỏ màu bạc cạnh giường, vừa chuẩn bị thượng dược lại đột nhiên dừng động tác, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Quay đầu nhìn thiếu niên một chút, chỉ thấy y nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới, hình như đang cố gắng chịu đựng. Vân Khoảnh Dương cúi đầu trầm tư một lát, đem hộp thuốc đặt qua một bên, sau đó lấy một hộp sắt màu đen từ trong người ra, vừa mở đã thấy hương thơm nức mũi truyền tới.
Đưa tay quét một lớp dược cao thật dày, nâng chân thiếu niên, nơi tư mật ấy lập tức hiện ra trước mắt, sau đó hắn cẩn thận xoa bóp, bắt đầu nhẹ nhàng thượng dược.
Bị nam nhân đụng tới nơi đó, toàn thân Vân Phi Vũ lập tức nổi da gà. Y cắn chặt răng cố gắng nhẫn nại, từng đợt cảm giác mát lạnh từ nơi đó truyền tới. Nếu thân thể không đau đớn như hiện tại, chắc chắn y sẽ cảm thấy thật thoải mái.
Cảm nhận được bàn tay của nam nhân đã ở nơi đó rất lâu lại không có ý định rút ra, còn bản thân thì ở nơi này chịu đau đớn.
“Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?” Vân Phi Vũ không thể nhịn được nữa, y hét lớn: “Đủ rồi, thượng dược xong thì cút ngay cho ta.”
“Không được, bên trong cũng phải thượng dược, nếu không sẽ lâu khỏi.” Câu trả lời của nam nhân khiến Vân Phi Vũ nổi trận lôi đình nhưng cũng không biết làm thế nào, bởi vì y hiểu được, hiện tại y chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể làm gì khác.
Xoa bóp cả nửa ngày chỉ vì muốn cho huyệt khẩu mở rộng để ngón tay dễ dàng đi vào. Thấy nếp uốn đã trở nên mềm mại, còn có chút ẩm ướt, Vân Khoảnh Dương cẩn thận đưa ngón tay đi vào.
Cảm giác đau đớn từ hậu đình đột nhiên truyền tới khiến Vân Phi Vũ rùng mình một cái, mà nơi bị nam nhân xâm lấn ấy khiến cơ thể y nhớ tới kí ức đau đớn đêm đó, càng thêm run rẩy, kịch liệt phản kháng. Cảm giác đau đớn này đã vượt qua giới hạn mà y có thể chịu đựng.
“Ra… Ra… mau… đi ra ngoài, cầu ngươi… lấy ra… đi!” Hít từng ngụm khí, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác đau đớn ấy khiến thần kinh của y đứt thành từng đoạn. Hiện tại, Vân Phi Vũ cực kì thống khổ.
Trước trán Vân Khoảnh Dương cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn không chịu rút ngón tay ra ngược lại còn cầm lấy tay y, dịu dàng an ủi: “Nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Đem chân khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể Vân Phi Vũ, cẩn thận đưa từng luồng khí chạy khắp các kinh mạch, giúp y xua đi hàn khí cùng cảm giác đau đớn, còn ngón tay đang đặt trong hậu đình cũng bắt đầu chuyển động, mang từng lớp dược cao quét đều mỗi nơi.
“Tốt… tốt hơn chút nào chưa?” Dòng chân khí ấm áp lưu chuyển toàn thân, Vân Phi Vũ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng ngón tay của nam nhân đặt trong cơ thể khiến y hoàn toàn không thoải mái.
“Ân, nhịn một chút nữa là được rồi.”
Quan sát phản ứng của thiếu niên, thấy sắc mặt y đỏ ửng, hơi thở cũng dần hỗn loạn, Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Xem ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.”
Được nam nhân truyền chân khí vỗ về, thân thể không còn đau đớn khó chịu như trước, chính là… cảm giác khác thường từ hậu đình dâng lên khiến y không khỏi buồn bực.
