Trên bờ biển, mọi người nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và Ngưu Viêm rời đi cũng không rời khỏi, tuy không nhìn thấy tình hình đánh nhau giữa hai người, nhưng nhìn thấy bầu trời khi thì mây đen dày đặc, lúc thì ánh lửa tận trời, tâm mỗi người như kìm chặt.
Ngưu Nguyên nhìn dáng vẻ khẩn trương của mỗi người, nói: “Ha ha… Bây giờ các ngươi khẩn truong cũng không có tác dụng, Bách Lý Tà chết chắc rồi.
Hắn ta chắc chắn không đánh lại đệ đệ của ta.”
“Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất nên ngậm miệng thối của ngươi lại đi !” Vẻ mặt Tang Vũ âm lãnh nhìn Ngưu Nguyên, nói, “Lão đại sẽ trở về, ngươi còn nói bậy ta sẽ giết chết ngươi !”
Bị Tang Vũ trừng, Ngưu Nguyên co rụt cổ, nhìn thấy tất cả người của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư trừng mắt nhìn hắn, hắn nhanh chóng câm miệng vọt qua một bên, tránh sau lưng người Thần điện có mặt ở đó. Hiện tại Ngưu Viêm không có ở đây, hắn không thể đánh lại bọn họ.
Mây đen trên biển tản ra, ánh nắng lại chiếu trên mặt biển. Mọi người biết bên kia đã đánh nhau xong, không biết ai thắng ai thua.
“Bách Lý Tà đâu?” Vũ Phách Thiên đi ra ngoài thành, tìm được đám người đang tụ tập ở bờ biển.
“Vũ Điện chủ.” Người Thần điện nhìn thấy Vũ Phách Thiên, đều hành lễ với y.
Đệ tử tứ quốc cũng biết thân phận người này, đều hành lễ. Nhìn thấy Vũ điện chủ xuất hiện, mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Không phải nói là ông bế quan rồi sao, sao lại chạy tới đây hỏi Bách Lý Tà, còn có bộ dáng hung thần ác sát như vậy.
“Bách Lý Tà đâu?” Vũ Phách Thiên không để ý tới mọi người, lại hỏi.
Ngưu Nguyên tránh sau lưng người Thần điện chạy tới phía trước, cười hì hì nói: “Vũ Điện chủ, Bách Lý Tà bay ra ngoài biển đánh nhau với đệ đệ ta rồi.
Có lẽ, bây giờ Bách Lý Tà đã bị đệ đệ ta đánh chết rồi.”
Vũ Phách Thiên bình thường luôn xem Ngưu Nguyên không vừa mắt, bây giờ còn vì hắn, mà Ngưu Viêm mới mất mạng. Vừa nhìn thấy Ngưu Nguyên đi tới, Vũ Phách Thiên đã đạp một cước, khiến hắn không gượng dậy nổi.
“Thúi lắm ! Mệnh bài của hắn đã vỡ thành bột phấn ! Đều tại cái đồ vô dụng ngươi ! Không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết tìm đệ đệ gây chuyện ! Chờ ta thu thập Bách Lý Tà xong sẽ tới thu thập ngươi !”
Ngưu Nguyên bị đạp một cước bất thình lình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy lời Vũ Phách Thiên nói, cả người cứng đờ, cũng quên đứng dậy.
Không chỉ có Ngưu Nguyên, tất cả mọi người tại bờ biển đều bị lời nói của Vũ Phách Thiên làm cho kinh sợ. Người Thần điện đều biết thực lực Ngưu Viêm cường hãn bao nhiêu, nhưng cư nhiên lại bị người ta giết không còn một mảnh, lại ở trong phạm vi thế lực của Thần điện ! Bách Lý Tà này cũng quá to gan!
Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư cũng ngây người. Bọn họ vẫn biết lão đại lợi hại, không nghĩ tới nàng ngay cả Huyễn hoàng cũng giết được! Thật sự là quá cường hãn ! Bất quá biết Độc Cô Thiên Diệp thắng lợi, lại không có một ai cao hứng. Trong địa bàn của người ta giết chết Thiếu điện chủ của người ta, lại dùng phương thức hôi phi yên diệt, tiếp theo nên làm sao bây giờ?!
