- Đưa tôi đến đó. – Cạch một cái, Nam Phong bỏ ly rượu xuống bàn, đứng lên rời đi.
- Mọi người ở lại chơi vui vẻ. Em đi gặp một người bạn. – Vừa định nhất chân, phía sau lại truyền đến giọng của Bảo Khánh.
- Nhớ là phải giành cho được.
Nói ra một câu đầy ẩn ý của mình, Bảo Khánh chỉ nhận duy nhất một ánh mắt sắt lạnh của Nam Phong. Cậu vẫn điềm tĩnh như nước mà nhún nhún vai nhìn Nam Phong rời đi.
Lối dẫn đến gian V.I.P 1 gần như là tối đen với ánh đèn màu tím. Nam Phong đặc biệt không thích những gian phòng Vip ở quán bar, lúc nào cũng nồng đậm một mùi huyễn hoặc. Tuy là đại thiếu gia lạnh lùng ít nói nhưng anh vẫn thích ngồi bàn ở sàn nhảy.
Nhấc từng bước chân, đột nhiên một cảm giác quay cuồng xông thẳng lên đại não. Quái lạ, anh say rượu sao? Không đúng, anh mới chỉ uống nhiều lắm là 3 ly, làm sao có thể.
Sau một hồi đi trên dãy hành lang dài hẹp đó, Nam Phong được người bồi bàn mở giúp một cánh cửa phòng. Lúc này đầu ốc anh gần như đã quay cuồng một nửa, nhưng anh vẫn chưa có bất cứ nghi hoặc nào, cố gắng giữ tỉnh táo.
Cạch!
Tiếng cửa phòng đóng lại nặng nề, tiếp theo là một mùi hương nồng đậm xông thẳng vào mũi.
Lắc đầu một cái, sau đó dùng tay day day thái dương, Nam Phong đưa mắt tìm Rick.
Trong căn phòng này sáng sủa, có sofa, bàn trà, TV tinh thể lỏng, sau bức mành mỏng tanh lại có giường. Lại là chuyện quái lạ, phòng này đặc giường làm gì?
- Chào! – Âm thanh trầm tính của phái nam vang lên phía sau lưng Nam Phong.
Nam Phong xoay người một cái. Là Rick, trên tay anh còn có một chai rượu ngoại.
- Tìm tôi có chuyện?
Nam Phong lên tiếng hỏi nhưng đang thầm nghĩ là không ổn tí nào. Mùi hương này càng khiến cho đầu anh quay cuồng hơn. Trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh!
- Tất nhiên! Ngồi đi! – Rick ngồi xuống sofa, rót một ly rượu đưa lên miệng, ánh mắt hất về phía ghế đối diện nhưng vẫn quan sát biểu hiện của Nam Phong.
Nam Phong đi đến bộ sofa, trong đầu đang muốn cuộc nói chuyện này nhanh chóng kết thúc. Đầu anh rốt cuộc bị làm sao thế này?
- Nhìn cậu thế này, tôi nghĩ thuốc chưa đủ mạnh! Hay là cậu không uống hết ly rượu tôi mời?
Giọng nói ôn hòa, không vòng vo và đánh thẳng vào trọng tâm khiến đôi mày kiếm của Nam Phong nhíu lại. Anh tại sao lại không nghĩ tới. Không thể có người nào có ý tốt mời rượu rồi nói chuyện. Hơn nữa anh và anh ta cùng để ý một người.
Hơi thở tiếp theo, Nam Phong càng cảm nhận được cái hương thơm trong gian phòng này càng đậm hơn, là quá đậm mới đúng. Nhanh chóng rời khỏi đây. Bảo Khánh và mọi người cũng còn bên ngoài.
Không nói một lời mà đứng phắt dậy nhưng một cơn quay cuồng mãnh liệt lại ập đến nhanh chống khiến Nam Phong ngã khụy dưới đất.
Shit! Rốt cuộc là bị hạ thuốc gì?
- Anh cho tôi uống cái gì? – Nam Phong do bị bỏ thuốc nên giọng nói trở nên vô cùng đáng sợ.
- Thuốc! – Rick nhàn nhạt trả lời.
- Thuốc gì? – Nam Phong như dùng hết sức rống lên.
- Cậu không cần biết! Hahaha! – Rick cười như điên như dại, quay cái ly rồi đi đến ngồi xổm trước mặt Nam Phong.
- Không ngờ một người thông minh như thế này mà bị tôi bỏ thuốc dễ dàng như thế. Xem ra vấn đề liên quan tới Yến Nguyên khiến cho cậu trở nên thờ ơ thì phải? Nhưng kết thúc rồi! Yến Nguyên là của tôi! – Rick độc ác nói.
Nam Phong thật muốn dùng nắm đấm ện vào mặt Rick nhưng anh không thể. Quay cuồng, quay cuồng và quay cuồng. Lí trí, anh sắp mất đi lí trí rồi.