Nhận thất ngón tay của nam nhân đang khuấy đảo bên trong cơ thể mình, biết bản thân nên lập tức kêu hắn dừng lại, nhưng cảm giác thật sự ngứa ngáy khó chịu. Vân Phi Vũ nghĩ hắn đang giở trò, y cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, chẳng qua trực giác khiến y nghĩ rằng Vân Khoảnh Dương đã hạ dược, nhưng y vừa mới tỉnh lại, cũng chưa ăn gì…
Nhìn sắc mặt thiếu niên đỏ tươi, đôi mắt đen láy dâng lên một tầng sương mù, hơi thở Vân Khoảnh Dương cũng bắt đầu loạn nhịp, hắn lại đưa thêm ngón giữa đi vào. Từ việc nhẹ nhàng xoa bóp thượng dược biến thành *** loạn đùa bỡn. Nghe thanh âm từ bên trong truyền tới, dục hỏa không ngừng dâng lên, thế nhưng, hắn biết hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Thanh âm rên rỉ hưng phấn bắt đầu tản ra từ khuôn miệng xinh đẹp của thiếu niên, hạ thân chậm rãi ngẩng đầu, run rẩy muốn được người ta an ủi vỗ về. Vân Khoảnh Dương nheo mắt, vươn tay cầm dục vọng nóng bỏng của y, di chuyển lên xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi việc đều chấm dứt như những gì Vân Khoảnh Dương dự kiến. Khi đó, hai người đều thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.
Dùng nội lực cũng không khống chế nổi dục hỏa cháy dữ dội trong người, Vân Khoảnh Dương vội vàng chạy rời khỏi phòng, sau nửa canh giờ mới trở lại.
Bước vào phòng đã thấy thiếu niên đang say ngủ, sắc mặt đỏ hồng. Theo bản năng, hắn nuốt một ngụm nước miếng, phân thân mới bị áp chế bằng nước lạnh lại bắt đầu rục rịch. Vân Khoảnh Dương âm thầm tự giễu: “Đúng là tự hành hạ mình mà, như vậy thì sống sao được đây?”
Vận chân khí, không chút lưu tình mà áp chế phân thân mới vừa ngẩng đầu xuống. Vân Khoảnh Dương đi tới bên giường, vuốt ve gương mặt say ngủ của thiếu niên, không đành lòng đánh thức y, nhưng hắn hiểu, thân thể y mới đổ mồ hôi, nếu không nhanh chóng thượng dược lên miệng vết thương một lần nữa, chỉ sợ nơi đó sẽ bị nhiễm trùng.
Bởi vì thiếu niên đang ngủ say, hắn cố gắng nhẹ nhàng, thật vất vả thoa xong thuốc, không ngờ thiếu niên lại đột nhiên tỉnh giấc.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Ngữ khí lạnh lùng mang theo ý tứ chỉ trích khiến sắc mặt Vân Khoảnh Dương lập tức đen lại, trả lời một cách ngượng nghịu: “Thượng dược cho đệ một lần nữa chứ sao. Chẳng lẽ đệ muốn miệng vết thương càng trở nên nghiêm trọng?”
“………..”
Vân Phi Vũ mím môi không nói, quay đầu vào trong, sau đó rầu rĩ lên tiếng: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ.” Tuy không nói thẳng, nhưng thật ra câu này có nghĩa là “Ngươi mau cút đi!”
Đương nhiên Vân Khoảnh Dương hiểu được điều này, cũng không nhiều lời, lập tức xoay người về phía cửa. Vừa mới tới cửa, hắn chợt nghe thấy thanh âm than thở nho nhỏ của thiếu niên: “Khốn kiếp, là lỗi của ai cơ chứ. Biến thái cuồng, nhất định là đã dở trò gì đó mới khiến cơ thể ta trở nên kỳ quái như vậy…”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười, sau khi nghe được mấy lời oán giận của thiếu niên, cảm giác khó chịu tích tụ nãy giờ bỗng nhiên biến mất, nhấc chân bước ra ngoài, thuận tay cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng.
“Vô Ai.”
“Có thuộc hạ.” Theo thanh âm phát ra, Vô Ai nhanh chóng xuất hiện. Vân Khoảnh Dương nhíu mày, chần chờ một lát, sau đó căn dặn: “Ngươi đi tìm mấy nữ nhân tới đây, thân thể phải trong sạch, dùng nhiều ngân lượng cũng không sao, nhưng phải là do các nàng tự nguyện.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn Vô Ai rời đi, Vân Khoảnh Dương ngửa đầu lên trời thở dài, cười khổ.
Vốn không muốn như vậy, nhưng đối diện với người mình yêu thương, chỉ có thể nhìn mà không được ăn, con người dù lực nhẫn nại tới đâu cũng có giới hạn, hơn nữa, mỗi ngày Vân Khoảnh Dương đều phải giúp Vân Phi Vũ thoa thuốc, đối diện với sự quyến rũ mê người như vậy, cho dù có dùng nước lạnh cùng nội lực áp chế thì cũng có ngày dục vọng bùng nổ. Hắn chỉ sợ trong lúc xúc động sẽ lại làm chuyện khiến y tổn thương, mà kế hoạch của mình cũng sụp đổ. Vậy nên tìm mấy nữ nhân đặt bên người coi như lo trước, tránh tự mình gây họa.
