Ngày phẫu thuật!! (Chasu_cậu ở đâu?)
Đã là hai tháng kể từ lúc có Chasu bên cạnh tới lúc khong có ai ở bên rồi tới lúc có Iji.Tôi đã vượt qua mọi khó khăn.Cũng là nhờ công của "ông Ji,Chasu,anh Lee,Iji" đã cố giúp tôi.Vậy mà tới ngày cuối cùng,cái ngày mà giữa "cái sống" và "cái chết" rất "liền kề" nhau rồi...Chasu vẫn không có ở đây.Tôi chờ đợi,mệt mỏi,gào khóc trong vô vọng và cuối cùng vẫn thiếu đi Chasu..."Chasu à!Cậu ở đâu>"
Dạo này cái chân của tôi đâu lắm,tháng trước còn đứng được lên,vậy mà bây giờ toàn phải có sự giúp sức của Iji và ông Ji thôi.Tay tôi cũng yếu đi,không cầm được đồ gì.Cũng toàn nhờ Iji,ông Ji.Trời ơi!Bây giờ tôi cảm thấy cuộc đời sao mà mỏng manh thế?Chỉ cần sơ xảy ngã một cái,tôi sẽ liệt hoàn toàn.May mắn thay,đó không phải triệu chứng của bệnh "xương thuỷ tinh".Tôi cũng hay gặp ác mộng kinh hoàng,lúc nào nửa đêm cũng thức,cũng sợ.Mệt mỏi lắm.Iji,cô ấy cũng thương cho tôi; cô ấy nói sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời,bao giờ chết thì thôi.Tôi thực sự cảm kích,có người ở bên giúp đỡ,an ủi là mừng rồi! =))).Hôm nay,sao bắp đùi tôi tê thế?Tôi còn chẳng đứng dậy được nữa.Vậy là Iji lại phải giúp:
- Sowo!Để tớ giúp cậu!
- Không sao đâu!Tớ tự đi được!
- Không sao là không sao thế nào?Cứ để tớ giúp!
- Thôi mà!Không cần?
- S..sao cậu cứng đầu thế?
- TỚ CẦN CHASU!!
- C...CẬU!CHASU QUAN TRỌNG SAO?TÍNH MẠNG CỦA CẬU...CẬU THẬT VÔ TÂM TỚI "TÍNH MẠNG"
- Iji à?Tớ muốn Chasu về! *Khóc*
- Sowo!! *Khóc*
- Tớ chỉ cần Chasu thôi!Sao mà khó quá!
- Vậy tớ thì sao?Bộ tớ không quan trọng à?Hay tại cậu thích Chasu?
- Iji à!!
- Nghe lời tớ!Để tớ giúp!Chasu sẽ về với cậu!
- Iji à!!Tớ sợ lắm! *ôm,sụt sịt*
- Thôi mà!Lạc quan lên! *ôm và vỗ vai*
- Bao giờ tớ phải vào viện...
- N...ngay ngày mai!
- Nhanh thế sao?
- Bác sĩ bảo mà...Yên tâm nhé?Sẽ thành công mà!
- Ừm...Mong là vậy!
- Ôm cái nữa nha!! *Dang tay ra*
- Ừm!! *ôm lại*
Sáng sớm ngày hôm sau,chúng tôi (Iji,ông Ji,Lê) sẽ tới bệnh viện hôm trước mới đi khám.Cách nhà tôi khoảng 3 cây số.Cũng khá xa...Trên đường ssi...tài xế Lee hỏi tôi:
- Cô chủ!Tôi hôm qua nhìn thấy Chasu đó!
- C...Chasu sao?C...cậu ấy...
- Hắn ta vẫn bình thường!!
- Vậy sao?....=(((
- À!Cô còn nhớ mỗi tối luôn có người đưa socola cho cô qua bưu điện không?
- À!Có!Socola...sao thế?