Vũ Phách Thiên nhìn huyễn thú mình tặng cho đồ đệ, sát khí bốn phía ! Ba thi thể trên bãi biển có vẻ rợn người một chút ! Bởi vì lúc trước Hỏa Long hít thở không bao nhiêu, nên mọi người không chú ý nó đã tắt thở. Ông nhìn xác chết trên biển, muốn chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện liền một tát đánh chết nàng, đem xác nàng vứt xuống biển cho cá ăn mới tiêu trừ được thống hận trong lòng ! Ông đứng đó, tản ra lãnh khí mãnh liệt, khiến mọi người không dám thở mạnh. Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư vẻ mặt lo lắng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
May mà sau khi thắng lợi Tiểu Cửu và Tiểu Ngân đã bỏ chạy, có lẽ nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp nên ẩn nấp. Bằng không, nếu bị Vũ Phách Thiên bắt được, chắc chắn sẽ giết bọn nó trước cho hả giận.
Lúc này, bên trong thành lại kéo ra một nhóm người, đi đầu là Phong Giản và Thiếu điện chủ Lôi điện Lôi Bân. Phía sau đều là người chấp pháp Lôi điện. Lôi Bân chính là người thẩm vấn phạm nhân ở Lôi điện mà Thương Cẩn và Độc Cô Thiên Diệp đã nhìn thấy đêm qua.
“Phong Thiếu điện chủ, Lôi thiếu điện chủ.” Mọi người hành lễ.
Lúc này trên mặt Phong Giản đã không còn nụ cười bình thường, cũng Lôi Bân đi tới trước mặt Vũ Phách Thiên.
Lôi Bân hành lễ, nói: “Vũ Điện chủ, Điện chủ nói, Bách Lý Tà không thể giết, giao cho Lôi điện chúng ta xử lý.”
“Hừ, không có khả năng ! Hôm nay ta phải giết chết ‘hắn’, mới giải được mối hận trong lòng ta!”
Lúc này, Lôi Bân không còn âm nhu giống như đêm qua, nhìn Vũ Phách Thiên nói, “Điện chủ nói, đây là mệnh lệnh, ngài phải tuân theo.”
Vũ Phách Thiên không để ý tới Lôi Bân, vẫn nhìn ra ngoài biển như cũ, hiển nhiên là không mốn nghe theo mệnh lệnh này.
Lôi Bân cũng không buồn bực, lui lại từng bước, đứng cùng Phong Giản, cùng nhau nhìn ra ngoài biển rộng. Tứ đại Đế quốc có người lo lắng thay cho Độc Cô Thiên Diệp, có người vui sướng khi người gặp họa. Tang Vũ muốn khóc, nếu không phải vì nàng và mẫu thân, Độc Cô Thiên Diệp cũng sẽ không chống lại Ngưu Nguyên, cũng không vì vậy mà kết thù với Ngưu Viêm, cũng sẽ không đối nghịch với Thần điện.
Vũ Phách Thiên vẫn đằng đằng sát khí nhìn mặt biển, chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện sẽ giết chết nàng. Đến lúc đó người đã chết, Điện chủ cũng sẽ không có gì để nói.
Lúc này tâm Phong Giản căng thẳng. Buổi sáng hắn vừa nói Độc Cô Thiên Diệp tìm lý do gì đó vào nhà gian Thần điện tìm thử xem, không nghĩ tới nàng lại tìm được nhanh như vậy. Nhưng chuyện này cũng quá lớn đi chứ?
Lôi Bân cũng như những người khác chờ đợi Độc Cô Thiên Diệp xuất hiên, muốn nhìn thử người này ra sao mà lại can đảm như vậy.
Thời gian một giờ trôi qua.
“Không phải là ‘hắn’ trốn rồi đó chứ?” Không biết ai nói một câu, phá vỡ không khí áp lực trên bờ biển.
“Có thể lắm. Có vẻ giết chết Vũ Thiếu điện chủ, tội danh không nhỏ. Cho dù ‘hắn’ thắng, trở về cũng khó thoát khỏi cái chết, không bằng trốn trước rồi tính.” Có người phụ họa.
“Không nhất định. Nghe nói Bách Lý Tà này rất trọng nghĩa khí. ‘Hắn’ không trở lại, Mạc Nhĩ Tư chắc chắn sẽ gặp rắc rối.” Có người nói.
Nghe mọi người nghị luận, trong lòng mọi người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư yên lặng nói: “Lão đại đừng trở về.”
“Nếu ‘hắn’ không trở lại, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Mạc Nhĩ Tư gánh tội thay ‘hắn’ !” Vũ Phách Thiên nghe mọi người nói chuyện, nói, còn nhìn thoáng qua đệ tử Mạc Nhĩ Tư.