Vân Khoảnh Dương cúi đầu, hắn cảm nhận được bản thân đã thay đổi, thở dài!
Trước kia, trong lòng hắn chỉ có thù hận cùng dã tâm, căn bản sẽ không để ý tới cảm nhận của người khác, chỉ cần đạt được thứ mình muốn là được rồi, nhưng từ khi gặp được y, hắn đã hoàn toàn bị cuốn hút. Tuy rằng đã từng nghĩ tới việc giết y, cuối cùng vẫn không thể xuống tay. Vân Khoảnh Dương thầm nghĩ cả đời này sẽ buộc chặt y ở bên cạnh, không bao giờ buông tay. Có điều…sự thay đổi này là tốt hay xấu? Chẳng qua, có một điều hắn dám chắc chắn, đó là: “Muốn bảo vệ Vũ Nhi, nhất định phải diệt trừ nam nhân kia.”
Vừa nghĩ tới nam nhân khốn kiếp kia, trái tim tràn ngập nhu tình của Vân Khoảnh Dương lập tức bị thù hận thay thế. Hắn chắp tay sau lưng, nắm chặt, nhìn hướng nam xa xôi, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh.
“Không…..”
Vân Khoảnh Dương dùng hành động chặn lại những câu nói phía sau của thiếu niên, nhanh chóng cởi bỏ quần của y.
Thân thể Vân Phi Vũ lập tức run rẩy kịch liệt, y dùng hết sức chống cự.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, nếu không sẽ khiến đệ đau hơn đấy.”
Vân Khoảnh Dương không biết phải làm sao khi Vân Phi Vũ cứ đấm đá loạn xạ, đành phải điểm huyệt vị của y, lúc này mới ngăn được sự phản kháng điên cuồng trước đó.
“Khốn kiếp, giải huyệt đạo cho ta, giải huyệt đạo cho ta!” Vân Phi Vũ đỏ hồng hai mắt, cật lực áp chế thân thể đau đớn, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Khoảnh Dương.
“Ngoan, sẽ lập tức tốt hơn!” Nam nhân tươi cười, cúi đầu giúp y rửa sạch miệng vết thương.
Nhìn nơi tư mật vẫn sưng đỏ, hơn nữa, do thiếu niên vừa giãy dụa kịch liệt, bên trong lại tràn ra một chút máu tươi thật chói mắt.
Vân Khoảnh Dương nhíu mày, vắt khăn, cẩn thận lau sạch, sau đó cầm chiếc hộp nhỏ màu bạc cạnh giường, vừa chuẩn bị thượng dược lại đột nhiên dừng động tác, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Quay đầu nhìn thiếu niên một chút, chỉ thấy y nhắm chặt hai mắt, cắn môi dưới, hình như đang cố gắng chịu đựng. Vân Khoảnh Dương cúi đầu trầm tư một lát, đem hộp thuốc đặt qua một bên, sau đó lấy một hộp sắt màu đen từ trong người ra, vừa mở đã thấy hương thơm nức mũi truyền tới.
Đưa tay quét một lớp dược cao thật dày, nâng chân thiếu niên, nơi tư mật ấy lập tức hiện ra trước mắt, sau đó hắn cẩn thận xoa bóp, bắt đầu nhẹ nhàng thượng dược.
Bị nam nhân đụng tới nơi đó, toàn thân Vân Phi Vũ lập tức nổi da gà. Y cắn chặt răng cố gắng nhẫn nại, từng đợt cảm giác mát lạnh từ nơi đó truyền tới. Nếu thân thể không đau đớn như hiện tại, chắc chắn y sẽ cảm thấy thật thoải mái.
Cảm nhận được bàn tay của nam nhân đã ở nơi đó rất lâu lại không có ý định rút ra, còn bản thân thì ở nơi này chịu đau đớn.
“Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?” Vân Phi Vũ không thể nhịn được nữa, y hét lớn: “Đủ rồi, thượng dược xong thì cút ngay cho ta.”
“Không được, bên trong cũng phải thượng dược, nếu không sẽ lâu khỏi.” Câu trả lời của nam nhân khiến Vân Phi Vũ nổi trận lôi đình nhưng cũng không biết làm thế nào, bởi vì y hiểu được, hiện tại y chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể làm gì khác.