Luồng tay vào túi quần, Nam Phong cầm được điện thoại. Bàn tay khẽ run, Nam Phong định gọi cho Bảo Khánh nhưng vô hiệu. Bên trong này không có sóng điện thoại. Chết tiệt. Anh không thể đứng dậy. Cái thứ thuốc chết tiệt đó quá mạnh. Khốn nạn.
Rick nhìn Nam Phong bất lực ném điện thoại sang một bên thì cười vô cùng thõa mãn. Anh bước đi đến cửa, nhẹ nhàng mở ra rồi bước sang một bên nhường lối đi Thanh Thúy.
Thanh Thúy nhìn Nam Phong đang ngã khụy dưới đất, miệng cũng tà ác kéo ra nụ cười man rợ. Nam Phong, cậu phải là của tôi.
- Hài lòng hay không? – Rick vừa đóng cửa vừa nói.
- Tất nhiên! – Thanh Thúy đi đến bên cạnh Nam Phong, áp người vào người anh.
- Tránh ra! – Nam Phong hất nhỏ ngã nhào ra một bên.
Thanh Thúy đối với thái độ đó thì cười vẫn là cười. Nhỏ quay sang hỏi Rick:
- Thuốc ngủ?
- Đúng! Tuy loại mạnh nhưng cậu ta uống không nhiều. Cũng không lâu đâu.
Đầu Nam Phong đột nhiên ong lên một mảng, Không xong rồi! Chỉ cảm thấy một trận quay cuồng thật mạnh, tiếp theo đó là một mảnh đen kịn, sau đó thân hình cao lớn của anh ngã khụy xuống.
Rick nhìn Thanh Thúy, nhún nhún vai rồi đi nhặt điện thoại của Nam Phong lên, sau đó bước ra ngoài loay hoay soạn một tin nhắn gửi cho Bảo Khánh rồi trở vào.
Bên ngoài, Bảo Khánh nhíu nhìu mày nhìn tin nhắn vừa nhận, nhưng cũng chẳng có gì để nghĩ ngợi. Đó là Nam Phong, thông minh giỏi võ chứ không phải là trẻ 3 tuổi.
- Giúp em đỡ cậu ấy lên giường. – Thanh Thúy vuốt vuốt tóc.
Rick nhìn nhỏ rồi cũng giúp nhỏ làm cái việc nhỏ vừa nói.
Đặt Nam Phong lên giường, Rick quay sang nói với Thanh Thúy:
- Nhanh nhanh một chút, nếu không bạn cậu ta lại nghi ngờ.
Thanh Thúy nghĩ nghĩ gì đó, bất chợt lại nói:
- Nhất thiết phải chỉnh sửa? Làm thật không được hay sao?
- Mọi người ở lại chơi vui vẻ. Em đi gặp một người bạn. – Vừa định nhất chân, phía sau lại truyền đến giọng của Bảo Khánh.
- Nhớ là phải giành cho được.
Nói ra một câu đầy ẩn ý của mình, Bảo Khánh chỉ nhận duy nhất một ánh mắt sắt lạnh của Nam Phong. Cậu vẫn điềm tĩnh như nước mà nhún nhún vai nhìn Nam Phong rời đi.
Lối dẫn đến gian V.I.P 1 gần như là tối đen với ánh đèn màu tím. Nam Phong đặc biệt không thích những gian phòng Vip ở quán bar, lúc nào cũng nồng đậm một mùi huyễn hoặc. Tuy là đại thiếu gia lạnh lùng ít nói nhưng anh vẫn thích ngồi bàn ở sàn nhảy.
Nhấc từng bước chân, đột nhiên một cảm giác quay cuồng xông thẳng lên đại não. Quái lạ, anh say rượu sao? Không đúng, anh mới chỉ uống nhiều lắm là 3 ly, làm sao có thể.
Sau một hồi đi trên dãy hành lang dài hẹp đó, Nam Phong được người bồi bàn mở giúp một cánh cửa phòng. Lúc này đầu ốc anh gần như đã quay cuồng một nửa, nhưng anh vẫn chưa có bất cứ nghi hoặc nào, cố gắng giữ tỉnh táo.
Cạch!
Tiếng cửa phòng đóng lại nặng nề, tiếp theo là một mùi hương nồng đậm xông thẳng vào mũi.
Lắc đầu một cái, sau đó dùng tay day day thái dương, Nam Phong đưa mắt tìm Rick.
Trong căn phòng này sáng sủa, có sofa, bàn trà, TV tinh thể lỏng, sau bức mành mỏng tanh lại có giường. Lại là chuyện quái lạ, phòng này đặc giường làm gì?
- Chào! – Âm thanh trầm tính của phái nam vang lên phía sau lưng Nam Phong.
Nam Phong xoay người một cái. Là Rick, trên tay anh còn có một chai rượu ngoại.
- Tìm tôi có chuyện?
Nam Phong lên tiếng hỏi nhưng đang thầm nghĩ là không ổn tí nào. Mùi hương này càng khiến cho đầu anh quay cuồng hơn. Trấn tĩnh, nhất định phải trấn tĩnh!