- Là Chasu gửi đó!Tuy không còn bên cô nhưng hắn ta vẫn gửi loại Socola cô thích và nói tôi chăm sóc cô tốt...Tôi chả biết nói gì nên cứ nhận lấy Socola...
- Chasu gửi sao?Ý cậu ấy là gì nhỉ?
Tôi thực sự bất ngờ...Một người lạnh lùng,không bao giờ tặng quà cho a.Vậy mà...cậu ấy vẫn còn thích tôi ư?Điều đó cũng không chắc.Dù sao cậu ấy vẫn ổn là được =))).Tôi và mọi người tới được bệnh viện,trời ơi!Lại là cái mùi thuốc tiêm...Sợ quá =))).Tôi làm thủ tục các thứ rồi vào gặp báo sĩ chuyên khoa,người trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật phức tạp của tôi.Nói chuyện như vậy,tôi sẽ an tâm hơn :bác sĩ ấy tên là Park Namsan."Tên của một vùng quê Hàn Quốc.Anh ta cũng rất là giỏi giang.Anh ta chào hỏi tôi trước :
- Chào Sowo,trông em rất xinh và trắng =))
- Em cảm ơn ạ!
- Em có lo lắng không?
- Dạ có chứ ạ!Em sợ chết lắm!
- Nếu em muốn ca phẫu thuật tốt_Em phải vui,thoải mái.Cần có người em yêu thương ở bên cạnh!
- N...nhưng...em không có người yêu thương bên cạnh.Em buồn lắm =(((
- Vậy thì em phải cố lên!
- S...sẽ thành công chứ anh "San"
- Tất nhiên...em hãy tin tưởng ở anh!Giữa tâm hồn thoải mái!Anh sẽ mua một cốc cafe cho em giữ thân thể ấm áp nhé?
- Dạ!!Em cảm ơn bác sĩ!
- Ừm!Đợi anh chút...Khoảng 4 tiếng vào phòng mổ nhé!
- Dạ vâng!!Phù *Hít thở nhẹ nhàng*
Vậy là chỉ khoảng 4 tiếng nữa thôi...Tôi sẽ được số phận quyết định sống hay chết.Sự lo sợ lộ rõ ra trên mặt tôi.Sự thất thần cũng bủa vây quanh mọi người thân của tôi.Vậy là Chasu cũng đã không ở bên cạnh tôi nữa,sao mà cảm giác cô đơn đến thế!!Tôi mặc quần áo bệnh nhân,cởi giày ra và nằm lên chiếc giường bệnh có ga màu trắng.Tim đập thình thịch lo lắng.Bác sĩ Namsan tới chỗ tôi,tiêm cho tôi liều thuốc an thần để đỡ lo và ngừng khóc lóc.Nếu cứ lo lắng và khóc thì chắc chắn ca phẫu thuật có kết quả xấu mất!Vì căn bệnh này liên quan đến thần kinh mà =(((.Tôi ngủ một giấc vì thuốc an thần làm tôi buồn ngủ.Chỉ còn hai tiếng nữa là ca phẫu thuật bắt đầu rồi.Tôi ngủ,tôi đã mơ nhẹ nhàng.Trong giấc mơ,tôi thấy tôi đang trên bàn mổ,chuẩn bị được bác sĩ Park tiêm thuốc mê và phẫu thuật.Vậy là tôi sắp tiến đến sự sống và sự chết liền kề rồi =(((.Nhưng khi tỉnh giấc,thoát khỏi giấc mơ.Tôi nhìn thấy Chasu đang ở bên cạnh.Tôi vui lắm,ngỡ như là mơ:
- C...Chasu!Là cậu thật hả?
- Ừm!Cậu cố lên nhá! *Nắm lấy tay đang truyền nước của Sowo*
- Ừm!!T...th....*Ngủ dần vì bị tiêm thuốc mê*
Tôi đang định nói một điều quan trọng nhưng việc phẫu thuật đã bắt đầu..sẽ có lúc tôi nói!!