Xoa bóp cả nửa ngày chỉ vì muốn cho huyệt khẩu mở rộng để ngón tay dễ dàng đi vào. Thấy nếp uốn đã trở nên mềm mại, còn có chút ẩm ướt, Vân Khoảnh Dương cẩn thận đưa ngón tay đi vào.
Cảm giác đau đớn từ hậu đình đột nhiên truyền tới khiến Vân Phi Vũ rùng mình một cái, mà nơi bị nam nhân xâm lấn ấy khiến cơ thể y nhớ tới kí ức đau đớn đêm đó, càng thêm run rẩy, kịch liệt phản kháng. Cảm giác đau đớn này đã vượt qua giới hạn mà y có thể chịu đựng.
“Ra… Ra… mau… đi ra ngoài, cầu ngươi… lấy ra… đi!” Hít từng ngụm khí, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác đau đớn ấy khiến thần kinh của y đứt thành từng đoạn. Hiện tại, Vân Phi Vũ cực kì thống khổ.
Trước trán Vân Khoảnh Dương cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn không chịu rút ngón tay ra ngược lại còn cầm lấy tay y, dịu dàng an ủi: “Nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Đem chân khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể Vân Phi Vũ, cẩn thận đưa từng luồng khí chạy khắp các kinh mạch, giúp y xua đi hàn khí cùng cảm giác đau đớn, còn ngón tay đang đặt trong hậu đình cũng bắt đầu chuyển động, mang từng lớp dược cao quét đều mỗi nơi.
“Tốt… tốt hơn chút nào chưa?” Dòng chân khí ấm áp lưu chuyển toàn thân, Vân Phi Vũ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng ngón tay của nam nhân đặt trong cơ thể khiến y hoàn toàn không thoải mái.
“Ân, nhịn một chút nữa là được rồi.”
Quan sát phản ứng của thiếu niên, thấy sắc mặt y đỏ ửng, hơi thở cũng dần hỗn loạn, Vân Khoảnh Dương mỉm cười: “Xem ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.”
Được nam nhân truyền chân khí vỗ về, thân thể không còn đau đớn khó chịu như trước, chính là… cảm giác khác thường từ hậu đình dâng lên khiến y không khỏi buồn bực.
Nhận thất ngón tay của nam nhân đang khuấy đảo bên trong cơ thể mình, biết bản thân nên lập tức kêu hắn dừng lại, nhưng cảm giác thật sự ngứa ngáy khó chịu. Vân Phi Vũ nghĩ hắn đang giở trò, y cũng không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, chẳng qua trực giác khiến y nghĩ rằng Vân Khoảnh Dương đã hạ dược, nhưng y vừa mới tỉnh lại, cũng chưa ăn gì…
Nhìn sắc mặt thiếu niên đỏ tươi, đôi mắt đen láy dâng lên một tầng sương mù, hơi thở Vân Khoảnh Dương cũng bắt đầu loạn nhịp, hắn lại đưa thêm ngón giữa đi vào. Từ việc nhẹ nhàng xoa bóp thượng dược biến thành *** loạn đùa bỡn. Nghe thanh âm từ bên trong truyền tới, dục hỏa không ngừng dâng lên, thế nhưng, hắn biết hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Thanh âm rên rỉ hưng phấn bắt đầu tản ra từ khuôn miệng xinh đẹp của thiếu niên, hạ thân chậm rãi ngẩng đầu, run rẩy muốn được người ta an ủi vỗ về. Vân Khoảnh Dương nheo mắt, vươn tay cầm dục vọng nóng bỏng của y, di chuyển lên xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mọi việc đều chấm dứt như những gì Vân Khoảnh Dương dự kiến. Khi đó, hai người đều thở dốc, mồ hôi ướt đẫm.
Dùng nội lực cũng không khống chế nổi dục hỏa cháy dữ dội trong người, Vân Khoảnh Dương vội vàng chạy rời khỏi phòng, sau nửa canh giờ mới trở lại.
Bước vào phòng đã thấy thiếu niên đang say ngủ, sắc mặt đỏ hồng. Theo bản năng, hắn nuốt một ngụm nước miếng, phân thân mới bị áp chế bằng nước lạnh lại bắt đầu rục rịch. Vân Khoảnh Dương âm thầm tự giễu: “Đúng là tự hành hạ mình mà, như vậy thì sống sao được đây?”
