Đang ngồi học bài tự dưng nó thấy đầu mình đau nhức dữ dội, nó cắn chặt răng cố không phát ra tiếng kêu đau đớn, bàn tay nhanh chóng lấy trong cặp ra vài viên thuốc đã chuẩn bị sẵn, trong đầu mắng thầm-"chết tiệt, mọi khi đến tối mới đau cơ mà".
Huy thì bị cô giáo gọi lên bảng giải bài tập, không hề hay biết tình trạng của nó hiện giờ. Chỉ có Lan ngồi đằng sau thấy nó cứ thỉnh thoảng lại lắc đầu nên lo lắng, lay nhẹ vai cô bạn:
-Mày bị sao thế Anh Anh?
-Tao không sao, chỉ hơi mỏi cổ tí thôi- nó lắc đầu nhưng không giám quay xuống, nhỡ để bọn họ nhìn thấy bộ dạng khổ sở lúc này của nó chắc sẽ lo lắng lắm.
-Ừ- Lan thấy nó lắc đầu nên tưởng thật, lại tiếp tục chú tân vào việc giải bài toán cô mới cho-Ay da, bài này nhìn thế mà cũng khó phết.
Nó khép hờ đôi mắt cảm nhận sự đau đớn, mặc dù đã uống thuốc nhưng nó cũng chẳng thấy khá hơn là bao, đầu vẫn đau như bị kim châm trúng.
Huy trở về chỗ, thấy nó úp mặt xuống bàn lại cứ tưởng nó buồn ngủ nên để yên, nhẹ nhàng lấy sách vở nó sang chép bài hộ, mấy đứa kia thấy thế lại hùa vào trêu cậu.
-Bạn bè chơi với nhau bao nhiêu lâu, có khi nào tui thấy ông chép bài hộ đâu, thế mà bây giờ sao galang thế?
-Mới sắp thành người yêu thôi mà được mày coi trọng hơn cả bạn bè rồi, đến lúc yêu nhau không biết mày đá bọn tao vào xó sỉnh nào nữa đây.
-Chúng mày chỉ được cái nói nhảm, im hết đi.
Huy quay xuống mắng khẽ, trong ánh mắt như đang che dấu sự ngượng ngùng của 1 thằng con trai mới biết yêu.
Nó nằm đấy, tuy chưa ngủ nhưng lại chẳng nghe được gì cả, nó chỉ biết đầu nó đang đau và rồi nó ngủ quên lúc nào không hay.
~~~
-Anh Anh, dậy thôi, đến giờ về rồi-Huy lay nhẹ vai nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng khi thấy nó ngủ tới 2 tiết liền.
Nhìn cái mặt ngái ngủ ngơ ngác nhìn xung quanh của nó làm cậu phải cố nén cười vì không muốn nó ngại, trông nó giống y như 1 kẻ ngố tàu chính hiệu.
Nó dụi dụi mắt đáng yêu nhìn Huy:
-Mọi người đi đâu hết rồi?
-Bọn họ bảo đi mua ít đồ nên về trước, bọn mình cũng nên về thôi- Huy đứng dậy, cậu khoác balô lên vai rồi cầm luôn balô của nó ra về.
Nó mở to mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền chạy đuổi theo cậu.
-Ê nè, balô của tớ mà.
-Lúc trước thôi, còn bây giờ nó trong tay tớ thì là của tớ. À tớ mới phát hiện ra 1 điều, rằng trong balô của cậu lúc nào cũng mang theo cái "ấy".
-Cái ấy? Trời ơi ai cho cậu lục cặp tớ hả?
-Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng lớn cả rồi, không cần phải căng thẳng đâu.
Huy bất ngờ quay lại làm nó giật mình suýt đâm vào cậu, Huy tiến sát về phiá nó, ép nó vào tường khiến nó hốt hoảng giơ 2 tay đề phòng. Thích thì thích nhưng nó cũng không có khái niệm "cho" trước khi kết hôn đâu.
-Cậu... Cậu muốn làm gì?
