Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.3 - Chương 26 - Chương 17: Mắt Của Ngươi Mờ Rồi Hả?

/285




Đây là một gian phòng cũ nát, bên trong trừ bỏ cái giường ra thì không có cái gì nữa hết, với lại cái giường kia vẫn là cũ nát. Trên cái giường cũ nát đó có một nam tử nhìn qua khoảng 40 tuổi đang nằm. Ngoài ra còn có hai nam tử trung niên đang đứng thảo luận gì đó trước giường.

"Gia gia, cháu đã về. Cháu còn dẫn theo một ca ca nữa về đây." Đồng Đồng lại nói với người bên trong, ý đồ để người bên trong chú ý tới.

Gia gia Bạch Ngân của Đồng Đồng đang thảo luận với người bên cạnh, bị Đồng Đồng cắt đứt nên mất hứng, thấy hắn còn dẫn theo một người nữa về đây, quát lớn: "Sao cháu lại tùy tiện mang ngoại nhân (người bên ngoài) về đây hả?"

Đồng Đồng bị Bạch Ngân mắng liền rụt cổ lại, sau đó nói: "Ca ca không phải người xấu, ca ca đã cứu mạng của cháu."

"Cái gì?" Bạch Ngân nghe thấy lời nói của Đồng Đồng, lúc này mới đi tới, nhìn thấy hắn không bị thương gì liền lên giọng, phụng phịu hỏi, "Sao lại thế này hả?"

"Lúc cháu đang hái thuốc thì nhìn thấy trên núi Hổ Nhai có một cây dược liệu mà gia gia nói lần trước, nó ở trong vách núi đen không xa nên liền nằm úp sấp đi xuống hái, kết quả là ngã xuống. Thât may là ca ca và khế ước thú của ca ca đã cứu cháu." Đồng Đồng nói, "Gia gia, ca ca tới đảo tìm người. Ca ca chỉ muốn nhìn người ở trong nhà chúng ta có phải là người mà ca ca muốn tìm hay không thôi. Với lại ca ca nói ca ca biết luyện đan, có lẽ có thể cứu gia gia kia."

"Ngu ngốc, tuổi hắn còn trẻ như vậy thì có thể luyện ra cấp bao nhiêu đan dược hả?" Bạch Ngân đánh vào đầu của Đồng Đồng một cái, nói, "Người khác vừa mới nói gì cháu liền tin sao."

"Nhưng ca ca nói với cháu thuộc tính của rất nhiều dược liệu, trước đây cháu không để ý đến những thuộc tính này nhưng hiện tại đều rất rõ ràng." Đồng Đồng nhỏ giọng phản bác.

Độc Cô Thiên Diệp vẫn không nói gì hết, chỉ nhìn Đồng Đồng và gia gia của hắn nói chuyện với nhau. Sau đó nhìn người trong phòng, chính là một người đang đưa lưng về phía bên ngoài, che mất mặt của người nằm trên giường, với lại cũng do ánh sáng chiếu vào đây khiến nàng không nhìn rõ cái gì hết.

Bạch Ngân thấy Đồng Đồng đã mang người về, trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nơi này không có người mà ngươi muốn tìm. Nhìn trên việc ngươi đã cứu mạng của Đồng Đồng, chúng ta sẽ không truy cứu, ngươi đi nhanh đi."

"Bạch gia gia, cùng là ngoại lai nhân (người bên ngoài), vì sao gia gia có thể giữ bọn họ lại mà lại muốn đuổi ta đi chứ?" Độc Cô Thiên Diệp thu hồi ánh mắt, hỏi Bạch Ngân.

"Hừ, ta làm việc không cần lý do. Hiện tại trên đảo loạn như vậy, làm sao ta biết ngươi có thể mang đến phiền phức cho chúng ta hay không chứ?" Bạch Ngân nói.

"Ta tìm người." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta muốn biết người ở bên trong có phải là người của Mạc gia ở Bồ Thành hay không thôi?"

Độc Cô Thiên Diệp vừa nói xong liền có một cỗ uy áp truyền đến từ trong phòng, trong nháy mắt khóa trụ Độc Cô Thiên Diệp lại. Nếu hiện tại hắn muốn lấy tính mạng của Độc Cô Thiên Diệp thì cũng chẳng qua là động ý niệm mà thôi.

"Ngươi là ai? Vì sao muốn tìm kiếm người của Mạc gia ở Bồ Thành?" Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong phòng, nếu Độc Cô Thiên Diệp trả lời không đúng hoặc có gì sai sót, hắn liền sẽ giết cái mạng nhỏ của nàng.