- Tất nhiên! Ngồi đi! – Rick ngồi xuống sofa, rót một ly rượu đưa lên miệng, ánh mắt hất về phía ghế đối diện nhưng vẫn quan sát biểu hiện của Nam Phong.
Nam Phong đi đến bộ sofa, trong đầu đang muốn cuộc nói chuyện này nhanh chóng kết thúc. Đầu anh rốt cuộc bị làm sao thế này?
- Nhìn cậu thế này, tôi nghĩ thuốc chưa đủ mạnh! Hay là cậu không uống hết ly rượu tôi mời?
Giọng nói ôn hòa, không vòng vo và đánh thẳng vào trọng tâm khiến đôi mày kiếm của Nam Phong nhíu lại. Anh tại sao lại không nghĩ tới. Không thể có người nào có ý tốt mời rượu rồi nói chuyện. Hơn nữa anh và anh ta cùng để ý một người.
Hơi thở tiếp theo, Nam Phong càng cảm nhận được cái hương thơm trong gian phòng này càng đậm hơn, là quá đậm mới đúng. Nhanh chóng rời khỏi đây. Bảo Khánh và mọi người cũng còn bên ngoài.
Không nói một lời mà đứng phắt dậy nhưng một cơn quay cuồng mãnh liệt lại ập đến nhanh chống khiến Nam Phong ngã khụy dưới đất.
Shit! Rốt cuộc là bị hạ thuốc gì?
- Anh cho tôi uống cái gì? – Nam Phong do bị bỏ thuốc nên giọng nói trở nên vô cùng đáng sợ.
- Thuốc! – Rick nhàn nhạt trả lời.
- Thuốc gì? – Nam Phong như dùng hết sức rống lên.
- Cậu không cần biết! Hahaha! – Rick cười như điên như dại, quay cái ly rồi đi đến ngồi xổm trước mặt Nam Phong.
- Không ngờ một người thông minh như thế này mà bị tôi bỏ thuốc dễ dàng như thế. Xem ra vấn đề liên quan tới Yến Nguyên khiến cho cậu trở nên thờ ơ thì phải? Nhưng kết thúc rồi! Yến Nguyên là của tôi! – Rick độc ác nói.
Nam Phong thật muốn dùng nắm đấm ện vào mặt Rick nhưng anh không thể. Quay cuồng, quay cuồng và quay cuồng. Lí trí, anh sắp mất đi lí trí rồi.
Luồng tay vào túi quần, Nam Phong cầm được điện thoại. Bàn tay khẽ run, Nam Phong định gọi cho Bảo Khánh nhưng vô hiệu. Bên trong này không có sóng điện thoại. Chết tiệt. Anh không thể đứng dậy. Cái thứ thuốc chết tiệt đó quá mạnh. Khốn nạn.
Rick nhìn Nam Phong bất lực ném điện thoại sang một bên thì cười vô cùng thõa mãn. Anh bước đi đến cửa, nhẹ nhàng mở ra rồi bước sang một bên nhường lối đi Thanh Thúy.
Thanh Thúy nhìn Nam Phong đang ngã khụy dưới đất, miệng cũng tà ác kéo ra nụ cười man rợ. Nam Phong, cậu phải là của tôi.
- Hài lòng hay không? – Rick vừa đóng cửa vừa nói.
- Tất nhiên! – Thanh Thúy đi đến bên cạnh Nam Phong, áp người vào người anh.
- Tránh ra! – Nam Phong hất nhỏ ngã nhào ra một bên.
Thanh Thúy đối với thái độ đó thì cười vẫn là cười. Nhỏ quay sang hỏi Rick:
- Thuốc ngủ?
- Đúng! Tuy loại mạnh nhưng cậu ta uống không nhiều. Cũng không lâu đâu.
Đầu Nam Phong đột nhiên ong lên một mảng, Không xong rồi! Chỉ cảm thấy một trận quay cuồng thật mạnh, tiếp theo đó là một mảnh đen kịn, sau đó thân hình cao lớn của anh ngã khụy xuống.
Rick nhìn Thanh Thúy, nhún nhún vai rồi đi nhặt điện thoại của Nam Phong lên, sau đó bước ra ngoài loay hoay soạn một tin nhắn gửi cho Bảo Khánh rồi trở vào.
Bên ngoài, Bảo Khánh nhíu nhìu mày nhìn tin nhắn vừa nhận, nhưng cũng chẳng có gì để nghĩ ngợi. Đó là Nam Phong, thông minh giỏi võ chứ không phải là trẻ 3 tuổi.
- Giúp em đỡ cậu ấy lên giường. – Thanh Thúy vuốt vuốt tóc.
Rick nhìn nhỏ rồi cũng giúp nhỏ làm cái việc nhỏ vừa nói.
Đặt Nam Phong lên giường, Rick quay sang nói với Thanh Thúy:
- Nhanh nhanh một chút, nếu không bạn cậu ta lại nghi ngờ.
Thanh Thúy nghĩ nghĩ gì đó, bất chợt lại nói:
- Nhất thiết phải chỉnh sửa? Làm thật không được hay sao?
/115
|