Ánh mắt ông lợi hại như ưng, mang theo sát ý, khiến mọi người nổi da gà, nhưng người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư lại không ai vì vậy mà khiếp đảm. Cho dù bị lão đại liên lụy, cũng không có một ai nói câu nào.
Ngay lúc mọi người nghĩ nàng đã chạy trốn, Độc Cô Thiên Diệp rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng đứng trên lưng thất thải phượng hoàng, khóe miệng khẽ nâng, không hề sợ hãi nhìn người đứng trên bờ biển.
“Đã trở lại !”
“Thật sự đã trở lại !”
“‘Hắn’ cư nhiên dám trở về, lá gan cũng thật lớn !”
Nhìn thấy thân ảnh Độc Cô Thiên Diệp, người trên bờ biển nghị luận, có người nói nàng lớn gan, cư nhiên không sợ Thần điện xử phạt. Có người nói nàng ngu xuẩn, cơ hội tốt như vậy mà không trốn đi.
Khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Vũ Phách Thiên ngay lập tức bay về phía nàng, đồng thời ngưng tụ huyễn lực tấn công nàng.
Tất cả đệ tử Mạc Nhĩ Tư sợ tới kêu to, “Đừng mà !”
Phong Giản nhìn thấy vũ Phách Thiên bay đi, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt tự tin của Độc Cô Thiên Diệp, ngừng lại.
Tất cả mọi người đều nghĩ lần này Độc Cô Thiên Diệp chết chắc rồi, mặc dù thực lực nàng cường đại ra sao, chống lại Huyễn tôn, thì cũng không có kết cục nào khác. Đệ tử Mạc Nhĩ Tư đều nhắm mắt không dám nhìn. Đám người Đan Kinh Thiên và Dạ Thương Lan thậm chí vọt vào trong biển, hô to đừng mà. Nước biển bảo phủ lấy đầu gối họ, cắn nuốt phản kháng của họ.
Ngay khi mọi người nghĩ không thể vãn hồi, hỏa vũ đầy trời bay về phía Vũ Phách Thiên, đồng thời đánh tan đạo huyễn lực đang tấn công Độc Cô Thiên Diệp. Vũ Phách Thiên không phòng bị, bị ngọn lửa đốt cháy góc áo.
Tất cả mọi người đều thất kinh rớt cằm, đệ tử Mạc Nhĩ Tư lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bóng người bay tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, ngăn chặn Vũ Phách Thiên tập kích.
Ngưu Nguyên nhìn dáng vẻ khẩn trương của mỗi người, nói: “Ha ha… Bây giờ các ngươi khẩn truong cũng không có tác dụng, Bách Lý Tà chết chắc rồi.
Hắn ta chắc chắn không đánh lại đệ đệ của ta.”
“Nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất nên ngậm miệng thối của ngươi lại đi !” Vẻ mặt Tang Vũ âm lãnh nhìn Ngưu Nguyên, nói, “Lão đại sẽ trở về, ngươi còn nói bậy ta sẽ giết chết ngươi !”
Bị Tang Vũ trừng, Ngưu Nguyên co rụt cổ, nhìn thấy tất cả người của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư trừng mắt nhìn hắn, hắn nhanh chóng câm miệng vọt qua một bên, tránh sau lưng người Thần điện có mặt ở đó. Hiện tại Ngưu Viêm không có ở đây, hắn không thể đánh lại bọn họ.
Mây đen trên biển tản ra, ánh nắng lại chiếu trên mặt biển. Mọi người biết bên kia đã đánh nhau xong, không biết ai thắng ai thua.
“Bách Lý Tà đâu?” Vũ Phách Thiên đi ra ngoài thành, tìm được đám người đang tụ tập ở bờ biển.
“Vũ Điện chủ.” Người Thần điện nhìn thấy Vũ Phách Thiên, đều hành lễ với y.
Đệ tử tứ quốc cũng biết thân phận người này, đều hành lễ. Nhìn thấy Vũ điện chủ xuất hiện, mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Không phải nói là ông bế quan rồi sao, sao lại chạy tới đây hỏi Bách Lý Tà, còn có bộ dáng hung thần ác sát như vậy.
“Bách Lý Tà đâu?” Vũ Phách Thiên không để ý tới mọi người, lại hỏi.
Ngưu Nguyên tránh sau lưng người Thần điện chạy tới phía trước, cười hì hì nói: “Vũ Điện chủ, Bách Lý Tà bay ra ngoài biển đánh nhau với đệ đệ ta rồi.
Có lẽ, bây giờ Bách Lý Tà đã bị đệ đệ ta đánh chết rồi.”