Đã là hai tháng kể từ lúc có Chasu bên cạnh tới lúc khong có ai ở bên rồi tới lúc có Iji.Tôi đã vượt qua mọi khó khăn.Cũng là nhờ công của "ông Ji,Chasu,anh Lee,Iji" đã cố giúp tôi.Vậy mà tới ngày cuối cùng,cái ngày mà giữa "cái sống" và "cái chết" rất "liền kề" nhau rồi...Chasu vẫn không có ở đây.Tôi chờ đợi,mệt mỏi,gào khóc trong vô vọng và cuối cùng vẫn thiếu đi Chasu..."Chasu à!Cậu ở đâu>"
Dạo này cái chân của tôi đâu lắm,tháng trước còn đứng được lên,vậy mà bây giờ toàn phải có sự giúp sức của Iji và ông Ji thôi.Tay tôi cũng yếu đi,không cầm được đồ gì.Cũng toàn nhờ Iji,ông Ji.Trời ơi!Bây giờ tôi cảm thấy cuộc đời sao mà mỏng manh thế?Chỉ cần sơ xảy ngã một cái,tôi sẽ liệt hoàn toàn.May mắn thay,đó không phải triệu chứng của bệnh "xương thuỷ tinh".Tôi cũng hay gặp ác mộng kinh hoàng,lúc nào nửa đêm cũng thức,cũng sợ.Mệt mỏi lắm.Iji,cô ấy cũng thương cho tôi; cô ấy nói sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời,bao giờ chết thì thôi.Tôi thực sự cảm kích,có người ở bên giúp đỡ,an ủi là mừng rồi! =))).Hôm nay,sao bắp đùi tôi tê thế?Tôi còn chẳng đứng dậy được nữa.Vậy là Iji lại phải giúp:
- Sowo!Để tớ giúp cậu!
- Không sao đâu!Tớ tự đi được!
- Không sao là không sao thế nào?Cứ để tớ giúp!
- Thôi mà!Không cần?
- S..sao cậu cứng đầu thế?
- TỚ CẦN CHASU!!
- C...CẬU!CHASU QUAN TRỌNG SAO?TÍNH MẠNG CỦA CẬU...CẬU THẬT VÔ TÂM TỚI "TÍNH MẠNG"
- Iji à?Tớ muốn Chasu về! *Khóc*
- Sowo!! *Khóc*
- Tớ chỉ cần Chasu thôi!Sao mà khó quá!
- Vậy tớ thì sao?Bộ tớ không quan trọng à?Hay tại cậu thích Chasu?
- Iji à!!
- Nghe lời tớ!Để tớ giúp!Chasu sẽ về với cậu!
- Iji à!!Tớ sợ lắm! *ôm,sụt sịt*
- Thôi mà!Lạc quan lên! *ôm và vỗ vai*
- Bao giờ tớ phải vào viện...
- N...ngay ngày mai!
- Nhanh thế sao?
- Bác sĩ bảo mà...Yên tâm nhé?Sẽ thành công mà!
- Ừm...Mong là vậy!
- Ôm cái nữa nha!! *Dang tay ra*
- Ừm!! *ôm lại*
Sáng sớm ngày hôm sau,chúng tôi (Iji,ông Ji,Lê) sẽ tới bệnh viện hôm trước mới đi khám.Cách nhà tôi khoảng 3 cây số.Cũng khá xa...Trên đường ssi...tài xế Lee hỏi tôi:
- Cô chủ!Tôi hôm qua nhìn thấy Chasu đó!
- C...Chasu sao?C...cậu ấy...
- Hắn ta vẫn bình thường!!
- Vậy sao?....=(((
- À!Cô còn nhớ mỗi tối luôn có người đưa socola cho cô qua bưu điện không?
- À!Có!Socola...sao thế?