Huy không nói, chỉ nhẹ nhành đặt tay lên má nó nói 1 câu đậm chất dụ hoặc.
-Dù sao cũng có cái "ấy" rồi, cậu có muốn cùng tớ "thử nghiệm" không?
Nó giật mình hất tay Huy ra, cái giọng điệu này giống y như mấy tên sở khanh trong tiểu thuyết.
Ôi thôi, lại nữa rồi, nó đang nghĩ đi đâu vậy chứ, Huy đang nói về cái "ấy" cơ mà. Thật là. Tất cả cũng tại Huy mà thôi, nói rõ ra không nói cứ nói "cái ấy" làm ngay cả nó cũng hiểu lần.
Biết nó hiểm lầm Huy phá lên cười, đưa tay lên xoa đầu nó. Cậu phải công nhận rằng chọc nó rất rất vui nha.
-Cậu còn cười được nữa, sao không nói thẳng là cái máy ghi âm đi, cứ nói "cái ấy" làm tớ hiểu lầm- thẹn quá hoá dận, nó đánh cái bốp vào vai cậu rồi bỏ đi trước.
Huy ở phía sau, miệng vừa cười vừa hỏi:
-Cái ấy là của cậu sao lại hiểu lầm? Mà cậu hiểu lầm thành cái gì vậy?
-Đáng ghét, không nói, hứ...
~~~
-Khoan đã
Nó thấy Lan và Nhi định đi ra ngoài liền lên tiếng gọi lại, nhưng khi họ đứng lại thì nó lại không muốn nói nữa. Mặc dù nó sợ chuyện như tối qua xảy ra nhưng nó lại càng không muốn làm bọn họ lo lắng. Nó nghĩ chỉ cần chuẩn bị sẵn thuốc là được nên lại thôi.
-Gì thế?
-Không có gì, tự dưng tao muốn ăn mì xào nên định dặn mày tí về mua hộ ấy mà. Thôi đi đi- Nó phẩy tay.
-Được rồi, tí về tao mua cho.
Nói rồi 2 người xách túi ra ngoài đóng cửa lại.
Còn 1 mình, nó để sẵn mấy viên thuốc lên mặt bàn phòng khi cơn đau đầu ập đến thì uống.
~~~
Huy thì bị cô giáo gọi lên bảng giải bài tập, không hề hay biết tình trạng của nó hiện giờ. Chỉ có Lan ngồi đằng sau thấy nó cứ thỉnh thoảng lại lắc đầu nên lo lắng, lay nhẹ vai cô bạn:
-Mày bị sao thế Anh Anh?
-Tao không sao, chỉ hơi mỏi cổ tí thôi- nó lắc đầu nhưng không giám quay xuống, nhỡ để bọn họ nhìn thấy bộ dạng khổ sở lúc này của nó chắc sẽ lo lắng lắm.
-Ừ- Lan thấy nó lắc đầu nên tưởng thật, lại tiếp tục chú tân vào việc giải bài toán cô mới cho-Ay da, bài này nhìn thế mà cũng khó phết.
Nó khép hờ đôi mắt cảm nhận sự đau đớn, mặc dù đã uống thuốc nhưng nó cũng chẳng thấy khá hơn là bao, đầu vẫn đau như bị kim châm trúng.
Huy trở về chỗ, thấy nó úp mặt xuống bàn lại cứ tưởng nó buồn ngủ nên để yên, nhẹ nhàng lấy sách vở nó sang chép bài hộ, mấy đứa kia thấy thế lại hùa vào trêu cậu.
-Bạn bè chơi với nhau bao nhiêu lâu, có khi nào tui thấy ông chép bài hộ đâu, thế mà bây giờ sao galang thế?
-Mới sắp thành người yêu thôi mà được mày coi trọng hơn cả bạn bè rồi, đến lúc yêu nhau không biết mày đá bọn tao vào xó sỉnh nào nữa đây.
-Chúng mày chỉ được cái nói nhảm, im hết đi.
Huy quay xuống mắng khẽ, trong ánh mắt như đang che dấu sự ngượng ngùng của 1 thằng con trai mới biết yêu.