Đồng Đồng thấy sắc mặt của Độc Cô Thiên Diệp tái nhợt đi nói không ra lời, chạy vào phòng giữ chặt quần áo của người kia, nói: "Gia gia, gia gia, ca ca không phải là người xấu."

Thu hồi uy áp lại một chút, lúc này Độc Cô Thiên Diệp mới có thể thở. Nàng nhìn vào bên trong, bởi vì ánh sáng mà không nhìn thấy được bộ dáng của người kia, chỉ nhìn thấy một bóng dáng thon dài, chắp tay sau lưng nhìn nàng.

"Kỳ Phong Thành, Mạc gia, Độc Cô Thiên Diệp." Độc Cô Thiên Diệp trả lời. Nếu đối phương là ngoại công (ông ngoại) hoặc hiệu trưởng thì sẽ hiểu rõ ý tứ của nàng. Nếu đối phương không phải thì sẽ không bại lộ thân phận Bách Lý Tà của mình.

"Độc Cô Thiên Diệp?" Dường như người kia đang đánh giá Độc Cô Thiên Diệp, thấy nàng tuy bị uy áp của mình đè áp nhưng vẫn đứng thẳng tắp, vẻ mặt kiên định.

"Dựa vào cái gì mà để ta tin tưởng ngươi vậy?"

Độc Cô Thiên Diệp không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ nhìn đối phương, nói: "Ngươi là ai?"

"Tiểu tử, ngươi thực không sai ( ý nói là cách làm người của một người), đáng tiếc, ngươi không biết Thiên Diệp là nữ hài tử. Lần sau lúc muốn giả mạo nha đầu đó, nhớ kỹ là phải giả dạng!"

"Ngươi là hiệu trưởng Khung Cách đúng không?" Lúc đối phương đang chuẩn bị giải quyết nàng, Độc Cô Thiên Diệp đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thân ảnh của đối phương dừng lại một chút, nói: "Xem ra ngươi biết không ít. Nếu là người của thần điện, vậy nhất định là người quan trọng có quyền lợi trong Thần điện rồi."

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, mang Hữu Vô trong Luyện Yêu Hồ ra. Hữu Vô vừa ra thì có một cỗ uy áp khiến hắn thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương rồi.

"Lau (có thể hiểu là đang chửi tục), nha đầu ngươi lại gặp được kẻ địch mạnh nào vậy? Sao hiện tại mới mang ta ra." Hữu Vô nói xong liền công kích đối phương, sau đó cảm giác cỗ uy áp kia lại biến mất không thấy đâu.

"Hữu Vô?"

"Dọa? (ý nói là khiếp sợ, kinh ngạc, ngạc nhiên)" Hữu Vô vẫn chưa thể phản ứng lại, ngay từ đầu còn tưởng rằng là đánh nhau, đột nhiên lại không cần đánh, giọng nói từ bên trong truyền ra làm hắn kích động muốn mắng người.

Người kia ở bên trong rốt cuộc cũng đi ra, lúc này mới nhìn rõ diện mạo của hắn.

"Được, được lắm, ngươi là tử lão nhân!" Hữu Vô nhìn thấy là Khung Cách, đột nhiên mắng, "Ngươi là lão bất tử, vừa đi là đi nhiều năm như vậy, một người chạy đến đây, không làm gì thì lại chặt đứt liên lạc, để lại cục diện rối rắm này cho chúng ta. Vậy thì cũng quên đi, có Tạ Phàm ở đó chúng ta cũng không nói ngươi nữa, hiện tại ngươi là người không lương tâm, thế nhưng còn muốn giết Thiên Diệp, ngươi là lão hồ đồ, mắt của ngươi bị mờ rồi hả? !"

Cỗ sát khí vừa rồi rất rõ ràng, hiển nhiên là Khung Cách động sát ý.

Gia tôn (ông cháu) Đồng Đồng thấy trong viện đột nhiên xuất hiện một người sống, thấy hắn còn chửi ầm lên với người có thực lực cao là Khung Cách, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.

"Ta nghĩ nha đầu này là nhóm người muốn bắt chúng ta." Khung Cách bị Hữu Vô mắng không có lực chống đỡ, thừa dịp lúc hắn thở liền giải thích.

"Hừ, mặc kệ nói gì, ngươi vẫn là dọa tiểu nha đầu, nên làm sao chắc không cần ta phải nói, Quỳnh hoa lộ cái gì đó của ngươi cho nha đầu đi để nha đầu hết sợ." Hữu Vô nói. Không thể không biết đây là đang lừa đảo (gian xảo) để vơ vét tài sản.

Quỳnh hoa lộ, có thể dùng trực tiếp, có thể luyện đan, có thể mỹ dung (làm

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status