- Là Chasu gửi đó!Tuy không còn bên cô nhưng hắn ta vẫn gửi loại Socola cô thích và nói tôi chăm sóc cô tốt...Tôi chả biết nói gì nên cứ nhận lấy Socola...
- Chasu gửi sao?Ý cậu ấy là gì nhỉ?
Tôi thực sự bất ngờ...Một người lạnh lùng,không bao giờ tặng quà cho a.Vậy mà...cậu ấy vẫn còn thích tôi ư?Điều đó cũng không chắc.Dù sao cậu ấy vẫn ổn là được =))).Tôi và mọi người tới được bệnh viện,trời ơi!Lại là cái mùi thuốc tiêm...Sợ quá =))).Tôi làm thủ tục các thứ rồi vào gặp báo sĩ chuyên khoa,người trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật phức tạp của tôi.Nói chuyện như vậy,tôi sẽ an tâm hơn :bác sĩ ấy tên là Park Namsan."Tên của một vùng quê Hàn Quốc.Anh ta cũng rất là giỏi giang.Anh ta chào hỏi tôi trước :
- Chào Sowo,trông em rất xinh và trắng =))
- Em cảm ơn ạ!
- Em có lo lắng không?
- Dạ có chứ ạ!Em sợ chết lắm!
- Nếu em muốn ca phẫu thuật tốt_Em phải vui,thoải mái.Cần có người em yêu thương ở bên cạnh!
- N...nhưng...em không có người yêu thương bên cạnh.Em buồn lắm =(((
- Vậy thì em phải cố lên!
- S...sẽ thành công chứ anh "San"
- Tất nhiên...em hãy tin tưởng ở anh!Giữa tâm hồn thoải mái!Anh sẽ mua một cốc cafe cho em giữ thân thể ấm áp nhé?
- Dạ!!Em cảm ơn bác sĩ!
- Ừm!Đợi anh chút...Khoảng 4 tiếng vào phòng mổ nhé!
- Dạ vâng!!Phù *Hít thở nhẹ nhàng*
Vậy là chỉ khoảng 4 tiếng nữa thôi...Tôi sẽ được số phận quyết định sống hay chết.Sự lo sợ lộ rõ ra trên mặt tôi.Sự thất thần cũng bủa vây quanh mọi người thân của tôi.Vậy là Chasu cũng đã không ở bên cạnh tôi nữa,sao mà cảm giác cô đơn đến thế!!Tôi mặc quần áo bệnh nhân,cởi giày ra và nằm lên chiếc giường bệnh có ga màu trắng.Tim đập thình thịch lo lắng.Bác sĩ Namsan tới chỗ tôi,tiêm cho tôi liều thuốc an thần để đỡ lo và ngừng khóc lóc.Nếu cứ lo lắng và khóc thì chắc chắn ca phẫu thuật có kết quả xấu mất!Vì căn bệnh này liên quan đến thần kinh mà =(((.Tôi ngủ một giấc vì thuốc an thần làm tôi buồn ngủ.Chỉ còn hai tiếng nữa là ca phẫu thuật bắt đầu rồi.Tôi ngủ,tôi đã mơ nhẹ nhàng.Trong giấc mơ,tôi thấy tôi đang trên bàn mổ,chuẩn bị được bác sĩ Park tiêm thuốc mê và phẫu thuật.Vậy là tôi sắp tiến đến sự sống và sự chết liền kề rồi =(((.Nhưng khi tỉnh giấc,thoát khỏi giấc mơ.Tôi nhìn thấy Chasu đang ở bên cạnh.Tôi vui lắm,ngỡ như là mơ:
- C...Chasu!Là cậu thật hả?
- Ừm!Cậu cố lên nhá! *Nắm lấy tay đang truyền nước của Sowo*
- Ừm!!T...th....*Ngủ dần vì bị tiêm thuốc mê*
Tôi đang định nói một điều quan trọng nhưng việc phẫu thuật đã bắt đầu..sẽ có lúc tôi nói!!
/56
|