Vận chân khí, không chút lưu tình mà áp chế phân thân mới vừa ngẩng đầu xuống. Vân Khoảnh Dương đi tới bên giường, vuốt ve gương mặt say ngủ của thiếu niên, không đành lòng đánh thức y, nhưng hắn hiểu, thân thể y mới đổ mồ hôi, nếu không nhanh chóng thượng dược lên miệng vết thương một lần nữa, chỉ sợ nơi đó sẽ bị nhiễm trùng.
Bởi vì thiếu niên đang ngủ say, hắn cố gắng nhẹ nhàng, thật vất vả thoa xong thuốc, không ngờ thiếu niên lại đột nhiên tỉnh giấc.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Ngữ khí lạnh lùng mang theo ý tứ chỉ trích khiến sắc mặt Vân Khoảnh Dương lập tức đen lại, trả lời một cách ngượng nghịu: “Thượng dược cho đệ một lần nữa chứ sao. Chẳng lẽ đệ muốn miệng vết thương càng trở nên nghiêm trọng?”
“………..”
Vân Phi Vũ mím môi không nói, quay đầu vào trong, sau đó rầu rĩ lên tiếng: “Ta mệt mỏi, muốn ngủ.” Tuy không nói thẳng, nhưng thật ra câu này có nghĩa là “Ngươi mau cút đi!”
Đương nhiên Vân Khoảnh Dương hiểu được điều này, cũng không nhiều lời, lập tức xoay người về phía cửa. Vừa mới tới cửa, hắn chợt nghe thấy thanh âm than thở nho nhỏ của thiếu niên: “Khốn kiếp, là lỗi của ai cơ chứ. Biến thái cuồng, nhất định là đã dở trò gì đó mới khiến cơ thể ta trở nên kỳ quái như vậy…”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười, sau khi nghe được mấy lời oán giận của thiếu niên, cảm giác khó chịu tích tụ nãy giờ bỗng nhiên biến mất, nhấc chân bước ra ngoài, thuận tay cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng.
“Vô Ai.”
“Có thuộc hạ.” Theo thanh âm phát ra, Vô Ai nhanh chóng xuất hiện. Vân Khoảnh Dương nhíu mày, chần chờ một lát, sau đó căn dặn: “Ngươi đi tìm mấy nữ nhân tới đây, thân thể phải trong sạch, dùng nhiều ngân lượng cũng không sao, nhưng phải là do các nàng tự nguyện.”
“Tuân mệnh.”
Nhìn Vô Ai rời đi, Vân Khoảnh Dương ngửa đầu lên trời thở dài, cười khổ.
Vốn không muốn như vậy, nhưng đối diện với người mình yêu thương, chỉ có thể nhìn mà không được ăn, con người dù lực nhẫn nại tới đâu cũng có giới hạn, hơn nữa, mỗi ngày Vân Khoảnh Dương đều phải giúp Vân Phi Vũ thoa thuốc, đối diện với sự quyến rũ mê người như vậy, cho dù có dùng nước lạnh cùng nội lực áp chế thì cũng có ngày dục vọng bùng nổ. Hắn chỉ sợ trong lúc xúc động sẽ lại làm chuyện khiến y tổn thương, mà kế hoạch của mình cũng sụp đổ. Vậy nên tìm mấy nữ nhân đặt bên người coi như lo trước, tránh tự mình gây họa.
Vân Khoảnh Dương cúi đầu, hắn cảm nhận được bản thân đã thay đổi, thở dài!
Trước kia, trong lòng hắn chỉ có thù hận cùng dã tâm, căn bản sẽ không để ý tới cảm nhận của người khác, chỉ cần đạt được thứ mình muốn là được rồi, nhưng từ khi gặp được y, hắn đã hoàn toàn bị cuốn hút. Tuy rằng đã từng nghĩ tới việc giết y, cuối cùng vẫn không thể xuống tay. Vân Khoảnh Dương thầm nghĩ cả đời này sẽ buộc chặt y ở bên cạnh, không bao giờ buông tay. Có điều…sự thay đổi này là tốt hay xấu? Chẳng qua, có một điều hắn dám chắc chắn, đó là: “Muốn bảo vệ Vũ Nhi, nhất định phải diệt trừ nam nhân kia.”
Vừa nghĩ tới nam nhân khốn kiếp kia, trái tim tràn ngập nhu tình của Vân Khoảnh Dương lập tức bị thù hận thay thế. Hắn chắp tay sau lưng, nắm chặt, nhìn hướng nam xa xôi, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh.
/290
|