Nó nằm đấy, tuy chưa ngủ nhưng lại chẳng nghe được gì cả, nó chỉ biết đầu nó đang đau và rồi nó ngủ quên lúc nào không hay.
~~~
-Anh Anh, dậy thôi, đến giờ về rồi-Huy lay nhẹ vai nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng khi thấy nó ngủ tới 2 tiết liền.
Nhìn cái mặt ngái ngủ ngơ ngác nhìn xung quanh của nó làm cậu phải cố nén cười vì không muốn nó ngại, trông nó giống y như 1 kẻ ngố tàu chính hiệu.
Nó dụi dụi mắt đáng yêu nhìn Huy:
-Mọi người đi đâu hết rồi?
-Bọn họ bảo đi mua ít đồ nên về trước, bọn mình cũng nên về thôi- Huy đứng dậy, cậu khoác balô lên vai rồi cầm luôn balô của nó ra về.
Nó mở to mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền chạy đuổi theo cậu.
-Ê nè, balô của tớ mà.
-Lúc trước thôi, còn bây giờ nó trong tay tớ thì là của tớ. À tớ mới phát hiện ra 1 điều, rằng trong balô của cậu lúc nào cũng mang theo cái "ấy".
-Cái ấy? Trời ơi ai cho cậu lục cặp tớ hả?
-Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng lớn cả rồi, không cần phải căng thẳng đâu.
Huy bất ngờ quay lại làm nó giật mình suýt đâm vào cậu, Huy tiến sát về phiá nó, ép nó vào tường khiến nó hốt hoảng giơ 2 tay đề phòng. Thích thì thích nhưng nó cũng không có khái niệm "cho" trước khi kết hôn đâu.
-Cậu... Cậu muốn làm gì?
Huy không nói, chỉ nhẹ nhành đặt tay lên má nó nói 1 câu đậm chất dụ hoặc.
-Dù sao cũng có cái "ấy" rồi, cậu có muốn cùng tớ "thử nghiệm" không?
Nó giật mình hất tay Huy ra, cái giọng điệu này giống y như mấy tên sở khanh trong tiểu thuyết.
Ôi thôi, lại nữa rồi, nó đang nghĩ đi đâu vậy chứ, Huy đang nói về cái "ấy" cơ mà. Thật là. Tất cả cũng tại Huy mà thôi, nói rõ ra không nói cứ nói "cái ấy" làm ngay cả nó cũng hiểu lần.
Biết nó hiểm lầm Huy phá lên cười, đưa tay lên xoa đầu nó. Cậu phải công nhận rằng chọc nó rất rất vui nha.
-Cậu còn cười được nữa, sao không nói thẳng là cái máy ghi âm đi, cứ nói "cái ấy" làm tớ hiểu lầm- thẹn quá hoá dận, nó đánh cái bốp vào vai cậu rồi bỏ đi trước.
Huy ở phía sau, miệng vừa cười vừa hỏi:
-Cái ấy là của cậu sao lại hiểu lầm? Mà cậu hiểu lầm thành cái gì vậy?
-Đáng ghét, không nói, hứ...
~~~
-Khoan đã
Nó thấy Lan và Nhi định đi ra ngoài liền lên tiếng gọi lại, nhưng khi họ đứng lại thì nó lại không muốn nói nữa. Mặc dù nó sợ chuyện như tối qua xảy ra nhưng nó lại càng không muốn làm bọn họ lo lắng. Nó nghĩ chỉ cần chuẩn bị sẵn thuốc là được nên lại thôi.
-Gì thế?
-Không có gì, tự dưng tao muốn ăn mì xào nên định dặn mày tí về mua hộ ấy mà. Thôi đi đi- Nó phẩy tay.
-Được rồi, tí về tao mua cho.
Nói rồi 2 người xách túi ra ngoài đóng cửa lại.
Còn 1 mình, nó để sẵn mấy viên thuốc lên mặt bàn phòng khi cơn đau đầu ập đến thì uống.
~~~
/38
|