Vũ Phách Thiên bình thường luôn xem Ngưu Nguyên không vừa mắt, bây giờ còn vì hắn, mà Ngưu Viêm mới mất mạng. Vừa nhìn thấy Ngưu Nguyên đi tới, Vũ Phách Thiên đã đạp một cước, khiến hắn không gượng dậy nổi.
“Thúi lắm ! Mệnh bài của hắn đã vỡ thành bột phấn ! Đều tại cái đồ vô dụng ngươi ! Không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết tìm đệ đệ gây chuyện ! Chờ ta thu thập Bách Lý Tà xong sẽ tới thu thập ngươi !”
Ngưu Nguyên bị đạp một cước bất thình lình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy lời Vũ Phách Thiên nói, cả người cứng đờ, cũng quên đứng dậy.
Không chỉ có Ngưu Nguyên, tất cả mọi người tại bờ biển đều bị lời nói của Vũ Phách Thiên làm cho kinh sợ. Người Thần điện đều biết thực lực Ngưu Viêm cường hãn bao nhiêu, nhưng cư nhiên lại bị người ta giết không còn một mảnh, lại ở trong phạm vi thế lực của Thần điện ! Bách Lý Tà này cũng quá to gan!
Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư cũng ngây người. Bọn họ vẫn biết lão đại lợi hại, không nghĩ tới nàng ngay cả Huyễn hoàng cũng giết được! Thật sự là quá cường hãn ! Bất quá biết Độc Cô Thiên Diệp thắng lợi, lại không có một ai cao hứng. Trong địa bàn của người ta giết chết Thiếu điện chủ của người ta, lại dùng phương thức hôi phi yên diệt, tiếp theo nên làm sao bây giờ?!
Vũ Phách Thiên nhìn huyễn thú mình tặng cho đồ đệ, sát khí bốn phía ! Ba thi thể trên bãi biển có vẻ rợn người một chút ! Bởi vì lúc trước Hỏa Long hít thở không bao nhiêu, nên mọi người không chú ý nó đã tắt thở. Ông nhìn xác chết trên biển, muốn chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện liền một tát đánh chết nàng, đem xác nàng vứt xuống biển cho cá ăn mới tiêu trừ được thống hận trong lòng ! Ông đứng đó, tản ra lãnh khí mãnh liệt, khiến mọi người không dám thở mạnh. Đệ tử Đế quốc Mạc Nhĩ Tư vẻ mặt lo lắng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết làm sao.
May mà sau khi thắng lợi Tiểu Cửu và Tiểu Ngân đã bỏ chạy, có lẽ nhận được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp nên ẩn nấp. Bằng không, nếu bị Vũ Phách Thiên bắt được, chắc chắn sẽ giết bọn nó trước cho hả giận.
Lúc này, bên trong thành lại kéo ra một nhóm người, đi đầu là Phong Giản và Thiếu điện chủ Lôi điện Lôi Bân. Phía sau đều là người chấp pháp Lôi điện. Lôi Bân chính là người thẩm vấn phạm nhân ở Lôi điện mà Thương Cẩn và Độc Cô Thiên Diệp đã nhìn thấy đêm qua.
“Phong Thiếu điện chủ, Lôi thiếu điện chủ.” Mọi người hành lễ.
Lúc này trên mặt Phong Giản đã không còn nụ cười bình thường, cũng Lôi Bân đi tới trước mặt Vũ Phách Thiên.
Lôi Bân hành lễ, nói: “Vũ Điện chủ, Điện chủ nói, Bách Lý Tà không thể giết, giao cho Lôi điện chúng ta xử lý.”
“Hừ, không có khả năng ! Hôm nay ta phải giết chết ‘hắn’, mới giải được mối hận trong lòng ta!”
Lúc này, Lôi Bân không còn âm nhu giống như đêm qua, nhìn Vũ Phách Thiên nói, “Điện chủ nói, đây là mệnh lệnh, ngài phải tuân theo.”
Vũ Phách Thiên không để ý tới Lôi Bân, vẫn nhìn ra ngoài biển như cũ, hiển nhiên là không mốn nghe theo mệnh lệnh này.
Lôi Bân cũng không buồn bực, lui lại từng bước, đứng cùng Phong Giản, cùng nhau nhìn ra ngoài biển rộng. Tứ đại Đế quốc có người lo lắng thay cho Độc Cô Thiên Diệp, có người vui sướng khi người gặp họa. Tang Vũ muốn khóc, nếu không phải vì nàng và mẫu thân, Độc Cô Thiên Diệp cũng sẽ không chống lại Ngưu Nguyên, cũng không vì vậy mà kết thù với Ngưu Viêm, cũng sẽ không đối nghịch với Thần điện.
Vũ Phách Thiên vẫn đằng đằng sát khí nhìn mặt biển, chờ Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện sẽ giết chết nàng. Đến lúc đó người đã chết, Điện chủ cũng sẽ không có gì để nói.
Lúc này tâm Phong Giản căng thẳng. Buổi sáng hắn vừa nói Độc Cô Thiên Diệp tìm lý do gì đó vào nhà gian Thần điện tìm thử xem, không nghĩ tới nàng lại tìm được nhanh như vậy. Nhưng chuyện này cũng quá lớn đi chứ?
Lôi Bân cũng như những người khác chờ đợi Độc Cô Thiên Diệp xuất hiên, muốn nhìn thử người này ra sao mà lại can đảm như vậy.
Thời gian một giờ trôi qua.
“Không phải là ‘hắn’ trốn rồi đó chứ?” Không biết ai nói một câu, phá vỡ không khí áp lực trên bờ biển.
“Có thể lắm. Có vẻ giết chết Vũ Thiếu điện chủ, tội danh không nhỏ. Cho dù ‘hắn’ thắng, trở về cũng khó thoát khỏi cái chết, không bằng trốn trước rồi tính.” Có người phụ họa.
“Không nhất định. Nghe nói Bách Lý Tà này rất trọng nghĩa khí. ‘Hắn’ không trở lại, Mạc Nhĩ Tư chắc chắn sẽ gặp rắc rối.” Có người nói.
Nghe mọi người nghị luận, trong lòng mọi người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư yên lặng nói: “Lão đại đừng trở về.”
“Nếu ‘hắn’ không trở lại, ta sẽ khiến cho tất cả mọi người trong Mạc Nhĩ Tư gánh tội thay ‘hắn’ !” Vũ Phách Thiên nghe mọi người nói chuyện, nói, còn nhìn thoáng qua đệ tử Mạc Nhĩ Tư.
Ánh mắt ông lợi hại như ưng, mang theo sát ý, khiến mọi người nổi da gà, nhưng người Đế quốc Mạc Nhĩ Tư lại không ai vì vậy mà khiếp đảm. Cho dù bị lão đại liên lụy, cũng không có một ai nói câu nào.
Ngay lúc mọi người nghĩ nàng đã chạy trốn, Độc Cô Thiên Diệp rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng đứng trên lưng thất thải phượng hoàng, khóe miệng khẽ nâng, không hề sợ hãi nhìn người đứng trên bờ biển.
“Đã trở lại !”
“Thật sự đã trở lại !”
“‘Hắn’ cư nhiên dám trở về, lá gan cũng thật lớn !”
Nhìn thấy thân ảnh Độc Cô Thiên Diệp, người trên bờ biển nghị luận, có người nói nàng lớn gan, cư nhiên không sợ Thần điện xử phạt. Có người nói nàng ngu xuẩn, cơ hội tốt như vậy mà không trốn đi.
Khi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, Vũ Phách Thiên ngay lập tức bay về phía nàng, đồng thời ngưng tụ huyễn lực tấn công nàng.
Tất cả đệ tử Mạc Nhĩ Tư sợ tới kêu to, “Đừng mà !”
Phong Giản nhìn thấy vũ Phách Thiên bay đi, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt tự tin của Độc Cô Thiên Diệp, ngừng lại.
Tất cả mọi người đều nghĩ lần này Độc Cô Thiên Diệp chết chắc rồi, mặc dù thực lực nàng cường đại ra sao, chống lại Huyễn tôn, thì cũng không có kết cục nào khác. Đệ tử Mạc Nhĩ Tư đều nhắm mắt không dám nhìn. Đám người Đan Kinh Thiên và Dạ Thương Lan thậm chí vọt vào trong biển, hô to đừng mà. Nước biển bảo phủ lấy đầu gối họ, cắn nuốt phản kháng của họ.
Ngay khi mọi người nghĩ không thể vãn hồi, hỏa vũ đầy trời bay về phía Vũ Phách Thiên, đồng thời đánh tan đạo huyễn lực đang tấn công Độc Cô Thiên Diệp. Vũ Phách Thiên không phòng bị, bị ngọn lửa đốt cháy góc áo.
Tất cả mọi người đều thất kinh rớt cằm, đệ tử Mạc Nhĩ Tư lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bóng người bay tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, ngăn chặn Vũ Phách Thiên tập kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/285
|